Chương 8
Ở trên lớp, tôi với Nguyễn Hải Linh học chung, đến giờ nghỉ lại tán chuyện với nhau, đi dạo trong trường cùng nhau, tan học thì cùng đi bộ về nhà, mô hình kiểu hai đứa nhỏ hồn nhiên trong sáng ấy, cuối cùng cũng xuất hiện vấn đề.
"Dạo này, mấy bạn ấy nói, tớ không có thời gian chơi chung với mọi người". Nguyễn Hải Linh lộ vẻ ưu tú, ánh mắt liếc về phía đám kia.
"Mấy bạn ấy", tất nhiên chỉ là một nhóm con gái trong lớp.
Văn hóa chơi theo nhóm trong trường học không có gì là kỳ quái, nhưng cách lập nhóm của con trai và con gái tương đối khác nhau, hình dung một cách chuẩn xác thì bọn con trai thích tụ tập thành một đám, bọn con gái thì dính nhau như sam, mà mối liên hệ giữa bọn con gái với nhau cũng chặt chẽ hơn bọn con trai nhiều, nói cho cùng thì con trai không đến nỗi hẹn nhau đi vệ sinh, không xảy ra chuyện như kiểu chơi thân với nhau rồi, kỳ kinh nguyệt đến cùng một lúc.
"Quái thú cũng nói thế, nhưng quái thú nó rất kiên cường. Ha ha!" Tôi cười cười trả lời.
Về sau quái thú cũng hiểu tôi thích Nguyễn Hải Linh, mặc dù tôi không thể cùng nó đợi xe bus của trường nữa, nhưng nó vẫn rất nghĩa khí cho tôi mượn tập san thiếu niên, giờ ăn trưa, nó vẫn gặm bánh nhân thịt với tôi. Quái thú không phức tạp một chút nào, thuần túy là một tên được chế tạo bằng cách trộn protein với truyện tranh vào với nhau.
"Khác chứ!" Nguyễn Hải Linh chau mày, viết lên tờ giấy nháp: "Mấy bạn đấy giận tớ lắm, nói tớ không coi trọng mấy bạn ấy, mấy bạn ấy hi vọng sau này tớ không đi với cậu suốt như thế này nữa".
Tôi xem xong mà tức phát điên.
Mối quan hệ giữa chúng tôi với bọn con gái trong lớp cũng khá thân thiện, năm lớp bảy lớp tám, trong các hoạt động văn nghệ nhân lễ bế giảng, toàn tôi với mười mấy đứa con gái đại diện cho lớp đến hội trường của tỉnh biểu diễn. Mà tôi đã làm lớp phó văn nghệ ba năm nay, mỗi lần có dịp gì cần trang trí lớp học, cũng toàn do tôi và chúng nó hợp sức hoàn thành, cả bọn đều rất vui vẻ, vì vậy trong chuyến du lịch lần trước khi tốt nghiệp, cả đám con trai chỉ có mình tôi được sang phòng bọn con gái đánh bài cả đêm.
Bây giờ chính đám bạn ấy lại bảo Nguyễn Hải Linh không được chơi với tôi nữa, tôi thực không thể nào hiểu nổi. Có phải chúng ngứa mắt với tôi chuyện gì không?
"Tớ không hiểu".
"Tóm lại, sau này hết tiết, cậu đừng tới tìm tớ nữa".
Tôi chau mày, miễn cưỡng chấp nhận, ngoảnh đầu lại trừng mắt với lũ"mấy bạn ấy" kia.
Kỳ thi lên cấp mỗi lúc một gần.
Giữa tôi và Nguyễn Hải Linh mơ hồ hình thành một khoảng cách vô hình có gì đó như cố tình, lại vừa có chút ngại ngùng, nói chung là rất khó tả, làm tôi không sao hiểu nổi. Chẳng hạn như thuyết phục thế nào Nguyễn Hải Linh cũng không chịu để tôi đặt ảnh chụp tốt nghiệp của hai đứa cạnh nhau, về sau điều này đã trở thành điều nuối tiếc nhất cuộc đời tôi.
Có hôm tan học, tôi ngồi tại chỗ cùng quái thú đọc hết tờ tập san thiếu niên, Nguyễn Hải Linh vẫn đang ngồi nói chuyện với bọn con gái kia, tôi nhìn đồng hồ, đã năm rưỡi rồi.
"Đi thôi". Tôi đeo cặp sách, đi tới bên cạnh Nguyễn Hải Linh, cả bọn con gái đột nhiên im bặt.
"Thôi, hôm nay bố tớ đến đón". Ánh mắt Nguyễn Hải Linh hình như hơi né tránh.
Tôi hiểu ra. Sau đó chầm chậm đảo mắt nhìn bọn con gái kia.
"Ừm, vậy tớ về trước đây". Tôi nói, nét mặt không được tự nhiên cho lắm.
Tôi bất mãn đi với quái thú ra chỗ gốc cây đợi chuyến xe bus thứ hai của trường, xem lại tờ tập san thiếu niên lần nữa. Quái thú biết tôi đang cơn bực bội, vậy mà cứ căn vặn hỏi tôi và Nguyễn Hải Linh có chuyện gì.
"Chẳng có chuyện gì cả, chẳng qua để Nguyễn Hải Linh có thêm thời gian với bạn bè thôi". Tôi mệt mỏi nhìn bầu trời.
Cuộc tình này thực sự đến quá muộn. Nguyễn Hải Linh sau này không còn học trường Tinh Thành nữa, cô học trường trung học Chương Hóa, thời gian tôi và cô bên nhau rất quý báu, mấy bạn ấy dựa vào cái gì mà cướp đoạt của tôi như thế?
"Thế thôi à?" Quái thú nghiêng cổ.
"Thế thôi mà". Tôi ngáp dài một cái.
"Haiz, bọn con gái là thế đấy, mày đừng nghĩ ngợi nhiều." Quái thú vỗ vỗ vai tôi.
Mày hiểu được bọn con gái à? Tôi trố mắt ra nhìn quái thú, nhưng không nói ra lời.
Có những lúc sự quan tâm đúng là rẻ tiền, nhưng cũng đều xuất phát từ ý tốt cả. Ý tốt như thế, chẳng lý nào phải nhận về sự châm chọc.
Tình hình sau đó chẳng khá lên chút nào.
Mấy tuần liền, hết giờ học, Nguyễn Hải Linh đều bảo bố chở về, thói quen vui vẻ cùng tôi tản bộ về nhà dường như chưa bao giờ tồn tại.
Tôi rất khó chịu, nhưng khi ấy tôi mới mười lăm tuổi rưỡi, chẳng biết nên phản ứng thế nào.
Cho đến một hôm, bố Nguyễn Hải Linh bận không đến đón được, vậy là tôi nghiễm nhiên cùng cô đi bộ về nhà. Tôi bước đi, trong lòng thầm nhủ "dù thế nào thì cũng chẳng tệ hơn bây giờ được", đoạn lấy hết dũng khí, nhẹ nhàng đưa tay ra.
Mu bàn tay tôi, rung run chạm vào mu bàn tay Nguyễn Hải Linh.
"Đừng nắm tay tớ".
Nguyễn Hải Linh không nhìn tôi, chỉ cúi gằm mặt xuống.
"Tớ chỉ..." Tôi lắp bắp nói, không khí hình như biến thành axit.
"Đừng nắm tay tớ, xin cậu đấy".
Nguyễn Hải Linh bước càng lúc càng nhanh.
Đó là hôm mà cuốn kỉ yếu tốt nghiệp phát đến tay mỗi người. Buổi sáng, sau khi làm bài kiểm tra ôn tập toán. Tôi mãi mãi không quên, mảnh giấy kẹp trong bài kiểm tra trao đổi cho nhau, cùng với một chiếc ô bằng trúc nhỏ xinh xinh.
Chữ của Nguyễn Hải Linh.
Hai câu ngắn ngủi trên mảnh giấy như một cú đấm thẳng vào trái tim tôi, bồi thêm cú móc phải đập tan xương hàm dưới của vua quyền anh. Linh hồn tôi không đợi huấn luyện viên tung khăn trắng lên đầu hàng, đã văng thẳng ra khỏi óc, bắn tung tóe bầy nhầy.
Tôi không khóc, ít nhất thì cũng không chảy nước mắt tại chỗ.
Lòng tự tôn của tôi xưa nay còn cứng rắn hơn sắt thép, sau khi linh hồn văng ra bật trở lại, tôi chỉ cảm thấy lửa giận bùng bùng cháy lên.
"Mấy đứa con gái lắm mồm, đi mà bốc cứt ăn với nhau đi". Tôi nhìn cái ô trúc nhỏ nhắn.
Ngày hôm sau, tôi cắt một quả đầu đinh gần như cạo trọc đến trường, rồi đổi chỗ với một đứa khác trong lớp, làm đúng theo mảnh giấy, triệt để tránh xa cô bé không hề mong muốn tiếp xúc với tôi kia.
Giở sách tham khảo ra, tôi không nói không rằng bắt đầu giải đề. Tôi bây giờ, đã được huấn luyện thành một cỗ máy giải đề hiệu suất cực kì cao rồi.
"Sao thế? Sao lại cắt đầu đinh?"
Nguyễn Thùy Chi cũng đổi chỗ với một đứa khác, từ mé phải phía sau bên trái cất tiếng hỏi thẳng tôi.
Đã lâu lắm rồi, hai chúng tôi không có duyên ngồi cạnh nhau như trước.
"Cậu cũng ở trong nhóm đấy à?" Tôi ngoảnh lại nhìn, ngữ khí không thân thiện lắm.
"Cái gì chứ?" Nguyễn Thùy Chi không hiểu.
"Ừm, tớ nghĩ cậu không vô vị đến thế". Tôi lại quay đầu lên, tiếp tục giải bài.
Nguyễn Thùy Chi thấy tâm trạng tôi khó chịu, thành thử không dám tiếp lời, cũng không dám chau mày chê tôi trẻ con hay cười tôi không dưng tự nhiên đi cắt đầu đinh.
Chỉ là từ hôm sau, Nguyễn Thùy Chi liền ngồi cố định ở mé phía sau bên trái của tô , kiên nhẫn chờ đến lúc tâm trạng tôi nguôi ngoai.
Sau đó, trên lưng tôi bắt đầu xuất hiện những vết mực bút bi.
Nói thực lòng, tâm trạng tôi muốn đợi đến lúc nguôi ngoai thì cũng khá lâu, vì tôi bị bỏ rơi một cách hết sức khó hiểu. Nhưng may mà Nguyễn Thùy Chi lại bắt đầu chọc bút vào lưng tôi, buộc tôi phải nghe cô tán chuyện lăng nhăng, mới kéo tôi ra khỏi thế lực hắc ám của cỗ máy giải đề.
Bữa liên hoan sau lễ tốt nghiệp kết thúc trong tiếng ồn ào khi cả lớp đua nhau trát kem lên mặt Nguyễn Phong Lộc. Tôi giả vờ hào hứng ném kém trên mặt bánh ga tô, để ý thấy Nguyễn Hải Linh chỉ lặng lẽ ngồi trong một góc nhà ăn, hờ hững nếm náp món thịt trên miếng sắt như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
"Có thật là cậu đã từng thích tớ không?" tôi lấy làm chán nản.
Trường cho nghỉ học, nhưng các lớp không ai bảo ai đều tự động quay lại trường ôn tập.
Thầy Lại mở cái tủ sắt lúc nào cũng lèn chặt các đề trắc nghiệm, ném từng tập từng tập đề thi xuống bục giảng kiểu phân phát lương thực cho chúng tôi, để bất cứ đứa nào có lòng biến thành nô lệ của kỳ thi lên cấp tùy ý sử dụng. Vậy là, do ảnh hưởng của ý thức lo âu cao độ, trái ngược với thái độ chán ghét làm bài thường ngày, cả lớp nhao nhao xông lên bục giảng điên cuồng tranh giành các đề thi mẫu, tự như đống ấy có giấu cả đề thi lên cấp ba vậy.
Theo tôi, đây căn bản là một dạng bệnh điên có kết cấu.
Trở lại trường học chuẩn bị cho kì thi lên cấp ba, thời gian tôi buôn chuyện với Nguyễn Thùy Chi cũng không ít hơn thời gian dành cho việc đọc đi đọc lại các dạng bài trong sách tham khảo. Vì tôi biết, điểm của mình có thể đạt được sớm đã cao hơn tiêu chuẩn xét nguyện vọng một vào trường trung học Chương Hóa rồi, còn Nguyễn Thùy Chi thì càng khỏi phải nói, dù đến thành phố thi trường chuyên số một thì cũng không thành vấn đề.
Mặc dù thế, nhưng ý nghĩa của điểm cao điểm thấp cũng chỉ là giẫm đạp người khác dưới chân mình hay bị người khác dẫm đạp dưới chân mà thôi.
"Giờ có thể nói được chưa? Cậu với Nguyễn Hải Linh làm sao thế?" Nguyễn Thùy Chi đột nhiên trẻ con.
"Tớ thích bạn ấy". Tôi liếc nhìn Nguyễn Hải Linh ở phía xa xa.
Xung quanh Nguyễn Hải Linh bị cái đám được gọi là các bạn ấy kia vây kín, mấy đứa con gái cắm đầu cắm cổ làm đề thi mẫu trên bàn, sau đó đổi cho nhau chữa bài, rồi lại làm một đề thi mới, không biết mệt mỏi, mà mệt mỏi cũng không biết. Tôi nhìn mà thấy lòng dạ rối bời, chỉ muốn đạp cho mỗi đứa một phát.
Tôi chậm rãi kể lướt từ đầu đến chí cuối sự việc, cũng nói cho Nguyễn Thùy Chi viết về lời nhắn trên mảnh giấy.
"Tớ nghĩ, nếu cậu đã nói thế thì sau kỳ thi lên cấp nhất định sẽ có chuyển biến tốt đấy". Nguyễn Thùy Chi cổ vũ tôi.
"Thật thế không". Mắt tôi sáng bừng lên.
"Ý của cậu ấy hẳn là thế đấy? Mà cậu cũng đã chọc giận cậu ấy thật đâu, đừng nghĩ ngợi quá nhiều". Nguyễn Thùy Chi cười cười.
"Nói thế cũng đúng, có điều,... bạn ấy định học trường Chương Hóa mà? Như vậy tớ còn cứu vãn được không?" Tôi chau mày.
"Chuyện đó khó nói lắm, chỉ là việc học khác trường thôi mà, có gì to tác đâu. Việc cậu cần làm lúc này là tập trung thi cử, đừng để cậu ấy thất vọng". Nguyễn Thùy Chi lải nhải như một bà già.
"Trời ôi Nguyễn Thùy Chi cậu có cách gì mà nói kiểu người lớn thuận mồm thế?" Tôi lấy làm tức cười.
"Nếu cậu cảm thấy cậu là một thằng ngốc không chịu nổi cú sốc tình hình thì gay go lắm đấy. Thời buổi nào rồi chẳng có đứa con gái nào thích chăm sóc cho loại con trai ngã một lần là không bao giờ gượng dậy đâu.." Nguyễn Thùy Chi trừng mắt lên nhìn tôi, "chỉ làm cho con gái chúng tớ thất mình giống mẹ già thôi".
"Nhưng tớ đúng là mẫu người không chịu nổi cú sốc ấy đấy. Mong manh lắm". Tôi sảng khoái thừa nhận.
"...cậu đúng là đồ trẻ con". Nguyễn Thùy Chi chẳng còn gì để nói.
Kỳ thi lên cấp kết thúc.
Không có gì bất ngờ, tôi thừa bốn điểm so với điểm chuẩn trường trung học Chương Hóa, bèn lên thẳng trường cấp ba Tinh Thành cùng mấy đứa Phương Gia Nghi, Nguyễn Phong Lộc, Hứa Chí Chương, Đình Quang Thanh, Nguyễn Gia An, Dương Mạnh Quân, Đinh Quang Hoàng. Quái thú thì không tốt lắm, phải chạy đến tận tỉnh học trường dạy nghề, về sau, trong ký ức của tô , nó dần dần biến thành khối protein thích đọc truyện tranh.
"Cậu thông minh thế, học khối tự nhiên chắc hẳn hợp lắm". Cô đã từng nói thế.
"Vấy sao?" Tôi ngước nhìn lên bầu trời.
Thế là tôi bèn chọn khối tự nhiên mà mình chẳng thích chút nào. Vì một câu nói của cô ấy.
Còn chủ nhân của câu nói, quả nhiên không ở lại trường, mà sang trường Chương Hóa, cái trường coi đồng phục đen trắng như totem thờ phụng.
Tôi không bao giờ nói thêm một câu nào với cô bé đã từng cùng tôi thả bộ về nhà ấy nữa.
Giờ là ngày mùng một tháng bảy năm 2005, trời hơi âm u.
1h54 chiều tôi ngồi trên tàu đi thành phố. Ba tiếng sau, tôi phải có mặt ở một nhà xuất bản ký một nghìn quyển truyện thiếu lâm cho hiệu sách trên mạng kingston và hệ thống bán lẻ eliste.
Rất muốn viết một thứ gì đó về Nguyễn Hải Linh , đặc biệt là nửa năm nay, mẹ tôi bị ốm, tôi gần như ở Chương Hóa, ngày nào cũng đi qua trước cửa nhà cô theo quán tính.
Đúng thế, chỉ liên tục đi qua trước cửa nhà cô, liên tục dừng bước, rồi lại liên tục bước qua.
Chỉ thế thôi.
Trong cuộc đời Nguyễn Hải Linh, tôi chỉ là một chuỗi những kí hiệu không rõ nghĩa vạch ra bằng bút chì, dùng ngón tay nguệch ngoạc bôi lên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro