Chương 12: Không biết mệt
"Có chăng trên đời này - Một con người vì người khác quên đi bản thân mình?"
"Trong sâu thẳm trái tim mỗi người luôn có một nơi mềm yếu nhất, chỉ cần ai đó chạm nhẹ vào nơi đó thôi cũng đủ khiến cho ta phải thâm trầm, sợ sệt - Nơi đó mang tên là 'hồi ức' "
~~~
"Alô, Bee đấy à, là thầy đây", đầu dây bên kia vang lên giọng nói thân thiết đã lâu Phạm Hương không được nghe.
"Em đây thưa thầy, có việc gì không ạ", cô kính trọng trả lời.
"Thầy có việc muốn nhờ em một chút, bệnh viện Đa khoa Sài Gòn nơi mà em đang sống đang có một ca 'cơ tim giãn' biến chứng rất lạ hiện đang nguy cấp, giám đốc bệnh viện là bạn lâu năm của thầy, ông vừa nhờ thầy giúp đỡ, thật may là em đang ở đấy đúng không?", người bên kia gấp gáp truyền đạt từng lời.
"Nhưng mà thưa thầy ... em ...", Phạm Hương ngập ngừng một chút.
"Em là học trò giỏi nhất của thầy, còn có kinh nghiệm trong những ca tim khó, thầy nghĩ ca biến chứng này có lẽ em giúp họ được, thật ra tình trạng của bệnh nhân đang rất tệ, thầy mong em giúp đỡ họ ngay ...", người bên kia tiếp tục nói giọng đầy chờ mong.
"..." Không thấy trả lời, người bên kia nóng lòng gọi cô "Bee" ... "Bee".
"Vâng, thầy nói với họ chờ em một chút, em sẽ đến ngay thưa thầy", suy nghĩ một lúc cô cuối cùng đã quyết định rồi, dù gì đi nữa cứu người vẫn là quan trọng nhất.
"Tốt lắm, thầy biết em sẽ đồng ý mà, không hổ danh là học trò cưng của ta, cảm ơn Bee", người bên kia hài lòng nói rồi cúp máy.
Phạm Hương vội vàng ngồi bật dậy đi thay đồ, cô cực ghét phải đi xe buýt nhưng cuối cùng vẫn bước lên chuyến xe buýt đêm, chưa đầy hai mươi phút sau đã có mặt tại sảnh bệnh viện.
Suốt chặn đường đến đây cô đã suy nghĩ rất nhiều, cô chán ghét phải đối mặt với nơi mà cô đã từ giã người cô yêu thương nhất thế gian này, nơi đã mang cho cô biết bao ấp ủ thực hiện vì người mẹ thân thương của cô cũng từ nơi đây mà tan biến tất cả, nếu không gặp chuyện hôm nay cô cũng nguyện không bao giờ bước tới những nơi như thế này - bệnh viện. Nhưng cô vì cái gì lại chấp nhận đến đây?Là vì bệnh nhân, là người vô cùng cần sự giúp đỡ của cô lúc này.
"Xin chào, tôi là Bee Phạm, giám đốc các người ..." chưa nói xong cô đã bị người y tá trực chen ngang.
"Chị ... chị là bác sĩ mà giám đốc đang đợi?" Cô gật đầu, giọng cô y tá đầy sự kinh ngạc, cô ấy không nghĩ người bác sĩ mà giáo sư trường Harvard giới thiệu cho giám đốc bệnh viện lại còn trẻ như vậy ... lại còn rất đẹp. Cô lúc này chỉ bận một chiếc áo thun trơn tay dài màu tối cùng quần jeans đơn giản, không hiểu sao lại toát lên sự nghiêm nghị lạnh lùng đầy khí chất cao ngạo xa cách.
Suy nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu của cô y tá lúc này 'Chị ấy đúng thật là một soái tỷ tuổi trẻ tài cao', vì bây giờ cả bệnh viện đều rộ lên tin tức rằng có một ca tim bị biến chứng lạ, tất cả bác sĩ đều đang đau đầu thì giám đốc bệnh viện đã nhận được sự trợ giúp từ Harvard, người đó nhất định không hề tầm thường.Nhưng không ngờ đó chính là người đẹp ngời ngời đang đứng trước mặt mình đây.
Thấy cô y tá cứ mãi nhìn mình mà không nói gì cô hắng giọng "Hmm" một tiếng. Cô y tá giật mình, liền nhớ ra mình phải làm gì liền nói với cô, hai mắt không ngừng long lanh ngưỡng mộ: "Mời chị đi theo tôi".
Đi theo người y tá đến một văn phòng lớn, là phòng giám đốc. Người đàn ông lớn tuổi ăn bận lịch thiệp mừng rỡ mời cô vào ngồi, trong mắt ánh lên chút kinh ngạc, có thể là cùng suy nghĩ với cô y tá chăng?
"Xin chào cô, tôi là giám đốc bệnh viện, là giáo sư Jim đã giới thiệu cậu với tôi".
Phạm Hương gật đầu, hai người trao đổi một hồi lâu. Ngoài cửa có tiếng gõ, sau nghi người giám đốc lên tiếng mời vào thì có đến ba bốn người đang mặc blouse trắng bước vào, là những vị trưởng khoa, điều đầu tiên vẫn rất quen thuộc ... Chính là ánh nhìn kinh ngạc lại có chút không tin vào mắt mình.
Người giám đốc ra hiệu cho bọn họ ngồi đối diện rồi nói một tràng dài về thân thế của cô, rõ ràng từ nãy giờ hai người chỉ bàn về bệnh án không hề nhắc tới bản thân Phạm Hương một câu nào nhưng bây giờ người giám đốc lại biết tường tận việc cô tốt nghiệp loại ưu, việc cô được mời làm giảng viên, việc cô là bác sĩ xuất sắc được bổ nhiệm làm trưởng khoa nội tim mạch bệnh viện danh tiếng Johns Hopkins của Mỹ, ...
Phạm Hương không nói gì chỉ im lặng mặc cho người giám đốc huyên thuyên rồi còn cả ánh mắt ngờ vực nửa tin nửa không của mấy người bác sĩ đó. Họ vẫn cứ giữ thái độ đó mãi đến khi những hình ảnh, thông tin của bệnh nhân được người trước mặt phân tích một cách rõ ràng rành mạch, còn nói ra cả phương hướng chuẩn bị phẫu thuật, tất cả chỉ gói gọn trong những câu nói trọng tâm, rõ ràng, không hề dài dòng lại rất chuyên nghiệp và tỉ mỉ. Mấy người bác sĩ và ông giám đốc bị làm cho đơ cả mặt mày, bây giờ thì họ thực sự phục người này sát đất rồi, đây mới đúng là điển hình của câu 'tuổi trẻ tài cao' mà.
Không đợi Phạm Hương kịp từ chối người giám đốc đã lập tức ra sức mời cô ở lại giúp làm phẫu thuật với lí do rằng bác sĩ của bệnh viện dù rất chuyên nghiệp nhưng chưa từng trải qua ca khó này lần nào nên ít nhiều rất khó khăn. Cô từ chối nhưng thấy sự chờ đợi và kì vọng trong ánh mắt ông ta cô lại bất giác nhận lời.
"Đây là bệnh có tỷ lệ mắc rất ít chỉ khoảng 6-8/100.000 người. Là loại bệnh nặng, có tiên lượng xấu, tỷ lệ tử vong khá cao, ông hãy đưa tôi đi gặp người nhà và bệnh nhân. Cần làm một chút công tác tâm lí với họ. Cũng hãy mau chóng chuẩn bị phòng phẫu thuật". Từng lời cô nói đều như song thép cứng cỏi khiến cho mấy người trong phòng thêm phần bội phục.
Phạm Hương được dẫn tới một phòng bệnh ở lầu bốn của bệnh viện, trong phòng chỉ có một người phụ nữ trung niên đã thiếp đi, trên người gắn đầy những ống thở, máy đo. Bên cạnh có một người thanh niên đang nắm chặt tay bà ấy mắt nhìn không rời.
Qua lời của giám đốc bệnh viện cô được biết gia cảnh của họ có phần khó khăn người chồng lại mất sớm, một mình bà ấy nuôi cậu con trai ăn học đã cắn răng chịu đựng bệnh tình cho nên mới trở nặng như ngày hôm nay, cậu con trai cũng vì vậy mà bỏ học giữa chừng chạy đến đây chăm sóc cho mẹ. Bệnh viện cũng đang xem xét về viện phí cho họ.
Hàng lông mi dài của Phạm Hương khẽ giật giật, cô gọi người thanh niên ấy ra ngoài để nói chuyện, sau khi nói đến tính chất nguy hiểm của lần phẫu thuật này, nhận thức được sự lo lắng không nguôi trong đôi mắt người đó trái tim Phạm Hương không khỏi có chút nhói đau, cô dùng hết tất cả sự ân cần của mình nói một câu an ủi nhưng lại có phần khẳng định, kiên quyết: "Đừng lo, nhất định mẹ cậu sẽ không sao, còn về việc cậu thôi học, tôi nghĩ là không cần thiết, về phần viện phí tôi sẽ giúp cậu".
Có vẻ như không ngờ người trước mặt lại nói ra những lời như vậy, cậu thanh niên bất ngờ trả lời: "Em không cần bác sĩ giúp gì, chỉ mong chị chữa khỏi cho mẹ em, em vốn học cũng chẳng ra gì, đã không thể tốt nghiệp trung học nên bây giờ có thể đi làm kiếm tiền trả viện phí cho mẹ" Cậu ấy kiên quyết không nhận sự giúp đỡ từ Phạm Hương.
"Chữa cho mẹ cậu là điều tất nhiên, nhưng còn việc sau cậu hãy suy nghĩ lại, như cậu nói cậu đã không tốt nghiệp nổi trung học thì cậu định làm việc gì đỡ đần cho mẹ? Cậu có từng nghĩ bà ấy vì sao mà âm thầm chịu đựng bị bệnh tình hành hạ nhưng vẫn cố gắng nuôi cậu được tiếp tục học hành không?" - Phạm Hương thâm trầm cất tiếng, chỉ nói đến đây thôi đôi mắt cậu thanh niên đã ngấn nước, cô thầm nghĩ mình có hơi kích động thì phải, không biết vì sao khi thấy mẹ con người thanh niên này cô lại nghĩ đến chính bản thân mình...
"Em cảm ơn chị", cậu thanh niên cuối gập người, trong lòng đầy sự biết ơn, cảm thán.
...
Bốn giờ đúng, chuẩn bị tính giờ, cửa phòng phẫu thuật mở ra, thứ ánh sáng trắng gay gắt quen thuộc chiếu thẳng đến Phạm Hương, cô bước vào, không chút căng thẳng chỉ lạnh lùng và kiên quyết, y tá và bác sĩ phụ cùng bác sĩ gây mê đã chuẩn bị sẵn sàng.
"Thư giãn một chút, đừng tự tạo áp lực cho mình", câu nói của cô như trấn tĩnh mọi người trong phòng mổ lúc này.
"Gây mê" mệnh lệnh dõng dạc của cô khiến não mọi người như bắt đầu căng ra. Ca phẫu thuật dài đằng đẳng bắt đầu.
...
Sau mười tiếng không ngơi nghỉ ca phẫu thuật hết sức thành công, mọi người vô cùng mệt mỏi nhưng ai nấy đều vui mừng khôn siết. Lại thêm nể phục Phạm Hương vô cùng. Sau khi ra khỏi phòng mổ đã thấy cậu thanh niên lo lắng chạy đến, Phạm Hương không nói gì chỉ gật đầu, cậu ta liền hiểu ngay, mừng rỡ quên cả kiềm chế ôm chầm lấy Phạm Hương, cô không nói gì, cũng nửa vời mà đáp lại cái ôm đó vỗ vỗ vai cậu thanh niên rồi bước đi.
Thay đồ xong Phạm Hương liền quay lại phòng hồi sức thì đã thấy cậu thanh niên túc trực ở đó. Cô bước tới lấy từ trong ví ra một mảnh giấy ghi số điện thoại của mình đưa cho cậu ấy, bảo cậu sau khi mẹ cậu tỉnh lại hãy gọi cho cô, viện phí cô đã thanh toán, còn việc học học cô sẽ thu xếp cho cậu.
Cậu thanh niên lại ngại ngùng lên tiếng: "Chị giúp em nhiều như vậy làm sao em dám nhận, huống hồ chị đã cứu mẹ em, đây là ân huệ lớn nhất đối với em rồi."
"Coi như cậu nợ tôi, nhất định phải trả, sau khi bệnh tình mẹ cậu ổn định thì tìm tôi, tôi cho cậu biết trả tôi như thế nào", Phạm Hương buông những lời nói lãnh đạm rồi quay bước đi.
Vừa ra khỏi cửa thì có cả đám phóng viên nhanh chóng ùa tới, ánh đèn flash nhấp nháy chói mắt cùng âm thanh hỗn tạp cứ dồn thẳng về phía cô.
'Cô là bác sĩ tài ba vừa giải quyết một ca bệnh tim biến chứng hiếm gặp đúng không?'
'Nghe nói cô là bác sĩ bệnh viện Johns Hopkins đúng không?'
'Không ngờ cô còn trẻ mà lại tài giỏi đến như vậy?', 'Hãy cho chúng tôi biết ít thông tin về ca phẫu thuật vừa rồi?'
'Cô ấy đẹp quá', ...
Mấy câu hỏi dồn dập khiến cho Phạm Hương bực bội vô cùng, cô cực kì ghét lũ phóng viên bát nháo này, không nói gì chỉ mạnh tay gạt mấy cái mấy cái camera cùng micro đang chĩa về phía mình, nhanh chóng rời đi, lúc này người giám đốc cũng nhanh chóng trờ tới, ra vẻ như giúp cô cản hộ nhưng lại niềm nở trả lời bọn phóng viên: "Xin lỗi các bạn nhưng vị bác sĩ này vừa phẫu thuật xong chắc là mệt lắm rồi, cần thông tin gì thêm mọi người cứ trực tiếp hỏi tôi"
Với cơ thể của mình Phạm Hương không khó khăn lách qua một cái, đi thẳng vào thang máy. Bọn phóng viên không thể theo kịp chỉ đành ở lại moi tin từ người giám đốc, Phạm Hương ở đằng này không khỏi bực dọc. 'Ừ tôi mệt lắm rồi nhưng là mệt cái miệng của các người'.
Lại phải đi một mạch về nhà bằng tuyến xe buýt ngột ngạt đông đúc, cô thầm nghĩ hôm sau chắc chắn phải mua một chiếc xe ngay thôi.
Đến nhà Phạm Hương tắm rửa xong thì lập tức ngã xuống giường. Cô quả là người không biết mệt là gì. Cả hôm thứ sáu phải dạy ở trường, thức đêm lo việc của công ty lại còn phải chấm bài của học sinh, sau khi nhận được điện thoại cô đã đến thẳng bệnh viện, không chút ngơi nghỉ cho đến tận bây giờ cô đã thức trắng gần hai ngày rồi, người ta không biết còn nghĩ cô được làm từ thép mất. Phạm Hương vùi mình trong chăn từ ba giờ chiều thứ bảy cho đến sáng chủ nhật, quả là một giấc ngủ dài ...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro