C.65 - Thực thông minh

“Được, hay là không được”

Tiếng mưa rơi hỗn độn, mặt mày thiếu niên ướt át, chậm chạp đợi không được câu trả lời của nàng, trong lòng hắn nóng bỏng, lòng bàn tay khảy khảy hàng lông mi động đậy vì bất an của nàng, hắn cong mắt: “Vậy là không được rồi."

Hắn mới thu lại phần mất mát kia của mình, lại nghe ngoài điện truyền đến một giọng nói: “Minh Nguyệt, ta tới thăm ngươi. “

Là tiếng Mộng Thạch.

Cửa điện kẽo kẹt, đẩy ra rồi khép lại, tiếng mưa rơi vừa rõ ràng lại trở nên mơ hồ.

“Phụ tử Hạ gia luôn luôn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó của phụ hoàng, Hạ Trọng Đình kia đa nghi, may mắn Chiết Trúc công tử kịp thời nhắc nhở, ta giành ôm việc này trước mặt phụ hoàng, như thế, Lăng Tiêu Vệ bọn họ cũng không tiện nhúng tay.”

Trên bàn bày một bầu rượu, món chay món mặn đều có, Mộng Thạch sắp rót rượu cho Chiết Trúc, lại bị hắn duỗi tay chắn lại.

Mộng Thạch giương mắt, thần sắc thiếu niên trầm tĩnh, chậm rì rì nói với hắn: “Ta gây họa, vốn nên là ta đa tạ ngươi thay ta giải quyết hậu quả.”

Lời nói là nói như vậy, nhưng hắn lại rót cho mình một chén trà, chạm nhẹ vào thành chén trong tay Mộng Thạch: “Vết thương còn chưa lành, không uống rượu được.”

Thương Nhung mới ăn một miếng thịt vịt nướng, nghe tiếng giương mắt.

Mộng Thạch mang rượu ngon trong cung đến, thế mà hắn thật sự cũng không thèm nhìn tới, nhấp hết một miệng trà, ngay sau đó liền gác chén xuống.

“Nói gì vậy.”

Trong lòng Mộng Thạch cũng có một tia khác thường, khi còn ở Đào Khê thôn tại Thục Thanh, hắn đã thấy thiếu niên này rất có hứng thú với rượu gạo người trong thôn tự ủ, chỉ là lúc ấy trên người hắn có vết thương, bị Mộng Thạch ngăn lại.

Nhưng cũng gần như một cái chớp mắt, Mộng Thạch liền vứt điều này ra sau đầu, lại nói: “Hiện giờ phụ hoàng không cho Vi Vi đi phủ Đại công chúa phúng viếng, chúng ta cũng không có thời cơ trù tính việc khác, nhưng ta nghe nói, hơn hai tháng nữa, là sinh thần Vi Vi?”

Thương Nhung nghe hắn nhắc nhở, gật gật đầu: “Vâng.”

“Bọn họ nói sinh thần năm rồi ngươi đều ở Trích Tinh đài cầu phúc cho dân chúng, mà nay Trích Tinh đài đã hủy, muốn trùng kiến cũng không phải là việc trong một hai tháng sẽ hoàn thành, nói không chừng năm nay nơi ngươi cầu phúc chính là Tinh La quan, nếu đúng như vậy, chúng ta đây có thể thừa dịp hai tháng này nghĩ ra kế sách vạn toàn, chỉ cần ra khỏi cấm cung, ngươi sẽ có nhiều cơ hội thoát thân hơn.”

Mộng Thạch đánh giá gương mặt tiểu cô nương, ôn hòa trấn an nàng: “Vi Vi, chờ đến ngày sinh thần của ngươi, ngươi nhất định có thể được tự do.”

Tự do.

Thương Nhung nhịn không được thất thần vì hai chữ này trong miệng hắn.

Mộng Thạch hiện giờ đang được Thuần Thánh Đế coi trọng, hắn gánh vác quá nhiều việc, chỉ ăn mấy đũa đồ ăn, uống vài chén rượu liền đứng dậy cáo từ, theo thường lệ để lại một hoạn quan chờ mang hộp đồ ăn về.

Cơn mưa càng nặng hạt, cánh cửa điện mở ra, Thương Nhung nhìn vạt áo Mộng Thạch phất qua ngạch cửa, ng·ay sau đó tiếng động đều bị tiếng mưa to bao phủ.

“Suy nghĩ cái gì?”

Thiếu niên bên cạnh nàng không chút để ý hỏi.

“Chiết Trúc, sinh thần chàng khi nào?”

Thương Nhung quay đầu.

Chiết Trúc chỉ đoán nàng có tâm sự, lại không ngờ nàng mở miệng nói, lại là cái này, hắn thực sự sửng sốt một chút, ng·ay sau đó bưng chén trà lên, nghiêng mặt đi nhìn một mảnh xanh đen ngoài cửa sổ.

Hắn nghĩ nghĩ, nói: “Ông ấy chỉ nói với ta, ta sinh vào tháng bảy, cụ thể là ngày nào, ta cũng không biết.”

Tháng bảy, hiện giờ không phải là tháng bảy sao?

Thương Nhung biết, "Ông ấy" trong miệng Chiết Trúc, nhất định là sư phụ hắn.

“Vậy chàng trải qua sinh thần như thế nào?”

Thương Nhung lại hỏi.

“Nếu nhớ tới, chỉ cần là tháng bảy, cũng mặc kệ là ngày nào, ông đều sẽ nấu cho ta chén mì trường thọ, nếu quên mất thì thôi, nhưng ông ấy, rất ít quên.”

Chiết Trúc nhắc tới mấy chuyện xưa này, đáy mắt cũng biểu lộ vài phần ý cười hồn nhiên, nhưng nghiêng lại, trông thấy thần sắc ngây thơ của nàng: “Nàng chưa từng ăn mì trường thọ?”

“Chưa.”

Thương Nhung thành thật lắc đầu.

Ngoài cửa sổ sương mù dày đặc che phủ hết mọi cảnh vật, thiếu niên nhấp nhẹ một ngụm trà, lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, đôi mắt hắn trong trẻo mà có thần: “Năm nay khi đến sinh thần nàng, ta nhất định làm cho nàng ăn.”

Thương Nhung luôn luôn có thói quen suy nghĩ theo chiều hướng xấu, nhưng gương mặt thiếu niên tươi cười quá mức gây chú ý, mu bàn tay nàng để trên ngực, trong tiếng mưa rơi đầm đìa, nhịn không được dõi theo từng câu từng chữ của hắn.

Bóng đêm buông xuống, trận mưa này cũng không thấy có dấu hiệu yếu đi.

Thương Nhung học Chiết Trúc tác động sợi tơ, cùng hắn chơi con rối, váy áo con rối nữ bị gió luồng vào song sa nhẹ phẩy, lay động trùng điệp, như tiên tử có thể đằng vân giá vũ*.

*đằng vân giá vũ: cưỡi mưa đè mây.

Động tác của nàng càng thuần thục, con rối càng trở nên linh động hơn, thần thái nàng cũng dần dần có biến hóa, môi cũng không tự kìm hãm được hơi nhếch.

“Chiết Trúc, ta biết chơi rồi.”

Nàng gấp không chờ nổi nhìn phía hắn.

“Ừ.”

Một trản cô đèn chiếu sáng vào mặt mày tuấn tú của thiếu niên, hắn buông con rối, dựa vào trên vách tường, dương môi: “Vi Vi thực thông minh.”

Thương Nhung không tự giác đắm chìm vào lời khen của hắn, khuôn mặt nàng bớt đi vài phần buồn bã, lại đùa nghịch con rối kia: “Là chàng rất kiên nhẫn dạy ta.”

Nói, nàng như lại ý thức được cái gì, ngẩng đầu nhẹ giọng hỏi: “Nhưng chàng có thể cảm thấy phiền không?”

Thiếu niên nghe vậy, độ cong khóe mắt hơi sâu.

“Nếu ta cảm thấy phiền, cũng sẽ không mua con rối cũng sẽ không dạy nàng chơi.” Hắn cầm con rối của mình lên, ngón tay thon dài tác động sợi tơ, con rối giơ một bàn tay lên, hướng về nàng quơ quơ: “Nàng biết ta luôn luôn không làm khó mình, chỉ làm khó người khác.”

Hắn lại đang nói nàng.

Thương Nhung nghe ra ý trong lời nói của hắn, đối diện với đôi mắt như cười nhạo của hắn, nàng có chút bực bội, chỉ là thấy thao tác của con rối trong tay hắn không ngừng bày ra đủ loại kiểu dáng, nàng lại nhịn không được nhếch khóe miệng lên.

Âm thanh mưa bên ngoài đánh không ngừng vào cửa sổ, ánh đèn chiếu ra trên vách tường bóng dáng của họ, Thương Nhung thao tác con rối tiếp cận bóng dáng con rối của hắn.

Bất tri bất giác đèn sáp cháy gần nửa, Thương Nhung ôm con rối nặng nề chìm vào giấc ngủ, mà Chiết Trúc dựa vào một bên, gối đầu chăm chú nhìn mặt nàng một lát.

Nàng rơi vào mộng mị, không biết thiếu niên ngoài mộng giãy giụa trong lòng một hồi lâu, mới thật cẩn thận bế nàng lên, thả nàng lại trên giường.

Vén góc chăn cho nàng xong xuôi, thiếu niên mới uể oải về giường của mình nằm xuống, hắn rõ ràng có chút muốn hôn nàng, thậm chí trong lòng không ngừng có thanh âm nói với hắn, ngủ cùng giường với nàng không có gì không tốt.

Chính là gần đây có khi hắn đụng vào nàng, thân thể luôn xảy ra phản ứng bí ẩn, hắn vốn cũng không cảm thấy xa lạ, nhưng chuyện thường xuyên phát sinh vào sáng sớm gần đây lại luôn xảy ra.

Nhẫn đến mức có chút khó chịu.

Thiếu niên đầy bụng tâm sự, hắn nỗ lực không thèm nghĩ đến khi hôn nàng lúc hoàng hôn, từ trong lòng lấy ra một con dấu bạch ngọc, thừa dịp đèn còn chưa tắt, tỉ mỉ đánh giá.

Chu sa trên con dấu đã khô, Chiết Trúc đơn giản ấn mạnh con dấu kia xuống mu bàn tay, dấu vết kia tuy mơ hồ nhưng nhìn ra là hai chữ “Diệu Tuần”.

Cũng không có gì kỳ lạ.

Nhưng nếu sư phụ hắn - Diệu Thiện - tới Ngọc Kinh chỉ vì tìm được Diệu Tuần, mà Diệu Tuần đã có tâm muốn gặp Diệu Thiện, vậy vì sao lại chỉ để Trần Như Kính mang con dấu này về cho Diệu Thiện?

Chiết Trúc lặng im vuốt ve con dấu kia, tâm tư vừa chuyển, ng·ay sau đó đốt ngón tay dùng sức, con dấu ngọc lập tức vỡ vụn thành hai nửa, hắn nắm hai nửa con dấu tinh tế nhìn lại.

Lòng bàn tay sờ soạng một trận, từ một nửa trong đó, lấy ra tờ giấy cực kỳ nhỏ.

Hắn tùy ý để dấu ngọc vỡ vụn qua một bên, hai ngón mở rộng tờ giấy, trong ánh đèn tối mờ nhìn thấy một hàng nét mực:

—— Song Vân phường, ngõ Hồng Diệp.

***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***

Mưa to như thác nước, một nam nhân trung niên cả người đầy hơi nước, thừa dịp bóng đêm, vội vàng vào một gian phòng tăm tối, ánh sáng trong phòng không sáng lắm, người ngồi sau án thư đưa lưng về phía hắn, cả người ẩn trong bóng tối: “Như thế nào?”

“Trần Như Kính đã ch·ết.”

Nam nhân trung niên cúi đầu, chần chờ một cái chớp mắt, lại nói: “Dường như Trương Nguyên Tế còn một đồ nhi, ta thấy phản ứng của Trần Như Kính, người nọ hẳn là đã ở Ngọc Kinh.”

Âm thanh sau án thư có chút khàn: “Rốt cuộc hắn đã nhận một đồ nhi không biết nghe lời.”

“Ngài sớm biết Trương Nguyên Tế có đồ nhi?”

Vẻ mặt nam nhân trung niên lộ kinh ngạc, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn người sau án thư.

“Nếu hắn đã tới, tất là không chịu bỏ qua,”

Ngón tay người nọ thô ráp nhẹ gõ tay vịn, trong giọng nói pha thêm ý tiếc nuối, “Ta chung quy vẫn không thể không đi nước cờ này.”

Hắn than thở, bọc đầy cảm xúc phức tạp khôn xiết.

Nam nhân trung niên tuy nghe không hiểu, nhưng cũng không dám hỏi nhiều: “Chủ nhân, theo ý ngài, hiện giờ chúng ta nên làm thế nào cho phải?”

Tiếng sấm ầm vang cuối chân trời, tia chớp rọi từng vệt từng vệt trên song sa.

Người nọ bọc áo choàng ngồi sau án thư, chỉ lộ ra một đôi mắt vẩn đục âm trầm, nếp nhăn ở đuôi mắt động đậy rất nhỏ: “Cho người của ngươi canh giữ ở Song Vân phường ngõ Hồng Diệp đi.”

“Nhớ kỹ, chỉ cần có thiếu niên chừng mười sáu bảy tuổi đến thăm, gi•ết ngay lập tức.”

***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***

nhamy111: ối, nguy hiểm tới nữa rồi bà con

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro