Chương 9

Đây là lần thứ hai Thời Thanh bị ông cụ đuổi khỏi viện, chỉ là lần này còn có cả Lý thị.

"Ông ngoại còn tạm được, chỉ là lòng dạ quá hẹp hòi," Thời Thanh dùng móng tay cái gãi vào đầu ngón út, khoa chân múa tay miêu tả cho Lý thị xem: "Chỉ có ngần này thôi."

Nói thế nào nhỉ, đúng là không có giáo dục, nô tài nào thì chủ nhân ấy.

Toàn là do nuông chiều quá mức mà ra.

"Thanh nhi." Lý thị đột nhiên dừng bước nhìn Thời Thanh.

Thời Thanh cũng dừng lại, nghi ngờ nhìn cha: "Sao vậy cha?"

Lý thị khẽ thở dài: "Hôm qua mẹ con còn bảo dạo này con thay đổi nhiều lắm, cứ như biến thành một người khác vậy."

Ví dụ như chuyện hôm nay, Thời Thanh trước đây chắc chắn sẽ không làm thế.

Thời Thanh giật mình, cô không quan tâm Thời Cúc hay người khác nghĩ gì về mình, nhưng lại không muốn Lý thị nhìn mình như thể quái vật.

Hô hấp chợt chững lại, Thời Thanh nắm chặt tay, không dám nhìn thẳng vào mắt cha: "Vậy... vậy cha thấy thế nào?"

"Cha thấy đúng là thay đổi nhiều," Lý thị cười, dịu dàng đưa tay vuốt nhẹ má con gái, ánh mắt đầy yêu thương, "Nhưng cha nghĩ đây mới là Thanh nhi thật sự, là đứa con gái hoàn chỉnh của cha."

Ánh mắt Thời Thanh khẽ run rẩy, cô ngẩng đầu nhìn cha.

Lý thị nhẹ giọng nói tiếp: "Từ sau cơn bạo bệnh đó, con trở nên trầm lặng, cẩn trọng hơn rất nhiều, bây giờ mới trông mới tràn đầy sức sống. Con là máu thịt của ta, ta hiểu con hơn bất cứ ai."

Thời Thanh bỗng cảm thấy cay mũi, lồng ngực nghẹn thật khó chịu.

Cô hít sâu một hơi, che giấu cảm xúc trong đáy mắt, cố ý tỏ ra nhẹ nhõm: "Dù sao cũng đã trải qua cả niềm vui lẫn nỗi buồn lớn, ít nhiều gì cũng phải thay đổi thôi ạ."

Lý thị bật cười trách: "Con mới bao lớn chứ." Rồi ông hạ giọng, thần bí nói: "Hôm nay cha cố ý mời hai vị khách đến nhà vì con đấy."

Lý thị năm nay cũng chỉ mới ngoài ba mươi, do được bảo dưỡng tốt lại mặc y phục màu sắc tươi tắn nên nói hai mươi mấy tuổi cũng có người tin.

Khi ông nghiêng đầu nói những lời này thì vẻ mặt trông hơi kiêu ngạo, như đang khoe công với Thời Thanh.

Thời Thanh phối hợp hỏi: "Cha, cha mời ai vậy ạ?"

"Không phải con nói thích tiểu công tử nhà họ Vân à?" Lý thị kéo vỗ tay Thời Thanh: "Yên tâm, giao cho cha là được."

Người ông mời đương nhiên là đương gia chủ quân nhà họ Vân và Vân tiểu công tử.

Lý thị mời hai người đến vào dịp sinh nhật, có ý gì thì không cần nói cũng biết.

Lần này coi như để hai đứa trẻ xem mắt.

Nếu nhà họ Vân có ý thì ngày mai nhà họ Thời sẽ đến cầu thân, nếu nhà họ Vân nếu không có ý, vậy chỉ có thể thương lượng lại mà không phải mạo muội qua đó rồi lại bị từ chối.

Thời Thanh giơ hai ngón cái về phía Lý thị, khen ngợi: "Cha, cha giỏi quá, ngay cả đường lui chẳng may bị từ chối cũng nghĩ thay con rồi, ai bảo không đọc sách thì không thông minh, con thấy cha con cực giỏi ấy!"

Lý thị bị khen đến ngượng ngùng, mấy năm nay ông ít khi được người khác khen thông minh: "Thanh nhi yên tâm, không có chuyện gì mà nhà ta không thương lượng được đâu."

Thời Thanh tưởng cha muốn dùng quyền thế ép người. Thời Cúc dù chỉ là Đô Ngự Sử tam phẩm, tuy không quá nổi bật trong kinh thành, không áp được thân phận Trưởng hoàng tử nhưng đối với nhà họ Vân mà nói thì vẫn dư sức.

Ai ngờ Lý thị lại giơ tay chỉnh lại tóc, nghiêng đầu khẽ nói với cô: "Nhà chúng ta có tiền."

Thật sự không được thì đập bằng tiền, có ai mà không động lòng trước tiền bạc chứ.

"..."

Cũng đúng.

Thời Thanh đỡ cánh tay Lý thị đi về phía trước, trên người hai người đều mặc y phục màu sắc tương đối tươi tắn, trong mùa xuân hoa còn chưa nở rộ này, hiển nhiên là hai mảng màu đẹp nhất trong viện.

Không biết có phải là nhận được chỗ tốt của Thời Thanh hay không mà sau khi ra khỏi viện của ông cụ, trên đường hễ gặp được người hầu thì bọn họ đều dừng lại chúc mừng sinh nhật Lý thị, khen hôm nay ông rất đẹp, màu áo rất tôn da.

"Hai cha con chúng ta chính là người đẹp nhất nhà họ Thời!" Thời Thanh vẻ mặt kiêu ngạo.

Cô nói: "Cha, sau này cha muốn mặc thế nào thì mặc, lần sau do dự không quyết định thì cứ nghĩ đến hôm nay, có con mặc giống cha này."

Lý thị đã lâu không được thoải mái như vậy ở chỗ ông cụ, đuôi mày khóe mắt đều ngập tràn ý cười, liên tục gật đầu: "Được."

Thời Thanh buông Lý thị ra, tùy ý ngắt một lá cây từ chậu hoa bên đường, vừa nhặt vừa hỏi dò: "Cha, hay là cha với mẹ con sinh thêm một đứa nữa đi?"

Cô vỗ vỗ ngực bảo đảm: "Cho dù là em gái hay em trai thì con đều sẽ không tranh sủng đâu."

Hiện giờ Lý thị tuổi còn chưa cao, vẫn còn sinh được. Lỡ may cô đi rồi thì ông vẫn còn một đứa con.

Lý thị bị Thời Thanh nói đến mặt già đỏ lên, nghiêng đầu liếc con: "Sắp là người thành gia lập nghiệp đến nơi rồi, cha sinh thêm một đứa thì còn ra thể thống gì."

Ông không tiện nói với con gái chuyện này nên trực tiếp chuyển đề tài: "Hôm nay ta phải viết thư hồi âm cho bà nội con, con viết giúp cha nhé."

Lý thị không biết chữ cũng không biết viết, trước kia Thời Cúc đã dạy ông nhưng thấy ông vất vả khổ sỡ nên không nỡ dạy tiếp, đương nhiên chuyện này rơi vào tai ông cụ thì là Lý thị trời sinh ngu dốt.

Mấy năm trước, thư nhà của Lý thị đều do Thời Cúc thay ông viết. Về sau, vì muốn vừa khoe khoang vừa khiến người nhà vui vẻ, Lý thị lại sai Thời Thanh viết thay. Mỗi lần viết xong, ông đều nhét cho cô ít đồ chơi nhỏ, hoàn toàn xem cô như một đứa trẻ thích ăn kẹo ngọt.

Có lẽ hôm nay tâm trạng rất tốt nên Lý thị nói nhiều hơn thường ngày. Thời Thanh chẳng hề thấy phiền, chỉ lặng lẽ ngồi viết thư giúp ông.

Huyện Thanh Sơn cách kinh thành khá xa, vài năm nhà họ Lý mới dẫn người lên kinh một lần. Lần này, e rằng họ sẽ ở lại lâu, cũng chính vì thế mà ông cụ Lý mới chẳng buồn giữ chút thể diện nào cho con rể.

Bởi vậy nên thư nhà đã trở thành cầu nối duy nhất giữa Lý thị và gia đình.

Người ta hay nói "con trai gả ra ngoài như bát nước đổ đi", nhưng điều đó không đúng với nhà họ Lý. Dù Lý thị đã có con gái mười bảy tuổi, ông vẫn là tiểu thiếu gia được cả nhà cưng chiều, là bảo bối trong lòng hai cụ thân sinh, là cậu em trai yêu quý của chị gái mình.

Tuy không được ông cụ yêu thích, nhưng điều an ủi hai cụ nhà họ Lý nhất chính là Thời Cúc luôn dịu dàng kiên nhẫn, bao năm qua trước sau như một chỉ có mình Lý thị, chưa từng có người khác. Điều này không phải do ai ép buộc mà hoàn toàn xuất phát từ lòng dạ của bà, vì vậy lại càng đáng quý.

Lý thị kể tỉ mỉ về cuộc sống ở kinh thành, sau đó hỏi han tình hình của cha mẹ và gia đình chị gái. Nhưng khi sắp đến đoạn kết, ông bỗng khựng lại, chẳng nói thêm lời nào.

Thời Thanh ngẩng đầu nhìn, thấy Lý thị trầm ngâm bèn dừng bút, hỏi: "Cha, xong rồi ạ?"

"Chưa." Lý thị khẽ lắc đầu, chậm rãi lấy khăn tay lau đi chút ẩm ướt nơi khóe mắt, rồi nhẹ giọng nói: "Thêm một câu cuối cùng."

Ông đưa khăn tay lên chóp mũi, giọng có chút nghẹn ngào: "Viết... 'Cha mẹ yên tâm, Thanh nhi đã lớn.'"

Chỉ một câu ngắn ngủi lại khiến ông không kìm được nước mắt.

Thời Thanh nắm chặt bút, không nói gì, chỉ cúi đầu cẩn thận viết từng nét ngay ngắn, thay ông truyền đạt tâm ý.

Viết xong thư, Lý thị đã bình ổn lại cảm xúc. Ông mở rương lấy ra một khối nghiên mực thượng hạng, nhẹ nhàng đặt vào tay Thời Thanh.

"Mẹ con chọn cho con, bảo ta đưa." Ông cười, ánh mắt đầy yêu thương: "Mang về thử xem, trưa nay ăn cơm ta sẽ sai người gọi con."

Thời Thanh cầm nghiên mực nặng trịch, chậm rãi đi ra khỏi viện của cha mẹ.

Hôm nay Thời phủ tổ chức tiệc mừng, dù Lý thị không có bạn bè nhưng ông cụ lại mời không ít người đến.

Thời Thanh cùng Mật Hợp đứng lại quan sát, thấp giọng cười: "Không biết còn tưởng hôm nay là tiệc mừng thọ của ông ngoại đấy."

Từ con đường đá xanh dẫn đến hậu viện, đâu đâu cũng thấy những vị khách lớn tuổi – bạn bè của ông cụ. Người hầu cẩn thận dìu bọn họ đi trước, phía sau là gia đinh mang theo từng hộp quà nặng trĩu.

Thời Thanh vốn chẳng có hứng thú, cho đến khi vô tình ngẩng đầu lên, trông thấy một bóng người vận y phục màu xám thấp thoáng phía sau.

"Mật Hợp!" Vừa ra khỏi viện của Lý thị, lòng vẫn còn chút nặng nề, vậy mà giờ đây Thời Thanh bỗng chốc phấn chấn hẳn lên. Cô giơ tay chỉ về phía trước, mắt sáng rực: "Nàng ta mặc y hệt kẻ lừa đảo kia!"

Mật Hợp nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn theo. Quả nhiên, phía sau đám người, lẻ loi một đạo sĩ đang lặng lẽ theo sau.

Người nọ dáng người hơi mập, trông khoảng hơn ba mươi tuổi, trong tay cầm một cây phất trần trắng, vẻ ngoài ra chiều đạo mạo.

Nàng ta đi phía sau, ánh mắt láo liên đảo qua đảo lại, trông chẳng khác nào đang tìm cơ hội làm chuyện mờ ám.

"Không sai! Cùng một môn phái!" Mật Hợp lập tức kích động.

Đây chẳng phải là "trùng hợp, quá trùng hợp" sao?

Hôm qua đứa nhỏ chạy, hôm nay đứa lớn đến!

Thời Thanh lập tức xắn tay áo, kéo theo Mật Hợp chạy thẳng tới. Kết quả, đối phương chỉ liếc thấy hai người nàng đã lập tức xoay người bỏ chạy như bản năng.

Ban đầu chỉ là nghi ngờ, nhưng hành động này chẳng khác nào tự thừa nhận!

"Đứng lại!" Thời Thanh quát lớn.

Người nọ tên là Bạch Phù, vốn không phải đạo sĩ thực thụ mà chỉ là kẻ chuyên trà trộn vào hậu viện các gia đình quan lại quyền quý để lừa tiền. Bà ta thường giở trò đốt giấy vàng, giả bộ thiêu cháy tiểu quỷ để hù dọa.

Mỗi lần bị vạch trần, Bạch Phù sẽ lập tức dịch dung rồi đổi sang nhà khác để tiếp tục hành nghề.

Lần này, bà ta theo lão Trần đến Thời phủ, nghe nói tiểu chủ tử nhà họ Thời bỗng thay đổi tính nết, có dấu hiệu bị thứ dơ bẩn nhập vào. Vốn định qua loa một phen, ai ngờ vừa đến đã có người chạy thẳng về phía mình!

Có lẽ do chột dạ vì hành nghề lừa đảo nhiều năm, bà ta không suy nghĩ gì thêm, theo bản năng—

Chạy!

Thời Thanh càng đuổi, bà ta chạy càng nhanh.

Dù sao bản lĩnh chạy trốn nhiều năm cũng không phải vô ích!

"Ta bảo ngươi đứng lại!" Đây là lần đầu tiên Thời Thanh không đuổi kịp ai. Cô hơi nheo mắt, siết chặt nghiên mực trong tay, rồi dứt khoát ném thẳng về phía bóng dáng mập mạp suýt vượt qua ngưỡng cửa.

"Đùng-" một tiếng!

Nghiên mực nện trúng lưng Bạch Phù, khiến bà ta vấp chân vào ngưỡng cửa, ngã sấp xuống đất, miệng kêu "Ai da!" một tiếng đầy thảm thiết.

Thời Thanh nhanh chóng đuổi tới, thản nhiên giẫm lên lưng bà ta, ngồi xổm xuống, thở dốc: "Cho ngươi chạy này!"

Cô nóng đến mức dùng tay quạt quạt trước mặt, hừ một tiếng: "Hai thầy trò các ngươi đúng là kẻ sau chạy nhanh hơn kẻ trước."

Không tóm được đứa nhỏ, chẳng lẽ còn không tóm được đứa lớn?

Mà hôm nay cô lại có nghiên mực trong tay, thứ này còn hiệu quả hơn giày nhiều!

Thời Thanh cúi xuống nhặt nghiên mực lên, phát hiện trên bề mặt đã xuất hiện một vết nứt nhỏ.

Cô chẳng buồn nói lý lẽ, liền giơ nghiên mực ra trước mặt Bạch Phù, nghiêm giọng: "Đoan Nghiên thượng hạng đấy, ngươi xem mà bồi thường đi."

Bạch Phù bị đè trên lưng, cố sức giãy giụa xoay đầu, ánh mắt đảo qua nghiên mực rồi lại nhìn lên gương mặt rạng rỡ của Thời Thanh, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Không phải người mình đã từng lừa.

Vậy nàng ta đuổi mình làm gì?

Bà ta vội vàng cười gượng: "Quý nhân, hai ta chưa từng quen biết, không thù không oán, ngài lấy nghiên mực ném ta thì thôi, giờ còn bắt ta bồi thường, có phải hơi quá đáng không?"

"Không quen thì thôi, nhưng ta đã gặp đồ đệ của ngươi hai lần rồi." Thời Thanh cầm nghiên mực gõ nhẹ lên lòng bàn tay, chậm rãi nói: "Nói thật đi, hắn đâu?"

Bạch Phù nghe mà sững người. Cả đời bà ta chỉ lo sao cho nhà không bị đói, nào có đồ đệ gì? "Ngài nói gì, ta nghe không hiểu."

"Giả ngu với ta?" Thời Thanh híp mắt, hai ngón tay nhấc đạo bào của bà ta lên rồi tát một cái "bốp" lên lưng: "Ngay cả y phục cũng giống nhau, vậy mà ngươi còn dám chối à?"

Bạch Phù cạn lời. Bà ta suýt chút nữa bật dậy, nhưng lại bị Thời Thanh đạp một cái trở lại. "Bộ này ta mua trên phố!"

Thời Thanh cau mày. Trên phố có bán đạo bào sao?

Cô cứ tưởng đây là đồng phục của một môn phái nào đó. Nhìn bộ dạng cứng miệng của Bạch Phù, cô càng chắc chắn bà ta đang bảo vệ đồ đệ.

"Được, để ta xem ngươi có thể cứng miệng tới đâu."

Người hầu nhà họ Thời đã lăm lăm vũ khí chạy tới. Thời Thanh nhấc chân bước sang một bên, ra lệnh: "Đánh đi, đánh đến khi nào nàng ta chịu nói thật mới thôi."

Mấy tên gia đinh lập tức vây lại, chuẩn bị động thủ. Bạch Phù hoảng hốt giãy giụa: "Ta thật sự không biết ngài đang nói gì mà!"

"Ha, tình cảm thầy trò tốt đấy, bị đánh đến vậy rồi mà vẫn không chịu nhận." Thời Thanh nhếch môi cười, kéo vạt áo lau nghiên mực. "Ta nói cho ngươi biết, ta có nhiều thủ đoạn lắm, ngươi nghĩ cho kỹ rồi hẵng trả lời."

Bạch Phù cảm thấy ấm ức muốn khóc. Bà ta thật sự không có đồ đệ! Có muốn cũng không tự sinh ra được!

Thấy bà ta cứ mãi chối, Thời Thanh khoát tay cho đám người hầu tản ra, rồi vén vạt áo ngồi xổm xuống trước mặt bà ta.

Người đàn bà này ăn đến trắng trẻo mập mạp, trông như sống rất sung túc. Không biết đã lừa được bao nhiêu người rồi.

"Ngươi nói ngươi không có đồ đệ, vậy đến Thời phủ làm gì?" Cô nâng nghiên mực, nhẹ nhàng vỗ lên mặt bà ta: "Chẳng lẽ không phải đồ đệ ngươi đến trước để điều tra, còn ngươi theo sau để lừa đảo?"

Bạch Phù toát mồ hôi lạnh, vội vã đáp: "Ta... ta đi cùng lão Trần đến bắt quỷ! Thời gia có quỷ!"

Động tác của Thời Thanh hơi khựng lại. Lão Trần?

Ồ...

Là bạn tốt của ông cụ.

Là ông ngoại của Thường Thục— nữ chính trong sách.

Thời Thanh lập tức hiểu ra.

Thì ra, ông cụ mời người đến... để bắt mình.

Nhưng chuyện đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc kẻ này quen biết thằng nhóc lừa đảo kia.

"Đồ đệ của ngươi đâu? Có phải hôm nay hắn cũng trốn trong đám khách mời không?" Thời Thanh khoanh tay, chậm rãi hỏi. "Nếu còn không nói thật, ta sẽ đích thân dẫn ngươi đến Đại Lý Tự."

Bạch Phù cuống quýt cầu xin: "Ta thật sự không có đồ đệ, ta chỉ đến bắt quỷ thôi!"

"Giờ còn cứng miệng?" Thời Thanh nhướn mày.

"Ta nói thật, ta không có đồ đệ!"

"Không có đồ đệ thì ngươi đến đây làm gì?"

"Ta đến bắt quỷ."

"Ngươi đến để lừa người thì có!"

Hai người cứ thế lời qua tiếng lại.

Bạch Phù bắt đầu hoài nghi có phải người trước mặt bị ấm đầu không, sao mà nói mãi không hiểu thế này?

"Ta hỏi ngươi lần cuối." Thời Thanh hạ giọng, lắc lư nghiên mực trước mặt bà ta, ánh mắt sắc bén. "Ngươi đến bắt người, hay đến lừa gạt?"

Bạch Phù bị quay vòng vòng đến chóng cả mặt, đầu óc hoảng loạn, nhất thời buột miệng: "Ta đến lừa người."

"À há!" Thời Thanh lập tức cười tươi, Mật Hợp cũng nhanh chóng chỉ tay: "Hóa ra là đến lừa người thật!"

Mọi chuyện bỗng trở nên đơn giản hơn hẳn.

Bạch Phù tái mặt, vội vàng chữa cháy: "Nói nhầm, nói nhầm! Ta đến bắt quỷ!"

Thời Thanh khoát tay sai người trói bà ta lại: "Đưa đến Đại Lý Tự đi, cứ bảo là bắt được một tên lừa đảo, nhờ bọn họ thẩm vấn kỹ càng."

Nhìn bộ dạng của bà ta là biết ngay trước khi mò đến Thời gia, không biết đã lừa bao nhiêu người như lão Trần rồi. Chắc chắn cũng bịa chuyện ma quỷ để hù dọa, lừa gạt tiền tài chứ đâu!

Thời Thanh chợt nhớ ra, bổ sung thêm: "À đúng rồi, nhớ bảo người Đại Lý Tự hỏi kỹ xem đồ đệ của bà ta đang trốn ở đâu."

Bạch Phù tức muốn ói máu: "... Ta thật sự không có đồ đệ!"

Thời Thanh lắc đầu chậc chậc, ra vẻ tiếc nuối: "Ta không tin."

Cái dáng vẻ "Ta biết thừa ngươi mạnh miệng" của cô đúng là khiến người ta tức đến hộc máu.

Mà Bạch Phù thì thật sự hộc máu rồi.

Bên này, Thời Thanh đã giải người đến Đại Lý Tự.

Bên kia, lão Trần vẫn còn đang khoe khoang với ông cụ về vị đạo nhân mà mình mời đến:

"Bà ấy lợi hại lắm, chỉ cần giơ tay định chú là có thể ném tiểu quỷ vào chảo dầu ngay lập tức, kêu thảm thiết không thôi." Lão Trần tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Đến cả những con quỷ lợi hại nhất mà nhìn thấy bà ấy cũng phải hồn phi phách tán. Ông yên tâm đi."

Nói xong, ông ta bưng chén trà lên định uống. Nhưng vừa liếc xuống, ông ta đã "Ồ" một tiếng: "Ơ lão Thời này, sao ông lại đổi chén trà rồi? Màu sắc này già quá, nhìn xấu thật."

"..."

Hai cái chén đẹp đều vỡ cả rồi.

Sắc mặt ông cụ lập tức sa sầm, lão Từ đứng cạnh cũng chẳng dám hó hé gì.

Ông cụ nhíu mày, hỏi: "Bạch Phù đạo nhân sao còn chưa tới?"

"Đến, đến, đến rồi." Đúng lúc này, một gia nhân của lão Trần vội vã chạy vào, suýt chút nữa còn vấp vào ngưỡng cửa.

Lão Trần đặt chén trà xuống, hỏi ngay: "Bạch Phù đạo nhân đâu?"

Ông cụ cũng nghiêng người về phía trước, chờ câu trả lời.

Người hầu nuốt nước bọt, chần chừ một chút rồi nói: "Bạch Phù đạo nhân... gặp tiểu chủ tử nhà họ Thời trên đường."

Lão Trần vỗ đùi đánh đét, vui mừng ra mặt: "Thế thì chắc chắn đã bắt được rồi! Giờ chắc con quỷ kia đang nằm trong chảo dầu rồi."

Ông cụ cũng thở phào nhẹ nhõm, tựa lưng vào ghế: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Ông sợ nhất là mấy chuyện ma quỷ.

Lão Trần cười hớn hở: "Đợi lát nữa ông nhất định phải xem, chảo dầu sôi lên, quỷ kêu thảm thiết, đảm bảo hả giận lắm."

Lão ta vừa nói vừa đứng dậy, quay sang hỏi gia nhân: "Giờ Bạch Phù đạo nhân đang ở đâu?"

Sắc mặt người hầu cứng đờ, lúng túng trả lời: "Bị giải đến Đại Lý Tự rồi..."

"Cái gì?!" Lão Trần sững sờ: "Chuyện gì xảy ra?!"

Chống lại ánh mắt sắc bén của cả ông cụ lẫn lão Trần, người hầu lắp bắp kể lại: "Bạch Phù đạo nhân... bị tiểu chủ tử nhà họ Thời đánh cho một trận... Kêu thảm thiết lắm..."

Lão Trần nghe xong, hít một hơi lạnh, cả người ngã phịch xuống ghế.

Ông cụ cũng không khỏi sửng sốt, chống gậy tiến lên vài bước, giọng điệu không thể tin nổi: "Thời Thanh đánh đạo nhân?"

Người hầu gật đầu: "Mặt mũi bầm tím, lúc đi còn nôn ra máu."

Tưởng tượng cảnh tượng đó—

Một đạo sĩ chuyên bắt quỷ lại bị "quỷ" đè ra đánh.

Thảm... Thảm quá...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro