Chương 4
Vài ngày tiếp theo, Kiều Nguyệt Hân vẫn trong trạng thái mơ mơ màng màng. Cô không biết Trịnh Gia Dĩnh đã đưa mình đến nơi nào. Lần thứ hai khi cô tìm cách chạy trốn, Trịnh Gia Dĩnh liền nhốt cô ở trong phòng, lúc trở lại cầm trên tay một ống kim tiêm nhỏ dài, mạnh mẽ tiêm vào cơ thể cô, sau đó sức lực của cô như bị rút đi hơn phân nửa, ý thức không còn hoàn toàn tỉnh táo nữa. Ban ngày anh sẽ sắp xếp người trông chừng cô, tối trở về ôm cô ngủ.
Cuộc sống như thế chẳng khác nào tù nhân. Kiều Nguyệt Hân hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể làm được gì. Mặt trời dần buông xuống, ánh hoàng hôn đỏ như máu. Kiều Nguyệt Hân co người trên ghế dựa, nghiêng đầu nhìn qua khe hở rèm cửa sổ bầu trời đỏ ửng.
Một ngày lại trôi qua. Cô bất đắc dĩ thở dài, mái tóc dài bù xù phủ xuống đôi mắt vô hồn buồn bã. Trịnh Gia Dĩnh vừa bước vào cửa đã nhìn thấy người của anh ngồi ôm gối quay lưng về phía mình.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Anh gãi gãi cằm, anh chỉ cấm cô đi ra khỏi biệt thự này, không hề bắt trói cô. Trạch Nam An đang nằm nghiêng trên ghế sofa ngẩng đầu lên, trên mặt hiện rõ bốn đường mạch máu, trên cánh tay cũng thế. "Người phụ nữ này chính là con mèo hoang hung dữ, không thích hợp nuôi nhốt."
Trịnh Gia Dĩnh liền hiểu chuyện gì đã xảy ra, bước lên đá cho Trạch Nam An một cái. "Để chú nuôi hả? Anh thấy chú không trông coi người của anh cho tốt thì có, ai cho chú lộn xộn!"
Trạch Nam An hậm hực không thèm phản bác, tiếp tục ngồi xem màn kịch hay sắp diễn ra.
Một đôi tay từ phía sau ôm lấy cô, mấy ngày nay cô đã quá quen thuộc đôi tay của anh.
Trịnh Gia Dĩnh giống như ôm sủng vật nhẹ nhàng đặt cô ở trên đùi rồi ôm vào lòng. "Đói bụng chưa?" Cũng không để ý là cô có trả lời hay không, anh gọi người mang lên một chén cháo gạch cua vây cá, múc một muỗng đút tới bên môi cô. "A____há miệng nào, Tiểu Hân."
Kiều Nguyệt Hân không kịp nghiêng đầu né tránh đã bị anh giữ chặt cằm, ngón tay hơi dùng sức cạy hàm răng cô đang ngậm chặt, đổ hết cháo nóng vào miệng cô, cổ họng cô như bị lửa đốt bỏng rát. Muốn giơ chân lên đá anh nhưng lại không còn sức lực, cô lẳng lặng phát ra âm thanh đau đớn trong cổ họng.
"Không muốn uống?" Trịnh Gia Dĩnh nhíu mày nếm thử, mùi vị rất tuyệt mà. "Ngoan nào, đây vì em mới cố ý mang về." Ngay sau đó lại đút tới bên môi cô một muỗng liền bị cô phun hết vào người, chén cháo đổ ụp xuống mặt đất, nước cháo trắng trắng vàng vàng sềnh sệch bắn hết vào quần tây cùng áo sơ mi của anh.
Trạch Nam An trố mắt nhìn, không dám thở mạnh. Tất cả người hầu im lặng, đưa mắt nhìn nhau, vội vàng lấy khăn lông cho anh. Bàn tay Trịnh Gia Dĩnh cầm muỗng cứng ngắc giữa không trung, sau đó khẽ liếm khóe miệng, vung tay ném thật mạnh, cái muỗng sứ rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh vụn.
Gương mặt anh không hề biến sắc, đặt cô xuống bên ghế nằm, đứng lên soạt một cái cởi áo khoác và áo sơ mi ra, một tay ôm cô kẹp ở thắt lưng đi nhanh vào phòng tắm. Đến khi âm thanh sập cửa vang lên Trạch Nam An mới hoàn hồn, chậc chậc hai tiếng.
Trịnh gia thiếu gia vô cùng tôn quý hiếm khi nào hạ mình hầu hạ phụ nữ lại rơi vào tình cảnh như vậy, nhất định rất tức giận. Trong phòng tắm nhanh chóng truyền ra tiếng thét chói tai ngắn ngủi của một người phụ nữ. Nét mặt Trạch Nam An như xả được cơn giận, thầm nghĩ Kiều Nguyệt Hân thà bị chết đuối còn là bị anh bóp chết.
.................
Kiều Nguyệt Hân ra sức giãy giụa hai ba lần bị anh lột áo khoác chỉ còn lại váy ngủ, Trịnh Gia Dĩnh không thèm để ý cô bị trói hai tay ở sau lưng, bế cô lên ném vào bể đầy nước. Cô chỉ kịp hét lên một tiếng, sau đó cả người chìm trong nước lạnh buốt.
Trinh Gia Dĩnh cởi quần dài cùng vật cận thân còn sót lại, đứng dưới vòi hoa sen tắm nước nóng, ánh mắt thờ ơ sau màn nước nhìn người phụ nữ kia ra sức vẫy vùng, cho đến khi động tác của cô yếu dần đi, từ từ ngừng lại.
Phổi của Kiều Nguyệt Hân đau như muốn nổ tung ra, không phải cô không biết bơi, nhưng chưa bao giờ ở dưới nước cô lại hoảng sợ như vậy. Bản năng sinh tồn khiến cô không ngừng giãy giụa muốn ngoi lên, nhưng thân thể kia dường như không còn thuộc về cô nữa, căn bản không chịu sự khống chế của cô.
Không khí trong phổi dần bị nước thay thế, một chút ý thức lóe lên...... Người đàn ông này thực sự muốn cô chết đuối. Mí mắt nặng tựa ngàn cân, rốt cuộc cô không nhịn được chậm rãi nhắm mắt lại, ở một khắc trí mạng sau cùng của cô, có người nắm tóc cô lôi lên ném xuống đất.
Trịnh Gia Dĩnh nhấc chân, không nặng không nhẹ đạp lên ngực cô hai cái, cô chợt ho khan, khổ sở co rúm người lại. Anh nắm chặt gáy cô mạnh mẽ kéo đến vòi sen, mở nước nóng, nhưng vẫn không thể làm cho thân thể cô ngừng run rẩy.
Cô miễn cưỡng dựa vào tường để không bị ngã xuống, Trịnh Gia Dĩnh nắm mái tóc dài của cô ép cô ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt trắng bệch của cô lại làm như không thấy gì.
"Kiều Nguyệt Hân, đến bây giờ em vẫn còn cứng đầu sao? Tôi cũng không đòi hỏi gì ở em, cảnh cáo em tốt nhất đừng mang cái bộ dạng tuyệt thực này ra với tôi, coi chừng tôi bỏ đói em đến chết đấy!"
Dù hơi thở còn mong manh, nhưng đáy mắt cô vẫn ẩn chứa một tia quật cường. "Anh cứu tôi... Làm cái gì..."
Đôi lông mày thanh tú của Trịnh Gia Dĩnh nhíu lại, tầm mắt thoáng nhìn xuống phía dưới. Anh đã sớm ném đồ lót của cô, bộ váy ngủ mỏng manh quấn chặt lấy thân thể, lộ ra đường cong mê người, đôi chân trần ướt át quyến rũ khiến người đàn ông nào đó không cầm lòng được.
"Em tỉnh táo lại chút đi được không?" Anh bỗng kéo cô áp sát vào người mình, dùng nhiệt độ cơ thể mình dán chặt lên đường cong mê người của cô, đẩy vai áo của cô xuống, anh nhẹ nhàng hôn lên bờ vai mượt mà của cô. Bàn tay trượt xuống, hăm hở đi đến eo của cô, đem lửa nóng ở nơi nào đó cọ sát vào cặp mông cô.
"Bây giờ thân thể em suy yếu như vậy, để tôi đặc biệt có cơ hội khi dễ em một chút... em thấy sao?"
Kiều Nguyệt Hân khinh thường "hừ" một tiếng trả lời anh. Trịnh Gia Dĩnh giận quá hóa cười, cởi sợi dây trói cổ tay cô ra. "Tắm xong rồi ra ngoài ăn chút gì đi, giữ sức để buổi tối tôi giày vò em, tôi không muốn để em chết như thế đâu."
Anh tắm xong liền đi ra ngoài, Kiều Nguyệt Hân bò theo tường trượt xuống nền gạch, tất cả hơi sức của cô chỉ đủ cắn răng nghiến lợi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro