Quân hỉ ngã hỉ, quân ưu ngã ưu

Người hạn phúc ta hạnh phúc, người ưu tư ta cũng ưu tư...

“Sao vậy, Ngoạn Ý?” Mạc Hiểu Phong vẻ mặt hoài nghi, liền nghe  Phương Húc bên cạnh tiện dụng Ngoạn Ý nói: “Ngươi không có nghe lầm, là Lý Trần nói.

“Dựa vào cái gì chúng ta giữ?”

“Chỉ bằng ngươi không lợi hại bằng hắn nha”.

" Tiểu Húc Tử, ngươi..." Chưa kịp dứt lời, Lý Trần  đã xuất hiện trước mặt hắn như một tia chớp. Nhưng Phương Húc, ở bên kia, đã nhanh chóng bỏ chạy.

Mộ Hiểu Phong lấy tay gãi gãi đầu, không chút khách khí cười nói: "Lão đại, ngươi đến rồi."

Mộ Hiểu Phong trong lòng nói, nếu như vừa rồi Ly Trần nghe được hắn nói cái gì, hắn chết chắc rồi.

Ly Trần gật đầu. Nhìn một gian nhà trúc cách đó không xa, nhíu mày. "Bàn Nhược như thế nào?"

"Vẫn còn chưa rõ ràng. Thạch đầu lão nhân đã vào hai canh giờ rồi mà vẫn chưa đi ra." Mặc dù Mộ Hiểu Phong bất đắc dĩ ở lại đây canh giữ, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng.

Bên trong ngôi nhà trúc , Thạch đầu lão nhân bị đánh động bởi Bàn Nhược đang nằm trên giường.

Lão lắc đầu thở dài, " Bàn Nhược cô nương , ngươi bệnh này, xin thứ cho lão phu bất lực a!"

"Lão gia tử không nên tự trách mình. Bàn Nhược biết rằng thời gian không còn nhiều. Hôm nay lão gia được mời đến chỉ để làm cho Ly Trần an tâm."

" Bàn Nhược cô nương..."

…………………………

Thạch đầu lão nhân đi ra thì trời đã tối, ba người ở bên ngoài đã đợi từ lâu. Nhìn thấy lão nhân gia đi ra, Ly Trần bước tới, lo lắng hỏi: " Lão tiên sinh, Bàn Nhược thế nào?"

Thạch đầu lão nhân vuốt râu và lắc đầu.

Ly Trần  dường như đã biết trước, thực ra hắn mời Thạch đầu lão nhân rời núi chỉ để cho bản thân được an ủi về mặt tinh thần.

Hắn và Bàn Nhược quen nhau nhiều năm, dù chưa từng hứa hẹn với nhau nhưng họ đã coi nhau như những người quan trọng hơn cả mạng sống của mình.

“Không sao đâu, Bàn Nhược.” Ly Trần ngồi ở trên giường ôm Bàn Nhược, an ủi nói.

"Ừm" Bàn Nhược gật đầu, "Lão nhân gia cũng nói ta sau một thời gian sẽ hồi phục không sao nữa, ngươi đừng lo lắng."

"Khặc khặc ..." Ly Trần xoa nhẹ tấm lụa xanh, hôn nhẹ lên trán nàng.

“Chàng hạnh phúc, ta hạnh phúc, và chàng lo lắng, ta lo lắng.” Đây là những gì nàng nói với hắn. Hắn nhớ, hắn cũng hiểu.

Vào ngày hôm đó, anh bị truy lùng vì trộm thành công "Tinh vẫn" và bị thương nặng, ngã bên ngoài ngôi nhà trúc của nàng. Khi đi hái thuốc về, thấy hắn bê bết máu, nàng dìu hắn vào ngôi nhà trúc chữa trị vết thương. Khi đó nàng còn không biết hắn chính là Bạch y công tử Ly Trần trên giang hồ đồn đãi trộm thánh.

“Cảm ơn nàng, vì ơn cứu mạng của nàng.” Hắn chống đỡ thân thể bị thương, chắp tay nói. Người nữ tử trước mặt tuy không phải khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng cho người ta cảm giác như hoa sen bước ra từ mặt nước, khiến hắn yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

“Công tử không cần khách sáo, ta có chút hiểu biết về y thuật, trị bệnh cứu người là trách nhiệm.” Nàng sắp xếp các loại thuốc vừa dùng, nhẹ giọng nói. Trên thực tế, nàng biết rằng hắn hoàn toàn không phải là một người bình thường. Bởi vì những người bình thường sẽ không bao giờ bị thương như hắn, tuy những vết thương đó sâu cạn khác nhau nhưng đều gây mất mạng.

Uống thuốc xong chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên nàng như nhớ ra điều gì đó, trầm mặc quay đầu nhìn lại nói: “Ta tên là Bàn Nhược, chàng có gọi ta là Bàn Nhược.” Nàng cười nhạt.

Nụ cười khi ngoáy nhìn lại ấy đã in mãi trong tim hắn.

Lần hồi phục này kéo dài hơn ba tháng, trong ba tháng này, cô ngày đêm ở bên anh, tâm sự với nhau những nỗi niềm của mình, giống như một cặp vợ chồng đã lâu không gặp.

Một ngày nọ, căn bệnh cũ của nàng tái phát, và không ai có thể chữa khỏi cho nàng trong phạm vi mười dặm xung quanh.

Sau đó, hắn đã tìm kiếm các danh y nổi tiếng khắp nơi cho nàng.

Hắn vốn là giang hồ trộm thánh, thiên hạ chí bảo hắn đều có thể không cần tốn nhiều sức thu vào trong túi. Nhưng một khi không cẩn thận lại đánh mất con tim chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro