Chương 36-40

"A --" cô bị anh túm lưng quần kéo vào một gian phòng, nặng nề quẳng cô vào chiếc giường lớn của khách sạn, cảnh vật trước mắt cô nhất thời nghiêng ngả xoay tròn.

Cô biết mình đã đưa tài liệu tới chậm, nhưng chỉ có mấy phút mà thôi, sao anh có thể phát giận lớn như vậy?

Đoan Mộc Mộc chống hai cánh tay ngồi dậy, hướng tới anh rống lên, "Anh lại nổi điên gì đấy? Là thang máy bị hư, tôi mới đưa muộn ."

Thang máy bị hư, anh biết, nhưng anh lại không biết trong lúc thang máy hư, cô và một người đàn ông khác ở bên trong làm gì? Mới vừa rồi anh đứng ở đó, từ góc độ kia nhìn sang, thấy người đàn ông hôn cô, sau đó cô còn thể hiện vẻ mặt ngây ngất.

Người phụ nữ này sao lại không an phận như vậy?

Từ đáy lòng, sự tức giận như một miếng bọt biển bị ngấm nước bành trướng, tức giận đó như muốn vỡ tung ra, bóng dáng cao lớn ép xuống, cách cô quá gần, dường như còn có thể ngửi được mùi vị của một người đàn ông khác trên người cô.

Giờ phút này, anh càng khẳng định suy đoán của mình hơn, lửa giận càng bùng phát điên cuồng, một tay kẹp cổ của cô, "Đoan Mộc Mộc, cô thật có bản lĩnh mạnh mẽ, một Tô Hoa Nam còn không đủ, bây giờ lại thêm một, anh ta là ai? Đến tột cùng cô có mấy người tình?"

Lãnh An Thần không biết tại sao, chỉ vừa nghĩ tới thân thể của cô bị người đàn ông khác vuốt ve, đoạt lấy, anh đã cảm thấy phát điên, hận không lật đổ được cả thế giới này.

"Anh...anh nói nhăng nói cuội gì đó?" Đối điện với vẻ mặt giận ngút trời của anh, Đoan Mộc có chút ngây ngốc, chuyện này là sao, cô thì thế nào?

"Nói, người đàn ông vừa rồi là ai?" Thấy cô còn giả bộ mơ hồ, Lãnh An Thần bèn khẳng định chắc chắn là cô giấu đầu hở đuôi.

Đoan Mộc Mộc thấy anh hỏi như vậy thật sự không hiểu ra sao, giơ tay lên đẩy ra, "Nhàm chán, không hiểu anh đang nói gì?"

Thấy cô vẫn không nói, một tia kiên nhẫn cuối cùng của Lãnh An Thần cũng mất hết, cười lạnh một tiếng, "Cô đừng nghĩ rằng mình không nói, thì tôi sẽ không điều tra được. . . . . . Nếu để cho tôi biết cô phản bội tôi, Đoan Mộc Mộc, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!"

"Tùy tiện." Dù sao thì Đoan Mộc Mộc cũng không làm việc gì trái với lương tâm, cũng không sợ quỷ gõ cửa, cô đứng dậy, đem tài liệu đưa tới trước mặt Lãnh An Thần, "Tổng giám đốc Lãnh, tài liệu đã cầm đến, nếu như không còn dặn dò gì khác, tôi phải đi."

Nhìn cô vội vã rời đi như vậy, Lãnh An Thần càng tức giận, "Đứng lại!"

Đoan Mộc Mộc cau mày, quay đầu lại, "Tổng giám đốc Lãnh, còn có chỉ thị gì?"

Yết hầu Lãnh An Thần giật giật, hừ lạnh một tiếng, "Gấp gáp đi như vậy, không phải là muốn cùng tình nhân nhỏ hẹn hò chứ?"

Nghe thấy những câu trào phúng của anh, Đoan Mộc Mộc cũng hào phóng cười một tiếng, "Đúng thế thì sao?"

"Cô dám!" Lãnh An Thần chỉ cần hai sải chân đã bước sát tới, Đoan Mộc Mộc bị đè ép trên ván cửa, "Đoan Mộc Mộc, dám cho tôi đội nón xanh, cô chán sống rồi."

Lần này, Đoan Mộc Mộc cũng không còn sợ anh như mấy lần trước, cô thản nhiên giơ tay lên sửa lại cổ áo sơ mi cho anh, "ông xã, cả ngày anh luôn miệng nói tôi cho anh cắm sừng, đây là đang cố ý nhắc nhở tôi sao? Nếu như anh muốn, tôi có thể giúp anh thực hiện. . . . . ."

"Cô lặp lại lần nữa xem?" Lãnh An Thần bị người phụ nữ này chọc cho tức điên rồi, anh biết cô nhanh mồm nhanh miệng, nhưng lại không ngờ những câu nói này của cô có thể khiến tim anh đau nhức.

"Thật ra thì nếu mầm mống của anh thật sự không được tốt, thì tôi có thể mượn bên ngoài giúp anh, anh cũng biết bà nội đã ra lệnh, phải hoàn thành sớm đúng không?" Dù sao đã chọc giận anh, vậy thì để cho tức giận triệt để luôn đi.

Đôi mắt đen nhánh của Lãnh An Thần nhất thời mây đen giăng đầy, "Cho nhà họ Lãnh một đứa con hoang? Đoan Mộc Mộc cô tự đâm đầu vào chỗ chết, " Nói xong, anh dùng lực vung mạnh, cô bị anh đẩy ra ngoài.

Cạch một tiếng, chiếc bình hoa ở góc tường cũng bị ném vỡ vụn, cơ thể Đoan Mộc như mất đi trọng lực ngã xuống

Mảnh sứ vỡ đâm vào da thịt, trong khoảnh khắc trái tim của cô giống bị cắt rách, sự đau đớn trong lòng còn gấp trăm lần đau đớn về thể xác.


Bầu không khí trở nên vô cùng tĩnh lặng, tiếng máu chảy nghe rất chói tai, Lãnh An Thần cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, thân thể run lên, chạy vài bước đã tới, tuy nhiên còn chưa chạm được vào cô, đã bị cô lạnh lùng cự tuyệt, "Cút ngay!"

Cô không cần anh thương hại, không cần anh làm bộ tốt bụng, cho dù cô có chết, cũng không muốn chết ở trước mặt của anh .

Chống tay xuống đất, cô chậm rãi đứng dậy, mỗi một động tác, mảnh sứ vỡ dường như càng đâm sâu và da thịt mấy phần, nhưng cô cắn chặt răng chịu đựng, cuối cùng cũng đứng thẳng lên trước mặt anh, thậm chí còn cố gắng giương khóe môi, "Bây giờ tổng giám đốc Lãnh có thể hả giận chưa? Nếu như chưa, có thể tiếp tục đẩy tôi ngã xuống!"

Khoảnh khắc này, thấy cô cười, nhìn đáy mắt cô giống như một ngọn đuốc sáng chói, anh chợt sợ hãi, "Tôi...tôi không cố tình làm thế này, Mộc Mộc, tôi sẽ đưa cô tới bệnh viện!"

"Không cần!" Cô đau đớn gần như co rút người lại, nhưng vẫn kiên nhẫn, đau đớn này chẳng thấm vào đâu, đau đớn nơi đáy lòng mới thật sự không cách nào khép miệng lại được.

Bước đi khó khăn, cô tiến ra cửa, áo sơ mi trắng như tuyết hoàn toàn đỏ tươi, Lãnh An Thần nhìn, trong tim truyền đến đau đớn từng cơn, "Mộc. . . . . ."

Anh muốn gọi cô, nhưng cổ họng giống như có bàn tay bóp chặt lại, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô máu me đầy người biến mất trong tầm mắt của mình.

Lần này, anh có chút quá đáng!

Lãnh An Thần tựa người vào tường, lần đầu tiên, anh cảm thấy ân hận vì hành động của mình.

Từ khách sạn ra ngoài, ánh nắng chói mắt khiến Đoan Mộc Mộc cảm thấy choáng váng, đau đớn và mất máu khiến cô gần như không còn sức lực, trong thoáng chốc cảm giác giống như sắp chết .

"Này, cô không sao chứ?" Trong lúc Đoan Mộc Mộc lảo đảo như muốn ngã, thì cơ thể của cô được một cánh tay tiếp được.

Cô cố gắng mở mắt nhìn, mũ trùm đầu màu xám tro và mắt kính --

Thì ra là anh !

Tỉnh lại lần nữa thì Đoan Mộc Mộc đã nằm ở trong bệnh viện, xung quanh một màu trắng tinh khiến cô có cảm giác như lên Thiên đường, giật giật cơ thể, đau đớn sau lưng khiến cô kêu rên thành tiếng.

"Đã tỉnh rồi hả ?" Người đàn ông ngồi trên ghế sa lon bên cạnh cửa sổ nghe được âm thanh, thả tờ báo trong tay ra.

Khang Vũ Thác?

Một hình ảnh thoáng qua trong đầu trước khi té xỉu, chắc là người đàn ông này cứu cô, tuy nhiên cũng tại vì anh nên mới bị thương, anh cứu cô cũng là chuyện đương nhiên.

"Cô lại thiếu tôi một cái nhân tình." Khang Vũ Thác đi tới, tóc đen mắt sáng, vẻ đẹp tự nhiên, chỉ một động tác tùy ý cũng hấp dẫn lòng người.

Đoan Mộc Mộc lúng túng kéo kéo khóe môi, tim đập thình thịch trong lồng ngực, "Sao, mỗi lần gặp anh đều không có chuyện gì tốt?"

Không ngờ cô lại nói như vậy, Khang Vũ Thác cười ha ha, "Tôi là tai họa của cô."

Đoan Mộc Mộc liếc mắt, mới phát hiện ngoài cửa sổ tối đen như mực, "Bây giờ là mấy giờ rồi?" Cô thấy căng thẳng.

"Tám giờ một phút tối." Khang Vũ Thác nhìn đồng hồ trên cổ tay, mỉm cười trả lời.

Trời! Cô ngủ lâu như vậy sao? Mà người đàn ông. . . . . .

"Anh vẫn không đi?" Đoan Mộc Mộc hình như không tin một Đại minh tinh sẽ ở bên mình nhiều giờ như vậy.

Khang Vũ Thác gật đầu một cái, "Không sai!"

"Vậy anh, tôi. . . . . ." Trong lúc nhất thời, Đoan Mộc Mộc không biết nên nói gì, nhưng có một dòng nước ấm từ trái tim xẹt qua, anh và cô chỉ là hai người xa lạ mà thôi, cư nhiên vẫn luôn ở đây bên cô cả ngày.

"Thương tích của cô là sao?" Vẻ mặt Khang Vũ Thác chợt thay đổi nghiêm túc.

Nghĩ đến cảnh tượng Lãnh An Thần đẩy ngã mình, giống như ngàn mũi kim đâm vào lòng, Đoan Mộc Mộc đau đớn vô cùng, cô lắc đầu một cái, không muốn nhắc lại.

"Có thể đưa tôi về nhà không?" Cô mở miệng.

Anh sững sờ, "Cô nhất định phải đi?"

"Ừ, " Đoan Mộc Mộc nhắm mắt lại, mặc dù cô ngàn lần không muốn trở về, nhưng bây giờ cô không còn lựa chọn nào khác, dù là biết rõ nơi đó là âm ty địa ngục, cô cũng chỉ có thể trở về.


Nhà họ Lãnh.

Trên chiếc bàn ăn hình elip, tất cả các mon ăn thịnh soạn đều bày lên đầy đủ, nhưng không có ai động đũa, bởi vì còn thiếu một người, lão phu nhân trầm mặt không nói lời nào, bề ngoài Lãnh An Thần thỉnh thoảng cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhưng trong nội tâm lại là sự bất ổn.

Người phụ nữ kia đi đâu? Buổi chiều cũng không về công ty, chẳng lẽ là đi bệnh viện, hay là bỏ nhà đi ra ngoài?

"Tiểu Thần!" lão phu nhân mở miệng.

Lãnh An Thần giật mình, ngẩng đầu lên, "Bà nội, cháu đi gọi điện thoại." Nhưng điện thoại của cô tắt máy.

Đáng chết! Người phụ nữ này không gây phiền toái cho anh thì sẽ không vui vẻ! Buổi chiều anh đang hối hận vì đã đối xử tệ với cô thì giờ phút này lại bị tức giận che lấp hết.

"........."

Chợt, ngoài cửa vang lên tiếng còi xe hơi, sau đó liền nghe thấy tiếng người giúp việc chạy vào, vẻ mặt vui mừng, "Thiếu phu nhân đã về."

Nghe thấy câu này, Lãnh An Thần cảm thấy những căng thẳng trong lòng đột nhiên biến mất, nhưng khi ánh mắt chạm vào bóng dáng ở cửa thì sắc mặt lại trở nên âm trầm.

"Đi đâu, tại sao trễ như thế mới trở về?" Lãnh An Thần ra vẻ một ông chồng khiển trách vợ mình.

Đoan Mộc Mộc ngắm nhìn những người đang ngồi ở bàn ăn không hề nhúc nhích, sau đó cúi người chào tạ lỗi, nhưng vết thương bị kéo đau, nên cô cắn môi cố nhịn, mở miệng, "Thật xin lỗi, khiến mọi người đợi lâu."

"Thiếu phu nhân nha, luôn luôn bày ra dáng vẻ kiêu ngạo này để nhắc nhở thân phận của mình." Người phụ nữ trên bàn ăn bất mãn lên tiếng.

Đang đau đớn còn bị châm chọc, khiến vết thương của Đoan Mộc lại càng đau hơn, "Thật xin lỗi!"

"Chị, tới dùng cơm!" Chợt, Lãnh An Đằng chạy tới kéo tay của cô, ấn cô vào chỗ ngồi.

Vết thương lần nữa bị đụng phải, cô bị đau đến sắc mặt tái đi, lão phu nhân hình như nhận thấy điều gì đó, "Chuyện gì xảy ra?"

Đoan Mộc Mộc liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, nói dối, "Buổi chiều bị xe đụng."

"Cái gì?" Lão phu nhân nhìn về phía Lãnh An Thần, chỉ thấy anh cúi đầu.

"Không có việc gì to tát ạ, chỉ là rách chút da, mọi người ăn cơm đi." Đoan Mộc Mộc nói xong liền cầm đũa lên, cố nén đau, nuốt nước mắt xuống, nuốt từng miếng từng miếng thức ăn trước mặt.

Trở lại phòng ngủ, cảm giác đầu tiên của Đoan Mộc Mộc chính là muốn khóc, những thức ăn kia, giờ phút này đều giống như mắc trong cổ họng, nuốt không trôi mà nhả cũng không ra, khiến cô bị nghẹn gần như muốn chết.

Cô không nên trở về, có lẽ cô nên chạy trốn. . . . . .

Cốc cốc! Cốc cốc!

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ có tiết tấu, Đoan Mộc Mộc vội vàng thu hồi tâm trạng của mình, đi mở cửa phòng, nhưng thật bất ngờ, không có ai, chẳng lẽ là ảo giác của mình? Đoan Mộc Mộc vừa tính xoay người, lại thấy trên tấm thảm màu trắng dưới chân có một cái hộp nhỏ, giống y như cái hộp lần trước treo trên tàng cây.

Cô thò đầu ra nhìn xung quanh một chút, đúng là không có người, ở lầu dưới có tiếng cười truyền đến, không biết là ai nói cái gì?

Đoan Mộc Mộc hồ nghi cau mày, nhặt lên hộp quà trở về phòng, vẫn là một gói kẹo và một bức họa, phía trên không có bất kỳ chữ, chỉ có một hình vẽ, là một con chim bị nhốt ở trong lồng đang nhìn lên trời xanh.

Bức tranh này muốn nói cho cô biết, con chim phải chịu được sự khổ sở khi bị nhốt trong lồng, thì mới có thể biết hưởng thụ tự do ngọt ngào khi thoát ra sao?

Nhìn bức tranh đầy ẩn ý, giời phút này Đoan Mộc Mộc càng muốn biết là ai đưa cho cô? Hai lần đưa tới gói kẹo và bức tranh đều là ở thời khắc cô đau lòng nhất, đây là đang yên lặng quan tâm cô sao? Biệt thự to như vậy, quan hệ của những người trong nhà này phức tạp như vậy, đến tột cùng còn có ai ở đây quan tâm cô chứ?

Cái tên đầu tiên lóe lên trong đầu chính là tô Hoa Nam, nhưng bây giờ chính anh cũng không ở trong biệt thự nhà họ Lãnh, mà là bị phái đi chi nhánh công ty ở nước ngoài, trừ anh ra, còn ai ở trong nhà họ Lãnh này quan tâm đến sống chết của cô đây?

Đoan Mộc Mộc suy nghĩ hồi lâu, đoán không ra người quan tâm mình là ai, nhưng có thể xác định người đó cũng không có ác ý, vì vậy cười nhẹ một tiếng, đem bức họa và gói kẹo bỏ vào trong một cái hộp.


Vừa rồi lúc ăn cơm đụng phải vết thương, nên bầy giờ ại đau dữ dội, chắc vết thương lại toác ra, quả nhiên, soi gương phòng tắm, băng gạc phía sau lưng cô đỏ tươi.

Đưa tay ra phía sau lưng đụng mấy cái, cô muốn thay băng cho chính mình, nhưng ngoại trừ cảm giác đau càng tăng, thì cô hoàn toàn không làm gì được, vết thương lại ở chỗ không với tới được sau lưng, nên cô không có biện pháp tự mình thực hiện, muốn tìm người giúp việc nữ giúp một tay, nhưng lại lo lắng bị lão phu nhân biết, dù sao cô cũng đã nói dối là chỉ xây xát chút da, đang lúc cô không biết làm sao, thì cửa phòng tắm bị đẩy ra.

"Anh vào làm gì?" Thấy người tiến vào, Đoan Mộc Mộc liền kéo áo lại, che kín cảnh xuân của mình bị lộ ra ngoài .

Mặc dù động tác của cô khá nhanh, nhưng vết máu thấm đỏ trên lưng cô trong nháy mắt liền rơi vào đáy mắt anh, trái tim của anh chợt căng thẳng, "Cô có sao không?"

Nghĩ đến việc anh hại mình thành ra như vậy, Đoan Mộc Mộc hừ lạnh một tiếng, "Khiến anh thất vọng, tôi không có chuyện gì, rất tốt!"

Biết cô còn đang tức giận, Lãnh An Thần cũng không khó chịu, "Tôi thấy cô chảy máu, hay là đi bệnh viện đi!"

Hai câu, anh đều nói rất bình thản, điều này làm cho Đoan Mộc Mộc cảm thấy ngoài ý muốn, không phải lần đó anh toàn nói những câu châm biếm hay sao? Anh như vậy là đang cắn rứt lương tâm sao? Nhưng cô không cần, không cần cái người mới chọc cho cô một dao, rồi lại cho cô kẹo để ăn, điều này cũng không thể làm vết thương của cô liền lại được.

Đoan Mộc Mộc không muốn dây dưa cùng anh, túm chặt chiếc áo chưa cài nút đẩy anh ra rồi chạy ra ngoài, lại bị anh níu lại, "Tôi giúp cô thay thuốc." Anh nhìn thấy trên bồn rửa mặt có băng gạc cùng bông y tế.

"Không cần!" Đoan Mộc Mộc cự tuyệt.

Nhưng một giây sau, bàn tay của anh đã giữ chặt bả vai của cô, "Đừng ép tôi dùng sức mạnh."

Khốn kiếp!

Cô còn chưa mắng ra miệng, anh đã giật áo sơ mi của cô ra, nhất thời cảnh xuân của cô liền lộ ra trong mắt anh, Lãnh An Thần không phải thiện nam, hình ảnh như vậy lại khiến bộ vị nào đấy trong cơ thể anh nhanh chóng có phản ứng, ngay cả hô hấp cũng thay đổi tiết tấu.

Đoan Mộc Mộc vừa thẹn vừa cáu, đôi tay bảo vệ cảnh xuân trước mắt, "Anh đi ra ngoài!"

Anh không ra, mà ngược lại ngón tay còn xoa lên vết thươngi, "Đừng làm rộn, để tôi xem!"

Âm thanh của anh trầm thấp mềm nhẹ, như có một bàn tay xoa lên trái tim bị thương của cô, nước mắt uất ức trong thoáng chốc chảy ra cuồn cuộn, khiến cô không thể thốt ra lời, cũng không có động tác gì, bởi vì cô sợ sự yếu ớt của mình sẽ sụp đổ ầm ầm.

Lãnh An Thần cẩn thận cởi băng ra, một vết thương hình tam giác đột nhiên đập vào mắt, thậm chí máu vẫn còn không ngừng rỉ ra, làn da của cô vốn trắng như tuyết, giờ khắc này ở dưới ánh đèn, máu đỏ hòa với tuyết trắng, sự đối lập mãnh liệt, khiến anh hít thở không thông.

Dung dịch sát trùng lau trên vết thương, cảm giác được thân thể cô run rẩy, nhưng không thấy cô rên một tiếng, nhìn cô như vậy, Lãnh An Thần nhẹ giọng an ủi, "Đau thì kêu lên!"

Kêu lên thì không đau sao? Cô hừ thầm một tiếng, càng cố gắng cắn chặt hàm răng, dù cô có đau muốn chết, cũng không để anh nhìn thấy, đây là sự quật cường cuối cùng của cô ở trước mặt anh.

Lãnh An Thần biết tính tình của cô, cũng không nói nữa, tuy nhiên động tác tay lại nhẹ thêm mấy phần, sát khuẩn vết thương cho cô, thoa thuốc xong, thay lại băng mới thì vì khẩn trương mà anh cũng toát hết mồ hôi.

Đoan Mộc Mộc cũng không dễ chịu gì, sau khi tất cả mọi việc kết thúc thì cô gần như một giây cũng không chậm trễ nhảy ra bên cạnh, sau đó nhặt áo bảo vệ bản thân mình rồi tính thoát đi.

"Bà xã!" anh kêu nhỏ, Đoan Mộc Mộc dừng lại, cảm giác thân thể bị anh ôm lấy từ phía sau.

"Thật xin lỗi --"

Cả nửa ngày, âm thanh của anh mới vang lên trong không gian, cũng trong nháy mắt đánh nát trái tim cô.

Tại sao lại nói ba chữ này? Cô có thể chịu được vết thương do anh hại, chịu được sự chê cười của anh, nhưng lại không chịu nổi sự dịu dàng của anh, trong khoảnh khắc này, nỗi uất ức trong lòng Đoan Mộc Mộc giống như dòng sông bị vỡ đê, không khống chế nổi nữa.


"Buông tôi ra!" Cô gầm nhẹ ra tiếng, mang theo tiếng khóc.

Lãnh An Thần không có buông tay, không biết tại sao, nhìn cô đau tới như vậy, anh lại muốn an ủi cô, nhưng hình như anh lại quên mất đau đớn này của cô cũng chính là do anh ban cho, cô hoàn toàn không cần.

"A --" Trên cánh tay truyền đến đau đớn do bị cắn nát, đột nhiên đau đớn khiến anh buông tay, còn cô đã thoát đi.

Vén áo sơ mi lên, rõ ràng vết cắn cực kỳ chói mắt, nhưng so với vết thương trên người cô, thì cái này có tính là gì?

Ngoài cửa, truyền đến tiếng cô khóc thút thít, đây là lần đầu tiên cô khóc khi bước chân đến cái nhà này, anh đã từng nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ khóc, nhưng lại không nghĩ rằng có một ngày thật sự nghe thấy tiếng khóc của cô, sao anh hoàn toàn không có một chút cảm giác vui sướng khi hành hạ cô? Ngược lại trong lòng buồn bã, giống như có thứ gì đó trong lồng ngực không thoát ra được.

Một hồi lâu, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng khóc nữa, Lãnh An Thần mới bước ra ngoài.

Trên chiếc giường lớn, cô nằm sấp ngủ ở nơi đó, thân thể nhỏ bé thỉnh thoảng còn run rẩy, đó là những nghẹn ngào sau khi bị uất ức, nhìn cô như vậy, trái tim của anh chợt thấy thít chặt, giống như có một sợi dây đang buộc chặt trái tim của anh, co rút lại mà không chịu sự khống chế của anh.

Đi tới, kéo chăn lên đắp cho cô, ánh mắt rơi vào gương mặt cô, thật lâu không có dời đi.

"Đau --" Đoan Mộc Mộc xoay người, đau đớn khiến cô thức tỉnh, nhìn ra ngoài cửa sổ, đã là sáng trưng.

Nhớ tới tất cả mọi chuyện ngày hôm qua, cô khổ sở nhắm mắt lại, nhưng trong nháy mắt lại mở ra, vì cô nghe được bên tai còn có tiếng hít thở của người khác.

Khi ánh mắt chạm vào gương mặt đó, cô hét chói tai, "Sao anh ngủ ở đây?"

Đây là nhà anh, giường của anh, sau khi kết hôn, cô vẫn luôn ngủ trên sofa, thật ra thì hiện tại người xâm lấn là cô, chỉ có điều hình như Đoan Mộc Mộc không nhớ rõ, trước mắt đều là một sự thực đáng sợ -- Lãnh An Thần và cô ngủ cùng nhau.

"Thật ồn ào." Lãnh An Thần dường như rất không vui, cau mày, lấy tay đè đầu cô xuống.

Đoan Mộc Mộc đang rối như tơ vò, cho đến nhìn thấy anh quần áo đầy đủ, lại nhìn chính mình cũng quần áo đầy đủ, mới thở phào nhẹ nhõm.

"Tiểu nhân." cô chửi rủa, đẩy tay anh ra.

"Là cô ngủ trên giường tôi." Người đàn ông vẫn còn nhắm hai mắt bất mãn ngược lại cô.

Đoan Mộc Mộc ngạc nhiên mấy giây, rồi dường như nhớ ra cái gì đó, trề môi, nhanh chóng nhảy xuống khỏi giường.

Được rồi! Ngày hôm qua do trong lòng cô quá đau đớn, nên hoàn toàn quên mất cái giường này là của anh, tuy nhiên nói thật cảm giác ngủ trên giường so với ngủ trên sofa thoải mái hơn nhiều.

Từ trong phòng tắm ra ngoài, Lãnh An Thần đã rời giường, đang đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài, nghĩ đến chuyện cùng giường chung gối cả đêm, Đoan Mộc Mộc lúng túng vội vàng giựt cửa phòng ngủ ra, nhanh chóng trốn đi.

Ở khúc quanh cầu thang, một bóng người đang đứng ở đó --

"Cha, chào buổi sáng!" Thấy Lãnh Chấn Nghiệp, Đoan Mộc Mộc lập tức cung kính chào hỏi.

Ánh mắt Lãnh Chấn Nghiệp rơi vào người cô, cuối cùng dừng ở trên mặt của cô, bên trong chứa đựng sự quan tâm, "Thương thế của con không sao chứ?"

"À? Oh. . . . Không có việc gì!" Đoan Mộc Mộc liền vội vàng lắc đầu.

"Nếu như không tốt thì phải đi bệnh viện, đừng gắng gượng chống đỡ." Nói xong, bàn tay Lãnh Chấn Nghiệp vươn tới, đặt trên bả vai của cô, nắn nắn.

-- Ông ta là lão sắc lang.

Bên tai bỗng dưng nhớ tới lời nói của Lãnh An Thần, Đoan Mộc Mộc cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, vội vàng lui về phía sau một bước, né tránh bàn tay của ông ta, "Con không sao, thật không có việc gì!"

"Vậy thì tốt." Lãnh Chấn Nghiệp cười cười, ánh mắt phức tạp ngừng lại lưu luyến trên mặt cô vài giây, rồi mới chậm rãi xuống lầu.

Nhìn bóng lưng của anh, ánh mắt Đoan Mộc Mộc cảm thấy ngây ngô, trong đầu chợt thoáng qua một ý tưởng đáng sợ --

Chẳng lẽ là ông ta? Là ông ta bí mật đưa quà cho mình?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro