Chương 71- 80


Ngay sau đó, Lâm Yên nhìn về phía bác cả Hạ Hùng, lông mày hơi hơi nhăn lên.

Còn muốn nói thêm, một ông lão tóc trắng phơ, mang theo kính lão, cùng bác hai Hạ Lương đồng thời từ trong nhà đi ra.

"Cha." Hạ Mộ Vân nhìn về phía ông lão, mở miệng hô.

Nghe thấy, ông lão nhìn về phía Hạ Mộ Vân nhẹ gật đầu.

Chợt, ông lão ngồi ở bên cạnh bàn cơm, nhìn lướt qua mọi người: "Tất cả ngồi xuống ăn cơm đi, vừa vặn cha có chút chuyện muốn nói."

Ngay sau đó, đám người Lâm Yên dồn dập vào chỗ.

"Cha, chuyện của đội xe, không có đường sống à." Bác cả Hạ Hùng hỏi.

Ông lão một mình rót chén rượu, cũng không mở miệng nói chuyện, vẫn là bác hai Hạ Lương ở một bên mở miệng nói: "Nửa tháng sau, chúng ta sẽ thi đấu với đội xe của Lão Thang, nếu như thua, đội xe của chúng ta sẽ giải tán, không ai sẽ tiếp tục đầu tư cho một đội xe đứng thứ nhất đếm ngược."

"Lão Thang... Cha, không phải trước đó hắn là trợ thủ đắc lực của cha sao, nếu không cha gọi điện thoại thương lượng với hắn một chút..." Hạ Hùng mở miệng nói.

"Đại ca, quên đi thôi, tên súc sinh kia Lão Thang, mấy năm nay vẫn luôn nghĩ cách phá huỷ đội xe của chúng ta, có mấy lần chúng ta đều là bị Lão Thang đẩy ra khỏi đường đua, tìm hắn đàm phán?" Hạ Lương cười lạnh: "Trừ phi chúng ta có thể thắng được đội xe của Lão Thang."

"Đội xe của Lão Thang cũng không phải ăn chay, hắn nuôi dưỡng không ít tay đua xe giỏi, ngoài tay đua xe, phần cứng của chúng ta cũng không có cách nào so sánh với đội xe của Lão Thang..." Hạ Hùng như có điều suy nghĩ nói.

Đang nói, tiếng đập cửa vang lên.

Hạ Nhạc Phong đứng dậy mở cửa.

"Bác Thang?"

Giữa cổng, một vị nam tử trung niên vác bao da màu đen, đầu chải kiểu tóc mohican *, ý cười đầy mặt đi đến: "Lão gia tử, tôi đến thăm ông!"

* Mohican: Kiểu tóc Mohican còn được gọi là kiểu tóc Mohican, đặc điểm của nó là vuốt dựng cạo sát hai bên mai và phần gáy dành cho nam giới. Đây là một kiểu tóc đẹp có thể tạo kiểu bằng cách vuốt ngược tạo nên sự cá tính và rất nổi bật...

"Thang Chấn Anh, hôm nay là gia yến (yến tiệc gia đình) của Hạ mỗ, tôi không có nhớ mời cậu." Ông lão nhìn về phía người đàn ông trung niên, mặt không thay đổi mở miệng.

"Lão gia tử, xem lời nói của ngài này, hôm nay tôi tới, cũng không phải ăn chực cơm của ngài, bất kể như thế nào, tôi cũng là do lão gia tử ngài bồi dưỡng ra, hôm nay tôi tới chính là để báo ân!" Người đàn ông trung niên cười nói.

"Có ý gì." Ông lão hỏi.

"Ha ha, lão gia tử, tình huống của đội xe của ngài như thế nào, chính ngài hẳn cũng biết, trận tiếp theo là đội của ngài đấu vòng loại, vừa vặn đối thủ lại là đội xe của tôi, ngài cũng biết, phần thắng của ngài là số không, ngược lại là sẽ sớm giải tán, không bằng bán cho tôi, tối thiểu còn có thể kiếm vài đồng bỏ túi, ngài nói đúng không." Người đàn ông trung niên cười nói.

"Nói xong rồi?" Ông lão siết chặt nắm đấm.

"Nói xong, ý của ngài thế nào?" Người đàn ông trung niên mở miệng.

"Cút." Ông lão lạnh giọng mở miệng.

Ông lão vừa dứt lời, sắc mặt người đàn ông trung niên lại biến đổi, cười lạnh: "Tôi nói lão gia tử, ông đây chính là cho thể diện mà không cần, cái đội xe rởm của ông kia, tôi nguyện ý xuất tiền thu mua, đó là vinh hạnh của ông, chờ đến lúc ông thi đấu thua, cả nhà ông quỳ xuống cầu xin, tôi cũng sẽ không cần! Bây giờ cả nhà ông bảo vệ được cái đội xe rởm sao, ăn uống cũng thành vấn đề đi? Còn tưởng là bảo vật?"

"Cậu cút hay không cút!" Bác hai Hạ Lương bỗng nhiên đứng dậy, đem chén rượu trong tay hung hăng tạt bên chân người đàn ông trung niên.

"Ha ha, tốt tốt tốt, tôi đi... Tôi muốn để cho các cậu nhìn một chút, cái đội xe rởm kia đến cùng có bao nhiêu tội nghiệp, bao nhiêu rác rưởi, tôi tự mình đẩy các cậu vĩnh viễn rời khỏi đường đua, nửa tháng sau, chúng ta gặp ở đường đua." Người đàn ông trung niên nhẹ gật đầu, sau khi cười lạnh một tiếng, quay người rời đi.

Bởi vì Thang Chấn Anh đến, bầu không khí trên bàn ăn lập tức trở nên càng thêm đè nén, sắc mặt của mọi người đều khó coi.

Mặt ông ngoại trong nháy mắt lại già nua không ít.

Bác hai Hạ Lương sắc mặt ngưng trọng: "Lần tranh tài này, bên Thang Chấn Anh khẳng định sẽ điên cuồng nhằm vào chúng ta, chúng ta nhất định phải chuẩn bị đầy đủ thật tốt."

Hạ Nhạc Phong cười khổ nói: "Cha, chúng ta ban đầu cũng không có phần thắng nào, ngay cả hoa tiêu (người dẫn đường) của con hôm trước cũng bỏ đi, đến bây giờ còn chưa tìm được người thay thế mới, đến lúc đó có thể thuận lợi dự thi hay không cũng là cái vấn đề..."

Lúc này, bác cả Hạ Hùng đột nhiên "Phanh" một tiếng dùng sức vỗ bàn một cái, lập tức bắt đầu gầm thét, "Xem Hạ gia chúng ta rơi xuống cái tình cảnh này, năm đó chính là câu lạc bộ đứng top 1 quát tháo phong vân, bây giờ ngay cả hoa tiêu cũng không giữ được, con chó con mèo nào cũng có thể khi dễ, hiện tại một nhà vui vẻ? Hài lòng sao?"

Thân hình Hạ Mộ Vân lay nhẹ, ngón tay xoắn căng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Hạ Lương ở một bên lông mày cau lại: "Được rồi, đại ca, đừng nói nữa, chuyện này không có quan hệ gì với Mộ Vân, là do chúng ta không có bản lĩnh thắng nổi người ta."

Lúc này, một người đàn ông tuổi trẻ từ cổng đi tới, nghe thấy như thế, lập tức cười nhạo một tiếng nói, "Cậu hai, đến giờ phút này, cậu còn giúp loại ngôi sao tai họa này nói chuyện à? Cha con nói không sai, nếu như không phải do một nhà bọn họ lòng lang dạ sói, Hạ gia chúng ta làm sao có thể rơi xuống tình trạng ngày hôm nay!"

Nam nhân nói chuyện nhìn qua lớn hơn Lâm Yên với Hạ Nhạc Phong một chút, là con trai bác cả Hạ Hùng - Hạ Minh Khải.

Lâm Yên nghe đến đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Hạ Minh Khải, "Chúng tôi là ngôi sao tai họa, vậy anh và cha anh là cái gì? Là đồ bỏ đi chỉ có thể chạy ở cuối xe?"

Lâm Dược Thông đúng là dây dẫn nổ dẫn đến sự suy tàn của Hạ gia, nhưng mẹ mới là người bị hại lớn nhất, bác cả Hạ Hùng là anh cả, em gái ruột bị khi nhục mà đến tận bây giờ chưa từng an ủi một câu, chứ đừng nói là bảo vệ cùng chiếu cố, vĩnh viễn cũng chỉ có mỉa mai cùng trách cứ.

Hạ Minh Khải bên cạnh nghe xong lời này liền nổ, "Móa! Lâm Yên mày nói cái gì! Mày lặp lại cho tao! Còn nói tao là đồ bỏ đi, tao nhìn này mới là hàng bồi thường tiền! Chậc chậc, mày làm sao không giống như cô em gái Lâm Thư Nhã kia, đi tìm tên cha cầm thú kia? A đúng, tao suýt nữa quên mất, Lâm Dược Thông nhưng là một thương nhân cái khôn khéo, làm sao lại muốn ngươi loại phế..."

—— "Đủ rồi, tất cả đều im miệng cho tôi."

Mãi đến khi lão gia tử mở miệng quát lớn, trên bàn cơm mới rốt cục im lặng.

Nói xong, lão gia tử đứng lên, không nói một lời rời khỏi bàn ăn, đi vào thư phòng.

Vẻ mặt Hạ Minh Khải ngượng ngùng bĩu môi, mặt mũi tràn đầy khinh thường nhìn Lâm Yên, "Tiểu nha đầu, tao nhìn mày chính là không biết trời cao đất rộng, đứng nói chuyện không đau eo! Mày biết đua xe tốn bao nhiêu tiền sao? Không có tiền lấy cái gì cùng người ta tranh tài, có bản lĩnh mày đi lái thử xem! Mày hiểu đua xe sao? Bánh xe lắp thế nào cũng còn không biết? Thế mà còn ở nơi này phát ngôn bừa bãi!"

Bác cả Hạ Hùng hừ lạnh một tiếng, "Minh Khải, không cần cãi cọ với họ, nói nó cũng nghe không hiểu!"

Mấy năm nay, Lâm Yên để tránh mẹ lo lắng, không có nói với bất kỳ ai nghề nghiệp chân chính của mình, người biết cô là tay đua xe chỉ có Lâm Thư Nhã cùng Hàn Dật Hiên.

Lâm Yên nghe vậy, cũng không nói chuyện, chẳng qua là mặt không đổi sắc liếc mắt nhìn hai cha con kia.

Hai cha con Hạ Hùng cùng Hạ Minh Khải đặt đũa rời đi, bữa gia yến này, cũng theo đó tan rã trong không vui.

"Tiểu Yên, mẹ đi xem ông ngoại con một chút!" Mắt Hạ Mộ Vân đỏ hồng, mở miệng, lập tức đi về phía thư phòng.

Tiếp theo, bác hai Hạ Lương cũng than thở rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Lâm Yên cùng em họ Hạ Nhạc Phong.

Lâm Yên gọi em họ Hạ Nhạc Phong qua một bên, "Tiểu Phong, chị có chút chuyện muốn nói với em..."

Hạ Nhạc Phong nghe vậy vội vàng an ủi nói, "Chị họ, vừa rồi lời nói của anh Minh chị đừng để trong lòng..."

"Không có việc gì, chị biết." Lâm Yên mở miệng, "Chị tìm em không phải vì chuyện này, vừa rồi ở trên bàn cơm, chị nghe em nói, hoa tiêu của em đi rồi?"

Trên đường đua thi đấu đều dùng tổ xe làm đơn vị, mỗi tổ xe do tay đua xe cùng hoa tiêu tạo thành.

Hoa tiêu lại được coi là "Con mắt lái xe", thời điểm tranh tài sẽ ngồi ở vị trí kế bên tài xế, tùy thời báo lại đường xá cho người lái xe.

Rất nhiều người đối với hoa tiêu có chút hiểu lầm, cho rằng hoa tiêu chính là ở bên cạnh lái xe đọc sách đọc báo, là vị trí có cũng được mà không có cũng không sao.

Trên thực tế, hoa tiêu kinh nghiệm phong phú có thể nắm giữ chính xác mỗi một góc độ của chỗ rẽ, chiều dài đường rẽ, nguy hiểm tiềm ẩn, thậm chí tốc độ gió, nhiệt độ mặt đường các loại, bởi vậy báo lại cho lái xe tốc độ xe cùng vị trí thích hợp nhất, như vậy lái xe có thể bỏ bớt thời gian phán đoán, tăng tốc độ xe đến mức độ lớn nhất.

Có thể nói, một hoa tiêu tốt, tương đương với "Bộ não mạnh nhất" trong đường đua thi đấu.

Hạ Nhạc Phong nghe vậy có chút khó khăn, ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Đúng vậy a, chạy..."

Đối với tay đua xe mà nói, hoa tiêu bỏ đi, đại khái mất mặt như việc vợ bỏ đi.

Hạ Nhạc Phong bất đắc dĩ nói, "Đều tại em vô dụng..."

"Vậy hiện tại bọn em có ứng cử viên phù hợp không?" Lâm Yên hỏi.

Hạ Nhạc Phong lắc đầu, "Hiện tại hoa tiêu rất nhiều đều muốn kiếm cơm, muốn tìm hoa tiêu chuyên nghiệp, làm sao dễ dàng như vậy, tăng thêm lần này chúng ta cùng Thang Chấn Anh bên kia triệt để xé rách mặt mũi, bên kia khẳng định cũng sẽ cản trở ở bên trong..."

Lâm Yên nghe vậy gật gật đầu, mở miệng nói: "Nếu là đến lúc đó bọn em vẫn không tìm thấy ứng cử viên phù hợp, chị có thể làm hoa tiêu cho em."

Hạ Nhạc Phong nghe vậy ngẩn người: "Chị...?"

Cũng không thể trách Hạ Nhạc Phong khiếp sợ, ở trong ấn tượng của hắn, Lâm Yên chưa từng chạm qua xe đua, cho nên không nghĩ tới cô lại đột nhiên nói muốn làm hoa tiêu của hắn.

Hạ Nhạc Phong cười cười, mở miệng nói, "Chị họ, em biết chị là muốn giúp em, bất quá, chị họ, khả năng bởi vì chị không hiểu nhiều về đua xe, hoa tiêu cũng không phải như người khác nói chỉ cần đọc báo cho lái xe, hoa tiêu phải nắm giữ tất cả tin tức trên đường xá, còn có thời tiết, tình trạng xe, cần có trình độ chuyên nghiệp không thua gì lái xe, không phải tùy tiện người nào ngồi ở vị trí kế bên tài xế là có thể làm hoa tiêu..."

Hạ Nhạc Phong dừng một chút, thở dài, tiếp tục nói, "Huống hồ, hoa tiêu cũng nhất định phải có được giấy phép tranh tài, chị khẳng định không có cách nào dự thi..."

Lâm Yên không có phản bác Hạ Nhạc Phong, chỉ nói một câu: "Chứng nhận thi đấu chị có."

Hạ Nhạc Phong sững sờ: "Chị tại sao có thể có chứng nhận thi đấu?"

Lâm Yên mở miệng giải thích: "Kỳ thật trước kia chị cùng cậu út học đua xe một thời gian, em biết mẹ chị thích quan tâm, chị đều là gạt người trong nhà vụng trộm đi theo cậu út đăng ký, bất quá chị cũng không có đăng ký bao lâu, bằng lái cũng là đẳng cấp E thấp nhất, miễn cưỡng đủ làm hoa tiêu..."

Hạ Nhạc Phong nghe vậy cười nói, "Thật không nghĩ tới, chị họ cũng từng lái qua xe đua, chị là một nữ hài tử, có thể cầm được chứng nhận thi đấu cấp E cũng rất lợi hại!"

Lâm Yên: "Nếu như đến lúc đó có cần, gọi điện thoại cho chị."

Hạ Nhạc Phong gật đầu, "Được rồi, dù như thế nào, vẫn là cảm ơn chị họ!"

...

Sau khi gia yến kết thúc, Lâm Yên trước tiên đưa mẹ về.

Mẹ vốn là do được ông ngoại gọi quay trở lại ăn cơm, tâm tình hiếm khi khá hơn, nhưng không nghĩ tới sẽ náo thành kết thúc như này, trên đường trở về vẫn thất hồn lạc phách, yên lặng không nói gì.

Lâm Yên rất rõ ràng, mấy năm nay mẹ vẫn đem tất cả trách nhiệm ôm về phía mình, uất ức thành bệnh.

Nếu như tiếp tục như thế, cô chỉ sợ thân thể cùng tinh thần của mẹ sẽ càng ngày càng kém.

Cô nghĩ tới rất nhiều phương pháp cố gắng dời đi lực chú ý của mẹ, chỉ tiếc khúc mắc của mẹ quá sâu...

Lúc trước khi mẹ ly hôn với Lâm Dược Thông, tòa án phán quyết cho mẹ một ít tiền bồi thường ly hôn và một ngôi nhà.

Thế nhưng là, sau này bởi vì bác cả cả ngày uống rượu gây rối, chọc tới một cậu ấm có tiền ở đế đô, bị người ta thưa kiện phải vào tù, một khi đại cữu thật sự ngồi tù, như vậy sau khi ra ngoài thì cả một đời cũng bị hủy.

Mẹ vì cứu bác cả ra, chỉ có thể dùng điều kiện từ bỏ bồi thường khi ly hôn đi cầu xin Lâm Dược Thông hỗ trợ.

Lúc ấy một căn nhà ở nội thành đế đô mà Lâm Dược Thông cam kết, cũng thay đổi thành căn nhà nát ở ngoại ô xa xôi.

Sau đó, bác cả không có chút cảm kích nào, ngược lại đem nỗi tức giận khi mình bị người kiện vào tù đều đẩy hết lên người mẹ.

Khi xe lái đến, Lâm Yên kéo cánh tay của mẹ, vừa đi vừa mở miệng an ủi.

"Mẹ, những lời của bác cả mẹ đừng để ở trong lòng, đừng luôn dùng sai lầm của người khác để trừng phạt chính mình, mẹ đã làm rất tốt, cũng đừng luôn cảm thấy con chịu thiệt, con đã là người trưởng thành rồi, sẽ biết chiếu cố tốt chính mình, ngay cả Thư Nhã, bây giờ nó cùng với cha, tháng ngày trôi qua không tệ, mẹ càng không cần phải lo lắng..."

Lâm Yên dừng một chút, tiếp tục thử mở miệng thăm dò khuyên nhủ: "Mẹ, mẹ hẳn nên có dự định thật tốt cho chính mình một chút, mẹ còn trẻ, bất quá là thất bại trong hôn nhân một lần mà thôi, chẳng lẽ chuẩn bị nửa đời sau vẫn cứ sống như thế này sao?"

Lâm Yên giống như ngày thường, an ủi mẹ rất nhiều, chẳng qua là, chỉ sợ hiệu quả cũng quá mức bé nhỏ.

Mẹ vẫn đắm chìm trong áy náy của quá khứ, quãng đời về sau chỉ còn lại hai chữ "Tha tội", hoàn toàn không có vì chính mình cân nhắc qua chút nào...

Ngày xưa là thiên kim tiểu thư được nâng niu từ bé, tâm cao khí ngạo, lại bị sinh hoạt mạnh mẽ mài thành một thân xác thịt không có linh hồn.

"Tiểu Yên, đừng lo lắng, mẹ không có chuyện gì, mấy năm nay, mẹ sớm đã thành thói quen, không đến mức chút lời này cũng không chịu nổi, huống chi bác cả của con nói cũng không sai... Xác thực là lỗi của mẹ..."

Ai, quả nhiên...

Nghe mẹ nói như vậy, Lâm Yên một mặt bất đắc dĩ, đang định mở miệng nói chuyện, đột nhiên thấy một chiếc xe thương vụ màu xanh xám quen thuộc dừng dưới tầng.

Họ vừa mới đến gần, cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên đi giày Tây bước ra.

Khi nam nhân đi đến dưới đèn đường, Lâm Yên lập tức nhận ra người tới: "Bác Tạ?"

"Tiểu Yên..." Người đàn ông trung niên vội vàng bước nhanh tới, lên tiếng chào, khi nhìn về phía Hạ Mộ Vân bên cạnh Lâm Yên, vẻ mặt tựa hồ hơi có chút câu nệ, âm thanh cũng mềm hơn, "Mộ Vân... Hai người trở về..."

Lâm Yên cười nói, "Bác Tạ, đã trễ như vậy, bác tại sao cũng tới?"

Người nam nhân trung niên này tên Tạ Tranh, là tổng giám đốc của tập đoàn Tạ thị bây giờ chạm tay có thể bỏng, bạn học thời đại học của mẹ, bằng tuổi mẹ, bất quá do bảo dưỡng không tệ, cũng không thấy già, nhìn ra được lúc còn trẻ sợ cũng là nhân vật siêu cấp nổi tiếng một thời ở trường học, tăng thêm thân phận địa vị bây giờ, thả ra vẫn như cũ có thể mê đảo một đám tiểu cô nương tuổi trẻ xinh đẹp.

Khi bắt đầu đi học, Tạ Tranh từng theo đuổi mẹ, chẳng qua là, lúc ấy mẹ cũng không thích những quý công tử thượng lưu kia, cho rằng bọn họ kiêu căng không tiến bộ, mà là đối với Lâm Dược Thông gia cảnh bần hàn lại tài hoa hơn người mãi mãi một lòng.

Lúc vừa mới bắt đầu, mẹ cùng Lâm Dược Thông cũng vượt qua một đoạn thời gian vô cùng ngọt ngào, thế nhưng, ai cũng không ngờ tới, Lâm Dược Thông sẽ ẩn giấu sâu như thế.

Sau khi ở chung lâu dài, sự tự ti cùng hư vinh công danh lợi lộc trong xương cốt Lâm Dược Thông tất cả đều lộ rõ, thậm chí, hắn căn bản là xem thường dạng thiên kim tiểu thư như mẹ.

Sau này, mẹ mới biết được, Lâm Dược Thông từng có một mối tình đầu hết sức yêu nhau, thế nhưng sau này mối tình đầu lại vội vã gả cho một người có tiền, từ đó về sau, trong lòng Lâm Dược Thông liền bắt đầu căm hận những người có tiền kia.

Đối với Lâm Dược Thông mà nói, mẹ chẳng qua là một cái công cụ hắn dùng để trèo lên cao mà thôi.

Chờ khi mẹ tỉnh ngộ, Lâm Dược Thông đã lợi dụng năng lực ngụy trang của hắn chiếm được tín nhiệm của tất cả mọi người trong Hạ gia, đồng thời cuốn đi hơn phân nửa cơ nghiệp của ông ngoại...

Sau khi mẹ kết hôn, Tạ Tranh uể oải một đoạn thời gian dài, thẳng đến rất nhiều năm sau, thực sự chịu không được bức bách trong nhà mới kết hôn, bất quá, kết hôn không bao lâu, vợ chồng hai người cũng bởi vì tính cách không hợp mà ly hôn.

Sau đó, Tạ Tranh cũng không tiếp tục cưới ai nữa.

Sau khi biết được mẹ đã ly hôn, Tạ Tranh từng tìm được mẹ trước, nghĩ muốn trợ giúp hai mẹ con họ.

Bất quá, bị mẹ cự tuyệt.

Sau này Tạ Tranh lại tới cửa mấy lần, mỗi lần đều mang theo bao lớn bao nhỏ, mặc dù luôn luôn bị mẹ cự tuyệt, nhưng vẫn luôn kiên nhẫn tới cửa.

Ý tứ của Tạ Tranh, mẹ tự nhiên là hiểu, chính là bởi vì hiểu rõ, cho nên mới luôn cự tuyệt bất cứ trợ giúp nào của ông, không nghĩ sẽ cho Tạ Tranh hi vọng vô vị.

Trước kia, Lâm Yên vẫn cảm thấy, đây đều là việc tư của trưởng bối, cô là một tên tiểu bối không tiện nhúng tay, thế nhưng, hiện tại xem ra, cô cũng là đột nhiên cảm thấy, có lẽ, có thể tác hợp ông ấy với mẹ một lần...

Trước đó không nhúng tay vào, có nguyên nhân rất trọng yếu, là cô không xác định Tạ Tranh có phải nhất thời cao hứng hay không, thế nhưng, nhiều năm quan sát như vậy, bên người Tạ Tranh có bao nhiêu tiểu cô nương trẻ trung, ông ấy lại không động lòng chút nào, từ đầu đến cuối cũng không tái giá, một mực chờ đợi mẹ.

Có một lần, cô tới sớm để tìm mẹ, vậy mà thấy xe Tạ Tranh ở dưới lầu, dường như là trông một đêm, đi lên hỏi mới biết được, gần đây bên này có tên trộm xuất hiện, không quá an toàn, cho nên Tạ Tranh liền yên lặng ở dưới lầu trông vài ngày.

Lâm Yên lúc này mới dám xác định, Tạ Tranh là thật lòng ưa thích mẹ.

Bất quá, rõ ràng đêm nay vận khí của Tạ Tranh không tốt lắm.

Bởi vì mẹ mới từ chỗ ông ngoại trở về, tâm tình đang kém, khẳng định càng không có tâm tư gì đối phó ông ấy.

"Tạ tiên sinh." Quả nhiên, mẹ chẳng qua là nhàn nhạt lên tiếng chào.

Thấy vẻ mặt xa cách của mẹ, con ngươi rực rỡ của Tạ Tranh trong nháy mắt tối xuống.

Nam nhân như Tạ Tranh, ở công ty cũng là sát phạt quả quyết, thiết diện vô tư, nhưng đứng ở trước mặt mẹ, lại giống như một thiếu niên luống cuống, đơn giản là thấy một ánh mắt xa cách của mẹ liền trở nên cô đơn trong nháy mắt.

Lâm Yên bất đắc dĩ thở dài, đột nhiên có chút đồng tình với nam nhân này.

Nếu để cho nam nhân này tự mình theo đuổi, cảm giác ông ấy đời này cũng đừng nghĩ theo đuổi được mẹ...

Khổ sở chính là, Lâm Yên cũng là hữu tâm vô lực, cô là tay đua xe không màng đến tình cảm, cũng không biết làm sao theo đuổi một người mới tốt...

Bất quá, chưa từng ăn thịt heo, cũng đã thấy heo chạy, trước đó vẫn luôn ở chung một chỗ với những nam đội viên kia, tốt xấu gì cũng thấy qua một chút cách thức.

Thế là, Lâm Yên suy nghĩ một chút, ho nhẹ một tiếng phá vỡ yên lặng nói, "Bác Tạ, đừng đứng ở chỗ này, có chuyện gì vào nhà nói đi?"

Tạ Tranh nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên, "Được..."

Thế nhưng là, vừa dứt lời, Hạ Mộ Vân liền mở miệng nói, "Quá muộn, không tiện, hôm nào có thời gian đi."

Câu hôm nào có thời gian, chính là có nghĩa vô kỳ hạn.

Tạ Tranh nghe xong, biết rõ Hạ Mộ Vân triệt để cự tuyệt, nhưng vẫn là vô ý thức thuận theo liên tục gật đầu, "Vậy tốt... Tốt..."

Lâm Yên: "..."

Ông tốt cái gì nha!

Nói chuyện tốt như vậy, thật sự là khó trách ông ấy theo đuổi lâu như thế mà một chút tiến triển cũng không có!

Lâm Yên thật sự là sắp bị tức chết, vẫn nháy mắt cho Tạ Tranh, nhưng đối phương vẫn hoàn toàn không lĩnh ngộ được ý tứ của cô.

Mắt thấy mẹ đã chuẩn bị lên lầu, Lâm Yên chỉ có thể tranh thủ thời gian mở miệng, "Ai da! Bác Tạ, cháu vừa rồi khi nhìn bác bước đi, chân khập khễnh, lần trước bị thương còn chưa khỏi sao?"

Mẹ nghe thấy lời này của Lâm Yên, cuối cùng hơi hơi dừng chân lại, "Tạ tiên sinh bị thương sao?"

Mẹ mặc dù rất lạnh lùng với Tạ Tranh, đồng thời từ đầu tới cuối luôn duy trì khoảng cách, nhưng giáo dưỡng từ nhỏ khiến bà không thể không có cấp bậc lễ nghĩa, cho nên nghe nói đối phương bị thương, vẫn lễ phép hỏi một câu.

Lâm Yên thấy thế nắm chặt cơ hội, nói với mẹ, "Mẹ, mẹ còn không biết sao?"

Quả nhiên, Tạ Tranh hoàn toàn không có đề cập về vụ này với mẹ...

Lâm Yên tiếp tục nói, "Đoạn thời gian trước bên này không phải có tên trộm ẩn hiện sao? Bác Tạ sau khi nghe nói liền không yên lòng mẹ, sợ mẹ ở nhà một mình không an toàn, ở dưới lầu trông mẹ nhiều đêm, sau đó có một đêm, bác ấy thật sự nhìn thấy tên trộm kia, sau đó vì bắt tên trộm kia, không cẩn thận làm chân bị thương, vết thương có lẽ rất nghiêm trọng..."

Hạ Mộ Vân hiển nhiên là hoàn toàn không biết chuyện này, nghe thấy Lâm Yên nói, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, trên mặt cũng xẹt qua một vệt mất tự nhiên.

Trên thực tế, Tạ Tranh chẳng qua là bị trật nhẹ, sau khi nghe thấy lời này của Lâm Yên, vô ý thức liền muốn phản bác, "Mộ Vân, không phải... Tôi chỉ là vết thương nhỏ... Cũng đã sớm ổn..."

Lâm Yên: "..."

Tâm tính thiện lương thật mệt mỏi, cô cũng đã như vậy, thế mà còn gánh không nổi...

Lâm Yên cắn răng, tranh thủ thời gian tiếp tục thêm lời: "Mẹ, bác Tạ sợ mẹ lo lắng, còn đang an ủi mẹ đấy! Vết thương kia rất nghiêm trọng, thời gian dài cũng không thể xuống giường! Ai đúng, mẹ, trước đó không phải mẹ có đi tìm thầy thuốc trung y mua thuốc trị thương sao? Con dùng thấy hiệu quả rất tốt! Không bằng để bác Tạ vào nhà bôi chút thuốc, ông ấy là một nam nhân độc thân, làm sao biết chiếu cố chính mình chứ! Mẹ xem, ông ấy đến bây giờ còn khập khiễng lắm!"

"Cái này..." Hạ Mộ Vân do dự một chút, cuối cùng vẫn mềm lòng, "Cái kia, cái kia ông vào đi, lần trước tôi lấy thuốc cho Tiểu Yên, vẫn còn thừa."

Lâm Yên nghe xong, lập tức mừng rỡ, tranh thủ thời gian nháy mắt với Tạ Tranh ở một bên.

Tạ Tranh tựa hồ cũng hoàn toàn không ngờ Hạ Mộ Vân thế mà sẽ để cho mình lên lầu, cả người đều choáng váng, nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, "Nhưng chân của tôi không có..."

"Không! Bác khập khiễng!" Lâm Yên một bước nhảy xa đi qua, cưỡng ép đỡ lấy Tạ Tranh, "Bác Tạ, bác nhìn bác đứng cũng không vững, nhanh cùng chúng ta đi vào bôi thuốc đi!"

Cô là một trạch nữ * sắt thép, cũng đã làm đến loại trình độ này, ông ấy thế mà còn không phối hợp, cô bó tay rồi?

*Trạch nữ: người con gái thường thích ru rú ở trong nhà (xem phim, đọc truyện,...)

Dưới sự nỗ lực không ngừng của Lâm Yên, cuối cùng Tạ Tranh chịu đi theo họ lên lầu vào trong nhà.

Phòng rất nhỏ, chất đầy đồ vật, bất quá lại bị Hạ Mộ Vân sắp xếp đến hết sức sạch sẽ gọn gàng.

Tạ Tranh ngồi trên một ghế gỗ nhỏ, nhìn một vài tác phẩm hội họa trên tường đến xuất thần, trong mắt tràn đầy hoài niệm.

Sau đó, ánh mắt Tạ Tranh liền dõi theo thân ảnh của mẹ, mãi đến khi mẹ đi vào phòng ngủ tìm thuốc, vẫn như cũ không dời tầm mắt.

Lâm Yên đặt mông trên ghế bên cạnh Tạ Tranh, rót chén trà ừng ực uống hết, sau đó chỉ tiếc rèn sắt không thành Thép nói với Tạ Tranh: "Bác Tạ, vừa rồi cháu đã đã dẫn lời cho bác như thế, sao bác còn phá hủy công sức của cháu?"

Tạ Tranh vẻ mặt bất đắc dĩ nói, "Nhưng Tiểu Yên, vết thương của xác thực đã khỏi, chờ một lát nữa mẹ cháu khẳng định sẽ phát hiện bác lừa bà ấy, như vậy không phải khiến mẹ cháu càng chán ghét sao? Mà bác cũng không muốn lừa gạ Mộ Vân, bác còn luôn nói thật với mẹ cháu..."

Lâm Yên liếc mắt, "Được rồi, cháu đây liền tiễn Phật tiễn tới Tây..."

Tiếp theo, không đợi Tạ Tranh nói xong, dùng sức véo trên đùi Tạ Tranh một cái.

"A..." Tạ Tranh lập tức đau đến kê thất thanh một tiếng.

Lâm Yên: "Hiện tại không tính là lừa."

Hạ Mộ Vân vội vàng từ trong nhà đi ra, "Làm sao vậy?"

Lâm Yên mặt không đổi sắc: "Vết thương ở chân bác Tạ đau."

Sau khi ở cùng Bùi Duật Thành, hiện tại đã không có bất kỳ hoàn cảnh nào có thể ảnh hưởng đến kỹ năng diễn xuất của cô.

Tạ Tranh: "..."

Hạ Mộ Vân vội vàng cầm thuốc đi ra, quả nhiên lập tức thấy, cổ chân của Tạ Tranh có một mảng xanh tím lớn còn chưa tiêu tán.

"Y thuật của lão trung y cho thuốc rất tốt, thuốc này hiệu quả còn không tệ, ông thử xem đi." Hạ Mộ Vân đem thuốc mỡ đưa tới.

Tạ Tranh thụ sủng nhược kinh (đước sủng ái mà kinh sợ) tiếp nhận, giống bưng lấy trân bảo hiếm thấy, "Cảm ơn..."

Lâm Yên thấy thế, cuối cùng là nhẹ nhàng thở ra, mắt nhìn thời gian trên điện thoại di động, lập tức hợp thời mở miệng nói, "Mẹ, ngày mai con vẫn phải thức dậy sớm, liền đi trước, chờ bác Tạ thoa thuốc xong, liền nhờ cậy mẹ tiễn bác ấy xuống lầu nhé! "

Nói xong, để tránh lại xảy ra biến cố gì, Lâm Yên hoàn toàn không đợi Tạ Tranh cùng Hạ Mộ Vân phản ứng, cực nhanh rời đi đến cái bóng cũng không.

Hi vọng Tạ Tranh có thể chớp lấy cơ hội này, trò chuyện thật tốt cùng mẹ một chút, tăng tiến tình cảm.

Sau khi xuống lầu, Lâm Yên ngẩng đầu nhìn trên lầu một chút, giấu tên và công lao.

Sau khi giải quyết, Lâm Yên liền chuẩn bị đi trở về.

Bên này vừa đi không bao xa, sau lưng đột nhiên có một ánh đèn xe chiếu sáng tới.

Lâm Yên vô ý thức vừa nghiêng đầu, kết quả là thấy... Là xe Tạ Tranh theo sau.

Tình huống như thế nào?

Lúc nãy vừa mới đi lên, làm sao lại xuống rồi?

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, Tạ Tranh mở miệng gọi cô: "Tiểu Yên, lên xe, bác đưa con về."

Lâm Yên vội hỏi: "Bác Tạ, bác sao lại xuống nhanh như thế? Chẳng lẽ... Bị mẹ cháu đuổi xuống rồi?"

Sắc mặt Tạ Tranh hơi có chút lúng túng nói: "Không có, là bác sợ Mộ Vân đơn độc ở chung với bác sẽ không được tự nhiên."

Lâm Yên: "..."

Cô quả thực là không còn lời nào để nói...

Lâm Yên bất đắc dĩ mở cửa xe, lên xe.

Sau khi trầm mặc một hồi, Tạ Tranh mở miệng nói, " Tiểu Yên, cảm ơn..."

Lâm Yên còn đang tức giận: "Cảm ơn vì cái gì?"

Tạ Tranh: "Cám ơn cháu vừa rồi..."

Lâm Yên: "Véo bác một cái sao?"

Tạ Tranh: "Khụ khụ..."

Lâm Yên biểu thị, tâm tính thiện lương mệt mỏi, phối hợp với vị thanh đồng Tạ Tranh này, thật sự là uổng công kỹ thuật Vương Giả của cô!

"Bác Tạ, kỳ thật bác cũng không cần cám ơn cháu, cháu sở dĩ giúp bác, cũng là bởi vì đã nhiều năm như vậy, những chuyện bác làm vì mẹ cháu, cháu đều thấy, cũng có thể cảm nhận được bác là chân tâm thích bà ấy..."

Tạ Tranh nghe vậy vội nói: "Bác đương nhiên là thật lòng, điểm này bác có thể thề với trời!"

Lâm Yên thở dài nói, "Chẳng qua là, tính tình của mẹ cháu, bác biết đấy, nếu như không ai đẩy một cái, bà ấy mãi mãi cũng sẽ không thể bước ra khỏi quá khứ, mà bác lại..."

Lâm Yên nỗ lực giải thích một cách uyển chuyển, "Bác lại luôn luôn yên lặng trả giá, không cho mẹ cháu biết, tiếp tục như vậy, hai người vĩnh viễn cũng không thể tiến thêm một bước."

Vẻ mặt Tạ Tranh bất đắc dĩ nói, " Tiểu Yên, cũng không sợ cháu chê cười, bác vừa thấy mẹ cháu cõi lòng liền hoàn toàn rối loạn, không biết nên ở chung với bà ấy như thế nào..."

"Cho nên, bác Tạ, lần sau khi cháu giúp bác, bác tốt xấu gì cũng phải phối hợp một chút, ví dụ như đêm nay, cháu vất vả tạo cơ hội cho hai người đơn độc ở chung, hai người không phải nên nhân cơ hội này trò chuyện thật tốt một chút sao?"

Vẻ mặt Tạ Tranh chân thành, vội vàng nói: "Tiểu Yên, bác biết rồi, lần sau nhất định nghe cháu."

Lâm Yên: "..."

Đối với biểu hiện đêm nay của Tạ Tranh, Lâm Yên đối với lời cam đoan này cực kỳ hoài nghi.

Hi vọng như thế đi...

...

Xe rất nhanh lái đến nhà trọ, Lâm Yên tạm biệt Tạ Tranh, sau đó lên lầu.

Cũng may cô đổi nơi ở rất đúng lúc, không có Fan hâm mộ tìm tới nơi này, mấy lần cô ra cửa cũng đều thuận lợi.

Cộng thêm mặc dù giới fan hâm mộ mắng cô rất ác độc, nhưng cô dù sao cũng là một nhân vật vô hình nhỏ bé lâu dài chưa từng xuất hiện ở trước mặt công chúng, cách ăn mặc thường ngày cũng hoàn toàn nhìn không ra là minh tinh, trong sinh hoạt cơ bản không có người nào nhận ra cô.

Lâm Yên vừa tới nhà không bao lâu, Wechat của cô đột nhiên điên cuồng vang lên.

Lâm Yên thở dài, không cần nghĩ cô đại khái cũng biết là ai.

Sau khi mở ra, vừa nhìn, quả nhiên, lại là Bùi Vũ Đường nhắn tới...

Xe này không phải lái về nhà trẻ: [ Yên tỷ! Con mắt em! Gào con mắt của em! Em nhìn thấy cái gì! Ảnh đại diện của chị! Nick name của chị! ]

Xe này không phải lái về nhà trẻ: [ Yên tỷ! Ảnh đại diện với nick name của chị làm sao lại từ nhị ca em biến thành đại ca rồi? Đây là cái tình huống gì? Nhị tẩu biến thành đại tẩu rồi? ]

Xe này không phải lái về nhà trẻ: [ Yên tỷ! Kêu gọi! Khẩn cấp kêu gọi! ]

Xe này không phải lái về nhà trẻ: [ Yên tỷ! Chú ý em à! ]

Xe này không phải lái về nhà trẻ: [ Yên tỷ, không, đại tẩu! Chị với anh em quả nhiên ở cùng một chỗ! ]

Xe này không phải lái về nhà trẻ: [ Đại tẩu, chúc chị cùng anh ta bạch đầu giai lão, bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử! Đại tẩu, trong lòng em, chị cùng đại ca em chính là một đôi do trời đất tạo nên! Tuyệt đối là linh hồn vợ chồng! Em tuyệt đối sẽ không ngăn cản chị và đại ca ở cùng một chỗ! Từ hôm nay trở đi, đại tẩu chị chính là đại tẩu ruột của em! ]

Lâm Yên ban đầu cũng đã quên quả bom hẹn giờ Bùi Duật Thành này, kết quả bị Bùi Vũ Đường mạnh mẽ nhắc tới, tâm tình tự nhiên không tốt, thấy cậu ta còn đang điên cuồng oanh tạc, trực tiếp hung tàn đánh chữ vào trong khung, gõ xuống một chữ "Lăn".

Lập tức liền chuẩn bị gửi ra ngoài.

Ngón tay vừa muốn đè xuống nút gửi đi, lúc này, điện thoại vang ong ong hai lần.

Xe này không phải lái về nhà trẻ: [(hồng bao*) Đại ca đại tẩu bạch đầu giai lão! ]

* Hồng bao là túi lì xì, mà wechat bên trung có tích hợp cả thanh toán như momo, tặng hồng bao là bằng với tặng tiền thật bạc thật. 

Xe này không phải lái về nhà trẻ: [(hồng bao) Đại ca đại tẩu bách niên hảo hợp! ]

Xe này không phải lái về nhà trẻ: [(hồng bao) Đại ca đại tẩu sớm sinh quý tử! ]

Lâm Yên nháy nháy mắt...

Yên Thành Sơ Vũ Cách Tà Dương: [ Cảm ơn bạn nhỏ em trai ^_^~]

Sau khi lĩnh xong ba cái hồng bao, tâm tình Lâm Yên thoải mái hơn không ít.

Bất quá, tâm tình tốt của cô nhưng không có kéo dài bao lâu.

Người đại diện Triệu Hồng Lăng gửi một đoạn video phỏng vấn Lâm Thư Nhã cùng Lâm Dược Thông cho cô.

Bối cảnh phỏng vấn là nhà của Lâm Dược Thông.

Lâm Thư Nhã ăn mặc một thân váy trắng cao quý ưu nhã ngồi ở trước bàn sách, đang đáp trả câu hỏi của phóng viên.

Cha Lâm Dược Thông thì là mặt mũi tràn đầy từ ái ngồi ở một bên.

Phóng viên: "Thư Nhã tiểu thư, là nữ diễn viên hot nhất của giải trí Khải Thắng, cũng là thiên sứ quốc dân thuần khiết đoan chính nhất được giới giải trí công nhận, trong quá trình đó nhất định bỏ ra không ít gian khổ."

Lâm Thư Nhã: "Quá trình nỗ lực xác thực hết sức vất vả, bất quá cũng cho tôi tích tụ được càng nhiều lực lượng, đi trợ giúp càng nhiều người."

Nhìn đến đây, Lâm Yên giật giật khóe miệng.

A, hết sức vất vả?

Cho dù là thời điểm khổ nhất, cô và mẹ cũng chưa từng để cho cô ta phải chịu một tia ủy khuất, sau này cô ta lại có Hàn Dật Hiên, Lâm Dược Thông, cùng với rất nhiều người ái mộ một đường vì cô ta mà hộ giá hộ tống.

Nhân sinh của cô ta thuận lợi giống như được bật hack, sao có thể vất vả?

Phóng viên lại hỏi: "Đúng rồi, Thư Nhã, nghe nói cô còn có một người chị?"

Sắc mặt Lâm Thư Nhã trầm xuống, lộ ra mấy phần khổ sở: "Đúng vậy, nhưng mà, chị của tôi học xong cấp 3 liền thôi học, cả ngày ở bên ngoài không trở về nhà, trước đó ngay cả khi mẹ sinh bệnh cũng không có trở về, vừa về đến là đưa tay đòi tiền..."

Mặc dù đã thành thói quen với việc Lâm Thư Nhã đổi trắng thay đen, nhưng đối với lời nói này, Lâm Yên vẫn là thật bội phục.

Lúc trước mẹ sinh bệnh, rõ ràng là cô từ bỏ một trận tranh tài trọng yếu, từ nước ngoài xin phép nghỉ gấp để trở về chăm sóc, mà Lâm Thư Nhã lại cùng bạn học đi trại hè xuất ngoại du lịch.

Mỗi lần trở về đều nũng nịu đòi tiền, dùng lý do học tập cầm lấy đi tiêu xài cũng là Lâm Thư Nhã...

"Trời ạ! Loại chị gái này cũng quá đáng quá đi!"

Trong video, mặt mũi các phóng viên lập tức tràn đầy bực tức giúp Lâm Thư Nhã bênh vực kẻ yếu.

Phóng viên tiếp tục hỏi: "Đúng rồi, nghe nói Thư Nhã tiểu thư ngài còn là người góp vốn lớn nhất để hoàn thiện trạm cứu trợ động vật nhỏ?"

Lâm Thư Nhã khiêm tốn mỉm cười: "Đúng vậy, bởi vì tôi vẫn luôn hết sức ưa thích động vật nhỏ."

"Cái gì, Thư Nhã tiểu thư còn sáng lập trạm cứu trợ động vật?" Một vị phóng viên nào đó vẻ mặt tò mò.

Lâm Dược Thông ở một bên vẻ mặt tự hào mở miệng, "Không tệ, Thư Nhã đã nói với tôi, Ngôi Nhà Thiên Sứ chính là do một tay con bé sáng lập."

Các phóng viên nghe vậy tất cả đều là mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, "Ngôi Nhà Thiên Sứ" là trạm cứu trợ động vật nhỏ nổi danh, lực ảnh hưởng rất lớn, nhưng người sáng lập phía sau màn rất khiêm tốn, xưa nay không tiếp nhận phỏng vấn.

Không nghĩ tới, người sáng lập thần bí này thế mà lại là Lâm Thư Nhã.

Lâm Yên nghe đến đó, cũng giận đến bật cười.

Cô bỏ ra thời gian mấy năm sáng lập "Ngôi Nhà Thiên Sứ", thế nào lại thành Lâm Thư Nhã khai sáng rồi?

Lâm Thư Nhã luôn luôn ghét mèo con chó nhỏ nhất, mỗi lần cô gọi Lâm Thư Nhã hỗ trợ, Lâm Thư Nhã đều không tình nguyện, bắt cô mua quần áo túi xách hàng hiệu làm trao đổi.

Hiện tại để tạo tiếng, lại đem công lao đều kéo vào trên người chính mình.

Sau khi xem xong, Lâm Yên tắt đoạn phỏng vấn này đi, sau đó gửi một tin nhắn cho Triệu Hồng Lăng.

Yên Thành Sơ Vũ Cách Tà Dương: [ Xem xong rồi, vì sao gửi cái này cho em? ]

Triệu Hồng Lăng:[ Để em học tập một chút, xem xem người ta là tạo thiết lập hình tượng như thế nào. ]

Yên Thành Sơ Vũ Cách Tà Dương: [... ] Xác định không phải tới để đâm vào tim sao?

Triệu Hồng Lăng: [ Ảnh đại diên cùng nick name thay đổi rồi? Rất tốt. Khó có khi em thế mà chịu đổi. ]

Yên Thành Sơ Vũ Cách Tà Dương: [... ] Cô thật không dám nghĩ, nếu như Triệu Hồng Lăng biết nguyên nhân thực sự cô thay đổi, sau đó sẽ có phản ứng gì...

Lâm Yên trực tiếp gọi điện cho Triệu Hồng Lăng.

Sau khi Triệu Hồng Lăng nghe máy, Lâm Yên liền giao cho Triệu Hồng Lăng giúp mình liên hệ với đoàn làm phim bên kia.

Lâm Yên hỏi: "Lăng tỷ, đoàn làm phim của Khương đạo diễn khoảng bao giờ thì khởi động máy, đã định thời gian rồi sao "

Không biết ngày đội xe của ông ngoại thi đấu, cô có thể có chút thời gian rảnh để chạy qua giúp hay không.

Triệu Hồng Lăng trực tiếp mở miệng nói: "Ngày mai em tới công ty một chuyến, chúng ta gặp mặt nói chuyện."

Lâm Yên gật đầu: "Được."

Triệu Hồng Lăng: "Nhớ kỹ che kín đáo, ở cổng có anti fan của em ngồi chờ."

Lâm Yên: "A..."

Nhà người ta đều là đám fan hâm mộ giơ bảng cổ vũ, mang theo lễ vật nhỏ ngồi chờ ở công ty, đưa đón idol đi làm.

Thế nhưng cô? Từ khi đi diễn đến nay chưa từng có một Fan hâm mộ, tất cả những người ngồi chờ đều giấu rìu, trứng gà, rau nát, tùy thời chuẩn bị xông lên hành hung cô một trận...

Loại đãi ngộ này, cũng xem như độc nhất toàn ngành giải trí.

Gần đây phát sinh quá nhiều chuyện, mỗi một chuyện đều là cấp bậc địa chấn, nếu là lấy trạng thái khi Lâm Yên vừa về nước, lúc này sợ là đã sớm sụp đổ.

Sau khi bị cấm thi đấu, toàn bộ thế giới của cô thật sự giống như đều sụp đổ, đối với bất cứ chuyện gì cũng không có tinh thần.

Lúc đó cô tùy ý Lâm Thư Nhã bài bố xếp đặt, bị cô ta và Hàn Dật Hiên lừa xoay vòng vòng, chẳng lẽ lại không phải bởi vì chính cô chưa bao giờ để tâm.

Thế giới sụp đổ thì sao chứ, vậy liền đi... Sáng tạo thế giới hoàn toàn mới!

Dù cho tiền đồ vẫn mơ màng như cũ, thế nhưng chỉ cần trong lòng kiên định, thì sẽ không sợ hãi.

...

Ngày thứ hai, công ty giải trí Khải Tinh.

Lâm Yên dựa theo mệnh lệnh của Triệu Hồng Lăng ngoan ngoãn chạy tới.

Công ty giải trí Khải Tinh quy mô không lớn, nhưng mà, không có mấy công ti nhỏ nào có thể sánh được, mấy năm nay giải trí Khải Tinh phát triển coi như cũng không tệ, dưới tay Triệu Hồng Lăng cũng đào tào được một tuyến diễn viên tốt, thanh danh lập tức vang dội toàn bộ công ty.

Dưới sự nhắc nhở của Triệu Hồng Lăng, Lâm Yên mang theo khẩu trang kính râm, võ trang đầy đủ ra cửa.

Mới vừa đến cổng công ty, quả nhiên thấy được nhóm anti fan trung thành của cô chỉnh tề như một đội ngũ.

So sánh với lúc trước, quy mô CIA đội ngũ đã lớn mạnh gấp mấy chục lần, nhà nào cũng có

Fan hâm mộ của tất cả các diễn viên trong công ty cộng lại đoán chừng cũng không nhiều bằng số anti fan của cô.

Ngay cả bảng cổ vũ... A không đúng, là ngay cả bảng kháng nghị cũng có.

Phía trên viết mấy chữ bắt mắt "Lâm Yên cút ra khỏi ngành giải trí" "Lâm Yên Bạch Liên Hoa* Lục Trà Biểu**".

*Bạch Liên Hoa: ám chỉ những cô gái luôn thích tỏ ra trong sáng, ngây thơ, vô tội, yếu đuối,...

**Lục Trà Biểu = Bitch

Lâm Yên đối với đội quân anti fan to lớn được huấn luyện nghiêm chỉnh của mình thấy thật sự rất tự hào, chậc chậc tắc lưỡi, thưởng thức cảm thán tốt một phen, sau đó từ cửa phụ tiến vào cao ốc công ty.

Tiến vào công ty, mọi người thấy cô xuất hiện, tựa hồ có chút kinh ngạc, lập tức dồn dập lộ ra thần sắc chán ghét, châu đầu kề tai nghị luận.

"Đây không phải Lâm Yên sao! Cô sao lại tới đây? Cũng đa như vậy mà còn dám ra cửa, cũng quá không biết xấu hổ!"

"Cô ta không biết xấu hổ cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, cả ngày nhìn qua nhu nhu nhược nhược cái gì cũng không tranh, kỳ thật tâm cơ sâu hơn bất kỳ ai!"

"Thật là, loại người này làm sao lại là diễn viên của công ty chúng ta, làm tôi hiện tại ra ngoài cũng không dám nói tôi là người của Khải Tinh!"

Những lời này Lâm Yên đã nghe qua quá nhiều, cũng đã sớm vào tai trái ra tai phải.

Đi chưa được mấy bước, vừa vặn thấy một người quen đâm đầu đi tới, là tiểu trợ lý của Triệu Hồng Lăng - Đa Đa.

Lâm Yên vội vàng bắt được cô ấy, "Đa Đa...".

Đa Đa thấy Lâm Yên, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc che miệng: "Ta đi! Yên... Yên tỷ! Sao chị lại tới đây? Chị thật lợi hại a! Chị thế mà có thể sống sót đi đến nơi này?"



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro