Chap 57


    Đoạn đường lúc này tấp nập người đi bộ,... Cô vẫn nhớ nó, không biết giờ này nó đang làm gì... cô muốn gặp nó, muốn ôm nó, muốn được nhìn thấy nụ cười của nó...cô cứ đi mà quên mất đằng sau lưng mình đang có một người đi theo sau... cô quay lại nhìn chằm chằm Richard
-Tại sao anh đi theo tôi hoài vậy? *cô hỏi với vẻ mặt khó chịu*
-Tại vì......... tại vì...... anh thích hihi
-Đồ khùng... rảnh quá thì về lại bên ba mẹ của anh mà ngồi, đừng đi theo tôi nữa...*cô nói lớn*
-Em nghĩ thử xem nếu lúc nãy anh không nói sẽ đi cùng em thì bác Park Jaho sẽ cho em đi ra ngoài một mình à???...hì *Richard vẫn giọng nhẹ nhàng nói*
-Mệt............ *cô nói rồi quay người lại đi tiếp...*
-Tại sao lại có một người đẹp như thiên thần mà lại lạnh lùng đến như vậy nhỡ???? *Richard đi sau cô nói lẩm bẩm nói*
-Đừng có nghĩ là tôi không nghe anh lẫm bẩm gì đó, ...*cô quay lại chỉ thẳng vào mặt cậu ta*
-Ui.. lại còn hung dữ nữa chứ... Em làm anh càng ngày càng thích em rồi đó...hihi *cậu vẫn nở nụ cười trên môi nói tiếp*
-Dư hơi....* cô ngồi xuống ghế gỗ nơi công viên lớn*
-Cho anh ngồi chung với nhé...!!!!
-Tùy... nhưng làm ơn cách xa tôi ít nhất là 1m...
-Okey okey okey hihi *Richard ngồi xuống và theo lời Hyomin nên cậu đã giữ khoảng cách nhất định*
Cô không nói gì thêm, chỉ biết nhìn lên bầu trời đó... có Trăng và sao... nhưng sao bây giờ chỉ có mình cô ở nơi này... một lần nữa hàng mi của cô lại ướt... nhưng cô đã cố gạt tay nhanh để người khác không thấy, nhưng điều đó lại không qua được mắt của Richard...

    -Hyomin nè. Em có người yêu rồi phải không? *Richard ngồi bên cạnh hòi*
-Sao anh biết?????*cô vẫn nhìn trên bầu trời cao kìa*
-Ừ thì... Anh nghĩ là vậy. Vậy là em có người yêu thật à??? *Richard lúc này nhìn Hyomin hỏi*
-Ùm... nhưng bây gờ thì...haizzzzz *cô thở dài*
-Thì sao? Nếu em có tâm sự thì em cứ nói với anh hihi...Nhưng anh nghĩ người em yêu chắc đẹp trai lắm nhĩ ???*Richard cười*
-Ừ, em ấy rất đẹp, không chỉ đẹp mà em ấy còn rất yêu tôi....*cô đang nói thì Richard lên tiếng cắt ngang*
-Stop Stop khoang đã... em vừa nói gì... em ấy... em ấy là sao? *Richard mặt ngơ hẳng ra hỏi lại*
-Em ấy là Jiyeon, đang là học trò của lớp tôi chủ nhiệm, nhưng em ấy không phải là con trai...anh hiẻu chứ *Hyomin xoay qua nhìn Richard*
-Vậy có nghĩa là....
-Ùm, em ây yêu tôi và tôi cũng yêu em ấy
-Vậy sao em lại sang đây, người đó có ở đây không?
-Vì ba tôi... Ba tôi bắt tôi chia tay em ấy và sang đây định cư hẵng, thật mà nói thì chưa bao giờ tôi cảm thấy mình có lỗi với Jiyeon nhiều đến vậy, tôi đã không cho em ấy biết trước rằng là tui sẽ sang Mĩ cùng ba, và tôi cũng chính là người phá vỡ đi lời hứa của tôi và em ấy, Có phải tôi quá yếu đuối và nhút nhát không, khi không tự mình đứng lên đấu tranh cho tình cảm của chúng tôi... Jiyeon là người tốt, em ấy luôn giành cho tôi những điều tốt đẹp và rất yêu thương nuông chiều tôi... *cô nói rồi giọng nghẹn lại và khóc*
-Không phải lỗi do em đâu Hyomin nên em đừng tự trách bản thân mình như vậy...
-Anh thì biết gì về chuyện của tôi... Tôi lúc nào cũng chỉ biết làm theo lời ba tôi và tôi lại quay lưng với người yêu tôi nhiều đến như vậy... Jiyeon chắc sẽ không tha thứ cho tôi đâu Richard à..
-Anh tin rằng người đó sẽ đi tìm em... em xứng đáng được tình yêu đó em ạ, em cũng đừng quá buồn nữa... nếu em và người đó là của nhau thì cho dù có đi ra khỏi trái đất này thì em và người đó cũng sẽ về bên nhau...
-Anh biết không... Jiyeon từng nói với tôi là nếu tôi nhớ em ấy, tôi có thể nhìn lên bầu trời xa xôi kia... nơi mà mặt trăng và ngôi sao ấy đang ở cạnh nhau, và tôi là mặt trăng ấy còn ngôi sao sáng kia là Jiyeon... em ấy cũng từng nói với tôi là sẽ cho tôi một bữa tiệc hẹn hò có một không hai, em ấy sẽ cho xe limo đến đón tôi và sau đó đến một nơi xa sẽ có một chiếc tàu vũ trụ đợi tôi ở đó nó sẽ chở tôi đến mặt trăng... và em ấy sẽ ở đó đợi tôi... *cô vừa nói vừa lấy tay chỉ lên mặt trăng và ngôi sao, ánh mắt nhìn như nhạt nhòa lại bởi những giọt nước mắt đọng khóe mắt*
-Tình yêu của hai người thật sự rất đẹp... Và anh cảm nhận được tình yêu mãnh liệt của nhóc đó qua lời kể của em...
-Ừ... nhưng giờ chúng tôi đang cách nhau nửa vòng Trái Đất ...

Công viên giờ đây vẫn đông người nhưng anh vẫn im lặng ngồi nhìn người con gái kế bên mình khóc... một cảm giác như có gì đó đâm xuyên qua trái tim anh... nhói...đúng vậy nó đang nhói lên... cũng chỉ vì anh đã yêu... đã yêu Hyomin ngay từ cái nhìn đầu tiên...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro