Chương 301 - 310

Kỳ Thiệu Nguyên đoạt lại điện thoại di động của mình, "Cậu mịa nó mới có bệnh đẩy! Trả điện thoại cho tôi!"

Nói xong lập tức bấm nút Enter, đăng đoạn bình luận này, sau đó, tiếp tục ấn like và bình luận cho mỗi bài Microblogging "Phất nhanh "của Lâm Yên.

Những lời tán dương hoàn toàn không hợp kia của Kỳ Thiệu Nguyên, xen lẫn bên trong một đám tiếng mắng, quả thực là hạc giữa bầy gà, vô cùng bắt mắt.

"Cậu mịa nó thế mà hâm mộ ngôi sao... Hâm mộ ngôi sao còn chưa tính... Cậu theo đuổi ai không được... Lại đi theo đuổi loại nữ nhân này? Tôi thấy không phải đầu óc cậu hỏng! Là đầu óc bị rớt mất!" Mặt mũi Vệ Từ Phong tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.

Kỳ Thiệu Nguyên dùng một loại biểu lộ nhìn thấu hết thảy, từ trên cao nhìn xuống liếc mắt lườm Vệ Từ Phong, "Cậu thì biết cái gì! Từ hôm nay trở đi, tôi chính là fan trung thành cấp Bos của Yên tỷ! Tôi mịa nó không cho phép cậu vũ nhục tiểu tỷ tỷ thần tiên của tôi!"

"Cũng chỉ bởi vì cô ta giống Yeva? Cô ta hoàn toàn là bắt chước bừa được không! Cậu là mắt mù sao! Loại người như cậu còn không biết xấu hổ nói là Fan hâm mộ của lão đại? Tôi thấy cậu chính là fan giả!" Vệ Từ Phong tức giận nói.

Kỳ Thiệu Nguyên nghe vậy xạm mặt lại, khóe miệng co giật gầm thét: "Cậu mới mắt mù! Cậu mới là fan giả đó!"

Cái tên mắt mù nhất này, thế mà còn không biết xấu hổ mắng hắn mắt mù?

Vệ Từ Phong một mặt xem thường, "Giả chính là giả! Coi như là giống, tôi cũng tuyệt đối không có khả năng phản bội lão đại! Nữ nhân kia tạo ra loại khoác lác buồn cười này, tôi ngược lại muốn xem xem, chờ đến lúc thực chiến cô ta dám lên hay không!"

Kỳ Thiệu Nguyên: "Ha ha."

...

Ban đêm, Lâm Yên đang ngồi ở trước máy tính lướt microblogging, đột nhiên nhận được điện thoại đoạt mệnh liên hoàn Đa Đa gọi đến.

"Chị Yên! Chị lại làm cái gì!!!" Điện thoại vừa mới kết nối, liền truyền đến thanh âm kích động của Đa Đa.

Lâm Yên nháy nháy mắt, "Chị lại làm sao?"

"Chính chị tự đi xem microblogging của Vệ Từ Phong!"

"Ha!? Vệ Từ Phong?"

Lâm Yên nói xong, bấm chuột, nghi ngờ tiến vào microblogging của Vệ Từ Phong.

Sau đó liền thấy, bên trên giao diện microblogging của Vệ Từ Phong, đưa một bài microblogging vô cùng bắt mắt lêи đỉиɦ.

Chính là bài đăng trước đó hắn nói trừ phi mắt mù mới có thể coi trọng cô.

Khoé miệng Lâm Yên hơi rút, lúc này mới nhớ tới lời nói trước đó Vệ Từ Phong cãi lộn cùng cô.

Cái tên này, là học sinh tiểu học sao? Thật sự là đưa bài microblogging kia lên đầu...

Chịu kí©h thí©ɧ liền muốn đăng microblogging, làm chuyện này...

Được rồi được rồi, xem ở hắn ta là Fan hâm mộ của mình, liền không so đo cùng cái tên này.

Ai, cô thật sự là quá sủng fan.

Đa Đa ở đầu kia điện thoại, sắp khóc, "Tấm hình chị nói chuyện cùng Hàn Dật Hiên kia đã đưa tới không ít tiếng mắng, trong lúc mấu chốt này, Vệ Từ Phong đột nhiên lại làm ra hành động như vậy, quả thực đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, tấm hình kia rõ ràng chính là có người cố ý xuyên tạc bôi nhọ chị, Vệ Từ Phong thì càng không thể nói lý, mấy ngày nay rõ ràng là hắn ta chủ động dính lên, cái này người khác không biết, chính hắn ta còn không rõ à, hiện tại làm như vậy lại là có ý gì..."

Lâm Yên nghe Đa Đa nói, khóe miệng hơi câu.

Nha đầu này đại khái cũng không phát hiện, thái độ của cô ấy đã bắt đầu nghiêng nghiêng về phía cô.

"Bình tĩnh bình tĩnh, chống đỡ nổi mấy ngày này là khỏe, ngược lại chị không có mấy cảnh phim, rất nhanh liền đóng xong! Về sau chị tuyệt đối sẽ không tiến vào loại đoàn làm phim tử vong này!" Lâm Yên trấn an nói.

Đa Đa: "Ít gạt người ta đi, cho chị thêm ít tiền, đoàn làm phim gì chị không dám tiến vào?"

Lâm Yên: "Ây..."

Không nghĩ tới mặc dù quen biết không lâu, nhưng Đa Đa đã khắc sâu hiểu biết với cô như thế...

Thực ra lời nói vừa rồi của cô thật sự là lời trong lòng.

Cũng không phải bởi vì sợ bị anti fan xé, muôn vàn anti fan, cô cũng không sợ hãi.

Chủ yếu là sợ... Bạn trai ăn dấm...

Mấy ngày kế tiếp, hành trình quay chụp của Lâm Yên được sắp xếp kín mít, cơ hồ hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi.

Trong lúc đó, ông ngoại bên kia gọi cho cô một cuộ điện thoại, đại khái là thương lượng một chút chuyện tháng sau thi đấu cùng WW, Lâm Yên chuẩn bị cố gắng hoàn thành công việc bên đoàn làm phim trong mấy ngày này, sau đó lại tới bên chỗ ông ngoại thương nghị kỹ càng.

Sau khi ghi hình hiện trường cùng ghi âm trong xe đua được công bố, cô cũng nhìn thấy, mặc dù năng lực làm hoa tiêu của cô, coi như được khẳng định, chỉ là, trong mắt mọi người, kinh nghiệm lý luận không phải là trình độ thực chiến, hoa tiêu cùng tay đua xe hoàn toàn là hai lĩnh vực, nếu cô muốn trực tiếp vào sân, còn phải tốn thời gian bàn bạc với ông ngoại một chút.

Đoàn làm phim bên này, hết thảy cảnh quay chụp cũng rất thuận lợi.

Lâm Yên diễn vai máy kiếm tiền không có chút tình cảm nào đã vô cùng thuận buồm xuôi gió, thái độ Vệ Từ Phong với cô mặc dù vẫn là rất ghét bỏ, cũng may khi quay chụp vẫn rất chuyên nghiệp, đồng thời diễn cảm giác vừa yêu vừa hận với Lâm Phiên Nhược kia vô cùng sinh động có thần.

Trong nháy mắt, Lâm Yên chỉ còn lại một cảnh cuối cùng liền có thể triệt để kết thúc.

Cảnh này là đóng cùng Bùi Nam Nhứ.

Bùi Nam Nhứ lúc này đang đóng phim cùng Tưởng Tư Phi, Lâm Yên trang điểm tốt, chờ ở khu nghỉ ngơi.

Cảnh quay chụp hôm nay là ở ngoại thành, hoàn cảnh thanh tịnh và đẹp đẽ, phong cảnh hợp lòng người.

Lâm Yên nằm trên ghế ở khu nghỉ ngơi, nhìn Bùi Nam Nhứ phía xa đang quay chụp, không khỏi có chút khẩn trương, dù sao cũng là lần đầu tiên chính thức diễn chung cùng idol.

Đa Đa bên cạnh có phần hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua Lâm Yên, nghĩ thầm, khó có khi Lâm Yên cũng khẩn trương.

Trước đó quay nhiều ngày như vậy, mặc kệ là diễn với ai, cô đều là một bộ thái độ thờ ơ, phần diễn cùng Vệ Từ Phong càng là hoàn thành đến vô cùng thuận lợi.

Bất quá, cũng không kỳ quái, dù sao Lâm Yên cũng là Fan hâm mộ của Bùi Nam Nhứ, đoán chừng là bởi vì cái này nên kích động.

"Chị Yên chờ một lát nữa dù kích động thì kích động, nhưng cũng phải khắc chế chính mình, đừng làm những gì không nên làm..." Đa Đa nhịn không được nhắc nhở một câu.

Lâm Yên vì để một lát nữa có thể nhập vai tốt hơn, diễn khí tràng tổng giám đốc bá đạo, vừa mở ra video lặp đi lặp lại của Bùi Duật Thành trong điện thoại di động để quan sát, vừa lên tiếng nói, "Yên tâm đi, chị hết sức tiếc mệnh..."

Lại nói, cô cũng không dám!

Ánh mắt Đa Đa liếc xéo qua, trong lúc vô tình thấy điện thoại Lâm Yên, phát hiện Lâm Yên bắt đầu từ lúc nãy vẫn đang xem đi xem lại video, tựa hồ là cùng một người nam nhân.

Mặc dù chỉ là vội vàng liếc mắt qua, vẻn vẹn một bên mặt lại có thể nhìn ra, là nam nhân vô cùng đẹp trai.

Đa Đa vừa thấy, lập tức lộ ra biểu lộ cảnh giác, thử mở miệng thăm dò, "Chị Yên, chị lén lút đang xem cái gì vậy? Đã xem cả nửa ngày!"

Lâm Yên nghe vậy nhíu mày, nâng cằm lên, khẽ cười một tiếng nói, "Xem video tiểu ca ca nha, làm sao rồi? Không thể trêu chọc coi như xong, chị còn không thể nhìn một chút sao?" . 

Khoé miệng Đa Đa hơi rút, đúng lúc này, cô ấy nhìn thấy trong video của Lâm Yên, lóe ra bóng lưng của một người nam nhân đứng ở bên bể bơi, sắc mặt lập tức càng đen hơn, "Chị... Chị ngươi giữa ban ngày xem loại này video nhạy cảm này? Chị có thể khiêm tốn một chút hay không!!!"

Lâm Yên: "Ách... Vì sao lại phải thu liễm?"

Chị xem bạn trai chị, coi như nhạy cảm một chút thì thế nào?

Nói đến... Bùi Duật Thành cũng đã ra nước ngoài một tuần lễ, trong khoảng thời gian này, cô cùng Bùi Duật Thành chưa từng có bất cứ liên hệ gì.

Bùi Duật Thành không có chủ động gọi điện thoại tới cho cô, một cái tin nhắn ngắn cũng không có, Lâm Yên thì tình cảm ngớ ngẩn liền càng không biết nói gì, hai người đều là thông qua Bùi Vũ Đường hoặc là Bùi Nam Nhứ mà truyền lời cho nhau.

Cho nên, hai người cứ duy trì phương thức ở chung quỷ dị như vậy, thật giống như, trạng thái mất khống chế của Bùi Duật Thành trước đây không lâu chẳng qua là cô đang nằm mơ.

Trước đó cô còn lo lắng Bùi Duật Thành sau khi vạch mặt, sẽ quá mức can thiệp khống chế quản lý cô, nhưng bây giờ xem ra, tất cả đều là lo lắng vô ích...

Lâm Yên đang nói với Đa Đa, lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng "Két", Bùi Nam Nhứ cùng Tưởng Tư Phi đã quay xong.

Đạo diễn Khương Nhất Minh trò chuyện cùng Bùi Nam Nhứ và Tưởng Tư Phi trong chốc lát, sau đó, đi tới phía Lâm Yên.

"Lâm Yên, chuẩn bị thế nào rồi!" Khương Nhất Minh lo lắng mở miệng hỏi.

Lâm Yên vội vàng đứng dậy, quay đầu trở lại nói, "Khục, vẫn ổn đi..."

Thực ra trong lòng rất không yên, dù sao vẽ hổ khó vẽ xương, phần diễn trước đó, nàng còn có thể dựa vào lấy hung bù (?) ứng phó, nhưng cảnh hôm nay cần quay cùng Bùi Nam Nhứ, đấu khí tràng với nhau, sợ là quá sức...

Chỉ là, Khương Nhất Minh tựa hồ lại vô cùng tin tưởng cô, ý cười đầy mặt mở miệng nói, " Lâm Yên, cô không cần khẩn trương, chỉ cần phát huy như bình thường là có thể, ngày đó cô thử vai vô cùng hoàn mỹ, tin tưởng tôi, cô chính là ứng cử viên Lâm Phiên Nhược thích hợp nhất, cứ dựa theo biểu hiện ngày đó của cô là đủ rồi! Sợ là ngay cả Nam Nhứ cũng không ép nổi khí tràng của cô!"

"Ây..." Lâm Yên nghe đạo diễn Khương nói đến thử vai ngày đó, lập tức càng thêm chột dạ.

Thử vai ngày đó căn bản cũng không phải là cô diễn dưới trạng thái tỉnh táo...

Đúng lúc này, Bùi Nam Nhứ cũng đi tới, hơi mở miệng cười nói, "Ghi hình thử vai ngày đó của Lâm tiểu thư tôi cũng đã xem qua, xác thực diễn rất khá, rất chờ mong diễn chung cùng Lâm tiểu thư."

Lâm Yên nghe Bùi Nam Nhứ nói, quả thực thụ sủng nhược kinh, "Khục, Bùi Ảnh Đế ngài quá khen rồi, lúc ấy tôi cũng là phát huy vượt xa bình thường..."

"Ha ha, Lâm Yên, chớ khiêm nhường, biểu hiện lúc đó của cô không thể nào là tùy tiện phát huy vượt xa bình thường liền có thể làm được, mà là kỹ thuật diễn xuất cực kỳ cường đại mới có thể khống chế! Được rồi, không có vấn đề gì, chúng ta hiện tại liền bắt đầu?" Khương Nhất Minh không kịp chờ đợi nói.

Lâm Yên: "..."

Không có biện pháp, tạm thời thử một lần đi...

Gần đây tốt xấu gì cô cũng học bù lại kỹ thuật diễn xuất lâu như vậy, có lẽ thật sự có thể kích phát tiềm lực thì sao?

Rất nhanh, Khương Nhất Minh thông báo cho hết thảy công nhân viên chuẩn bị, quay chụp chính thức bắt đầu.

Cảnh hôm nay, chính là cảnh khi Lâm Yên thử vai, nam chính Trần Kính đã bị ngăn trở không gượng dậy nổi, Lâm Phiên Nhược làm đối thủ một mất một còn của Trần Kính, tới bệnh viện tìm hắn đàm phán, muốn cùng hắn hợp tác.

Khác biệt duy nhất chính là, trước đó thử vai là người giả, biến thành người thật Bùi Nam Nhứ này.

Khung cảnh quay là trong phòng bệnh của bệnh viện, nam chính nằm trên giường bệnh.

"3, 2, 1! Action! Bắt đầu!" Sau khi Khương Nhất Minh hô bắt đầu, ánh đèn quay phim vào chỗ.

Bùi Nam Nhứ đóng vai nam chính Trần Kính nằm ở trên giường bệnh, thợ trang điểm hóa trang sắc mặt của Bùi Nam Nhứ có chút tái nhợt suy yếu, trên cằm mơ hồ còn có chút râu ria, lôi thôi lếch thếch khác hoàn toàn so với nghiêm cẩn lúc bình thường.

Chỉ là, cho dù như thế, Bùi Nam Nhứ trong màn ảnh vẫn là cực có mị lực như cũ, đồng thời nhiều hơn mấy phần mỹ cảm chán chường.

Trần Kính cả đời này chưa từng thất bại, đây là lần thất bại đầu tiên của hắn trong đời.

Hắn nằm ở bệnh viện, ngăn cách hết thảy liên hệ với ngoại giới, ròng rã nửa tháng, ngoại trừ bạn gái, không muốn gặp bất kỳ người nào.

Chính hôm đó, một vị khách không mời mà đến bệnh viện, Lâm Phiên Nhược.

Lâm Yên mặc trên người một thân âu phục màu đen, trên mặt mang theo kính râm rộng lớn, đẩy cửa phòng bệnh.

Khi thấy Lâm Phiên Nhược xuất hiện ở đây, Trần Kính trên giường bệnh, đang nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, vẻ mắt có chút mơ màng, khí tràng thay đổi trong nháy mắt.

Mới vừa rồi còn là một bộ hoàn toàn vô hại, trạng thái không có lực uy hϊếp, trong nháy mắt Lâm Phiên Nhược xuất hiện, khí tràng Bùi Nam Nhứ lập tức nổ tung, nam nhân sát phạt quả quyết trên thương trường kia đã trở về.

Ánh mắt lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện, khiến cho Lâm Yên hít vào một ngụm khí lạnh.

Không hổ là Bùi Ảnh Đế cấp bậc quốc bảo...

Lực biểu hiện này!!!

Rõ ràng bình thường là người ôn nhu như vậy, giờ phút này lại mảy may không có một chút hình bóng của mình.

Quả thực là kỹ thuật diễn xuất bá đạo của idol tôi!

Lâm Yên mau chóng hoán đổi từ trạng thái Fan hâm mộ, bỏ qua ánh mắt bất thiện của Trần Kính, đi thẳng đến cái ghế bên cạnh giường bệnh, ngồi xuống.

Đối mặt với tử địch trên thương trường này, hai con ngươi Trần Kính híp lại, tinh quang bắn ra, "Lâm tổng đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa."

Giờ phút này, vẻ mặt Trần Kính nhìn như ung dung thản nhiên, thế nhưng cảm giác áp bách cực lớn đột nhiên trút xuống kia, lại khiến cho công nhân viên xung quanh đều cảm thấy áp lực, chớ nói chi là Lâm Yên an vị bên cạnh Bùi Nam Nhứ.

Lâm Yên tập trung tất cả lực chú ý mới khiến cho mình chống đỡ được dưới cảm giác áp bách này, cưỡng ép nói ra lời thoại: "Trần tổng, chỉ là chút ít gió nhỏ này, liền không gượng dậy nổi?"

Cách đó không xa, Khương Nhất Minh nhìn chằm chằm camera, sắc mặt đã hơi có chút biến đổi.

Cảm giác không đúng...

Mặc dù nhìn như ngữ khí biểu lộ lời thoại đều đúng, thế nhưng, khí tràng của Lâm Yên hoàn toàn bị đè ép...

Hoàn toàn khác biệt so với trong tưởng tượng của ông ấy.

Giờ khắc này, sắc mặt Bùi Nam Nhứ mặc dù tái nhợt, thậm chí mặc trang phục bệnh nhân, hoàn toàn không có uy nghiêm như ngày xưa, thế nhưng, chỉ là một ánh mắt tùy tiện, liền có thể khiến người ta cảm thấy, hắn vẫn là Trần Kính cho tới bây giờ sẽ không ngã xuống như cũ, biểu lộ nhìn Lâm Yên, chỉ như thằng hề bỏ đá xuống giếng.

Coi như rồng mắc chỗ nước cạn, nhưng rồng cuối cùng vẫn là rộng.

Lâm Yên cũng bị Bùi Nam Nhứ nhập vai thật sâu vào Trần Kính trước mắt làm rung động.

Lâm Yên: "Cùng tôi hợp tác, là lựa chọn duy nhất của anh..."

Khương Nhất Minh nhìn đến đây, trực tiếp lắc đầu, "Cắt! Dừng lại đi! Không được, làm lại!"

Lâm Yên chợt thở ra một hơi, chính cô cũng biết, cô sợ là diễn không được.

Sắc mặt Khương Nhất Minh phức tạp đi qua phía Lâm Yên, "Lâm Yên, làm sao vậy? Có phải trạng thái hôm nay không tốt lắm hay không?"

Bùi Nam Nhứ mở miệng nói, " thực ra, Lâm tiểu thư vừa rồi diễn cũng không tệ."

Khương Nhất Minh gật gật đầu, mở miệng nói, "Tôi cũng không phải nói Lâm Yên vừa rồi diễn không tốt, ngược lại... Lâm Yên, đối với dạng diễn viên không phải chuyên nghiệp như cô mà nói, xác thực đã phi thường tốt, thế nhưng, kỳ vọng của tôi với cô không giới hạn ở đây, cô hoàn toàn có thể tốt hơn, hiểu chưa?"

Lâm Yên nghe vậy, không biết nên nói lại cái gì.

Khi cô mất đi ý thức, đến cùng là diễn thế nào? Thật sự diễn tuyệt như thế sao?

Bùi Nam Nhứ tốt tính nói, "Không sao, chúng ta có thể thử thêm vài lần."

Khương Nhất Minh nhìn về phía Lâm Yên, nói cho cô, "Lời thoại cảnh này thực ra không nhiều, trọng điểm là cô, là khí tràng của cô, phải biết, Lâm Phiên Nhược bên trong kịch bản là đối thủ duy nhất của Trần Kính, khí tràng của cô sao có thể bị Trần Kính hoàn toàn ép đến sít sao?

Mặc dù tôi có thể để Nam Nhứ thu liễm khí tràng một chút, phối hợp với cô tốt một chút, thế nhưng nếu như vậy, trình độ cả bộ phim liền rớt xuống trong nháy mắt, cho nên, biện pháp duy nhất là, cô nhất định phải bắt kịp Nam Nhứ mới được!

Ví dụ như trạng thái ở ngay câu thoại đầu tiên của cô đã không đúng, lộ ra giống như cô là tới cười trên nỗi đau của người khác, câu lời thoại thứ hai, cô đã hoàn toàn bị khí tràng của Nam Nhứ ép xuống, như vậy cô làm sao có thể khiến người xem tin tưởng, cô chỉ bằng một câu, một ánh mắt, liền có thể khiến Trần Kính đồng ý hợp tác với cô?"

Lâm Yên nghiêm túc nghe Khương Nhất Minh giải thích vai diễn, "Tôi hiểu rồi..."

Nhưng, hiểu thì hiểu, trong thời gian ngắn, làm sao có thể làm được.

Bùi Nam Nhứ cấp bậc vua màn ảnh, dùng kỹ xảo của hắn, thời điểm triển khai toàn bộ khí tràng, coi như là phóng tầm mắt ra toàn bộ ngành giải trí, cũng không có khả năng có người có thể có khí tràng đè ép được hắn.

Hiện tại, kêu một người không phải diễn viên chuyên nghiệp, vừa học bù kỹ thuật diễn xuất không bao lâu như cô đi ép khí tràng của hắn, cơ hồ là không thể nào.

Thế nhưng nghe Khương Nhất Minh nói, phi thường hài lòng với biểu hiện lúc thử vai của cô.

Nếu không có lần kia, có lẽ Khương Nhất Minh liền miễn cưỡng cho qua, thế nhưng, khả năng bởi vì có so sánh đối lập, dẫn đến yêu cầu cùng kỳ vọng của Khương Nhất Minh đối với cô cực cao...

"Được rồi, không có việc gì, chúng ta làm lại một lần nữa." Khương Nhất Minh an ủi mở miệng nói.

Lâm Yên gật gật đầu, hít sâu một hơi, "Được."

Lần này, Lâm Yên nỗ lực để mình bài trừ sự quấy nhiễu của Bùi Nam Nhứ, để mình không bị khí tràng của hắn ảnh hưởng.

"Lâm tổng đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa." Ngữ khí của Bùi Nam Nhứ không có phẫn nộ vì đột nhiên bị Lâm Phiên Nhược tìm tới cửa, ngược lại vô cùng bình tĩnh, nhưng mà cao ngạo trong sự bình tĩnh này lại lộ ra Lâm Phiên Nhược giống như là một người không quan trọng.

"Trần tổng, chỉ là chút ít gió nhỏ này, liền không gượng dậy nổi?" Lâm Yên lần nữa nói ra lời thoại.

"Cắt ——" Khương Nhất Minh lần nữa hô ngừng, "Lâm Yên! Khí tràng của cô đâu? Còn kém hơn lần trước! Nhớ kỹ cô không thể bị Nam Nhứ ngăn chặn! Không thể bị hắn ngăn chặn hiểu không?"

Lâm Yên cũng sắp khóc, "Đạo diễn Khương, tôi cũng không muốn đó! Thế như là, cho xin đi, đây chính là Bùi Nam Nhứ! Quán quân duy nhất của ngành giải trí, xuất đạo liền là vua màn ảnh Bùi Nam Nhứ trên đỉnh cao! Dùng kỹ thuật diễn của Bùi Ảnh Đế, đừng nói toàn bộ ngành giải trí, coi như là những đại BOSS chân chính trên thương trường kia, cũng không có ai có thể ép hắn..."

Chỉ trách idol cô quá trâu bò...

Không đúng, có một người có khí tràng nhất định có thể nghiền ép...

Bùi Duật Thành...

Bùi Nam Nhứ nghe Lâm Yên nói, nhịn không được bật cười, "Lâm tiểu thư quá khen rồi."

Đối với Lâm Yên, Khương Nhất Minh cũng đồng ý, "Lâm Yên, tôi biết, tôi đương nhiên biết, cho nên lúc ban đầu thời điểm tuyển vai Lâm Phiên Nhược này, tôi vẫn hết sức lo lắng, thế nhưng, còn may mắn, cô bị tôi phát hiện! Cô chỉ cần xuất ra trình độ ngày đó khi cô thử vai, coi như là... Coi như là một nửa trình độ, vậy cũng tuyệt đối đủ rồi! Cô tốt nhất là tìm lại trạng thái đi!"

Lâm Yên: "..."

Lại là thử vai!

Mợ nó! Một ý thức khác trên người cô đến cùng là cái gì quỷ? Lợi hại như vậy sao?

"Lâm Yên, tôi tin tưởng cô, cô nhất định có thể! Một lần nữa!" Khương Nhất Minh vẫn như cũ tràn đầy lòng tin với cô.

"Ây..." Được.

Thế là, Lâm Yên chỉ có thể tiếp tục.

Thế nhưng là, sau mấy lần, Khương Nhất Minh vẫn không có một lần nào thỏa mãn như cũ.

Ngắn ngủi trong mấy lần quay chụp, Lâm Yên cảm giác mình cũng sắp bị móc rỗng, thế nhưng Khương Nhất Minh còn luôn luôn nói một câu "Khí tràng không đủ" kia.

"Không được, hoàn toàn không được... Được rồi, nghỉ ngơi một hồi đi, Lâm Yên cô tốt nhất tìm lại trạng thái đi!" Sắc mặt Khương Nhất Minh có chút không tốt lắm.

Đại khái là hi vọng càng lớn, thất vọng càng lớn.

Cuối cùng, Lâm Yên gần như rã rời ngồi trên ghế dựa nghỉ ngơi, "Cảm giác thân thể bị lấy hết..."

Bùi Nam Nhứ ngồi xuống bên cạnh Lâm Yên, "Từ từ sẽ được, đừng có gấp, cô làm người mới, có thể diễn thành như này, đã rất khá, chẳng qua là yêu cầu của đạo diễn Khương với cô tương đối cao."

Lâm Yên thở dài, "Tôi biết..."

Nói xong nhìn về phía Bùi Nam Nhứ, "Cái kia, Bùi Ảnh Đế, ngày đó khi tôi thử vai, thật sự diễn rất tốt sao?"

Bùi Nam Nhứ nhớ lại một chút, "Nói như thế nào đây... Cô diễn lúc đó... Cơ hồ đã không thể dùng cái chữ diễn này để hình dung, lúc đó khi cô diễn, không có chút dấu vết diễn kịch nào, thật giống như, cô hoàn toàn chính là người kia, mà lại..."

Lâm Yên: "Mà lại cái gì?"

Bùi Nam Nhứ: "Mà khí tràng cô có trong nháy mắt, thậm chí rất giống anh của tôi, trước đây có thử vai đặc sắc như thế, cũng khó trách đạo diễn Khương yêu cầu nghiêm khắc với cô như thế."

"Không thể nào?" Lâm Yên nghe vậy khϊếp sợ không thôi.

Cô mặc dù một mực dùng video Bùi Duật Thành làm bản gốc học tập, nhưng cho tới nay đều là diễn cái hình thiếu bóng, coi như là trình độ siêu phát huy cũng không có khả năng diễn xuất khí tràng của Bùi Duật Thành.

Lâm Yên đang kinh ngạc, lúc này, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.

Có một tin Wechat mới.

Sau khi Lâm Yên thấy rõ Wechat là ai gửi tới, lập tức trừng to mắt.

Bùi Duật Thành!?

Một tuần lễ không có liên hệ, Bùi Duật Thành thế mà gửi tin nhắn cho cô!

Bùi Nam Nhứ: "Làm sao vậy? Tin nhắn của ai?"

Lâm Yên ho nhẹ một tiếng, hạ giọng nói, "Anh của anh..."

Bùi Nam Nhứ cười khẽ, "Anh của tôi thế mà chủ động gửi tin nhắn cho cô?"

Lâm Yên: "Làm sao vậy? Rất kỳ quái sao?"

Làm người yêu, lâu như vậy cũng không gửi tin nhắn mới kỳ quái chứ?

"Không có gì." Bùi Nam Nhứ ho nhẹ một tiếng, đã ngừng nói.

Tiếp theo, Lâm Yên mở tin nhắn Wechat kia ra, sau đó, liền thấy được nội dung bên trong Wechat.

Bùi Duật Thành: [ Ăn vào vô vị, ngủ khó an giấc. ]

Ăn vào vô vị, ngủ khó an giấc?

Lâm Yên: "..."

Lâm Yên nhìn chằm chằm tin nhắn bất thình lình của Bùi Duật Thành, lông mày cau lại.

Có ý gì?

Chẳng lẽ là trạng thái thân thể của Bùi Duật Thành lại không tốt sao?

Cô đã nói mà! Sao có thể dưới loại tình huống thân thể này bôn ba đường dài chứ!

Bùi Nam Nhứ bên cạnh thấy sắc mặt Lâm Yên không đúng, vội vàng truy hỏi, "Làm sao vậy? Anh của tôi nói cái gì?"

Lâm Yên dưới sự lo lắng, trực tiếp đưa điện thoại di động cho Bùi Nam Nhứ nhìn, "Anh xem tin nhắn anh của anh gửi cho tôi, có phải là bệnh tình chuyển biến xấu hay không?"

Bùi Nam Nhứ nghe xong, sắc mặt cũng lập tức biến hóa, xem tin nhắn kia.

Ăn vào vô vị, ngủ khó an giấc?

Theo lý thuyết, dùng tính tình của anh hắn, không có khả năng nói với Lâm Yên loại chuyện này...

Lâm Yên đang chuẩn bị gửi tin nhắn hỏi Bùi Duật Thành một chút, một giây sau, điện thoại lập tức nhận được một tin nhắn.

Lâm Yên vội vàng xem, sau đó liền thấy, Bùi Duật Thành lại gửi mấy chữ tới ——

[ Lâm tiểu thư, nhớ cô thành bệnh. ]

Lâm Yên: "..."

Bùi Nam Nhứ: "..."

Không khí tràn ngập một hồi yên lặng xấu hổ.

Nhiệt độ trên mặt Lâm Yên không bị khống chế càng ngày càng cao, gần như sôi trào.

Bùi Nam Nhứ ho nhẹ một tiếng, phi lễ chớ nhìn dời ánh mắt.

Trước đó Bùi Vũ Đường vẫn phàn nàn với hắn thời điểm bị kí©h thí©ɧ, hắn còn không có cảm giác gì, hôm nay xem như cảm thụ sâu sắc.

Thời đại này lưu hành loại hành vi trước tiên lừa gạt chó rồi lại gϊếŧ sao?

Thức ăn cho chó này quả thực... Vội vàng không kịp chuẩn bị...

Mặt Lâm Yên trực tiếp bạo hồng, nam nhân này... Ròng rã một tuần lễ không liên hệ, vừa liên hệ cứ như vậy mà kí©h thí©ɧ!

Có thể suy tính một chút năng lực chịu đựng của trái tim cô hay không?

Bùi Nam Nhứ để tránh cho Lâm Yên xấu hổ, vô cùng thức thời rời đi, đi tới một bên khác.

Lâm Yên lúng túng không thôi liếc mắt nhìn Bùi Nam Nhứ, như ăn trộm cầm di động tới trong góc.

Xem đi xem lại tin nhắn Bùi Duật Thành gửi tới, trái tim nhảy nhanh chóng.

Móa! Quả nhiên sắc đẹp chính là họa thủy, cái này thì bảo cô một lát nữa làm sao tỉnh táo lại để diễn a a a!

Nam nhân này nhìn qua thân sĩ như vậy, cấm dục như vậy, thế nhưng khi nói lời tâm tình lại quả thực muốn mạng người!

Một câu "Anh nhớ em lắm"thật đơn giản, cũng có thể nói đến chọc người như thế.

Hết lần này tới lần khác loại lời tâm tình có thể để Lâm Yên nổi da gà đến chết này, do Bùi Duật Thành nói ra, lại khiến cho tâm trạch nữ sắt thép của cô đều trở nên mềm mại, tâm hồn thiếu nữ trào dâng.

Ách, cô phải trả lời thế nào đây?

Lâm Yên vắt hết óc, cũng không biết nên nói cái gì thì tốt, rơi vào đường cùng, chỉ có thể xin giúp đỡ từ dân mạng.

"Làm sao trả lời tin nhắn của bạn trai thật tốt?"

"Xin hỏi phải làm sao để bạn trai vui vẻ?"

...

"Lâm Yên, chuẩn bị một chút, cảnh tiếp theo muốn sắp quay!"

Lúc này, công nhân viên cách đó không xa cất giọng nhắc nhở.

"Được rồi, đến rồi đến rồi!" Lâm Yên không kịp trả lời, chỉ có thể vội vàng thu hồi điện thoại, nỗ lực điều chỉnh tốt cảm xúc.

Chỉ là, rõ ràng hiệu quả không lớn.

Bùi Nam Nhứ thấy Lâm Yên có chút hốt hoảng, ho nhẹ một tiếng, lo lắng hỏi một câu, "Chị dâu, chị còn tốt chứ?"

Lâm Yên mặt đen lên nhìn về phía Bùi Nam Nhứ, "Anh thấy tôi giống dáng vẻ còn tốt sao?"

Trạng thái hoàn toàn bị Bùi Duật Thành một câu trêu chọc đến tan rã...

"Bùi Ảnh Đế, tôi hỏi anh một vấn đề, mời anh cần phải nghiêm túc trả lời, đại ca anh đến cùng có bao nhiêu bạn gái rồi? Có đến 100 không?" Lâm Yên nhịn không được hỏi.

Cô cảm thấy không có 100 bạn gái, tuyệt đối không luyện ra loại kỹ năng này!

Bùi Nam Nhứ dở khóc dở cười trả lời, "Làm sao có thể, theo tôi biết, chỉ có một mình cô."

Lâm Yên: "..."

Mỗi lần nghe được đáp án này đều cảm thấy không khoa học...

"Lâm Yên, làm sao, nghỉ ngơi một chút, có phải có thể tìm được cảm giác rồi hay không?" Khương Nhất Minh mong đợi hỏi.

Lâm Yên: "..." Ha ha.

Bùi Nam Nhứ mở miệng, "Tôi cũng điều chỉnh một chút, thử lại lần nữa đi."

Thế là, quay chụp tiếp tục bắt đầu.

Bùi Nam Nhứ: "Lâm tổng đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa."

Lâm Yên: "Trần tổng, chỉ là chút ít gió nhỏ này, liền không gượng dậy nổi?"

Hai con ngươi Bùi Nam Nhứ híp lại: "..."

Khương Nhất Minh: "Cắt! Nam Nhứ, tôi vừa nói cái gì, cậu không thể cố ý giảm bớt ngươi khí tràng, nhớ là không cần thu liễm, cảnh này khí tràng của cậu nhất định phải bùng nổ đến cực hạn! Một lần nữa!"

Lần thứ hai tiếp tục bắt đầu.

Bùi Nam Nhứ: "Lâm tổng đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa."

Lâm Yên: "Trần tổng, chỉ là chút ít gió nhỏ này..."

Khương Nhất Minh: "Lâm Yên! Cô là có chuyện gì? Khi thử vai chính là cảnh này, trạng thái lúc đó của cô không phải rất tốt sao? Ngay cả tôi cùng nhà sản xuất Phùng cũng bị khí tràng của cô làm kinh hoảng! Hôm nay làm sao lại điều chỉnh không được?"

Mắt thấy sắc trời càng ngày càng muộn, một cảnh như thế, đã liên tục NG mấy chục lần, tất cả mọi người đã sức cùng lực kiệt.

Nhiều lần như vậy, chính là diễn không ra hiệu quả mong muốn, Khương Nhất Minh cũng khó tránh khỏi có chút gấp.

Đoàn làm phim vì đuổi kịp tiến độ, phân ra hai tổ AB đồng thời quay chụp, Phùng An Hoa cùng phó đạo diễn ở tổ A bên kia, sau khi biết được tình huống B tổ bên này, Phùng An Hoa cũng chạy tới.

"Lão Khương! Chuyện gì vậy? Tôi thấy Lâm Yên diễn cũng không tệ mà! Không sai biệt lắm là được rồi đi! Chúng ta cần đuổi kịp tiến độ, nếu là không kết thúc kịp thời gian quy định, ảnh hưởng tới thời gian chiếu lên thì làm sao bây giờ..." Phùng An Hoa mở miệng khuyên nhủ.

"Ông biết cái gì! Cái này gọi là không tệ? Ông quên ngày đó khi cô ấy thử vai là trạng thái gì rồi? Thời gian chính tính là cái gì chứ! Ông có biết cảnh này trọng yếu bao nhiêu hay không? Cái gì gọi là không sai biệt lắm là được rồi? Ở chỗ Khương Nhất Minh tôi chỉ có tốt nhất, không có không sai biệt lắm!" Khương Nhất Minh đã sớm nhịn Phùng An Hoa thật lâu, nghe đến đó trực tiếp bùng nổ.

Phùng An Hoa bị phun đầy một mặt, bất đắc dĩ sờ mũi, "Đạo diễn Khương, bình tĩnh, bình tĩnh... Cho tôi nói câu công đạo đã! Vừa rồi hai người diễn tôi đã xem, kỹ thuật diễn xuất của Nam Nhứ ông cũng biết, kỹ thuật diễn xuất quá tốt rồi, ông lại nhất định bắt hắn phải triển khai toàn bộ khí tràng, Nam Nhứ thế nhưng là đỉnh cao của phải thực lực của toàn bộ ngành giải trí, kỹ thuật diễn xuất tốt nhất, ông ép buộc Lâm Yên một người mới hoàn toàn chưa có học qua diễn xuất, khí tràng nhất định phải đè được hắn, đây không phải ép buộc sao?"

Giờ phút này, Khương Nhất Minh cuối cùng tỉnh táo lại một chút, trong lòng ông ấy vô cùng rõ ràng, thế nhưng, đại khái chính là thời điểm Lâm Yên thử vai ngày đó, trạng thái quá phù hợp với yêu cầu của ông ấy, đến mức ông ấy quá hi vọng Lâm Yên có thể phát huy ra trình độ lần kia.

"Lâm Yên, lần kia cô là diễn thế nào, hay là, cô thử nhớ lại một chút?" Phùng An Hoa kiến nghị.

Lâm Yên hiện tại cũng hoàn toàn bó tay toàn tập, cô nếu là nhớ kỹ thì tốt.

Vấn đề chính là, hoàn toàn không nhớ rõ a...

"Thật xin lỗi, lần kia khả năng xác thực chẳng qua là trùng hợp..." Lâm Yên bất đắc dĩ mở miệng.

Khương Nhất Minh nghe vậy, nói không thất vọng là không thể nào, thế nhưng, biểu hiện của Lâm Yên thực ra cũng đã thật tốt.

"Được rồi, cũng là yêu cầu của tôi với cô quá cao, làm một lần cuối cùng nữa đi! Nam Nhứ cậu có thể hơi thu liễm một chút..." Cuối cùng, Khương Nhất Minh rốt cục vẫn thỏa hiệp.

Phùng An Hoa thở phào nhẹ nhõm, tranh thủ thời gian nói, "Mọi người ai vào chỗ nấy, một lần cuối cùng nữa!"

Cùng lúc đó, trên máy bay tư nhân.

Nam nhân lẳng lặng ngồi trên cabin xa hoa, ánh mắt vẫn rơi vào điện thoại di động.

Tin nhắn đã gửi qua thật lâu, Lâm Yên vẫn chưa hồi đáp.

Nam nhân nhìn ngoài cửa sổ, suy nghĩ cũng bay xa.

Cuối cùng, tưởng niệm to lớn giống như nước thủy triều lan tràn, cuốn theo linh hồn của hắn, xuyên qua khoảng cách xa xôi, đi về phía nữ hài...

Hai vạn dặm trên không trung, nam nhân chậm rãi nhắm mắt lại, điện thoại trong tay chậm rãi rơi trên mặt đất, ý thức bị rút ra...

...

"Ai vào chỗ nấy, một lần cuối cùng! Lâm Yên, cô có thể không?" Khương Nhất Minh mở miệng.

"Không có việc gì, thả lỏng!" Bùi Nam Nhứ an ủi.

Khương Nhất Minh cuối cùng nhả ra, hắn có thể hơi khiêm tốn một chút, như vậy Lâm Yên sẽ diễn tốt hơn rất nhiều.

"Được." Lâm Yên hít sâu một hơi, bởi vì chính mình NG nhiều lần như thế, lại còn là thời điểm đang đóng cùng Bùi Nam Nhứ, nói cô không khó chịu là không thể nào.

Thế nhưng còn có thể làm sao chứ, đánh chết kỹ xảo của cô cũng không có khả năng đè lên Bùi Nam Nhứ.

Chẳng lẽ còn thật sự có thể có tổng giám đốc bá đạo nhập vào xác sao...

"Tôi ổn, bắt đầu đi!" Lâm Yên mở miệng.

Công nhân viên của đoàn kịch cầm lấy bảng gõ một cái, ngay sau đó, quay chụp bắt đầu ——

Cửa phòng bệnh, Lâm Yên nhắm hai mắt, điều chỉnh trạng thái, thân hình đứng nghiêm ở đó.

Một giây sau, nữ hài mở to mắt, đẩy cửa phòng bệnh ra.

Ngay trong nháy mắt khi Lâm Yên đẩy cửa ra, camera lập tức đến gần, đặc biệt miêu tả cô ở khoảng cách gần.

Nữ hài mở to mắt, trong nháy mắt đẩy cửa ra, cặp con ngươi kia vốn là sáng ngời mà chói lọi, trong nháy mắt biến thành biển sâu không thấy đáy...

Rõ ràng nhìn như bình tĩnh ấm áp, lại giống như ẩn chứa cảm giác áp bách mạnh mẽ làm người không dám nhìn thẳng.

Vẻn vẹn một cái ánh mắt như gió nhẹ mây bay liếc nhìn về phía Bùi Nam Nhứ trên giường bệnh khi đẩy cửa ra, uy áp của người bề trên giống như ở làn tràn khắp không khí, như hình với bóng bao phủ xuống.

Trên giường bệnh, Bùi Nam Nhứ vốn còn đang chuẩn bị thu lại khí tràng, trong lòng không khỏi giật mình.

Khương Nhất Minh đã không ôm hi vọng cũng mở to hai mắt nhìn, ngay cả hô hấp cũng không dám lớn, con mắt không nháy mắt nhìn chằm chằm "Lâm Yên" bên trong camera.

Khi Bùi Duật Thành mở mắt một lần nữa, liền phát hiện, hết thảy xung quanh đều đã thay đổi.

Bùi Nam Nhứ...

Đủ loại đèn chiếu, camera...

Khương Nhất Minh, Phùng An Hoa...

Điều đó không có khả năng là thuộc về thị giác của hắn.

Ý thức của hắn, lần nữa không theo sự khống chế của hắn mà bám vào trong thân thể Lâm Yên.

Giờ phút này, Bùi Duật Thành cuối cùng cũng xác định được nguyên nhân dẫn đến ý thức của hắn mất khống chế trong khoảng thời gian này, tựa hồ chỉ khi cảm xúc của hắn không ổn định, hoặc là khi quá mức nhớ Lâm Yên, ý thức sẽ tự động bám vào trên người Lâm Yên.

Quả nhiên, linh hồn của hắn luôn luôn thành thật hơn thân thể...

Mọi người một bên chỉ thấy, sau khi "Lâm Yên" đẩy cửa ra, khí tràng quanh thân khiến cho người cảm thấy đột nhiên thay đổi hoàn toàn.

Ánh mắt nữ hài mang theo mấy phần tìm tòi nghiên cứu, hơi đánh giá nhìn về phía phòng bệnh, ánh mắt khi rơi vào trên người Bùi Nam Nhứ thoáng dừng một chút, sau đó lại lướt qua công nhân viên xung quanh đoàn làm phim.

Vẻ mặt của tất cả những người bị ánh mắt kia quét qua cơ hồ đều không khỏi chấn động.

Rõ ràng là cùng một người, làm sao sau một cái đẩy cửa, cảm giác mang đến cho người ta liền thay đổi hoàn toàn?

Không biết Bùi Duật Thành phát hiện cái gì, lông mày thoáng nhíu lại.

Trên chân trái của Lâm Yên truyền đến cảm giác đau đớn quen thuộc.

Ngay sau đó, ánh mắt hắn liếc xéo qua thấy được bảng trong tay công nhân viên cách đó không xa, theo tin tức trên bảng, cảnh này hôm nay đã NG hơn ba mươi lần.

Một giây sau, mọi người chỉ thấy trước camera, "Lâm Yên" không nhanh không chậm đi đến.

Không giống Lâm Yên vừa rồi như lâm đại địch thẳng lưng bước vào, thời khắc này, trạng thái nữ hài hoàn toàn là buông lỏng, thậm chí giống như nhàn nhã đi dạo, như không có người bên ngoài, trực tiếp ngồi xuống trên ghế sa lon bên cạnh giường bệnh của Bùi Nam Nhứ.

Nhưng lãnh ý trên trán đột nhiên đè xuống, càng khiến cho người ta hoàn toàn không dám nhìn thẳng.

Rõ ràng cũng không có làm gì, thậm chí ngay cả lời thoại cũng chưa nói, thế nhưng cỗ khí tức hoàn toàn thuộc về người trên cao lại phô thiên cái địa (rợp trời kín đất) bao trùm toàn bộ không gian.

Sau khi ngồi xuống, áp lực ở chân trái biến mất, đau đớn lập tức hóa giải một chút.

Sắc mặt Bùi Duật Thành vẫn khó coi như cũ, con ngươi chìm sâu nhàn nhạt nhìn Bùi Nam Nhứ trên giường bệnh, đầu ngón tay gõ có tiết tấu từng chút một.

Bùi Nam Nhứ đối đầu với ánh mắt của Bùi Duật Thành, nhìn động tác nhỏ không dễ dàng phát giác kia của "Lâm Yên", không tự chủ được mà rùng mình.

Chờ sau khi phản ứng lại sự kiêng kị cùng kinh hoảng của bản thân thời khắc này, Bùi Nam Nhứ khó tránh khỏi kinh ngạc không thôi...

Hắn ta vậy mà...

Vậy mà từ trên người Lâm Yên, cảm nhận được kinh hoảng cùng kiêng kị chỉ có thể xuất hiện khi hắn ta đối mặt với đại ca của mình.

Sau khi Khương Nhất Minh bên cạnh cuối cùng cũng lấy lại tinh thần từ trong cảm giác áp bách to lớn này, suýt chút nước mắt tuôn đầy mặt.

Nhập vai!

Nha đầu Lâm Yên này, cuối cùng cũng bắt đầu nhập vai!

Lâm Phiên Nhược là ai, cô là một người có ham muốn khống chế quyền lực hoàn toàn không thua gì nam nhân đế vương thương nghiệp, suốt đời cô chỉ truy đuổi sự nghiệp, không vì bất cứ chuyện gì mà ảnh hưởng hay dừng lại, nói theo một ý nghĩa nào đó, lực ảnh hưởng của nam chính Trần Kính đối với cô, còn lớn hơn bạn trai.

Thứ cô quan tâm nhất là cái gì, là đối thủ!

Mà Trần Kính chính là đối thủ duy nhất của cô, cho nên khi thấy Bùi Nam Nhứ bởi vì một lần thất bại liền sa sút như vậy, mới lộ ra biểu lộ lạnh lùng cùng bất mãn, thậm chí là trách cứ.

Sau khi Lâm Phiên Nhược đẩy cửa tiến vào phòng bệnh, đầu tiên là tùy ý liếc mắt đánh giá hoàn cảnh phòng bệnh, sau đó, ánh mắt rơi vào Trần Kính nghèo túng tinh thần sa sút trên giường bệnh, lập tức lộ ra cảm xúc bất mãn trách cứ, vẻ mặt cũng lạnh xuống.

Khí tràng cùng biểu lộ bé nhỏ "Lâm Yên" diễn đều thể hiện quá thích hợp.

Mà bên trong kịch ngay cả Trần Kính cũng từng bại qua, nhưng Lâm Phiên Nhược lại chưa từng thua trận.

Không giống với mấy kịch bản cung đấu, tình yêu công sở khác, nữ chính trên thực tế lại nói nội dung cốt truyện yêu thương, Lâm Phiên Nhược xem như một nhân vật nữ duy nhất chuyên tâm đến sự nghiệp, thậm chí thắng qua cả nam nhân, hoàn toàn là một dòng nước trong, cho nên mới có nhiều fan truyện chữ yêu thích như vậy.

Cho nên, Khương Nhất Minh yêu cầu Lâm Yên nhất định phải đè lên khí tràng của Bùi Nam Nhứ, nếu không thiết lập nhân vật của cô căn bản không thành lập được.

Hiện tại Lâm Yên cuối cùng hoàn toàn theo được nhân vật này, khí tràng vững vàng đè lên Bùi Nam Nhứ.

Quá hoàn mỹ!!!

Đừng nói Khương Nhất Minh, ngay cả Phùng An Hoa một bên là người ngoài nghề thấy biểu hiện thời khắc này của "Lâm Yên", cũng kinh thán (kinh ngạc + cảm thán) không thôi.

"Con bé này, rất lợi hại... Cho dù là vị đại BOSS phía trên kia đích thân tới, đại khái cũng chỉ là khí tràng này đi?" Phùng An Hoa chậc chậc tặc lưỡi. . TruyenHD

Khương Nhất Minh đối với câu này cũng hết sức đồng ý, mỗi lần khi Lâm Yên nhập vai, cảm giác mang đến cho người ta, xác thực rất giống đại BOSS...

"Yên tĩnh!" Khương Nhất Minh khẩn trương mà kích động tiếp tục xem biểu hiện của hai người.

Trên giường bệnh, Bùi Nam Nhứ kinh dị phát hiện, dùng kỹ xảo của hắn ta, vậy mà suýt chút bị "Lâm Yên" áp diễn.

Hắn ta tranh thủ thời gian nỗ lực ổn định tâm trạng, nói ra lời thoại tiếp theo, "Lâm tổng đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa."

"Lâm Yên" nghe vậy, ngón tay gõ trên tay vịn ghế sô dừng lại, chỉ là, trên trán vẫn che lấp bởi một tầng băng sương như cũ, đáy mắt cũng nổi lên gió lốc.

Rõ ràng, đối với chuyện diễn phim khiến cho Lâm Yên quá mức mệt nhọc này, vô cùng bất mãn.

Trong nháy mắt, Phùng An Hoa cùng Khương Nhất Minh đồng thời xuất hiện một loại cảm giác rợn cả tóc gáy.

Tình huống này là như thế nào? Làm sao lại có cảm giác sau lưng lành lạnh?

Thực ra, Bùi Nam Nhứ cách "Lâm Yên" gần nhất đối mặt với áp lực càng lớn hơn, chẳng qua là hắn ta ráng chống đỡ mà thôi.

Ánh mắt "Lâm Yên" không có tiêu cự gì rơi vào ngoài cửa sổ, tựa hồ đang suy tư cùng nhớ lại cái gì...

Bùi Vũ Đường: [... Rõ ràng chị dâu chị mới là người có hậu trường cá nhân trâu bò nhất ngành giải trí! Chị vì sao không trực tiếp tính toán công khai đại ca của em ra ngoài? ]

Lâm Yên: [ Cái đó vẫn là thôi đi, đến lúc đó những người kia mắng đại ca cậu mắt mù thì làm sao bây giờ? Ít nhất chờ tôi nghịch tập thành công rồi lại nói! ]

Bùi Vũ Đường: [ Vậy có cái gì chứ, đại ca của em chắc chắn sẽ không để ý chút việc nhỏ này đâu! ]

Lâm Yên: [ Vậy không được! Đại ca cậu không thèm để ý, tôi để ý, đại ca cậu là người tốt nhất, lợi hại nhất, hoàn mỹ nhất, vô luận phương diện nào cũng vậy, cho nên bạn gái của hắn cũng nhất định phải tốt nhất! ]

...

Trong đầu Bùi Duật Thành hiện lên lời của cô gái, vẻ mặt cuối cùng cũng hòa hoãn mấy phần, sương mù cùng băng sương tan đi, chỉ còn lại vẻ mặt lãnh đạm không thay đổi.

Bùi Duật Thành đã xem qua kịch bản 《 Kỳ Phùng Địch Thủ 》, hắn vốn là người đã gặp qua liền không quên được, đối với phần diễn của Lâm Yên tự nhiên càng rõ ràng.

Mà cảnh này còn đúng lúc là cảnh thử vai lúc trước Lâm Yên diễn qua.

Nếu đây là nguyện vọng của cô, như vậy, liền giúp cô thỏa mãn.

"Trần tổng, chỉ là chút ít gió nhỏ này, liền không gượng dậy nổi?"

Trong màn ảnh camera, "Lâm Yên" chậm rãi nói ra câu lời thoại này.

Ngay sau đó, sau khi "Lâm Yên" nói xong câu này, trực tiếp đứng lên, cất bước rời đi.

Trước khi rời đi, chỉ để lại một câu: "Cùng tôi hợp tác, là lựa chọn duy nhất của anh."

...

"Tạch...! Hoàn mỹ! Kết thúc công việc —— "

Sau khi lời thoại hạ xuống, Khương Nhất Minh kích động hô kết thúc, nhìn chằm chằm một màn bóng lưng "Lâm Yên" rời khỏi phòng bệnh trong camera, khỏi bàn có bao nhiêu hài lòng.

Rõ ràng chỉ là tùy tiện nói những lời này ra, thậm chí ngay cả kỹ xảo cũng không có, nhưng mỗi một câu đều giống như mang theo lực lượng vạn quân, hiệu quả còn tốt hơn so với trong tưởng tượng của ông ấy!

Cảnh phim này, Bùi Nam Nhứ vậy mà cũng suýt chút bị ép không còn chút cảm giác tồn tại nào...

Ông ấy không nhìn lầm người, nha đầu này, thật sự là quá có thiên phú!

Trích: Bùi siêu Boss: Vợ của tôi cần loại đồ vậy như thiên phú này làm cái gì? Cô ấy có tôi là đủ rồi ~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro