Chương 371 - 380
Lâm Yên khẽ cười một tiếng, "Đa Đa bảo bối, bình tĩnh, kết quả đã sớm có thể ngờ tới, không phải sao? Cao Chí Uy hiện tại chính là ra oai phủ đầu cho chúng ta, chờ khi chúng ta té đến đầu rơi máu chảy lại quay trở lại đi tìm bọn họ, sau đó ngoan ngoãn bị bọn họ bóc lột! Chỉ tiếc..."
Lâm Yên vừa lắc đầu vừa mở miệng, "Chỉ tiếc, bọn họ không ngờ tới ông chủ mới của chúng ta có con mắt mù như thế... A phi, là ông chủ mới của chúng ta có hậu trường cứng như vậy!"
Đa Đa: "..."
Câu nói này cũng không sai...
Ông chủ mới này nào chỉ là cứng rắn chứ, coi như là cô ấy đốt tám đời cao hương cũng không dám nghĩ đến!
Lâm Yên nhìn về phía hai người, mở miệng nói, "Lăng tỷ, Đa Đa, hai người nếu đều cảm thấy không có vấn đề, liền ký tên đi, ký xong, hợp đồng liền có hiệu lực!"
Triệu Hồng Lăng và Đa Đa liếc nhau một cái, Triệu Hồng Lăng xuất phát từ cẩn thận, vẫn là hỏi nhiều thêm một câu, "Là ai của giải trí Đỉnh Phong tìm em ký kết, quyền hạn của hắn tựa hồ rất cao, nếu không, không có khả năng có quyền lợi cho cả chị cùng ký kết, đồng thời cho em tự do chọn lựa trợ lý."
Cái này Lâm Yên đã sớm hỏi tốt cới Bùi Duật Thành, thế là trực tiếp báo tên một người phụ trách bộ diễn viên kinh tế của giải trí Đỉnh Phong, "Là Trì Thịnh tổ 3."
Bộ diễn viên kinh tế của giải trí Đỉnh Phong chia làm mấy tổ riêng biệt, cạnh tranh giữa các tổ mỗi tháng đều tương đối kịch liệt, Trì Thịnh là tổ trưởng tổ 3.
Triệu Hồng Lăng nghe được cái tên này, lập tức yên tâm hơn phân nửa, "Nguyên lai là hắn... Người này cũng có nghe thấy bên trong giới, phong cách làm việc không bám vào một khuôn mẫu, ưa thích ký với vài diễn viên đặc biệt, mặc dù công trạng ở giải trí Đỉnh Phong không coi là bao, thế nhưng làm người cũng hết sức chính phái, sẽ không có vấn đề gì."
"Ừm ân, Lăng tỷ chị nói không có vấn đề, khẳng định liền không thành vấn đề!"
Triệu Hồng Lăng bất đắc dĩ nhìn Lâm Yên bộ dạng không tim không phổi, "Em đưa hợp đồng cho chị, chị giúp em xem kỹ, xác định không có vấn đề lại ký."
Lâm Yên: "Được rồi, vất vả Lăng tỷ!"
"Đúng rồi, chuyện em muốn ký hợp đồng với giải trí Đỉnh Phong, trước tiên nhất định phải giữ bí mật, không được lộ ra cho bất kỳ người nào không thể tín nhiệm, đây không phải một chuyện nhỏ, đến lúc đó sợ là sẽ dẫn tới phong ba không nhỏ.
Liên quan tới vấn đề truyền thông như thế nào, giải trí Đỉnh Phong bên kia hẳn là có tính toán của mình, chờ chị xem xong hợp đồng, chúng ta hẹn thời gian với tổ trưởng Trì, thương lượng cụ thể một chút." Triệu Hồng Lăng căn dặn nói.
"Được rồi, em biết rồi, không có vấn đề, cảm ơn Lăng tỷ ~ "
Triệu Hồng Lăng cầm lấy ba phần hợp đồng, có loại tâm tình không nói ra được, "Ngươi cũng xem như bĩ cực thái lai, mặc dù tương lai sẽ đối mặt với khiên chiến càng lớn, nhưng cũng là kỳ ngộ lớn nhất của em..."
Đồng thời, cũng là của cô ấy.
Thực ra trước đó đã có rất nhiều công ty người mẫu mở giá cao đào cô ấy, những công ty kia mặc dù so ra kém giải trí Đỉnh Phong, nhưng cũng tốt hơn giải trí Khải Tinh quá nhiều, thế nhưng cô ấy lại chưa bao giờ nghĩ muốn rời khỏi.
Không nghĩ tới, cuối cùng thế mà sẽ dùng loại phương thức này để rời đi.
Triệu Hồng Lăng dừng một chút, nhìn về phía cô mở miệng nói: "Ngoài ra, cảm ơn. Lâm Yên, cám ơn em tín nhiệm chị."
Lâm Yên nhất thời còn có chút không quen Triệu Hồng Lăng nghiêm túc như vậy, mở miệng cười nói, "Lăng tỷ sao chị lại nói vậy, em chọc phiền toái nhiều như vậy, chị lại chưa từng từ bỏ em, trong lòng em, mặc kệ ở đâu, cũng chỉ nhận một người đại diện là chị."
Đa Đa nghe Lâm Yên nói những lời này, sắc mặt hơi có chút gợn sóng, lầu bầu mở miệng, "Hừ... Không nghĩ tới chị vẫn rất nói nghĩa khí... Được rồi, thời gian qua em tựa hồ xác thực có chút hiểu lầm với chị, em xin lỗi chị.
Cũng cám ơn chị để em làm trợ lý của chị, để cho em có thể tiếp tục đi theo Lăng tỷ, về sau em nhất định sẽ làm việc cho tốt! Coi như chị không có đạt được công trạng thứ nhất, em cũng nhất định sẽ coi chị như tổ tông chiếu cố thật tốt!"
"Phốc, vậy thì thật là cám ơn!"
...
Sau khi làm xong chuyện giải trí Khải Tinh bên này, Lâm Yên liền tranh thủ thời gian chạy về dọn nhà.
Vừa tới dưới lầu trọ, liền thấy một chiếc xe thương vụ giản dị dừng ở đó.
Bùi Vũ Đường vừa thấy Lâm Yên, lập tức mở cửa xe đi xuống, "Chị dâu, chị xem như trở lại rồi! Chuyện bên kia đã giải quyết xong chưa?"
Lâm Yên tinh thần sảng khoái búng tay, "Xong! Thành công bị sa thải!"
Bùi Vũ Đường có chút im lặng nói thầm, "Lần đầu tiên thấy người bị sa thải còn vui vẻ như vậy!"
Lâm Yên đắc ý mở miệng nói, "Cậu chẳng lẽ chưa nghe nói qua câu này sao? Nếu không quên được tình cũ, đó là do niềm vui mới chưa đủ tốt!"
Bùi Vũ Đường: "..."
"A..."
Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng cười khẽ quen thuộc, Lâm Yên vừa quay đầu liền thấy Bùi Duật Thành đi xuống từ chỗ ngồi phía sau xe, mặt mũi lập tức tràn đầy xấu hổ, "Khụ khụ, Bùi tiên sinh, làm sao ngài cũng tới vậy!"
Hôm nay Bùi Duật Thành mặc áo sơ mi trắng đặt may, đường áo lông dê hơi mỏng màu xám tro nhạt, bên ngoài khoác một kiện áo khoác màu đen, lộ ra đường cong cái cổ thon dài, cả người thoạt nhìn phong độ nhẹ nhàng, khiến cho người thèm nhỏ dãi.
"Xem ra, niềm vui mới tôi đây, Lâm tiểu thư vẫn tính là hài lòng?" Nam nhân nhẹ mở miệng cười.
Lâm Yên không nghĩ tới chính mình tùy tiện phiêu một chút liền bị tóm gọm, kiên trì mở miệng: "Hài lòng hài lòng! Dĩ nhiên hài lòng! Không thể hài lòng hơn!"
Một bên yên lặng làm bóng đèn - Bùi Vũ Đường: "..."
"Đúng rồi, Tam thiếu, cậu làm sao lại kêu cả Bùi tiên sinh đến! Loại việc nặng việc cực như dọn nhà này, sao có thể phiền Bùi tiên sinh chứ! Thân thể Bùi tiên sinh hiện tại còn suy yếu như thế!" Lâm Yên mở miệng oán trách.
Bùi Vũ Đường nghe vậy một mặt ủy khuất rồi: "..."
Cho nên, cậu ta là có thể làm hả?
Còn có, anh của cậu ta suy yếu? Giá trị vũ lực của anh cậu ta quả thực khủng bố đến làm người ta sợ hãi được không?
Được rồi được rồi, vốn là chính cậu ta nói ra, còn có thể làm sao, chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong bụng, làm sao cũng phải giúp anh cậu ta Hold cái thiết lập người nhu nhược này...
Bùi Duật Thành nhìn nữ hài duy trì bộ dáng lo lắng, duỗi bàn tay hơi lạnh ra, nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu của nữ hài, "Không sao, Vũ Đường phụ trách dọn nhà, tôi phụ trách đón cô."
Lời nói ôn nhu của nam nhân âm u vang lên bên tai, Lâm Yên lại một lần nữa bị trêu chọc không khỏi bưng kín trái tim nhỏ, vô luận bị nam nhân này trêu chọc bao nhiêu lần, cũng có thể làm cho cô giống thiếu nữ mười tám tuổi lần đầu tiên bị trêu chọc...
Bùi Vũ Đường bên cạnh lần thứ ba lâm vào yên lặng: "..."
Bùi Vũ Đường ai oán nhìn hai người, cuối cùng nhịn không được mở miệng: "Mặc dù em vui lòng ăn thức ăn cho chó của hai người, nhưng không có nghĩa là hai người có thể gϊếŧ chó được không?"
...
Ba người rất nhanh lên lầu, đi tới phòng thuê Lâm Yên ở.
Đồ đạc của cô phần lớn đều đã thu thập đóng gói kỹ tối hôm qua, chỉ có một ít vật nhỏ vụn vặt, Lâm Yên lại kiểm tra một lần, nhìn một chút có bỏ sót cái gì không.
Bùi Duật Thành đứng trong phòng khách, liếc mắt đánh giá căn phòng lạ lẫm lại quen thuộc này, ánh mắt nhìn lướt qua tờ giấy nhỏ trên đèn bàn Lâm Yên đã từng dán qua cho mình, khóe miệng không dễ phát giác mà giật... một cái.
Tờ giấy kia vẫn còn dán ở trên đèn bàn như cũ.
"Cái này đèn bàn này còn cần không chị dâu?" Bùi Vũ Đường vừa giúp đỡ thu thập vừa mở miệng, "A, trên đèn này làm sao còn dán một trang giấy lớn như vậy, chị dâu chị viết cái gì đấy? Không nên tới gần Bùi..."
Lâm Yên đang vùi đầu sửa sang lại nghe vậy, sắc mặt lập tức đại biến, một bước dài xông lên phía trước, nhét đèn bàn cùng tờ giấy phía trên l vào thùng rác, "Vứt bỏ vứt bỏ! Đều vứt đi!"
"A..."
Bùi Vũ Đường tiếp tục thu thập, cầm lên một cái túi, trong lúc vô tình nhìn đồ vật lộ ra bên trong, một mặt hồ nghi, "Chị dâu, làm sao trong này lại còn có một chuỗi tỏi? Chị cần cái đồ chơi này làm gì?"
Lâm Yên tức giận nhét đồ vật trở về: "Tôi giữ lại ăn không được sao?"
Bùi Vũ Đường nghe vậy, biểu lộ tựa hồ có chút khó mà hình dung.
Bất quá, căn cứ nguyên tắc chị dâu "Đúng cũng là đúng, sai cũng là đúng, tóm lại chị dâu tuyệt đối không có sai", Bùi Vũ Đường lập tức mở miệng nói: "Thì ra là thế! Tỏi rất tốt. Tỏi sát trùng giảm nhiệt, phòng ngừa khối u ung thư còn có thể giảm mỡ máu cùng cholesterol! Chị dâu thật là biết dưỡng sinh!"
Lâm Yên: "Khục, không sai không sai..."
Lâm Yên vừa thở phào nhẹ nhõm, bên này còn chưa dứt lời, hết lần này tới lần khác lúc này "Bang lang" một tiếng, cái bao lớn kia bởi vì chứa quá nhiều đồ vật, kính bát quái, lá bùa, kiếm gỗ đào, đồ ngổn ngang gì trong túi cũng lần lượt rơi ra...
Lâm Yên: "..."
Bùi Vũ Đường: "..."
Bùi Duật Thành: "..." Những vật này, hắn nhớ lần trước bản thân đã ném đi...
Bùi Vũ Đường tò mò nhặt đồ vật lên, "Ây... Kính bát quái... Lá bùa... Còn có đây là kiếm gì... Chị dâu? Mấy thứ này là làm gì?"
Bùi Vũ Đường không nghĩ tới ở chỗ Lâm Yên cơ hồ không thấy bất kỳ đồ vật gì mà một cô gái nên có, đồ vật kỳ kỳ quái quái, không thể tưởng tượng lại là một đống lớn.
Lâm Yên mặt đen lại, một bên liếc trộm Bùi Duật Thành, một bên thu thập, một bên nghiêm trang mở miệng: "Khục, vật phẩm trang sức! Cậu không cảm thấy rất có phong cách sao? Tóm lại sau khi cậu chuyển về nhớ cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng làm hư!"
Bùi Vũ Đường nháy nháy mắt, "Trang... Trang sức?"
Lâm Yên gượng cười gật gật đầu, thực ra chính cô cũng cảm thấy rất khó tin...
Đang nghĩ ngợi giải thích cái gì một chút, lấp liếʍ mấy lời cho qua, con mắt lại Bùi Vũ Đường lấp lánh sờ những vật kia, ngữ khí khoa trương mở miệng nói, "Chị dâu! Chị quả nhiên là có ánh mắt độc đáo! Ngay cả vật phẩm trang sức trong nhà cũng không giống bình thường như thế, quả thực là một dòng nước trong của ngành giải trí! Thật không hổ là chị dâu của em! Những vật này chị mua ở nơi nào, lát nữa gửi địa chỉ cho em, em cũng muốn bày một chút ở chỗ em ở! Bắt kịp phẩm vị của chị dâu!"
Lâm Yên nghe Bùi Vũ Đường thao thao bất tuyệt một phen, khóe miệng co giật, cái cằm cũng suýt chút rơi xuống: "Ây..."
Thiếu niên, cậu nghiêm túc sao?
Nhưng mà, giờ phút này, trong con ngươi Bùi Vũ Đường tràn đầy sùng bái cùng kích động, thổi phồng đến mức gọi là chân tâm thật ý, hoàn toàn không giống như nói đùa.
Bùi Vũ Đường: "Chị dâu! Nhớ gửi địa chỉ cho em nha!"
Lâm Yên: "..."
Lâm Yên lúng túng nhìn thoáng qua Bùi Duật Thành bên cạnh, Bùi Duật Thành thả kính bát quái trong tay xuống, khẽ cười một tiếng, "Là rất đặc biệt."
Lâm Yên biểu lộ rất là một lời khó nói hết: "..."
Người của Bùi gia, thẩm mỹ đều quỷ dị như vậy sao???
Chẳng lẽ là thẩm mỹ của cô xảy ra vấn đề?
"Chị dâu, còn đồ vật gì cần chuyển không?"
"Phòng ngủ còn có một ít."
"Được rồi!"
Sau khi Bùi Vũ Đường đi vào, Lâm Yên rót chén nước cho Bùi Duật Thành, mở miệng nói, "Bùi tiên sinh, ngài chờ ở bên này một lát, đồ vật của tôi không nhiều, lập tức chuyển xong!"
Bùi Duật Thành: "Được."
Lâm Yên nói xong, liền đi theo Bùi Vũ Đường vào phòng ngủ.
Vừa cất bước đi vào, liền thấy Bùi Vũ Đường dùng một bộ biểu lộ khá phức tạp nhìn cô chằm chằm.
Mặt mũi Lâm Yên tràn đầy không hiểu, lại làm sao vậy?
"Làm sao vậy?" Lâm Yên hỏi.
Bùi Vũ Đường quay đầu ngắm đồ vật trên tường phía đối diện cửa, dùng ngón tay chỉ trên tường, yếu ớt mở miệng nói, " cái này... Cũng là vật phẩm trang sức?"
Tiếp theo, Lâm Yên nhìn theo ánh mắt Bùi Vũ Đường, sau đó liền thấy áp phích to lớn trên tường... Chân dung Bùi Nam Nhứ...
Lần này, Bùi Vũ Đường nhìn chằm chằm tấm áp phích kia, một câu "Chị dâu thật có phẩm vị" thực sự không có can đảm nói ra.
Lần trước Bùi Vũ Đường cho cô áp phích kí tên, cô không dám lấy ra, đã cầm đi áp đáy hòm.
Tấm áp phích này là Lâm Yên mua khi mới vừa làm fan, vẫn dán ở bên giường không động tới, đến mức Lâm Yên hoàn toàn đem nó đem quên đi.
Bùi Vũ Đường biểu lộ hoảng sợ nhìn về phía Lâm Yên mở miệng: "Chị dâu, chị sở dĩ đột nhiên đưa ra đề nghị muốn dọn tới chỗ đại ca của em ở, sẽ không phải là bởi vì... Bởi vì nhị ca em chứ? Bởi vì nhị ca em gần đây cũng ở chỗ đại ca em bên kia?"
Lâm Yên càng thêm hoảng sợ: "...!!!"
Thiếu niên, ý nghĩ này của cậu rất nguy hiểm được không...
"Bên trong đầu óc cậu lại nghĩ linh tinh gì thế? Nói bao nhiêu lần rồi, tôi cùng nhị ca cậu chẳng qua là quan hệ Fan hâm mộ cùng idol thuần khiết! Lại nói, trước khi quen biết đại ca cậu, nhị ca cậu cũng không biết tôi là ai có được hay không!" Lâm Yên im lặng mở miệng.
Giờ phút này, Bùi Vũ Đường lại bắt đầu phối hợp lâm vào xoắn xuýt thật sâu, nếu đến lúc đó thật sự dính vào, cậu ta nên đứng bên "Đại ca", hay là "Nhị ca", "Ngược lại, chị dâu, chị ngàn vạn lần phải kiên định lập trường đấy, bằng không thì em cùng nhị ca đều phải chết, coi như là chị không quan tâm mạng chó của em, cũng phải quan tâm mạng của nhị ca chứ..."
Khoé miệng Lâm Yên co giật, "Biết biết, đại ca cậu tùy tiện cười một chút với tôi cũng có thể mê tôi đến thất điên bát đảo (hết sức điên đảo, bối rối, hoảng loạn), tôi làm sao còn có tâm tư nghĩ lung tung! Đừng có bổ não loạn nữa, còn không mau giúp tôi bóc áp phích đi!"
Bùi Vũ Đường nghe nói như thế, rốt cục mới thoáng an tâm mấy phần.
Người cậu ta cao, luống cuống tay chân bắt đầu bóc áp phích.
"Cẩn thận một chút, đừng xé hỏng!" Mặc dù ngay cả chữ ký trên tấm áp phích này cũng là đóng dấu, mà giá lại chỉ có mười đồng tiền, nhưng dù sao cũng là qua tờ thứ nhất áp phích cô mua.
Khi còn đi học, cô cũng đã bắt đầu ưa thích Bùi Nam Nhứ...
Khi đó, cô như rất nhiều thiếu nữ không buồn không lo, thích váy xinh, thích cài tóc lấp lánh, cũng thích hâm mộ ngôi sao.
Chẳng qua là sau này...
Ý nghĩa của Bùi Nam Nhứ với cô mà nói, khả năng càng giống là biểu tượng cho đoạn năm tháng thanh xuân mà cô bị ép phải kết thúc l kia l, mặc dù ngắn ngủi, lại là quãng thời gian tốt đẹp nhất đơn thuần nhất cô từng trải qua.
"Biết biết! Chắc chắn sẽ không làm hư!" Bùi Vũ Đường một bên quay trở lại một bên từng chút một xé xuống.
Lâm Yên đang đứng ở đó nhìn chằm chằm Bùi Vũ Đường, lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến một hồi tiếng bước chân ——
"Cần giúp một tay không?"
Lâm Yên: "...!!!"
Bùi Vũ Đường: "...!!!"
"Xoẹt xẹt" một tiếng, Bùi Vũ Đường bị dọa đến tay run lên, trực tiếp xé áp phích hỏng một cái lỗ hổng lớn.
Lâm Yên trơ mắt nhìn lỗ hổng lớn kia, che trái tim, suýt chút ói máu.
Chỉ là, lúc này, cô làm sao còn nhớ được áp phích a...
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ...
Vì sao nhân sinh của cô không phải đang lật xe, cũng ngay khi sắp lật xe???
Lần trước, một trong số những dây dẫn nổ khiến Bùi Duật Thành nổi bão, chính là áp phích của Bùi Nam Nhứ...
Ba ba, ba cũng nhanh chõng nghĩ một ít biện pháp đi!
Bùi Vũ Đường giang hai tay, ý đồ liều mạng dùng thân thể ngăn trở áp phích.
Cùng lúc đó, Bùi Duật Thành đã cất bước đi đến từ phía sau...
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Yên "Vù" xoay người, trực tiếp bổ nhào qua phía Bùi Duật Thành, Bùi Duật Thành trực tiếp bị nhào tới. Bởi vì quán tính mà lui hai bước về sau...
Dưới ánh mắt kinh ngạc mà hồ nghi của Bùi Duật Thành, Lâm Yên vừa nhón chân lên, vừa nhắm mắt, quyết định chắc chắn, hướng thẳng đến trên môi Bùi Duật Thành, hôn tới...
"...?!" Bùi Vũ Đường ở bên cạnh quả thực nhìn thấy mà than thở.
Còn có kỹ xảo như thế???
Sau khi ngốc trệ một lát, Bùi Vũ Đường tranh thủ thời gian thừa cơ nhanh chóng xé toàn bộ áp phích xuống, cuốn đi cuốn lại nhét vào trong rương, "Phanh" một tiếng đóng vào, khóa lại!
Lần này an toàn rồi!
Ánh mắt Bùi Duật Thành mới vừa liếc qua rơi vào trên poster Bùi Nam Nhứ lập tức di chuyển đến trên người cô gái, hai con ngươi cơ hồ là u ám xuống trong nháy mắt.
Giữa hô hấp đều là khí tức sữa tắm nhẹ nhàng khoan khoái trên người cô gái, xen lẫn lãnh hương đặc thù trên người cô gái...
Đây là lần đầu tiên nữ hài chủ động thân cận hắn...
Mặc dù lý do cô làm như thế khiến cho tâm tình của hắn không tốt lắm, bất quá... Đã triệt tiêu...
Lâm Yên cũng không xác định Bùi Duật Thành đến cùng có thấy áp phích không, sau khi hôn xong, thái độ tự nhiên mở miệng nói, "Khục, thật xin lỗi, nghĩ đến về sau có thể có rất nhiều thời gian ở cùng với Bùi tiên sinh, nhất thời có chút thật quá vui..."
Hắn dĩ nhiên biết cái miệng này của cô rất biết dỗ người...
Đúng hơn là chỉ có khi cô làm việc trái với lương tâm mới có thể dỗ hắn...
Chỉ là...
Bùi Duật Thành cúi người, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn trên trán nữ hài, khàn giọng mở miệng: "Tôi cũng thế."
Chỉ là, cho dù là uống rượu độc giải khát, vẫn vui vẻ chịu đựng như cũ.
Bùi Vũ Đường bên cạnh, trong lòng kinh nghi bất định (nghi ngờ, không chắc chắn), vừa rồi anh của cậu ta tiến đến quá đột ngột, giống như đã thấy áp phích này đi...
Chỉ là nhìn dáng vẻ của anh ấy lại như hoàn toàn không biết, cũng không có tức giận?
Là thật sự không thấy, hay là chị dâu dỗ quá dễ dàng?
...
Rất nhanh, Lâm Yên thu thập xong đồ đạc, ba người chuyển tất cả đồ vật xuống trong xe dưới lầu, lập tức lái xe về phía biệt thự của Bùi Duật Thành.
Trên xe, Lâm Yên nhận tin nhắn của Uông Cảnh Dương.
Cẩu Tử: [ Tôi tan làm sớm, tôi tới giúp bà dọn nhà! ]
Yên Thành Sơ Vũ Cách Tà Dương: [ Không cần không cần, tôi bên này đã xong. ]
Cẩu Tử: [ Nhanh như vậy? Làm sao không đợi tôi? ]
Yên Thành Sơ Vũ Cách Tà Dương: [ Lại không có bao nhiêu thứ, không cần làm phiền ông a ~]
Đầu kia điện thoại, Uông Cảnh Dương nhìn tên Wechat Lâm Yên mới đổi, không hiểu sao luôn luôn có một loại dự cảm hết sức không tốt...
...
Vân Gian thủy trang.
Sau khi đến biệt thự, Bùi Nam Nhứ đi ra giúp đỡ bọn họ dọn hành lý của Lâm Yên vào.
"Còn may có chị dâu qua giúp đỡ chiếu cố đại ca, em vừa rồi đã nói với người đại diện, giúp em nhận một ít công việc." Bùi Nam Nhứ hơi mở miệng cười nói.
Nói bóng gió, hắn ta sẽ không ở nhà quá lâu, các người hoàn toàn có thể trải qua thế giới hai người.
Nếu không phải là bởi vì đáp ứng cha, kêu hắn tantrong khoảng thời gian này nhất định phải ở bên này nhìn đại ca, sau khi Lâm Yên tới, hắn ta chắc chắn sẽ không tiếp tục ở bên này.
"Bùi Ảnh Đế quá khách khí, nên làm nên làm..." Lâm Yên vội mở miệng nói, một bên nói, một bên còn cố ý cầm tay Bùi Duật Thành.
Mãi đến vừa rồi khi Bùi Vũ Đường nhắc nhở cô mới nghĩ đến, trong khoảng thời gian này Bùi Nam Nhứ cũng ở bên này, để tránh Bùi Duật Thành hiểu lầm, cô càng nên chú ý một chút mới được.
Bùi Duật Thành nhìn thoáng qua nữ hài cẩn thận ôm tay của mình, ánh mắt nhìn về phía nhị đệ của mình, khó có được ôn hòa.
Sau khi vào nhà, lưng Lâm Yên cứng đờ, đột nhiên nhớ một việc.
Sau khi chuyển tới, cô ở tại phòng nào chứ?
Không phải là ở cùng phòng với Bùi Duật Thành chứ...
"Ngô, Bùi tiên sinh, cái kia... Xin hỏi một chút, tôi ở chỗ nào?" Lâm Yên giơ tay lên, yếu ớt mở miệng hỏi.
Bùi Duật Thành dùng cặp con ngươi hồn xiêu phách lạc kia nhẹ nhàng nhìn lại nữ hài, đáy mắt nổi lên một tia ý cười chế nhạo, chậm rãi mở miệng nói, "Cô muốn ở tại phòng nào?"
Câu "Cô muốn ở tại phòng nào" này, Lâm Yên nghe thấy, hai gò má lập tức có chút nóng lên, cô không có cái gì ý đồ không nên có đâu à nha!
Bùi Duật Thành không tiếp tục trêu đùa cô, mở miệng nói, "Đã chuẩn bị xong phòng cho cô, là phòng cho khách bên cạnh phòng ngủ chính."
Lâm Yên nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, "Được rồi, cảm ơn Bùi tiên sinh!"
Bùi Duật Thành liền dẫn Lâm Yên đi đến phía phòng cho khách, Bùi Vũ Đường theo ở phía sau thấy thế thì lo lắng không thôi.
Trông mong ngôi sao, trông mong mặt trăng, xe này đã lên đà, lúc này làm sao có thể thắng xe chứ!
Bùi Vũ Đường nhịn không được, vội vàng đuổi kịp Lâm Yên, hạ giọng khuyến khích nói bên tai Lâm Yên, "Chị dâu, em thấy chị thích những đồ trang trí kia, nghĩ chị có phải có chút sợ quỷ hay không? Em nói cho chị biết, nam nhân dương khí tràn đầy, có thể đuổi quỷ! Hữu hiệu hơn bất kỳ pháp khí đuổi quỷ lợi hại nào!"
Khoé miệng Lâm Yên co giật, trầm mặc: "..."
Bùi Duật Thành đuổi quỷ?
Lấy sắc đẹp này của Bùi Duật Thành, gọi quỷ còn tạm được!
Cô nào dám ở cùng phòng với Bùi Duật Thành, ngộ nhỡ bị một ý thức sắc quỷ xuất quỷ nhập thần kia thừa dịp, làm cái gì với Bùi Duật Thành, cô chẳng phải là thành tội nhân thiên cổ sao!
Đến lúc đó cô sẽ ăn nhiều thiệt thòi!
Mỗi lần đều cõng nồi không nói, còn hoàn toàn không biết quá trình...
Mặt Lâm Yên không đổi sắc mở miệng, "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi không có sợ quỷ chút nào, những cái kia chính là để trang trí, để lộ ra phong cách gian phòng, có có phẩm vị!"
"Vậy cái kia... Vậy chị muốn phòng thoạt nhìn có bức cách, có phẩm vị, sao còn cần bài trí cùng vật phẩm trang sức gì, trực tiếp bỏ anh của em vào, không có thứ gì càng có bức cách, càng có phẩm vị hơn đâu!" Thời khắc này, Bùi Vũ Đường quả thực như thành viên bán hàng đa cấp.
Lâm Yên: "..."
...
Bùi Duật Thành đưa Lâm Yên đến trong phòng, Lâm Yên đứng ở cửa ra vào, liếc mắt đánh giá phòng.
Cả phòng là phong màu Morandi yên tĩnh lại cao cấp, bố trí thoải mái dễ chịu lại ngay ngắn, đồ dùng hàng ngày cũng đầy đủ mọi thứ, Lâm Yên cơ hồ không có gì cần tự mình chuẩn bị.
Bùi Duật Thành: "Nếu như có gì cần, có thể nói với tôi."
"Không cần không cần, đã rất tốt, không có thiếu gì, cảm ơn Bùi tiên sinh, tôi sắp xếp đồ của mình một chút là được rồi!" Lâm Yên vội vàng mở miệng.
Lâm Yên nhìn căn phòng lớn thoải mái dễ chịu này, lại nhìn nam nhân ở trước mắt một chút, nhớ lại bản thân mấy tháng trước suýt chút lưu lạc đầu đường, có loại cảm giác phảng phất giống như cách một đời.
Ai, địa ngục đến thiên đường, cũng chỉ đến như thế...
Đột nhiên cảm thấy tên "Sắc quỷ "kia buộc cô vì bảo mệnh nhất định phải diễn trò nói yêu thương cùng Bùi Duật Thành cũng không phải tất cả đều hố cô a...
"Cô sắp xếp trước đi, có vấn đề gọi tôi, tôi đi nấu cơm." Bùi Duật Thành mở miệng.
Lâm Yên: "...!!!"
Nấu... Nấu cơm...???
Sau khi "Duang" một tiếng vang thật lớn ——
Lâm Yên lại từ thiên đường, rớt xuống địa ngục...
"Ai nha! Đại ca chị dâu, đội xe bên kia còn có chút việc gấp, lão Vương kia ở đội xe bọn em chị biết chứ, hắn bị đυ.ng xe! Em phải mau chóng tới một chuyến xem một chút! Em liền đi trước! Không cần tiễn em! Bái bai!" Bùi Vũ Đường phản ứng lại, nhanh chóng mở miệng nói.
Lâm Yên giữ chặt Bùi Vũ Đường, cắn răng nghiến lợi hạ giọng, "Cậu cứ vứt cha mình lại như vậy? Cái đứa con bất hiếu này!"
Bùi Vũ Đường vẻ mặt cầu xin, "Cha, cha để con bị anh của con đánh một trận cũng được, thế nhưng ăn cơm của anh con, thật sự làm không được!"
Nói xong, lòng bàn chân lập tức như được bôi dầu, chạy còn nhanh hơn thỏ.
"..."
Móa! Lâm Yên nghiến lấy răng, gia hỏa không có nghĩa khí, lần sau ta để cho ngươi biết, cái gì gọi là "Ơn cha núi chất trời tây"*!
*Nói về công ơn cha mẹ. Cả câu: Ơn cha núi chất trời Tây - Láng lai nghĩa mẹ nước đầy biển Đông.
Thế nhưng, nếu là không ngăn cản, cô lại quá đau đớn a...
Ánh mắt Lâm Yên rơi vào trên thân ảnh cao to trong phòng bếp kia, giờ phút này nam nhân cởϊ áσ khoác trên người ra, tùy ý xắn nửa tay áo, đang rửa rau...
Ai, ngay cả làm cơm mà cũng là cảnh đẹp ý vui như thế?
Được rồi được rồi, chẳng phải một bữa cơm thôi sao! Có gì ghê gớm đâu! Lại không thể ăn chết người!
Rất nhanh, Bùi Duật Thành đều làm xong tất cả đồ ăn.
Nói thật, Bùi Duật Thành làm việc khá nghiêm cẩn, động tác lại rất đẹp mắt, nhất là đôi tay thon dài kia khi làm những chuyện này, khiến cho người ta không dời mắt nổi, chỉ là nhìn quá trình hắn làm đồ ăn, quả thực tựa như là đang hoàn thành một kiện tác phẩm nghệ thuật, để cho người ta rất chờ mong thành phẩm ra lò.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, dưới tình huống lần trước Lâm Yên không có tự mình nếm qua món ăn Bùi Duật Thành làm...
Giờ khắc này, Lâm Yên ngồi ở trước bàn cơm, như ngồi bàn chông.
Ăn một bữa cơm mà thôi, không hiểu sao lại có loại cảm giác sắp lên pháp trường.
"Nếm thử xem." Bùi Duật Thành tri kỷ gắp một miếng thịt kho tàu cho cô.
"Được rồi, cảm ơn! Tôi tự mình gắp là được rồi!"
Lâm Yên nhìn miếng thịt kho tàu kia, xem màu sắc cùng bề ngoài, cũng còn có khả năng.
Có lẽ, cũng không có đáng sợ như vậy?
Lần trước làm không tốt là vận khí kém, có lẽ là ăn trúng lần khó ăn nhất thì sao?
Thế là, Lâm Yên nghĩ như vậy, lập tức bỏ thịt kho tàu vào trong miệng.
Một giây sau, ngay trong nháy mắt khi cô nhấm nuốt xuống ——
Lâm Yên rõ ràng cảm giác được... Mùi vị tử vong!
Làm sao mà còn khó ăn hơn lần trước chứ!
Này mịa nó sợ là thật sự muốn ăn chết người a!
Nguyên lai, lần trước không phải vận khí kém ăn trúng lần khó ăn nhất, mà là vận khí lần trước quá tốt rồi, cô không biết trân quý...
Có thể làm đến mức khó ăn như vậy, cũng là hết sức không dễ dàng nha?
Siêu Boss, ngài đến cùng là làm sao mà làm được vậy?
Thế mà có thể làm ra đồ ăn quỷ súc như thế!
Dù đối diện là khuôn mặt như thiên thần của Bùi Duật Thành, cô cũng khó nuốt xuống, có thể hiểu lực sát thương của những thức ăn này mạnh bao nhiêu!
Thật sự nên để cho những fan hâm mộ nữ điên cuồng kia của Bùi Duật Thành tới nếm thử đồ ăn Bùi Duật Thành làm, đến lúc đó tuyệt đối là hiện trường thoát fan quy mô lớn.
Mà giờ khắc này, Lâm Yên thân là bạn gái, lại chỉ có thể yên lặng nuốt toàn bộ vào trong bụng...
Lâm Yên: "Ăn ngon... Ăn thật ngon..."
Nhân sinh như kịch, toàn bộ nhờ vào kỹ thuật diễn xuất.
"Thích là tốt rồi, đồ ăn bên ngoài không tốt cho sức khỏe, chờ sau khi cô bắt đầu công việc, tôi chuẩn bị cơm hộp cho cô, cô có thể mang đi." Bùi Duật Thành mở miệng.
Chiếc đũa đâm xiên qua trứng chim cút của, đùng chít chít rơi về trong mâm: "..."
Sấm sét giữa trời quang, cũng chỉ đến như thế...
Nhưng mà dù cho trong lòng giống như bị những thịt kho tàu, rau xanh, sườn xào chua ngọt kia ăn mòn thành sa mạc hoang vu, Lâm Yên còn phải hơi mở miệng cười: "Được, được rồi! Cảm ơn Bùi tiên sinh!"
Điều này chẳng lẽ chính là... Cảm giác của tình yêu sao?
Nếu như không phải thật sự yêu, này ai mịa nó làm được chứ?
Chờ đến cuối cùng khi ăn xong một bữa cơm, Lâm Yên cảm giác mình vừa rồi tựa như là vượt qua một trận thiên kiếp.
"Còn làm phiền ngài tự mình nấu cơm cho tôi, để tôi đi rửa chén đi!" Lâm Yên chủ động mở miệng nói.
Bùi Duật Thành vuốt vuốt đầu nữ hài, "Không cần, đi nghỉ ngơi đi, cô phụ trách ăn là được rồi."
Lâm Yên: "..." Ngạch ha ha...
Cô phụ trách ăn là được rồi...
Câu nói này vốn nên là một câu tâm tình có bao nhiêu lãng mạn chứ.
Đến phiên cô, lại thành bùa đòi mạng...
Lâm Yên cảm giác mình cũng xác thực cần hoà hoãn một chút, thế là quay trở lại trong phòng, tranh thủ thời gian vụиɠ ŧяộʍ tìm được tất cả đồ ăn vặt mình mang tới.
Liên tục bóc nhiều cái kẹo sữa bò, một mạch nhét vào trong miệng...
Khi mùi vị bánh kẹo tan ra ở trong miệng, Lâm Yên cuối cùng mới có chút cảm giác về tới nhân gian.
May nhờ cô đem tất cả đồ ăn vặt cũng tới.
Rất nhiều diễn viên đều thích giảm béo, ăn uống điều độ, chỉ là lượng tiêu hao của thân thể Lâm Yên lớn hơn người thường nhiều, cho nên cũng không cần tận lực ăn uống điều độ, đồ vật cần vẫn ăn như thường lệ, trong nhà cũng chuẩn bị không ít đồ ăn vặt.
Chỉ cần không phải ăn quá nhiều, liền sẽ không béo lên.
Tay đua xe cũng là nghề nghiệp cần phải nghiêm khắc khống chế thể trọng, cho nên phương diện này cô vẫn rất chú ý.
Sau khi ăn chút đồ ăn vặt, Lâm Yên cuối cùng cũng ăn chậm lại, sau đó cô mới bắt đầu sửa sang lại đồ vật của mình.
Nhìn một cái túi tỏi lớn trong đó, kiếm gỗ đào, lá bùa, các loại vật phẩm...
Lâm Yên quét mắt căn phòng trang trí ưu nhã này, làm sao cũng cảm thấy những vật này đặt ở trong phòng quá hư phong cách.
Chỉ là, hết cách rồi, giữ được tiết tháo quan trọng hơn!
Đoạn thời gian trước đó kia cô l đều rất bình thường, nói không chừng liền là có những công lao này đấy!
Mắt thấy bóng đêm ngoài cửa sổ ngấm dần sâu, vẻ mặt Lâm Yên xiết chặt, vội vàng treo tất cả mọi thứ lên trước đi rồi lại nói...
Sau khi treo xong, Lâm Yên móc ra tấm áp phích hôm nay bị Bùi Vũ Đường xé.
Tên hài tử không may này!
Biết tấm áp phích này đã được bảo tồn bao nhiêu năm không?
Thế mà xé ra một lỗ hổng lớn như vậy...
Được rồi, sau đó lại tìm cậu ta lừa bịp một tấm áp phích bản số lượng có hạn đi!
Lâm Yên đang chuẩn bị tìm băng dán dính áp phích lại, lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm của Bùi Duật Thành ——
"Thu thập xong chưa? Cần giúp một tay không?"
Lâm Yên suýt nữa phun một ngụm tới, bị dọa gần chết, vội vàng đá áp phích vào dưới giường.
Thật là không thể làm việc trái với lương tâm, Emma hù chết cô!
Suýt nữa quên mất đây là trong nhà của Bùi Duật Thành, cô phải càng chú ý hơn mới được...
Lâm Yên ổn định cảm xúc, cầm lấy một chuỗi tỏi, vừa treo tỏi lên tay nắm tủ, vừa lên tiếng nói, "Không cần không cần, tôi cũng sắp xếp khá ổn rồi!"
Lâm Yên đại khái không biết, tốc độ phản ứng của Bùi Duật Thành nhanh hơn người thường rất nhiều.
Cho nên, cô tự cho là động tác của mình rất nhanh, nhưng thực ra Bùi Duật Thành đã thấy động tác cô giấu đồ vật xuống dưới giường.
Chỉ là, trên mặt nam nhân hoàn toàn không biểu hiện ra, quét mắt qua đồ vật Lâm Yên treo ở trong phòng, ôn nhu mở miệng nói, "Được rồi, vậy nghỉ ngơi sớm một chút."
Lâm Yên liên tục gật đầu: "Được rồi, Bùi tiên sinh cũng đi ngủ sớm một chút đi!"
Bùi Duật Thành hơi gật đầu, lập tức quay người rời đi.
Thấy nam nhân cuối cùng đã đi, Lâm Yên thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là, thoáng qua đã thấy Bùi Duật Thành vừa bước một bước, lại dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía cô, mở miệng nói, "Đúng rồi, Lâm tiểu thư..."
"Sao... Làm sao vậy?"
Lâm Yên cho là Bùi Duật Thành còn có chuyện gì muốn bàn giao với mình, quăng ánh mắt hỏi thăm qua.
Dù thế nào cũng sẽ không phải phát hiện cái gì chứ?
Dưới tia sáng dìu dịu trên đỉnh đầu, thân ảnh cao to của nam nhân được dát lên một tầng ánh sáng màu vàng nhạt, thấu kính có chút phản quang nhẹ nhàng, che cản cảm xúc trong mắt nam nhân.
Nam nhân ngược ánh sáng nhìn cô, dùng thanh âm trầm thấp như đàn Cello mở miệng nói, "Nếu ban đêm ngủ một mình thấy sợ hãi, có thể tới tìm tôi."
Lâm Yên đầu tiên là sững sờ, lập tức ho khan một hồi: "Khụ khụ khụ..."
Này này cái này... Đây chẳng lẽ là lời mời sao???
Nhìn bộ dáng nữ hài bị hoảng sợ, Bùi Duật Thành khẽ cười một tiếng, lập tức quay người trở về phòng ngủ chính bên cạnh.
Chỉ còn lại Lâm Yên ngốc ngốc đứng trong phòng, đầu óc cả người đều là hỗn loạn và hỗn loạn...
Tỉnh táo một chút!
Nghĩ gì thế, Bùi Duật Thành không phải chỉ là quan tâm cô một câu rất bình thường, sợ cô lần đầu ở chỗ xa lạ thấy không quen sao?
Làm sao lại là... Lại là mời cái gì...
Ngô...
Coi như là mời... Cảm giác cũng không thể đền bù được bữa cơm cô ăn buổi tối hôm nay...
Sau khi vệ sinh, rửa mặt một phen, Lâm Yên cuối cùng cũng nằm trên giường.
Chăn nệm mềm mại xoã tung dưới thân, trong không khí truyền đến mùi thơm ngát của cây cối hoa cỏ từ ngoài cửa sổ, xen lẫn tiếng hót của loài chim không biết tên...
Suy nghĩ rối loạn trong đầu dần dần bay xa, Lâm Yên dần dần tiến vào mộng đẹp...
Bên trong phòng ngủ chính sát vách.
Trong tay nam nhân cầm một quyển sách, ngồi dựa vào đầu giường, áo ngủ tùy ý xõa trên người, kính mắt trên mặt giờ phút này đã tháo xuống, lộ ra một đôi con ngươi còn sâu lắng hơn bóng đêm.
Khoảng cách của phòng ngủ chính và phòng Lâm Yên rất gần, cộng thêm cửa sổ mở ra, nếu như động tĩnh hơi lớn một chút, cũng có thể đủ nghe thấy.
Phát giác Lâm Yên sát vách cũng đã chìm vào giấc ngủ, nam nhân cũng để sách trong tay xuống, nằm xuống.
Đêm càng ngày càng sâu...
Lâm Yên cũng đã sớm ngủ say.
Thế nhưng là, ngay khi cô ngủ say, lại mơ hồ nghe thấy tiếng vang "Tích tích tích" đứt quãng truyền đến từ trong phòng ngủ chính bên cạnh...
Cửa chính Vân Gian thủy trang.
Bùi Nam Nhứ vì tạo cơ hội đơn độc ở chung cho anh hắn ta cùng Lâm Yên, vốn chuẩn bị ngày thứ hai mới quay về.
Kết quả, lúc nửa đêm, lại đột nhiên nhận được tin tức của tổ chuyên gia bên kia, nói trị số thân thể của anh hắn ta lại đột nhiên bắt đầu đột phá giới hạn số không thời gian dài.
Thân thể đại ca làm sao có thể đột nhiên xảy ra vấn đề?
Rõ ràng Lâm Yên đang trong nhà mà!
Hắn ta cũng là bởi vì biết có Lâm Yên ở đó, đại ca sẽ không xảy ra vấn đề, cho nên mới yên tâm rời đi, lại không nghĩ tới chuyên gia sẽ đột nhiên gọi điện thoại cho hắn ta.
Bùi Nam Nhứ chỉ có thể tranh thủ thời gian đi suốt đêm trở về.
Trên đường hắn ta gọi điện thoại cho Lâm Yên, thế nhưng Lâm Yên đại khái là ngủ thϊếp đi, điện thoại tắt máy không ai nhận.
Khi hắn chạy đến, ngoại trừ một đám giáo sư chuyên gia, Tần Hoan cùng Tinh Trầm cũng đã ở đó.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Bùi Nam Nhứ thở hồng hộc, mở miệng nói.
Tần Hoan cũng là một mặt mơ màng: "Không biết, rõ ràng đã ổn định ròng rã một ngày một đêm, chúng ta còn tưởng rằng bắt đầu chuyển biến tốt, ai biết đột nhiên lại bắt đầu!
Mà đã duy trì thời gian cực kỳ dài, đến bây giờ còn chưa ngừng đâu! Tôi nói này Nhị thiếu gia, cậu làm sao cũng không có trông coi bên người vật! Lấy tình huống hiện tại của Duật ca, làm sao có thể rời khỏi người khác?"
Vẻ mặt Bùi Nam Nhứ lo lắng mở miệng nói, "Lâm tiểu thư ở chỗ của anh tôi, cho nên tôi cho là, không có vấn đề..."
Tần Hoan nghe vậy lập tức sững sờ, kinh ngạc mở miệng nói, "Lâm tiểu thư? Cậu nói Lâm Yên? Đêm nay cô ấy ngủ lại tại chỗ Duật ca sao?"
Bùi Nam Nhứ: "Trước mắt là ở cùng một chỗ."
Tần Hoan lập tức lộ ra biểu lộ hoan thiên hỉ địa (trời đất vui mừng) không khác Bùi Vũ Đường cho lắm, "Không chỉ quay lại! Còn ở chung? Thật hay giả vậy! Đó không phải là quá tốt rồi sao? Cái kia... Đã có Lâm Yên thuốc Ổn Định cường lực này ở đó, Duật ca hẳn là sẽ không có vấn đề gì mới đúng chứ! Đây là có chuyện gì? Thuốc Ổn Định Lâm Yên này lại mất hiệu quả rồi?"
Bùi Nam Nhứ lắc đầu, "Tôi vừa trở về gấp, cũng không biết tình huống, điện thoại Lâm tiểu thư tắt máy gọi không được, hiện tại hoàn toàn không biết tình huống bên trong."
Khi Bùi Duật Thành phát bệnh, ngoại trừ Lâm Yên, những người khác bên ngoài không thể tới gần quá hắn, bởi vì lực lượng của hắn lúc nào cũng có thể mất khống chế, mà những người khác ở bên cạnh còn có thể kí©h thí©ɧ đến tâm tình của hắn.
Cho nên trong lúc nhất thời, bọn hắn không biết tình huống, cũng không dám tùy tiện đi vào.
Tinh Trầm nghe vậy, cắn cắn kẹo que trong miệng, vẻ mặt cũng có chút hồ nghi.
Lúc này, một bác sĩ một tay cầm dụng cụ điện thoại di động lớn nhỏ màu đen, một tay mang theo một rương màu gỉ sét, trầm giọng mở miệng nói, "Tình huống này quá nguy hiểm, nhất định phải lập tức tiêm cho đại thiếu gia vào một liều thuốc Ổn Định!"
Bùi Nam Nhứ nhìn chằm chằm cái rương trong tay bác sĩ kia, lông mày nhíu chặt, "Đàm giáo sư, các người không phải đã nói, tác dụng phụ của thuốc Ổn Định mới nghiên cứu ra này rất lớn sao?"
Tần Hoan cũng phụ họa nói, "Đúng vậy, thân thể Duật ca ban đầu đã hết sức suy yếu, loại thời điểm này dùng thứ đồ chơi kia, thân thể làm sao chịu được?"
Tinh Trầm mở miệng: "Theo lý thuyết không nên như vậy, chỉ cần Lâm tiểu thư ở đó, Duật ca liền sẽ không mất khống chế, chưa bao giờ có ngoại lệ, trừ phi..."
Bùi Nam Nhứ biết Tinh Trầm là có ý gì, lập tức mở miệng giải thích, "Trong khoảng thời gian này quan hệ của bọn họ rất tốt, trước khi tôi đi, anh của tôi còn đang làm cơm tối cho Lâm tiểu thư."
Tần Hoan nghe xong, lập tức lộ ra biểu lộ kinh dị, "Duật ca nấu cơm cho Lâm Yên!!! Sao cậu có thể để Duật ca nấu cơm cho nữ nhân kia chứ! Xong xong xong! Nữ nhân kia ăn xong cơm Duật ca làm, khẳng định phải nói chia tay!"
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro