Chương 3: Bình yên
Một ngày... Hai ngày...
Quán coffee nhỏ cùng người con trai tên Hakuba Saguru đã dần trở thành một phần trong cuộc sống của cô. Nhẹ nhàng và kì lạ. Cô yêu không gian nhỏ bé ấm áp của quán coffee, yêu sự bình yên của London mỗi buổi sáng sớm, yêu vị ngọt dịu nồng nàn của capuchino.
Những ngày đâu tiên hai người thường yên lặng làm những công việc riêng của mình. Có đôi khi cô ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách nhìn người đối diện. Mái tóc nâu gọn gàng, đôi mắt xanh sáng chăm chú nhìn xuống tập báo cáo, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại. Mọi động tác đều thanh nhã tới hoàn hảo. Cũng có đôi khi, cô bắt gặp ánh mắt anh nhìn mình, cô bối rối quay đi. Một buổi sáng, khi cô đang đọc một cuốn sáng Thảo mộc học, cô nghe thấy tiếng anh gọi
"Miyano - san?" - Cô khẽ ngẩng đầu, thấy chàng trai ngồi đối diện mình mỉm cười thích thú, cô khẽ nhướng mày
"Quý cô có thể dành cho tôi một vài phút của buổi sáng ngày hôm nay chứ?" - Cô gấp cuốn sách đặt lên bàn
"Tất nhiên rồi, thám tử" - Cô khẽ nghiêng đầu
"Theo như tôi nhớ đây là cuộc nói chuyện đầu tiên của chúng ta nhỉ?"
Anh khẽ lắc đầu tỏ ý phản đối, nhưng rồi lại mỉm cười...
Và từ hôm ấy họ nói chuyện nhiều hơn. Anh thường hỏi cô về cuộc sống trước đây, về những nơi cô đã từng đến. Cô cũng không hiểu vì sao mình lại tâm sự với anh nhiều như vậy. Về những ước mơ ngày nhỏ. Về khoảng thời gian trốn chạy. Về những cảnh đẹp phong tục độc đáo ở những vùng đất lạ. Về những đêm dài cô đơn ở xứ người, chỉ mong có một nơi để về. Khi không có vụ án, lúc chiều về anh tình nguyện cùng cô đi khắp thành phố London. Có những buổi chiều lặng ngắm hoàng hôn trên cầu, trên dòng sông Thames lộng gió. Có những buổi chiều lang thang trên đường phố của London, cô mải mê ngắm nhìn những toà nhà cổ kính hay những gian hàng nhỏ khuất sâu trong những ngõ hẹp. Có những buổi chiều anh và cô ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ chạy dọc sông Thames. Cô chạm tay xuống nước. Dòng nước sóng sánh mát lành nhè nhẹ vụt qua tay...
London dịu dàng và cổ kính...
Một buổi chiều sau khi đi dạo trên cầu, anh dẫn cô vào một quá coffee cat. Anh đẩy cửa bước vào quán. Cô ngạc nhiên xen lẫn vẻ thích thú ngắm nhìn những chú mèo xung quanh mình, khẽ cúi xuống vuốt ve một bé mèo trắng muốt. Saguru mỉm cười nhìn cô
"Cô có vẻ rất thích động vật, Miyano - san?"
Cô quay lại khẽ cười. Cả khuôn mặt trái xoan thanh tú sáng bừng bởi nụ cười tươi, trong trẻo mà anh chưa từng thấy. Trong thoáng chốc tim anh đập mạnh. Cô khẽ gật đầu.
"Tại sao cô không thử nuôi một chú mèo?" - Anh hỏi trong khi cúi xuống xoa đầu một chú mèo.Chú mèo nhỏ ngoan ngoãn lim dim mắt.
Cô khẽ chớp mắt, đứng lên. Nụ cười biến mất trả lại vẻ lãnh đạm thường ngày. Cô khẽ lắc đầu
"Anh biết đấy! Tôi đi khắp nơi vì vậy không có đủ khả năng chăm sóc" - Cô nói ánh mắt tiếc nuối nhìn chú mèo trắng. Anh mỉm cười thay đổi chủ đề
"Tôi nghĩ nếu cô gặp, cô sẽ thích Watson"
Cô nghiêng đầu:
"Watson?"
"Xin lỗi có lẽ tôi quên chưa giới thiệu. Watson là phụ tá của tôi và là một chú chim ưng" - Anh bật cười
Thấy nụ cười tươi sáng của anh không hiểu vì lí do gì cô cũng bất chợt mỉm cười:
"Tôi hi vọng Watson của anh sẽ không có ác cảm với tôi nếu như một ngày nào đó tôi được gặp."
"Tất nhiên là không rồi, Watson không có ác cảm với phái đẹp đâu, nhất là với người như cô đây" - Anh khẽ nháy mắt - "Cô muốn gặp nó bây giờ chứ?"
Cứ như vậy, mọi thứ bình yên và dịu dàng như thế
Cô khẽ cười. Hakuba Saguru - một chàng trai kì lạ. Cô thích cách anh mỉm cười chào cô mỗi buổi sáng. Cách anh đặt và trả lời câu hỏi của cô - sắc sảo mà tinh tế. Cô thích cách anh nhìn cô, ánh mắt như đồng tình, vừa ẩn ước nét cười, vừa chứa một cảm xúc phức tạp mà cô không thể đọc ra. Thích cả cái cách anh đem lại cho cô những bất ngờ thú vị. Cô ngỡ ngàng nhận ra, từ ngày quen anh, cô cười nhiều hơn, nói nhiều hơn sau cả thời gian dài cô độc. Cô cũng nhận ra sự ấm áp ẩn sau phong thái cao ngạo lạnh lùng của anh hơn ba năm trước. Anh ngọt ngào và nhẹ nhàng như một ly capuchino.
London, sông Thames và Hakuba. Tất cả cho cô một cảm giác nhẹ nhàng thanh thản đến kì lạ. London hiền hòa giúp người ta dễ tin cậy nhau hơn. Và anh giúp cô mở lòng hơn. Một người bạn tốt... không có lẽ còn hơn thế nữa. Chỉ là việc gặp anh hằng ngày đã trở thành một thói quen khó lòng từ bỏ. Chỉ là, mỗi lần thấy cô đơn, cô lại luôn nghĩ về anh. Cô chợt thấy bất an với tình cảm của chính mình.
Cây bút dừng lại trên trang giấy. Anh nhìn lại một lần nữa. Khẽ lắc đầu. Anh muốn vẽ lại khuôn mặt của người con gái ấy, dù vẽ đi vẽ lại rất nhiều lần nhưng anh vẫn không hài lòng. Nhất là đôi mắt ấy. Đôi mắt màu xanh biếc sáng đến kì lạ, vẫn luôn toát ra sự u uẩn cô độc ngay cả khi cười. Đôi mắt đã thu hút ánh nhìn của anh từ ba năm về trước, lúc anh gặp cô lần đầu
Ngày hôm ấy là buổi họp tác chiến đầu tiên. Anh bước vào căn phòng lớn. Những người ở đây sẽ cộng tác với anh trong những ngày tháng sắp tới, chống lại Tổ chức. Có lẽ, mãi mãi anh sẽ không biết đến sự tồn tại của Tổ chức nếu không có tập tài liệu của cha để lại... Nếu không nhìn thấy Kid hay Kuruba bị chúng bao vây... Nếu hôm ấy, anh không giúp hắn ta trốn thoát, và bị bọn chúng tìm tới... Nếu anh không phải một thám tử với nhiệm vụ đưa kẻ ác ra anh sáng thì anh đã không có cơ hội đứng ở đây... Anh lướt qua căn phòng lớn. Những khuôn mặt nghiêm nghị cúi xuống những tập tài liệu dày, chuẩn bị cho cuộc họp. Kid, Kuruba... thế nào cũng được, dù đang nhăn nhó với vết thương ở vai, vẫn hớn hở bắt chuyện với Hattori Henji và Kudo Shinichi. Và, ở xa kia, tách biệt với tất cả, là một cô gái mái tóc ngắn màu nâu đỏ, mặc áo blouse trắng. Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp nhưng lạnh lùng. Trong một thoáng, anh như thấy đôi mắt màu xanh lục ngọc của cô gái nhìn thẳng vào mình. Trong sáng nhưng buồn... Cô gái ấy là ai? Anh muốn lại gần, nhưng tiếng chuông vang lên, buổi họp bắt đầu
Cô gái ấy chuyên viên sinh hóa Miyano Shiho, nhanh chóng làm anh chú ý. Từ những ý tưởng mà cô đưa ra, thẳng thắn, ngắn gọn nhưng khả thi, tới những hiểu biết đặc biệt của cô về Tổ chức. Anh muốn hiểu hơn về cô gái đó. Muốn nói chuyện với cô nhiều hơn. Nhưng anh không cho phép mình làm vậy. Đôi mắt biếc xanh của cô luôn chỉ nhìn về một hướng, nơi có anh chàng thám tử với mái tóc đen kia. Hơn nữa anh tự nhủ, đây là công việc, không thể để bất kì một thứ gì khác xen vào.
Sau khi Tổ chức bị tiêu diệt, cô lại nhanh chóng ra đi. Cuộc đời anh quay trở về với những vòng xoáy bình lặng. Anh cũng dẫn quên đi bóng đen của Tổ chức. Nhưng, cô gái ấy, đôi mắt ấy anh vẫn không sao quên được. Đôi khi anh tự hỏi mình thứ cảm xúc đó là gì? Anh vẫn nghĩ mình không thể gặp lại cô. Chuyến xe hôm ấy, có lẽ là nhân duyên. Và tim anh lại một lần nữa đập mạnh, khi thấy ánh mắt ấy, gương mặt ấy. Từ hôm đó, cô bước vào cuộc sống của anh thật gần, thật nhẹ nhàng... tựa như một giấc mơ.
Anh thích được ngồi đối diện cô, trong quán coffe nhỏ, hay khi cô sóng vai bên anh trong những ngõ hẹp của London. Anh thích cách nói chuyện của cô - châm chọc nhưng vô cùng thông minh và uyên bác. Thích những cách nhìn thú vị của cô về cuộc sống và con người. Thích cảm giác được cô tin cậy sẻ chia. Anh thích ngắm nhìn cô, lúc cô không để ý. Mái tóc nâu đỏ bồng bềnh. Nụ cười rạng rỡ làm sáng bừng cả khuôn mặt, làm tim anh chệch nhịp. Đôi mắt xanh thẳm hút hồn người. Anh muốn ở bên cô. Muốn giúp cô xóa đi sự u uẩn đau thương trong đáy mắt, muốn làm cô cười, muốn trò truyện cùng cô. Anh mỉm cười. Chỉ cần vậy thôi. Chỉ cần bình yên như vậy là đủ rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro