Chương 10
Năm học mới bắt đầu. Đồng phục của trường cấp 3 như sau, con trai mặc váy quần dài màu cà phê, con gái mặc váy díp màu cà phê, cùng với áo sơ mi trắng, cặp sách vài màu xanh lam. Nhà trường phân lớp dựa trên một câu chuyện nghe rất oách : "Trung, hiếu, nhân, ái, tín, nghĩa, hòa, bình, lễ".
Trừ mấy đứa chạy sang học trường nữ sinh, đám học sinh cũ lên thẳng từ lớp 9 của trường cấp ba Tịnh Thành chúng tôi đều cảm thấy việc tiếp tục học cùng một mái trường khá là bình thường, không hề có cảm giác mình đột nhiên biến thành người lớn. Huống chi thầy chủ nhiệm của chúng tôi vẫn là thầy Lại, thật đúng là chẳng có gì mới mẻ hết.
Nguyễn Thùy Chi, Hoàng Như Quân, Dương Mạnh Quân chọn khối xã hội, được xếp vào cùng một lớp.
Những người còn lại gần như đều chọn khối tự nhiên, lần lượt được xếp vào hai lớp, nhưng hai lớp đấy chỉ cách nhau một bức tường, thầy cô giáo cũng dường như giống nhau, vì vậy chúng tôi quậy phá tưng bừng chả kém hồi cấp hai là mấy.
Tôi và Gia An lại tiếp tục cùng lớp, triển khai một trận đấu thảm liệt trên mặt trận tình yêu kéo dài suốt ba năm.
Gia An là một thằng bạn rất được, nhưng khi làm tình địch, nó lại khiến tôi bối rối.
Nếu bạn cam thấy ghét tình địch của mình có nghĩa là ngoài căm ghét hắn ta, bạn chẳng thể làm điều gì khác. Điều này chỉ chứng minh bạn thua kém hắn về mọi mặt, không biết phải làm sao, đành đối địch với hắn trên phương diện cảm xúc.
Vì vậy tôi vẫn giữ duy trì quan hệ cực kì hữu hảo với Gia An, đối đãi cực kì chân thành. Chỉ là trong trận chiến ái tình quyết phân thắng bại, chúng tôi chưa từng buông tay.
Thật là, vô cùng vô cùng gian khổ.
Nhiều năm sau, Gia An ngồi đối diện tôi trong quán trà bên cạnh Ủy ban huyện Chương Hóa, nghe tôi kể lại những chuyện đã qua.
"Lê Thanh Trúc, nếu hồi đấy cậu đã rất yêu Nguyễn Thùy Chi thì sao lại còn yêu cả Nguyễn Hải Linh nữa?" Gia An tỏ ra không đồng tình với tôi, có thể nói cậu ta là một kẻ theo trào lưu chính thống trong tình yêu.
"Thế thì có vấn đề gì? Một lúc yêu hai cô gáu có gì lạ đâu chứ? Nhiều đứa con gái còn yêu hai người con trai một lúc mà!" Tôi thành thật trả lời, giọng tỉnh khô.
Tránh né tình cảm mới là chuyện bất thường thôi.
Nếu tận sâu trong đáy lòng, nếu mà không cảm nhận được tâm hồn mình hướng về đâu, tình cảm ấy mới là tàn khuyết.
Thực sự nhạn thức được tình cảm...tình cảm độc nhất vô nhị của mình, chuyện xảy ra liên tiếp sau mới có sự khác biệt giữa người lớn sành đời và nhãi con bất chấp. Đối với tôi là như thế.
"Ở đâu ra có kiểu đấy chứ? Có ai giống như cậu đâu?" Gia An giờ khóc giở cười.
"Tớ biết làm gì được, yêu thì tức là yêu thôi!" Tôi nhìn đám bọt nổi trên cốc trà sữa.
Đúng thế, yêu tức là yêu thôi.
Đó là cái thời trẻ trâu, thế lực dồi dào, nhiều đến mức muốn dùng cũng không hết.
Trường Tịnh Thành vừa tan học, tôi liền đá vào cái xe đạp của Nguyễn Phong Lộc, rủ nó đi qua câu dốc đến phát sợ, phóng qua cổng trường nữ sinh. Ngày này lại qua ngày.
Trước cổng trường, hai cái xe đạp.
Hai thằng ngốc lưng đầm đìa mồ hôi, không đếm xỉa gì đến ánh nhìn chòng chọng của giám thị trường nữ sinh.
"Vừa rồi bọn mình vượt mấy cái đèn đỏ rồi ý nhỉ?"
"Hai cái?Hai ba cái hay sao ý"
"Này, thế nào cũng có ngày có tai nạn. Đến bao giờ mày mới bỏ được Nguyễn Hải Linh thế?" Nguyễn Phong Lộc thở hổn hển, khiến tật nói lắp của nó càng nghiêm trọng hơn.
"Không bao giờ" Tôi thở không ra hơi, hai chân vẫn còn run bần bật, "mày chỉ cần chú ý đến người mày thích là được rồi, tao ngắm Nguyễn Hải Linh của tao".
"Tao đâu có muốn thế này chứ, mệt bỏ mẹ, sau này mày tự đi một mình đi,tao xin kiếu". Nguyễn Phong Lộc lắc lắc đầu, bàn tay run bần bật trên ghi đông xe đạp.
"Tình yêu là phải hoạt động tập thể, vậy mới sôi sục nhiệt huyết. Tin tao đi, tình yêu đầy nhiệt huyết kiểu này thể nào cũng có ngày thành mốt đấy!" Tôi giơ ngón cái lên, nhìn Nguyễn Hải Linh xếp hàng đi ra khỏi cổng trường.
Nguyễn Hải Linh liếc mắt nhìn tôi một cái mà như không khí, nét mặt chẳng có tí cảm xúc nào.
"...'Tôi nhìn Nguyễn Hải Linh đi một lúc một xa.
Lúc nào cô cũng phớt lờ sự tồn tại của tôi như thế, cứ cúi gằm mặt mà đi về, thậm chí còn chẳng chào hỏi một tiếng.
Tôi bị ghét rồi sao? Nguyễn Hải Linh chán ghét cái kiểu lặng lẽ trồng cây si này của tôi rất trẻ con và ngốc nghếch hay sao? Vừa nghĩ đến khả năng này, tôi liền toát hết mồ hôi hột từ trong ra ngoài.
"Hãy nghiêm túc nghĩ đến việc từ bỏ đi". Nguyễn Phong Lộc thở dài, đá vào xe đạp tôi một cái.
"Không. Tao đây một khi đã bền bỉ cố gắng ấy à, chính bản thân tao còn thấy sợ nữa là!" Tôi nghiến răng.
Dưới ánh tà dương cô tịch của thành phố, chúng tôi đạp xe rời đi, nói chuyện câu được câu chăng.
"Thanh Trúc. Tao mới nghe người ta kể chuyện này, tốt nhất mày nên hít thở sâu mấy cái đi" Nguyễn Phong Lộc tự nhuên dừng lại.
"Hít thở sâu cái gì, kể thì kể nhanh lên". Tôi chau mày.
"Mấy hôm trước tao gặp Đặng Mai Chi, bạn ấy nói Nguyễn Hải Linh đã đổi tên rồi". Nó nhìn tôi.
"Đổi tên?" Mặt tôi tái mét.
"Đổi thành Nguyễn Thanh Chi. Bảo trọng nhé, đổi tên mới chỉ là sự khởi đầu thôi!" Nguyễn Phong Lộc vẫy vẫy tay, rẽ vào ngõ nhà nó.
Tôi ngẩn ngơ đạp xe đạp về nhà, tuy không quá đỗi kinh ngạc nhưng trong lòng rất khó chịu.
Cái tên Nguyễn Hải Linh này đã khiến tôi cười không biết bao nhiêu lần, nói cho cùng, thì đúng là quá đơn giản đi, đến nỗi cuốn sách tham khảo nào cũng đầy rẫy những tên như thế: Hải Thu, Hải Hoa, Hải Mỹ,... khiến Nguyễn Hải Linh hết sức buồn bực, cô từng nghiêm nghị cảnh cáo tôi không được lấy tên cô ra làm trò cười, khiến tôi phải nhịn mãi.
Giờ Nguyễn Hải Linh rốt cuộc cũng đổi tên , hết sức hợp lý thôi. Nhưng tôi lại thấy thực sự không ổn.
"Đổi tên là sự khởi đầu, sau đó hoàn toàn biến mất trong cuộc đời tớ phải không?" Tôi không ngừng gào hét trên phố, mãi đến khi khản giọng mới về nhà.
Sau đấy, tôi viết một tấm thiếp, đè nén lòng tự tôn cao quý của mình xuống, khổ sở năn nỉ cái bọn được gọi là các bạn ấy đã từng mang danh bạn bè mà hãm hại tôi, nay cũng học trường nữ sinh, nhờ bọn họ chuyển tấm thiếp cho Nguyễn Hải Linh đang lờ tôi đi như không khí kia. Hai hôm sau kết quả trả về là, Nguyễn Hải Linh hờ hững đọc xong tấm thiếp rồi xé nát trước mặt bọn họ, lại còn nổi cáu.
"Cậu ấy nói, sau này cậu làm ơn đừng viết thứ đó nữa!" Bọn họ nói.
Mấy ngày liền, tôi ngồi ở nhà như cái xác không hồn.
Thế là thế nào? Những kí ức trước đây chả lẽ đều là ảo ảnh do người ngoài hành tinh bắt tôi đi rồi dùng những máy móc quái đản của chúng nó nhồi nhét vào đầu óc tôi chắc? Sao dột nhiên lại phủ nhận trơn sạch như thế?
Chẳng còn tâm trạng đâu mà đến trồng cây si trước cồng trường nữ sinh nữa, tôi chỉ ngồi trong lớp đợi đến lượt xem tập san thiếu niên số mới nhất, hoặc không thì ngắm nghía những tấm thẻ in hình cầu thù NBA mà bọn bạn sưu tầm với Nguyễn Phong Lộc, cả linh hồn tôi trống rỗng. Hình như cũng ảnh hưởng tiêu cực đến Nguyễn Phong Lộc, Nguyễn Phong Lộc dần dần ngừng theo đuổi Đặng Mai Chi bên trường nữ sinh.
Có khi tan học, tôi cùng Nguyễn Phong Lộc sẽ đến sân nhà Hứa Chí Chương lập đội đánh bóng rổ. Hai thằng bọn tôi đều chơi rất lởm, vì vậy chúng tôi đều đơn độc đấu, đánh bóng đến khi không còn sức lực mà nghĩ ngợi nữa thì về nhà.
Tóm lại, tôi không thể nào lại gần trường nữ sinh được nữa, ở đó có một kết giới chuyên dùng để phòng ngừa những thằng ngốc đa tình.
Bạn hỏi tôi, chỉ đổi một cái tên, liệu có nghiêm trọng đến vậy không?
Nhưng tôi lại không tránh được sự khó chịu trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro