14.8 - 14.10

8

Nhân duyên lại đứt.

Tôi quay lại Phan Gia Viên, đợi thêm một tháng, trong thời gian này Dương San San có nhắn tin hỏi thăm tôi mấy lần, tôi không giải thích nhiều, chỉ trả lời qua loa cho xong.

Cùng lúc đó, trên mạng cuối cùng cũng đăng tin chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Cảnh Tâm - Cố Cảnh Chi bệnh nặng, vắng mặt trong buổi họp giám đốc.

Tôi lướt đọc bình luận, thấy thỉnh thoảng vẫn có người mắng mình là tiểu tam.

Tối nay.

Tôi đang ngồi xích đu vừa xoa bụng Cục Than vừa đọc tin tức, ngay thời điểm thở dài cho vận mệnh của Cố Cảnh Chi, cửa tiệm đột nhiên mở, một luồng gió lạnh thổi vào khiến tôi theo phản xạ rụt cổ lại.

Chu Tiểu Mạn? Cố Linh Nguyệt?

Nhìn hai người tới, lòng tôi đầy sự nghi ngờ.

Cố Linh Nguyệt chạy tới trước mặt tôi, khóc lóc: "Chị Hứa Tâm, cầu xin chị cứu anh trai em. Anh trai em sắp không xong rồi."

Tôi nhìn Chu Tiểu Mạn.

Mặt Chu Tiểu Mạn tái mét, biểu cảm còn lạnh lùng hơn khi gặp tôi lần trước.

"Hứa Tâm, cô có thật sự cứu được Cố Cảnh Chi không?" Chu Tiểu Mạn hỏi.

Tôi khẽ cười, lắc đầu: "Không được."

Chu Tiểu Mạn giật mình: "Không phải hôm đó cô nói chỉ cần tôi đồng ý, cô có thể cứu Cố Cảnh Chi sao? Tại sao bây giờ cô lại nói không được?"

"Khi đó được, bây giờ thì không thể." Tôi trả lời, "Trong ngành của chúng tôi, cứu người phải xem duyên. Hôm đó ở căn tin đại học, tôi vốn định nói chuyện với cô, là chính cô cắt đứt nhân duyên. Lúc sau Cố Linh Nguyệt tới tìm tôi, người bị hại là anh trai cô ấy, thế nên duyên vẫn còn. Nhưng khi đến Thượng Hải, cô là vợ của Cố Cảnh Chi lại cắt đứt nhân duyên lần nữa."

Chu Tiểu Mạn sốt ruột: "Nhân duyên cái gì? Đừng hòng giả thần giả quỷ. Hứa Tâm, tôi sẽ không ly hôn với Cố Cảnh Chi, dù anh ta có chết tôi cũng không ly hôn. Thế nên việc kia cô đừng hòng nghĩ đến. Tôi có thể cho cô tiền, ra con số đi."

Tiền?

Tôi kéo Cố Linh Nguyệt đứng dậy, sau đó đến quầy triển lãm của cửa hàng, chỉ vào một cái ngọc như ý: "Ngọc như ý từ đời nhà hán này ba năm trước có giá 7.820.000 tệ tại một buổi đấu giá ở HongKong."

Chu Tiểu Mạn sững sờ.

Tôi đi đến chỗ một bức tranh khác: "Bức Tuấn mã đồ của đại sư Từ Bi hồng này năm 2021 được đấu giá ở Singapore có giá 5.080.000."

Chu Tiểu Mạn vội đến gần xem bức tranh.

Tôi chỉ cái bình ngay cạnh cô ta, cười nói: "Tốt nhất cô đừng đụng vào cái bình kia. Cái bình đó là bình sứ có miệng hình bát giác cuối thời nhà Tống. Vào năm 2017, giá đấu giá tại HongKong là 20.410.000 tệ, lúc tôi mua lại giá đã lên 25.000.000 tệ. Nếu cô làm vỡ, đương nhiên phải bồi thường, có điều giá chắc chắn không rẻ."

Chu Tiểu Mạn quay sang nhìn tôi.

Tôi trở về ghế của mình: "Cô nhìn đi, tổng tài sản ở đây ít nhất cũng phải 2.000.000.000 tệ. Cô nghĩ tôi sẽ đi yêu Cố Cảnh Chi vì tiền à? Hay là tôi sẽ vì tiền mà đồng ý với cô? Chu Tiểu Mạn, đừng có dùng thái độ kiêu ngạo đó mà nhìn tôi. Tôi đã nói nhân duyên đã đứt, không cứu được chính là không cứu được."

Cố Linh Nguyệt nghe vậy, vội chạy đến bên tôi quỳ xuống, kêu lên: "Chị Hứa Tâm, em cầu xin chị, em không thể không có anh trai. Anh ấy thật sự sắp không xong rồi."

Lần này là Chu Tiểu Mạn kéo Cố Linh Nguyệt đứng dậy.

Chu Tiểu Mạn hỏi tôi: "Rốt cuộc phải thế nào cô mới chịu cứu Cố Cảnh Chi?"

"Duyên đã đứt, không cứu được, trừ khi cô cho tôi một lý do phải cứu." Tôi ôm Cục Than, nói.

Chu Tiểu Mạn nhìn tôi một lúc, đột nhiên quỳ xuống: "Tôi đứng ra giải thích cho cô không phải được rồi sao? Hứa Tâm, chỉ cần cô có thể cứu Cố Cảnh Chi, cô muốn tôi làm gì cũng được."

Tôi vẫn lắc đầu: "Xin lỗi."

Đúng lúc này, di động của Cố Linh Nguyệt đổ chuông.

Cố Linh Nguyệt vội mở ra xem tin nhắn, ngay sau đó cuống quít kéo tay tôi: "Chị Hứa Tâm, chị phải cứu anh trai em.'

Phải cứu?

Tôi nghi ngờ nhìn tin nhắn kia.

Trên đó viết: "Hứa Tâm, cứu Cố Cảnh Chi, tôi sẽ cho cô biết bí mật liên quan đến nhà họ Hứa mà cô chưa từng nghe nói. Lý do này đủ để cô cứu Cố Cảnh Chi rồi."

Trương Chu?

Lại là người này?

Tôi giật lấy điện thoại, gọi điện cho Trương Chu.

Sau nửa năm, lần đầu tiên tôi gọi điện được cho anh ta.

Điện thoại vừa kết nối, tôi hỏi: "Anh là Trương Chu?"

"Phải." Bên kia là tiếng của Trương Chu, "Hứa Tâm, cô có muốn biết tại sao nhà họ Hứa phải sưu tầm đồ của ma không? Cứu Cảnh Chi, tôi sẽ nói cô biết một bí mật liên quan đến nhà họ Hứa."

"Bí mật của nhà họ Hứa? Tôi là người nhà họ Hứa, có gì mà tôi không biết?"

"Cô đoán xem." Trương Chu khẽ cười.

Sau đó "Tít", điện thoại cúp máy.

Cái tên chết tiệt!

Tôi đặt di động xuống, gãi bụng Cục Than, nhìn chằm chằm Chu Tiểu Mạn một lúc mới đưa ra quyết định; "Đứng lên đi. Chuẩn bị máy bay tư nhân, tôi muốn đưa mèo theo."

Cố Linh Nguyệt lập tức đi chuẩn bị.

Chu Tiểu Mạn đứng dậy, nói: "Hy vọng cô cứu được anh ta, bao nhiêu năm qua anh ta chưa từng quên cô."

Vừa nói hết câu, Chu Tiểu Mạn liền xoay người bỏ ra ngoài.

Cô ta có ý gì vậy?

Tôi bối rối.

Máy bay tư nhân đã sẵn sàng, ngay sáng hôm sau tôi cùng Cục Than và những đồ dùng cần thiết đến Thượng Hải.

Sau khi lên xe, tôi ngồi đối diện Chu Tiểu Mạn, do dự một lát, cuối cùng vẫn phải hỏi: "Tại sao cô cứ nghĩ anh ta không quên được tôi? Còn nữa, tại sao hôm đó cô lại nói Cố Cảnh Chi tự làm tự chịu?"

Chu Tiểu Mạn quay đầu đi: "Đã đến lúc này rồi cô cần gì giấu giếm nữa? Tôi cầu xin cô cứu Cố Cảnh Chi là vì tôi yêu anh ấy, công ty bây giờ cũng không thể thiếu anh ấy, nếu Cảnh Tâm phá sản, tôi cũng bị ảnh hưởng. Còn về việc anh ấy có yêu tôi không, tôi đã không còn hy vọng gì nữa."

Nội dung cuộc trò chuyện hình như vẫn sai sai.

Tôi hỏi: "Tôi giấu cô cái gì?"

"Chẳng lẽ đôi đũa kia xuất hiện tác dụng phụ không phải vì Cố Cảnh Chi thay lòng đổi dạ à?" Chu Tiểu Mạn lạnh lùng hỏi ngược lại.

Tôi như chết lặng.

Đúng lúc này, chiếc xe phía trước đột ngột dừng lại.

Một vài chiếc xe khác bao vây chúng tôi.

Trợ lý của Chu Tiểu Mạn là chị Phương chạy đến chắn trước xe của chúng tôi, cầm cây gậy hét lên: "Mở cửa ra. Cố Linh Nguyệt, Hứa Tâm, lần trước tôi đã cảnh cáo hai cô rồi. Lần này hai cô lại bắt cóc Tiểu Mạn, cảnh sát sẽ tới sớm thôi, mấy cô ngồi tù chắc rồi."

Chu Tiểu Mạn đang định mở cửa ra, tôi lập tức giữ cô ta lại, hỏi: "Chờ đã. Ai nói với cô Cố Cảnh Chi thay lòng đổi dạ thì mới gặp tác dụng phụ? Chị Phương sao?"

Chu Tiểu Mạn sững sờ vài giây, gật đầu: "Đôi đũa ấy là chị Phương thỉnh giúp tôi. Chị ấy nói chỉ cần vợ chồng đồng lòng thì mọi mong muốn của tôi đều thành hiện thực, nhưng nếu một trong hai người thay lòng đổi dạ thì sẽ phải gánh chịu hậu quả. Nếu không phải trong lòng Cố Cảnh Chi có cô thì sao anh ta lại giảm thọ?"

Cuối cùng tôi cũng hiểu.

"Lái xe đi!" Tôi quyết đoán ra lệnh cho tài xế, sau đó nói với Chu Tiểu Mạn, "Cô không tin Cố Cảnh Chi mà lại đi tin trợ lý? Trên đời này không có ma khí nào có thể đo được lòng người. Sở dĩ ma khí khiến người ta giảm thọ là vì người sử dụng quá tham lam, bị âm khí nhập vào cơ thể, hoàn toàn không có chuyện giảm thọ vì thay lòng đổi dạ."

Cố Linh Nguyệt cũng bảo tài xế mau lái xe.

Tài xế lập tức lùi xe hất tung chị Phương và mấy vệ sĩ bao vây, sau đó rẽ vào đường khác.

Chu Tiểu Mạn lo lắng: "Không thể nào. Chị Phương đã đi theo tôi nhiều năm, chị ấy luôn nghe lời tôi, sao có thể lừa gạt tôi được?"

"Cô ta đương nhiên phải lừa cô, có phải trước đây cô gặp khó khăn trong việc kiểm soát vóc dáng đúng không?" Tôi hỏi.

Chu Tiểu Mạn do dự một lúc, gật đầu nói: "Đúng vậy. Lúc tôi mới nổi tiếng, do rối loạn tiết tố gây tăng cân nên tôi đã bỏ lỡ nhiều vai diễn, sau này... Chị Phương thỉnh cho tôi hai đôi đũa..."

Nói tới đây, Chu Tiểu Mạn mở to mắt, không nói gì nữa.

"Giờ cô đã hiểu chưa? Cô là cây hái ra tiền của cô ta, để cô dẫn cô ta cùng kiếm tiền, cô ta mới thỉnh hai đôi đũa này cho cô. Nhưng hai đôi đũa này sẽ khiến Cố Cảnh Chi già đi, thế nên cô ta mới bịa ra lý do Cố Cảnh Chi thay lòng đổi dạ để cô yên tâm thoải mái uống máu của anh ta."

Lúc này mặt Chu Tiểu Mạn tái nhợt.

Cố Linh Nguyệt ngồi ở ghế lái phụ nói: "Chị dâu, ngày xưa anh trai em đúng là thích chị Hứa Tâm, nhưng đó đã là chuyện của quá khứ. Anh trai em không phải kiểu người có thể chấp nhận sự tạm bợ. Anh ấy cưới chị là vì thật sự yêu chị. Chị bị chị Phương lừa rồi. Chẳng lẽ chị không cảm nhận được rằng anh ấy có thực sự yêu chị hay không sao?"

Chu Tiểu Mạn hoảng sợ ôm đầu khóc: "Không thể nào! Chị Phương sao có thể như thế? Tôi... Tôi bị làm sao thế này? Cảnh Chi... Anh ấy... Anh ấy là do tôi hại."

Con người ai cũng có lòng tham.

Không phải chỉ sử dụng ma khí mới khiến con người ta trở nên tham lam.

Tôi thở dài, định an ủi Chu Tiểu Mạn thì xe của chúng tôi bất thình lình bị tông từ phía sau.

Xe lập tức mất lái.

Tài xế cố gắng giữ vô lăng nhưng lại bị xe phía sau đẩy sang bên đường, suýt rơi xuống mương.

Chị Phương từ chiếc xe phía sau nhảy ra, cầm búa đập cửa kính, la hét: "Tiểu Mạn, ra đây nhanh đi, chị tới cứu em đây. Chị gọi cảnh sát liền, lần này bọn họ không ai thoát được đau."

Báo cảnh sát?

Tôi đáp trả lại: "Báo cảnh sát đi!"

Chị Phương sững sờ.

Chu Tiểu Mạn không xuống xe mà nhìn chị Phương, lạnh lùng hỏi: "Chị Phương, có phải chị nói dối tôi chuyện Cố Cảnh Chi thay lòng đúng không?"

"Tiểu Mạn?" Chị Phương vội biện hộ, "Sao chị phải nói dối em? Đôi đũa đó có thể giúp em giữ vững vóc dáng, duy trì sự nghiệp ở đỉnh cao. Cố Cảnh Chi thay lòng nên mới bị phản phệ, hắn đáng bị thế. Em không được tin cô ta, những gì chị nói đều là sự thật."

"Tôi không xe vào, chờ Chu Tiểu Mạn tự đưa ra quyết định.

Sau một lúc lâu, Chu Tiểu Mạn cũng lên tiếng: "Chị Phương, chị bị sa thải rồi."

"Tiểu Mạn, em nói gì vậy?" Chị Phương la lên, "Chu Tiểu Mạn, em điên rồi sao? Vì em chị hy sinh biết bao nhiêu thứ, em lại muốn sa thải chị? Chu Tiểu Mạn, em có biết vì em chị đã phải cố gắng thế nào không? Nếu không có chị, em chỉ là một diễn viên bình thường mà thôi..."

Chu tiểu Mạn ngắt lời: "Vương Phương, chị bị sa thải rồi, từ giờ đừng làm phiền tôi nữa."

"Chu Tiểu Mạn!" Chị Phương trở nên điên cuồng, "Được thôi! Cô đuổi việc thôi, thế thì mọi người đừng ai được hòng sống yên, cùng lắm thì cá chết lưới rách. Tôi sẽ vạch trần những bê bối trong quá khứ của cô cùng việc cô dùng dương thọ của Cố Cảnh Chi để duy trì vóc dáng, sau này cô đừng hòng có chỗ đứng trong giới giải trí nữa."

Chu Tiểu Mạn mặc kệ, nói với tài xế ngồi trước: "Lái xe!"

Tài xế lái xe đi.

Trên đường, Chu tiểu Mạn không nói gì nữa.

Đến biệt thự của Cố Cảnh Chi.

Lúc này bác sĩ và y tá đang chăm sóc Cố Cảnh Chi yếu ớt nằm trên giường.

Xem ra Cố Cảnh Chi đã mất ít nhất bốn mươi năm dương thọ.

"Tôi chuẩn bị một chút, phải đợi đến tối mới được." Tôi dặn dò mọi người, sau đó nói với Chu Tiểu Mạn, "Có điều này tôi phải nói rõ với cô. Dù dương thọ của Cố Cảnh Chi được tìm về nhưng vẫn sẽ bị tiêu hao, ngoài ra vì ma khí này là một cặp, anh ta giảm tuổi thọ, cô cũng sẽ như vậy."

Chu Tiểu Mạn gật đầu.

Tôi hơi do dự: "Cô có thể già đi bảy tám năm chỉ sau một đêm. Đến lúc đó, sự nghiệp của cô e rằng..."

Chu Tiểu Mạn rơi nước mắt, lấy di động ra đăng một bài lên weibo.

[Tôi xin phép giải nghệ để về với gia đình.]

Nhìn bài đăng này, tôi chỉ biết thở dài.

9

Nửa đêm.

Tôi vẽ bùa lên cửa phòng rồi thắp một ngọn nến trắng ở trong góc.

Ánh lửa sáng lên.

Tôi quay đầu nhìn Chu Tiểu Mạn đang cõng Cố Cảnh Chi bị tôi quấn một sợi dây màu đỏ: "Lát nữa cửa mở, tôi sẽ đi trước cầm dây dẫn đường, cô theo ngay sát phía sau, đừng để đi lạc."

Chu Tiểu Mạn hít một hơi thật sâu, gật đầu.

Giờ Tý đến.

Tôi nhỏ một giọt máu lên tay nắm cửa.

Sương mù lập tức từ khe hở tràn ra.

"Đi theo tôi." Tôi nhắc Chu Tiểu Mạn, rồi đặt Cục Than xuống đất, một tay dắt mèo, một tay kéo Chu Tiểu Mạn đi vào làn sương đen.

Sương mờ che khuất tầm nhìn của tôi.

"Cục Than, dẫn đường."

Cục Than kêu meo meo, sau đó kéo sợi dây trong tay tôi đi tới đi lui.

Xung quanh liên tục có những âm thanh kỳ lạ. Tôi theo sát Cục Than, không dám đi lung tung, đồng thời nắm chặt sợi dây kéo Chu Tiểu Mạn.

Loanh quanh khoảng mười phút, Cục Than đi chậm lại. Sương mù phía trước từ từ tan đi, một con phố vắng vẻ xuất hiện.

Tôi giật sợi dây.

Chu Tiểu Mạn bước tới, ngơ ngác nhìn xung quanh: "Đây có phải là chợ ma mà cô nhắc tới không?"

Tôi gật đầu, mặc kệ những bóng người lờ mờ bên đường, kéo Chu Tiểu Mạn tiếp tục đi về phía trước.

Một căn nhà nhỏ treo những chiếc đèn lồng màu trắng xuất hiện.

Kẹt.

Khi tôi bước lên bậc thang, cánh cửa đóng kín từ từ mở ra.

Tôi dẫn Chu Tiểu Mạn vào nhà.

Một người đàn ông tuấn tú mặc đồ trắng đứng giữa sảnh chính. Anh ta mỉm cười: "Chào mừng đến thương hội Thiên Địa. Cô bé, lần này dẫn tận hai người tới, có phải có vụ mua bán lớn không?"

Tôi lấy hai đôi đũa ra, nói: "Quy tắc cũ, 80% thuộc về nguyên chủ, 20% thuộc về tôi."

Sau khi cầm đôi đũa xem xét, người đàn ông kia nhíu mày: "Cô bé, cô có nhầm rồi, đôi đũa rồng phượng này không phải ma khí."

Không phải ma khí?

Tôi giật mình.

"Ma khí phải mất ba trăm năm mới thành hình, cô đúng là không chuyên nghiệp rồi. Tuy nhiên âm khí trên thứ này rất nặng, tôi cũng nhận. Âm khí một cân 3 tệ 2 lượng, tương đương 39 năm dương thọ. 80% về nguyên chủ, 20% về thương nhân."

Giao dịch là được.

Tôi thở phào.

Người đàn ông áo trắng lại nhìn Chu Tiểu Mạn: "Nợ của vợ hoặc chồng sẽ do chồng hoặc vợ trả. Cô gái, chồng cô vì cô mà giảm thọ, cô có bằng lòng trả món nợ này không?"

Chu Tiểu Mạn sửng sốt, hỏi lại: "Muốn tôi trả bằng tuổi thọ của mình sao? Tôi bằng lòng."

Người đàn ông kia cười gật đầu: "Thỏa thuận thành công."

Sâu trong cửa hàng có một bàn tay dài vươn ra nắm lấy đôi đũa long phượng.

Khí đen từ đôi đũa bay ra, cuối cùng hóa thành một hạt châu bị tà thú bắt lấy, sau đó ném vào lò đồng khổng lồ giữa sảnh.

Người đàn ông áo trắng cầm cây bút dính máu viết vào sổ.

Giao dịch kết thúc.

Anh ta cười nói với tôi: "Cô bé, mấy thứ nhiều âm khí thế này sau này cứ mang thật nhiều tới. Tôi có thể mua giá cao hơn 20%. Bay giờ cô có tổng cộng 128 đồng thiên địa, có muốn mua gì không?"

"Không cần, cứ giữ đó đi." Tôi lắc đầu.

Người đàn ông áo trắng gật đầu, cầm bút lông chấm một điểm máu lên trán Cố Cảnh Chi, sau đó làm tương tự với Chu Tiểu Mạn.

Khuôn mặt Cố Cảnh Chi lập tức trở nên hồng hào.

Mà trên đầu Chu Tiểu Mạn lại bỗng có thêm mấy sợi tóc bạc, nước da không còn mịn màng nữa.

"Đây là giảm thọ đúng không?" Chu Tiểu Mạn bất khóc.

Mọi việc đã xong.

Tôi đi theo Cục Than kéo Chu Tiểu Mạn rời khỏi chợ ma, đi xuyên qua sương mù trở về căn phòng lúc đầu.

Tôi đóng cửa lại, nhìn ngọn nến trong góc đã cháy được hai phần ba.

Sau khi thổi tắt nến, sương đen hoàn toàn tan biến.

Cục Than tự chui vào một góc, nằm cuộn tròn, ngáp một cái rồi ngủ.

Tôi giúp Chu Tiểu Mạn và Cố Cảnh Chi tháo sợi dây màu đỏ: "Xong rồi, dương thọ của Cố Cảnh Chi đã được lấy lại, rất nhanh sẽ tỉnh thôi."

Chu Tiểu Mạn dìu Cố Cảnh Chi nằm xuống giường, nhẹ nhàng vuốt tóc Cố Cảnh Chi, đôi mắt đỏ hoe vì khóc tràn ngập ý cười.

Mọi việc đã kết thúc.

Tôi cũng nên có đáp án tôi cần rồi.

10

Chết tiệt là tôi về thủ đô gọi điện cho Trương Chu nhưng mấy ngày không liên lạc được.

Cuối cùng, tôi thật sự không chờ được nữa, chỉ có thể gọi điện cho Cố Linh Nguyệt.

Cuộc gọi kết nối.

Tôi hỏi: "Cố Linh Nguyệt, anh trai với chị dâu cô không sao chứ?"

"Chị Hứa Tâm, anh trai với chị dâu em bây giờ còn tốt hơn ngày xưa nữa. Đúng rồi, chị dâu em nói lần này chị ấy có lỗi với chị nên chị ấy đã lên mạng giải thích công khai, sau đó sẽ gửi chị một món quà, chị đừng khách sáo, nhất định phải nhận lấy."

Bài đăng đính chính tôi đã thấy rồi.

Còn về quà sao?

Tôi không quan tâm quà cáp lắm.

Tôi lại hỏi: "Cô có thể liên lạc với Trương Chu không? Cô gọi điện nói cho anh ta biết, nếu anh ta dám lừa tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta."

"Được, em liên lạc giúp chị ngay."

Một lát sau.

Cố Linh Nguyệt trả lời: "Trương Chu nhắn tin nói đêm nay sẽ đến cửa tiệm tìm chị."

Được lắm.

Tôi gọi điện không được, nhắn tin anh ta cũng không thèm trả lời.

Tôi nghiến răng, tức giận nhìn video giám sát trên màn hình.

Nửa năm trước, thời điểm đến chợ ma, tôi phát hiện hình như Trương Chu đi theo mình, thế nên lần này tôi đã lén lắp camera trong phòng.

Quả nhiên chưa đầy một phút sau khi tôi đi, Trương Chu xuất hiện, sau đó đi theo tôi.

Nhưng người này lại trở ra sớm hơn tôi hai phút.

Tôi có cảm giác Trương Chu tiếp cận mình vì mục đích riêng.

Ban đêm, tôi ngồi trên xích đu chờ Trương Chu.

Mãi đến gần 3 giờ sáng, cửa Tâm Trai mới mở.

Một thanh niên mặc vest bước vào cửa tiệm, cười nói: "Cô Hứa, lại gặp nhau rồi."

"Hừ! Tại sao tôi không liên lạc với anh được."

"Có lẽ giữa chúng ta chưa có điện."

Tôi thật sự muốn hất ly trà vào mặt anh ta.

"Nói đi, anh biết bí mật gì của nhà họ Hứa mà tôi không biết." Tôi ngồi dựa ra sau, xoa bụng Cục Than, trừng mắt nhìn Trương Chu.

Trương Chu mỉm cười, xoay người ra ngoài.

Tôi chỉ có thể đứng dậy đi theo.

Ra đến trước cửa Tâm Trai, Trương Chu lấy ra một bức ảnh xa xưa, hỏi tôi: "Có giống con phố này không?"

Con phố này?

Tôi ngơ ngác xem ảnh, nhưng đến khi thấy hai chiếc đèn lồng treo trên một căn nhà, tôi thật sự bị sốc.

"Đây... Đây là chợ ma!" Tôi kêu lên.

"Đúng vậy. Con phố này chính là chợ ma trong truyền thuyết. Chợ ma có sáu cửa tiệm, trong đó có ba cửa tiệm là thương hội Thiên Địa, tiệm cầm đồ Vạn Phúc và Tâm Trai."

Tôi nhìn ba cửa hàng trong ảnh, căn nhà treo đèn lồng trắng đương nhiên là thương hội Thiên Địa, mà bên cạnh, tôi có thể nhìn ra tấm biển Tâm Trai của nhà mình, còn bốn cửa hàng khác thì rất mơ hồ, không thể nhìn rõ.

"Ba nhà khác là cửa hàng gì? Tiệm cầm đồ Vạn Phúc của anh ở đâu?"

Trương Chu chỉ vào một hiên nhà: "Chỗ này là tiệm cầm đồ Vạn Phúc, còn ba nhà còn lại... Tôi không biết, tôi vẫn đang tìm."

Tôi hít một hơi thật sâu, hỏi: "Nếu đây là chợ ma, thế chỗ tôi đến là gì?"

"Nơi đó cũng là chợ ma. Tôi chỉ biết trăm năm trước con phố này từng gặp biến cố lớn, trong số sáu cửa hàng ở chợ ma, có năm nhà biến mất ngay trong đêm. Tổ tiên của tôi đã tìm được tiệm cầm đồ Vạn Phúc. Còn nhà họ Hứa các cô truyền lại Tâm Trai từ đời này sang đời khác. Trước khi chết bố tôi có nói trên đời này chỉ có người nhà họ Hứa mới tìm ra những cửa hàng còn lại."

Tôi bối rối: "Tìm được những cửa hàng khác thì sao? Bọn họ có thể trở về à?"

"Không biết nữa." Trương Chu lắc đầu, "Tôi không biết tại sao bố cô không nói cho cô biết chuyện về sáu cửa hàng ở chợ ma. Nhưng chẳng lẽ cô không muốn biết bí mật thật sự của con phố này sao? Cô không muốn biết vì sao chợ ma lại tồn tại à? Không lẽ cô chưa bao giờ thắc mắc tại sao người nhà họ Hứa không thể sống thọ hơn bốn mươi tuổi sao?"

Nghe câu cuối cùng, tôi thật sự bị sốc.

Đúng là không ai trong nhà họ Hứa chúng tôi sống quá bốn mươi tuổi.

Ông nội tôi như thế, bố tôi cũng như vậy, hình như tổ tiên của chúng tôi cũng thế.

"Có lẽ tìm ra những cửa hàng kia, cô có thể sống lâu hơn." Trương Chu đi vào bóng tối, "Tôi cũng nên về nhà rồi. Hứa Tâm, chúng ta cùng nhau đi tìm đáp án đi. Hy vọng cô có thể đưa tôi ra khỏi bóng tối."

Ra khỏi bóng tối?

Tôi còn chưa kịp hỏi tiếp, Trương Chu đã biến mất.

Tôi sốt ruột gọi: "Trương Chu?"

Nhưng ở ngã tư không có ai trả lời cả.

[Hết bộ 14]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro