part 3-4

hì hì thành thật xin lỗi mn đã để mn chờ lâu oy....! au hy vọng mn sẽ thích phần này ;) (mn nhớ cmt lại cho au nhé hihi) have fun !!!

       Khi Jessica và Yoona cười nói rôm rả trở về, tôi cũng đã nghĩ ra cách mở nắp thùng rồi. Tôi đi ra khỏi phòng đọc sách để đón Yoona.

“Em đến… rồi.” Mắt tôi rực sáng, mái tóc và gương mặt Yoona được chăm chút gọn gàng, sạch sẽ, chiếc đầm liền màu trắng đã làm bật lên những đường cong cơ thể, so với dáng vẻ luộm thuộm khi bán thịt xiên, quả thật giống hệt cô bé lọ lem bị ếm bùa.

Yoona bị tôi nhìn đến nỗi có chút bối rối, cúi đầu xuống né ánh mắt của tôi. Lúc đó tôi mới nhận ra rằng mình thất lễ, nhanh chóng nuốt nước bọt đang sắp chảy ra. (au: chị này hám gái dữ :v :v :v )

Trái lại,Jessica không bận tâm thái độ thất lễ của tôi, rất nhiệt tình đưa Yoona về phòng: “Máy tính trong phòng đọc sách nè.” Khi đi ngang qua bên tôi, chân Jessica tự nhiên giẫm mạnh lên mu bàn chân tôi, còn thừa cơ xoáy mạnh hai cái. Tôi nắm chặt quả đấm, cố gắng chịu đụng. (au: có người ghen oy muahahaha)

Tôi đi theo cùng, nối màn hình hiển thị của Jessica lên thùng máy tôi, mở máy. Lúc đó mới tiện thể nhắc Jessica về bó hoa Kim Taeyeon tặng cô ấy.

“Ôi, sao cô lại có thể đặt nó trong bồn rửa chén nhỉ?” Jessica xông vào trong bếp, rất đau lòng la lên.

Tôi tức tối nghiến răng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra ngây ngô vô tội: “Tôi không biết bình hoa ở đâu, với lại trong bồn rửa chén có nước mà đúng không? Quá tốt để giữ hoa tươi.” Trong lòng tôi tức giận nghĩ: nếu không phải do lò vi sóng nhỏ một tí, hừm. >”<

Jessica có chút dở khóc dở cười lừ mắt nhìn tôi, thận trọng ôm bó hoa hồng vào trong phòng khách, cầm một chiếc kéo cẩn thận cắt ngang từng cành từng cành, sau đó cẩn thận đặt hoa đã tỉa vào trong bình, cứ như hoa hồng này làm bằng pha lê, bất cẩn một tí sẻ vỡ tan vậy.

 Tôi ngồi bền cạnh không thề làm ngơ được nữa:  “có cần cẩn thận như vậy không? Làm như đang tháo bom vậy.”

Jessica hớn hở tỉa hoa hồng, chẳng thèm nhìn tôi: “Cô thì biết gì, người ta có thành ý tặng hoa cho tôi, tất nhiên tôi phải nghiêm túc đối đãi mới phải chứ. “

Tôi khinh thường “Hừ” một tiếng: “Thành ý quái quỷ gì, tác phong của bọn tiểu thư nhà giàu thì có, ngày nào cũng tặng hoa, phù phiếm.”

” Là một con người, nhìn thấy cô gái mình thích vốn dĩ đã nên chủ động mới đúng, tặng hoa chính là một cách chủ động. Nếu cô cứ phải gọi cái này là phù phiếm, thôi thì tôi thích kiểu phù phiếm như vậy.” (au: ố ố la la ngta lại ý kìa chị ơi ngơ vừa thôi chứ....)

Jessica đã cắm tất cả hoa vào trong bình, say sưa thưởng thức một lúc, sau đó xích lại gần ngửi ngửi, khen ngợi: “Thơm quá à!” =))))

Nhìn nữa chắc tôi sẽ đứt hết mạch máu mà chết, tôi quay lưng về phòng giúp Yoona tạo sơ yếu lý lịch.

Khi tạo sơ yếu lý lịch của Yoona thì cũng hơi rắc rối, chủ yếu là vì thực sự không có gì để viết ra hồn được, học lực thì khỏi nói, thí sinh tự do thi tự do vậy. Nhưng còn về kinh nghiệm thì sao nhỉ? Yoona từng làm phục vụ nhà hàng, nhân viên bảo hiểm, bán quần áo, một năm gần đây thi đang bán thịt nướng. Nếu viết những thứ này trên sơ yếu lý lịch ứng tuyển, không chừng sẽ bị người nhận thư coi như virus. =.=”

Khi chúng tôi đang vò đầu suy nghĩ, Jessica bước vào, sau khi hiểu vấn đề, Jessica thư thả xua tay: “Tôi tưởng chuyện gì to tát, chế thêm vào là được rồi, có bán quần áo, bán thịt nướng cũng có tính tiền đúng không? cô cứ nói là từng làm công việc kế toán trong lĩnh vực thời trang và ăn uống thì được rồi, cô nghĩ thêm vài tên công ty, thêm vài công việc để ứng phó khi phỏng vấn là ổn.” (au: ôi sao chị thông minh ế au phải học sau còn chém vô hồ sơ đi làm mí đc =))))))

Yoona có chút do dự: “Nói dối như vậy có sao không? “

“Không sao đâu, khi phỏng vấn ai mà không nói dối. ” Jessica vừa nói vừa vỗ vai tôi: “Ví dụ như cô ta nè, cô ta bị công ty trước đuổi việc, nhưng khi phỏng vấn cô ta có nói mình bị đuổi không? chắc chắn là không rồi.” (au: chị lấy dẫn chứng cụ thể nhẻ :v :v :v)

Sao có thể đưa tôi ra làm ví dụ giáo dục tiêu cực, tôi rất không phục: “Tôi bị hãm hại, được chưa? “

Jessica vờ cười khúc khích hai tiếng: “Vâng, vâng, cô bị hãm hại, khi phỏng vấn cô cũng nói như vậy với người phỏng vấn phải không? “

Sau cùng Yoona đồng ý cách nhìn của Jessica, vì thế sơ yếu lý lịch cô ấy đã có hai năm kinh nghiệm kế toán, một năm là làm tại công ty thời trang Jessica, còn một năm là thịt nướng Yoona. =))))

Jessica có vẻ rất thông thạo ngành kế toán, giúp sức khá nhiều khi chế kinh nghiệm làm việc, những từ chuyên môn cứ tuôn ra khỏi miệng, cái gì “Mối quan hệ giữa các tài khoản”, “Bảng tài sản lưu động”, “Lợi nhuận giữ lại”, ngồi đó trò chuyện sôi sục với Yoona, tôi ngồi bên cạnh chẳng xen nổi một câu vào, thể nghiệm sâu sắc nỗi đau khổ của người mù chữ.

Làm xong sơ yếu lý lịch tiếng Hàn thì phải làm tiếp bản tiếng Anh, tôi nhớ Jessica từng sống ở nước ngoài, bèn đề nghị: “Cô viết giùm được không, cô từng sống ở nước ngoài, giỏi tiếng Anh. “

” Tôi rất sẵn lòng giúp đỡ, nhưng cô phải biết một điều, hầu hết tiếng Anh của người Hàn Quốc  không tốt lắm, quá hoàn hảo sẽ khiến nhà tuyển dụng nghi ngờ, tự viết thì tốt hơn, đương nhiên, cô cũng có thể giúp cô ấy.” Cũng khiêm tốn quá rồi, khiến người ta nổi nóng nhất chính là khi nói câu này Jessica còn tỏ vẻ rất chân thành. =))))

Yoona không nói gì, bắt đầu vùi đầu gõ sơ yếu lý lịch tiếng Anh. Tôi xem một lát, càng xem càng cảm thấy xấu hổ. Tiếng Anh của Yoona dù là cách dùng từ, hay là câu cú đều viết hay hơn tôi nhiều rồi, còn những thuật ngữ kế toán bằng tiếng Anh thì dù tôi có xem cũng chẳng hiểu nổi.

Tôi nhìn Jessica, vẻ mặt cô trông cũng rất ngạc nhiên.

“Em viết quá tốt.” Tôi khen ngợi thật lòng: “Em học tiếng Anh bằng cách nào thế? Chẳng khác nào dân du học nước ngoài về.”

Nghe lời khen ngợi của tôi, Yoona hơi mắc cỡ: “Thật à? Unnie đừng khen quá lời.”

Tôi thấy Jessica nhìn tôi có chút bất mãn, trong lòng tôi bỗng cảm thấy hơi khoái chí, tôi quyết định tỏ ra phô trương hơn chút nữa để đả kích ngọn lửa kiêu căng của Jessica.

“Tất nhiên là thật rồi.” Tôi cũng bị giật mình bởi giọng nói đáng tởm của mình: “Em lợi hại quá, nếu có cơ hội ra nước ngoài, tiếng Anh chắc sẽ giỏi hơn nhiều người lắm.” Tôi vừa nói vừa liếc nhìn Jessica.

Jessica không hề lườm tôi như tôi dự đoán, ngược lại còn nhìn tôi cười bí ấn, khiến lòng tôi như đang vỗ trống.

Tạo xong sơ yếu lý lịch cũng gằn tới giờ ăn trưa, Jessica đề nghị rằng hiếm khi ba người gặp nhau, hay là mua thức ăn về cùng nhau nấu nướng. Yoona rất chủ động đề nghị phụ trách nấu thức ăn, vì vậy tôi cũng không có gì phải lo lắng, tay nghề nấu ăn của Yoona nhất định là cao thủ rồi.

 Khoảnh khắc Yoona đeo tạp dề bắt đầu thái rau cải, tôi biết rằng phán đoán của mình hoàn toàn đứng đắn. Đao pháp của Yoona chắc chắn là đẳng cấp của thợ nhà nghề, chỉ nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trên lưỡi dao, mỗi dao đều cắt khít sát ngón tay, Jessica đứng bên cạnh há mồm la lên kinh ngạc liên hồi.

Đương nhiên tôi cũng chẳng rảnh rỗi, ở bên cạnh vo gạo, rửa rau. Mặc dù nghèo khó nhưng mẹ tôi vẫn ko để tôi phải động tay chân vào bếp chỉ bắt tôi đứng phụ cho mẹ tôi nên tôi cũng chả dám xung phong nấu nướng mà chỉ đứng bên cạnh phụ Yoona mà thôi.

Tôi vừa lớn 1 chút, mẹ tôi đã yêu cầu tôi phải vo gạo, nhặt rau trong khi nấu cơm. Chờ khi hai đứa em gái tôi có thể giúp việc, nhà bếp nho nhỏ nhà chúng tôi trở nên rất náo nhiệt mỗi khi nấu cơm, có khi cả bố tôi cũng không chịu nổi, mãnh liệt yêu cầu ba chị em chúng tôi rời khỏi nhà bếp ngay, không được làm loạn thêm. Nhưng ở tình trạng bình thường thì bố tôi đều bị đuổi khỏi nhà bếp, sau đó chịu trách nhiệm rửa chén sau khi ăn cơm xong. =)))))

Lúc ban đầu Jessica cũng định giúp đỡ, nhưng Jessica nấu nướng vụng về thật. Chỉ nói đến việc xắt khoai tây, Jessica lại có thể cầm một củ khoai tây to, trên dưới trái phải trước sau xắt khoai tây thành sáu miếng dạng hình chữ nhật, sau đó còn hùng hồn bảo rằng khoai tây hình khối mới không lăn lông lốc. Khoai tây xắt ra cũng to nhỏ ko đều nhau.

Xắt đậu hũ thì càng tệ, Jessica lại dám đặt tay một bàn tay ra sau lưng, xắt từng miếng, từng miếng chầm chậm trong tư thế rót rượu của bồi bàn nhà hàng, có vẻ như cô ta không phải đang xắt đậu hũ mà là xắt thịt mình vậy. (au: đọc đến đây au ko thể nhịn cười đc =)))

Tôi không phớt lờ được nữa, chạy sang cằm miếng đậu hũ lên dạy cô ta: “Cô phải đặt đậu hũ vào trong tay, sau đó động tác có thể nhanh hơn nữa, chờ cô xắt xong chắc chúng ta chết đói rồi.” Tôi vừa nói vừa làm mẫu cho Jessica xem.

Jessica lo lắng la lên: “Nhưng xắt như vậy sẽ trúng tay, cô cẩn thận một tí. Trời ạ.”

“Sao cô ngốc thế. ” Khi nói ra câu này, tôi chợt thấy có một cảm giác giải thoát như là nông nô đã lên đời, không ngờ Jessica cũng có ngày hôm nay, tôi nắm lấy cơ hội nghìn năm hiếm hoi để giáo huấn Jessica: “Được rồi, cô ra ngoài đi, đừng làm rối tung lên nữa, cái nên biết thì chẳng biết được gì cả, cầu lông, điện tử thì lại sành sỏi như vậy.” (au: gớm chưa ...mới hơn ngta 1 chút mà chị tự kiêu thế =))))

Jessica nhẹ nhàng khua lấy con dao, động đậy đôi môi, dùng khẩu hình để nói với tôi rằng: “Cô hãy đợi đấy.”

Tôi nhìn thấy một luồng ánh sáng lạnh giá lóe lên trong đôi mắt Jessica, xem ra ăn xong tôi cần phải đi về chung với Yoona ngay, nếu không thì e rằng ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của tôi.

Jessica lùi khỏi nhà bếp, để lại tôi và Yoona hai người – em xào rau, chị bỏ muối, em xắt thịt, chị lột tỏi, nói cười rôm rả trong nhà bếp. Khi tôi bưng đãi rau xào đầu tiên ra, Jessica đang ngồi trong phòng khách xem tivi, trông có vẻ hơi chán nản, tôi cố tình làm ngơ, đưa mũi kề sát đĩa rau, nói một cách nhấn mạnh: “ôi, thơm quá.”

 Giọng nói của tôi vừa thốt ra, một chiếc đệm ghế salon đã bay thẳng về phía tôi. Jessica nhảy xuống ghế salon, tay nắm chặt chiếc đệm salon đang đang sát khí đi thẳng đến cho tôi.

Tôi vội chạy vào bếp, lúc ấy Yoona bỗng kêu lên: “Đây là cái gì vậy?”

Trong tay Yoona đang bưng đĩa “đoạt mạng đoạn trường cao” mà Jessica đã nấu sáng nay, dường như cô ấy mới vừa lục ra khi lấy đĩa ăn trong tủ chén.

 “Cái này là thức ăn cho thú nuôi à?” Yoona ngửi mùi, hỏi Jessica: “Chị có nuôi thú cưng à? Mèo hay chó thế? “

Tôi thấy khuôn mặt Jessica hơi đỏ lên, có thể thấy Jessica xấu mặt, trong lòng tôi khoái chí như hoa nở rộ, hả hề nói: “Haha, đánh chết em cũng không tưởng tượng nổi, đây thực ra là…”

“Đây thực ra là thuốc chuột. ” Jessica cướp lời, đồng thời bưng đĩa thức ăn sang một bên: “Cô xúc rau ra đĩa nhanh lên đi, sắp khét rồi kìa.”

Yoona vừa quay sang xúc rau, Jessica dùng hết sức giẫm lên trên mu bàn chân tôi, lại còn véo vào cánh tay tôi đau chết điếng, tôi cố nuốt những giọt nước mắt gần sắp tuôn trào.

Khi ăn cơm, tôi không ngớt lời khen ngợi Yoona nấu ăn ngon, không phải chỉ toàn muốn chọc tức Jessica mà tay nghề Yoona thật sự rất tuyệt.

Yoona rất bối rối khi nghe tôi khen, khiêm tốn nói: “Thực ra là vì dụng cụ nấu bếp của Jessica unnie dùng rất tốt, lần đầu em sử dụng những đồ làm bếp cao cấp như vậy đấy.”

“Không, không, không, chẳng có tí liên quan nào đâu. ” Tôi khẳng định chắc nịt: “Cùng một dụng cụ, đổi người nấu thì sẽ biến thành thuốc chuột ngay. ” Dưới gầm bàn phát ra một tiếng dậm chân nặng nề, tôi đã nép đôi chân mình lên từ trước nên né được tuyệt chiêu này. =)))))

Thời gian hạnh phúc luôn luôn rất ngắn ngùi, bữa cơm nhanh chóng ăn xong, Yoona cũng sắp phải về. Tôi vốn định chuồn về chung với Yoona, tiếc rằng dù tôi nói thế nào đi nữa, Jessica nhất quyết bắt tôi phải sửa xong máy tính mới được về.

 Sau khi tiễn Yoona về, Jessica nói với tôi đầy ẩn ý: “Lo mà sửa máy tính đi, chờ tôi quay lại.”

Tôi thật hối hận vì lúc nãy mình đã đắc ý vênh váo, việc tới nước này, tôi chỉ mong sớm có thể sửa xong máy tính hòng lấy công chuộc tội.

Tôi lần lượt tháo bộ nhớ trong thùng máy, ổ cứng của Jessica lắp vào thùng máy của tôi dễ kiểm tra, cuối cũng cũng phát hiện ra là bo mạch chủ bị hỏng. Tôi vừa mới hân hoan nhảy nhót vì tìm được nguyên nhân gây lỗi thì nghe thấy tiếng chìa khóa đang xoay trong chốt cửa, sau đó cửa phòng được mở ra bằng một âm thanh chói tai.

Jessica xông thẳng vào phòng đọc sách, nhìn tôi và nói với vẻ mặt hung tợn: “Máy tính sửa xong chưa? “

“Vẫn, vẫn chưa. ” Tôi lắp bắp....! T.T

“Thế à? ” Jessica ngồi bắt tréo chân đối diện tôi: “Vậy cô sửa nhanh lên để tôi còn trừng trị cô.” Jessica bắt đầu khởi động cổ tay, lắc lắc cần cổ. Khiến tôi nhớ tới sư tử châu Phi, trước khi vồ con mồi, chúng thường hay thích liếm láp những chiếc móng vuốt của mình.

Jessica không quên đe dọa trong lúc khởi động: “Cô chết chắc rồi, tôi vất vả nấu nướng cho cô ăn, cô chẳng thèm đả động tới. còn nữa, loại người thấy sắc quên bạn như cô, từ lúc bắt nói điện thoại cô đã ăn nói càn giỡ với tôi, cố tình khiến tôi trở thành trò cười, còn ánh mắt cô nhìn người ta, cô là tên dề xồm… “

Tự mình cũng nói là thuốc chuột, lại còn bắt tôi ăn. còn nói tới trọng sắc khinh bạn, trước mặt Jessica có cô gái nào có thề coi là “sắc” nữa, bản thân Jessica chẳng phải cũng là loại người đó thôi sao?

“Cô thì không trọng sắc quên bạn, chẳng phải cô cũng đã cố tình châm chọc tôi trước mặt Kim Taeyeon đấy sao? và cô còn quá đáng hơn tôi nhiều, thấy gái đẹp thì giọng nói cũng trở nên ghê tởm, còn dáng vẻ lúc đánh cầu nữa, gớm ghiếc, tởm chết đi được, sao cô trơ trẽn đến thế.” Dù đã xảy ra một tháng trước rồi, nhưng nghĩ tới dáng vẻ Jessica trước mặt Kim Taeyeon hôm đó, tôi vẫn còn canh cánh trong lòng. (au: bùng nổ...bùng nổ oy muahahaha)

Nghe những lời lẽ kịch liệt còn pha chút công kích cá nhân, Jessica mỉm cười ngọt ngào. Nhưng tôi cảm thấy lo sợ hơn bao giờ hết, trời ạ, nụ cười này giống hệt nụ cười tháng trước Jessica ra tay trừng trị tên lưu manh đó. Trong đầu tôi phát ra một âm cảnh báo sắc bén, một giọng nói hét lên với tôi: “Chạy mau, vì an toàn tính mạng, chạy mau!”

Tôi nhanh chóng đứng dậy, muốn tông cửa chạy trốn, nhưng vì lúc nãy ngồi xổm quá lâu nên chân tôi hơi tê lại, vừa đi một bước tôi đã bổ nhào về phía Jessica.

Jessica chỉ kịp thét to rồi bị tôi vồ té xuống đất, cả người tôi đè lèn người cô ấy, khoảnh khắc đó, môi tôi chỉ cách môi cô ấy hai centimet. (WOWWW!!!)

Căn phòng bỗng nhiên trở nên yên lặng như tờ, thế giới chỉ còn tôi và Jessica hai người. Đôi môi hồng hào của Jessica hệt như viên đá quý lấp lánh những tia sáng trong suốt, mang một sức quyến rũ mà tôi không thể cưỡng lại được. Tôi cảm thấy hình như Jessica cũng rất hồi hộp, khoảng cách gần như vậy nhưng tôi không cảm nhận được một chút hơi thở của cô ấy.

Hôn, hay là không hôn, to be or not to be. Đối diện với quyết định quan trọng ảnh hưởng đến sự sống cái chết của tôi , tôi chỉ dùng thời gian mười giây để quyết định, đương nhiên là hôn rồi, cứ đổ lỗi do lực hút của Trái Đất đi. =]] (au: lực hút gì mạnh dữ zị chị :v :v :v)

Tôi từ từ cúi đầu xuống, khoảng cách hai centimet ở thời điểm này xa vời như phải vượt qua bờ biển Thái Binh Dương. Jessica lúc đó rõ ràng cũng cực kỳ căng thẳng, cô ta không động đậy, chỉ mở to hai mắt nhìn tôi, mí mắt không chớp lấy một cái.

Tôi sắp thực hiện được ước mơ tiếp xúc thân mật với Jessica rồi, nhưng…, ôi, tôi nghĩ cả đời này nhất định mình sẽ cảm thấy hối hận cho giây phút này.

Tôi không phải yêu râu xanh háo sắc, và tôi cũng xin giơ tay thề với trời rằng đầu óc tôi khi ấy không hề có chút ảo tưởng xấu xa nào, nhưng cơ thể tôi vẫn có phản ứng trong lúc tiếp xúc thân mật như vậy. Tôi cảm thấy mũi mình có 1 dòng chất lỏng chảy ra .

Tôi lúng ta lúng túng đứng dậy khỏi người Jessica, nhưng lập tức cảm thấy bất ổn, vội vàng ngồi xuống, bóp mũi mình lại để ngăn máu mũi trào ra. =)))))

“Cô sao vậy? Sao lại chảy máu mũi như thế? ” Jessica hỏi han rất quan tâm.

Tôi gật đầu, không nói gì, trong lòng thầm mong máu mũi ngừng tuôn ra. =]]]]

Jessica tường tôi sợ đến không nói nên lời, có chút hoảng hốt: “Cô bị làm sao vậy? Tôi đưa cô lên giường nằm một lát nhé. ” Jessica vừa nói vừa đưa tay ra vịn tôi.

Lúc này ko hiểu sao máu mũi của tôi vẫn ko ngừng tuôn ra thậm chí còn có vẻ tuôn ra nhiều hơn. “Không, không sao. ” Tôi vội né tránh bàn tay Jessica, cười với Jessica: “Chuyện vặt thôi, tí nữa sẽ cầm máu ngay.”

Người ta bảo não là bộ tham mưu của cơ thể con người, nhưng xem ra không phải bộ phận nào cũng chịu sự khống chế của bộ tham mưu, ít nhất là hiện tại, tôi càng muốn ngăn máu mũi trào ra thì nó lại càng trào ra nhiều hơn. Thật là tức điên người mà >.< 

 Lúc đó Jessica lại tỏ ra vô cùng ân cần: “Không sao thật chứ? Để tôi xem thử được không? ” Jessica giơ tay áp vào má tôi.

Tôi sợ hãi vội vàng quay lưng lại: “Không sao thật, một lát nữa, chờ lát nữa sẽ hết ngay. ” chết tiệt, tôi ước gì có thể bề nguyên chậu nước lạnh tạt thẳng vô mặt. Jessica hình như nhận ra điều gì, không nói nữa, căn phòng lại trở nên yên ắng lần nữa, sự yên ắng mang một chút ngượng ngùng. Một lát sau, cuối cùng máu đã ngừng tuôn.

Tôi chợt cảm thấy ngại ngùng khi nhìn Jessica, cúi đầu chỉ xuống máy tính bảo: “Bo mạch hư rồi, đành phải thay cái mới thôi. “

“ừ, được, được rồi. ” Lúc này tôi mới nhận ra Jessica cũng rất lúng túng, có chút bối rối gật đầu.

Sự im lặng khiến người ta bất an, tôi có thể nghe rõ tiếng hít thở của mình và Jessica. Tôi đột nhiên có một sự kích động muốn ôm chầm Jessica vào lòng. Nhưng nếu ôm cô ấy, có khi nào máu mũi lại trào ra nữa không, hay là nhân cơ hội lần này tỏ tinh với Jessica? Trong lúc tôi đang suy nghĩ vẩn vơ, điện thoại Jessica reo lên.

Jessica nhấc điện thoại lên xem, nói tiếng xin lỗi với tôi rồi bước ra ban công nghe điện thoại. Thái độ Jessica khi tiếp điện thoại rất nghiêm túc, thần thái cực kỳ giống Sooyeon.

Sau khi nghe điện thoại xong và bước vào, bầu không khí mập mờ trong phòng đã tan biến từ lâu. Nét mặt Jessica bình thường trở lại, bảo với tôi cô ấy có việc gấp phải đi ngay, cũng không thể tiễn tôi về.

Tôi rất không cam tâm ôm thùng máy đi ra, trong lòng cứ hối tiếc, tôi đã lãng phí một cơ hội tốt như vậy rồi, cũng tại cái sự lưu thông máu chết tiệt kia =]]

TBC......

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #jeti