Chương 2: Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng
Nhiều năm về sau, khi Vương Chi Dao đã búi lên tóc thề trở thành thê tử của nam nhân nọ, những lúc phu thê tình nồng ý mật, chàng vẫn thưởng âu yếm kề bên tai nàng, thủ thỉ nhắc lại chuyện xưa.
Chàng nói, lần đầu tương ngộ bên hồ sen, nàng chẳng những không quay lưng bước đi, lại còn ngây ngốc tiến đến gần chàng. Từ khoảnh khắc đó, nàng đã không còn đường lui.
Vương Chi Dao cũng từng nghĩ, nếu khi ấy nàng lùi lại quay đi, hoặc là chưa từng đến hồ sen nọ, chưa từng gặp thiếu niên lang năm đó, vậy thì cả đời hai người chỉ như kẻ xa lạ, rất nhiều chuyện cũng đã chẳng xảy ra.
Chỉ một bước chân nho nhỏ này, thay đổi cả cuộc đời của nàng, cũng đổi thay cả sinh mệnh của chàng.
Đó là một đêm cuối hạ, ánh trăng sáng lung linh tựa mộng ảo, nàng gặp được thiếu niên gảy dao cầm trong lương đình bên hồ sen. Lòng thấy hiếu kỳ, nàng vô thức tiến lên phía trước một bước để nhìn cho rõ hơn.
Lúc ấy, dường như thiếu niên đã nghe thấy tiếng động. Chàng dừng khúc đàn, quay người nhìn lại, bèn trông thấy nàng.
Tiểu cô nương chỉ chừng tám, chín tuổi, tóc búi Song Nha kế, dáng người châu tròn ngọc sáng, dung mạo cũng không phải kinh diễm khuynh thành, nhưng đôi mắt hạnh tròn xoe sáng ngời lại rất nổi bật. Khi cô bé đưa mắt nhìn chàng, đáy mắt long lanh như tỏa ra một ánh sáng lạ kỳ, tưởng chừng trong đó chỉ tràn ngập hình bóng chàng.
Nhiều năm về sau, chàng thường âu yếm hôn lên đôi mắt ấy, xem như minh châu bảo ngọc.
Tất nhiên, bấy giờ, thiếu niên còn chưa có thứ tình ý đậm sâu đó. Chàng chỉ thoáng kinh ngạc, khẽ cất tiếng hỏi:
"Tiểu cô nương, đi lạc rồi sao?"
Giọng chàng không trầm ấm uy nghiêm như giọng phụ thân nàng, trái lại rất dịu dàng êm tai, mềm nhẹ như sông nước Giang Nam.
Dù gì cũng là danh môn quý nữ, Vương Chi Dao thấy mình nhìn trộm người ta bị phát hiện, hai má bỗng đỏ lên, xấu hổ vô cùng, cúi mặt không dám nhìn lên, chỉ khe khẽ lắc đầu.
Thiếu niên cũng không cười nhạo nàng, kiên nhẫn hỏi:
"Tiểu muội muội ở viện nào, ta đưa muội về, được không?"
Vương Chi Dao thấy chàng toan đứng dậy, chỉ sợ chàng thật sự đưa mình về, để phụ thân phát hiện bản thân lén ra khỏi viện nhất định khó tránh bị mắng. Nghĩ vậy, cảm giác xấu hổ cũng bay biến, tiểu cô nương vội bước lại gần, mỉm cười nói:
"Muội họ Vương, tên Chi Dao, đại ca ca cũng có thể gọi muội là Dao nhi. Dao nhi mới đến ở tại viện Trường Xuân, nhưng trước giờ chưa gặp qua huynh lần nào, đại ca ca là ai?"
Hôm vừa đến Cô Tô, tổ mẫu cũng đã giới thiệu qua một lượt trên dưới Vương gia cho nàng biết mặt, nhưng nào có gặp qua vị ca ca này, nàng cũng lấy làm lạ.
Đương thời lễ giáo nghiêm ngặt, khuê danh của nữ tử chỉ có phụ mẫu và phu quân được gọi. Thiếu niên thấy tiểu cô nương trước mắt vừa gặp đã thành thật khai báo tên họ nơi ở, ngay cả khuê danh cũng không ngại nói ra, có vẻ tâm tư đơn giản, lòng dạ đơn thuần. Chàng khẽ cười, hỏi:
"Là chữ "Dao" có bộ Ngọc ư?"
Vương Chi Dao suy nghĩ đơn giản, chẳng nhận ra mình từ người hỏi đã trở thành người bị hỏi, gật đầu đáp:
"Phải đó, cha nói tên của muội lấy từ "Thi Kinh": Đầu ngã dĩ mộc đào, báo chi dĩ quỳnh dao." (1) Dao chính là ngọc đẹp."
Mẫu thân nàng trong khuê danh có một chữ Đào. Phụ thân đặt cho nữ nhi tên này, chẳng qua chỉ một mong ước "phỉ báo dã, vĩnh dĩ vi hảo dã". Đáng tiếc, ân ái chẳng dài lâu, tơ duyên đứt đoạn, âm dương chia cắt. Vì thế, mỗi lần phụ thân đọc tên nàng, cuối cùng luôn kết thúc bằng một tiếng thở dài buồn thương.
(1) Trích "Mộc qua" trong "Thi Kinh", tạm dịch cả đoạn 4 câu: Người tặng ta mộc đào, ta đáp bằng ngọc dao, chẳng phải vì báo đáp, chỉ mong mãi hòa hảo.
Thiếu niên nghe nàng đáp vậy, tủm tỉm cười, hỏi:
"Trong "Thi Kinh" còn có một câu: Hà dĩ chu chi, duy ngọc cập dao? Dao nhi có từng nghe qua chưa?" (2)
(2) Trích từ "Công Lưu" trong phần Đại Nhã của "Thi Kinh", tạm dịch: Lấy gì mà đeo? Chỉ ngọc với dao.
Vương Chi Dao đã lên tám tuổi, phụ thân lại là người đọc sách thánh hiền, rất xem trọng việc học, từ nhỏ cũng đã dạy cho tỷ muội nàng đọc sách viết chữ, tất nhiên nàng cũng đã đọc qua một lượt "Thi Kinh", sao lại không biết câu này?
Tiểu cô nương gật gật đầu, vẫn mờ mịt chưa hiểu tại sao đại ca ca lại hỏi nàng chuyện này.
Thiếu niên khẽ cười, dịu giọng nói:
"Thật hữu duyên, vi huynh vừa khéo họ Lý, tên Quân Ngọc, Dao nhi cũng có thể gọi ta là biểu ca vậy."
Cơn gió thoảng mùa hạ thổi qua làm mái tóc đen nhánh của chàng nhè nhẹ lay động, nụ cười của chàng cũng mờ ảo như sương khói, hương sen dưới hồ vờn quanh nơi chóp mũi mãi không tan.
Vương Chi Dao ngẩn ra một lúc, mới nhoẻn miệng cười, gọi một tiếng:
"Ngọc biểu ca."
Nàng không phải là người đầu tiên gọi chàng là biểu ca, lại càng không phải người duy nhất. Nhưng tiếng "biểu ca" thốt ra từ miệng nàng lại không giống người khác.
Những biểu muội khác gọi chàng là biểu ca, trong tiếng gọi ấy, có khinh miệt, có xa cách, có lạnh nhạt, cũng có khi là chút ái mộ túi da bên ngoài.
Duy độc chỉ có tiếng gọi của nàng, thật trong trẻo, thật đơn thuần, không pha lẫn bất kỳ tạp chất nào. Hai chữ "biểu ca" qua miệng nàng bỗng hóa ra ngọt ngào, mềm mại lạ thường, tựa như rượu hoa đào ủ ngày xuân.
Rượu hoa đào mới nếm thì ngọt ngào mát lạnh, nuốt rồi mới thấy đắng chát, lại khiến thế nhân nguyện say mãi chẳng tỉnh.
Vì một tiếng này của nàng, chàng cũng say cả ba đời ba kiếp, chẳng nguyện tỉnh mộng.
.....
Vương Chi Dao rất thích vị biểu ca mới gặp này.
Chàng không nghiêm khắc như phụ thân, cũng không khiến nàng thấy phản cảm như các đường ca, đường muội bên Tứ phòng chỉ một mực muốn lấy lòng nàng kia.
Chàng tựa như noãn ngọc ôn hòa, thân thiện mà không thất lễ, chừng mực mà không xa cách.
Dưới ánh trăng bàng bạc, tiểu cô nương chống cằm nhìn chàng, buột miệng nói:
"Cha muội từng dạy câu "Ngôn niệm quân tử, ôn kỳ như ngọc" (3). Trước kia Dao nhi không tưởng tượng ra được, bây giờ xem ra, câu này chẳng phải là miêu tả biểu ca đấy sao?"
(3) Trích "Tiểu nhung" trong Thi Kinh, tạm dịch: Nói rằng ta nhớ người quân tử, chàng ôn hòa như ngọc.
Lý Quân Ngọc nhẹ lắc đầu, cười nói:
"Dao biểu muội quá lời."
Vương Chi Dao chỉ cảm thấy chàng khiêm tốn, lại càng kính trọng, thầm nghĩ phải noi theo.
Đêm dài ngắn chẳng tày gang, vừa trò chuyện một lúc đã gần sáng.
Vương Chi Dao tiếc nuối hỏi:
"Biểu ca ở viện nào, ngày mai Dao nhi lại đến tìm huynh được không?"
Lý Quân Ngọc chỉ đáp:
"Vi huynh cũng ở gần đây thôi, nếu Dao nhi muốn tìm, cứ đến đây là được."
Tiểu cô nương đơn thuần nhưng cũng không ngốc, biết chàng không muốn nói, cô bé cũng chẳng gạn ép, chỉ dè dặt hỏi lại:
"Vậy... Tối mai Dao nhi lại đến trò chuyện với biểu ca, có được không?"
Lý Quân Ngọc mỉm cười gật đầu.
Cuối cùng, Vương Chi Dao cũng phải quay về.
Đi được mấy bước, nàng bỗng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy biểu ca vẫn đang lẳng lặng dõi theo mình. Tiểu cô nương nở nụ cười thật tươi, lúm đồng tiền bên má hiện rõ lên, đuôi mắt cũng cong cong. Nàng cười khúc khích, nói:
"Biểu ca, Dao nhi vừa nghĩ ra, tên của chúng ta trùng hợp như vậy, lại mới gặp đã thân, chắc chắn là có duyên huynh muội từ tiền kiếp, phải không?"
Lúc ấy, biểu ca không nói gì, chỉ lẳng lặng mỉm cười.
Nhiều năm sau, có một người không ngừng lải nhải bên tai nàng, nói:
"Dao vốn thuộc bộ Ngọc, Dao nhi từ khi sinh ra đã định sẵn là của ta. Đó là số mệnh vậy."
.....
@Tác giả: Một cuộc gặp gỡ đầy Thi Kinh. =)))
Thật ra người xưa văn thơ lai láng lắm, lại thích dẫn điển tích điển cố thơ cổ này kia, nên mình chỉ cố gắng thể hiện được cái không khí này thôi. Mong mọi người thông cảm nếu thấy truyện mình hơi sa đà vào văn thơ hí khúc. (* ^ ω ^)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro