Chap 38
- Còn gọi tôi được như vậy à?
- Sao chị biết em ở đây?
- Người thắc mắc là tôi chứ không phải em, đi về.
Chiều cô có nhắn tin nói với nó là nay ăn liên hoan với trường, nhưng cũng khá bất ngờ vì cô rất tỉnh, mặt cũng không đỏ, người cũng khong có mùi gì gọi là bia rượu.
- Để xe lại ở đây, tôi chở em về.
Bé thụ nhà ta nghe chỉ biết làm theo chứ nào dám cãi
Trên đường đi chẳng ai nói với ai tiếng nói, nó ngồi đằng sau với hàng vạn suy nghĩ trong đầu, nên đang suy nghĩ xem làm cách nào để chạy tội. Cô chạy xe nhưng lại hình ảnh của 2 con người đó, tức tối, vặn hết tai ga chạy.
Tới nhà, cô ngồi ạch xuống sofa, còn nó đứng khép nép vô góc tường không dám tiến lại gần người có khả năng giết nó bằng sát khí người đó tỏa ra.
- Sao, có gì để giải thích không?
Nó tính trả lời nhưng điều gì đó làm nó khựng lại
- Không trả lời?
- Em emm
- Giấu tôi mấy tháng qua chắc em vui lắm nhỉ?
Cô đột nhiên nghĩ đến mấy ngày tận 12h hơn nó mới về, bao nhiêu sự lo lắng, sợ sệt dâng lên trong người. Mỗi lần đòi đi rước đều từ chối cuối cùng lại lòi ra giấu cô đi làm.
- Sao cứ đứng trân ra đó mà không trả lời? Dám làm không dám nhận à?
Mắt nó chỉ biết nhìn xuống đất, chứ chẳng biết nói gì, mỗi khi cô giận đều đằng đằng sát khí như vậy, ai dám trả lời cơ chứ.
- Không muốn trả lời vậy lên phòng đi, nay tôi ngủ dưới đây- giận thì giận vẫn lo người ta bị bệnh
Chẳng lẽ cô giận nó đến độ không muốn ngủ chung với nó luôn sao.
- Chị chị lên phòng ngủ đi để em ngủ dưới đây cho.
- Còn muốn cãi?
Nghe vậy nó chẳng biết phải nói gì ngoài việc lên phòng đem mền gối xuống cho cô. Cứ còn cãi nữa cô mần thịt nó luôn
Với không khí căng thẳng thế này, nó nghĩ chắc cô với nó lại chiến tranh lạnh nữa rồi, mà đúng hơn là chỉ có cô không muốn nói chuyện thôi.
Ngày qua ngày trôi qua, nhưng thực chất chỉ mới 2 ngày thoi mà nó cứ ngỡ như mấy năm rồi vậy. Cô vẫn không nói với nó dù chỉ một lời. Thật ra nó có bắt chuyện với cô rồi nhưng mọi sự cố gắng đều vô nghĩa, cứ như là cô không muốn nhìn mặt nó vậy, nó thấy cô định mở lời nhưng cô lại bỏ đi. Mặc cô giận nó vẫn đi học rồi đi làm, nó không muốn cô phải bận tâm nhiều về nó, dù cho cô có giận hay ghét bỏ nó đi nữa, nó cũng sẽ không nghỉ làm. Bình thường tối đi làm về sẽ có người ngồi chờ, vừa về đã được ôm, hôn rồi chăm sóc, hỏi han, nay thì không được nữa, lòng cũng có chút buồn nhưng nó vẫn chưa có thời gian để nói chuyện với cô. Cô đã chịu lên phòng ngủ rồi, tại hôm đầu tiên cô ngủ, chị đã thấy, chị cũng nhắc nhở cô, thấy cô ngủ ở đây là biết nội bộ lục đục rồi. chị biết cô cũng lớn rồi nên chỉ khuyên là "dù có chuyện gì cũng không được ngủ riêng, cũng không nên tránh né như vậy sẽ khiến con bé suy nghĩ đó". Cô thấy cũng đúng, nó là người rất nhạy cảm với mọi hành động, cũng rất dễ buồn
Ừ thì chung phòng đó, cô thì sofa, nó thì giường, cách nhau có mấy bước chân, mà nó cứ ngỡ như cách mấy trăm km, cô cứ im lặng như thế này, nó như người mất sức sống, cả ngày đi ngoài đường về chỉ mong có người an ủi, quan tâm mà giờ về chỉ nhận được sự lạnh nhạt của người mình thương, nhưng cũng phải chấp nhận thôi vì mình là người gây ra cớ sự này mà
Mấy ngày nay cô cũng suy nghĩ về việc đi làm của nó. Cô cũng tìm chị để tư vấn. Sau khi nghe chị nói cô cũng hiểu, cô cũng không suy nghĩ đến chuyện nó, nhưng cô vẫn giận nó vì chuyện khác cơ.
Cô đã ngủ rồi, nó cuzng tắm rồi đi ngủ luôn, nhìn mặt cô cứ uể oải, mệt mỏi là nó biết cô ngủ không được rồi, nó có nhiều lần kêu cô lại giường ngủ đi, nó ngủ sofa cho nhưng cô vẫn im lặng và lên sofa nằm thôi.
Giờ nó lo ngủ với ý nghĩ ngày mai sẽ khác, vì sao??? Vì ngày mai cô không có tiết, nó chỉ học mỗi buổi sáng thôi.
Sáng hôm sau, vẫn tự dậy như 2 ngày vừa qua, cô cũng dậy rồi, đồ ăn cũng được dọn sẵn lên bàn chờ nó xuống ăn thôi. nó tính bỏ bữa xem cô có để ý đến nó không, nhưng nó suy nghĩ lại, bỏ bữa vậy cô càng giận thêm. Ngồi vào bàn ăn, người ngồi đối diện sát khí thật nặng nề, làm nó nuốt đồ ăn không trôi. Hôm nay nó học bữa cuối nữa là được nghỉ rồi.
tua...tua....tua
Trưa rồi, cũng đến giờ nó đi học về rồi. Đồ ăn cô nấu sẵn rồi, giờ dọn ra rồi ăn thôi. Nó dọn xong mới lên phòng kêu cô xuống ăn
- Chị ơi, xuống ăn ạ, em dọn xong rồi- nói xong nó chuồn lẹ, mấy ngày như thế này mà đứng gần cô chỉ khiến nó sợ hơn thôi. Mặt cô bây giờ như ngày đầu gặp nó vậy, nhưng lúc đó cô còn nói chuyện còn bây giờ 1 câu cũng không hé ra.
Cô xuống tới rồi, nó lấy chén ra nữa là ăn được. Trong lúc lấy chén, đầu nó nảy ra một ý định, thử làm rớt xem cô có lo cho nó không, nghĩ là làm.
Choang
Một cái rớt chén xuống, vỡ ra, văng mảnh vỡ khắp sàn nhà, nó liền quay qua nhìn cô, mắt cô không thèm nhìn đến nó, lại quay sang chỗ khác. Đáng lí ra bình thường như vậy là cô đã liền chạy đến chỗ nó, coi tay chân nó sao, mắng nó một trận, kêu nó ra chỗ khác để cho dọn. Thấy vậy đành tự dọn thôi, lúc nó cúi xuống lượm mấy mảnh vỡ cô cũng liếc nhìn qua chỗ nó, thấy tay không chảy máu cũng an tâm rồi, trong lúc nó không để ý, cô nhìn suốt quâ trình nó dọn coi có bị gì không? Cô biết tính nó hậu đậu để làm mấy việc này sẽ trầy xước, nên cô luôn dành làm.
Đợi nó dọn xong, cô mới bắt đầu ăn
- Chị không muốn nói chuyện với em dù chỉ 1 chút ạ?
Im lặng..
- Em đúng là không nên giấu chị như vậy.....
Im lặng
- hôm đó, em không nên im lặng khi chị hỏi như vậy. Em xin lỗi.
nói xong nước mắt tự chảy ra, mặc dù nó chẳng muốn chút nào, nó không muốn chỉ vì mình khóc mà cô tha lỗi cho mình. Càng lớn suy nghĩ của nó cũng càng khác. Khi nhỏ, nó chỉ muốn khóc để cô cho qua tội, nhưng lớn rồi, đi làm đc mấy tháng rồi, nó lại muốn mình làm ra lỗi thì mình chịu, không được trốn tránh. Nhưng lần này do nó quá khó để mở lời với cô đi, cô cuzng chưa bao giờ lơ nó như hiện tại.
Cô bắt đầu thấy yếu lòng, cô không muốn thấy nó khóc xíu nào cả.
Nó nhanh chóng rửa măjt rồi quay lại bàn ăn
- Không phải em khóc để mong chị tha lỗi đâu, chị đừng hiểu lầm rồi ghét em nha
- Chị ăn xong để đó đi, để em dọn cho.
Dọn dẹp cũng xong, nó quyết định lên phòng xin lỗi cô tiếp
--------------------------------------
U là trời, cúi cùng mình cũng đã đăng truyện được rồi nò. Dạo này mạng mẽo kiểu gì é, mình muốn post truyện cho mụiii người mà nó cứ xoay xoay, đến tận hum nay mới post được á. Các bạn thông cảm cho mình nghennn🥺🥺
Mình sẽ bật mí cho các bạn một bí mật, mình đã viết xong truyện rồi, và từ đây đến trước lúc mình khai giảng( tầm 20/9) mình sẽ cố gắng đăng hết.
Cám ơn mọi người rất nhiều vì đã luôn ủng hộ truyện, có gì không ổn mọi người cứ thẳng thắn góp ý nhé, mình sẽ sửa đổi ạ
Love yall💜💜💜
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro