CHAP 7: Khi Thiên Tài Nổi Giận - Tôi Sẽ Không Để Ai Động Vào Hạ Vy!



-Bồi thường đi!

Anh nhíu mày nhìn nó, hai người nói chuyện bằng ánh mắt "nhóc con, em đã quậy phá phải không?". Nó nhún vai "Đáng đời bọn họ thôi". Đúng là cái thái độ khinh người của nó ngay cả anh cũng phải bó tay.

Anh nhìn hắn. Đôi mày thanh tú đã nới lỏng ra đôi chút:-Chuẩn bị số tiền muốn lấy đi rồi đến Hạ Gia gặp tôi!

Anh quay người kéo theo nó bỏ đi, nó còn không quên quay lại lè lưỡi trêu hắn, hắn chỉ là đang thắc mắc về quan hệ mờ ám giữa hai người. Còn ông chú Dịch kia thì đã bị đông cứng người từ khi nghe cái câu 'đến Hạ Gia gặp tôi' đúng là đã chạm trúng quỷ rồi, ai mà dám động vào Hạ Gia chứ...

_________________

-Hạ Vũ à, em tự đi được mà..._nó nhăn nhó nhìn bóng lưng người phía trước cứ kéo nó đi.

Anh đột nhiên dừng làm làm mặt nó áp thẳng vào lưng anh:-Em có bị thương không?_giọng anh vừa trầm vừa ấm làm nó đôi chút giật mình.

Nó im lặng lắc đầu, anh quay đầu lại nhìn nó:-Cũng biết chọn chỗ để quậy phá đó, đói chưa?

-Rồi~_nó nhìn anh nhõng nhẽo. Anh chỉ thua cái trò mèo này. Đúng là rất giỏi giở trò xin ăn.

Anh và nó đi thẳng ra xe thì thấy Tiểu Nhuận và Thư Quỳ nét mặt rất nghiêm trọng đi đi lại lại ở trước. Tiểu Nhuận nhìn thấy nó thì vô cùng vui mừng chạy đến:-Vy Vy à, cậu không sao chứ?? Chạy đi đâu làm tụi tớ lo muốn chết!!??

Anh lên xe trước, nó giơ nắm đấm lên nhìn hai con bạn thân:-Là các cậu gọi anh tớ?

-Tại tụi tớ sợ cậu xảy ra chuyện...

-Hừm...bây giờ mới xảy ra chuyện đó!_nó lườm hai đứa kia rồi lên xe ngồi phía trước với anh, hai đứa kia như hai con cún con biết lỗi chẳng dám hứ hé tiếng nào.. Nhìn rất đáng yêu.

Nó biết anh rất bận nên cũng không muốn gây phiền phức cho anh, nhưng nó không thể ngồi yên được. Giống như là một thói quen rồi vậy. Nó nhìn ra bên ngoài đột nhiên im lặng làm không khí trong xe cũng trùn xuống hẳn. Nó là đang nhớ về khoảng thời gian lúc còn bé..

_________________

Anh dẫn nó đến quán Nhật mà nó thích, anh chỉ nhìn ba con quỷ đói kia ăn thôi, đúng là chỉ biết ăn với quậy là giỏi. Anh thở dài, còn chưa xong thì điện thoại anh đỗ chuông, màn hình chạy cái tên được anh lưu trong danh bạ 'Đào Hùng', anh đi chỗ khác mới bắt máy:-Tôi nghe!

-Phó chủ tịch của tôi ơi khi nào thì ngài mới về thế? Đột nhiên lại bỏ đi giữa cuộc họp thế này..._Đào Hùng giọng lo lắng nhiều phần nài nỉ.

-Tôi sẽ về ngay!_anh tắt máy rồi quay lại bàn ăn.

-Nhóc con, anh có chuyện gấp cần giải quyết, em ăn xong rồi đi taxi về được chứ?_anh nhìn nó.

Nó gật đầu cười tươi đưa tay lên làm dấu hiệu OK. Anh xoa đầu nó một cái rồi vội vàng rời đi. Nó khẽ đưa mắt nhìn theo một lúc lâu "tại mình gây rắc rối cả". Dù trong lòng nó biết vậy nhưng không thể thay đổi được gì. Vậy nên nó mới không chịu thay đổi bản thân.

__________________

-Bye bye, về cẩn thận, bác tài nhớ đưa bọn nó về tận nhà nha, không nó lại khóc lóc om sòm!!_nó cười tươi chào tụi kia không quên chọc ghẹo bác tài xế vài câu.

Nó quay người đi vào nhà, quản gia cúi người đi sau nó:-Tiểu thư có muốn ăn gì không ạ?

-Ăn đêm nhiều sẽ không tốt, bác nên giảm câu hỏi này lại. À mà bác đem lên phòng con một đĩa dâu nha!_nó nháy mắt, bác quản gia cười nhẹ gật đầu rồi đi xuống bếp dặn dò người chuẩn bị. Nó luôn cố gắng cười thật nhiều trước mặt người nhà nhưng nó quên rằng khi đang buồn thì nụ cười trở nên gượng gạo đến khó coi.

-Cạch-

Nó kéo cửa phòng lại, lê từng bước chân ra ban công hóng gió, mái tóc dài bồng bềnh được uốn nhẹ khẽ vui đùa cùng làn gió làm tóc rối bù lên, nhưng nó cũng mặc kệ.

-Hạ lão gia à.. Ba định khi nào mới trở về thăm con đây?_giọng nói trong trẻo nhưng lại đượm chút buồn, nó là đang đợi điều gì chăng? Đợi một phép màu!??

__________________

Quản gia khom người đưa cho anh ly nước giải nhiệt:-Thiếu gia, cách đây 30 phút có người của Bang gọi!

-Ai?

-Dạ là cậu Rin!

-Hạ Vy đã ngủ rồi chứ?

-Dạ vâng!

-Gọi lại Rin giúp tôi!_anh lạnh lùng tháo hờ cavast ra. Tay xoa xoa thái dương vẻ mệt mỏi.

Quản gia đưa điện thoại cho anh, giọng nói bên kia truyền đến tai, là giọng nói quen thuộc:-Lão đại, khi nào anh rảnh nhớ đến bang nha, tụi đàn em đang bạo loạn!

-Chú mày không giải quyết được sao?_anh khẽ nhíu mày.

-Không phải đàn em bang mình, là Bang Phi Long, tụi nó muốn thách đấu Bang mình!

-Chờ 5 phút.!_anh đưa điện thoại cho quản gia rồi rời đi ra xe không quên dặn một câu:-Để Hạ Vy ngủ.

-Vâng.._quản gia nhìn xe rời đi mới trở vào nhà, thì đã thấy nó ngồi gác chân trên ghế sa long chỗ anh vừa ngồi làm ông giật nảy người.

Nó ra vẻ hồn nhiên không biết chuyện gì:-Anh con vừa mới về lại đi rồi sao?

-Vâng...Vâng ạ!!_quản gia lắp bắp không dám nhìn thẳng vào mắt nó.

-Không sao, con ngủ trước đây!_nói rồi nó bỏ về phòng thật. Nó biết chứ, biết anh là người đứng đầu Bang Dracula, là nỗi ám ảnh của thế giới ngầm. Cũng là vì muốn bảo vệ vẹn toàn cho nó, bảo vệ chỗ đứng của Hạ Gia. Nghĩ đến đó nó càng thương anh nhiều hơn. Nó không muốn gây thêm phiền phức nữa chỉ muốn im lặng chờ đợi ngày mà anh tự mình nói ra tất cả với nó.

___________________

-Địa bàn Bang Dracula-

Nói là địa bàn thì có lẽ là hơi to tác nhưng nơi này còn có cái tên gọi to hơn là lãnh địa của 'ma cà rồng' (dracula = ma ca rồng). Nơi này không xa thành phố lắm, chỉ qua phía trước được che mắt bằng vũ trường và casino nên người khác sẽ không chú ý đến độ rộng phía sau.

Bang chỉ có 2000 anh em nhưng thực lực của mỗi người thì bằng 100 tên gộp lại, anh là người chú ý đến chất lượng chứ không phải số lượng. Các anh em trong bang rất tin tưởng anh và Rin, luôn phục tùng anh vì anh chính là người cho họ một cuộc sống mới và thu nhận họ, đối với họ anh như một vị thần.

Vừa thấy anh, các đàn em vội đứng ngay ngắn cúi người thật thấp:-Lão đại!!

-Ừm, vẫn khoẻ chứ?_anh lạnh lùng hỏi thăm, nhưng đã quan tâm như vậy sao có thể nói anh là người lạnh lùng được, chỉ qua anh không muốn thể hiện nhiều, đó cũng là điều khiến mọi người quý anh.

-Vẫn khoẻ, lão đại!!_đám đàn em nghiêm chào cứ như quân đội. Anh không nói gì đi vào căn phòng lớn phía cuối hành lang.

-CẠCH-

Cánh cửa lớn được mở ra, anh bước vào, 2 cánh tay đắc lực của anh vội nhìn về phía anh, chàng trai có mái tóc nâu đỏ khuôn mặt nhìn khá trưởng thành cao bằng anh nở nụ cười nhẹ:-Lão đại! Hoan nghênh anh trở về!!

-Rin, trực tiếp báo cáo đi!_anh chẳng bận tâm những lời chào vô nghĩa đó mà đi thẳng luôn vào vấn đề.

Rin gật đầu đưa cho anh tờ fax do Bang Phi Long gửi qua :"Hẹn anh em cùng gặp nhau tại bãi đất trống ngoại ô, xử lý ân oán 2 năm qua của hai bang chúng ta, kí tên Phi Long!". Anh đọc mà mi mắt hơi giựt giựt:-Chỉ đơn giản thế này thôi sao?

Rin gật đầu:-Lão đại không lẽ anh còn muốn hẹn tất cả các bang trong thế giới ngầm lại luôn hả?

-Đông vui thôi!_anh ngã lưng ra ghế thở dài:-À Rin, anh có chuyện muốn nhờ chú!

-Anh nói đi!_Rin nghiêm túc nhìn anh.

-Từ giờ hãy đi theo bảo vệ Hạ Vy giúp anh, mọi lúc mọi nơi! Nhất quyết không để Hạ Vy gặp nguy hiểm, con bé lại không biết tự bảo vệ bản thân..

-Anh à!??? Anh đang đùa sao??? Anh kêu em đi bảo vệ em gái 'lưu manh' nhà anh?? Hạ tiên sinh đúng là biết làm khó tại hạ rồi 😁!!_trước kia có một lần Rin gặp nó tại biệt thự Hạ Gia và bị nó chọc cho muốn điên lên.

Anh lườm Rin rồi quay sang chàng trai còn lại nãy giờ chỉ im lặng chơi game kia. Anh chàng đó bằng tuổi anh, là người khá ít nói nhưng một khi đúng chuyện rồi sẽ ngồi nói thâu đêm, ánh mắt người này rất sắc bén, là tay bắn tỉa bên cạnh anh cũng là cánh tay đắc lực như Rin.

-Duệ Kỳ, cậu lo chuyện trong bang thay cho phần của Rin, cứ theo đó mà làm!

Duệ Kỳ gật đầu rồi tiếp tục chơi game. Rin khóc không ra nước mắt, oán trời mà trời không thấu, đúng là đã tới số rồi, có tránh cũng không thể tránh được.

_________________

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro