part 1-6
uhlalala....lalalala!!! zị là đã xong chương 1 ;) lúc đầu au định up hết chương 1 oy nghỉ edit vì thấy có nhiều người đọc mà chả cho au ý kiến gì hết :p but may có 1 vài bạn đã cmt cho au để au biết fic vẫn có người muốn theo dõi :"> au quyết định sẽ tiếp tục edit cơ mà au vẫn cần mn cmt ý kiến nhé :D chúc mn đọc fic vui vẻ!!!!
"Bạn gái cô lợi hại thật đấy !" Cô gái nhìn Vic, thè lưỡi nói . (chắc bây h cô ta đã nhận ra tôi-Tiffany xinh đẹp này muahahaha) (au: bà này tự sướng gớm =))))
"Cô ấy không phải bạn gái tôi, là bạn gái của bạn tôi " Tôi đính chính.
"Hèn gì nãy giờ tôi cứ kỳ lạ sao cô ta có thể là một cặp với cô cơ chứ, cô ta xinh thế kia,còn cô thì...." Cô gái nhìn tôi một hồi rồi bĩu môi.( gì chứ.....tôi cũng xinh lắm chứ bộ mắt cô ta có vấn đề ah) >.<
Tôi có chút hối hận vì lúc nãy không chịu tới bệnh viện, Vic vừa đi, thái độ cô ta ngay lập tức như một người hoàn toàn khác hẳn, tôi dễ bắt nạt đến thế sao?
"Tại sao lúc nãy cô không đánh trả ? Tôi ra tay đánh cô nặng thế này ."
Hình như trong mắt cô gái này thì chuyện kẻ mạnh ra tay với kẻ yếu là chuyện rất bình thường thì phải, kêu tôi làm sao trả lời đây? (au: gớm nàng mạnh lắm đấy có đánh được người ta đâu mà làm bộ, có chăng nặng ký hơn ngta thì còn nghe được=))))Tôi cảm thấy đã là con người thì đáng xấu hổ nhất chính là động thủ với người nhỏ hơn mình (au : cái này nghe còn tạm ổn), và nhất lại là cô gái đẹp như thế này. (au : vầng ra là do ngta đẹp =.=) Đương nhiên, mãi sau này tôi mới biết rằng cho dù tôi phản công thì kết cuộc chỉ càng bi thảm thêm mà thôi. Nhưng những lời này tôi không dám nói ra miệng, nếu không lại bị cô ta chụp cái mũ "xem thường người khác" lên đầu cho mà xem. Thành ra tôi chỉ ừ hử vài câu cho qua chuyện. Nhưng vẫn bị cô ta nhìn thấu.
Cô ta tằn hắn :" Lại cảm thấy cô to hơn tôi, nên phải nhường tôi đúng không?" Cô ta chuyển đề tài ngay "Nhưng cũng không hòan tòan là lỗi của tôi. Tôi vừa mới nhìn thấy cô cứ lặp lờ bên mấy quầy băng vệ sinh rồi sau đó lại đụng cô trong toilet nữ,thêm dáng vẻ cô trông như đàn ông,rồi cô lại cười đê tiện như thế, khiến tôi tưởng cô là dê xồm nên mới phải ra tay trước thôi !"
Tôi cười đê tiện bao giờ??? o.O Từ nhỏ tới giờ những ai gặp tôi đều bảo rằng tôi sở hữu eyes smile khi tôi cười chính là lúc nhìn tôi đẹp và giống người tốt nhất. Đúng là tú tài gặp mỹ nữ, có lý thành vô lý. Tôi đành giả câm giả điếc, ừ một tiếng qua chuyện.
"Cô làm nghề gì thế? Thứ 2 mà không phải đi làm sao?" Nhìn tôi cứ im lặng mãi, đột nhiên cô ta tỏ ra có hứng thú với tôi. Cô ta ngồi ở băng ghế đối diện tôi, hỏi rất nghiêm túc.
Tôi đặt đôi tay lên chiếc bàn phía trước, làm động tác gõ bàn phím :"Lập trình viên, khi làm việc có chút giống với nhân viên đánh máy. Nhưng bây giờ đang trong tình trạng thất nghiệp nên không cần đi làm rồi." Đa số thì mấy người đẹp ít ai biết lập trình viên làm những công việc gì, vì thế tôi dùng hình ảnh nhân viên đánh máy để giải thích rõ, như thế thì sẽ tạo cho họ một ấn tượng trực quan hơn.
"Ờ." Người đẹp gật đầu như thể hơi hiểu hiểu rồi. Tất nhiên "hơi hiểu hiểu " chỉ là quan điểm chủ quan của tôi, có lẽ trong tận xương tủy tôi vẫn luôn có thành kiến với chỉ số IQ của các mỹ nữ, chắc là sau này tôi phải sửa đổi mặt này mới được.
"Tại sao cô lại thất nghiệp vậy?" Không chờ tôi trả lời, người đẹp liền nói ngay : "Chắc chắn là cô không làm tốt nên bị đuổi việc đúng không?"
"Đúng là tôi bị đuổi việc nhưng tôi bị người ta hãm hại chứ không phải vì tôi làm không tốt !" Tôi không muốn để người đẹp cảm thấy tôi là người vô dụng, đây cũng là đặc điểm chung của con người cái mà người ta gọi là sĩ diện.
"Lại còn có người muốn hãm hại cô à ?" Giọng điệu người đẹp khiến tôi cảm giác mình đang bị khinh thường . "Mỗi người bị đuổi đều nói như thế cả, vậy là đùn đẩy trách nhiệm !"
Tôi nghĩ một hồi, cười nói "Có lẽ cô nói đúng, đây có lẽ là trách nhiệm của tôi, nếu không thì sao người khác có thể hãm hại tôi chứ !"
Chuông điện thoại reo lên cắt ngang cuộc trò chuyện của tôi với người đẹp. Nhất định lại là Vic, chẳng biết cô ta có chuyện gì nữa đây, tôi ngán ngẩm cầm điện thoại lên.
Cơ hội luôn đến lúc tôi không hề ý thức tới nó, lần này là 1 số điện thoại lạ, là một cty mà tôi nộp đơn xin việc đã gọi điện hẹn tôi trưa nay đi phỏng vấn.
Sau cú điện thoại đó, tôi phấn khởi đứng dậy, nói lời tạm biệt với cô gái.
Đi một quãng không xa, từ phía sau, cô ấy gọi với lại :"Đưa tôi điện thoại của cô."
Tôi đưa điện thoại ra, nhưng ngay tức thì bỗng nhớ ra :"Mà cô lấy điện thoại tôi làm gì?" (au: ngta cho số chứ sao đúng là Nấm ngơ mà >,,<)
"Bảo đưa thì đưa đi, sao lắm lời thế !" Cô ta nắm tay tôi, kéo các ngón tay tôi ra, giật lấy chiếc điện thoại.
Mấy người đẹp có vẻ không chịu nói lý lẽ tý nào cả. Nhưng đối với họ mà nói, điều không cần thiết nhất cũng chính là nói lý lẽ. Giống chiếc điện thoại hiện nay của tôi đang bị người đẹp giành mất nhưng tôi chẳng hề cảm thấy bị xúc phạm tý nào cả, mà ngược lại trong lòng tôi còn khen thầm tay người đẹp mềm mại quá , có thể để người đẹp giành điện thoại thì trong đáy lòng tôi cũng cảm thấy hạnh phúc.
Cô gái nhấn nút call trên điện thoại tôi rồi đưa lại cho tôi : "Tôi là Jessica, lưu số vào danh bạ cô rồi đấy."
"Nếu vài bữa nữa cô thấy không khỏe trong người thì cứ gọi tôi, tôi sẽ trả tiền thuốc men cho cô."
TBC..........
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro