Tiết tử: Mộng tiền trần (2)

Trong thành Cô Tô, xuân ý đương nồng.

Năm mới gần đến, nhà nhà đoàn viên, người người rộn ràng chuẩn bị đón mùa xuân sang.

Lý phủ nằm riêng ở một góc u tĩnh, kỳ thực là một viên lâm tinh xảo, ba mặt giáp sông hồ, tựa như tách biệt hẳn với trần thế phồn hoa náo nhiệt bên ngoài. Nghe nói, đây là phủ trạch của một vị đại quan ở kinh thành, nhưng chẳng mấy ai biết y là ai, cũng chẳng ai dám hỏi han nhiều lời.

Có người thầm nói, vị đại quan nọ có một thê tử kiều diễm như hoa, y yêu chiều nàng như châu như bảo, bèn học Hán Vũ Đế kim ốc tàng kiều, xây nên viên lâm này, khóa chặt lại cổng lớn, chẳng cho nàng bén mảng ra ngoài.

Tất nhiên, lời đồn vẫn là lời đồn, kỳ thực chưa từng có ai trông thấy vị phu nhân đó.

Bấy giờ, đêm dần khuya, trời bất chợt đổ một trận tuyết nhỏ. Tuyết không dày, trắng muốt mềm nhẹ như bông, lặng lẽ rơi thật khẽ ngoài hiên vắng.

Đáng tiếc, người bên trong lại chẳng tâm trí nào ngắm tuyết.

Từ lúc chiều tà đại nhân đưa phu nhân về phủ, Thính Tuyết hiên vẫn luôn đóng chặt cửa. Đám nha hoàn đứng bên ngoài chờ hầu, cứ chốc chốc lại nghe tiếng khóc nỉ non của nữ tử khe khẽ vang lên.

Tiếng khóc này, bọn nha hoàn cũng đã nghe đến quen. Từ dạo vào phủ hầu hạ, không đêm nào các nàng không nghe tiếng phu nhân khóc. Đại nhân trông như văn nhã đạo mạo, nhưng trong khuê phòng lại chẳng hề ôn nhu chút nào.

Qua một lúc lâu, bên trong mới dần im ắng lại. Sau đó, chỉ nghe giọng nam nhân khàn khàn cất lên, bảo:
"Mang nước ấm vào đi."

Bọn nha hoàn vội vàng bưng chậu nước ấm tiến vào.

Trong gian phòng ấm áp vô cùng, sau lớp rèm sa mờ ảo, chỉ thấp thoáng thấy da thịt trắng ngần của nữ tử in đầy dấu xanh tím rợn người. Nàng ngả đầu ra sau, suối tóc buông đổ xuống giường, nơi căng tròn trước ngực nhè nhẹ lung lay theo từng nhịp hoan ái triền miên. Nam nhân cúi đầu hôn lên chiếc cổ trắng muốt của nàng, bàn tay thon dài lại bao trọn lấy bầu ngực mềm như bông của nữ tử.

Nữ tử lại khóc.

Thì ra, không phải phu nhân đã ngừng khóc, chỉ là khóc nhiều quá, giọng cũng khản đi, không khóc lên thành tiếng được.

Đám nha hoàn sợ hãi cúi đầu, vội vàng lui ra ngoài, chẳng dám nhìn trộm chủ tử nữa.

Trước khi cánh cửa khép lại, chỉ loáng thoáng nghe tiếng nam nhân âu yếm khẽ dỗ:
"Ngoan, thêm một chút nữa, ngày mai cho nàng gặp Du nhi, được không?"

Không ai biết bên trong đã diễn ra những gì.

Đêm vẫn còn rất dài.

.....

Sáng hôm sau, Vương Chi Dao tỉnh dậy, đã thấy trên chân mình có thêm một dây xích. Sợi xích được bao lại bằng vải lụa, cũng không gây đau đớn gì. Chỉ có điều, từ nay, nàng không thể nào di chuyển quá cảnh cửa này, chỉ có thể quanh quẩn trong khuê phòng.

Lý Quân Ngọc lại rất ưng ý sợi xích này, nâng bàn chân nàng trong lòng bàn tay, nhè nhẹ vuốt ve, cười bảo:
"Sau này Dao nhi ngoan ngoãn một chút, chớ nên tiếp tục bướng bỉnh không nghe lời. Lần sau, vi phu sẽ không nuông chiều nàng như vậy nữa."

Vương Chi Dao cười nhạt, ngước mắt nhìn y, hỏi:
"Đại nhân định giết ta như giết tỷ tỷ ta ư?"

Lý Quân Ngọc thoáng nhíu mày. Nhưng rất nhanh, y lại mỉm cười, vòng tay ôm nàng ngả vào lòng mình, khẽ hỏi:
"Dao nhi vẫn còn để bụng chuyện tỷ tỷ nàng?"

Y nói nhẹ nhàng như không, Vương Chi Dao chỉ thấy đáy lòng còn lạnh hơn tuyết ngoài trời.

Nàng không nói lời nào, Lý Quân Ngọc bèn áp mặt vào làn tóc thơm của nàng, thì thầm:
"Dao nhi chớ lo sợ, nàng tất nhiên không giống với những người khác. Vi phu sao nỡ giết nàng, cùng lắm chỉ là cắt đứt gân tay gân chân của nàng, khiến nàng cả đời không thể rời khỏi ta mà thôi."

Vương Chi Dao nghe xong lời này, cả người thoáng run lên, mặt tái nhợt.

Lý Quân Ngọc bật cười, đưa tay xoa xoa đôi gò má lạnh đến ửng hồng lên của nữ tử trong lòng, nói:
"Vi phu chỉ đùa mà thôi, Dao nhi đừng sợ."

Y dỗ dành đầy dịu dàng, nhưng Vương Chi Dao hiểu rõ, lời y nói chẳng phải là đùa.

Người này thật sự có thể tàn nhẫn như thế, máu lạnh như thế.

.....

Đến chiều, Lý Quân Ngọc vào bếp làm mấy món thê tử thích ăn. Bấy giờ đương tiết xuân, người Cô Tô ưa ăn bánh nếp xanh, y cũng làm một mâm cho có không khí.

Bày biện thức ăn lên bàn xong xuôi, liếc mắt nhìn ra ngoài, thấy hoa mai còn đẫm sương tuyết, Lý Quân Ngọc bèn hái một nhánh, cắm vào lọ sứ trong phòng. Hương mai dìu dịu lan tỏa khắp gian phòng, không khí mùa xuân cũng đã ngập tràn.

Y cài một đóa mai phơn phớt hồng lên tóc nàng, tủm tỉm nói:
"Nương tử còn đẹp hơn hoa gấp bội phần."

Đúng lúc này, hạ nhân đã đưa tiểu công tử đến.

Lý Cẩn Du là con trai duy nhất của hai người, năm nay vừa tròn năm tuổi. Cẩn du ý chỉ mỹ ngọc, lại có câu "dao hoàn du nhị", chỉ nghe tên cũng biết ngay người một nhà vậy.

Lý Cẩn Du trông thấy mẫu thân, từ ngoài cửa vội vàng chạy ào vào, vui mừng reo:
"A nương!"

Lý Quân Ngọc không hài lòng, liếc nhìn con trai một cái, nhíu mày bảo:
"Du nhi, đi đứng phải nhớ lễ nghi, nói cười không mất lễ tiết."

Từ nhỏ phụ thân đã nghiêm khắc, Lý Cẩn Du rất sợ y, lập tức chỉnh lại tư thái, cúi đầu kính cẩn nói:
"Hài nhi bái kiến phụ thân, mẫu thân."

Vương Chi Dao vốn mềm lòng. Từ khi sinh đứa con này, nàng vẫn luôn không được thường xuyên gặp con, lòng thương nhớ vô hạn. Bây giờ trông thấy con trai, nàng không kiềm được nước mắt, ôm chầm lấy nó mà bật khóc.

Lý Cẩn Du là đứa trẻ thông minh hiểu chuyện, nhìn thấy sợi xích trên chân mẫu thân mình cũng không hề hỏi han, chỉ nhỏ giọng an ủi:
"A nương, đừng khóc..."

Lý Quân Ngọc để mẫu tử ôm nhau khóc lóc một lúc, mới đứng dậy âm thầm tách hai người ra, cười bảo:
"Hôm nay là trừ tịch, ngày mai đã là năm mới, đừng nên khóc nhiều, không cát tường."

Sau đó, một nhà ba người bắt đầu dùng bữa.

Bữa cơm cuối năm cũng xem như đầm ấm. Vương Chi Dao chỉ sợ con trai gầy yếu, không ngừng gắp thức ăn cho Lý Cẩn Du, cả buổi cũng chẳng ăn được bao nhiêu.

Lý Quân Ngọc lẳng lặng gắp vào bát nàng một ít cá, khẽ cười nói:
"Dao nhi cũng ăn một chút đi, đừng chỉ lo cho Du nhi."

Thoạt nhìn, ba người chẳng khác gì bao gia đình thường dân đầm ấm ngoài kia. Thế nhưng, Lý Cẩn Du nhận thấy, sắc mặt của mẫu thân kém đi rất nhiều.

Ăn xong, Lý Quân Ngọc cho con trai một phong bì đỏ, mỉm cười thật hiền từ, bảo:
"Du nhi cũng đã lớn, sau này phải ngoan ngoãn hiếu thuận với mẫu thân, có biết không?"

Lý Cẩn Du gật đầu lia lịa, nói:
"Hài nhi nhất định sẽ ngoan."

Lý Quân Ngọc xoa đầu con trai, khẽ bảo:
"Từ nay, mỗi ngày đọc sách luyện chữ xong, Du nhi có thể đến đây bầu bạn cùng mẫu thân hai canh giờ. Mẫu thân của ngươi gần đây luôn nhớ về ngoại tổ phụ, thường u sầu không vui, Du nhi phải thường xuyên khuyên nhủ nàng chớ nghĩ quẩn trong lòng, nhớ chưa?"

Lý Cẩn Du gật đầu, nghĩ đến mỗi ngày đều được gặp mẫu thân, lòng vô cùng vui mừng.

Lúc này, bên ngoài pháo đã nổ vang, cả thành Cô Tô ngập tràn không khí hân hoan.

Năm Thành Hóa thứ mười tám chầm chậm trôi qua.

Lúc ấy, không ai ngờ rằng, chờ đợi mình ở phía trước, chỉ có ly biệt.

....

@Tác giả: Đổi tên con trai nam nữ chính. Cẩn Du có nghĩa là mỹ ngọc, Dao cũng là một loại ngọc đẹp. Cả nhà tên đều có bộ Ngọc. =)))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #codai