2-7end

chương 2

“ Phốc? Cô bé Lọ Lem? Tôi vẫn là lần đầu tiên nghe có người dùng mình để hình dung mình.” Nhưng trong lòng Nhan Vô Song cũng nghĩ như thế. Lý Mĩ Nguyệt trước mắt thật sự rất giống cô bé Lọ Lem trong truyện, nhưng mình nghĩ cùng nghe người đó chính miệng nói ra, lại là cảm giác bất đồng.

“ Có thể là vì mình ở vào hoàn cảnh như vậy!” Vì bị mắt kính che khuất, Nhan Vô Song không thấy được vẻ mặt đối phương, nhưng nàng lại có thể cảm thấy được nguồn gốc bi thương từ giọng nói Lý Mĩ Nguyệt.

“ Nếu tôi nói với cậu tôi là một bà tiên, hiện ra để giúp cậu thực hiện nguyện vọng biến thành công chúa, cậu sẽ tin tôi chứ?” Nhan Vô Song cũng không phải một người tin vào chuyện cổ Grim, nàng không tin trên thế giới này có hoàng tử, lại càng không tin chính mình là một công chúa.

“ Tin!” Lý Mĩ Nguyệt trả lời không chút do dự.

“ Tại sao cậu lại tin?” Nhan Vô Song cảm thấy khó hiểu.

“ Bởi vì bạn không cần phải lừa mình!” Lý Mĩ Nguyệt lại trả lời đâu ra đấy.

“ Vậy sao? Vậy tôi liền thi triển một phép thuật. Nhưng phép thuật này cần trả giá khá đắt, dù là như thế, cậu vẫn nguyện ý sao?” Nhan Vô Song không biết đối phương đã trải qua cuộc sống thế nào, nhưng thấy Lý Mĩ Nguyệt nghiêm túc như thế, nàng cũng nhịn không được nhập vai, nhập vào vai diễn bà tiên đỡ đầu kia.

“ Nguyện ý... Mình cũng muốn một lần được làm công chúa đích thực, giống như cô ấy...” Dường như nghĩ tới người nào đó, giọng nói Lý Mĩ Nguyệt dịu dàng hơn mấy phần.

“ Vậy sao? Vậy cậu chắc chắn rất thích người kia.” Nhan Vô Song không biết Lý Mĩ Nguyệt đang nói đến ai, nhưng nàng biết người kia hẳn là rất quan trọng đối với cô ấy.

“ Thích? Mình cũng không biết... Mình chỉ là muốn có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trước mặt người ấy mà thôi!” Bóng dáng kia hiện lên trong đầu Lý Mĩ Nguyệt, nhưng lại nhanh chóng biến mất. Dù nói như vậy có vẻ hơi kỳ quái, nhưng vì tự ti, Lý Mĩ Nguyệt chưa từng nhìn qua diện mạo vị công chúa kia. Huống chi, người ta là một nàng công chúa mỹ lệ luôn được mọi người vây quanh như vậy, còn mình thì lại nhỏ bé thế này, làm sao có thể dễ dàng nhìn thấy cô ấy được?

“ Lại có người như vậy sao? Ha ha, yên tâm đi, cô bé Lọ Lem, xin hãy yên tâm, giao nàng cho ta, ta chắc chắn sẽ biến nàng thành vị công chúa xinh đẹp nhất thế giới, còn xinh đẹp hơn cả cô gái trong suy nghĩ của nàng!” Trong lòng Nhan Vô Song có một mộng tưởng, nhưng nàng chưa từng nói với bất kỳ người nào. Chung quy, giấc mộng là thứ mà loại người sớm hay muộn gì cũng sẽ trở thành lợi thế giao dịch như Nhan Vô Song không thể lựa chọn.

“ Nếu tôi nhớ không nhầm, ba ngày sau ở đây sẽ có dạ hội tốt nghiệp rất long trọng, đến lúc đó học sinh toàn trường đều sẽ tới tham dự, nếu người trong lòng cậu cũng học ở ngôi trường này, người đó cũng có thể sẽ ở đấy, tôi sẽ biến cậu thành vị công chúa xinh đẹp nhất dạ hội.” Dù đối phương mặc quần áo tầm thường, mang mắt kính không biết có độ hay không, nhưng Nhan Vô Song cũng không khó phát hiện Lý Mĩ Nguyệt là một mỹ nhân.

“ Thật sự có thể làm cho mình thay đổi được sao?” Trong lòng Lý Mĩ Nguyệt có rất nhiều nghi hoặc, nhưng cô vẫn lựa chọn vô điều kiện tin tưởng người thiếu nữ trước mắt. Dù sao, trừ cái đó ra, Lý Mĩ Nguyệt không có lựa chọn nào khác.

“ Tôi chính là bà tiên hàng thật giá thật, giờ này ba ngày sau, cậu tới đây là được, tôi sẽ giúp cậu chuẩn bị tất cả mọi thứ.” Nhan Vô Song nghĩ tới cỗ xe bí đỏ, nghĩ tới đôi giầy pha lê.

Nàng đã tới năm thứ ba, sắp phải rời khỏi trường học này.

Có lẽ, đây sẽ là việc cuối cùng Nhan Vô Song làm, cũng có thể là việc có ý nghĩa nhất.

“ Ừ, như vậy...” Lý Mĩ Nguyệt còn muốn hỏi thêm một chút, nhưng cô lại cảm thấy hỏi như thế hình như có hơi đường đột.

“ Còn có chuyện gì sao?” Nhan Vô Song đã có chút khẩn cấp, khẩn cấp muốn chạy đi phác thảo bản nháp, khẩn cấp muốn làm ra bộ y phục dạ hội trong lòng mình. Trở thành nhà thiết kế là giấc mộng của nàng. Nhưng vì là mộng, cho nên chỉ có thể tưởng tượng trong mộng.

“ Không có gì, như vậy... Tạm biệt!” Dù thoạt nhìn vàng vọt lại xanh xao, nhưng Nhan Vô Song lại có một đôi mắt rất đẹp, đôi mắt như thế làm Lý Mĩ Nguyệt nhịn không được đánh trống rầm rầm trong lồng ngực.

“ Tạm biệt à?” Nhan Vô Song cười gượng, nếu cô bé Lọ Lem trước mặt này biết được thân phận thật sự của mình, còn có thể thân thiết với mình như vậy hay không?

Chính vì biết đáp án là không, cho nên Nhan Vô Song luôn duy trì một khoảng cách với những người khác. Sau đó, rời khỏi mà không mang theo bất cứ tình cảm nào, tiếp đó, tiến vào đại học, bắt đầu một tầng mới của cuộc sống không thay đổi này. Đây là toàn bộ của nàng, chính là toàn bộ của Nhan Vô Song mà nàng làm.

Bất quá, bất kể tương lai phía trước như thế nào, hiện tại nàng chỉ muốn hoàn thành tác phẩm này.

chương 3

Vì biết kết thúc dạ hội tốt nghiệp cũng đại diện cho kết thúc những năm học cấp ba, mấy ngày nay Nhan Vô Song khá là bận rộn, bận rộn thể hiện nhân cách tốt đẹp của mình.

Nàng đương nhiên nhớ chuyện mình đã đáp ứng cùng cô bé Lọ Lem, nhưng dù đã gặp gỡ cô bé Lọ Lem được mấy ngày, Nhan Vô Song vẫn cảm thấy có chút không chân thật.

Nhưng cái loại không chân thật này, sau khi nhìn thấy Hoàng Tử quấn băng vải gian nan đi đường, ý niệm không chân thật chung quy sẽ bị hủy bỏ tự động.

Huống chi, Nhan Vô Song quả thực có thấy cô bé Lọ Lem.

Đó là một cô gái luôn luôn ẩn mình, tồn tại như không khí, so với kẻ nổi bật như mình đây, phảng phất như hai dạng tồn tại cách nhau một trời một vực.

Nàng không biết mình tại sao lại chú ý cô bé Lọ Lem như vậy, hâm mộ? Ghen tị? Nhan Vô Song không biết, nàng chỉ muốn mình trở thành bà tiên, hoàn thành giấc mộng cuối cùng của cô bé Lọ Lem.

“Vô Song, gần đây cậu không tập trung cho lắm!”

Trên đường đi, Nhan Vô Song trông thấy cô bé Lọ Lem ôm một đống đồ, đồ nhiều như vậy, Nhan Vô Song thật sự lo cô bé Lọ Lem sẽ bất ổn ngã sấp xuống. Lo lắng như vậy làm nàng căn bản không nghe vào tai lời nói của bạn thân, cũng rất tự nhiên, bạn thân không hài lòng.

“ Có sao?” Nhan Vô Song không muốn bị cô bé Lọ Lem phát hiện, thuận miệng đáp lại bạn thân một câu. Nếu mình không để tâm tới cô bạn thân kia, với tính tình đại tiểu thư của cô nàng, hôm nay mình sẽ trở thành tiêu điểm bi kịch nhất toàn trường.

“ Có, có nhiều lắm! Không chỉ ngủ gật trên lớp, còn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu xem đi... Cậu hôm nay không thèm nhìn thẳng mình một cái.” Giọng điệu bạn thân có u oán nói không nên lời, Nhan Vô Song không phải kẻ ngốc, nàng đương nhiên biết tình cảm không bình thường của cô bạn thân này đối với mình, cho nên mới yên tâm để đại tiểu thư trước mặt ở bên cạnh mình.

Nhan Vô Song cũng không phải tiên nữ tâm hồn tốt đẹp gì cả, cái nàng làm chính là lợi dụng tất cả mọi thứ bên mình, kể cả tình yêu.

Đương nhiên, là tình yêu của người khác đối với mình, Nhan Vô Song tuyệt đối sẽ không ngốc đến độ đi yêu kẻ khác.

“ Chúng ta sắp phải rời khỏi ngôi trường này, mình chỉ là có một chút thương cảm mà thôi.” Nếu toàn trường treo một giải thưởng diễn kịch, Nhan Vô Song hoàn toàn xứng đáng đoạt hạng nhất.

Vừa nói, trên mặt Nhan Vô Song vừa treo đầy bi thương, vẻ mặt như vậy phối hợp với khuôn mặt xinh đẹp kia, bất luận kẻ nào nhìn thấy, trong lòng cũng sẽ sinh ra ý thương yêu, đừng nói chi tới cô bạn thân trong lòng ôm tình cảm không bình thường với mình.

“Vô Song...” Cô từng thấy rất nhiều bộ dạng của Nhan Vô Song, mà Nhan Vô Song bất đồng như thế này, cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, nghĩ đến chuyện lên đại học sẽ không thể ở chung một khu trường học nữa, nghĩ đến cái loại xa cách ngàn vạn lần kia trong tư tưởng, cô liền nhịn không được muốn nói ra ái mộ trong lòng.

“..............” Thấy bạn thân như vậy, Nhan Vô Song biết mình sắp phải thể hiện nhân cách tốt đẹp. Dù không có tình cảm gì với cô bạn thân trước mặt, nhưng dù sao người ta cũng đã bầu bạn mình suốt cả ba năm, nếu không thì, mình cứ đối đãi đặc biệt với cô nàng đi là được.

“Mình...”

Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần hơn, Nhan Vô Song không phải đứa trẻ, nàng đương nhiên biết bạn thân muốn làm cái gì, mà bản thân nàng, đối với thân thể mình cũng không có quan niệm tình ái gì sâu sắc, đừng nói chi chỉ là một nụ hôn đầu tiên.

Cảnh tượng hai người ‘chạm vào nhau’ tuyệt vời như vậy vẫn bị cắt ngang, Nhan Vô Song mở mắt, liền thấy cô bé Lọ Lem té ngã dưới đất cách đó không xa. Nhìn bộ dạng kia, hẳn là không thấy đường phía trước, kết quả đụng vào cánh cửa chưa được mở ra, sau đó cả người liền ngã sấp xuống.

Cảnh tượng như vậy, làm Nhan Vô Song nhịn không được muốn cười.

“Xin... Xin lỗi!” Mà đồng thời, đó cũng khiến cô bạn thân của mình ngưng hành động vô lễ lại.

“ Không có việc gì... Chúng ta về sau vẫn là bạn bè.” Nhan Vô Song cũng không để ý cái này, hiện tại nàng càng quan tâm hơn chính là cô bé Lọ Lem trước mắt có bị thương hay không.

Cho nên, đến lúc ý thức được, nàng đã lần đầu tiên làm ra hành động khó tin nhất trong ba năm nay.

“ Cậu không sao chứ?” Lời nói như vậy, dường như trùng lên lời cô bé Lọ Lem đã nói với mình vào cái ngày mà mình từ trên cây cao rơi xuống đất, thân thiết như vậy, lại xa xôi như thế.

Đáng tiếc, cô bé Lọ Lem cũng không cảm kích, ra sức rút sách vở ra từ trong tay Nhan Vô Song, liền chật vật chạy trốn như vậy.

Nhan Vô Song cảm thấy lúng túng, nhiều hơn lại chính là cảm giác khổ sở.

Quả nhiên, nàng thế này là không thể trở thành bạn bè với cô bé Lọ Lem.

Dù sao, mình cũng không phải người trong chuyện cổ tích, lại càng không phải Bạch Tuyết vô căn cứ kia.

“ Công chúa, thật sự xin lỗi, đầu óc em gái mình có chỗ không tốt, xin tha thứ cho hành động vô lễ của nó.” Nhưng tức khắc liền có người tiến lên phá giải lúng túng, cô ta mặc một thân hàng hiệu, khiến người ta không thể kéo ra quan hệ chị em gì với cô bé Lọ Lem kia.

“ Không có việc gì!” Nhan Vô Song cũng không muốn tiếp tục nói chuyện cùng chị gái của cô bé Lọ Lem, mùi nước hoa trên người cô gái kia quá nồng nặc, nồng đến mức làm nàng muốn xé rách mặt nạ thục nữ của mình ra, ném người trước mắt vào hồ hoa trường học tắm sạch sẽ một trận.

Đáng tiếc, Nhan Vô Song thật sự không có làm, nàng là công chúa đích thực của trường học, dù nghĩ như thế nào cũng không thể làm ra được.

“ Chúng ta đi thôi!”

Chị gái Cô bé Lọ Lem vẫn đang líu ríu, Nhan Vô Song lại không muốn nghe nữa, gọi bạn thân, tiếp tục đi tới phòng học.

Lại nói đầu óc cô bé Lọ Lem có vấn đề!

Nhan Vô Song cảm thấy tức giận, nhưng ngay cả chính bản thân nàng cũng không biết tại sao mình lại tức giận đến như vậy.

Rõ ràng chỉ cùng cô bé Lọ Lem kia gặp mặt có một lần, nhưng mình tại sao lại để ý đến như vậy!

Tình cảm xa lạ thế này, nhưng nhiều hơn lại chính là sợ hãi!

Dường như, mình thật sự đã sinh ra tình cảm không nên có.

Nhưng đồng thời Nhan Vô Song lại cảm thấy tò mò, mình sinh ra tình cảm không bình thường gì đây.

chương 4

Bất kể thế nào, dạ hội tốt nghiệp vẫn đúng hẹn mà đến.

Đối với cuộc gặp mặt với cô bé Lọ Lem, Nhan Vô Song rất mong đợi, lại cũng vô cùng sợ hãi. Tình cảm thế này, chỉ từng có lúc nàng còn rất nhỏ, từ lâu Nhan Vô Song đã quên là chuyện gì khiến nàng có được tình cảm như vậy. Mà Nhan Vô Song hiện tại, chỉ có thể miễn cưỡng nhớ được mình cũng từng có tình cảm như vậy, loại tình cảm mà mỗi người hẳn là có đủ.

Vì vẫn đang là mùa thu, dù hiện tại chỉ mới năm giờ chiều sau tan học, nhưng bầu trời cũng đã tối hơn phân nửa, vườn hoa phía sau trường ngày thường vốn dĩ tràn ngập gái trai hò hẹn, nhưng vì buổi dạ hội tốt nghiệp tối nay, tất cả mọi người đều về nhà sớm từ trước.

Không có hơi người, vườn hoa sau trường hiện tại tràn ngập cảm giác kỳ dị.

“ Bạch Tuyết, bạn ở đâu?” Lý Mĩ Nguyệt có chút sợ hãi, nhưng vừa nghĩ tới cô gái tự xưng là bà tiên kia, cô liền cố lấy hết can đảm, kêu lên gần cái cây mình bày tỏ.

Nhan Vô Song từ sau giờ tan học vẫn luôn chờ ở đó, nghe thấy tiếng cô bé Lọ Lem gọi mình, lúc này mới từ sau cây đi ra.

Trên mặt không có thuốc màu hóa trang ban đầu, lại bị phấn trang điểm bôi lên, thô bạo làm ra một chút cảm giác tái nhợt, mái tóc đen mướt thật dài che khuất hai con mắt, Nhan Vô Song bộ dạng như vậy phối hợp với vườn hoa sau trường hiện giờ không chút hơi người kia, quỷ dị như hồn ma trong lời đồn.

“Ahhh....” Cô bé Lọ Lem rõ ràng bị sự xuất hiện đột ngột của Nhan Vô Song làm cho hoảng sợ, nhưng sau khi xuyên qua ánh trăng thấy rõ người trước mắt mình, thấp thỏm lo âu trong lòng cũng dần dần biến mất.

“Vậy... Chúng ta bây giờ phải làm cái gì đây?” Dù Lý Mĩ Nguyệt có thích chuyện cổ tích đến đâu đi nữa, cũng sẽ không tin trên thế giới này thật sự tồn tại những người như bà tiên. Nhưng cô tin vào Bạch Tuyết trước mắt, tin vào đối phương phảng phất như tin tưởng chính mình.

“ Đi theo tôi là được rồi!” Để chuẩn bị đem cô bé Lọ Lem hóa thân thành nàng công chúa hoa lệ, Nhan Vô Song đã liên tục ba ngày ba đêm chuẩn bị, nàng muốn Lý Mĩ Nguyệt trở thành tiêu điểm của bữa tiệc, trở thành một tiêu điểm còn muốn tỏa sáng hơn cả mình, nói như vậy, bất kể là gì người có bộ dạng đẹp đến thế nào, cũng có thể làm Lý Mĩ Nguyệt hiện tại ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trước mặt họ.

“ Thật kỳ lạ, bạn mặc chính là đồng phục trường học tụi mình... Tại sao trước giờ mình cũng chưa từng thấy qua?” Hai người theo hành lang đi vào một căn phòng nhỏ, lúc ánh đèn sáng lên, Lý Mĩ Nguyệt mới phát hiện đối phương chính là mặc đồng phục trường trung học Phong Hoa mình.

“ Ha ha, trường học này nhiều học sinh như vậy, tôi lại không hề nổi bật.” Nghĩ đến chuyện Lý Mĩ Nguyệt không để tâm đến sự giúp đỡ của mình hôm trước, Nhan Vô Song liền nhịn không được tâm tình khó chịu.

“ Thật sự rất xin lỗi, lần trước mình coi bạn là kẻ trộm.” Nghĩ đến hành động vô lễ lần trước của mình, Lý Mĩ Nguyệt nhịn không được đỏ mặt lên.

“Không sao đâu!” Nếu không phải vì Lý Mĩ Nguyệt thú vị như vậy, Nhan Vô Song cũng sẽ không muốn giúp đỡ đối phương.

“ Được rồi, cũng không cần nghĩ nhiều như vậy... Cậu bây giờ chỉ cần nhắm mắt lại im lặng chờ phép thuật giáng xuống là được.” Làm một nữ sinh, kỹ năng trang điểm đương nhiên là nền tảng của nền tảng, hơn nữa, Nhan Vô Song có chút hứng thú đối với hóa trang trang điểm, cho nên từng có thời gian học tập với bậc thầy ở lĩnh vực này, tuy nàng không thể làm Lý Mĩ Nguyệt biến thành mỹ nhân cực phẩm, nhưng biến thân thành tiểu mỹ nhân thì vẫn tuyệt đối dư sức, huống chi, Nhan Vô Song có lòng tin với y phục do mình thiết kế.

“ Ừ!” Lý Mĩ Nguyệt cũng không nói gì nhiều, nhắm mắt lại ngồi im đợi.

Đối với Bạch Tuyết trước mắt, Lý Mĩ Nguyệt có quá nhiều tò mò.

Nàng làm thế nào mượn được chìa khóa của văn phòng hội học sinh, lại làm thế nào biến ra được nhiều đồ trang điểm như vậy. Nhiều nghi vấn như thế, làm Lý Mĩ Nguyệt bắt đầu hoài nghi người trước mắt có phải thật sự là một cô tiên hay không, nếu không sao lại có thể làm ra nhiều chuyện không thể tưởng tượng như vậy.

“ Được rồi đó, cậu có thể mở mắt ra!” Mắt mũi miệng Lý Mĩ Nguyệt còn muốn mịn màng hơn trong tưởng tượng của mình, Nhan Vô Song căn bản không có biện pháp ra tay, gương mặt đoan trang trời sinh thế này, căn bản không cần một bà tiên giả như mình hỗ trợ.

“ Đây... Là mình sao?” Mong đợi, thường hay là khởi đầu của thất vọng. Lúc Lý Mĩ Nguyệt cho rằng mình vẫn chỉ là một con vịt con xấu xí, cô lại phát hiện mình biến thành một con thiên nga trắng tinh xinh đẹp.

Mắt mũi miệng tươi đẹp, đường nét gương mặt nhu hòa, mơ hồ lại có mấy phần đường nét của người mẹ đã qua đời của mình.

Hóa ra, mình cũng có thể xinh đẹp được như thế.

“ Thật sự vô cùng cảm ơn bạn.” Lý Mĩ Nguyệt cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

“ Thật ra tôi cũng không có làm gì... Cậu... Cậu vốn đã rất xinh đẹp rồi!” Rõ ràng chỉ là một câu khen ngợi bình thường nhất, lại khiến Nhan Vô Song cảm thấy có mấy phần ngượng ngùng. Nàng càng lúc càng cảm thấy mình quái dị, hoặc nói sau khi quen biết với cô bé Lọ Lem trước mắt, mình căn bản không có lúc nào bình thường.

“ Không đâu... Đây đều là công lao của Bạch Tuyết bạn... Nếu không, mình cũng không thể xinh đẹp được như vậy!” Bản thân mình hiện tại, dường như đã có thể đứng trước mặt cô ấy.

“ Đừng nói như vậy, đến đây nào, thay cái này vào, cậu lập tức có thể đứng trước mặt người mình thích, đường đường chính chính mà bày tỏ...” Lý Mĩ Nguyệt chỉ nói là “người đó”, Nhan Vô Song căn bản không thể biết, người đó trong miệng cô bé Lọ Lem vẫn luôn là một cô nữ sinh.

“ Y phục rất đẹp...” Trắng như tuyết, trên khắp y phục được khảm hạt pha lê lấp lánh, cả bộ lễ phục dạ hội hiện ra một loại mỹ cảm vô cùng tao nhã. Không có trang sức diêm dúa quá mức, chỉ có một cảm giác rất êm tai thuận mắt.

“ Mặc vào thử xem sao!” Nhan Vô Song cũng không nói với đối phương bộ y phục này là do nàng tự mình làm, càng không nói với Lý Mĩ Nguyệt, tên của bộ lễ phục dạ hội này là “Cô bé Lọ Lem”.

“À... Vậy, bạn có thể tránh mặt một chút được không?” Rõ ràng đối phương cũng là con gái như mình, nhưng chỉ cần nhìn thấy đôi đồng tử xinh đẹp kia, Lý Mĩ Nguyệt liền nhịn không được muốn mắc cỡ.

Nhan Vô Song gật đầu, xoay người ra khỏi văn phòng.

“Còn gì đẹp hơn love love love love love

Tình yêu khiến người ta an tâm ở trong giấc mộng ngủ say

Love love love love love đẹp nhất

Đẹp ở trong mỗi người”

Ai có thể nói với Nhan Vô Song, kẻ nào lại gọi điện thoại cho nàng ngay thời điểm mấu chốt này, hơn nữa càng làm cho người ta mắc cỡ chính là, tiếng chuông hiện tại của mình lại cứ khăng khăng rõ ràng như thế.

“ Xin lỗi, tôi tiếp điện thoại di động!” Thấy Nhan Vô Song lại ngột xuất hiện trong văn phòng, toàn bộ động tác của Lý Mĩ Nguyệt đều ngưng lại. Nhưng rất nhanh, Nhan Vô Song lấy được điện thoại di động lại nhanh chóng chạy ra ngoài.

Nhan Vô Song tuyệt đối không nhìn thấy da thịt trắng long lanh kia của Lý Mĩ Nguyệt, lại càng không nhìn thấy xương quai xanh xinh đẹp kia.

Thật sự, Nhan Vô Song thề, mình tuyệt đối không nhìn thấy.

“A lô....” Nhan Vô Song không rảnh chú ý tên người hiện lên trên màn hình điện thoại , trong đầu nàng chỉ còn sót lại hình ảnh thân thể hơi mông lung kia của Lý Mĩ Nguyệt. Ý nghĩ như vậy là không tốt, nhưng Nhan Vô Song vẫn không thể khống chế được chính mình.

“Vô Song, sao cậu bây giờ còn chưa đến vậy, nửa giờ nữa là bắt đầu dạ hội tốt nghiệp mất rồi!” Dù Nhan Vô Song cố trốn tránh thân phận công chúa Nhan Vô Song của mình như thế nào đi nữa, thì cũng sẽ luôn luôn có người dễ dàng đánh vỡ cuộc sống bình lặng mà nàng khó khăn lắm mới có được, giống như vừa rồi.

“ Ừ! Một chút nữa mình sẽ đến ngay!” Dù Nhan Vô Song đang muốn phát hỏa, nhưng cũng phải chú ý đến thân phận hiện tại của mình, hơn nữa, còn phải coi xem tất cả những chuyện nàng làm sẽ ảnh hưởng như thế nào đến gia tộc nhà mình.

chương 5

Nhan Vô Song rất muốn được là người đầu tiên nhìn thấy cô bé Lọ Lem mặc y phục do mình làm ra, nhưng thực tế bắt nàng không thể không khẩn trương chuẩn bị. Nghĩ như vậy, Nhan Vô Song dùng bút văn phòng viết lên một tờ giấy, rồi vội vàng rời khỏi phòng.

“ Bạch Tuyết...” Lúc Lý Mĩ Nguyệt mặc lễ phục dạ hội mở cửa bước ra, thấy chỉ còn lại không khí, còn có một tờ giấy dùng nét chữ rất đẹp viết lên.

‘Nhớ cho kỹ, nhất định phải mau chóng trở về trước mười hai giờ đêm, nếu không phép thuật của tôi sẽ mất đi hiệu lực.’

“ Sẽ mất đi hiệu lực sao?” Lý Mĩ Nguyệt thì thào tự nói, gấp gọn tờ giấy lại, nhét vào giữa quần áo ban đầu. Bất kể Bạch Tuyết có phải cô tiên hay không, Lý Mĩ Nguyệt đều muốn phải một lần làm công chúa đích thực.

“ Cậu... Là Vô Song?” Cô bạn thân lần đầu tiên sinh ra nghi ngờ đối với phán đoán của mình, nữ sinh phảng phất như con ma Sadako chuyển thế trước mắt, lại là Nhan Vô Song có tiếng là nữ thần của trường trung học Phong Hoa.

“ Không cần hỏi chuyện gì đã xảy ra, cũng không nên hỏi tại sao mình lại thành thế này... Dạ hội còn mười phút nữa sẽ bắt đầu, mình phải mau chóng đối phó mới được!” Vì bộ dạng hóa trang này của mình, đại tiểu thư Nhan Vô Song đáng thương bị bảo vệ giữ cửa ngăn lại. Nếu không phải mình gọi cô bạn thân tới, có thể Nhan Vô Song đã trở thành đại diện đầu tiên trên thế giới vì bộ dạng nhếch nhác mà bị người ta chặn ngoài cửa không cho vào. 

Chỉ mười phút, dù Nhan Vô Song có vượt trội hơn người đến cỡ nào, cũng nhiều lắm là thay đổi quần áo, tùy tiện làm tóc một cái.

“ Tại sao lại là đồ nam?” Bản thân Nhan Vô Song từng nghĩ mình phải mặc đồng phục qua hết hôm nay, nhưng cũng không ngờ cô bạn thân lại không biết từ nơi nào biến ra một bộ đồ nam, còn thật sự để mình mặc vào.

“ Theo ý kiến các học sinh, lần nào cũng chỉ có nam sinh được hưởng phúc, lần này đương nhiên phải đến phiên nữ sinh hưởng phúc.” Thắc mắc kia, trong mắt cô bạn thân lại bình thường tới như vậy.

“.............” Cứ như thế, một công chúa mặc lễ phục nam màu đen được sinh ra.

Nhưng dù đã như vậy, ruồi bọ vẫn còn rất nhiều ngoài đó.

Chẳng hạn như, Hoàng Tử kia.

“ Công chúa, bất kể bạn mặc như thế nào, trong lòng tôi, bạn mãi mãi là người đẹp nhất.” Vừa nghĩ không thể khiêu vũ cùng Nhan Vô Song, trong lòng Hoàng Tử có rất nhiều tiếc nuối. Nhưng bộ dạng tiếc nuối này ngay lúc nhìn thấy người mới bước vào, cảm giác mất mác nháy mắt liền tan biến.

“Wahh, thật xinh đẹp quá đi thôi!”

“Trong trường học chúng ta có người đẹp tới như vậy sao?”

“ Trời ơi, quả thật có thể so sánh với công chúa Vô Song.”

Âm thanh thán phục như thế, nói rõ người tới xinh đẹp đến cỡ nào.

Nhan Vô Song tuy không có hứng thú gì với nữ sinh, nhưng vẫn nhịn không được đưa tầm mắt mình hướng qua bên đó.

Trên khuôn mặt sắc sảo kia treo một nụ cười trọn vẹn, không biết có phải là ảo giác của mình hay không, Nhan Vô Song chung quy cảm thấy cô bé Lọ Lem là đang mỉm cười với mình.

Đúng vậy, đây không phải ai khác, mà chính là Lý Mĩ Nguyệt kia, cô bé Lọ Lem trong lòng Nhan Vô Song.

“ Vị tiểu thư mỹ lệ này... Có thể mời bạn nhảy một điệu hay không?”

Đáng tiếc, nhìn từ góc độ này, dường như cô bé Lọ Lem chính là nhìn Hoàng Tử, chứ không phải một hoàng tử giả bị bắt đến cho đủ số như Nhan Vô Song.

Lần đầu tiên, Nhan Vô Song bắt đầu hâm mộ Hoàng Tử, cũng chỉ vẻn vẹn là hâm mộ giới tính của Hoàng Tử.

Nếu mình là nam sinh, nếu mình có thể cùng nhảy với cô bé Lọ Lem, đó dường như là một chuyện rất tuyệt mỹ.

Khóe miệng Lý Mĩ Nguyệt vẫn treo ý cười nhàn nhạt, cô chậm rãi đi tới hướng Hoàng Tử, sau đó lách qua ngay lúc sắp gặp mặt, đi tới trước mặt Nhan Vô Song.

Chuyển biến đột ngột như thế, làm ai ai cũng vô cùng bất ngờ, đừng nói chi tới Nhan Vô Song.

“Mình có thể nhảy điệu nhảy đầu tiên cùng với bạn được không?”

Lần đầu tiên, Lý Mĩ Nguyệt ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn vị công chúa mà mình thích như thế kia.

“ Được!” Nhan Vô Song do dự, nhưng vẫn đưa tay đặt lên tay đối phương.

Rõ ràng mình mới là bên sắm vai nam, tại sao đến bây giờ lại đảo ngược.

Tại sao, cô bé Lọ Lem xinh đẹp trước mắt lại không chân thật như thế, đôi mắt xinh đẹp, đôi môi xinh đẹp, cái cổ xinh đẹp, xinh đẹp đến mức làm người ta muốn làm ra chút chuyện gì đó.

Nhưng rất nhanh, cảm giác như mộng ảo kia biến mất theo đau đớn dưới chân.

“ Xin lỗi, mình không biết phải khiêu vũ như thế nào.” Dù trong trường có học khiêu vũ xã giao, nhưng Lý Mĩ Nguyệt dáng vẻ quê mùa luôn bị bạn học trong lớp xa lánh, dù cô thật lòng muốn học, nhưng chỉ có một mình mình thì cũng lực bất tòng tâm.

“ Không sao đâu...” Nhan Vô Song không hiểu sao có chút vui vẻ, cô ấy như vậy, vẫn là cô bé Lọ Lem, Lý Mĩ Nguyệt sẽ biến trở về cô bé Lọ Lem lúc mười hai giờ kia.

Nhưng thời gian chưa bao giờ dừng lại, Nhan Vô Song thì có quá nhiều chuyện để làm.

Nàng phải chủ trì cả buổi dạ tiệc, phải biểu diễn, phải phát biểu cảm nghĩ của học sinh tốt nghiệp. Trừ bỏ điệu vũ mở đầu kia, Nhan Vô Song và Lý Mĩ Nguyệt cũng không có bất cứ lời trao đổi nào nữa.

“Vâng, phần kế tiếp, chúng ta sẽ tiến hành tiết mục quan trọng nhất. Tất cả mọi người đều biết hôm nay là ngày lễ Tình nhân phải không, tiết mục truyền thống đương nhiên phải là hoạt động trao nụ hôn trong lễ Tình nhân. Sau mười giây kể từ khi tôi tuyên bố bắt đầu, toàn bộ đèn sẽ được tắt đi, trong mười phút đèn tối này, chúng ta sẽ tiến hành hoạt động trao nụ hôn. Những bạn có người trong lòng, còn chờ gì nữa chứ, mau mau thổ lộ với người mình thích ở thời điểm đặc biệt này đi nào!”

Vì hoạt động này quá mức sôi động, Nhan Vô Song tránh làm chủ trì, nhưng nhìn những ánh mắt sói từ bên cạnh quăng tới hướng mình, nàng không khó tưởng tượng vận mệnh bản thân một chút nữa sẽ như thế nào.

Nhưng, cô bé Lọ Lem sẽ đem nụ hôn của mình dành cho ai đây?

Là Hoàng Tử hiện tại đang cùng mình khiêu vũ hay sao?

Nhan Vô Song có bực bội nói không nên lời, rõ ràng chính là mình khuyến khích cô bé Lọ Lem, nhưng tại sao mình lại khó chịu vì quyết định mà bản thân làm ra?

Nhan Vô Song muốn phá hỏng, muốn thay đổi cái quy luật một tầng không bao giờ thay đổi kia.

Cũng không phải chỉ có hoàng tử mới có thể có được tình yêu của cô bé Lọ Lem. Nàng, Nhan Vô Song, cũng có thể!

Cho nên, đầu óc làm ra phản ứng trong nháy mắt ánh đèn tối xuống, Nhan Vô Song bắt lấy tay cô bé Lọ Lem, kéo đến góc tường.

Hoạt động trao nụ hôn đã được bắt đầu, rốt cuộc truyền đến rất nhiều tiếng hôn môi phát ra, phảng phất như đang thúc giục ham muốn tận đáy lòng Nhan Vô Song.

“ Bạch Tuyết!” Không biết tại sao, rõ ràng không thấy rõ bộ dạng người trước mặt, nhưng Lý Mĩ Nguyệt lại phản xạ có điều kiện, cảm thấy người trước mắt chính là Bạch Tuyết, là cô tiên giúp mình thực hiện nguyện vọng kia.

“ Còn nhớ cái giá phải trả để thực hiện giấc mộng hay không?” Nghe Lý Mĩ Nguyệt kêu tên ‘Bạch Tuyết’, trong lòng Nhan Vô Song đột ngột có một ý nghĩ.

“ Ừ!” Lý Mĩ Nguyệt ừ nhẹ một tiếng, xem như ngầm thừa nhận mình nhớ. Không biết tại sao, cô đột ngột cảm thấy có mấy phần khẩn trương, không khí thế này, dường như sẽ xảy ra ít nhiều những chuyện không thích hợp.

“ Cái giá phải trả, chính là nụ hôn đầu tiên của cậu!” Cho nên, Nhan Vô Song không khách khí hôn lên đôi môi sớm đã muốn hôn kia.

Thân thể Lý Mĩ Nguyệt cứng ngắc, nhưng lại nhanh chóng trầm tĩnh lại.

Nụ hôn của Bạch Tuyết rất dịu dàng, dịu dàng làm Lý Mĩ Nguyệt lại nhớ tới công chúa Nhan Vô Song.

Nụ hôn của công chúa Nhan Vô Song, có phải cũng sẽ dịu dàng như thế hay không, có phải cũng sẽ hoàn mỹ như thế hay không.

Lý Mĩ Nguyệt thất thần mất tự nhiên, cô bắt đầu nghĩ tới công chúa Nhan Vô Song, nghĩ đến cảnh vị công chúa hoàn mỹ kia hôn môi cùng một người nào đó.

“ Cậu không chuyên tâm!” Nhan Vô Song có chút khổ sở, Lý Mĩ Nguyệt như vậy, quả nhiên cô ấy vẫn hy vọng được hôn môi với Hoàng Tử, chứ không phải là mình.

“ Không... Mình...” Lý Mĩ Nguyệt không muốn tổn thương Bạch Tuyết, nhưng đồng thời cô cũng không muốn nói với Bạch Tuyết, sự thật khó có thể mở miệng kia, mình yêu công chúa Nhan Vô Song.

chương 6

“ Nhớ cho kỹ, tới mười hai giờ đêm thì phải trở về, nếu không phép thuật sẽ mất hiệu lực!” Nhan Vô Song buông tay Lý Mĩ Nguyệt ra, trong chuyện cổ tích, không có chuyện nữ sinh ở cùng nữ sinh, mà trong hiện thực, chuyện đó lại càng không có khả năng xảy ra. Buông tay Lý Mĩ Nguyệt ra, cũng chính là từ bỏ.

“ Bạch Tuyết...” Lý Mĩ Nguyệt chung quy cảm thấy Nhan Vô Song có hiểu lầm gì đó, nhưng cô lại không biết đối phương rốt cuộc hiểu lầm cái gì. Lý Mĩ Nguyệt muốn vươn tay nắm lấy, nhưng lại thấy ánh đèn sáng rực lên. Nói cách khác, hoạt động trao nụ hôn đã kết thúc.

Bạch Tuyết cũng không còn nữa...

Phảng phất như một cô tiên thật sự, biến mất trong đám người.

“ Mình thấy có chút khó chịu, đi về trước!” Nhan Vô Song cảm thấy khó chịu, nàng không muốn thấy Lý Mĩ Nguyệt như vậy, không muốn thấy Lý Mĩ Nguyệt không thuộc về mình.

“Sớm thế sao? Còn chưa tới mười hai giờ mà!” Cô bạn thân cảm thấy kỳ quái, rõ ràng tới mười hai giờ mới bắt đầu nhảy nhạc mạnh.

“ Không có tâm tình gì!” Nhan Vô Song vốn đã không có tâm tình gì, hiện tại lại càng lúc càng tệ thêm.

Mình rốt cuộc làm sao thế này?

Nhan Vô Song thô lỗ vứt y phục dạ hội đi, thay đồng phục cũ vào.

Nàng muốn đi hít thở không khí, hảo hảo vứt đi cảm xúc không nên có trong đầu.

Ánh đèn trong hội học sinh sáng lên, tưởng rằng người của hội học sinh đã trở về, Nhan Vô Song cũng không để ý. Nhưng ai có thể nói cho nàng biết, tại sao Lý Mĩ Nguyệt hẳn là nên hẹn hò với Hoàng Tử lại xuất hiện ở đây?

“Bạch Tuyết, bạn về rồi!” Một câu như vậy, tình cảnh như vậy, có chút ấm áp không giống hiện thực, nhưng mọi thứ dường như đều đảo ngược.

“ Cậu sao lại đổi về bộ dạng ban đầu?” Nhan Vô Song không hiểu, rõ ràng Lý Mĩ Nguyệt xinh đẹp như thế, nhưng hiện tại cô ấy lại mặc vào quần áo bình thường, dù phấn trang điểm trên mặt vẫn còn đó, nhưng cặp mắt kính kia ngăn lại toàn bộ nét đẹp của Lý Mĩ Nguyệt.

“Mình vẫn thích mình của hiện tại hơn, có thể được khiêu vũ cùng với người mình thích, đó cũng đã khiến mình cực kỳ mãn nguyện!” Lý Mĩ Nguyệt cười rực rỡ, rực rỡ làm trái tim trống rỗng của Nhan Vô Song đập loạn lên.

“ Cậu thật đúng là mãn nguyện, rõ ràng cậu như vậy, đủ làm toàn bộ thế giới động tâm.”

“Người đó hẳn sẽ không động tâm đâu...” Nghĩ đến vẻ mặt ngẩn ngơ của Nhan Vô Song lúc khiêu vũ cùng mình, đồng tử Lý Mĩ Nguyệt liền nhịn không được ảm đạm xuống.

“ Cũng không thể nói như vậy, cấp ba đã sắp kết thúc rồi, cậu đã thích người ta lâu như vậy, chẳng lẽ không muốn có một kết quả hay sao, dù kết quả kia có là thất bại!”

Lời này lại nói gượng gạo như thế, dường như mình cũng không can đảm được như vậy, làm sao khuyên được người ta. Nhan Vô Song cảm thấy mình có chút buồn cười.

“ Vậy nếu mình thất bại, Bạch Tuyết, bạn sẽ an ủi mình chứ?” Nếu mình có thể quen biết Bạch Tuyết sớm hơn một chút thì mọi chuyện đã tốt rồi, Lý Mĩ Nguyệt chỉ đơn thuần nghĩ như thế.

“ Ừ, đương nhiên rồi!” Dù Nhan Vô Song không biết an ủi người khác.

“ Như vậy, ngày mai mình sẽ đi thổ lộ... Bạch Tuyết, bạn là học ở lớp nào, bất kể thành công hay thất bại, mình đều sẽ đi tìm bạn!” Dường như đề tài chuyển hướng quá nhanh.

“Lớp nhất!” Nhan Vô Song cảm thấy mình thất bại, lại bất cẩn nói ra lời thật.

“ Lại học chung lớp với người đó sao?” Lý Mĩ Nguyệt cảm thấy rất bất ngờ.

Chính xác, Hoàng Tử cũng học ở lớp đó.

“ Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta cần phải rời khỏi đây!” Nhan Vô Song thật sự không muốn tiếp tục đề tài này, loại cảm giác này sẽ chỉ làm nàng cảm thấy ngạt thở.

Nhan Vô Song vốn cho rằng những thứ trên phim truyền hình đều là giả, nhưng lại không ngờ, thấy người mình thích đi tỏ tình với kẻ khác, trong lòng lại khổ sở đến như vậy.

“ Ừ!” Nhìn khuôn mặt càng lúc càng âm trầm của Nhan Vô Song, Lý Mĩ Nguyệt cũng không nói gì nhiều, bắt kịp nhịp bước đối phương, cùng ra khỏi trường học.

Rõ ràng là dạ tiệc tốt nghiệp, nhưng trong lòng Nhan Vô Song và Lý Mĩ Nguyệt lại ngập tràn một loại tình cảm không bình thường.

Thi cử sớm đã kết thúc, dạ tiệc tốt nghiệp cũng đã xong xuôi, Nhan Vô Song hiện tại, toàn thân cao thấp chỉ có thể dùng câu nhàn rỗi đến lên mốc để nói.

“ Xin hỏi...” Ngày hôm sau, Nhan Vô Song quả nhiên trông thấy cô bé Lọ Lem.

Nhưng, cô bé Lọ Lem bộ dạng bình thường như vậy, đương nhiên không thể khiến cho mọi người chú ý.

Nhan Vô Song vừa định đi ra, lại phát hiện cô bé Lọ Lem chạy mất ngay lúc thấy mình.

Quả nhiên, mình bị người ta ghét.

Trên mặt Nhan Vô Song treo một nụ cười gượng, nhưng nụ cười này lại nhanh chóng bị che đậy dưới nụ cười bảng hiệu.

Nhưng Nhan Vô Song nhầm rồi, còn chưa qua được mười phút, Lý Mĩ Nguyệt đã trang điểm đàng hoàng lại xuất hiện trước phòng học mình.

“ Xin hỏi...” Lúc này đây, không có bất cứ ai coi nhẹ sự tồn tại của Lý Mĩ Nguyệt. Một thiếu nữ xinh đẹp như thế, hôm qua sớm đã trở thành tiêu điểm của mọi người, đừng nói chi tới chuyện thiếu nữ này còn cùng vị công chúa được tất cả mọi người yêu thích ---- Nhan Vô Song, nhảy vũ điệu đầu tiên.

“ Vị tiểu thư đáng yêu này, có chuyện gì sao?”

“ Nam sinh các cậu đó, thấy người đẹp đều một khuôn một dạng, em gái đáng yêu, xin hỏi có chuyện gì không?”

Lý Mĩ Nguyệt đáng thương bị mang vào phòng học, bị vây xem phảng phất như mấy con thú trong thảo cầm viên. Cảnh tượng như vậy làm Lý Mĩ Nguyệt mất tự nhiên cực điểm, trên mặt cũng ửng hồng.

“ Xin hỏi... Bạch Tuyết có ở đây không ạ?”

Tiếng nói của Lý Mĩ Nguyệt rất nhỏ, nhưng đủ để mọi người nghe rõ.

“ Ha ha ha... Em gái có phải xem chuyện cổ tích nhiều quá hay không, lớp bọn này cũng không có ai tên là Bạch Tuyết... Bất quá nếu muốn nói đến công chúa, đúng thật là có một người!” Có một loại người, dù nằm bẹp dưới đất cũng sẽ bị trúng đạn, mà Nhan Vô Song lại chính là loại người xui xẻo đó.

“Xin... Xin lỗi, hình như mình nhầm mất rồi!” Lý Mĩ Nguyệt ngẩng đầu nhìn Nhan Vô Song một cái, lại nhanh chóng chạy mất.

“Vô Song, cậu có phải đã làm chuyện gì với cô nhóc nhà người ta rồi không, sao cô ấy vừa thấy mặt cậu liền chạy còn nhanh hơn thỏ?” Cô bạn thân của Nhan Vô Song nhịn không được trêu chọc.

“ Không có... Ban nãy Hoàng Tử vẫn chưa vào lớp, không chừng nguyên nhân là do Hoàng Tử!”

Rõ ràng nói phải quên, nhưng Nhan Vô Song vẫn nhịn không được so sánh bản thân cùng Hoàng Tử. Quả nhiên, Hoàng Tử chiếm ưu thế lớn về phương diện giới tính.

“ Đã xảy ra chuyện gì sao?” Vẻ mặt Hoàng Tử rõ ràng có mấy phần mù tịt.

“ Không có việc gì cả!” Nhan Vô Song giọng điệu rét lạnh, đứng lên khỏi chỗ ngồi, bước đi hướng tới bên ngoài phòng học.

Quả nhiên, phòng học cũng không thể khiến người ta an tâm được.

Nhan Vô Song bước tới không mục đích, nàng không biết mình tại sao lại đi tới vườn hoa sau trường, tại sao lại leo lên cây.

Quả nhiên, vẫn là nơi này khiến người ta cảm thấy cực kỳ an tâm.

Thoải mái như thế, khiến người ta nhịn không được muốn ngủ một giấc như thế.

chương 7

“ Bạch Tuyết, Bạch Tuyết!” Nhan Vô Song cảm thấy tai mình xảy ra vấn đề, nàng lại có thể nghe thấy tiếng của Lý Mĩ Nguyệt, rành mạch gọi tên Bạch Tuyết.

“Uhm...” Cơn buồn ngủ còn chưa rút đi, Nhan Vô Song nhịn không được đáp lại Lý Mĩ Nguyệt.

“ Rốt cuộc cũng tìm được bạn, mình vốn chuẩn bị đi bày tỏ, nhưng mà mình lại cảm thấy rất khẩn trương, muốn tìm người tâm sự một chút, nhưng tại sao người trong lớp bạn lại nói không có ai tên là Bạch Tuyết?” Lý Mĩ Nguyệt thật sự cảm thấy Nhan Vô Song như một cô tiên, đến vô ảnh đi vô tung, khiến người ta không thể nào bắt lấy.

“ Có phải cậu tìm nhầm niên khóa không?” Một lời này, làm Nhan Vô Song trên cây bốc ra một thân mồ hôi lạnh. Nếu bộ dạng hiện tại của mình bị cô bé Lọ Lem bên dưới nhìn thấy, quan hệ duy nhất của mình cùng Lý Mĩ Nguyệt chắc chắn phải tan biến ngay lập tức.

“Mình chính là tìm hết các niên khóa, quá đáng nhất chính là có một lớp nói thế này, không có Bạch Tuyết gì đó, công chúa lại có một người!” Dường như nghĩ tới chuyện buồn bực gì đó, giọng nói Lý Mĩ Nguyệt tăng thêm mấy phần uất ức.

“ Vậy sao? Có thể là do ký ức của bọn họ đã bị xóa bỏ!” Nhan Vô Song chột dạ, cái lớp nói ra câu đó rõ ràng chính là lớp của nàng.

“ Là như thế sao? Bạch Tuyết, bạn có thể xuống không, nói chuyện như vậy rất vất vả!” Lý Mĩ Nguyệt có rất nhiều lời muốn nói cùng Bạch Tuyết, cô thật sự quá khẩn trương, khẩn trương muốn nói với người trước mắt tất cả mọi lời mình muốn nói.

“ Cứ như vậy là được rồi, cậu không phải chuẩn bị bày tỏ sao? Nếu không thì luyện tập trước một lần đi!” Nhan Vô Song hiện tại căn bản không có hóa trang gì cả, cũng không mang theo đồ trang điểm bên mình, cứ tiếp tục như thế này, hậu quả chính là không thể tưởng tượng được.

“ Được rồi!” Nghĩ Nhan Vô Song vẫn đưa lưng về phía mình, chắc chắn là che giấu bí mật gì đó không thể tiết lộ, Lý Mĩ Nguyệt liền nhịn không được nối lên ý nghĩ muốn đùa một chút.

“ Vậy thì mình bắt đầu...”

Trong lúc nói chuyện, Lý Mĩ Nguyệt đã nhẹ tay nhẹ chân bắt đầu leo lên cây.

“ Bắt đầu đi!” Nhan Vô Song không quay đầu lại, cũng không biết động tác lúc này của Lý Mĩ Nguyệt, toàn bộ tâm tư của nàng đều bị nội dung chuẩn bị bày tỏ của Lý Mĩ Nguyệt hấp dẫn.

“ Vậy...” 

“ Ừ.”

Lý Mĩ Nguyệt vẫn đang leo lên cây.

“ Cậu cứ nói nhanh lên đi!”

Lý Mĩ Nguyệt ấp úng như thế, làm Nhan Vô Song có chút sốt ruột.

“ Vậy... Bạn Nhan... Nhan... Vô Song...” 

Không xong rồi, không phải bị phát hiện rồi chứ?

Nghe thấy tên mình, Nhan Vô Song phản xạ có điều kiện, giật mình một cái, xoay người liền muốn đứng dậy. Nhưng khi đứng dậy, Nhan Vô Song lại trông thấy Lý Mĩ Nguyệt gần trong gang tấc.

“Mình... Mình... Mình thích bạn!” Đáng tiếc, Lý Mĩ Nguyệt lúc này hoàn toàn chìm vào cảm xúc cá nhân, cũng không phát hiện người trước mắt mình chính là Nhan Vô Song.

Mà nhánh cây, ở cảnh tượng như thế lại liều mạng phát ra kháng nghị.

Nhan Vô Song còn chưa tiêu hóa xong ý nghĩa sâu xa trong lời nói, nhánh cây liền rắc một tiếng gẫy đôi.

Nội dung ba ngày trước lại tái diễn, nhưng đệm thịt lại từ hoàng tử biến thành công chúa.

“ Bạch Tuyết... Bạn ổn....” Khó khăn lắm mới hoàn hồn từ trong chấn động, Lý Mĩ Nguyệt phản xạ có điều kiện, muốn hỏi thăm tình trạng đối phương, lại trông thấy một khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt xinh đẹp kia, nhìn mình thẳng tắp.

“..............” Nháy mắt, Lý Mĩ Nguyệt đỏ mặt.

Ai có thể nói với cô, tại sao Bạch Tuyết lại đột ngột biến thành Nhan Vô Song.

Hay là Bạch Tuyết quả thật là cô tiên, cho nên mới biến ra người mình thích ở trước mặt mình.

“.............” Nhan Vô Song không biết làm sao mở miệng giải thích trò khôi hài này, nếu bị phát hiện, có phải các nàng ngay cả bạn bè cũng không thể làm được?

“ Thật ngại quá đi, dù tôi nói như vậy là không tốt, nhưng cậu không cảm thấy bà tiên gì đó đều là lời nói dối hay sao? Thế giới này ở đâu ra bà tiên, càng không có cái gì mà cô bé Lọ Lem hay giầy pha lê cả!”

Nhan Vô Song đã không biết mình đang nói cái gì, đến khi nàng ý thức được, mình dường như đã nói ra rất nhiều lời dư thừa.

“...........” Lý Mĩ Nguyệt im lặng, cô đương nhiên biết trên thế giới này không có phép thuật gì đó, cũng không có bà tiên.

Nhưng Lý Mĩ Nguyệt tin Bạch Tuyết, dù, Bạch Tuyết là một kẻ bịp bợm siêu cấp.

“ Có lẽ bạn nói đúng, những người như bà tiên thật sự không tồn tại. Nhưng mình tin, chỉ cần cố gắng, chắc chắn sẽ thành công.” Hai người đều không phát giác ra mùi kỳ dị trong không khí, càng không cảm thấy tư thế ái muội này đã duy trì rất lâu.

“ Vậy sao... Hy vọng được như thế... Bạn học này... Cậu có thể từ trên người tôi đi xuống được không?” Nhan Vô Song thở dài, nàng thật sự không muốn có kết cục như vậy, nhưng kết cục vẫn cứ tàn khốc như thế.

“Xin... Xin lỗi.” Lý Mĩ Nguyệt lúc này mới ý thức được những thứ mình làm, vội vàng nhảy khỏi người Nhan Vô Song.

“ Như vậy, chúc cậu thành công!” Nhan Vô Song không dám quay đầu lại nhìn, nàng lần đầu tiên phát hiện mình nhát gan như thế.

“Nhan Vô Song!”

Đột ngột, Lý Mĩ Nguyệt kêu tên của nàng.

“À, còn có chuyện gì sao?” Dù trên mặt Nhan Vô Song vẫn treo nét cười, nhưng bản thân nàng lại biết rõ, mình sắp khóc mất rồi.

Thích người mà mình chỉ mới quen biết được ba ngày, quả thực là chuyện không thể tưởng tượng, nhưng đây đồng thời cũng đã định mình sẽ có kết cục thất tình.

“Mình thích bạn!”

Nhan Vô Song cảm thấy tai mình nghe phải ảo giác, nàng nghe được cái gì? Cô bé Lọ Lem nói “Mình thích bạn” với mình?

“ Hả?” Nhan Vô Song đối diện với đôi đồng tử của Lý Mĩ Nguyệt, lại thấy gương mặt đối phương đỏ lên.

“ Cho nên, có thể cấp cho mình một chút can đảm được không... Mình tin, bạn cũng thích mình!” Ba năm, Lý Mĩ Nguyệt rốt cuộc cũng nói ra lòng mình.

“ Cậu nói loạn gì thế!” Rõ ràng là phủ định, tại sao trên mặt lại có chất lỏng gì đó đang chảy.

“ Nếu không, bạn cũng sẽ không hôn mình!”

“..................” Quả nhiên, vẫn bị phát hiện.

“ Dù tôi thích cậu thì thế nào!” Không nên trầm luân, tình cảm như vậy không nên trầm luân.

“ Cho nên, chúng ta hãy viết nên một câu chuyện tình yêu của công chúa Bạch Tuyết cùng cô bé Lọ Lem đi!”

Nhưng, phòng tuyến vẫn bị phá giải.

Nhan Vô Song thích cô bé Lọ Lem, dù nàng vẫn chưa yêu, nhưng ở một tương lai không lâu sau, nàng chắc chắn sẽ yêu cô bé Lọ Lem.

“ Được!” Nhan Vô Song cười, lần đầu tiên, nàng cũng có nụ cười thoải mái như vậy.

Hai người ôm nhau trước cái cây bày tỏ, đều không khỏi lệ rơi đầy mặt.

Lời bộc bạch: Thật lâu thật lâu về sau, các nàng cùng tiến vào một đại học, bắt đầu cuộc sống hạnh phúc vui vẻ. Còn về những hoàng tử trong chuyện cổ tích kia, cũng đã BL và hạnh phúc ở cùng với nhau. 

Hết chuyện

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: