Trùng sinh
Aiiizzzzz, sao đầu mình lại đau vậy chứ?
Shinichi mở mắt ra nhìn mọi vật xung quanh. Cậu đang nằm trên chiếc giường quen thuộc ở nhà, tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên.
Sao mình lại ở nhà được nhỉ? Chẳng phải mình đã bị tên Rum bắn chết rồi sao?
Khi cậu vẫn còn đang thắc mắc về việc này thì tiếng gọi của Ran từ dưới nhà vọng lên:
"Này Shinichi, không phải là cậu vẫn đang ngủ nướng đấy chứ? Đến giờ đi học rồi đấy, nếu không nhanh lên, cậu sẽ đến lớp muộn mất!!!"
Chỉ một lát sau, Ran xuất hiện trước mặt cậu, hùng hổ tiến đến kéo cậu xuống giường, đẩy cậu vào nhà vệ sinh:
"Rửa mặt, thay quần áo đi rồi còn đi học, nhanh nào!!!"
Cậu hoang mang, chưa biết có chuyện gì đang xảy ra nữa. Cậu đành phải đánh răng, rửa mặt một cách nhanh nhất có thể rồi đi ra hỏi chuyện Ran.
"Ran này, tớ biết hỏi câu này có vẻ không bình thường, nhưng... có chuyện gì xảy ra vậy?!?!"
"Này, cậu suy nghĩ vụ án nhiều quá nên đầu óc mụ mị đi rồi hả? Hôm nay phải đi học chứ còn chuyện gì nữa? À, hay cậu cố tình quên để khỏi phải cổ vũ tớ trong giải vô địch Karate thành phố hả? Tớ báo cho cậu biết, đây là lần đầu tiên tớ tham gia tranh tài ở giải này, cậu bắt buộc phải đến cổ vũ cho mình đấy, biết chưa? Này, cậu sao vậy, sắc mặt cậu xấu lắm đấy!!! Cậu không khỏe à? Có cần đi bệnh viện không vậy???"
Ran quay sang ân cần hỏi thăm cậu. Mà cậu đã hoàn toàn chết lặng.
Sao có thể chứ? Lần đầu tiên Ran tham gia giải vô địch Karate thành phố, chẳng phải là một tháng trước khi mình gặp Gin và Vodka ở công viên giải trí hay sao? Từ từ đã, trước khi mình gặp Gin và Vodka ư, không lẽ...
"Ran, hôm nay là ngày bao nhiêu vậy?"
"Hôm nay là ngày XX tháng XX năm XX. Nhìn cậu có vẻ không được khỏe lắm thì phải? Hay là hôm nay cậu nghỉ học một buổi đi bệnh viện khám xem thế nào?"
"Không, mình không sao! Cậu đi học trước đi, cậu xin nghỉ cho mình buổi hôm nay nhé."
"Được rồi, vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt, mình sẽ xin phép cô hộ cậu. Mình đi trước đây! Tạm biệt"
Shinichi đã không còn tâm trạng chào hỏi ai nữa rồi. Cậu quay trở lại phòng tắm, đứng thật lâu trước bồn rửa mặt, cố gắng khiến mình tỉnh táo, tiếp nhận sự thật bất ngờ này.
Mình thật sự sống lại rồi sao? Sao có thể chứ? Chẳng phải mình đã chết rồi sao? Sao lại có thể quay lại điểm bắt đầu thế này....? Quay lại? Bắt đầu lại?
MIYANO SHIHO!!!! Không lẽ, cô ấy là lý do khiến mình được sống lại một đời này sao?
Ký ức kiếp trước như ùa về trong tâm trí cậu. Thân hình gầy gò của cô ấy, đôi mắt nhìn cậu đầy dịu dàng, thâm tình, đôi môi cô lúc nào cũng nở nụ cười trấn an cậu và còn...
"Trong người cô ta có một loại thuốc kịch độc, chỉ cần gặp chất xúc tác sẽ tự động bộc phát, giết chết cô ta chỉ trong vài phút. Mà máu của ngươi chính là chất xúc tác đó. Máu này khi chạm vào da đã phát huy được công dụng của nó.
Thiết nghĩ ngươi chính là người gây nên cái chết của cô ta chứ nhỉ?"
Cậu hoảng sợ nhìn xuống bàn tay của mình. Chính bàn tay này của cậu đã hại chết cô ấy...
Shinichi, bình tĩnh lại nào! Giờ Shiho vẫn chưa chết. Phải, cô ấy vẫn còn sống!!! Mình vẫn còn cơ hội để cứu cô ấy về!!!
Cậu dần bình ổn lại tâm tình của mình, quyết định gọi điện thoại nhờ bố mình giúp đỡ.
"Bố, con nhớ bố có quen với mấy người bạn bên Interpol phải không? Bố thử nhờ mấy người bạn đó liên lạc với tổng chỉ huy FBI ở Nhật Bản được không ạ? Con có việc quan trọng muốn gặp ông ta. Vâng, con biết rồi, con cảm ơn bố!"
Đời trước, cậu quen biết với tất cả đặc vụ FBI nằm vùng ở Nhật Bản. Tuy nhiên, khi sống ở kiếp này, cậu chỉ là một cậu nhóc thám tử cấp 3 bình thường, chưa có bất kì quan hệ nào với FBI nên cậu phải nhờ vào bạn bè của bố để gặp được bọn họ.
Cậu nhanh chóng thay một bộ trang phục thường ngày, truy tìm lại những bằng chứng buộc tội tổ chức áo đen mà cậu đã tìm được ở kiếp trước.
Khi cậu hoàn thành xong công việc của mình cũng là lúc bác James gọi tới.
"Chào cậu Kudo Shinichi, tôi là James Black, tổng chỉ huy đặc vụ FBI ở Nhật Bản. Tôi nghe nói cậu có việc quan trọng muốn gặp tôi. Liệu chúng ta có thể gặp nhau ngay bây giờ không?"
"Trong tay tôi đang có bằng chứng trực tiếp buộc tội tổ chức áo đen. Phiền ông hãy gọi những người ông tin tưởng nhất đến gặp tôi, tôi sẽ giao bằng chứng này cho các người, cũng sẽ trợ giúp các người một lần tóm gọn tổ chức này!!!"
Bằng một giọng điệu kiên định, chắc chắn, Shinichi đã thành công thuyết phục được James đến gặp mình. Họ quyết định sẽ đến nhà Shinichi để bàn bạc kế hoạch, bảo đảm bí mật tuyệt đối.
Chưa đến nửa tiếng sau, FBI đã đến nhà cậu. Đúng như cậu dự đoán, James chắc chắn sẽ gọi những người ông tin tưởng nhất là Akai và Jodie. Nhìn những gương mặt đã từng rất quen thuộc với mình ở đời trước, một sự hối hận không tên dần vang lên trong đầu cậu. Chỉ vì quá hấp tấp, vội vàng mà cậu phải đứng nhìn từng người đồng đội, từng người mình tin tưởng phải ngã xuống. Nhưng đời này, cậu sẽ không để ai bỏ mạng một cách vô ích nữa!!!
"Cậu là Kudo Shinichi, phải không? Tôi là James Black, người gọi điện với cậu đây. Giới thiệu một chút, đây là đặc vụ Akai và đặc vụ Jodie - là hai đặc vụ tôi tin tưởng nhất trong nhiệm vụ lần này. Mọi người làm quen với nhau đi!!!"
Cậu giới thiệu bản thân một cách ngắn gọn rồi trực tiếp vào chủ đề chính:
"Tôi gọi mọi người đến đây hôm nay vì trong tay tôi đang nắm giữ những bằng chứng đặc biệt quan trọng, có thể tiêu diệt tổ chức áo đen một lần và vĩnh viễn !!!"
Cậu rút trong túi ra một chiếc USB, đặt lên bàn trước mặt mọi người.
"Trong đây là danh sách những công ty, nhà tài trợ cho tổ chức. Điểm chung của những công ty này hầu như đều có hoạt động phi pháp, trốn thuế, tham ô, hối lộ; nếu có thể lật đổ được nhà tài trợ cho tổ chức áo đen thì việc tiêu diệt tổ chức sẽ dễ dàng hơn."
Cậu lấy giấy bút ở ngăn kéo bàn bên cạnh, đặt bút viết xuống một danh sách:
"Những người có tên trong danh sách là những chính trị gia và những người nổi tiếng có liên quan đến tổ chức áo đen. Mặc dù trong trận đại chiến sắp tới, bọn họ không có vai trò đặc biệt gì với tổ chức tuy nhiên, chúng ta vẫn phải đề phòng trường hợp xấu nhất, đảm bảo tổ chức áo đen không còn đường lui!!!"
Sự tàn nhẫn, lạnh lùng hiển hiện trên gương mặt cậu. Cậu muốn đảm bảo không để lại bất kỳ hậu họa nào, cậu không thể nào nương tay với những kẻ có ý định phá hoại hạnh phúc duy nhất của cậu.
"Làm sao chúng tôi có thể tin tưởng được cậu đây, Shinichi? Cậu nên nhớ đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Chúng ta vẫn chưa thân thiết đến nỗi có thể trao đổi thông tin tuyệt mật như thế này đâu !" - Akai lên tiếng dò hỏi.
Ánh mắt cậu khẽ biến đổi, trí nhớ kiếp trước của cậu cũng quay trở lại.
Akemi !!! Lúc này chị Akemi vẫn chưa bị Gin giết chết !!! Nếu như có thể cứu được chị ấy thì Shiho sẽ không phải cô đơn như kiếp trước nữa !!!
"Anh có người quan trọng trong lòng mình không? Em thì có đấy. Và cô ấy đang gặp nguy hiểm nếu như vẫn còn ở lại trong tổ chức đó. Mục đích của em chỉ có một: bảo vệ, yêu thương cô ấy suốt quãng đời còn lại, nguyện không xa rời."
Cậu dừng một chút, ánh mắt kiên định nhìn Akai, chân thành nói:
"Nếu như anh có thể hiểu được cảm giác của em thì anh cũng có thể hiểu được quyết định của em ngày hôm nay. Em chỉ mong muốn cô gái trong lòng mình có thể an toàn, hạnh phúc, không còn bị cái chết đe dọa trong suốt quãng đời còn lại !!!"
Cậu nói những lời này đều có nguyên do của nó bởi cậu biết anh Akai cũng yêu thương Akemi rất sâu đậm, chắc chắn anh ấy sẽ giúp mình thực hiện kế hoạch này để cứu lấy người con gái anh yêu.
"Được, chúng tôi đồng ý giúp cậu tiêu diệt kẻ thù chung ! Nhưng tôi báo trước cho cậu biết, nhiệm vụ lần này đặt mục tiêu tiêu diệt toàn bộ tổ chức áo đen lên đầu, không phải là đi cứu cô bạn gái bé nhỏ của cậu. Nếu cậu chỉ vì cứu một cô gái mà khiến toàn bộ FBI chúng tôi gặp nguy hiểm thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu !"
"Cô ấy là Miyano Shiho - một trong những đầu não quan trọng của tổ chức. Nếu như chúng ta chặt bỏ được gốc rễ của bọn chúng, cơ hội thắng lợi của chúng ta sẽ càng cao."
Shiho ?!?! Làm sao cậu nhóc thám tử này có thể quen biết con bé được ?!?! Không phải con bé vẫn luôn giam mình trong phòng thí nghiệm, không giao du với bạn bè bên ngoài hay sao? Vậy làm sao Shiho có thể quen biết với hắn ta được ?!?!
"Em biết anh đang nghĩ gì. Anh sẽ cảm thấy thật kỳ lạ khi em và cô ấy lại có thể quen biết nhau. Nhưng em mong anh hãy tin tưởng em một lần, em thực sự quan tâm đến cô ấy, em chỉ muốn cô ấy được an toàn, sống cuộc đời của chính cô ấy mà không phải dựa vào tổ chức áo đen nữa !!!"
Dĩ nhiên là anh hiểu bởi chính anh cũng mong muốn hai chị em họ có một cuộc sống như người bình thường khác, không phải lo sợ tổ chức truy sát mình. Tuy nhiên, anh cũng sẽ không thể nào tin tưởng được một người mới gặp lần đầu cho dù hắn ta có ý tốt đi chăng nữa.
"Tôi đồng ý để cậu tham gia trận chiến sắp tới để thay lời cảm ơn cậu đã cho chúng tôi biết những thông tin quan trọng này. Nhưng còn về việc liên quan đến hai chị em họ, cho đến khi tôi xác nhận mọi chuyện, tôi mới đồng ý để cậu gặp con bé. Đối với tôi, con bé như em gái của mình vậy, tôi sẽ không trơ mắt nhìn em gái mình vừa thoát khỏi nguy hiểm này lại phải đối diện với mối nguy hại khác. Mong cậu hiểu quyết định này của tôi."
Cậu đành phải chấp nhận điều kiện của anh Akai. Cậu biết lần gặp đầu tiên của hai người sẽ khó khăn hơn nhiều so với đời trước bởi hai người giờ đây chỉ là những người xa lạ, cậu đột nhiên thể hiện tình cảm chân thành, mãnh liệt với một người không quen biết sẽ khiến mọi người xung quanh nghi ngờ. Nhưng cậu cũng không thể nào ngăn cản trái tim mình khi biết cô vẫn còn sống, khi biết cô vẫn còn trong vòng vây của kẻ thù.
Một lần nữa, cậu phải trải qua thời gian một tháng chờ đợi để được gặp lại cô. Kiếp trước, lần đầu gặp cô sau một tháng xa cách cũng chính là lần cuối cùng cậu được thấy cô còn sống trên cõi đời này. Lần này, cậu sẽ không để điều đó xảy ra một lần nữa, cậu muốn được thấy cô trong tương lai, muốn cô trở thành người đồng hành cùng mình trong suốt quãng đời còn lại.
*******************
Thời gian một tháng nhanh chóng qua đi, cuối cùng cũng đến ngày quyết chiến với tổ chức. Suốt buổi tối hôm trước, cậu không tài nào chợp mắt nổi. Mỗi khi nhớ lại thân ảnh nhỏ bé của cô khi trút hơi thở cuối cùng trên chính vòng tay của mình, một nỗi sợ hãi không tên lại bao phủ lấy tâm trí cậu. Cậu vừa mong muốn có thể được nhìn thấy cô lại vừa sợ hãi mình sẽ hại chết cô thêm một lần nữa.
Khi cậu chuẩn bị ra khỏi nhà thì Ran đã ở trước cổng nhà cậu tự khi nào. Ran lo lắng hỏi thăm:
"Shinichi, cậu đã nghỉ học ở trường suốt một tháng rồi !!! Nếu cậu có bệnh thì cậu nên đến bệnh viện khám đi chứ? Shinichi, cậu đang định đi đâu vậy?"
Thấy cậu định đi qua mà không trả lời câu hỏi của mình, cô vươn bàn tay của mình ra, nắm chặt lấy bàn tay của cậu. Mặc dù thời tiết đã trở nên ấm áp hơn nhiều nhưng bàn tay của cậu vẫn lạnh giá vô cùng.
"Shinichi, cậu nên đến bệnh viện khám đi, mình thấy cậu gầy hơn nhiều so với trước đây đó. Hay để mình đi cùng cậu nhé? Cậu đi một mình, mình không yên tâm !!!"
Cậu lạnh nhạt gỡ bàn tay cô khỏi tay mình, thẳng thắn thừa nhận:
"Ran, mình biết tình cảm của cậu dành cho mình, nhưng mình thật sự xin lỗi, mình không có cách nào đáp lại tình cảm của cậu được. Vì trong trái tim mình đã có hình bóng người con gái khác và cô ấy đang chờ mình đến bên cạnh cô ấy. Mong cậu hãy hiểu cho tình cảm của tớ !!!"
Hình bóng cậu quay lưng, rời xa như ẩn như hiện trong trí nhớ của cô. Cảm giác mất đi cậu dường như đã từng xảy ra trong quá khứ vậy. Cậu cũng đã từng lạnh lùng bỏ rơi cô lại một mình để đến với cô gái khác. Giờ đây, lại một lần nữa, cậu lựa chọn bỏ cô lại để đến với người con gái mà cậu yêu. Cô không cam lòng, vì sao cậu lại lựa chọn cô ấy chứ, vì sao cậu không chịu tiếp nhận cô chứ? Tại sao?
*******************
Sau khi đã nói rõ ràng tình cảm của mình với cô, Shinichi nhanh chóng đến địa điểm FBI hẹn gặp cậu. Khi cậu đến nơi, tất cả đặc vụ FBI ở Nhật Bản đều đã có mặt. James cũng đã liên lạc với cảnh sát Nhật Bản yêu cầu trợ giúp trong quá trình vây bắt những kẻ chạy trốn.
Anh Akai nhắc lại kế hoạch chi tiết một lần nữa trước khi khởi hành.
"Căn cứ của tổ chức được chia thành 4 khu chính: Khu trung tâm là khu vực tập trung những kẻ đứng đầu của tổ chức, nếu như chúng ta thành công chiếm đóng được khu trung tâm này, tổ chức sẽ hoàn toàn tan rã. Khu nhà phía Nam là nơi đào tạo sát thủ chuyên nghiệp. Chúng ta sẽ cần cẩn thận hướng tấn công phía Nam của bọn chúng bởi những tên sát thủ này đã được trải qua bài kiểm tra vô cùng khắc nghiệt, bọn chúng chính là những con dã thú có không có tình người, mọi người phải thật cẩn thận với bọn chúng..."
Ký ức về những tên sát thủ này dần hiện lên trong tâm trí cậu. Bọn chúng quả thật là những tên dã thú máu lạnh, tàn nhẫn, giết người không chớp mắt.
"Bọn chúng có khả năng mai phục, lẩn trốn mà không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Tuy nhiên, điểm yếu của chúng chính là ... mùi!!!"
Đời trước, cô lúc nào cũng nói cho anh biết cách nhận dạng tổ chức nhờ một loại mùi đặc biệt. Lúc đầu, anh thực sự không thể tin được cô ấy, làm sao có thể phân biệt được 'mùi của tổ chức' và 'mùi người bình thường' chứ.
Nhưng cô ấy đã đúng. Trong lúc hai người đột nhập vào tổ chức để lấy thuốc APTX-4869, cô ấy đã chỉ cho anh thấy một loại thuốc đặc biệt của tổ chức. Mỗi tháng, thành viên trong tổ chức đều được tiêm loại thuốc đặc biệt này vào người. Loại thuốc này duy trì một loại mùi đặc biệt trên cơ thể con người, khứu giác người được tiêm cũng nhanh nhạy hơn rất nhiều. Cũng nhờ đó mà người trong tổ chức có thể dễ dàng nhận ra nhau khi thực hiện nhiệm vụ bên ngoài.
Từ sự kiện này mà cậu biết được thành phần để chế tạo loại thuốc đặc biệt của tổ chức. Suốt một tháng nay, cậu cùng bác Agasa đã chế tạo thành công ra loại thuốc này. Cậu mở chiếc hộp luôn mang theo mình ra cho mọi người xem và nói:
"Đây là một thứ thuốc đặc biệt giúp mọi người xác định được những tên sát thủ đó đang ẩn nấp ở đâu. Tôi và bác Agasa chỉ chế tạo đủ thuốc tiêm cho một nhóm tiên phong, không đáp ứng đủ nhu cầu của toàn đoàn chúng ta. Phiền anh hãy chọn những người giỏi nhất để tiêm loại thuốc này, dẫn đầu tiêu diệt những tên sát thủ nguy hiểm kia !!!"
Akai ngày càng kinh ngạc với cậu nhóc thám tử này. Cách chế tạo loại thuốc này chỉ có người trong tổ chức mới biết công thức đặc biệt. Vậy tại sao cậu nhóc này lại có thể biết được? Chẳng nhẽ đúng như lời cậu nói, cậu có quen biết với Shiho sao?
"Được rồi, Camel, Jodie, hai người lựa chọn những người giỏi nhất, chia nhau ra tiêm loại thuốc này vào người. Chúng ta tiếp tục bàn bạc kế hoạch. Như tôi đã nói, khu nhà phía bắc là kho vũ khí quân sự. Theo như tôi nhớ, đây là khu vực chứa nhiều loại bom đạn, vũ khí nguy hiểm. Để đề phòng trường hợp xấu nhất, chúng ta cần phải vô hiệu hóa khu vực này ngay khi đến. Khu vực cuối cùng cũng là khu nhà phía tây, nằm ngay sau khu nhà trung tâm, đây là nơi nghiên cứu, chế tạo những loại thuốc mới của tổ chức, cũng là nơi mà Shiho và đồng nghiệp của cô ấy đang ở. Vì vậy Shinichi, tôi mong cậu hãy hết sức bình tĩnh. Để đến được khu nhà phía tây này, bắt buộc chúng ta phải đánh gục các khu còn lại, một lần tiêu diệt sạch sẽ bọn chúng thì mới có cơ hội tiếp cận đến gần nơi này. Tôi mong cậu đừng làm ra hành động ngu ngốc gì, yên lặng ngồi chờ tin tức của chúng tôi ở trên xe, khi nào nhận được tin tức của tôi thì cậu mới được đến, rõ chưa?"
Cậu đành phải yên lặng gật đầu, chấp nhận sự sắp đặt của Akai.
Shiho, chờ anh, anh sắp đến với em rồi đây !!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro