Chương 7: Sáng

Tuy trời vẫn âm u, nhưng sáng sớm hôm sau, một chút ánh sáng yếu ớt vẫn len qua được rìa vách đá trước hang.

Sói không ngủ cả đêm. Anh không quen có sinh vật khác trong hang, nhất là một sinh vật kỳ lạ như Mèo — lặng thinh, lì lợm, mà lại… tin tưởng đến vô lý.

Tiếng cựa mình khe khẽ kéo anh khỏi dòng suy nghĩ.

Mèo tỉnh. Ngáp một cái rõ dài. Duỗi chân ra, cái đuôi ngoáy ngoáy.

Rồi không nhìn quanh, không sợ sệt, Mèo… cứ thế đi thẳng đến chỗ Sói,
ngồi xuống cạnh anh như thể đó là chỗ của mình từ lâu rồi.

Sói nhìn Mèo.

Mèo nhìn lại, bình thản như sáng nào cũng vậy. Rồi bất ngờ nói:

“Đói.”

Sói trố mắt.

“Ngươi tưởng ta là ai? Đầy tớ à?”

“Không. Là Sói.” – Mèo đáp, rồi tiếp tục liếm lông như thể việc mình nói là điều hiển nhiên.

Sói đứng dậy, bực mình bước ra khỏi hang.

Nhưng rồi… vài khắc sau, vẫn quay lại, với một con chim nhỏ ngậm trong miệng.

Mèo chỉ nhìn, không hỏi.

Rồi gặm gặm, ăn ngon lành, chẳng chừa lại gì.

Sói ngồi đó, không nói gì.

Chỉ… ngắm.

Mà không hiểu nổi vì sao mình lại ngắm.

---

Ngày hôm đó, không có ai nói gì nhiều.
Chỉ có Mèo cuộn tròn trong hang, và Sói, lâu lâu lại liếc nhìn, rồi thở dài.

Nhưng đến khi mặt trời lặn, và Mèo chui lại vào cái góc hôm qua, cuộn mình ngủ,
thì Sói lại kéo rêu đắp lên người Mèo.

Lần này… không phải vì sợ nó chết, mà vì ghét cái cảm giác nếu ngày mai tỉnh dậy… không thấy Mèo nữa.

Thật kì lạ...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dongvat