Chương 8

Trước kia cô đã tới phòng ăn này hai lần, đều là Triệu Lạc Bình đưa cô đi. Cô biết Triệu Lạc Bình là người rất thâm tình, đến bây giờ trên tay anh vẫn còn đeo đồng hồ kim cương cô tặng ngày ấy. Cô cũng có một cái kiểu nữ giống như vậy.

Triệu Lạc Bình thấy cô nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ trên tay mình, nhẹ nhàng lên tiếng. "Đeo quen rồi, không muốn đổi."

Kiều Nguyệt Hân cắt một miếng bít tết nhỏ bỏ vào miệng, cười không lên tiếng. Triệu Lạc Bình là người ít nói, anh thích yên tĩnh, cho nên đi theo anh ra khỏi phòng ăn, anh lái xe đến bãi biển, Kiều Nguyệt Hân mới mở miệng.

"Không phải em tới đây chơi, em bị người ta bắt trói đến đây. Bây giờ trốn ra được, trên người không có đồng nào, anh chứa chấp em được không?"

Triệu Lạc Bình tựa người vào xe, hai tay đút trong túi quần, ngậm điếu thuốc, khóe miệng hơi cong lên. Sự quyến rũ của người đàn ông này chính là bởi nụ cười hấp dẫn, rất đẹp, nhưng cô lại có cảm giác thiếu cái gì đó.

Cô đứng ngược gió, làn váy bị gió biển thổi nâng cao lên, một đôi chân dài mê người như ẩn như hiện dưới tầm mắt anh. Đương nhiên anh biết điều cô nói là sự thật, chỉ cần một cuộc điện thoại của cô, từ trước đến giờ anh luôn sẵn sàng.

"Trừ chứa chấp em ra, thì anh còn có thể giúp em thế nào được?"

Kiều Nguyệt Hân chớp chớp mắt, muốn nói điều gì nhưng lại thôi. Lấy điện thoại của anh đi sang một bên gọi điện, ánh mắt Triệu Lạc Bình dõi theo cô, con ngươi phẳng lặng. Anh bước thật nhẹ đi về phía sau lưng cô, bàn tay đang vươn ra bỗng nhiên cô lặng lẽ xoay người lại.

Cô nhướng mày nhìn anh, "Muốn đánh lén em à? Lần sau ra tay sớm một chút."

Anh cười, "Còn lần sau?"

Cô cũng cười, "Nếu là anh, thì có."

Lời nói ấy anh nghe thế nào lại không hiểu. Triệu Lạc Bình chậm rãi mỉm cười che giấu, lại giơ tay lên, chỉ là chạm vào mái tóc của cô, những sợi tóc mềm mại cuốn trên ngón tay anh. Đây là thói quen khi hai người ở cạnh nhau lúc còn nhỏ.

Anh đã từng cuốn tóc cô như thế, giọng điệu khi ấy cùng vẻ mặt hờ hững làm cô cảm thấy lạnh lẽo giữa đêm hè ở Trung Quốc.

"Chỉ là thói quen thôi mà, cũng chẳng nói lên điều gì hết. Hai người bất kì ở cạnh nhau một thời gian dài cũng sẽ có một thói quen nào đó thôi."

Anh nói từng chữ, rõ mồn một. Nhưng khi ấy cô không tỉnh táo như bây giờ. Kí ức như gió thổi qua trái tim hai người, anh thấp giọng gọi cô một tiếng.

"Nguyệt Hân, chúng ta đã nói rồi, em chưa quên chứ?"

Chưa quên cái gì?

Chưa quên cô vì yêu anh là làm chuyện điên rồ? Chưa quên sự dịu dàng tàn khốc của anh?

Kiều Nguyệt Hân cười nhẹ, nụ cười kia không phân biệt được thật giả. "Em không còn là cô bé nữa, đã không còn mơ mộng những chuyện ấy nữa rồi. Anh đừng nghĩ lung tung, em sẽ không làm khó anh nữa đâu."

Cô thầm nghĩ, điên cuồng một lần trong đời là đủ rồi.

Đây là câu trả lời mà anh muốn nghe. Đôi mắt Triệu Lạc Bình sắc lạnh, nhưng bên trong lại ẩn chứa hàm ý khiến người khác khó hiểu.

Du Nguyệt Như thật sự cảm thấy hối hận. Hối hận đã gặp Triệu Lạc Bình, như vậy sẽ không phải nói lời tạm biệt anh một lần nữa. Cô từng nghĩ rằng cả đời này sẽ cùng chung bước với người đàn ông này suốt quãng đời còn lại, rốt cuộc phải nói lời tạm biệt với anh mấy lần mới đủ, mỗi một lần xa cách trong lòng cô lại có cảm giác sinh ly tử biệt rất đau khổ.

Cô không thể nào viết tâm tình này lên mặt được, hai người chia ly, đau khổ cũng chỉ có cô. Nhìn Triệu Lạc Bình mà xem, anh rất nhẹ nhõm thanh thản, thậm chí có khi cô lại lầm tưởng anh đang nói rằng: "Ngày mai gặp lại, Nguyệt Hân."

Có lẽ đây chính là lần cuối cùng. Thật sự là lần cuối cùng. Người đàn ông hai lần kết hôn ấy, hoàn toàn giẫm nát người phụ nữ kiêu ngạo như cô dưới chân.

Đi qua cánh cửa này, cô sẽ phải triệt để đoạn tuyệt tình cảm với anh, dãy số kia cô sẽ quên, nhất định phải quên, không muốn vấn vương không dứt để rồi tự hành hạ chính mình.

Cô có thể yêu cầu Triệu Lạc Bình đưa cô ra phi trường, thậm chí trở về nước cùng cô. Mà kiểu trì hoãn thời gian này sẽ khiến cô cực kì xấu hổ, sau này Kiều Nguyệt Hân sẽ không làm chuyện tức cười như vậy nữa, nhất là đối với người đàn ông này.

Cuối cùng chỉ có anh đứng trước cổng biệt thự nói tạm biệt, nếu như vậy cũng được coi là lời tạm biệt. Cô không có hành lý, hai tay trống không, ở trước cửa là có thể nghe Triệu Lạc Bình nói chuyện với em trai của cô. Cô tựa người vào tường, lòng bàn tay khẽ ươn ướt, thở thật dài, sau đó đứng thẳng người kéo cửa đi ra ngoài, trực tiếp đi về phía ngoài sân.

Không hề liếc mắt nhìn anh lấy một cái, cô chỉ nghiêng đầu nhìn mảnh vườn hoa đang nở rộ mà cô không biết tên là gì, cũng không quay đầu lại rồi bước lên xe.

Triệu Lạc Bình lơ đễnh, vỗ vỗ vai Hạ Duy Anh. "Đi đi, đi đường cẩn thận, hẹn gặp lại ở thành phố T."

Khi đã không còn nhìn thấy đuôi xe nữa, Triệu Lạc Bình đứng trong sân nhẹ nhàng hô hấp, trút bỏ hết mùi hương của cô trong không khí...

...............

Trên máy bay.

Bộ dạng Kiều Nguyệt Hân như một đứa bé, đôi tay bám vào cửa sổ, áp sát cái trán vào cửa thủy tinh nhìn thành phố này dần dần thu nhỏ lại như một mô hình. Quá tam ba bận, ba lần rồi, ba lần chia lìa. Kết thúc ở đây thôi.

Cô tự nhủ. Tất cả những thứ có liên quan tới cô và Triệu Lạc Bình, những thứ liên quan hay không liên quan tới tình yêu của hai người, đều bị vứt bỏ lại Miami.

Cho dù kí ức ấy không dễ dàng bị xóa đi, chấp niệm của cô về người đàn ông tên Triệu Lạc Bình đã không còn nữa.

Không có người đàn ông này cô sẽ sống rất thoải mái. Trên màn hình đang chiếu phim một mỹ nhân rất xinh đẹp, Kiều Nguyệt Hân không nhịn được cắn đầu ngón tay cười. Quay đầu nhìn lại đã nhìn thấy Hạ Duy Anh chống cằm chăm chú nhìn mình, cô nhướng mày.

"Sao em lại ở đây? Lại tới nhanh như vậy."

Hạ Duy Anh buồn chán đến chết, bên môi treo lên nụ cười nhạt nhẽo. "Sợ em cản trở chuyện của chị à?" Anh là người có tính lạnh lùng, khó mà hăng hái trêu chọc cô được. Kiều Nguyệt Hân cũng không giận, nở nụ cười trong trẻo. "Một mình em tới?"

Hạ Duy Anh gật đầu. Lúc này cô không cười nổi, Thái Tử ở nước Mĩ gặp phải sự kiện tập kích lớn như vậy, lão Nhị lại dám một mình đối đầu. Cô đi qua ngồi bên cạnh anh, hạ thấp giọng nhẹ trách. "Em nghĩ gì vậy? Không muốn sống nữa phải không?"

Vẻ mặt Hạ Duy Anh không thay đổi, chỉ lạnh đi vài phần. "Vậy chị trà trộn vào bên cạnh Lục Triết Tử thì sao?"

Kiều Nguyệt Hân á khẩu không trả lời được, anh cũng không tiếp tục truy hỏi, dù sao đây cũng không phải nơi thích hợp nói chuyện này. "Không ngờ chị vẫn chưa dứt tình với Triệu Lạc Bình."

"Làm sao có thể?"

"Viết ra trong mắt chị rồi kìa." Hạ Duy Anh trêu chọc cô một chút, nhìn gò má xinh đẹp của cô lại nói. "Không hỏi em vừa nãy Triệu Lạc Bình nói gì sao?"

Đuôi mắt Kiều Nguyệt Hân đảo qua, cử chỉ thay đổi. "Nói gì?"

"Anh ấy bảo em chăm sóc chị thật tốt."

Em trả lời thế nào?"

"Em nói ngay cả anh chị ấy cũng không cần, sao lại cần em."

Anh nói xong, cẩn thận quan sát sắc mặt cô, cô nở nụ cười, mặt mày hớn hở. "Nói hay lắm! Nói hay lắm..."

Cô lặp lại câu này ba lần, cuối cùng không nói thêm một từ nào nữa. Hạ Duy Anh dừng một chút, một tay kéo cô qua, đặt đầu cô tựa vào vai anh. "Em có thể làm cho hôn lễ của anh ấy không cử hành được ở thành phố T."

Người phụ nữ trong lòng không phản kháng cũng không thuận theo, gương mặt tuấn mĩ của Hạ Duy Anh có chút bất đắc dĩ. "Nguyệt Hân, ở đây không ai biết chị."

Dù sao mạch máu chảy trong hai người cũng giống nhau, bất luận thế nào không thể phủ nhận sự thực được. Huyết mạch thân tình, Hạ Duy Anh không muốn xem thường chị gái cố gắng kiên cường gạt nước mắt.

Hốc mắt trong bóng tối gục vào lòng Hạ Duy Anh trong nháy mắt đã ướt át. Nhưng cuối cùng cô không khóc. Cô lúc nào cũng hận tại sao mình không phải cô em gái Hạ Mai Anh, đó mới đích thực là tiểu công chúa, có thể tùy ý vui buồn, không cần giấu diếm gì cả.

Mà trong trí nhớ của cô cho tới nay rất ít khi thể hiện phong thái nữ nhi yếu ớt, đó là tư tưởng mà cha cô đã giáo huấn. Bất luận thế nào cũng phải ngẩng cao đầu, kiêu ngạo kiên cường mà sống.

Khi không còn đường để đi, chỉ còn lại kiên cường mới có thể kiên trì được.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro