Chương 1: Tiếng nhạc ở tầng 3.

Ở trường, tôi giống như một cái tâm của vòng tròn lúc nào cũng bị người ta bu quanh.

Tụi con gái thì ríu rít hỏi bài – dù tôi học trung bình. Tụi con trai thì cười cười nói nói – dù chẳng ai thật lòng. Người này gợi chuyện, người kia rủ ăn trưa, đứa khác lại nhờ vả kiểu ngọt xớt.

Tôi đã quen với kiểu tiếp cận nửa nạc nửa mỡ đó.
Người ta thích tôi vì tôi dễ gần, hào phóng, có chút gu, nhà lại có điều kiện.

Chứ thật ra... có mấy ai quan tâm tôi thật sự nghĩ gì?
Tôi cười xã giao. Gật đầu hùa theo. Chơi với ai cũng được, nhưng thân thì không ai cả.

Trưa hôm nay, tụi nó lại rủ nhau ra quán mì ở gần trường. Tôi cũng đi cùng. Ở giữa đám người nói cười ồn ã, tôi ra ngoài mua nước.

Mua xong, tôi quay lại. Đúng lúc đó, tôi vô tình nghe được đoạn hội thoại:

"Ê mày có thấy cái thể loại nhạc thằng Nhật Dương hay nghe không?"

"Rock gì mà như đang đập nồi chém chảo ấy."

"Ờ tao cũng thấy lạ ghê. Nhìn ngoài tưởng gu sang chảnh, ai ngờ... hơi bị lập dị á."

"Ừ... kiểu đẹp trai mà quái quái ha."

Tôi đứng phía sau mấy bước, tay vẫn cầm chai nước.
Không ai phát hiện tôi đã nghe hết.

Tôi không nói gì, lại bước chân vô quán, miệng mỉm cười như chưa nghe gì cả.

Buổi chiều tan học – tôi lại đi về phía khu nhà C, nơi quen thuộc của những buổi chiều không có gì để làm ngoài... một điếu thuốc và yên tĩnh.

Tôi đẩy cánh cửa dẫn lên tầng 3. Lạnh, vắng. Y như mọi lần.

Ngồi xuống bậc thang cũ kỹ, lưng tựa vào tường, tay tôi thò vào túi áo khoác lôi ra bao thuốc, bật lửa zippo bạc đã tróc sơn ở viền.

Lách tách. Một tia lửa nhỏ cháy lên, rồi tắt.

Tôi châm điếu thuốc. Mắt nhắm lại.

Khói thuốc luôn có mùi dễ chịu hơn những câu nói giả tạo.

...

Tôi hít một hơi dài. Khói bay nhẹ lên không trung. Cảm giác cô đơn lúc này... thật ra lại dễ chịu hơn cả khi ở giữa đám đông.

...

"Khục."

Tiếng gì đó rất nhỏ vọng lên. Tôi hé mắt.

Có người khác... ở đây?

Cách đó không xa, ở bậc cuối cùng của cầu thang, có một người đang ngồi.

Một cô gái, tóc dài quá vai màu nắng cháy, buông lơi trước vai. Lưng hơi cong, tay cầm một quyển sổ và cây bút chì. Đang vẽ.

Dây tai nghe vắt qua áo đồng phục, kéo lên hai bên tai. Cô ấy không nhìn tôi. Nhưng tôi có thể thấy một bên gò má nghiêng nghiêng – lạnh lùng, vô cảm.

Tôi biết cô ấy.

Không rõ tên. Nhưng cùng lớp. Ngồi bàn gần cửa sổ dãy trong cùng, hay một mình, không nói gì.

Ngô... gì đó. Ờ... Ngô Huỳnh Minh Nguyệt thì phải?

Ừ thì cùng lớp. Nhưng tôi có bao giờ để ý đâu.

Tôi quay lại nhìn điếu thuốc trong tay. Cũng chẳng định bắt chuyện. Không gian này là của ai trước cũng chẳng quan trọng. Tôi vẫn hút, cô ấy vẫn vẽ.

...

Nhưng chỉ vài phút sau, cô gái ấy đứng dậy.

Tôi chỉ kịp liếc mắt – vẫn gương mặt đó, vẫn tai nghe cắm sâu trong tai, vẫn ánh nhìn lướt qua mà như nhìn xuyên qua mình.

Cô ấy đi ngang tôi. Gió lướt nhẹ qua. Và rồi...

Tiếng nhạc thoát ra khỏi tai nghe của cô ấy.

Rất nhỏ. Nhưng đủ để tôi nhận ra.

Linkin Park.

Cụ thể là bài Somewhere I Belong.

Tôi gần như chết lặng.

Không phải ai cũng nghe bài đó. Mà đặc biệt là... con gái?

Hồi lớp 10, khi tôi kể thích band đó, đám bạn trong nhóm đều cười như thể tôi vừa nói tiếng ngoài hành tinh.

Cô ấy không biết tôi nghe thấy. Vẫn bước đều. Rồi mất hút ở cuối cầu thang.

Tôi ngồi đó thêm vài phút. Điếu thuốc cháy đến đầu ngón tay lúc nào không hay.

Tôi dụi nó xuống sàn, nhìn làn khói tan đi.

Linkin Park, hả?

Ngô Huỳnh Minh Nguyệt, hả?

Lần đầu tiên sau hơn một năm học cùng lớp, tôi
thấy mình... muốn biết nhiều hơn về ai đó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro