Chap 46
Bầu trời buổi chiều xám xịt, mưa đổ xuống như tấm rèm nước nặng nề, che mờ cả thành phố. Jae-yi đứng trước cổng trụ sở cảnh sát, hơi thở đều đặn nhưng đôi tay lạnh buốt.
Bước vào bên trong, mùi giấy tờ, mùi cà phê cũ và tiếng điện thoại reo dồn dập hòa vào nhau. Một viên cảnh sát trẻ nhận lấy cặp tài liệu, mở ra, lật từng tờ một.
"Những bằng chứng này... đủ để khởi tố và ra lệnh bắt ngay lập tức." Giọng anh ta trầm xuống.
Jae-yi chỉ gật đầu, không đáp. Cô không tin vào sự nhẹ nhõm, ít nhất là cho đến khi mọi chuyện thật sự kết thúc.
Ở phía bên kia thành phố, trong căn biệt thự sáng rực đèn vàng, Yoo Tae-joon - người đàn ông từng khiến cả giới kinh doanh phải nể sợ đang thong thả thưởng thức ly rượu vang.
Trên TV vẫn là bản tin thị trường, những con số tăng giảm chẳng mấy quan trọng với ông ta... cho đến khi màn hình chớp sang bản tin nóng:
"Cảnh sát Seoul vừa xác nhận đã nhận được toàn bộ bằng chứng liên quan đến hàng loạt hành vi phạm pháp: gian lận tài chính, rửa tiền, và giao dịch đất đai trái phép... Người bị tình nghi đứng sau vụ việc là chủ tịch tập đoàn Yoo Tae-joon."
Ly rượu trượt khỏi tay ông, rơi xuống thảm, chất lỏng đỏ thẫm lan ra như một vết máu. Ông chưa kịp đứng dậy thì tiếng chuông cửa dồn dập vang lên, tiếp theo là tiếng giày đen giẫm mạnh xuống sàn.
Cảnh sát tràn vào, đọc rõ ràng từng chữ trong lệnh bắt. Phía sau họ là ánh đèn chớp nháy của xe truyền thông. Ông cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng khi bị còng tay, ánh mắt vô thức hướng về phía cửa kính lớn... nơi, qua màn mưa xối xả, ông nhìn thấy Jae-yi đang đứng.
Cô mặc áo khoác đen, ôm chặt chiếc ô, gương mặt lạnh nhưng ánh mắt không hằn học. Chỉ là một nỗi buồn rất sâu, và một sự cắt đứt không thể cứu vãn.
"Con..." ông gọi, giọng khản đặc, nhưng tiếng mưa đã nuốt mất nửa lời.
Jae-yi không đáp. Chỉ lặng lẽ nhìn ông bị đưa đi, đôi giày da của ông ngập trong nước mưa loang lổ.
Khi xe cảnh sát lăn bánh, Seul-gi mới từ phía sau chạy tới, vội vã bung ô che cho cô.
"Cậu ướt hết rồi..." giọng nàng khẽ nhưng đầy lo lắng.
Jae-yi cười nhạt, nhưng giọng run lên: "Không sao. Mình... đã làm được. Mọi thứ... đã kết thúc rồi."
Seul-gi im lặng, chỉ siết nhẹ tay cô, như một cách nhắc rằng từ nay cô sẽ không phải đối diện mọi thứ một mình nữa.
Hai người đứng bên nhau, giữa cơn mưa nặng hạt. Tiếng còi xe cảnh sát xa dần, để lại một khoảng trống kỳ lạ.
Jae-yi ngửa mặt lên trời, mưa tạt vào mắt, mặn chát. Tự do thứ mà cô mong đợi suốt nhiều năm cuối cùng cũng đến.
Nhưng nó không giống như cô từng tưởng tượng. Nó không phải là một tiếng reo hân hoan, mà là một khoảng lặng sâu hun hút.
Cô biết, ngày mai, mọi thứ sẽ thay đổi. Không còn là con gái của một người đàn ông quyền lực, không còn là cái bóng bị điều khiển... nhưng cũng đồng nghĩa với việc, cô phải bắt đầu lại từ đầu.
Và chỉ có một điều chắc chắn: ở bên cạnh cô, vẫn luôn có Seul-gi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro