Chương1: Chương mở đầu
2 năm sau...
27 tháng 9, một ngày mùa thu đẹp trời. Trước cửa phòng Vip A bệnh viện Diamond, một người đàn ông mặc 1 chiếc áo trắng, quần tây đen, trên tay phải là chiếc áo khoác của bộ vest. Đang đi đi lại lại trước cửa phòng vip A. Gần đó là 3 người đàn ông và 2 người phụ nữ
- Em tao mới vào đó có 10' thôi. Mày ngồi xuống cho tao nhờ, chóng mặt qua_Ken nhăn mặt.
Vâng, 3 người đàn ông ngồi trên ghế chính là 3 thằng anh của Sara. Người đang đi đi lại lại ấy chính là hotboy 1 thời của chúng ta_Vick. 2 người phụ nữ là San và Nana. Còn Win thì cũng mới sinh 1 cô công chúa. Kan và San đã có 1 bé trai 8 tháng tuổi. Ken và Nana cũng có 1 bé trai 6 tháng.
Sau gần 1h, một y tá hớn hở chạy ra
- Sinh rồi, sinh rồi, chúng mừng anh, sinh đôi. 2 công chúa rất xinh đẹp.
Vick vội đi vào phòng vip A. Sara cũng đã tỉnh, bên cạnh là 1 cô bé đang ngủ. Cô bé còn lại đang trên tay vị bác sĩ lớn tuổi
- Con gái cậu đây, chắc lo lắng lắm_vị bác sĩ đưa đứa bé trên tay cho Vick_cô bé này là chị.
Vick hạnh phúc ôm đứa bé trong tay, cô bé nhìn thấy Vick thì cười toe, tay vung qua vung lại. Vick nhìn 2 cô con gái rồi nhìn sang vợ. Cảm giác lần đầu làm cha khiến Vick ko nói lên lời mà chỉ lăn dài trên khuôn mặt là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Bỏ đi
2 cô bé càng lớn càng xinh đẹp. Nhưng điều khiến người khác bất ngờ là 2 cô hoàn toàn khác nhau, chỉ có đôi mắt đều mang một màu tím sâu sắc. Cô chị có nụ cười tỏa nắng nên được gọi là Sunny, cô bé mang một vẻ đẹp hiền lành đáng yêu. Cô bé nổi tiếng với sự thông minh, tài trí hơn người, 5 tuổi đã nói được 5 thứ tiếng thành thạo, 7 tuổi đã sử dụng thông thạo về súng, võ thuật được một tay Vick dạy dỗ nên rất giỏi. Cô em (nó) thì lạnh lùng, nên được gọi là Ice. Chưa bao giờ thấy nói chuyện với ai một câu, ko nói, ko cười, trên tay lúc nào cũng là 1 quyển sổ nhỏ và 1 cái bút, cần điều gì chỉ viết ra cuốn sổ. Người duy nhất cô bé nói chuyện cùng là mẹ Sara của cô. Nói về trí thông minh, cô chị hiểu 1 thì cô em hiểu 10. 5 tuổi đã thành thạo hơn 10 thứ tiếng khác nhau, 6 tuổi đã thông thạo tất cả các loại vũ khí, chủ yếu là roi. Sư phụ của cô bé ko chỉ có 1 mà là 2 người. 1 là mẹ Sara, 2 chính là ông Bảo- ông trùm mafia thế giới. Nhưng người ngoài chỉ biết được 1 điều là cô em ko hề biết võ, ko tài giỏi bằng cô chị.
2 cô bé luôn bị đem ra so sánh, và nó luôn là người hứng chịu những lời chê trách rằng ko bằng chị. Nhưng nó ko bao giờ cảm thấy buồi mà luôn luôn trưng ra cái bản chất vô cảm của mình. Ai cũng nghĩ nó bị câm, nhưng ko, thực ra cô bé có một chất giọng trong vắt và nhẹ nhàng. Đối với ông Bảo thì nó đã từng cười với ông. Nhưng có lẽ nụ cười đó đỡ hơn rất nhiều với gương mặt lạnh lùng vô cảm của nói rồi. Và câu chuyện bắt đầu từ đây...
Sinh nhật lần thứ 10 của 2 cô bé được mẹ Sara đi chơi công viên. Sunny mặc 1 chiếc váy công chúa màu vàng, mái tóc tím được tết sang 1 bên. Còn Ice thì mặc 1 chiếc áo phông đen, quần bò đen. Mái tóc đen xõa trông cô bé đậm chất giang hồ. Đang đi thì 3 mẹ con nó thì bất ngờ bị một nhóm du côn hơn 30 người chặn đầu. Sunny sợ hãi túm chặt tay Sara, vì đây là lần đầu tiên gặp tình huống thế này nên ko biết võ chạy mất tiêu luôn. Còn bé Ice ư? Lạnh lùng vô cảm
- Sinh nhật 2 tiểu thư nên phu nhân dẫn đi chơi công viên sao?_tên cầm đầu cợt nhả
- Các người là ai? Muốn gì đây?_ Sara lạnh giọng
- Phu nhân bình tĩnh, bọn tôi chỉ là nhận được ít tiền để lấy mạng phu nhân và 2 tiểu thư thôi_hắn ta cười cười rồi lớn tiếng_ lên đi tụi bay
Sunny sợ hãi bỏ tay Sara rồi chạy đi nhưng
..Đoàng.._ và Sara ngã xuống nhưng vẫn ôm chặt Sunny
và
..Đoàng.._ 1 tiếng súng lạnh lẽo nữa lại vang lên. Kẻ vừa bắn Sara ngã xuống vì trúng đạn giữa trán.
Đám đàn em nhìn thấy đại ka ngã xuống thì giật mình nhìn rồi cùng quay sang nhìn chủ nhân tiếng súng đó chính là nó. Ko hẹn mà cùng run lên bần bật khi nhìn thấy ánh mắt của nó chỉ hiện lên 1 chữ: giết.
Nó rút roi màu đen tuyền quấn quanh eo mà vụt, từng tên, từng tên ngã xuống vì đau đớn, tên nào cũng sống dở chết dở. Vâng, 1 cô bé 10 mang khuôn mặt lạnh tanh đã hạ gục từng tên muốn giết mẹ nó, chị gái nó và hơn nữa là chính nó. Có lẽ những tên này đầu thai nhầm kiếp khi gặp phải nàng ác quỷ chính hiệu này. Mong rằng kiếp sau sẽ sống tốt hơn để ko gặp lại nó.
Nó nhìn sang Sunny đang khóc lóc lay vai Sara. Nó chỉ lạnh tanh lên tiếng 2 chữ
- Bệnh viện
Sunny giật mình nhìn nó, sau vài giây cũng gọi bệnh viện. Nó trở về thẳng nhà mà ko đi theo xe cứu thương. Khuôn mặt vẫn vô cảm và đi thẳng lên phòng.
nhà. Vừa về đến nhà đã gọi nó từ trên phòng xuống. Tại căn nhà nó bây giờ đã rất đông đủ: ông Bảo, Kan San, Ken Nana, Leo Win.
Ông Bảo nhìn thấy nó xuống cầu thang thì cười nhưng ko ai để ý và nó đã nhìn thấy được nụ cười của ông, nó tin chắn rằng đó là một lời khen ngợi của ông dành cho nó. Vick vừa nhìn thấy nó thì đùng đùng nổi giận
- Hoàng Nguyễn Kiều Ân, con có biết con đã làm điều gì ko? Tại sao con lại để mẹ vì con mà dính đạn? Sao con lại vô dụng như thế? Con hãy nhìn chị con mà học tập đi, ko có chị con thì con sẽ ko còn sống trên cõi đời này đâu, con làm ta tức chết mất, tại sao con ko bằng nổi một phần của chị con. Con thật là 1 đứa xui xẻo mà. Đi đi, đi ngay cho ta, ta ko muốn nhìn thấy con_ Vick nói 1 tràng rồi "giận quá mất khôn" mà chỉ tay ra cửa.
Nó nhìn Vick, khuôn mặt nó lăn dài một giọt lệ trong veo.
- Thôi đi Vick, con bé còn nhỏ, đừng có nóng giận, còn Ice à, con mau nhận lỗi với ba đi con_ San nhẹ nhàng lên tiếng.
Nó đưa tay lên gạt giọt lệ đang rơi, nó cười khẩy. Nó đang khinh thường bản thân nó. Nó khóc ư? Tại sao nó fải khóc? Nó đã làm sai việc gì à? Nó giết kẻ muốn giết mẹ con nó là sai à? Nó ko đi theo mẹ đến viện là sai à? Hay việc nó ko có giỏi giang như Sunny là sai lầm?
Nó nhìn ba nó rồi đi thẳng lên phòng làm Vick tức tới mức lever max. Sau 2 phút, nó đi xuống, từ trên xuống dưới là một màu đen. Mái tóc buộc gọn, một chiếc áo sơ mi đen tuyền, quần bò đen, đôi giày cũng đen nốt. Và trên lưng nó, là 1 chiếc balô đen.
- Bé Ice, con đừng làm liều nha_ông Bảo nửa đùa nửa thật.
Đáp lại ông là một nụ cười tươi khiến ai nhìn vào cũng phải choáng váng. Vì chỉ có một từ để miêu tả "đẹp".
Nó đến gần ông, ôm ông lần cuối để cho lời tạm biệt
- Ông giữ gìn sức khỏe, con đi.
Câu nói của nó khiến ai cũng bất ngờ.
Nó quay lưng bỏ đi thì bị ông Bảo giữ chặt hai tay lại, nó cười khẩy, đạp vào chân ông may ông tránh được nhưng phải thả 1 tay của nó ra. Tự do được một tay, nó rút 1 sợi dây nhỏ trong balô, và 2 ông cháu nó đánh, đánh được 7 phút thì ông Bảo bị nó trói ngược lại. Ông vừa cười vừa nói
- Mẹ con mới dạy thêm hay con lại học ở đâu thế? 3 năm ta ko đánh lại con rồi đó.
Nó ko nói gì chỉ đi thẳng ra cửa
- Thích sang Nhật bảo ông một câu nhé, ông luôn đợi con_ông Bảo nói rồi đưa 2 tay đang bị trói lên vẫy.
Nó đứng lại, quay vào trong và cúi chào tất cả một lần, nụ cười trên môi nó đã tắt mà thay làm đó là vẻ mặt lạnh lùng vô cảm. Và nó bỏ đi trong sự ngạc nhiên của tất cả mọi người (trừ ông Bảo). Nó đã mong người cha mà nó luôn yêu thương sẽ giữ nó lại. Nhưng ko, ko hề có một tiếng nói nào. Nó đau, đau lắm, đau ở trong tim. Tại sao ko ai tin tưởng nó? Tại sao luôn coi nó là một đứa vô dụng? Và trời đổ mưa, có lẽ ông trời tiếc thương cho số phận của nó, 1 đứa con gái 10 tuổi bị ba nó mắng nhiếc, bị ruồng bỏ, nó cứ đi nhưng ko biết điểm đến.
End 1
_._._._._
mong mọi người cho ý kiến nha. Nếu có gì ko hài lòng em sẽ cố gắng sửa đổi
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro