CHƯƠNG 69: TAM ĐẠI GIA TỘC
Sau khi rời khỏi quảng trường trung tâm, Thục Lam, An Khánh và Lục Hoàng tiếp tục đi về phía Tây. Trước mắt họ, một dãy cầu thang dài dằng dặc hiện ra, các bậc thang bằng đá trắng xếp chồng lên nhau, kéo dài lên tận trời xanh. Cả ba ngẩng đầu nhìn, tận cùng bậc thang là một cung điện nguy nga tráng lệ, vươn cao sừng sững giữa trời mây.
Cung điện ấy mang kiến trúc cổ đại nhưng lại có những đường nét hoa văn phức tạp, từng viên gạch lát nền đều được điêu khắc tinh xảo. Ánh sáng yếu ớt từ những ô cửa sổ hình vòm chiếu rọi, tạo thành những vệt sáng lấp lánh.
Thục Lam khẽ siết chặt nắm tay. Trong lòng nàng bỗng dấy lên một cảm giác quen thuộc nhưng không thể gọi tên. Ba người bước vào trong cung điện. Sảnh chính rộng lớn, trần cao vút. Những cây cột đá khổng lồ được chạm trổ hình rồng uốn lượn, đôi mắt rồng sáng rực như đang sống động.
Trên bức tường chính diện, một bức họa khổng lồ phủ kín từ nền đến trần nhà. Bức họa ấy được vẽ bằng những màu sắc rực rỡ nhưng lại nhuốm màu thời gian. Trong tranh, khung cảnh Phong Linh Sơn hiện lên huyền ảo và tráng lệ. Những đỉnh núi hùng vĩ nối liền với bầu trời xanh thẳm, từng tầng mây trôi lững lờ quanh các ngọn tháp cao chọc trời. Dòng suối uốn lượn như dải lụa trắng ngà, dẫn xuống khu điền trang rộng lớn với những công trình kiến trúc cổ kính, tráng lệ.
Ở chính giữa bức họa, một cây đại thụ khổng lồ đứng sừng sững, tán lá xum xuê như muốn che chở cho toàn bộ vùng đất. Cành lá đan xen, từng chiếc lá phát ra ánh sáng xanh nhạt, tựa như đang thở nhịp nhàng. Thục Lam ngước nhìn, trái tim nàng đập mạnh. Cảnh tượng này quá quen thuộc nhưng cũng quá xa lạ.
An Khánh đứng cạnh, trầm giọng:
"Đây... chính là Phong Linh Sơn sao?"
Lục Hoàng gật đầu, ánh mắt không rời khỏi bức tranh:
"Nhưng tại sao Phong Linh Sơn lại bị che dấu. Cứ như thể nó chưa từng tồn tại..."
Phía bên trái bức họa, hình ảnh một bức tượng đá được khắc họa khéo léo, vô cùng sống động. Đó là tượng một người phụ nữ. Dáng người thanh mảnh, y phục phấp phới như đang tung bay trong gió. Gương mặt nàng nghiêng nhẹ, đôi mắt cụp xuống, mang theo một nỗi buồn man mác. Mái tóc dài xõa xuống, mềm mại nhưng lại có cảm giác nặng nề, như đang đè nặng lên đôi vai gầy guộc. Trong tay nàng, một đóa sen đỏ được nâng niu nhưng những cánh sen đã héo úa, rơi rụng từng cánh một.
Thục Lam tiến lại gần, đôi mắt không rời khỏi bức tượng.
An Khánh đứng cạnh, khẽ nhíu mày:
"Người phụ nữ này... là ai?"
Thục Lam không đáp. Nàng đưa tay chạm nhẹ vào bức tượng trong tranh, một cảm giác lạnh lẽo thấu xương lan khắp cơ thể. Một cơn gió lạnh lẽo bỗng cuốn qua sảnh. Ánh sáng trong phòng đột ngột thay đổi, như thể cả không gian đang chuyển động.
"Thục Lam!" An Khánh gọi lớn. Vội vàng lao đến chỗ của Thục Lam.
Nhưng đã quá muộn. Bức tranh bỗng lóe sáng, những mảng màu như sống dậy, bắt đầu xoay tròn như một cơn lốc.
"Không!" Lục Hoàng lao tới, cánh tay chụp lấy vai Thục Lam. Nhưng khoảnh khắc ấy, cả ba người đều bị hút vào trong bức tranh.
Mọi thứ như tối sầm lại.
Ký ức xưa 300 năm trước. Không gian mờ ảo, những tiếng vọng từ quá khứ dần hiện lên.
Bầu trời xanh thẳm, mây trắng lững lờ trôi. Cây cối xanh tươi, rợp bóng trên những con đường đá trải dài. Dòng suối trong vắt chảy róc rách qua từng khe đá, mang theo âm điệu dịu êm của thiên nhiên. Tiếng cười nói vui vẻ vang lên từ xa. Những đứa trẻ chân trần chạy nhảy quanh bãi cỏ, những người phụ nữ đang giặt giũ bên dòng suối, tiếng hát ngân nga như lời ru nhẹ nhàng.
Lúc này, thế gian vẫn chưa có một vị vua nào cai trị. Con người sống rải rác thành từng bộ lạc lớn nhỏ, mỗi bộ lạc đều có người đứng đầu nhưng không có một vị vua tối cao thống lĩnh.
Phong Linh Sơn khi ấy là một vùng đất trù phú và rộng lớn, là nơi giao thoa giữa ba gia tộc lớn: Hoa Tộc, Diêu Tộc và Hạ Tộc.
Hoa Tộc gia tộc thiện lương, chuyên về y dược. Họ cư ngụ ở khu rừng phía đông Phong Linh Sơn, cai quản và bảo vệ khu rừng Phong Linh Sơn. Hoa Tộc nổi danh với những y sư tài giỏi, không chỉ giỏi chữa trị bệnh tật mà còn tinh thông về các loài thảo dược quý hiếm. Họ canh giữ Cây Đại Cổ Thụ, một cây cổ thụ khổng lồ được xem là trái tim của Phong Linh Sơn, chứa đựng nguồn sinh khí mạnh mẽ nhất vùng đất này.
Diêu Tộc một gia tộc hùng mạnh, chuyên rèn vũ khí và huấn luyện chiến binh. Họ sống ở phía tây Phong Linh Sơn, trên vùng đất cao và hiểm trở, nơi được xem là thành lũy tự nhiên khó công phá.
Hạ Tộc gia tộc giàu có, chuyên kinh doanh buôn bán. Họ sinh sống ở phía nam, nơi có bến cảng lớn, là đầu mối giao thương và trung chuyển hàng hóa giữa các bộ lạc.
Mặc dù không có vua, nhưng ba gia tộc lớn luôn duy trì sự cân bằng, hòa hợp. Họ lập ra một hiệp ước bất thành văn, gọi là Hiệp ước Thiên Địa để đảm bảo không ai được xâm phạm vào lãnh thổ và quyền lợi của nhau.
Hoa Tộc cung cấp dược liệu và chữa bệnh cho mọi người, không phân biệt giàu nghèo.
Diêu Tộc cung cấp vũ khí và huấn luyện chiến binh, nhưng chỉ để bảo vệ Phong Linh Sơn khỏi những mối đe dọa từ bên ngoài.
Hạ Tộc chịu trách nhiệm duy trì sự thịnh vượng về kinh tế, bảo đảm giao thương thông suốt và công bằng.
Trong những ngày tháng ấy, Phong Linh Sơn là một vùng đất thanh bình, giàu có và trù phú. Người dân sống hòa thuận, không có chiến tranh, không có âm mưu thôn tính.
Từng con đường đá trải dài uốn lượn, các tòa kiến trúc nguy nga được xây dựng bằng đá cẩm thạch trắng, mái ngói đỏ tươi lấp lánh dưới ánh mặt trời. Người dân qua lại tấp nập, kẻ bán người mua nhộn nhịp. Những quầy hàng đầy ắp các loại thảo dược quý hiếm, từng bó hoa cỏ đủ màu sắc, những lồng chim ríu rít. Hương thơm của các loại dược liệu lan tỏa trong không khí, tạo nên cảm giác an lành, thư thái. Hai bên đường là những ngôi nhà nhỏ nhắn, mái lá lợp đơn sơ nhưng ấm cúng. Tiếng trẻ con cười đùa bên bờ suối. Một đứa bé cầm một chiếc lá lớn, đựng đầy những viên sỏi nhỏ, tung lên trời:
"Ta là tướng Diêu Tộc! Đánh bay hết bọn xấu!"
Một đứa bé khác cười khúc khích:
"Ngươi phải đưa cho ta năm viên sỏi, ta là thương nhân Hạ Tộc, không có sỏi thì không đi qua được đâu!"
Những câu nói vô tư ấy vang lên, tưởng chừng chỉ là trò chơi trẻ nhỏ, nhưng lại phản ánh một thực tại vô cùng thanh bình và đơn giản.
Ở một nơi khác nơi có Cây Đại Cổ Thụ, trái tim của Phong Linh Sơn. Cây cổ thụ cao vút lên trời, tán lá rợp bóng, những cành cây đan vào nhau như một tấm lưới che chắn cả vùng đất. Từ thân cây, từng nhánh rễ lớn vươn dài, cắm sâu xuống lòng đất như những mạch máu dẫn truyền sinh khí. Ở trung tâm của tán lá rộng lớn, những chùm quả lớn nhỏ đung đưa. Mỗi quả có màu đỏ rực như ngọn lửa, hình dáng giống như ngọn đuốc đang cháy sáng. Những quả ấy được gọi là Đại Mộc Linh Hỏa.
Một nhóm y sư Hoa Tộc đang quỳ trước gốc cây, tay đặt lên thân cây, miệng lẩm nhẩm đọc những câu chú ngữ cổ xưa. Một nữ y sư ngước mắt nhìn lên những chùm quả đỏ rực trên cao.
"Mỗi trái Đại Mộc Linh Hỏa chứa đựng tinh hoa của đất trời, chỉ xuất hiện một lần mỗi trăm năm. Ăn một quả có thể tăng tuổi thọ thêm mười năm, đồng thời khai mở linh mạch, khiến người ăn trở nên mạnh mẽ hơn, cường tráng hơn."
Một nam y sư cảm thán:
"Không ngờ một vùng đất thanh bình như thế này lại tồn tại một báu vật nghịch thiên đến vậy."
Nữ y sư lắc đầu, vẻ mặt trầm ngâm:
"Nhưng cũng chính vì nó mà tai họa có thể ập đến bất cứ lúc nào. Hoa Tộc đã canh giữ Đại Cổ Thụ suốt bao đời, không để ai tiếp cận nó. Một khi Đại Mộc Linh Hỏa rụng xuống, nó sẽ được đưa ngay vào hầm cấm, phong ấn kỹ lưỡng. Bởi nếu nó rơi vào tay kẻ ác... hậu quả sẽ vô cùng khủng khiếp."
Một cuộc sống thanh bình, một thế giới không chiến tranh. Nhưng... liệu hòa bình ấy sẽ kéo dài bao lâu?
###
Gió thổi nhẹ qua đỉnh Thạch Phong, từng cánh hoa đào rơi rụng, xoay tròn rồi đáp xuống mặt đất. Giữa sân luyện võ, một thân ảnh nữ đang múa kiếm. Kiếm quang xoay chuyển, từng đường kiếm như dệt nên một bức tranh mềm mại mà uyển chuyển. Nhưng mỗi thế kiếm đều hàm chứa sát khí, tựa như bông hoa ngỡ mong manh nhưng lại có gai nhọn sắc bén.
Nàng xoay người, đưa kiếm lên cao, chém xuống. Mũi kiếm xé gió, phát ra âm thanh bén ngọt.
Bất chợt –
Từ trên cao, một bóng người đáp xuống nhẹ nhàng như cánh chim đêm. Áo dài xanh phất phơ trong gió, vạt áo dài quấn lấy đôi chân thon dài nhưng vẫn không thể che lấp phong thái cao ngạo và quyền uy của y.
Hoa Trường Phong.
Y đứng đó, ánh mắt phượng dài khẽ nhướng lên, nhìn người con gái đang thu kiếm. Dung mạo y có thể nói là tuyệt thế, từng đường nét đều tinh xảo như được chạm khắc từ băng tuyết. Đôi mắt phượng dài và sâu thẳm, khóe mắt hơi cong, tựa như lúc nào cũng ẩn chứa ý cười, nhưng lại sắc bén tựa đao kiếm. Mái tóc đen dài xõa tung, được buộc gọn phía sau bằng một dải lụa trắng. Làn da trắng mịn như ngọc, mỗi động tác đều toát lên vẻ thanh thoát mà cao ngạo.
Nhưng ẩn sau vẻ ngoài thoát tục ấy là khí chất vô cùng uy quyền. Khi y đứng đó, không cần mở miệng, xung quanh cũng như bị áp chế bởi một luồng áp lực vô hình.
Hoa Trường Phong, tộc trưởng đời thứ hai của Hoa Tộc. Không chỉ là bậc thầy về y dược, y còn là một võ giả cái thế.
Ngay từ khi còn nhỏ, y đã học võ công từ các cao thủ trong gia tộc, từng bại hết các bậc tiền bối trong tộc bằng chiêu thức mà y tự sáng tạo ra. Năm mười bảy tuổi, y một mình đấu với ba đại trưởng lão Hoa Tộc, vừa không dùng vũ khí, vừa không để bất kỳ ai chạm vào vạt áo. Cũng từ đó, Hoa Trường Phong được người đời ca tụng là Thiên Hoa Kiếm Chủ, kẻ có kiếm pháp tuyệt luân, tựa như hoa nở nhưng lại mang theo sát khí của lưỡi đao bén ngọt.
Hoa Trường Phong tiến lên một bước, đôi giày đen chạm nhẹ lên nền đất, không một tiếng động.
"Thánh nữ, hôm nay nàng luyện kiếm hăng say quá nhỉ?"
Diêu Lam thu kiếm, nhìn y, môi hơi cong lên:
"Thì ra là tộc trưởng Hoa Tộc. Chàng đến đây từ lúc nào?"
Hoa Trường Phong mỉm cười, đôi mắt phượng lóe lên tia sáng tinh quái:
"Từ lúc nàng vừa bắt đầu chiêu đầu tiên. Kiếm pháp của nàng ngày càng tiến bộ. Tuy nhiên, nếu cứ giữ vạt áo quá chặt như vậy, kiếm chiêu sẽ bị gò bó, khó mà phát huy hết sức mạnh."
Diêu Lam hừ nhẹ:
"Ta không cần chàng chỉ dạy."
Hoa Trường Phong bật cười, nụ cười ấy làm những cánh hoa đào quanh y như cũng chao đảo. Y cúi đầu, nhặt lấy một cánh hoa đào vừa rơi xuống. Ngón tay thon dài khẽ chạm vào cánh hoa, nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa sức mạnh vô song.
"Nàng vẫn nóng tính như trước, Diêu Lam."
Diêu Lam định đáp lại thì bỗng nhận ra cánh hoa trên tay y đã biến thành cát bụi, tan biến trong không trung. Một cánh hoa đào chỉ bằng một cái chạm nhẹ đã tan thành cát bụi.
Đôi mắt Diêu Lam thoáng ngưng đọng. Nàng biết, chỉ một động tác nhỏ ấy thôi đã cho thấy Hoa Trường Phong hiện tại không chỉ là tộc trưởng Hoa Tộc, mà còn là một võ giả với sức mạnh không thể đo đếm.
Diêu Lam khẽ nhíu mày:
"Chàng... đã đạt tới cảnh giới ấy rồi sao?"
Hoa Trường Phong cười nhạt, không đáp. Y tiến thêm một bước, đứng sát cạnh nàng, đôi mắt phượng khẽ cụp xuống, nhìn sâu vào đôi mắt Diêu Lam.
"Diêu Lam, đừng lo lắng. Dù thế nào ta cũng không đánh lại nàng mà."
Diêu Lam bật cười thành tiếng, nhưng nụ cười nhanh chóng tắt khi nàng nghĩ đến giấc mơ lạ lùng kia. Đôi mắt nàng thoáng trầm xuống, tay nắm chặt chuôi kiếm:
"Trường Phong... Gần đây ta luôn thấy một giấc mơ kỳ lạ."
Gió thổi qua, từng cánh hoa đào bay lên, vờn quanh hai người.
Một bóng dáng anh tuấn tuyệt thế.
Một dung nhan kiều diễm vô song.
Hai người đứng gần nhau, tựa như một bức tranh tuyệt mỹ, hài hòa mà cũng thật bi thương.
Bầu trời chiều dần ngả vàng, từng tia nắng nhẹ nhàng xuyên qua những cánh hoa đào, nhuộm cả khu vườn bằng sắc hồng ấm áp. Cả hai sánh bước đi bên nhau. Hoa đào rơi lả tả, từng cánh từng cánh như mưa hoa, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Diêu Lam đứng dưới gốc cây đào cổ thụ, ánh mắt nàng xa xăm, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại. Trên tay nàng là một cánh hoa đào vừa rơi xuống, những ngón tay mảnh mai siết nhẹ, cánh hoa mong manh lập tức tan vỡ. Hoa Trường Phong từ phía sau tiến lại gần. Dáng người cao lớn, vạt áo xanh phất phơ trong gió, đôi mắt phượng dài khẽ nheo lại khi nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Diêu Lam.
Diêu Lam ngẩng đầu, đôi mắt trong veo khẽ ánh lên tia sáng, nhưng lại nhanh chóng bị sự u sầu che lấp.
"Trường Phong..."
Hoa Trường Phong dừng chân cách nàng nửa bước, cánh hoa đào vừa rơi xuống đậu lên vai áo hắn. Y giơ tay nhẹ nhàng nhặt lấy cánh hoa, nhìn nó một lúc rồi buông tay. Cánh hoa chầm chậm bay lên không trung, hòa mình vào làn gió nhẹ.
Diêu Lam khẽ nhíu mày:
"Gần đây... ta cứ mơ thấy cùng một giấc mơ. Mọi thứ đều chìm trong bóng tối, bầu trời đỏ rực như lửa, mặt đất vỡ vụn, cây cối cháy rụi... Mọi người... họ đều biến mất."
Giọng nàng run rẩy, đôi bàn tay siết chặt vào nhau, như đang cố kìm nén cảm giác bất an. Hoa Trường Phong nhìn nàng chăm chú, ánh mắt dịu dàng mà sâu thẳm. Y bước đến gần hơn, đưa tay chạm nhẹ lên vai nàng.
"Chỉ là một giấc mơ thôi."
"Nhưng... giấc mơ ấy cứ lặp đi lặp lại. Nó giống như một điềm báo."
Diêu Lam quay sang đối diện y, ánh mắt lo lắng nhìn sâu vào đôi mắt phượng.
"Ta không thể xua đi cảm giác này. Một điều gì đó rất lớn... rất đáng sợ... đang đến gần."
Hoa Trường Phong không nói gì, chỉ nhìn nàng.
Gió nhẹ nhàng lùa qua, từng cánh hoa đào xoay tròn trong không trung. Trường Phong đột nhiên đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc mai rối loạn trên trán nàng, động tác dịu dàng đến mức khiến trái tim Diêu Lam như chệch một nhịp.
"Ta ở đây."
Giọng y thấp và ấm, tựa như lời thì thầm giữa chốn xuân hồng.
"Dù có chuyện gì xảy ra, ta vẫn sẽ ở bên nàng. Không cần lo lắng."
Diêu Lam nhìn y, ánh mắt nàng thoáng hiện lên vẻ mềm mại.
"Hoa Trường Phong..."
"Ừm?"
"Chàng sẽ luôn ở bên ta, phải không?"
Hoa Trường Phong cúi xuống, khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp. Mùi hương hoa đào quấn quýt, đôi mắt phượng sâu thẳm của y phản chiếu dung nhan kiều diễm của nàng.
"Luôn luôn."
Gió nổi lên, hoa đào tung bay như cơn mưa nhỏ, từng cánh hoa phủ lên vai họ, tạo nên một khung cảnh đẹp đến nao lòng. Hai người đứng gần nhau, tựa như một bức tranh lãng mạn mà bi thương, hai tâm hồn đang hòa làm một nhưng vẫn ẩn chứa những nỗi niềm riêng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro