Chương 11

Trong phim công  viên kỉ Jura có một câu thoại kinh điển: "Sự sống sẽ tự tìm thấy lối thoát cho mình".

Có thế hay không thì tôi cũng không chắc, nhưng tôi tin rằng đời người không có chuyện tình cờ.

Một hôm, tôi lơ ngơ ở trường mãi đến sáu giờ hơn mới đeo cặp sách ra về, lúc đi qua một lớp học của cấp 2 ở tầng 1, không ngò lại trông thấy Nguyễn Thùy Chi đang ngồi một mình cắm cúi đọc sách, bên cạnh còn để một bát mì ăn liền đã ăn hết một nửa, lẽ ra giờ này cô phải lên xe bus của trường về nhà rồi chứ.

Tôi lấy làm lạ, hay cô lỡ mất xe? Sao cô lại xuất hiện trong lớp học của cấp 2?

"Nguyễn Thùy Chi, cậu lỡ xe bus của trường à?" Tôi đi thẳng vào trong chào hỏi.

"...không". Gương mặt Nguyễn Thùy Chi hơi bẽn lẽn.

"Hả? Sao lại đỏ mặt?" Tôi nghênh ngang ngồi xuống, trông thấy trên bàn Nguyễn Thùy Chi là một quyển sách tham khảo môn toán.

"Tớ ở lại trường học bài, buổi tối ở đây khá là yên tĩnh, học bài hiệu quả hơn, khi nào học xong thì gọi mẹ tớ đón về". Nguyễn Thùy Chi ngượng nghịu nói.

"Òa, chăm chỉ ghê". Tôi hơi ngạc nhiên.

Nghe giọng điệu của Nguyễn Thùy Chi thì hình như cô thường ở lại trường buổi tối để học bài. Trời ơi đất hỡi, đừng bảo tôi mới năm lớp Mười ngơ ngơ ngáo ngáo đã phải sống trong kiểu học hành hùng hục như học sinh lớp Mười hai đấy nhé.

"Cậu thì sao? Mới ở bên trường nữ sinh về à?" Nguyễn Thùy Chi nhìn tôi, giọng bông đùa.

"Đừng nhắc nữa, tớ tiêu đời rồi. Nguyễn Hải Linh đã đổi tên, làm tớ chỉ muốn đập đầu vào tường". Tôi dựa lưng vào tường, gác chân lên.

"Thôi đi, dẫu sao thì bây giờ yêu đương vẫn là quá sớm". Nguyễn Thùy Chi cầm bút gõ gõ lên cuốn sách tham khảo, nghiêm nghị nói "Lo học hành cho tốt, mới là việc cần làm nhất bây giờ".

"Cậu chẳng thay đổi tẹo nào, vẫn là bà tám đầu óc cứng nhắc. Nhưng sao cậu lại nghĩ ra kiểu buổi tối ở lại trường học bài thế nhỉ? Tùy tiện vào lớp người ta thế này không sao ư?" Tôi vươn vai, điệu bộ biếng nhác.

"Chị tớ thỉnh thoảng cũng ở lại đây thế này mà, chỉ có điều, cứ hơn sáu giờ thì các bác lao công sẽ kéo hết cửa sắt ở tầng trên xuống, vì vậy tớ toàn mượn phòng của các em khóa dưới để học bài, cửa không khóa, mà các bác lao công cũng chẳng bao giờ đuổi tớ về bao giờ cả". Nguyễn Thùy Chi nói như thể ta đây cây ngay không sợ chết đứng.

"Ồ, thì ra là thế. Vậy chị cậu đâu?" Tôi buông thõng tay.

"Chị ấy cùng bạn đi sang phòng khác học rồi. Dù sao cũng có nhiều phòng học không khóa lắm, tớ chỉ thích học một mình thôi". Nguyễn Thùy Chi nói.

Dựa lưng vào tường, tôi nhìn Nguyễn Thùy Chi ngồi cách mình độ hơn một mét, một cảm giác rất ấm áp bắt đầu đâm chồi trong tâm trí. Giờ chúng tôi không còn học chung lớp nữa, hiếm có cơ hội ngồi chung một phòng học, trò chuyện với nhau như thế này.

"À, đúng rồi, cậu xem hộ tớ bài này với, tớ giải mãi mà không được, phần giải mẫu trong sách tham khảo thì nhảy cóc quá nhiều bước". Nguyễn Thùy Chi đưa cho tôi cuốn sách tham khảo môn toán mà cô đang đọc.

Tôi đón lấy, là một bài trong chương về logarit.

Tiêu đời rồi, quả này phải vắt óc ra suy nghĩ mất.

Lau mồ hôi, tôi cầm giấy bút lên bắt đầu tính toán, còn Nguyễn Thùy Chi ở cạnh ăn mì, vừa kể cho tôi về những chuyện lặt vặt trong nhà, rồi những chuyện sau khi mẹ cô gia nhập hội từ thiện làm tình nguyện.

Một lúc lâu sau, cuối cùng tôi cũng chắp nối được ra toàn bộ quá trình tính toán chi tiết, thở hắt ra một hơi.

"Thì ra cách giải như thế này...sách tham khảo ăn bớt nhiều bước quá, thảo nào tớ xem mà không hiểu". Nguyễn Thùy Chi gật đầu lia lịa, đăm chiêu nhìn tôi nói: " Cậu có cảm thấy toán cấp hai với toán cấp ba là hai thứ không hề liên quan đến nhau không?".

"Ừm, nghe cậu nói thế, hình như cũng đúng". Tôi toát mồ hôi hột, vẫn còn chưa hết sợ.

"Vậy sau này môn Toán có chỗ nào không hiểu thì cậu xem hộ tớ nhé, hồi trước tớ hướng dẫn cho cậu rồi, giờ nếu môn toán của tớ mà kém đi, cậu phải chịu trách nhiệm đấy". Nguyễn Thùy Chi nhìn tôi, nét mặt ấy không biết là nghiêm túc thái quá hay là muốn hăm dọa người ta đây.

"... đây không sợ đâu". Tôi nói, trong lòng đã âm thầm quyết định.

Tạm biệt Nguyễn Thùy Chi ở lại trường học bài một mình, tôi về nhà, tắm một cái rồi ăn vội hai bát cơm, sau đó lại phóng xe quay lại trường.

Dọc đường cứ tủm tỉm cười suốt.

Thì ra Nguyễn Thùy Chi vẫn thế, con gái nghiêm túc là đáng yêu nhất, quả nhiên không sai chút nào.

Hỏng bét, Nguyễn Thùy Chi có thể hỏi tôi một bài một lần, thì có thể hỏi toi thêm một trăm lần nữa.

Bạn hỏi tôi muộn vậy còn quay lại trường làm gì? Thật ngại quá, kể từ giơ tôi sẽ hoàn toàn thay đổi, tiến lên trên con đường của một thanh niên tốt chăm chỉ học hành, và kiêm luôn việc bảo vệ thiếu nữ xinh đẹp ở lại trường học bài buổi tối nữa.

Chân đạp pê đan mỗi lúc một nhanh, thoáng cái tôi đã vượt qua con dốc trên cầu Trung Hòa, đón gió lao xuống.

"Đúng thế. Ta đã tìm thấy ý nghĩa cuộc đời rồi". Tôi dang hai tay hét lớn, gào lên: "Cảm ơn ông trời đã cho con đặc tính dùng tình yêu nồng cháy chữa bệnh thất tình! Hay quá đi! Thật kì diệu quá đi mất!".

Chiến binh bảo vệ trái đất! Cố lên! Trái đất lại có lí do để bảo vệ rồi.

Hăm hở đạp xe quay lại trường, tôi tự tìm một gian phòng tầng một gần căn phòng nơi Nguyễn Thùy Chi ngồi học, bật đèn lên, rồi cứ thế bắt đầu sự nghiệp ở lại trường học bài buổi tối của mình.

Tôi không học chung một phòng với Nguyễn Thùy Chi, là vì tôi cũng khá hiểu giá trị của những lúc ở một mình, đó là sự tự do không bị ai quấy rầy, tôi nghĩ Nguyễn Thùy Chi cũng muốn vậy. Mặt khác, tôi không muốn để Nguyễn Thùy Chi ý thức được "tôi mến cô ấy dã man", bằng không sẽ lại tránh mặt tôi vì chưa muốn nói chuyện yêu đương.

Cứ lặng lẽ bên người ta như thế này thôi, tôi thầm nghĩ, rồi mở sách tham khảo môn toán ra.

Trường học buổi tối có sự tĩnh mịch riêng của nó.

Ngọn đèn đương màu trắng lẻ loi bên cạnh cây dừa, tiếng côn trùng rỉ rả không rõ từ đay vẳng đến, bên câu lạc bộ âm nhạc loáng thoáng tiếng ai tập kèn Trumpet, sân bóng rổ thi thoảng lại có tiếng đập bóng lộp bộp.

Càng muộn, những âm thanh rõ ràng càng ít, làm tôi đi vệ sinh cũng thấy rùng mình. Bên hồ Di Tâm có tượng cô hiệu trưởng tiền nhiệm, nghe nói hễ tối là pho tượng đông ấy bắt đầu trợn mắt đảo mắt, khốn khiếp, nghĩ thôi mà đã thấy sợ rồi. Nhưng lần này tôi không dám chia sẻ câu chuyện với Nguyễn Thùy Chi nữa, vết xe đổ vẫn còn lù lù ra kia...

Không nghĩ ngợi lung tung nữa, tôi ra sức làm toán, đây là bài toán quan trọng ảnh hưởng đến cuộc đời tôi chứ lại.

Tám giờ mười lăm phút, Nguyễn Thùy Chi thấm mệt, đi ra ngoài tản bộ mới phát hiện tôi ỏe một phòng học khác.

"Cậu cũng đến à?" Nguyễn Thùy Chi có vẻ rất vui, bước vào trong, tay cầm một hộp bánh.

"Ừ, cậu một mình ở lại muộn thế này tớ không yên tâm lắm, tiện thể tớ cũng học bài luôn". Tôi ngáp một cái, làm bộ hờ hững như không.

"Thế à? Sao tự nhiên ra vẻ quan tâm thế. Nghỉ một lát đi, ăn bánh rồi nói chuyện với tớ". Nguyễn Thùy Chi  ngồi xuống trước mặt tôi, đặt hộp bánh lên trên quyển sách tham khảo.

Chúng tôi trò chuyện linh tinh. Chuyện gì cũng nói, từ chuyện nghiêm túc đến chuyện to tát như nhân sinh quan, đến những câu chuyện vặt vãnh hàng ngày, cuối cùng không tránh được nhắc đến cuộc sống sau khi lên cấp 3. Tôi cũng nhờ vậy mà biết được, đám bạn của tôi đang âm thầm theo đuổi Nguyễn Thùy Chi theo cách riêng của chúng, làm tôi giật bắn cả mình.

Phương Gia Nghi tính tình cởi mở, hễ tan học là chạy sang lớp tìm Nguyễn Thùy Chi lân la kiếm chuyện. Thằng Gia An đáng sợ thì hễ hết tiết lại lượn lờ ở của lớp tìm bóng dáng Nguyễn Thùy Chi, cứ tình cờ gặp mặt là sấn tới nói chuyện. Thằng Tạ Mạnh Phong có tài văn chương thì hay viết những bài thơ ẩn ý tặng cô. Thằng Đỗ Mạnh Cường học khác trường chúng tôi còn tối nào cũng gọi điện thoại đến nhà Nguyễn Thùy Chi, chẳng có chuyện gì mà cứ không chịu dập máy.

"Chà chà, sao cậu đắt hàng thế?" Tôi cắn một miếng bánh.

"Chẳng hay ho gì cả, tó rất nghiêm túc muốn học hành tử tế. Bọn họ cứ như vậy, làm tớ hơi bối rối, haiz, tại sao mọi người đều cuống lên yêu đương thế nhỉ?" Nguyễn Thùy Chi thở dài, thở dài thật sự.

Ăn hết hộp bánh, Nguyễn Thùy Chi mới cười cười trở về phòng học của mình, chín rưỡi mẹ cô sẽ lái xe đến cổng trường đón cô về, cô còn muốn tranh thủ học thêm một lúc nữa.

Tôi lưu luyến nhìn bóng cô rời đi. Thầm nhủ, đây là một cuộc tình có thể sánh ngang với chiến tranh chiến hào trong đại chiến thế giới thứ nhất, kéo dài ít nhất ba năm, trước khi Nguyễn Thùy Chi thi đỗ vào trường Đại học mà cô mơ ước, kẻ nào lộ ra bộ mặt muốn theo đuổi cô, kẻ ấy sẽ bị đá ra khỏi cuộc chơi trước tiên.

"Còn tôi, lại là người duy nhất biết được bí mật này". Tôi trầm ngâm.

Đời người không có gì là tình cờ, tôi vẫn kiên định niềm tin đấy. Việc tôi biết được thông tin quan trọng này, tuyệt đối có ý nghĩa của nó.

Vì vậy, tôi đã đi đến một phương châm tác chiến không có gì để ngờ vực: "Kiên cường giữ vững vị trí bạn tốt nhất của Nguyễn Thùy Chi trong ba năm. Lên đại học rồi, mới thừa thế xông lên bày tỏ tình cảm dành lấy cả thế giới."

Tôi mở quyển vở trắng ra, bắt đầu vẽ sơ đồ quan hệ giữa các nhân vật, vạch ra kế hoạch tác chiến sơ bộ.

Đầu tiên thằng Đỗ Mạnh Cường lời ăn tiếng nói đều rất quái dị không đáng lo ngại, nhưng có thể thành chủ đề cho tôi và Nguyễn Thùy Chi ăn bánh tán nhảm. Phương Gia Nghi rất giỏi kể chuyện cười, điểm này thì nó ngang ngửa tôi, nhưng về cơ bản chỉ cần cẩn thận một chút là được. Tạ Mạnh Phong học cực giỏi, lại biết làm thơ vớ vẩn, thế này thì thành tích của tôi cũng không thể dừng lại ở trạng thái "cũng tàm tạm" được. Khó khăn nhất vẫn là Nguyễn Gia An, khốn khiếp thật, thần thái Nguyễn Thùy Chi khi nhắc đến Gia An cũng có gì đó khang khác, làm tôi cười xòa theo đến là khổ, nhưng mà cũng chẳng sao, Gia An, tao sẽ dụ cho mày tỏ tình với Nguyễn Thùy Chi, thế là đi vào ngõ cụt nghe con..

Nhưng việc thắng bại thực sự trong tình yêu không ở người khác, mà là bản thân mình. Vì vậy, tôi cũng kiểm điểm lại bản thân.

Từ hồi xưa, lúc ở trước mặt Nguyễn Thùy Chi, tôi hoặc ít hoặc nhiều đều có chút không được tự nhiên lắm. Từ hồi học lớp Bảy tôi đã không sao dứt bỏ được cảm giác thiếu tự nhiên ấy, cho đến lúc nãy nói chuyện ăn bánh cũng vậy, rất vui vẻ, nhưng tôi vẫn cảm thấy có cái gì đó không thoải mái, bộ dạng nói năng ngênh ngang lúc đó phân nửa là cố làm bộ ra.

Tại sao lại thế nhỉ?

Tôi thường đè nén việc thể hiện cảm xúc yêu mến, cho dù chỉ có một ánh mắt thoáng qua cũng cố tránh né hết sức.

Sợ cái gì chứ? Tôi nghĩ đến một cụm từ có thể ví von với tình trạng hiện tại chính là "tự thẹn kém người".

Thời cấp hai, tôi tự thẹn mình kém cỏi trước mặt Nguyễn Thùy Chi, là vì tôi có cảm tình với cô ấy, thầm lo sợ Nguyễn Thùy Chi sẽ coi thường mình vì mình học dốt lại còn hay quậy phá trong lớp.

Thằng con trai trẻ trâu có thể làm chuyện mất hết mặt mũi trước một trăm người vẫn nhởn nhơ đắc ý... chỉ cần trong số đó không có cô bé mà nó thầm mến.

Thằng con trai thời trẻ trâu có thể úp rổ một trăm lần, vẫn cảm thấy chơi bóng rổ cực thích thú...chỉ cần quanh đấy không có cô bé mà nó thầm cảm mến.

Thằng con trai thời trẻ trâu có thể biến thanh một kiểu anh hùng nổi loạn vì học hành dốt nát, quậy phá trong giờ, nói chuyện với bức tường...chỉ cần nó không ngồi trước mặt cô bé mà nó thầm cảm mến.

Mà đến giờ, nếu tôi vẫn bị màn sương mù bủa vây lấy mình, tôi sẽ không thể yêu Nguyễn Thùy Chi bằng con người hoàn chỉnh của mình được. Yêu như thế, đầu cứ phải cúi gằm xuống, chẳng ra gì cả.

"Vì vậy, vẫn cứ bắt tay từ thành tích học tập đi vậy". Tôi gãi đầu, cười khổ một tiếng.

Thì ra sau cái bận sơ sẩy liền bắt đầu chăm chỉ học hành ấy, tôi vẫn phải cậy vào phương pháp cũ rích "chăm chỉ học hành" để theo đuổi con gái. Thật là lỗi mốt quá cỡ, kể ra thì chắc chắn sẽ bị cười thối mũi. Quá lành mạnh, thầy cô và các bậc phụ huynh chắc hẳn đều rất cổ vũ cho tình yêu học đường kiểu này.

Lúc này Nguyễn Thùy Chi đứng bên ngoài, gõ nhẹ lên cửa sổ lớp học mà tôi đang ngồi. Đứng cạnh cô là Nguyễn Thùy Vân, bà chị đang học lớp mười hai, nhìn tôi như cười mà không phải cười.

"Ừm, tớ ở lại một lúc nữa rồi về. Học bài ở đấy dễ chịu lắm".

Tôi nói, cố kiềm chế nỗi thôi thúc muốn cùng cô ra cổng trường đợi xe. Như vậy thì giống yêu quá rồi, tôi mà làm vậy, đảm bảo sẽ bị xếp chung vào với bọn ngu ngốc ngăn cản cô học hành tử tế kia mất.

"Cậu cầm quyển sách tham khảo này đi, có mấy bài tớ đánh dấu trong đấy rồi, cậu viết hết các bước giải ra rồi đưa lại cho tớ, nhờ cậu đấy!" Nguyễn Thùy Chi nói, rồi đặt quyển sách tham khảo lên chiếc bàn cạnh cửa sổ.

"Chuyện nhỏ thôi". Tôi đáp bừa.

"Còn nữa, đừng nói chuyện tớ ở lại trường với nhiều người quá đấy nhé, tớ ngại phiền phức lắm". Nguyễn Thùy Chi chìa tay ra.

Chính hợp ý tớ, đồ ngốc.

"Biết rồi". Tôi cũng chìa tay ra, ngoắc ngoắc tay vào không khí.

Vẫy tay chào tạm biệt hai chị em họ xong, tôi không kìm được tiếng thở dài.

... Đời tôi sao lại có nhiều quý nhân đốc thúc học hành thế này!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro