Chương 16-20
Tiếng cửa phòng đóng lại làm kinh động người đàn ông đang đắm chìm trong nồng tình mật ý, thấy Đoan Mộc Mộc đi, vẻ mặt Lãnh An Thần chợt căng thẳng, muốn buông Lam Y Nhiên ra, nhưng lại bị cô ôm vào cổ: "An Thần, đừng rời khỏi em."
Âm thanh thật thấp mang theo cầu khẩn, khiến lòng của anh run lên, ngoái đầu nhìn lại, cúi đầu ôm người phụ nữ trong ngực chặt hơn.
Đoan Mộc Mộc đi ra khỏi khách sạn, một làn gió ào vào mặt, rõ ràng không lạnh, lại khiến cô co rúm lại run lên, nhưng dù là như thế, cô cảm thấy còn tốt hơn sống ở trong căn phòng kia.
Ban đêm ở Las Vegas rất đẹp, khiến người ta không tự chủ đắm chìm trong đó, Đoan Mộc Mộc đi dọc theo đường phố, cũng không biết phải đi đâu, liền nhìn đến trước mặt có một dãy phố hơi tối, đặc biệt là những ánh đèn kia có vẻ mang theo màu sắc mập mờ.
Cô là người phụ nữ rất hiếu kỳ, càng như vậy càng muốn dò xét đến cùng, cứ như vậy đi vào, cho đến khi thấy hai bên đường có các cô gái quần áo hở hang, thỉnh thoảng lại đụng phải nam nữ đang quấn nhau trong bóng tối, lúc đó mới cảm nhận được đây là đâu!
Las Vegas được biết đến như một "Thiên đường tình ái", nơi này nổi tiếng có khu Hồng Đăng. Nhớ đến trước đây ở trên mạng xem Nam - Nam YY, cô lập tức hưng phấn, quả nhiên một góc cách đó không xa, liền thấy hai người đàn ông đang ôm nhau, bọn họ đang hưng phấn vuốt ve đối phương.
Đoan Mộc Mộc say mê quan sát , khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ giống như bị nấu chín, nhịp tim cũng đập không theo quy luật, hóa ra đàn ông yêu nhau là như vậy. . . . . . Cô vừa xem vừa suy nghĩ, hoàn toàn không có chú ý nguy hiểm gần kề.
"Cô bé, nhìn high như vậy, không bằng chúng ta tự mình thể nghiệm một cái?" Sau lưng Đoan Mộc Mộc có hai người đàn ông da đen cao lớn, trong bóng đêm mờ mờ giống như ác quỷ.
Đoan Mộc Mộc vẫn say mê xem, hoàn toàn chưa kịp phản ứng, bàn tay giơ ra, trả lời bằng Anh ngữ: "Đợi chị đây nhìn xong hãy nói. . . . . . Ách. . . . . ."
"A!" Giây tiếp theo, Đoan Mộc Mộc phát ra tiếng hét chói tai như heo bị thọc tiết: "Buông tôi ra, buông ra. . . . . ."
"Đi thôi, cô bé, tí nữa sẽ cho em kêu." Người đàn ông vừa nói vừa vác Đoan Mộc Mộc lên muốn đi.
"Ưmh ưmh. . . . . ." Miệng cô bị bịt lại, ngay cả muốn nói cũng không thể, Đoan Mộc Mộc cảm giác mình đã xong đời.
"Buông cô ấy ra!" Đột nhiên, một giọng nam vang lên như bùa cứu mạng, Đoan Mộc Mộc nhìn thấy trên đường trước mặt có vài người đàn ông cùng màu da với mình.
"Cứu tôi!" Cô chỉ mở miệng nói hai chữ, thân thể nhỏ bé liền bị ném xuống rất mạnh, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Trước mắt hỗn loạn tưng bừng, hình như đánh nhau, Đoan Mộc Mộc nhìn tình hình này, cũng không kịp suy nghĩ cái gì, bò dậy bỏ chạy, không biết chạy bao lâu, đang trong lúc cô cảm thấy mình không còn hơi sức để chạy thì chợt thân thể căng thẳng, cả người bị ôm lấy, sau đó chui vào một thùng rác sau lưng.
Mùi hôi nồng nặc khiến cô muốn ói, nhưng người đàn ông đã bịt miệng của cô, đúng lúc này có tiếng bước chân cấp tốc chạy tới, cũng đúng lúc này cô bị người đàn ông đặt ở phía dưới.
"Ưmh. . . . . ." Cô giãy giụa phát ra tiếng kháng nghị.
"Xuỵt!" Âm thanh của người đàn ông vang lên bên tai cô, hơi thở nóng rực phả vào lỗ tai cô, cảm giác ngứa ngứa, khiến Đoan Mộc Mộc rất không thoải mái muốn tránh né, quay đầu lại, chỉ thấy một đôi mắt sáng ngời, còn lại đều là khoảng không gian đen kịt.
Những người đàn ông vừa chạy tới đá lung tung xung quanh một lúc, cuối cùng lầm nhầm mắng chửi gì đó, rồi mới tức giận bỏ đi, Đoan Mộc Mộc thở phào một hơi, lúc này mới dám lên tiếng: "Buông tay!"
Nhưng người đàn ông đè trên người cô không những không buông tay, ngược lại còn ôm cô chặt hơn!
Sắc lang?
Trong đầu Đoan Mộc Mộc nhanh chóng thoáng qua hai chữ này.
Cô đây là mới thoát khỏi ổ sói lại vào hang hổ a, thật là xui xẻo đến tận cùng, Đoan Mộc Mộc không tiếp nhận nổi số mạng bị khi dễ, trở tay cái níu lấy tóc của người đàn ông: "Buông tôi ra, sắc lang!"
Không biết người đàn ông bị cô nhéo đau đớn, hay là xác định thật sự không còn nguy hiểm nữa, mới từ trên người của cô dời đi, Đoan Mộc Mộc liền lăn một vòng né tránh thật xa, ánh mắt rơi vào khuôn mặt của người đàn ông, cô mới nhìn rõ bộ dáng của anh, trán bị chém một nhát, máu chảy tràn khắp nửa gương mặt, bộ dạng này trong bóng đêm quả thật giống Quỷ .
"A --" cô sợ hãi lui về phía sau.
"Tên gì? Chẳng lẽ cô còn muốn đánh động cho hai tên khốn kiếp kia tới sao?" Người đàn ông vừa nói, vừa dùng áo lau vết máu trên mặt.
Đoan Mộc Mộc làm động tác nuốt nước bọt: "Anh...Anh không sao chứ?"
Người đàn ông nhìn cô một cái, tròng mắt đen nhánh lóe ra ánh sáng bức người, anh đứng lên, kéo quần áo trên người, mới phát hiện bộ quần áo hơn mười mấy vạn hoàn toàn hỏng nát, dứt khoát cởi ra, đôi tay vo lại ném vào thùng rác.
"Này, cái đó cám ơn anh!" Nhìn bóng lưng người đàn ông đi xa, Đoan Mộc Mộc mới nhớ tới việc này.
Người đàn ông dừng bước chân lại, quay đầu lại, nói một câu, "Một cô gái không có việc gì thì ít đi dạo lung tung đi, hại người hại mình."
Có bài học kinh nghiệm này, Đoan Mộc Mộc một mạch đi về, khi nhìn thấy dòng chữ to đùng của khách sạn huy hoàng thì cô mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ có điều vừa muốn đặt mông ngồi xuống, cảm giác thân thể bị xách lên, một âm thanh lạnh lùng từ đỉnh đầu rơi xuống: "Đi đâu?"
Đoan Mộc Mộc tức giận, đưa tay đẩy người trước mặt: "Ai cần anh lo!"
"Đi đâu?" Ngữ điệu của Lãnh An Thần cao thêm một tông, sau khi cô chạy đi, anh cảm thấy không yên lòng, liền đuổi theo, kết quả tìm nửa khu phố cũng không tìm được cô, anh đang lo lắng muốn báo cảnh sát, nên biết rằng thành phố này cũng không yên ổn gì.
"Không cần anh . . . . . ." Chữ "quan tâm" phía sau còn chưa kịp nói ra ngoài, môi Đoan Mộc Mộc đã bị chặn lại, cô kinh hãi mở to mắt, mà đầu lưỡi dài của anh đã thăm dò vào trong miệng của cô, cuốn lấy lưỡi cô công thành chiếm đất.
Môi của anh lành lạnh, mang theo mùi vị Bạc Hà mát mẻ, khiến những lo lắng sợ hãi từ đáy lòng cô trong nháy mắt yên tĩnh lại, không hề sợ nữa, không hề kinh hãi nữa, giống như biết có anh, cô sẽ không gặp nguy hiểm.
Lần này, Đoan Mộc Mộc không còn giãy giụa, thậm chí từ từ nhắm hai mắt lại, mặc cho mình trầm luân trong nụ hôn của anh!
Cũng không biết trải qua bao lâu, cơ thể Đoan Mộc Mộc chợt trống rỗng, cô mới giựt mình mở mắt, thì thấy người đàn ông trước mắt đang nhíu chặt chân mày, dùng sức vân môi của mình, giống như phía trên dính vi khuẩn rất ghê tởm .
Cùng cô hôn môi ghê tởm như vậy sao? Nếu ghê tởm tại sao còn hôn cô?
Lòng tự trọng của Đoan Mộc Mộc trong thoáng chốc giống như bị người chà đạp dưới chân, nước mắt cơ hồ tràn mi, nhưng không, cô hung hăng cắn môi dưới, cứng rắn ép ngược nước mắt trở về: "Anh lau cái gì lau? Người nên ghê tởm là tôi!"
Đúng vậy a, cái miệng này của anh vừa mới hôn qua Lam Y Nhiên? Sao cô lại cùng anh hôn môi, còn say mê trong đó?
Nghe nói như thế, Lãnh An Thần chợt ngước mắt, tròng mắt sáng như ánh sao chợt ép tới gần cô: "Cô đi đâu mà trên người lại hôi như vậy!"
Nghĩ đến mới vừa rồi mình nằm trong thùng rác, Đoan Mộc Mộc 囧. . . . . .
Lãnh An Thần nhìn cô vò vò mái tóc, lại nhìn những nếp nhăn trên quần áo của cô, càng thêm tức giận: "Cô cho rằng hôn cô sao, nếu như không phải là lão phu nhân phái người âm thầm giám sát tôi, tôi. . . . . ."
Ánh mắt ghét bỏ của anh khiến lòng cô trong nháy mắt chìm xuống đáy vực. . . . . .
Hoá ra là như vậy? Không trách được mới vừa rồi anh lại hôn cô, giống như cảm giác trước mắt có một tia chớp thoáng qua.
Nụ hôn của anh cũng chỉ là diễn trò, diễn cho người khác xem.
Nhìn cô rũ mắt, đôi tay níu lấy vạt áo, Lãnh An Thần ý thức được lời nói của mình hình như quá đáng, mới ho nhẹ hai tiếng: "Bây giờ mới biết vợ của Lãnh An Thần tôi cũng không có tốt như vậy?"
Cửa hàng.
Đoan Mộc Mộc nhìn hai người nam nữ thân thể như nhập vào một đi ở phía trước, thật sự cảm thấy hối hận vì cùng theo ra ngoài, nhưng không đi cũng không được, bởi vì cô còn phải cùng với người người đàn ông kia tùy lúc mà diễn trò.Sớm biết là tuần trăng mật chó má như vậy, cô cũng không cần, Đoan Mộc Mộc giận dữ cắn răng, ánh mắt xẹt qua bọc lớn túi nhỏ trong tay Lam Y Nhiên, trong lòng cảm thấy bất bình, dù nói thế nào Đoan Mộc Mộc cô mới là người vợ chính quy, tại sao hai tay lại trống trơn?
Lại nói tiền của chồng không tốn ngu sao mà không tiêu, vì vậy Đoan Mộc Mộc bèn dừng bước ở khu nữ trang: "Ông xã, em muốn cái này!"
Có lẽ một tiếng ông xã này rất chấn động, Lãnh An Thần dừng bước, ánh mắt có chút ngạc nhiên nhìn cô, chỉ thấy sau đó Đoan Mộc Mộc mỉm cười gật đầu một cái, chỉ chỉ quần áo: "Cái này. . . . . ."
"Thích thì mua, " Lãnh An Thần cũng không keo kiệt, nhưng ngược lại Lam Y Nhiên ở một bên lại giống như tiêu tiền của cô, bộ dáng ra vẻ oán giận.
Đoan Mộc Mộc mua liên tiếp vài món, chỉ trong chốc lát cô cũng bao lớn túi nhỏ, trong lòng mới thoải mái một chút, đúng lúc chuẩn bị kết thúc chuyến đi cửa hàng thì nhìn thấy Lam Y Nhiên chỉ vào một khu đồ tắm: "An Thần, tối nay không phải có party hở hồ bơi sao?"
Party ở hồ bơi? Sao cô không biết?
Đoan Mộc Mộc nhìn sang, ai ya. . . . . .
Những thứ này đồ tắm trước mặt ngoài sức tưởng tượng, từng món rất mỏng manh, Đoan Mộc Mộc chỉ nhìn thôi đã mặt nóng tim đập, đang trong lúc tư tưởng cô lả lướt thì bên tai chợt vang lên tiếng nói trầm thấp của người đàn ông: "Cô cũng chọn một cái chứ?"
"Tôi?" Đoan Mộc Mộc đang muốn từ chối, nhưng đúng lúc này lại nghe Lam Y Nhiên đứng ở một bên hừ một tiếng, âm thanh kia căn bản không phải là trách móc, nhìn lại ánh mắt Lam Y Nhiên đang quan sát mình, rõ ràng đang ám chỉ bằng vóc người của cô mà dám mặc đồ bơi?
Đoan Mộc Mộc hận nhất người khác xem thường mình, cho nên câu kia bị cô ép trở về, còn ôm cánh tay Lãnh An Thần, nói một câu chắc nịch: "Được!"
Khi Đoan Mộc Mộc giơ lên một cái bikini màu xanh biển ngay cả Lãnh An Thần cũng không bình tĩnh: "Cô nhất định phải mặc cái này?"
Gật đầu một cái, Đoan Mộc Mộc thậm chí còn cố ý ưỡn ngực, "Ừ, tôi xác định!"
Trước khi màn đêm buông xuống, Đoan Mộc Mộc thay bộ bikini đó, lúc này cô mới hiểu ra Lãnh An Thần hỏi cô câu kia là có ý tứ gì?
Mẹ, cái này cũng gọi quần áo sao? Cũng quá tiết kiệm đi, nào có cái gì là sợi tổng hợp, gần như đều là dây, cũng may vùng ngực lại thiết kế rất tốt, khiến ngực cỡ A+ của Đoan Mộc Mộc mạnh mẽ tạo ra một rãnh sâu.
Từ phòng thay quần áo ra ngoài, không khí hồ bơi lập tức hấp dẫn ánh mắt Đoan Mộc Mộc, nhưng cũng chướng mắt vì toàn đụng phải những mãnh nam, còn có rượu sâm banh đỏ, cô vui vẻ chạy tới, hoàn toàn không chú ý tới một đôi mắt chim ưng đang gắt gao đi theo cô.
Lãnh An Thần không ngờ cô thực sự có can đảm mặc loại này bikini này ra ngoài, hơn nữa đồ bơi màu xanh nước biển mặc ở trên người cô, càng làm nổi bật hơn làn da trắng như tuyết của cô, ngay cả anh cũng có cảm giác như bị thiêu đốt.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, cô đã hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều đàn ông, lại thấy một người đàn ông nước ngoài cao lớn dính vào bên người cô, quần bơi của người đàn ông dán rất gần cô, gần đến nỗi khiến Lãnh An Thần không thể bình tĩnh được nữa.
Đoan Mộc Mộc đang cùng người đàn ông nói chuyện vui vẻ, thân thể chợt bị nghiêng đi, bị kéo vào một lồng ngực ấm áp, chống lại ánh mắt như hồ ly của Lãnh An Thầ, cô lườm anh một cái: "Buông tôi ra, anh muốn làm gì?"
"Bà xã, em mặc ít vải như vậy là chuẩn bị bắt cá hai tay sao?" Lãnh An Thần kéo cô qua một bên, cánh tay như kìm sắt siết chặt eo nhỏ của cô.
"Ừ, thì sao?" Đoan Mộc Mộc khẽ mỉm cười, lại cũng là ánh mắt quyến rũ.
"Cô dám!" Ánh mắt Lãnh An Thần trong thoáng chốc trở nên bén nhọn.
Đoan Mộc Mộc chân đi xiêu vẹo cười một tiếng, "Tại sao tôi không dám? Anh ôm ấp tình nhân của anh, còn tôi lại ngồi như kẻ ngốc à. . . . . . Hai chúng ta không liên quan gì đến nhau, chẳng phải tốt hơn sao?"
"Cô lặp lại lần nữa xem?"Nụ cười trên mặt Lãnh An Thần biến mất, âm thanh rống giận gần như chấn vỡ màng nhĩ của cô.
Đoan Mộc Mộc bị Lãnh An Thần ôm ép buộc trở về khách sạn, một cái hất tay, cô bị anh ném trên giường lớn, cả người choáng váng.
"Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Đoan Mộc Mộc từ trên giường nhảy dựng lên, cặp mắt phóng hỏa, party ở hồ bơi rất vui, cô còn chơi chưa thỏa mãn đã bị người đàn ông này phá hư, suy nghĩ thấy mất cả vui.
Đáy mắt Lãnh An Thần hoàn toàn lạnh lẽo, giống như khe sâu không thấy đáy, giờ phút này, Đoan Mộc Mộc mới ý thức là anh thật sự tức giận, không khỏi có chút sợ hãi, nhất là bây giờ anh chỉ mặc một cái quần bơi nho nhỏ, vật nào đó khiến người ta không dám nhìn nhiều lại nhô ra giống như trưng bày một tội ác.
"Anh đừng tới đây!" Hai chân Đoan Mộc Mộc co lại trên giường lớn, bắt đầu hoảng sợ lui về phía sau.
Một giây sau đó, mắt cá chân căng thẳng, cả người bị lôi trở về, cơ thể cao lớn của Lãnh An Thần đã ép xuống: "Không phải cô đơn như kẻ ngốc sao? Xem ra người chồng như tôi đây chưa thỏa mãn được cô, mới khiến cho cô không nhịn được muốn hồng hạnh xuất tường!"
"Tôi mới không cần anh thỏa mãn." Bàn tay Đoan Mộc Mộc níu chặt ga giường phía dưới, nỗ lực rút ra hai chân của mình về, nhưng mà lại như bị cố định không thể động đậy.
"Dám quyến rũ đàn ông? Dám cho Lãnh An Thần tôi đội nón xanh? Bà xã, tôi thấy cô càng lúc càng lớn mật rồi." Ngón tay Lãnh An Thần theo đường cong trên đồ bơi trượt xuống, kích thích Đoan Mộc Mộc run rẩy một hồi.
"Tôi không có." Đoan Mộc Mộc không dám chọc người đàn ông này nữa, vì vậy cố gắng giải thích: "Tôi chỉ muốn tham gia party, hưởng thụ một chút không khí vui vẻ mà thôi."
"Cô không có?" Khóe môi của Lãnh An Thần xẹt qua một đường vòng cung đẹp đẽ: "Không có, mà ăn mặc như vậy?"
Cô mặc thành ra như vậy thì sao? Lam Y Nhiên không phải cũng mặc bikini sao, còn có những người phụ nữ trong buổi party cũng ăn mặc thoải mái như vậy, sao lại chỉ có cô có lỗi hả?
Người đàn ông này hoàn toàn không nói đạo lý, cho nên cô còn chưa chọc giận anh cho thỏa đáng, trừng mắt nhìn, Đoan Mộc Mộc nhắc nhở anh: "Lãnh An Thần, hình như Lam Y Nhiên cũng mặc giống như tôi? Không chừng giờ phút này cô ấy đang bị người đàn ông khác YY, anh nên nhanh đi làm anh hùng cứu mỹ nhân đi!"
Một chút giảo hoạt của cô không lừa gạt được ánh mắt sắc bén của Lãnh An Thần: "Vậy sao? Vậy thì thật là tốt. . . . . ."
Anh nói gì? Cô không nghe lầm chớ? Lam Y Nhiên là người phụ nữ ngự trị trong lòng anh, tại sao anh có thể không thèm để ý?
"Lãnh An Thần, đầu óc của anh không có sao chứ?" Nói xong, bàn tay nhỏ bé của Đoan Mộc Mộc sờ vào trán anh, lại bị anh cầm chặt, cả người anh cũng đè xuống, lồng ngực nóng bỏng ép chặt vào lồng ngực nhỏ bé của cô, khiến cô như muốn vỡ ra.
"Đau. . . . . ." Cô đẩy anh, vốn ngực của cô đã không lớn, nếu cứ như vậy mà bị phá hủy, cô hoàn toàn xong đời: "Lãnh An Thần, cùng lắm thì tôi không đi party được không? Anh nên nhanh chóng đi cứu tâm can bảo bối của anh đi!"
"Không cần cô quan tâm, bây giờ nên quan tâm bản thân cô một chút đi." nói xong, môi của anh hôn xuống, hung hăng chà đạp cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Đôi tay Lãnh An Thần chia ra hai đường, vừa xoa nắn Tiểu Bạch Thỏ của cô, vừa thăm dò vào u cốc của cô, cực dương nóng rực chống đỡ ở bụng cô nhanh chóng trở nên to lớn và cứng rắn.
"Ưmh. . . . . . Không. . . . . ." Đoan Mộc Mộc sợ hãi giãy giụa.
"Bà xã, không bằng bây giờ tìm lại cảm giác mà đêm tân hôn đã mất đi!" hơi thở của Lãnh An Thần nặng nhọc, môi của anh mút vào dái tai của cô, giọng nói khàn khàn tràn đầy tình dục.
"Không cần, không!" Đoan Mộc Mộc mãnh liệt lắc đầu: "Lãnh An Thần, anh uống say sao? Người yêu của anh là Lam Y Nhiên, không phải là tôi!"
"Nhưng cô là vợ của tôi." Môi của anh trượt xuống, tìm động mạch cổ của cô, dùng sức hung hăng mút: "Giống như cô nói vậy, cô ấy chỉ là một người tình."
Đoan Mộc Mộc muốn chết, anh rốt cuộc cũng nhớ cô là vợ rồi sao?
Nụ hôn của anh mạnh mẽ di chuyển đến sau tai của cô, nói nhỏ: "Chẳng lẽ cô chưa nghe nói qua, người tình là công cộng, vợ mới là chuyên dụng sao?
Ngón tay của anh vê nắn nhụy hoa của cô, một trận tê dại như dòng điện chạy qua đại não của Đoan Mộc Mộc, cô ra sức muốn loại bỏ những cảm giác này ra khỏi cơ thể, nhưng không thể nào làm được!
"Bà xã, có phải rất muốn hay không?" Anh giơ ngón tay trước mặt cô, phía trên dính chất lỏng óng ánh, nhất thời khiến Đoan Mộc Mộc xấu hổ không còn mặt mũi nào.
Cô là một người phụ nữ đã thành thục và chín muồi ở mọi phương diện, đối mặt với người đàn ông khiêu khích mình, cô không có lý do gì mà không xuất hiện phản ứng, thế nhưng hết thảy cũng không phải do cô muốn.
Lãnh An Thần nhìn người phụ nữ đang nhắm nghiền hai mắt nằm ở phía dưới, hàng lông mi dài run rẩy như cánh bướm, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó trong cơ thể nhanh chóng nổ tung. . . .
Vươn tay chạm vào dây áo tắm của cô, nhẹ nhàng giựt nhẹ liền trượt xuống tay anh, hai luồng đẫy đà giống như được giải phóng nảy bật ra, nụ hoa màu hồng nhạt ở giữa trong phút chốc cũng nở rộ -
Một cỗ tê dại từ ngực tràn ra, Đoan Mộc Mộc không chịu nổi rên rỉ ra tiếng, tên khốn kiếp này thế nhưng lại hôn vào nụ hoa của cô, thậm chí cô có thể cảm thấy anh đang dùng răng nhọn nghiền nát nụ hoa của cô đến đau đớn tê dại.
Mùi của cô thơm ngọt hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của anh, Lãnh An Thần gần như chìm vào trong kích động, một bên anh ngốn từng ngụm lớn nụ hoa thơm mềm của cô, một bên giật xuống chiếc quần bé xíu của hai người, sau đó tách hai chân của cô ra, đem vật khổng lồ của chính mình áp tới gần --
Kháng cự của Đoan Mộc Mộc sụp đổ ngay từ lúc anh kích thích ham muốn, bên trong thân thể kêu gào khát vọng, thậm chí cô còn mong chờ những giây phút sắp đến, cô cắn chặt cánh môi đỏ tươi, những ngón tay thon dài càng bám chặt vào cánh tay của anh .
Lãnh An Thần đẩy cơ thể mình về phía trước một chút, dường như anh muốn nhấn hông xuyên qua. Ngay trong khoảnh khắc này, cửa phòng "phanh" một tiếng bị phá ra--
"Các người đang làm gì?" Thanh âm sắc lạnh của người phụ nữ vang vọng trong căn phòng lớn đến vậy, đột nhiên sự kích tình của đôi nam nữ biến mất, chỉ còn lại tiếng trái tim vẫn còn đập mạnh, dục vọng ham muốn đã bị tiếng thét chói tai của người phụ nữ này dập tắt.
Đoan Mộc Mộc cầm tấm chăn che cơ thể mình, Lãnh An Thần cũng kéo chiếc quần tắm nằm ở một bên, bao bọc kỹ lưỡng chính mình, rồi mới quay đầu lại nhìn về phía người phụ nữ đột nhiên xông vào kia: "Y Nhiên, em. . . . . ."
"Lãnh An Thần, anh bị con tiện nhân này quyến rũ phải không? Phải không?" Lam Y Nhiên nhào tới khóc lóc, những quả đấm yếu ớt tàn nhẫn đập thình thịch vào ngực Lãnh An Thần, giờ phút này cô vô cùng giống người vợ bắt được chồng mình ăn vụng.
Lãnh An Thần không nhúc nhích, mặc cho người phụ nữ đánh, nhưng chỉ trong chốc lát, Lam Y Nhiên liền ngưng động tác của mình, ánh mắt oán hận nhìn về Đoan Mộc Mộc đang ngồi trên giường: "Đều là do loại tiện nhân như cô, là do cô phá hủy lễ đính hôn của chúng tôi, là cô cướp đi người đàn ông của tôi, cô đem anh ấy trả lại cho tôi . . . . ."
Nói xong, Lam Y Nhiên liền quơ móng tay đỏ chót đánh về phía Đoan Mộc Mộc, trong giây phút đó, Đoan Mộc Mộc đột nhiên nhớ tới "bạch cốt tinh" trong Tây Du ký, hai mắt nhắm lại, chuẩn bị nghênh đón sự đau đớn do bị cào xé.
Nhưng không có. . . . . .
Mở mắt, chỉ thấy Lãnh An Thần đã kéo tay Lam Y Nhiên lại, mà người phụ nữ kia đang nhìn anh, trong mắt đều là oán hận khiến Đoan Mộc Mộc cũng cảm thấy khó chịu.
Cô ta như thế không biết tính là gì? Bắt gian tại trận sao? Nhưng cô và Lãnh An Thần rõ ràng là vợ chồng hợp pháp mà!
Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy rối như tơ vò, gãi gãi đầu, cô dùng cái mền bao lấy mình, sau đó kéo cửa phòng ra, lạnh lùng nói, "Đi ra ngoài, các người đi ra ngoài!"
Lãnh An Thần nhìn vẻ mặt trắng bệch của Đoan Mộc Mộc, cau mày, lôi Lam Y Nhiên rời đi, trong nháy mắt khi cửa phòng đóng lại, thân thể Đoan Mộc Mộc cũng từ từ tuột xuống.
Lam Y Nhiên luôn miệng mắng cô là tiện nhân, nếu là bình thường, Đoan Mộc Mộc đã sớm trả đũa, nhưng hôm nay cô hình như không còn dũng khí đó, giống như cô đang chột dạ, đúng, dù sao người đàn ông tên Lãnh An Thần này là do bị cô lừa gạt, cô bị chửi là đáng đời
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro