Chương 5: Về hang
Trên đường về hang, gió rừng xào xạc,
nhưng điều ồn ào hơn là những ánh mắt.
Chim chuyền cành ngừng líu lo.
Nai đứng xa sau gốc cây.
Thỏ ló đầu ra khỏi bụi rậm rồi tụt nhanh lại vào, như thể nhìn thấy ma.
Ai nấy đều tròn mắt nhìn cái cảnh kỳ lạ nhất từ trước tới giờ:
Sói Hoang – gã cô độc, đáng sợ nhất vùng đồi – đang lững thững đi cạnh một con Mèo trắng lông bết máu.
Không cắn.
Không tha về làm trò chơi.
Mà còn khẽ nghiêng người che nắng cho Mèo lúc đi ngang qua chỗ nắng gắt.
Mèo thì sao?
Vẫn lặng thinh, đi ngay bên cạnh, mắt lim dim như thể chẳng hề có một đàn sinh vật đang xì xào đằng sau.
Mèo không sợ.
Mèo không màng.
Mèo không cần lý do để đi theo.
Sói thấy ánh mắt của lũ kia, và ghét cái cảm giác bị nhìn.
Cảm giác bị nghi ngờ, bị bàn tán, bị xem là “đang khác lạ”.
Anh rít lên một tiếng nhỏ – vừa đủ đe dọa.
Đủ để đàn chim bay tán loạn, đủ để cỏ cây thôi thì thầm.
Mèo liếc sang, nói nhỏ:
“Ngươi sao lạ thế, ngươi đang bảo vệ ta sao…”
Sói quay phắt qua, gằn nhẹ:
“Ta chỉ dắt ngươi về để khỏi chết giữa đường. Không muốn lũ kia nhìn thấy ta để mặc một kẻ đang rỉ máu thôi!”
Mèo ngáp một cái mơ màng, rồi tiếp tục bước.
Không cãi, không ép, không đòi hỏi —
chỉ đi bên cạnh.
Và đó mới là điều khiến Sói cảm thấy lạ nhất...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro