Chương 20

"Tới đây, tới đây. . . . . ."

"Là tổng giám đốc Kim đấy. . . . . ."

"Đâu? Đâu?"

Park JiYeon mới vừa bước ra khách sạn, mắt liền choáng váng

Đây là tình huống gì, lúc nào thì nơi này lại tụ tập nhiều người như vậy, hơn nữa trong tay mọi người đều cầm máy ảnh, camera, nếu như cô không nhìn lầm, những người này là ký giả của tạp chí lá cải.

Chỉ là, tại sao bọn họ lại ở chỗ này, hoặc là bọn họ làm sao biết mình xuất hiện ở nơi này?

"Tiểu thư, xin hỏi giữa cô và tổng giám đốc Kim là thế nào?"

"Xin hỏi tiểu thư, người tình mới vừa đi theo tổng giám đốc Kim là cô sao?"

". . . . . ."

". . . . . ."

Hiển nhiên những người này, căn bản cũng không biết cô chính là Park JiYeon , cũng đúng, cho tới bây giờ cô không thích xuất hiện trước ánh đèn flash, huống chi hiện tại bộ dạng mình như thế này, coi như cô nói cô là vợ của Kim MyungSoo , đoán chừng cũng không có ai tin.

"Tiểu thư, mời cô trả lời vấn đề của chúng tôi."

"Các người đừng nói nhảm nữa..." Kim MyungSoo đang ngủ, chỉ cảm thấy bên tai vang lên ong ong, ồn ào không nghỉ, làm hại anh không cách nào nghỉ ngơi, liền tỉnh lại, kêu loạn trước mặt ký giả một hồi.

Thấy anh đã tỉnh lại, mọi người lập tức sôi nổi hẳn lên.

"Kim tiên sinh, nghe nói quan hệ giữa anh và vợ không tốt đúng không?"

"Kim tiên sinh, có phải hôm nay anh ở chỗ này với người tình hay không?"

". . . . . ."

". . . . . ."

"Kim tiên sinh, có phải hôn nhân của anh đã không cách nào duy trì được nữa phải không?" Mày kiếm Kim MyungSoo khẽ nhíu lên, đột nhiên tròng mắt tối sầm lại, mang theo tức giận rơi vào trên người ký giả đã hỏi câu hỏi đó:
" Con mắt nào của ngươi nhìn thấy chúng tôi muốn ly hôn vậy?" Đôi tay giữ thật chặt hai vai của người kia, khát máu nhìn theo hắn, hắn mới vừa nói đụng đến chỗ đau của anh.

Người nọ có chút bị đau, khẽ tránh khỏi sự kiềm chế của anh, thật may là Kim MyungSoo uống rượu quá nhiều, thân thể có chút không ổn, nếu không sẽ không thả hắn ra, rất nhanh liền biến mất ở trong đám người.

"Kim tiên sinh. . . . . ."

"Kim tiên sinh. . . . . ."

Đầu đau như muốn nứt ra, thân thể mất thăng bằng tuột xuống, Park JiYeon căn bản không kịp dìu anh, cả người tê liệt ngã xuống trên mặt đất, vừa rồi, cô chỉ là hoảng hốt hạ xuống, nhưng không ngờ Kim Myung Soo đã tránh khỏi cô.

"Myung Soo. . . . . ." Đột nhiên một tiếng thét chói tai phá vỡ yên tĩnh lúc này, một bóng dáng lao ra từ khách sạn, tốn sức muốn đỡ người đàn ông đang say không biết gì trên đất dậy.

"Cô gái này là ai vậy?"

"Hình như đây là cô gái mới vừa vào khách sạn cùng tổng giám đốc Kim thì phải?"

Các ký giả rối rít nhìn về phía cô gái đang ngồi trên đất, đèn flash không ngừng lóe ra, đây là chứng cứ tốt nhất chứng tỏ sự kết thân Park Kim sắp sửa tan vỡ? Làm sao có thể buông tha?

Cô gái giống như không phát hiện, khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm, một lúc chợt ngẩng đầu, mặt đầy nước mắt.

"Kim phu nhân, cô đánh tôi là được rồi, tại sao còn muốn chia cách như vậy?"

"Gì chứ? . . . . . ." Park JiYeon kinh ngạc, đây là tình huống gì?

Lúc này Park JiYeon mới phát hiện ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái này rõ ràng có dấu năm ngón tay, trong lòng cười lạnh, à, xem ra đã làm không ít chuyện? Không tiếc tự mình đánh mình?

"Kim phu nhân?" Có người nghi ngờ lên tiếng.

Không biết là người nào phản ứng kịp chợt chỉ về phía Park JiYeon : "Thì ra cô ấy không phải là người tình gì, cô ấy là thiên kim Park gia, vợ của tổng giám đốc Kim ."
Trời ơi, cô ấy đến đây là bắt kẻ thông dâm sao?

Đèn flash nháy lên, Park JiYeon không nhúc nhích, con ngươi đen như mực lẳng lặng nhìn đôi "Bích nhân" trên đất.

Bae Suzy thấy tất cả ký giả đều đưa mũi nhọn nhắm ngay Park JiYeon, khóe miệng hiện lên nụ cười đắc ý.

Đáng tiếc, cô ta không hài lòng được bao lâu.

Park JiYeon từng bước một đi về phía ngã xuống đất, không có đỡ Kim MyungSoo dậy, mà là chăm chú nhìn chằm chằm Bae Suzy, ánh mắt kia hình như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.

"Tiểu thư, cô đã thích bị đánh như vậy, vậy thì tôi sẽ thành toàn cho cô." Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, một cái tát thanh thúy đánh vào mặt Bae Suzy , nhìn khí thế nhất định là rất tức giận, Park JiYeon cô lương thiện cũng không phải là để cho người khác khi dễ.

Bae Suzy sửng sốt, ngơ ngác che gò má của mình, không thể tin được cô gái đánh mình chính là cô gái bị người ta vứt bỏ trong đêm tân hôn, sau đó nhìn đám ký giả đang nhốn nháo một chút, lệ giống như mưa, làm bộ đáng thương nói:
"Kim phu nhân, làm sao cô có thể đánh tôi, rõ ràng là MyungSoo không yêu cô, là anh ấy uống say mới đưa tôi tới khách sạn."

"Thật sự là như vậy?"

"Đúng vậy!"

Hôm nay quá nhiều chấn động, các ký giả có chút không xuể rồi, rối rít quăng ánh mắt khinh thường đến Park JiYeon , khóe mắt Bae Suzy xẹt qua một tia hung ác, muốn đấu với tôi sao, Hừ!

"Đúng vậy, tôi là Park JiYeon ." Đẩy Bae Suzy ra, đỡ Kim Myung Soo dậy.

"Cô thật sự là Kim phu nhân sao?"

"Thật là nhìn không ra."

"So với trong hôn lễ chênh lệch rất nhiều đấy?"

Nghe được bọn họ nói chuyện, Park JiYeon trợn mắt một cái, nói nhảm, hiện tại cô mặc áo ngủ, không giày, tóc rối bời , có thể so sánh với lúc kết hôn sao?

"Kim phu nhân, cô vừa rồi tới khách sạn là bắt kẻ thông dâm sao?"

"Kim phu nhân, cô gái này là người tình của Kim tiên sinh sao?"

Toàn thân Park JiYeon cứng đờ, đột nhiên tròng mắt sáng lên, khiêu khích nhìn về phía Bae Suzy , giọng nói ôn hòa vang lên trên không trung:
" Lúc trước chúng tôi có chút hiểu lầm, nhưng ai nói vợ chồng thì không thể cùng nhau đi khách sạn chứ?"

Bae Suzy không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, chỉ là rất nhanh liền phản kích:
"Cô nói láo, nhìn cô mặc đồ này căn bản là từ trong nhà chạy tới, tại sao có thể là đi vào chung, huống chi MyungSoo là đi theo tôi vào." Lần này cô không còn lời gì nói nữa chứ?

"Kim phu nhân mời cô trả lời." Đám ký giả ở phía sau cũng phụ họa theo, Đồng Lôi cau mày không biết trả lời như thế nào.

"Chẳng lẽ không thể mặc như vậy tới khách sạn sao?"
Park JiYeon cau mày, cô gái này rất là khó dây dưa đây?
" Tiểu thư, cô phí hết tâm tư phải phá hư quan hệ vợ chồng chúng tôi, chẳng lẽ cô có âm mưu gì, cô nói đi, tốt nhất là cô không có, không cần phải làm người phá hư chuyện gia đình của người ta, cô không cảm thấy như vậy rất đáng xấu hổ sao?" Lệ cũng tức thời chảy xuống, điềm đạm đáng yêu, làm cho người khác đau lòng.

"Đúng vậy, đúng vậy, làm người tình có gì tốt chứ?"

"Thật là không biết xấu hổ!"

"Nhìn dáng dấp cô ấy cũng rất đẹp!"

"Loại phụ nữ này, cậy vào chính mình có mấy phần xinh đẹp liền ai cũng có thể làm chồng."

Hiện tại mọi người không có ai xoắn xuýt trên hôn nhân Park Kim , mỗi người đều khinh bỉ nhìn Bae Suzy , Park JiYeon nhân cơ hội mang theo Kim MyungSoo chạy khỏi nơi này, cô không thích hợp với loại trường hợp này.

Nhìn bóng dáng đó, Bae Suzy nghiến răng, Park JiYeon xem như cô lợi hại.

Bae Suzy bị ký giả bao vây lại, vốn muốn nhục nhã Park JiYeon một phen, coi như không chiếm được Kim MyungSoo , cũng mượn áp lực dư luận để cho mình đạt được nhiều bồi thường hơn, nhưng bây giờ. . . . . .

"Nhường đường một chút, cho xuống. . . . . ." Dùng sức muốn đẩy ký giả ra, đáng tiếc chỉ bằng vào sức lực một người làm sao dễ dàng như vậy.

"Coi như là báo ứng đi." Xoay người xuyên qua cửa thủy tinh sau xe taxi, Park JiYeon có thể nhìn thấy rõ ràng Kim Tư Hàm bị mọi người bao vây, không khỏi lắc đầu một cái, cúi đầu nhìn qua Kim MyungSoo trong ngực, lẩm bẩm:
" Đều do anh làm hại."

Kim MyungSoo tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau rồi, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt có chút chói mắt, đầu vô cùng đau, dùng sức giơ tay lên đè huyệt thái dương lại, mở mắt ra, tất cả quen thuộc, đây là phòng của mình.

Ngồi dậy, lắc đầu, anh chỉ nhớ tối hôm qua mình uống say, về phần tại sao lại trở về được, anh một chút cũng không nhớ được, loáng thoáng cảm thấy tối hôm qua thấy được Jiyeon .

Khi anh đi xuống lầu thì chỉ thấy một mình Lee Sungryung ngồi ở trong phòng ăn, trên tay cầm tờ báo, khóe miệng chứa đựng nụ cười, hình như nhìn thấy chuyện gì vui vẻ?

"Nhị thiếu gia đã dậy rồi ——" Mẹ Im đi qua phòng khách, vừa hay nhìn thấy Kim MyungSoo đứng ở cầu thang, lễ phép lên tiếng chào hỏi.

"Ừ ——" Gật đầu một cái.

"Mẹ ——" Đi vào phòng ăn, theo thói quen lên tiếng chào hỏi, cặp mắt vẫn không quên quét một vòng bốn phía, không có bóng dáng cô gái kia, ánh mắt bất giác ảm đạm xuống.

Lee Sungryung nhìn dáng vẻ của anh, trên mặt một tia sáng tỏ, tiếp theo ân cần hỏi han:

" Đầu còn đau không? Tối hôm qua sao uống nhiều rượu như vậy?"

Kim MyungSoo kéo cái ghế ra một bên rồi ngồi xuống, cái gì cũng không nói, khẽ nhíu mày, tiện tay bưng lên một ly sữa tươi, uống một hớp, đang giương mắt nhìn thì mắt cứng lại, đây là tình huống gì? Không đợi Lee Sungryung phản ứng, đoạt lấy tờ báo trên tay bà.

Thì ra là chuyện tối ngày hôm qua, ký giả cổ động tuyên dương một phen, trên trang đầu tờ báo, tấm hình lớn nhất kia chính là Park JiYeon đang đỡ anh say khướt cùng ký giả giằng co.

"Chuyện Park Kim kết thân nổi trên mặt nước, phá tan mối nghi ngờ bất
hòa. . . . . ."
Khóe miệng Kim MyungSoo hiện lên một tia cười, nhớ tới nội dung tờ báo, thì ra là cô ấy đưa mình về.

Như vậy tin tức đã sớm xôn xao dư luận, cao ốc Itaewon dĩ nhiên cũng không may mắn thoát khỏi, cả ngày, Park JiYeon đều cảm thấy không khí phòng làm việc có chút kỳ quái, ngay cả quản lý nhân sự nhìn cô không vừa mắt cũng rất cung kính với cô.

Các đồng nghiệp càng thêm kỳ quái, cái gì cũng không để cho cô làm, mọi người tranh nhau giúp cô, không còn chuyện gì để làm? Đến phòng uống nước lấy ly trà thôi.

Cầm cái ly đi ra phòng làm việc, ở cửa phòng uống nước, liền nghe được bên trong truyền đến giọng nói thì thầm, giống như đang thảo luận cái gì?

Kim MyungSoo , rất nhanh chóng bắt được cái tên quen thuộc, bên trong vừa đúng có hai đồng nghiệp bộ phận kế hoạch đang nói chuyện phiếm, vốn cô không muốn xen vào việc của người khác, nhưng liên quan tới Kim Myung Soo thì cô vẫn không nhịn được muốn nghe một chút.

Một cô gái hâm mộ kêu lên, chắp tay trước ngực, một bộ dạng hoa si:
"Thật sự rất hâm mộ cô ấy, lại được gả cho một đại soái ca như vậy, cô nói sao tôi lại không gặp được chứ?"

"Đừng có nằm mơ, người ta là thiên kim tiểu thư Park thị, cô là cái gì chứ, con quạ cũng không sai biệt lắm, về sau nhất định phải đối tốt với cô ấy, nói không chừng có thể quen biết được rất nhiều người có tiền đấy."


Đã nói không thể để cho họ biết thân phận của mình rồi, cũng biết là khi bọn họ biết sẽ nghĩ hết biện pháp để lấy được chỗ tốt trên người mình, ôi, tối hôm qua thật sự là không chú ý, sao lại quên mất thân phận của mình? Về sau sợ rằng không có được yên bình nữa.

Lần này quậy một phát, coi như nghĩ phủ nhận cũng không được rồi, ba mẹ khẳng định cũng biết, ai da, ngu hết biết.

"JiYeon , sao em lại ở chỗ này?" Một cái tay vỗ trên vai Park JiYeon , Park JiYeon bị sợ đến thiếu chút nữa vứt bỏ ly trà đang cầm trong tay, tự nhiên cũng làm hai cô gái trong phòng uống nước bị sợ vội vả chạy ra, chứng kiến sắc mặt Park JiYeon thoắt trắng bệch, nhanh chóng đi ra ngoài.

Park JiYeon định thần lại, nhìn thấy người phía sau nói:
" Anh hai, xem ra sau này em không thể làm việc ở đây được rồi."

"Anh cũng vậy, lần trước ở cửa cao ốc MyungSoo công khai gọi anh là anh hai, xem ra không bao lâu nữa anh cũng phải đứng trước đèn flash."
Kim Seung Ho bất đắc dĩ lắc đầu, anh vốn cũng muốn hưởng thụ phần này tự do, không ngờ bị sự bất cẩn của mình làm hỏng rồi.

Park JiYeon vỗ vỗ vai của anh trấn an, mỉm cười nhìn người đàn ông bị mình liên lụy, mất mát trong mắt anh hung hăng đập vào lòng của cô, có lẽ bởi vì áy náy, muốn an ủi anh.

"Anh hai đừng nản chí, anh vốn phải về Kim thị, hiện tại chỉ là sớm chút mà thôi."

"Aiz, xem ra anh chạy không thoát Kim thị rồi, chỉ là cũng tốt, nghiệp vụ quản lý của anh và MyungSoo cũng không khác nhau lắm, lần này nói không chừng còn là một cơ hội."

"Đúng vậy, đúng vậy, vừa vặn anh cũng có thể đem kinh nghiệm quản lý của mình để sử dụng vào công ty." Đồng Lôi vui mừng khi anh có thể nghĩ như vậy.

"Em đó, thật đúng là sẽ thuận cọc mà leo?" Kim Seung Ho thân mật vuốt vuốt sợi tóc mềm mại của cô.

"Ha ha, gặp lại thấy anh vui vẻ thật tốt, em mới vừa còn lo lắng anh có mắng em hay không nữa đây?" Park JiYeon cười ha hả nhìn Kim SeungHo , có chút đùa giỡn nói.

Kim Seung Ho vì ý nghĩ này của cô mà cảm thấy buồn cười, nhìn theo bóng lưng cô, lắc đầu một cái, trong miệng nói nhỏ: "Thương em còn không kịp rồi, làm sao sẽ mắng em?"

Lúc này Park JiYeon nhìn về phía ly trà, không có nghe rõ anh đang nói gì, nhấp một ngụm, quay đầu lại:
" Anh hai, anh nói cái gì?"

Lúc này Kim Seung Ho mới quay đầu lại, cũng đi nhận một ly trà:
" A, anh hỏi em sao điện thoại di động của em tắt máy? Anh gọi thật lâu cũng không được?" Nhưng khi anh đang nói câu này, trong đầu lại thoáng qua một bóng dáng.

"Thật sao?" Lấy điện thoại di động ra, mới phát hiện thật là đã tắt máy, không mở ra không biết, vừa mới mở phát hiện có nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy, trừ Kim Seung Ho , còn có một người khác.

"Nguy rồi, thế nào lại quên mất cô ấy." Nhíu nhíu mày ảo não, cô ấy nhất định sẽ mắng mình chết.

Kim Seung Ho xông tới, nhìn điện thoại di động trong tay cô một chút:
" Sao vậy? Đang tốt đẹp sao lại tắt máy mà em cũng không biết sao?"

Lắc đầu một cái, lại gật đầu một cái, cô dĩ nhiên biết là ai làm rồi, còn không phải là Kim MyungSoo sao, mạnh mẽ đưa mình từ sân bay đi về, điện thoại di động vang lên, mình chưa kịp nhận, liền bị anh đoạt lấy, còn hoàn toàn tắt máy, hơn nữa ngày hôm qua lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhất thời cô cũng quên chuyện điện thoại di động, cũng hoàn toàn quên chuyện của SooJung , đều là anh làm hại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: