Tôi ở lại bến sông xưa.

Tôi đã ngồi bên con bến sông này mà suy nghĩ đến cô Thắm, mấy thằng bạn tôi nó chạy tới. Thằng Dinhlong hỏi tôi:
Sao dòm mày không vui mấy ngày nay, mày có chuyện gì không vui hả Bii Võ?

Tôi không trả lời, Phát Hồ rút điện thoại ra rồi xem trên Facebook ảnh cô Thắm núp trong điện thoại chụp với người ta. Tôi vội vàng định chạy đi kiếm cô Thắm về nhưng sao được? Tôi viết một bài hát như nó nói hết về những gì tôi muốn và mong cô hãy về với tôi:

CÔ THẮM KHÔNG VỀ

Bài hát của Phát Hồ, Dinhlong, Jokes bii

Từng là hơi ấm bên đời.
Giờ là cơn gió ngang trời.
Mọi người xung quanh thay nhau cho tôi biết.
Cô Thắm không về nữa đâu.
Đặt trọn niềm tin sai người.
Giờ này ai khóc ai cười?
Thề hẹn làm chi, để rồi bỏ đi.
Tôi cố đem tình vun đắp.
Mây hóa ngang trời che lấp.
Tôi vẫn nơi này đợi chờ cô về với tôi.
Là vì tôi quá ngốc nghếch.
Hay là do gia cảnh tôi nghèo?
Gốc đa chỉ còn mình tôi ngồi nhìn trăng lên.

Bao nhiêu ký ức một thời.
Giờ thành cay đắng một đời.
Nhà lầu xe sang váy cưới lộng lẫy.
Sớm tối có người đón đưa.
Hình dung theo gió mây ngàn.
Ngồi ôm thương nhớ bẽ bàng.
Phận đời ngang trái, giờ biết nói cùng với ai?
Dẫu biết phận mình cay đắng.
Nhưng cớ sao lòng vẫn buồn?
Làm phu làm thuê làm sao mơ cho được ngọc ngà?
Cô Thắm ngày nào bên tôi, nay khuất xa dần mất rồi.
Đành thôi, tôi phải quên...

Tôi còn nhớ ngày cô đi mưa lâm râm nặng hạt.
Cô vội trao chiếc nhẫn cỏ gương mặt cô lạnh nhạt.
Thề hẹn xưa nay còn đâu khi tôi đã không còn cạnh cô.
Áo gấm lụa đào cô cất bước đi giữa chốn phù phiếm nơi Thành đô.
Cô Thắm ơi mỗi một ngày thiếu điều tôi nhớ cô lắm.
Ánh đèn vàng thành phố xa hoa đã cướp mất đi cô Thắm.
Túp lều tranh này chỉ lẻ bóng đơn điệu trong đó một trái tim.
Chỉ biết đợi chờ cô về trong nỗi tuyệt vọng bóng ai dưới mái hiên.
Tôi lau giọt nước mắt sao còn động mây hàng mi.
Đã bao lần tôi nắm lấy thứ tình cảm phai tàn đi.
Con sông chưa mà vẫn khúc bồi giờ đây lòng người chỉ lở.
Sao nỡ quên đi thứ ân tình xưa là cả một đời tôi ghi nhớ.
Chờ cô về chờ chiếc hôn chờ một vòng tay ấm áp.
Chờ cô nói cô nhớ tôi chỉ là câu nói thấm thoát.
Câu hỏi đó nợ tình duyên liệu cô có trả lời?
Cô bắt tôi chờ và chờ bao giờ hay tôi phải chờ đến chờ đến cả đời?

Từng là hơi ấm bên đời.
Giờ là cơn gió ngang trời.
Mọi người xung quanh thay nhau cho tôi biết.
Cô Thắm không về nữa đâu.
Đặt trọn niềm tin sai người.
Giờ này ai khóc ai cười?
Thề hẹn làm chi, để rồi bỏ đi.
Tôi cố đem tình vun đắp.
Mây hóa ngang trời che lấp.
Tôi vẫn nơi này đợi chờ cô về với tôi.
Là vì tôi quá ngốc nghếch.
Hay là do gia cảnh tôi nghèo?
Gốc đa chỉ còn mình tôi ngồi nhìn trăng lên.

Bao nhiêu ký ức một thời.
Giờ thành cay đắng một đời.
Nhà lầu xe sang váy cưới lộng lẫy.
Sớm tối có người đón đưa.
Hình dung theo gió mây ngàn.
Ngồi ôm thương nhớ bẽ bàng.
Phận đời ngang trái, giờ biết nói cùng với ai?

Một tiểu thư đài các cô không còn là cô Thắm xưa.
Nơi đô thành tấp nập cuộc sống cô giờ êm ấm chưa?
Sao buồn vương trên mắt sao đôi lần khóc ướt mi.
Tôi vẫn luôn dõi theo từ cái ngày cô bước đi?
Cô xa nơi mái chèo bến sông nhỏ ta thường qua.
Cô xa nơi đồng cỏ mái tranh nghèo cạnh vườn hoa.
Ánh trăng kia còn đợi nhưng bóng người giờ nơi đâu?
Tôi chỉ biết mượn hơi men tâm sự cùng trăng cho vơi sầu.

____ Hết ____

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro