Bài thơ: CÓ NHỮNG MUỘN MÀNG (Nguyễn Lâm Anh Kiệt)
Có những muộn màng,
Là khi vừa thích
Có những quấn quýt,
Chỉ thấy trong mơ.
Có những câu thơ,
Chỉ toàn nỗi nhớ
Có những dang dở,
Dẫu vẫn mong chờ.
Từ khi viết thơ,
Về nàng tiên nữ,
Thì tôi đã biết,
Tình này bơ vơ.
Từ muôn giấc mơ,
Tôi chờ mở cửa,
Em đã xa xôi,
Ngay buổi ban đầu.
Tôi có buồn rầu,
Cũng chẳng hay đâu
Tình yêu chẳng mất,
Vì nào cho tôi.
Tôi hiểu đơn côi,
Là điều tôi chọn,
Khi nàng đã có,
"Hạnh phúc" lâu rồi.
Muộn màng ôi thôi!
Ôi thôi muộn màng!
Không cần đánh mất,
Mà đầy tiếc thương!
Muộn màng tơ vương,
Khi nào kết thúc,
Để tôi còn biết,
Mà chờ chốn đây?
Tôi chờ chốn đây,
Chẳng để làm gì
Chỉ buồn cơn gió,
Thổi vào bâng quơ.
Tôi chờ cõi mơ,
Gọi mình vô lại,
Cho lòng nhẹ bớt,
Muộn màng vây quanh.
Muộn màng của tôi,
Là như thế đó
Bắt đầu lẹ lắm,
Và cũng âm thầm.
Muộn màng của tôi,
Làm sao hiểu lầm?
Có Trời mới biết,
Khi nào tôi đau.
Muộn màng đến mau,
Niềm vui đến muộn
Tôi giờ rất muốn,
Mình mãi như vầy.
Muộn màng của tôi,
Ngậm ngùi của tôi!
Đã in dấu rồi,
Đã giết tôi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro