CHƯƠNG 76: ĐÁNH ĐỔI
Bầu trời phía Hoa tộc rực đỏ, không phải bởi mặt trời, mà bởi lửa, khói và oán khí ngùn ngụt từ những linh hồn u ám đang vây quanh từng bức tường thành.
Thanh Hoa Đại Trận đã được kích hoạt từ sớm, nhưng không có kết giới nào là vĩnh cửu. Các trưởng lão trấn giữ pháp trận đang cạn dần linh lực, gương mặt trắng bệch, đôi môi khô khốc không còn đủ hơi sức để tụ chú. Giữa lúc mọi hy vọng như sắp cạn, một bóng người toàn thân là máu xuất hiện phía sau lưng họ.
"...Tộc trưởng!"
Hoa Trường Phong đã trở về.
Không nói một lời, y lảo đảo bước tới tâm trận, đôi chân in rõ từng dấu máu trên nền đá trắng. Gió cuốn tung tà áo nhuốm đỏ của y, nhưng ánh mắt vẫn bình thản như nước. Y rút từ trong vạt áo ra viên đá linh thạch ngũ sắc, vật chỉ truyền tay tộc trưởng qua từng đời rồi khảm mạnh vào trung tâm pháp trận. Một luồng sáng trắng xanh bùng lên, các vòng pháp văn rung chuyển, như sống lại.
Thanh Hoa Đại Trận hoàn chỉnh. Thời gian được kéo dài thêm vài ngày. Các trưởng lão vội vàng đỡ lấy Trường Phong khi thấy sắc mặt y gần như không còn máu.
"Người không thể tiếp tục nữa! Mau chuẩn bị Nước Thủy Sinh!" Một trưởng lão quát lên.
"Nếu không chữa trị, dù có là thần thể cũng đổ gục mất!"
Nước Thủy Sinh là linh dược quý, chỉ dùng khi cường giả trọng thương. Được pha chế từ mạch nước ngầm nơi đáy Thánh Uyên và thảo dược linh khí, khi ngâm mình vào có thể giúp thanh tẩy vết thương ngoài da và giảm đi phần lớn mỏi mệt.
Trường Phong không phản kháng. Y để mặc binh lính dìu mình vào điện thánh, nơi nước Thủy Sinh đã được chuẩn bị sẵn. Chiếc áo dính máu được cởi bỏ, thân thể y chi chít vết cắt sâu, một bên vai đã bị xương xuyên thủng, vậy mà suốt mấy canh giờ qua y vẫn chiến đấu không ngừng nghỉ.
Trường Phong bước xuống hồ nước lặng như gương.
"Tộc trưởng, xin người hãy nghỉ ngơi..." Giọng một trưởng lão run rẩy.
Trường Phong không trả lời. Ánh mắt y dõi xa qua khe cửa điện, về phía chân trời nơi Phong Linh Sơn đang nhuốm màu khói đen và tử khí.
Y nhắm mắt lại.
"Diêu Lam... ta biết nàng đang kiệt sức. Nhưng nếu nàng còn đứng được, ta cũng sẽ không cho phép mình ngã xuống trước."
Dưới lớp nước, đôi bàn tay y siết chặt, từng giọt máu vẫn đang loang ra nhẹ nhàng, như cánh hoa rơi xuống mặt nước. Y phải kịp đến bên nàng.
###
Phong Linh Sơn bây giờ chỉ còn là vùng đất đầy hỗn loạn, nơi mặt đất nứt toác, không khí đặc sệt tử khí, và những bóng ma không tên lượn lờ như khói đặc. Diêu Lam một mình băng qua con đường hoang phế dẫn đến Vọng Hồn Ngục, thanh kiếm linh hồn dính đầy máu đen và tro bụi.
Mỗi bước đi là một trận chiến.
Lũ quỷ hồn như đánh hơi được linh lực thuần khiết từ người nàng, từng con từng con trồi lên từ lòng đất, từ khe đá, từ những cơn gió độc, gào thét lao đến. Nàng vung kiếm, pháp lực dồn nén bộc phát như lưỡi lốc xoáy xé toạc đàn quỷ. Nhưng với mỗi con bị tiêu diệt, mười con khác lại trồi lên.
Một trận, rồi lại một trận.
Áo nàng rách tả tơi. Vai nàng rướm máu. Đôi mắt linh hồn của nàng đã mở từ lâu, nhìn rõ được những kẻ ẩn thân, nhưng chính vì vậy mà đầu đau như búa bổ, lượng linh hồn chồng chéo lên nhau như ngàn mũi kim đâm vào huyệt não.
"Mình không được gục ở đây... Không phải lúc này..."
Cuối cùng, nàng gục xuống quỳ trước cánh cửa đá đã bị phá hủy Vọng Hồn Ngục, nơi trấn giữ bao thế hệ, nay đã biến thành miệng vực của địa ngục. Từ trong ngục, tiếng kêu gào xé rách bầu trời vẫn không ngừng vọng ra, mang theo sát khí và tiếng cười điên loạn của hàng vạn linh hồn bị giam cầm quá lâu.
Gió táp vào thân thể Diêu Lam, nhưng nàng vẫn đứng dậy. Nàng biết nếu không phải là nàng, thì không ai có thể phong ấn nó lại nữa.
Ở một dãy núi không xa, A Nhiên với thân thể trọng thương vẫn đứng đó, mái tóc rũ rượi, máu từ miệng hắn nhỏ từng giọt lên đất. Hắn đã theo dõi nàng suốt hành trình. Hắn biết... nàng định làm gì.
"Ngươi trở nên ngu ngốc như vậy từ bao giờ, Diêu Lam..."
A Nhiên siết chặt bàn tay, xoay người rời đi, hắn cần phải báo cáo vị trí của Diêu Lam cho chủ nhân của hắn biết.
Hạ Phúc An đứng ở một nơi cao, đôi mắt trầm tư nhìn về phía Phong Linh Sơn đang bốc khói âm u. Không ai biết y đang nghĩ gì. Chỉ có những lời không ngừng lặp đi lặp lại trong tâm trí hắn.
"Mấu chốt là Diêu Lam và Hỗn Nguyên Bôi..."
Phúc An đã chuẩn bị xong. Kế hoạch cuối cùng của y, không còn con đường nào để quay đầu được nữa.
Gió lạnh như lưỡi dao rạch lên làn da rớm máu. Trước Vọng Hồn Ngục đổ nát, Diêu Lam đứng bất động. Đôi mắt nàng dõi về phương xa. Không hề run sợ. Không hề lo lắng. Chỉ là... như đang chờ đợi điều gì.
Một trận chiến không thể tránh.
Và rồi...
Từ tầng tầng sương máu, Lâm Kỳ chậm rãi bước đến, theo sau là A Nhiên, mái tóc hắn rối bời, vết thương vẫn chưa lành, nhưng ánh mắt hắn sắc như kiếm chưa tuốt khỏi vỏ.
Lâm Kỳ dừng lại cách nàng chỉ mấy bước. Ánh mắt hắn quét lên người Diêu Lam, chính xác là vùng bụng dưới, nơi linh khí của Hỗn Nguyên Bôi từng cư ngụ.
"Thánh nữ... ngươi đã lấy Hỗn Nguyên Bôi khỏi Diêu Tộc, đúng không?" Giọng hắn vừa ngờ vực, vừa chắc chắn.
Diêu Lam không đáp. Chỉ lạnh nhạt đưa mắt nhìn hắn, giọng khàn đặc:
"Nếu ngươi muốn có Hỗn Nguyên Bôi tới vậy... thì sao không thử đến giết ta đi?"
Không khí nứt toác. Lâm Kỳ bật cười khẽ.
"Ngươi nghĩ ta không dám sao?"
Ầm!
Ba bóng người đồng loạt lao vào nhau, khí tức bùng nổ như địa chấn. Diêu Lam vung kiếm chặn cú đánh của Lâm Kỳ, xoay người đỡ cú lật tay của A Nhiên, nhưng thể lực đã cạn, vết thương cũ chưa lành, từng cú va chạm đều khiến nàng đau đến run rẩy.
"Không thể gục... Chưa được phép gục..."
Nhưng hai kẻ đối diện, một là ma khí cuồng bạo, một là lạnh lẽo như băng, cả hai đều muốn lấy mạng nàng theo nhiều lý do khác nhau.
Diêu Lam dần bị dồn vào thế hạ phong. Mỗi đòn chém ra đều chậm đi. Mỗi bước lùi lại đều nặng như chì.
Đột nhiên, A Nhiên lùi về một bước, lấy từ trong áo ra một lá bùa đen, giấy vải thô cũ kỹ, vẽ lên đó bằng mực hồn, một vòng tròn với các ký hiệu cổ xưa rung động nhẹ dưới ánh linh khí lởn vởn.
"Cấm pháp: Địa Thực Tỏa Linh."
ẦM!!!
Mặt đất dưới chân Diêu Lam nứt toạc. Từ dưới lòng đất, vô số rễ cây đen ngòm, như những con rắn khổng lồ, vụt lên, quấn chặt lấy tứ chi của nàng, kéo nàng rạp xuống đất. Lực siết mạnh đến mức máu chảy ướt đất đá, tiếng xương kêu răng rắc. Diêu Lam rít lên, nhưng không hét. Nàng cắn chặt răng, mồ hôi túa ra như mưa.
Lâm Kỳ bước đến. Từng bước, từng bước, như dẫm lên sinh mệnh nàng. Hắn cúi xuống, vung tay lướt nhẹ quanh vùng bụng dưới nàng, nơi từng cất giữ Hỗn Nguyên Bôi.
Không có gì cả.
Hắn sững lại. Tay run lên nhẹ nhẹ. Hắn soi xét lại từng mạch linh lực trong người nàng vẫn không có dấu vết. Không có khí tức. Không có pháp bảo.
"Không... Không thể nào..." Hắn thì thào, mắt đỏ hoe.
"Ta đã cảm nhận được linh khí của nó trên người ngươi... ngươi cất giấu nó ở đâu?!"
Diêu Lam nở một nụ cười.
Rất nhẹ.
Rất thanh thản.
"Ngươi đến muộn rồi, Lâm Kỳ."
Nụ cười đó khiến cả đất trời như đông cứng. Lâm Kỳ nhìn nàng như thể vừa bị xé toạc lòng tự tôn.
"Ngươi... đã làm gì?!" Hắn gầm lên.
"Muốn biết không?" Nàng cười, máu ứa ra từ khóe môi.
"Vậy giết ta đi."
Cơn giận của Lâm Kỳ bùng nổ. Hắn vung tay định hạ chưởng vào ngực nàng.
Nhưng đúng lúc đó...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro