Chương 12

Tôi là người rất hăng hái, bao giờ cũng sống rất hăng hái mà chẳng hiểu vì sao.

Để cung cấp các bước giải không có trong sách tham khảo cho Nguyễn Thùy Chi, tôi đắm đuối trong cơn cuồng giải đề toán, ngoài giải bài tập, tôi còn có một niềm vui khác, đó chính là viết những mẩu truyện cười vô bổ lên mảnh giấy kẹp vào trong sách, sau đó khi Nguyễn Thùy Chi đưa lại cho tôi cuốn sách, bên trong liền có mảnh giấy của cô đáp lại.

Những câu đối thoại trên giấy gửi qua gửi lại đó khiến tôi mỗi ngày đều tràn đầy sức sống, đều có một niềm vui giản đơn.

Tôi thường tranh thủ thời gian nghỉ giữa giờ của ngày hôm sau, chạy sang lớp Nguyễn Thùy Chi đưa cho cô lời giải mình vất vả lắm mới nghĩ ra được. Vì vậy, Gia An, Phương Gia Nghi và tôi vẫn thường hay không hẹn mà gặp nhau trong lớp của Nguyễn Thùy Chi vì những lí do khác nhau.

"Ơ, Lê Thanh Trúc mày đến đây làm gì thế?" Vẻ khó chịu của Phương Gia Nghi lộ hết ra cả mặt, nhưng nó vẫn miễn cưỡng gượng cười.

"Đến đưa bài giải toán thôi". Tôi cười cười, sự tự tin chính là phải thể hiện trong những lúc như thế này.

"Bài giải toán gì thế?" Gia An khó chịu vươn tay giật lấy quyển sách tham khảo tôi đang cầm lật ra xem.

Nhìn thấy mảnh giấy, sắc mặt Gia An thay đổi, vẻ mặt của Phương Gia Nghi cũng đột nhiên trở nên quái dị.

Nguyễn Thùy Chi bước ra, cười cười cầm lấy quyển sách tham khảo trên tay Gia An.

"Giải xong hết rồi à? Năng suất thật đấy !" Nguyễn Thùy Chi lúc nào cũng rạng rỡ như ánh mặt trời.

"Lần sau chọn bài nào khó khó cho tớ, tớ đây ấy mà, cứ giải mãi những bài đơn giản sẽ đần người đi đấy!" Tôi nhơn nhơn đắc ý nói.

"Này, ý cậu bảo tớ đần đúng không! Thôi xin đi ngày trước tớ dạy toán cho cậu đấy nhé!" Nguyễn Thùy Chi có ý dằn dỗi.

Gia An và Phương Gia Nghi ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm ra, hoàn toàn không thể hiểu được sự kỳ ảo bên trong câu chuyện của chúng tôi.

Sau đó tôi vẫy tay tạm biệt, không tham gia vào cuộc trò chuyện bốn người thế nào cũng làm mình cụt hứng ấy. Trước lúc đi, tôi còn đưa mắt nhìn Nguyễn Thùy Chi một cái đầy ẩn ý, làm bộ làm tịch mấp máy miệng nói không thành tiếng."Thật, là, đắt, hàng" làm Nguyễn Thùy Chi tức tôi trừng mắt lên nhìn tôi.

"Chúng mày căng thẳng chưa, càng căng thẳng thì càng không giấu được cái đuôi thích người ta." Tôi cười gian xảo.

Gần như tối nào cũng thế, hễ không đi học thêm thì tôi lại ở lại trường học bài, ngay cả bữa tối cũng giải quyết một cách đơn giản nhất trong quán mì đối diện cổng ngách của trường, đôi lúc còn mua hộ bữa tối cho Nguyễn Thùy Chi.

Nguyễn Thùy Chi lúc thì ngồi học một mình một phòng, lúc thì ngồi học với chị gái.

Nhưng tôi luôn hết sức kiên nhẫn, gần như không bao giờ tìm Nguyễn Thùy Chi nói chuyện, chỉ ngoan ngoãn ngồi một chỗ gặm sách vở một mình. Ngoài việc nghiên cứu môn toán để hằng ngày giao lưu trao đổi với Nguyễn Thùy Chi, tôi thường ở phòng học trống trải ở tầng một đọc thành tiếng các bài khóa tiếng anh, sau đó học thuộc làu làu các lý thuyết hóa học, ngay cả môn vật lí của người ngoài hành tinh phát minh ra kia, tôi cũng bị thúc ép làm kha khá đề mục vì có quá nhiều thời gian rảnh rỗi.

Sau đó, khi đồng hồ trên tường chỉ tám giờ, Nguyễn Thùy Chi sẽ xuất hiện cùng hộp bánh, lúc này cô không còn dùng bút bi chọc vào người tôi nữa mà đứng trước mặt tôi, nhoẻn miệng cười ngồi xuống.

"Cậu đã nghĩ sau này lên đại học sẽ học ngành nào chưa?"

"Chưa nghĩ một cách nghiêm túc bao giờ, bọn mình mới lớp mười thôi mà, Nguyễn Thùy Chi, cậu đừng có lúc nào cũng già dặn như thế chứ".

"Đặt ra mục tiêu, cầm sách lên theo đuổi mục tiêu đó mới có ý nghĩa đặc biệt chứ. Có điều chính tớ cũng chưa rõ lắm, có lẽ là khoa ngoại ngữ trường đại học Quốc gia, nhưng đấy chỉ là tớ chưa biết chọn thế nào nên tạm thời quyết định vậy thôi. Còn cậu? Nếu phải tạm thời đặt ra một mục tiêu thì sao?"

"... cậu có đề nghị gì không?"

"Cậu có biết bác sĩ nổi tiếng Vương Anh Tú sắp thành lập học viện y học quốc gia không?"

"Hả? Làm...làm gì cơ?"

"Cậu có thể học trường y Học viện quốc gia, có rất nhiều người cần được giúp đỡ, mà cậu lại rất lương thiện, không gạt được tớ đâu, tớ cảm thấy nhất định cậu sẽ trở thành một bác sĩ tốt đấy".

Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Nguyễn Thùy Chi, bàn tay tôi cũng không nắm chặt lại cho hợp tình cảnh lúc này.

"Học viện y học...có còn thứ tình yêu nào khích lệ lòng người tiến bộ hơn nữa không đây? Những bậc cha mẹ cứng nhắc cần phải tỉnh táo lại, đừng mãi dừng lại ở tư duy cũ kĩ cho rằng tình yêu ngăn trở sự nghiệp học hành, mau mau thúc đốc lũ quậy phá ham chơi nhà các vị có một cuộc tình kiểu phấn đấu học hành nhiệt huyết đi!"

Sau đó, tôi nhàm chán đến mức đề nào trong sách tham khảo môn toán cũng giải lại mười lần (con số này đến bây giờ tôi vẫn còn canh cánh trong đầu, không thể quên hay nhầm lẫn được), đọc nhiều bài khóa tiếng anh nhiều đến nỗi gần như in sâu vào nếp nhăn trên vỏ não. Không có gì bất ngờ, kỳ thi tháng đầu tiên của cấp ba, tôi liền xếp thứ chín trong khối tự nhiên toàn trường, hai môn tiếng Anh và Ngữ văn đạt điểm cao nhất toàn trường, làm cả đám bạn cánh hẩu của tôi và thầy Lại giáo viên chủ nhiệm thảy đều kinh hãi.

Nhưng Nguyễn Thùy Chi còn kinh khủng hơn, giành luôn hạng nhất khối Xã hội, lên trước toàn trường nhận phần thưởng từ tay thầy hiệu trưởng.

"Móa, thể nào cũng có ngày mình lên trên đó lĩnh thưởng với Nguyễn Thùy Chi". Tôi thở dài, nhìn lên sân khấu.

Như thế có nghĩa là, tôi phải lọt vào ba hạng đầu toàn trường cơ...nếu đúng là có ngày ấy thật, bộ não bị ép sung quá mức của tôi nhất định sẽ nổ tung bên trong, còn trẻ mà đã hâm hâm đơ đơ rồi.

Vì tôi thường ở lại trường học bài buổi tối, thằng Phương Gia Nghi vẫn hay cũng đạp xe về nhà liền phát hiện ra trước tiên biểu hiện bất thường của tôi, về sau, nể mặt tôi ra sức cổ vũ "hình như có thể học giỏi lên thật" Phương Gia Nghi cũng bắt đầu ở lại trường học bài.

Tôi phải nói trước, đây là một câu chuyện tình yêu, nhưng lại đầy ắp tình bạn trong đó.

Phương Gia Nghi là thằng bạn tốt nhất của tôi thời đi học, hai thằng chúng tôi có quá nhiều điểm chung trùng hợp, đủ khiến người ta há hốc mồm kinh ngạc. Sau khi quyết định ở lại trường học bài buổi tối, Phương Gia Nghi liền phát hiện ra cô bé nó thích gần đây nhất, không ngờ cũng ở lại trường học bài buổi tối với chị gái.

"Ở lại trường học bài đúng là cực kì hay mày ạ!" Phương Gia Nghi ngơ ngẩn nhìn cô nàng trong phòng học.

"Đúng thế, thời đại ra vẻ ta đây đẹp trai oách lắm để cưa gái đã lỗi thời rồi, bây giờ chỉ có dùng cách học hành chăm chỉ cưa gái mới là chính đạo! Chăm chỉ! Chăm chỉ nữa!" Tôi vỗ vỗ lên vai Phương Gia Nghi, hai thằng đều rất phấn chấn.

Trùng hợp không chỉ có thế. Một hôm trên đường về nhà, Phương Gia Nghi đột nhiên muốn ăn quà vặt, vậy là chúng tôi liền dừng xe đạp bên ngoài cửa hàng ăn nhanh kiểu gia đình có tên là "Cửa sổ ba góc", ngó nghiêng định ăn chút gì đó.

Vừa bước vào, mắt hai thằng đã bừng sáng lên.

Trong góc của cửa hàng có một cái máy chơi điện tử cỡ lớn, đã khá cũ kĩ, có trò chơi "Võ sĩ dũng mãnh" ra đời vào năm chúng tôi học lớp sáu, không có nhiều fan lắm, nhưng lại làm tôi và Phương Gia Nghi chết mê chết mệt.

"Loại máy này không phải đã thất truyền từ rất lâu rồi hay sao?" Phương Gia Nghi kinh hãi, thân hình run rẩy.

"Hết cách rồi, đành phải chơi vài ván thôi!" Tôi vội vàng móc mấy đồng xu năm đồng bỏ vào trong máy.

Từ đó, buổi tối cứ học xong bài ở trường về, tôi và Phương Gia Nghi lại mau mau chóng chóng đạp xe đến "Cửa sổ ba góc", hai thằng ăn nháo ăn nhào xong, rồi ngồi trước máy trò chơi đến khi không còn một xu nào mới ra về.

Có hôm, chúng tôi có rất nhiều xu năm đồng, chơi đến tận khi bà chủ lấy cái móc dài móc vào cửa sắt dọa dẫm, hai thằng mới lưu luyến đeo cặp sách đi về.

"Không được, cứ chơi trò chơi điện tử mãi thế này thật trẻ con, lại phí tiền nữa" Phương Gia Nghi lầm bầm.

"Nhưng bọn mình mới học cấp ba, trẻ con một tí cũng là chuyện bình thường mà! Mày cho tao xin đi!" Tôi ngược lại vẫn rất vui vẻ.

"Nhưng cũng không thể quá đà được, cần phải có quy định, chỉ khi nào có cả tao lẫn mày thì mới được chơi, lúc nào chỉ có một thằng thì không được, để khỏi mê muội quá". Phương Gia Nghi nghiêm chỉnh đề nghị.

"Cũng phải, trò này thật quá kinh khủng khiếp, bên trong mã lập trình đấy chắc chắn là có lời nguyền đấy". Tôi đồng ý, đập tay với nó.

Lúc này chúng tôi đang đạp xe trong làn gió đêm, đi theo tuyến đường quen thuộc. Phương Gia Nghi đi với tôi vòng qua khu nhà Nguyễn Hải Linh rồi mới chia tay nhau ai về nhà đấy. Tôi đột nhiên nảy ra một ý nghĩ vô cùng gian trá.

Trên nguyên tắc tác chiến kì quái "ai bị  Nguyễn Thùy Chi phát hiện là đang thầm yêu cô, kẻ ấy sẽ bị đá đít khỏi cuộc chiến này trước", tôi quyết định chia sẻ bí mật của mình với thằng bạn sống chết với nhau này.

"Phương Gia Nghi, mày thân với thằng Gia An lắm đúng không?" Tôi dò hỏi.

"Đúng thế". Phương Gia Nghi đáp.

"Mặc dù vậy, tao vẫn quyết định nói cho mày biết một chuyện rất là cực kì, nhưng mà mày phải nghĩ đến tình anh em của chúng ta, không được nói với thằng Gia An đấy nhé, được không?" Tôi chìa tay ra.

"Không vấn đề gì, mày yêu chị gái nó à?" Phương Gia Nghi nói bừa, cũng chìa tay ra.

Hai chúng tôi đập tay.

"Không phải, Nguyễn Thùy Chi cơ". Tôi cười cười, sảng khoái nói ra.

"..." Phương Gia Nghi hơi sững sờ.

"Mày không cần nói gì với tao, tao biết rõ thằng Gia An yêu thầm Nguyễn Thùy Chi rồi". Tôi cười ha hả.

"Coi như mày đúng đi. Trời đất, chúng mày làm cái gì mà cả bọn yêu thầm Nguyễn Thùy Chi thế? Phương Gia Nghi không hiểu.

"Tuyệt đối không được nói với Gia An đâu đấy". Tôi mỉm cười, vẫy vẫy tay.

Khoảng khắc chúng tôi tách ra ý, mặt tôi méo xệch vì cười.

Phương Gia Nghi xưa nay rất thân với Gia An, chuyện yêu đương tày đình thế này nó không thể nào không tiết lộ cho Gia An biết. Tôi cố ý tiết lộ bí mật trong đáy lòng mình với Phương Gia Nghi, chính là để Phương Gia Nghi giúp tôi chuyển lời đến thằng kia.

Nói một cách nghiêm túc thì tôi là một kẻ khá thâm hiểm, Gia An hắn cũng đã phát hiện mối quan hệ giữa tôi và Nguyễn Thùy Chi không tầm thường, nếu nó khẳng định trăm phần trăm tôi yêu Nguyễn Thùy Chi, chắc chắn sẽ tăng tốc theo đuổi cô. Như thế, tên đại kình địch này đảm bảo sẽ bước vào khu vực cấm tuyệt đối của Nguyễn Thùy Chi rồi.

"Bỏ xừ, có phải mình gian trá quá rồi không?" Tôi nhìn mặt trăng.

"Không đâu, cậu chỉ cực kì gian trá thôi". Mặt trăng nói.

"Cũng thường thôi mà". Tôi giơ ngón tay cái lên nói.







Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro