Chương 7
Phía trước biệt thự của anh có một bãi cỏ rất lớn, mỗi cây hoa trên đó đều là do anh tỉ mỉ vun trồng. Anh sẽ đợi những cây hoa kia nở rộ rồi tự tay chặt nó đi, thậm chí nhổ bật rễ cây lên, sau đó... một lần nữa gieo hạt mầm mới, chờ đợi nó nảy mầm.
Khi anh làm những chuyện này, gương mặt hiện lên chút bình tĩnh tàn nhẫn. Bởi vậy Triệu Lạc Bình mà cô yêu nhất cũng chính là người mà cô hận nhất.
Nhìn các rương lớn nhỏ đặt quanh phòng khách, còn có một tấm khăn trắng phủ trên ghế salon, Kiều Nguyệt Hân không khỏi nghi ngờ. "Anh phải dọn nhà?"
Triệu Lạc Bình đưa cho cô một chai nước suối. "Nơi này chỉ được như thế, ở tạm vậy."
Anh đổi cho cô chiếc giường đơn mới, ngồi xuống mép giường vỗ vỗ nệm. "Nhà này anh đã bán lại cho một người bạn, không ở đây nữa."
"....."
"Lúc em gọi điện cho anh, anh đang ở Orlando. Không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi đi."
Anh đi ra ngoài đóng cửa phòng lại, phòng ngủ lớn như vậy mà chỉ còn lại một mình cô.
Không trách được trông anh có vẻ mệt mỏi, không trách được đợi lâu như vậy anh mới tới. Kiều Nguyệt Hân đưa tay bật rồi tắt công tắc của đèn, nhìn gương mặt mình trong gương lúc sáng lúc tối.
"Mi vẫn chưa hết hi vọng đúng không?"
Nói rồi cô lại cười. Nằm trên chiếc giường này không hề có cảm giác xa lạ, cô cảm thấy mình giống như những cây hoa ngoài kia, đã từng phô diễn vẻ đẹp cùng sự cố chấp của mình ở nơi này.
Cô nghĩ rằng mình dễ mất ngủ, cũng rất dễ ngủ, nửa đêm tỉnh giấc, lăn qua lăn lại trên giường mãi vẫn không buồn ngủ, càng lúc càng tỉnh táo. Cánh cửa kia như phong tỏa kí ức trong đêm khuya tĩnh mịch, ý đồ quấy rối khiến cô thật vất vả mới hồi phục được trái tim. Cô mặc thêm áo khoác rồi đi tới sân cỏ, ngồi xuống một đám cỏ xanh mơn mởn.
Phía sau có tiếng bước chân rất nhỏ, là Triệu Lạc Bình. Anh ngồi trên cái ghế gỗ sau lưng cô, dùng ánh mắt vẽ lại hình dáng của cô.
"Nếu đã không còn ở đây nữa, tại sao không đổi mã số?" Cuối cùng cô không nhịn được mở miệng hỏi, đáp lại cô chỉ là tiếng côn trùng kêu vang. Thật lâu, lâu đến nỗi cô cho rằng căn bản anh không hề xuất hiện, mới nghe được tiếng anh bật cái bật lửa, và giọng nói trong trẻo lạnh lùng của anh trong màn đêm tối tăm.
"Anh muốn tái hôn, Nguyệt Hân, ngày mười lăm tháng sau, trở về nước sẽ cử hành hôn lễ, ở thành phố T."
"Đáng lẽ ra bây giờ anh nên ở trên máy bay, chứ không phải ở đây."
Kiều Nguyệt Hân xoay người, ánh mắt mờ mịt không rõ, không nói lời nào ngồi lên ghế với anh. Cánh tay của anh đã khoác lên thành ghế từ nãy, giờ phút này lại giống như ôm lấy cô vào lòng. Anh ngửa đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao yên lặng hút thuốc, cũng không nhìn cô. Lại bị cô giựt lấy điếu thuốc trên môi, đưa lên miệng.
"Nói cho em biết tại sao?" Cô hung hăng hút vài hơi, dáng vẻ này rất giống người nghiện thuốc, cử chỉ phát ra phong tình mê người.
Tựa hồ như nghe được giọng cười của anh, "Để em nghe được tin này từ miệng người khác, em sẽ hận anh cả đời."
Kiều Nguyệt Hân khinh thường, "Em sẽ không như vậy."
"Em có."
"Em sẽ không!"
Anh không nói thêm gì nữa, nhưng miệng vẫn hơi cười, nhàn nhạt nở nụ cười nhợt nhạt. Cô cảm thấy có chút buồn bực, giống như đang khỏa thân đứng xấu hổ bất lực trước mặt mọi người. Nghiêng đầu nhẹ tựa vào vai anh. "Em không biết nói gì."
"Vậy thì chúc phúc cho anh."
"Được, chúc phúc cho anh, vĩnh viễn không có được hạnh phúc."
Anh không nhịn được bật cười thành tiếng, anh quả nhiên là hiểu rõ cô. Cánh tay kia theo thói quen sờ lên đầu cô, cứ thế vân vê mái tóc cô, cứ thế vò nát tâm can cô. "Nha đầu hư hỏng này..."
Giống như động tác quen thuộc, những thứ ấy rốt cuộc phá vỡ cánh cửa, một tia ý thức tràn vào trái tim yếu ớt chứa đầy bụi bặm của cô. Đột nhiên cô lật người dạng chân ngồi trên đùi anh, anh không nhìn cô, cô liền đưa tay quay đầu anh lại ép buộc anh nhìn mình. Tính cách của cô luôn ngang ngược cố chấp. Nhưng vì ai mà cố giữ tình cảm, thì lại là chuyện hiếm có.
"Em hai mươi hai rồi, Triệu Lạc Bình." Cô không còn nhỏ nữa, có lẽ bắt đầu từ một khắc khi anh nói muốn rời đi, cô cũng bắt đầu già nua.
"Anh biết, anh vẫn nhớ."
Nhìn qua anh là một người đàn ông rất dịu dàng lương thiện. Nhưng cô hiểu rõ bộ mặt thật dưới lớp vỏ bọc ấy hơn bất kì ai, anh rất độc ác tuyệt tình.
Năm ấy cô cũng nhảy lên chân anh như thế, mặt thẹn thùng đỏ ửng, không che giấu được sự hưng phấn cùng mong đợi. "Triệu Lạc Bình, hôm nay em mười tám tuổi rồi!"
Anh cũng đáp lại cô như vậy, cô thích nhất nụ cười ấm áp ở khóe mắt của anh. "Anh biết, anh vẫn nhớ tuổi của em."
Cô trở thành một người phụ nữ vào đêm đó, do anh đích thân hoàn thành. Đó là nguyện vọng cô vẫn hằng ao ước. Anh là người đàn ông rất thành thạo chuyện này, còn cô lại là cô gái trẻ trung lớn mật. Anh cẩn thận nhưng vẫn làm cô đau, anh nói một lát nữa sẽ ổn.
Lừa gạt. Anh không biết, cô vẫn đau, đau đến tận bây giờ.
Giờ phút này cô muốn hỏi anh, cô có phải là tất cả hay không, anh vẫn nhớ. Hơn nữa còn nhớ kĩ. Người phụ nữ anh muốn chung sống cả đời không phải là cô.
Cả đời... tốt đẹp dường nào mà hai chữ ấy lại tàn nhẫn đến vậy. Chính là thứ sâu kín nhất không thể bị chạm vào trong lòng cô.
Ngón tay Triệu Lạc Bình hơi lạnh, nhẹ lau qua trên mặt cô. "Đừng khóc."
Khóc?
Cô sợ hãi vội gạt nước mắt, lát sau cau mày nói, "Em đâu có khóc!"
Không khóc, nhưng bộ dạng cô rõ ràng là muốn khóc. "Có cần anh lấy gương cho em soi bộ dạng của em lúc này không?"
Anh giả vờ đứng dậy, Kiều Nguyệt Hân đột nhiên ôm chặt cổ anh, vùi đầu ở cổ anh, tự tìm cho mình một cái cớ thỏa đáng. "Đây là cái ôm chúc phúc cho anh."
"Chúc anh hạnh phúc?" Anh khôi phục lại tư thế như trước, đôi tay cơ hồ như muốn đáp trả lại cái ôm của cô, nhưng rồi động tác ấy ngưng lại, chậm rãi thả xuống thành ghế.
"Anh nói gì đi?" Cô tham luyến cọ cọ vai anh, trong mũi tràn đầy hương vị của anh, giống như độc dược xâm chiếm tất cả giác quan của cô. Cô đã mất hai năm để học cách từ bỏ anh, hôm nay mọi cố gắng ấy đều bị lật đổ. Cô có chút không cam tâm, đây là cơ hội tham luyến cuối cùng của cô.
"Em.... Nhất định cứ phải thế này sao?"
"Anh có thể ngăn cản em, dùng quyền lợi của anh." Sức nặng trên người nói cho anh biết, cô gầy hơn trước. Không sai, đối với tất cả mọi thứ thuộc về cô, thậm chí anh cũng phải rõ ràng về chính bản thân mình. Bọn họ đã làm rất nhiều chuyện, cũng có chuyện không nên làm.
Bọn họ từng là người quan trọng nhất của nhau, cô từng là cô gái duy nhất trong mắt anh, anh là người đã huấn luyện ra người phụ nữ báu vật này mà bất kì người đàn ông nào cũng muốn có trong tay. Cô từ một người con gái hồn nhiên trở thành một người phụ nữ quyến rũ, tất cả là vì anh, chỉ vì anh.
"Triệu Lạc Bình.... Anh nhất định phải như thế à?" Giọng cô buồn buồn, đó là điềm báo cô sắp khóc.
"Đừng khóc..." Triệu Lạc Bình nhẹ nhàng vuốt ve bên tai mẫn cảm của cô, động tác rất nhỏ ấy qua mức quen thuộc, làm sao cô có thể buông tay được đây?
"Anh đã vì em mà ly hôn một lần, Nguyệt Hân, chúng ta đã nói rồi đấy, đúng không?"
Nhưng anh lại vì cô mà ly hôn... Kiều Nguyệt Hân ôm một bụng uất ức. "Vậy tại sao anh không khóc to lên?"
Cô bối rối, thật ra đối với anh mà nói không hề có liên quan gì tới việc đau khổ, chỉ là trong lòng cô vẫn còn tồn tại một tia hi vọng không nên tồn tại, hoặc cứ cho là may mắn đi.
"Anh nói rồi, chỉ cần em tìm anh, bất kể ở đâu anh cũng sẽ chạy tới." Anh đã hứa thì nhất định sẽ làm được. Những chuyện anh không làm được, anh vĩnh viễn sẽ không mở miệng hứa với cô.
Sinh mạng sống trong chuỗi ngày dài không có tương lai, thay chủ nhân của nó yên lặng cách xa cô ở một nơi nào đó, chờ đợi.
Nhưng, chỉ thế thôi.
Chỉ lần này... mà thôi. Cô không hiểu, rõ ràng Triệu Lạc Bình thuộc về cô, vì sao mỗi một lần đều rời bỏ cô, vứt bỏ cô. Hiểu rồi thì phải làm thế nào đây, anh quyết định, trừ việc dùng quyền lực can thiệp thì không còn cách nào khác.
"Em sẽ không tìm anh nữa đâu, sẽ không bao giờ tìm anh nữa, anh yên tâm chung sống với người phụ nữ của anh đi."
Triệu Lạc Bình mỉm cười, đây không phải lần đầu tiên anh nghe những lời này. "Em nhớ kĩ lời vừa nói, đi ngủ đi, ngày mai có người tới đón em."
Cô cắn môi dưới, tiến gần hơn về phía anh. "Triệu Lạc Bình, có thể cho em..." Cô cố ý dừng lại ở câu nói mập mờ ẩn ý, đợi phản ứng của anh.
"Cho em cái gì?" Anh hiểu, nhưng lại giả vờ hồ đồ.
Cô ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt trong sáng của anh. "Nụ hôn chúc ngủ ngon."
"Lớn thế này còn phải hôn chúc ngủ ngon?" Anh trêu chọc nói, thấy cô không chớp mắt nhìn mình, đáy mắt ngụy trang rất nhiều cảm xúc, vẫn quật cường duy trì vẻ mặt trầm tĩnh. Cổ họng anh căng lên, chậm rãi cúi đầu xuống.
Nụ hôn khẽ rơi trên trán cô. Môi anh không lập tức rời đi, đôi mắt rũ xuống cảm thụ làn da ấm áp của cô, ma xui quỷ khiến thế nào lại từ từ dao động đi xuống. Hôn lên mi tâm, sống mũi, chóp mũi....
Cô nghĩ rằng anh sẽ hôn mình, kết quả nụ hôn của anh chỉ dừng lại ở đây. Cô mở mắt nhìn đôi mắt anh trong màn đêm, chuyên tâm có, nhưng lại thiếu đi nhiệt độ của đêm hè hôm nay.
Cô trở về phòng, Triệu Lạc Bình ngồi một mình thật lâu. Đêm khuya sẽ che giấu đi khiến người ta mất phương hướng càng buông thả tâm ma tàn sát bừa bãi, chỉ không biết mục tiêu bị mê hoặc tối nay, là ai...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro