Cô tinh vong nguyệt C31 - end

Mười tám năm a … Nguyên lai, chỉ qua mười tám năm.

Nàng đến tột cùng là đã làm sai điều gì …. chỉ mới ngắn ngủn mười tám năm, lại có thể khiến một kẻ cao ngạo như hắn, khẩu khí lý không một chút chắc chắn, còn mang theo thất bại.

Hắn bây giờ nào còn là long vương Hoàng Minh Nguyệt mà Thủy tộc ai ai cũng khiếp sợ năm xưa? Chung quy bởi vì nàng đây mà trở nên lo lắng hãi hùng, trở nên cẩn thận dè dặt. Trở nên hoàn toàn là một con người khác.

Nếu như nàng không phải yêu quái, nếu như nàng không hèn mọn, nếu như nàng không phải gánh trên vai cái chức trách đệ nhất vu nữ, như vậy hắn và nàng, có thể hay không hạnh phúc? Có thể hay không không như hiện tại, có thể hay không nhượng nàng cảm thấy hắn đã không một lần nữa yêu nàng?

Suy nghĩ này khiến tâm tư nàng một phen chấn động.

Làm sao có thể nhìn thấu thần sắc bình tĩnh của hắn, nhìn thấy tâm hắn? Lời của hắn, từng chữ từng chữ nư nện đập tâm cốt nàng, nhượng nàng chấn động tột đỉnh!

“Thực xin lỗi … là ta giấu diếm ngươi, thực xin lỗi …” nàng đau lòng níu lấy đôi đồng tử xanh biếc mà thâm trầm của hắn: “Ta chẳng hề nghĩ sẽ giẫm đạp lên chân tâm của ngươi, ta cũng không nghĩ ly khai ngươi đi xa, chỉ là không biết rõ ra sao mới tốt ….”

“Không biết rõ ra sao mới tốt …” hắn đạm đạm lặp lại lời nàng nói: “Chỉ một ý nghĩ không biết rõ ra sao mới tốt, liền đem ta đặt bên người một nữ nhân khác, nhìn ta cùng ả ngày ngày dây dưa, biết rõ người ta tìm là ngươi không phải ả, nhưng ngươi lại nhẫn tâm như vậy, nhìn ta bị chẳng hay biết gì, suốt ngày hết cao hứng, lại trưng ra bộ dạng kinh sợ không dám đối mặt nhìn ta. Này một cái không biết rõ ra sao mới tốt, lại muốn bảo vệ bí mật thần khí, lại sợ hãi ta phát hiện thân phận của Vô Ưu, trong tình thế này, ngươi lại đưa ra quyết định hạ sát Vô Ưu, nếu như lúc đó ta tức giận mà giết ngươi, nếu như ngày đó tâm tư ta không vì dư cảm không ổn mà chùng tay, ngươi có hay không nghĩ qua, ta một ngày nào đó phát hiện chân tướng rằng, vì một kẻ giả mạo, ta thế nhưng giết chết người nữ nhân yêu thương mà ta khổ sổ truy tìm suốt một nghìn năm ròng rã, Tịch Tinh, ngươi đến tột cùng là muốn đem tâm ta bức đến địa ngục sao? Ngươi là bức ta giết ngươi, hay là giết chính ta?”

Nghĩ đến sát tâm ngày đó, dù đã trôi qua mười tám năm, hắn vẫn thấy kinh động tâm hồn.

Chuyện cho tới bây giờ, không cầu tha thứ a … không cầu tha thứ, chính là không muốn hận, còn ái thì sao? Họ có còn tình yêu ngày đó?? Nàng nghe tiếng tim mình đập rộn lên, lại đột nhiên đình chỉ, nghe được tinh thần câu nát, lo lắng nhìn thấy nhãn tình bình tĩnh như nước của hắn, tầm mắt nàng sợ hãi, kêu nàng sợ hãi, nàng không nghĩ sẽ tổn thương hắn, trước giờ liền không nghĩ sẽ tổn thương hắn a …

“Tuy rằng hận ngươi, rất hận, nhưng ta vẫn là ta. Tuy rằng có lực lượng, lại cái gì cũng nhìn không thấy, nghe không đến. Chuyện ngươi giấu giếm ta, ta liền coi như mình đã quên, như một kẻ ngốc mà quên đi hết thảy. Ngươi nói xem vì sao chính ta cũng cam tâm tình nguyện bị ngươi giấu, bị ngươi lừa, đến cuối cùng phải làm nên những chuyện điên rồ? Ngươi nói, phải hay không như vậy?”

Hắn nhìn chằm chằm nàng, từng chữ từng câu thốt ra.

Không không không!!! Không phải như vậy … nàng không muốn dùng ngữ khí bình tĩnh như vậy cùng nàng nói chuyện, không muốn hắn dùng cảm giác thất bại bại như vậy cùng nàng nói chuyện, hắn khiến nàng cảm thấy bản thân là một tên gia hỏa xấu xa, rốt cuộc không xứng đáng đón nhận sự hòa ái của hắn, khiến nàng cảm thấy mọi thứ đã không còn cách vãn hồi …. không phải như vậy … nàng cũng rất sợ, rất sợ …..

Chính là nàng nghe thấy thanh âm của chính mình, cũng rất bình tĩnh mà nói cùng hắn: “Cho nên, một kẻ xấu xí, ích kỷ như vậy vẫn là không nên thích. Ta chính là một kẻ chán ghét như vậy, cho dù thương tổn ngươi tâm ta cũng không mang một chút hổ thẹn, ta lúc nào cũng đem chức trách đặt lên hàng đầu, ta vốn một chút cũng không cố kị cảm nhận của ngươi, ngươi vẫn là … vĩnh viễn không nên tha thứ ta …”

Hắn nhìn chăm chú nàng, không nói chuyện, lẳng lặng nhìn chăm chú nàng.

Liền như vậy, ngươi mau sinh khí, chán nản rồi kết thúc đi … nàng thống khổ nghĩ, nhìn thấy nhãn tình của hắn, một màu xanh biếc mỹ lệ, đẹp đến đau lòng, tràn đầy chua xót, ngạt thở.

Sau đó, nàng nghe thấy hắn khẽ thở dài. Tiếp theo, dung mạo ưu mỹ của hắn đột ngột áp sát nàng, hô hấp phả lên gương mặt nàng, tựa làn thanh phong.

Hắn hôn nàng.

Lần đầu tiên, chủ động hôn nàng.

Cái hôn này, khiến trái tim nàng đình chỉ trong phút chốc rồi mới có thể đập lại bình thường.

“Tịch Tinh, không cần tái thương tổn chính mình.” Hắn đạm đạm nói: “Đúng là ta rất sợ hãi, nhưng bên cạnh đó, không phải ngươi còn sợ hãi hơn cả chính ta sao? Ngươi lừa ta, ta tự nhiên hận ngươi, chính là ngươi không cần phải hận chính mình. Ngươi xấu xí ích kỷ ra sao, ta đã biết. Chính là cho dù biết rõ ngươi là như vậy, ta cũng giống như một ngàn năm trước, tâm ý bất biến. Ngươi, đã an toàn.”

Tiếp tục ái, tiếp tục thích, nhất nhất như trước kia.

Tuy rằng họ không thể quay về, nhưng là hiện tại dù sao vẫn có tương lai.

Hắn, đã hoàn toàn chân thực.

Nàng rốt cuộc nhẫn nại không được, như trút được gánh nặng, tất cả thống khổ, cô độc trong suốt hàng nghìn năm qua trong khoảnh khắc hoàn toàn trút xuống, lệ rơi đầy mặt. Một người trong hắc ám sợ hãi, quanh người chỉ có kịch độc cùng thống khổ, thời khắc nhìn thấy hắn, hắn không biết nàng đã mừng rỡ như điên đến nhường nào, nàng từng nghĩ nếu nàng và hắn không quen biết nhau thì tốt biết mấy, nhưng giờ khắc này, tất cả hoàn toàn hóa thành nước mắt, theo gương mặt từng giọt trợt xuống. Tất cả bởi vì hắn không hận nàng, hắn tha thứ nàng, hắn tiếp tục nguyện ý dõi theo nàng.

Hắn làm sao không biết nàng đã thống khổ, quật cường đến nhường nào? Nếu như hắn không biết tiết chế, nói ra những lời nặng nề, nàng làm sao có thể phóng thích chân tâm? Quên mất quá khứ thống khổ mà nói ra hết thảy? Hắn ôn hòa hôn lên gương mặt nàng, hôn lên mắt nàng, mặc cho nàng khóc, bởi vì lần khóc này, nhất định là một lần cuối cùng.

Nữ tử chỉ biết đày đọa bản thân này … Trong lòng hắn tràn đầy vô nại cùng thương yêu.

“Tịch Tinh, ngươi hiện tại đã không còn cô độc.”

Hắn nhẹ giọng nói với nàng, ôn nhu đem tâm tư mình dâng hiến, cho nàng tùy ý làm bậy.

Nàng tuy rằng khóc thút thít, nhưng là, đã mở rộng tâm tư.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rọi xuống trên đất, chiếu rọi trong phòng, mang theo hơi ấm. Chiếu rọi lên dung mạo ôn hòa của hắn.

Mùa xuân đã đến rồi.

Hàn đàm lạnh lẽo có lẽ rồi sẽ có một ngày được ánh dương sưởi ấm chăng ?

Ánh mặt trời chính ngọ ôn hòa rọi trên thân thể nàng, chiếu rọi gương mặt trắng nõn.

Tịch Tinh ngồi dưới tàng cây, dựa lưng vào thân cây, ánh sáng rọi lên mái tóc nàng tỏa ra quang mang nhàn nhạt.

Xa xa, thân ảnh nho nhỏ của Tử Sơ chạy xuyên qua sân, tìm kiếm những kỳ hoa dị thảo mùa đông đang nở rộ trong sân, chạy một hồi lại đem về chỗ Vọng Nguyệt hiến bảo.

Tịch Tinh mềm mại dưới tàng cây phơi nắng ánh mặt trời, chỉ chốc lát liền mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, quanh nàng như xây lên một bức màn trong suốt ngăn cách với bên ngoài, trở nên an tĩnh.

Đột nhiên, một bó hoa tươi được đặt vào trong tay nàng.

Tịch Tinh mở to mắt, có chút kinh ngạc, nhìn thấy nữ đang đứng bên cạnh mình, lòng càng kinh ngạc hơn.

Nữ tử này toàn thân vận tử y, nàng có dung mạo vô cùng thanh hàn mỹ lệ, khí chất cũng thần kỳ lãnh đạm. Nàng nửa điểm không cười, nhưng là Tịch Tinh vừa thấy nàng, liền cười.

“Viêm Tử Huy, quả nhiên là ngươi.”

Quả nhiên là hảo bằng hữu ở Dao Trì năm xưa, vì vài câu nói mà trở mặt với nàng, Dao Trì long nữ Viêm Tử Huy.

“Ngươi đúng là, ngày đó không nghe lời ta nói, quả nhiên là có kiếp số hôm nay!” Viêm Tử Huy nói: “Nếu không phải ta trộm huyết liên tử trong ao của Văn Thù đại sĩ giúp ngươi tái tạo thân thể, ngươi hiện tại sớm đã hồn phi phách tán, trôi dạt khắp đất trời, người có từng nghĩ nếu chuyện đó xảy ra, đời nay ai sẽ cùng ta phong thanh nói cười?”

Huyết liên tử … Tịch Tinh quay đầu nghĩ nghĩ … nguyên lai là nàng … ngày đó tại hàn đàm rơi xuống một giọt lệ, nguyên lai là Viêm Tử Huy …

Viêm Tử Huy thần sắc tuy rằng thanh hàn vô cùng, nhưng lòng dạ thật rất tốt. Ngày đó ở Dao Trì cùng nàng phẩy tay áo bỏ đi, không phải là vì chuyện thu dưỡng giao long tại hàn đàm đó sao?

“Đã khó xử cho ngươi – Tử Huy.” Tịch Tinh nhìn thấy hảo bằng hữu năm xưa, cảm khái vô hạn.”Ngàn năm đã trôi qua, nhân gian trải qua biết bao đời, ta gieo gió thì gặt bão, trách không được người khác. Tử Huy nay tới tìm ta, tất nhiên là có sự. Mà ta hiện giờ không phải người cũng chẳng phải tiên, sớm đã không còn chức trách, phải hay không sự tình liên quan đến thần ấn?”

“Đúng vậy.” Viêm Tử Huy chớp đôi đồng tử màu đỏ thanh lãnh: “Tân nhân đảm nhận trách nhiệm thủ hộ thần ấn đã xuất sinh, từ nay về sau chuyện của ngươi tái cùng Thiên đình không còn quan hệ, nhưng ở trên lệnh cho ta, trong vòng mười ngày thu lại thần ấn nội đan của ngươi, phòng ngừa vị trí thần ấn bị tiết lộ.”

“Vậy là …” Tịch Tinh chớp mắt, có một chuyện chậm rãi hiện ra.

“Suy đoán của ngươi e rằng sai.” Viêm Tử Huy nhàn nhạt nói: “Thân thể của ngươi hiện tại làm từ huyết liên tử, làm sao có thể không có nội đan? Một khi ta mang nội đan đi, ngươi liền một khắc lìa khỏi trần thế, ngươi nghĩ không có nội đan, thân thể đã bị vẩn đục của ngươi có thể tồn tại sao? Nó sẽ khô héo mà chết. Ngươi nghĩ những kẻ chấp chưởng hình luật với mớ tư tưởng lỗi thời kia đơn giản như vậy, thả ngươi tự do du đãng nhân gian? Mệnh lệnh lần này không phải xá, mà là giết không tha!”

Tịch Tinh lắp bắp kinh hãi, trong lòng trở nên trầm trọng.

Không phải người, không phải tiên, trên không thể ở Thiên đình, hạ không thể sống ở nhân gian, nhưng nàng không muốn cứ như vậy ly khai hắn…

“Ngươi vị tất phải bi quan quá sớm.” Cặp lãnh mâu của Viêm Tử Huy nhìn về phía ta: “Nam nhân đó nếu chân tâm yêu ngươi, có lẽ hắn sẽ có biện pháp giúp ngươi.”

“Chẳng lẽ muốn ta lấy nội đan của hắn? Hay phải ăn thịt uống máu hắn?”

“Thời điểm này rồi mà ngươi còn có tâm tư nói giỡn!” Viêm Tử Huy có chút cáu, nhưng có lẽ đang gấp nên nàng cũng bỏ qua cho ta : “Tuy rằng hiện tại kẻ thống trị Thủy Tộc không phải hắn, nhưng có lẽ hắn vẫn có năng lực biến người thành tộc nhân Thủy tộc. Chỉ là việc như vậy trước nay chưa có tiền lệ, chỉ là truyền thuyết mà thôi.”

Biến thành Thủy Tộc?

Nàng trợn mắt há mồm.

Nàng chưa hề nghĩ qua ….

“Ta phải đi đây. Mười ngày sau ta sẽ quay lại lấy trân châu trong người ngươi, nếu như ngươi nghĩ ta biến ngươi thành như vậy, không đưa cũng được.” Viêm Tử Huy xoay người, nhìn thấy Tịch Tinh, lập tức nghĩ đến điều gì: “Hoa này không phải ta tặng, là Vô Xá tặng. Hắn đã trở về thiên chức.”

“Vô Xá?”

“Hắn là là người của các lão nhân ở Vô Thượng sơn trang xếp xuống trần thế, vì bảo vệ thần ấn mà tới, hiện tại hắn đã hoàn thành chức trách, tự nhiên sẽ trở về nơi hắn thuộc về.” Viêm Tử Huy đạm đạm nói: “Nếu như ngươi thực sự có thể tránh khỏi kiếp nạn cuối cùng này, ta thực sẽ hâm mộ ngươi, không còn là tiên, tự do tự tại!”

“Tử Huy ….”

Nàng nhìn thấy thần sắc của tử y nữ tử mang theo phiền muộn, vì sao thì nàng cũng không lý giải được, đột nhiên một lực đạo đẩy lên thân thể nàng.

“Tịch Tinh!”

Nàng đột nhiên mở to mắt, cũng nhìn thấy chính mình vẫn đang nằm dưới gốc đại thụ.

Ánh thái dương bị bóng người bao phủ, còn bóng dáng Viêm Tử Huy giờ đã biến mất nơi nao?

Vọng Nguyệt kêu nàng, thần tình trong hơi ngưng trọng. Hắn thấy nàng dưới tàng cây ngủ, xa xa liền bước tới đây kêu nàng, sợ nàng cứ vậy sẽ cảm lạnh, nhưng lại cảm thấy có khí tức cổ quái xung quanh, kêu nàng vài tiếng cũng không thấy trả lời, hiển nhiên là có cao nhân mang nàng ly hồn.

Khí thế rét lạnh như thế, đến tột cùng là ai?

Vọng Nguyệt chớp chớp đôi đồng tử, nhìn thấy Tịch Tinh cũng mang một thần tình cổ quái.

Tịch Tinh hồ đồ, còn cho rằng chỉ là một giấc mộng, nhưng nhất thấy trong bàn tay mình vẫn còn ôm lấy một bó hoa tươi, nguyên lai không phải mộng.

“Nguyệt, ta vừa ngủ sao?” Nàng ở trong vòng tay hắn, đứng dậy, thần sắc mê ly.

“Không nên ở chỗ này ngủ, ngươi sẽ cảm lạnh.” Hắn mơ hồ than nhẹ một tiếng, một bên đáp lời nàng, một bên nhìn bó hoa trong tay nàng.

Thứ này đâu phải loại hoa tầm thường? Hắn nhận thức được loại hoa này, chẳng phải là hoa trong vườn, càng không phải là giống nhau sinh trưởng nơi nhân gian, hoa này chỉ có ở thiên giới, nơi Bồng Lai thiên trượng, thứ hoa này vì sao lại ở đây?

Quả nhiên là …. việc không nên đến đã đến . Chỉ là nàng không nói ra.

Hắn ẩn tàng nỗi lòng, nhìn nàng, nói: “Hoa này thật đẹp, là ai tặng vậy?”

Nàng chợt hóa đá, nghĩ đến sự việc vừa rồi, không biết phải mở miệng nói sao cho phải, chỉ nói: “Ta nguyên bản quốc sắc thiên tư, có người tặng hoa cũng không có gì kỳ quái.”

Biết nàng có tâm tránh né, hắn cũng không hỏi, im lặng không nói, chỉ ôn đạm như thường: “Ngươi cũng nên nghỉ ngơi rồi, chúng ta về phòng, có được không?”

Nàng gật đầu, hắn lập tức ôm nàng nâng lên, một thoáng nàng liền nằm trước ngực hắn, khiến nàng không khỏi kinh hô, Tử Sơ xa xa nhìn thấy, Tịch Tinh nhất thời đỏ mặt, nói: “Ta có tay có chân, bỏ ta xuống, ta tự đi được!”

“Chính là ngươi không chịu mang hài, như thế sẽ bị lạnh.”

Hắn ôn đốn cười, ôm nàng trở về phòng, nàng thật sự rất nhẹ, không bất kỳ sức lực nào, lại cố chấp ở trong lòng hắn không an phận.

Ánh mặt trời chiếu lên bóng dáng Vọng Nguyệt, chỉ là trong lòng hắn, tâm tư đã không còn nhẹ nhàng.

Làm sau trong thời gian ngắn ngủi mười ngày, có thể luyện ra một viên nội đan thay thế cho viên nội đan nghìn năm tu luyện của mình?

Tịch Tinh vùi đầu khổ nghĩ, trong thư phòng Vọng Nguyệt sơn trang, nàng cơ hồ chôn mình giữa một biển sách lên đến hàng vạn quyển.

Có hơn một ngàn loại giả đan, tuy nhiên yêu cầu không phải thuần máu tiên, cũng thuần máu ma, những thứ này vốn không thể dùng cho loại yêu vật thông thường. Nhưng là loại mệnh đan nàng đang cần, là lớn hay nhỏ, có thể trung hòa với chất dinh dưỡng của cơ thể làm bằng huyết liên tử hay không, thật sự không phải là điều kiện mà loại mệnh đan thông thường có thể đáp ứng.

Nàng đầu đau muốn nứt, thập phần phiền não.

Nếu cuối cùng vẫn là phải dựa vào nội đan của hắn, nàng sợ mình thà chết còn hơn. Việc này ngay cả nghĩ nàng cũng không dám.

Nhưng là, truyền thuyết Thủy Tộc có thể đem người ngoại tộc biến thành Thủy Tộc, cũng là rất không thỏa đáng. Vạn nhất chỉ là truyền thuyết, nàng biết phải làm sao?

Hiện tại vẫn còn một vấn đề nhức đầu khác, nàng phải mở lời với hắn như thế nào đây?

Nàng thực rất phiền não.

Có người nhẹ nhàng đẩy cửa, là Bác Nhã. Vốn tới sơn trang rất lâu, những lúc thanh tĩnh vô sự nàng thường đến đây lấy sách đọc, nhìn thấy thư phòng một mảng loạn thất bát tao, nàng chỉ có thể đứng đó ngẩn người.

“Tịch Tinh?”

Tịch Tinh quay đầu, thấy Bác Nhã, bàn tay liền vững vàng đem số thư tịch về nội đan vô thanh vô tức thả về giá sách. Cười nói: “A Nhã, là ngươi.”

Hai người các nàng, luận tuổi tác, thật sự không biết ai đại ai tiểu, nhưng nói chuyện lại vô cùng hợp ý, nhất kiến như cố (vừa gặp như đã quen). Bác Nhã vốn đối Vọng Nguyệt một lòng say mê, nhưng khi biết rõ sự tình năm đó, chỉ cảm thấy ai thán một hồi, liền nghĩ thông suốt, hiện nay nhìn thấy chân nhân, cũng thập phần cảm tình, dĩ nhiên là nhất kiến như cố, thân thành bằng hữu.

“Đang đọc sách sao? Vọng Nguyệt đang tìm ngươi.” Bác Nhã tiến lên, đỡ Tịch Tinh bước xuống khỏi giá sách, “Hôm nay chúng ta muốn hồi Thủy Tộc Nhất Sắc Sa Lan, Hồng Diệp đang giúp ngươi chuẩn bị mọi việc.”

“Ta cũng đi??” Đồng tử Tịch Tinh tràn đầy kinh ngạc.

Nhất Sắc Sa Lan là cố hương của Thủy Tộc, nghe nói nơi đó nằm ngang cùng Bồng Lai tiên cảnh, thời trẻ nàng đã nghe nói qua, nhưng lúc đó thân mang chức trách, vô pháp trốn đến đó chơi đùa, cũng bởi vì Thủy Tộc cùng Thần tộc luôn luôn tránh giao phong, nước sông không phạm nước giếng, nhưng hôm nay có thể đi rồi, nàng lại chẳng có cách nào vui vẻ.

“Chúng ta sẽ đi vào buổi chiều, Vọng Nguyệt rất lâu rồi chưa hồi cố hương, lần này vừa đi, trên dưới Thủy Tộc đều rất cao hứng.” Bác Nhã mỉm cười căng cả miệng: “Ngươi có thể không biết rõ, Vọng Nguyệt nhân khí rất cao, trong tộc không thiếu nữ tử đối hắn thập phần kính yêu, chính là hắn vẫn luôn đơn phương thích ngươi. Mang ngươi trở về, đại gia nhất định hết sức kinh ngạc.”

Tịch Tinh thẹn đến đỏ mặt, thản nhiên nói: “Ta hiện tại không phải yêu không phải ma, thân phận như thế, đi cùng hắn đi tất nhiên khiến người khác không vui.”

Bác Nhã kinh ngạc, trong lòng thầm nữ tử này tâm tư tinh tế, lại lo nghĩ chu đáo, dù sao năm xưa nàng chính là thủ sơn vu nữ, chẳng phải loại nữ tử tầm thường đầu óc mơ màng, Vọng Nguyệt thích nàng, thật sự là có lý do, nghĩ tới đó Bác Nhã liền nói: “Tịch Tinh quá lo lắng, Thủy Tộc cùng Thần tộc đã ngàn năm không phạm, sự tình không có nghiêm trọng như ngươi tưởng tượng. Ngươi khả biết rõ, vì sao Vọng Nguyệt ngàn năm không hồi cố hương? Bởi vì hắn tại nhân gian chờ ngươi, tìm ngươi, hiện tại đã tìm được ngươi, tự nhiên liền muốn mang ngươi hồi hương, cho tộc nhân được nhìn thấy, nữ tử mà hắn thích là người như thế nào. Được yêu đến vậy, Tịch Tinh, vì sao ngươi còn tự ti?”

Tịch Tinh nghe Bác Nhã nói chuyện, chan chứa ai thán,

“Bác Nhã, Thủy Tộc các ngươi, có từng có ngoại tộc nhân?” nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Bác Nhã tựa như không chút đếm xỉa.

Đột nhiên có có câu hỏi, Bác Nhã trong lòng nghi ngờ, chính là lại tiếp tục đáp: “Thủy Tộc hòa Thần tộc một dạng, cấm chỉ thông hôn cùng ngoại tộc. Nếu như thông hôn, hình như phải được tộc trưởng cho phép, trải qua nghi thức mới có thể.”

“Nghi thức?”

Bác Nhã gật đầu: “Chỉ là hình thức thông hôn từ lâu đã bị đồng tộc gạt bỏ, hơn nữa năm gần đây Thủy Tộc vẫn ở tại Nhất Sắc Sa Lan, chưa từng cùng ngoại tộc lui tới, cho nên còn không có tiền lệ như vậy, về phần nghi thức là cái gì, ta cũng không biết rõ. Tịch Tinh, ngươi hỏi cái này để làm gì? Nếu như hòa Vọng Nguyệt kết hôn, vốn không cần phiền toái như vậy. Hắn luôn luôn tự do tự tại, ngươi lo lắng nhiều như vậy làm cái gì?”

“Chỉ là hỏi một chút, hiếu kỳ thôi. Ta vẫn chưa nghĩ đến chuyện phải kết hôn đâu.”

Tịch Tinh không để lại dấu vết, mỉm cười.

Tìm không được phương pháp cứu bản thân, chuyện kết hôn cũng chỉ như một giấc mộng của riêng nàng mà thôi.

“Vọng Nguyệt mà nghe, nhất định rất chật vật.” Bác Nhã cười, than nhỏ. “Hắn chờ ngươi ngàn năm, lần này hồi hương, tất nhiên vì việc này. Tịch Tinh, ngươi chẳng lẽ chưa từng nghĩ về tương lai sau này?”

Về sau?

Tịch Tinh nhìn thấy Bác Nhã.

Không biết phải làm gì.

Nguyên lai hắn hồi hương là vì muốn quyết định cho tương lai của hắn và nàng, nhưng nàng lại muốn liều mạng nghĩ cho hiện tại. Làm sao không phiền não?

Nàng là tất cả của hắn …. nàng làm sao còn không hiểu.

Chỉ là hiện tại, chỉ là cho tới bây giờ, nàng làm sao để ứng phó được vấn đề trước mắt này đây?

Nàng tức giận chính mình, chỉ toàn đem đến bất an cho hắn. Ngay cả một tâm nguyện cũng không nhượng hắn an ổn hoàn thành.

“Bác Nhã, ta thực hâm mộ ngươi.” Nàng đột nhiên thở dài, đem sách trong tay ném mạnh về phía bên cạnh,

Phải hay không nếu như xuất thân Thủy Tộc, liền có thể hợp tình hợp lý cùng một chỗ?

Nếu như, nếu như trước giờ chưa từng có hai chữ “Nếu như …”

Ngàn năm đọa phàm trần, tâm tư vô pháp tự tại.

Khuynh Lan có chuyện, không thể cùng mọi người hồi cố hương.

Hắn đến đây là để đưa một thứ cho Vọng Nguyệt.

Hai nam nhân ở trong vườn hoa, Khuynh Lan đem một viên trân châu giao cho Vọng Nguyệt.

Đây chính là thứ một ngàn năm trước, Tịch Tinh bởi vì Lô Trạm đột kích, đem nó giao cho Vọng Nguyệt. Ngàn năm qua, Vọng Nguyệt vẫn bảo tồn vật này. Mãi đến buổi tối của mười tám năm trước, Tịch Tinh muốn giết Vô Ưu, hắn mới biết rõ trong viên trân châu này ẩn tàng một bí mật.

Vì vậy ngay ngày hôm sau, cũng là một ngày trước ngày ly nguyệt tế, hắn đem trân châu giao cho Khuynh Lan, Khuynh Lan quả nhiên tuân thủ ước định, đem thần ấn mở ra, làm những việc hắn muốn làm, sau đó cả hai liền niêm phong thần ấn đem cất vào kho, mà viên trân châu lúc đó dùng để gia tăng lực lượng, nay Khuynh Lan trả lại.

“Hiện tại vu nữ Tịch Tinh thân đã không tại lục đạo, cùng huynh hồi Nhất Sắc Sa Lan, nếu như tộc nhân truy cứu muốn làm khó nàng, chí ít vật này có thể giúp huynh thoát khỏi cảnh tâm thần không yên, từng phút từng giây cũng không dám rời khỏi nàng.” Khuynh Lan nói: “Trưởng lão cổ hủ, nếu muốn bọn họ tiếp thu, sợ rằng rất khó.”

Vọng Nguyệt thu hồi viên trân châu, Khuynh Lan nghĩ rất chu đáo, “Mang nàng hồi cố hương ta có lý do khác, ta nghe nói Sa Linh đã tỉnh lại, ta muốn đem nàng đến chỗ Sa Linh để khám qua thân thể, có một việc vẫn khiến ta rất không yên tâm.”

Sa Linh là dị tộc nhân mà ngàn năm trước từ nơi xa đến ở Thủy Tộc, không ai biết rõ nàng từ đâu tới đây, nhưng nàng đối với y lý thông hiểu cao thâm, trong thời gian ngàn năm trụ ở Thủy tộc, đã giúp ba người chữa khỏi bệnh nan y, chỉ là sau đó lại lâm vào ngủ say. Nhưng tại Thủy Tộc nàng có danh dự rất cao, nhận được sự kính yêu của Thủy Tộc. Thời gian nàng ngủ say, cũng luôn nhận được sự bảo hộ của Thủy Tộc.

“Tịch Tinh vu nữ hiện tại là tái tạo thân thể, nhưng nếu ngươi không thể xác định rõ tình trạng của nàng, vẫn là rất nguy hiểm.” Khuynh Lan đem tâm tư của Vọng Nguyệt nói ra: “Cũng hảo. Mang nàng hồi Thủy Tộc, cứ mặc kệ mấy lão già cổ hũ kia, đại ca cũng rất nhớ huynh, lần này nghe nói huynh tìm được chánh chủ, huynh mà không về, đại ca nhất định cũng sẽ tìm tới.”

Vọng Nguyệt gật đầu, nói tạm biệt Khuynh Lan, xoay người hướng nội viện bước đi. Nhìn thấy Bác Nhã từ phía xa bước về hướng hắn: “Tịch Tinh đang ở thư phòng.”

Thư phòng?

Này thực là kỳ quái.

“Nàng xem sách gì?” Hắn hỏi.

Bác Nhã lắc đầu, nói không rõ ràng. Lại nói: “Đã nói với nàng ấy chuyện khởi hành, giờ có lẽ đã đi chuẩn bị. Chỉ là với tính tình của Tịch Tinh, nàng quả thực suy nghĩ rất nhiều, tuy rằng bề ngoài khó mà suy đoán, nhưng ta xác định nội tâm nàng có chút bất an.”

“Ân?”

“Có lẽ băn khoăn về thân phận của ngươi.” Bác Nhã ngụ ý nói: “Nàng đột nhiên hỏi ta, Thủy Tộc khả có cùng ngoại tộc thông hôn không, xem ra vẫn là có chút lo âu.”

“Ngươi nói như thế nào?” Hắn hỏi tiếp.

“Ta làm thế nào biết được?” Bác Nhã mỉm cười: “Ngày đó ta cho rằng, chính mình chỉ có thể gả cho ngươi. Hiện nay ngươi đã nàng, vốn là nên đừng để nàng phải quá lo lắng mới phải.”

Hắn mỉm cười, khẽ gật đầu. Nói cảm tạ, hướng thư phòng tìm kiếm, lại nghĩ không ra vì sao Tịch Tinh đột nhiên hỏi về vấn đề này. Nữ tử này luôn luôn thông minh cố chấp, nếu như có đại sự, nàng tất không cùng ngoại nhân thương lượng, chỉ tự mình suy nghĩ tìm đường giải quyết, hiện nay hắn đã thăm dò tính tình, nàng, sẽ không tiếp tục đặt câu hỏi, chỉ tùy mặt gửi lời, nhất định có manh mối.

Thư phòng vô động tĩnh, không có khí tức của nàng, chắc hẳn đã rời đi.

Vọng Nguyệt đi đến cạnh cửa, lại trở về, suy nghĩ một chút, lại mở cửa bước vào thư phòng.

Trong phòng không có người, sách cũng chỉnh tề xếp trên giá đỡ. Hắn chỉ bước về phía giá đỡ, tinh tường xem xét thư quyển nào có xê dịch. Rốt cục phát hiện một chút vết tích.

Rút ra một quyển sách, trang sách đã có người đánh dấu, là một đoạn chuyện:

“Văn Thù thiên tôn năm xưa phổ độ chúng sinh, hóa thân thành phàm thai, thụ nhân gian ngàn kiếp, thân thể sinh ra từ Thiên sơn ngọc trì, đến khi máu tươi tan hết, nháy mắt thấu đạo, ánh sáng trên đường Bồng Lai, Thiên sơn ngọc trì bốn mươi chín ngày, máu tươi hóa thành một bông hoa, gọi là huyết liên tử, trong suốt vô ngần, không nhiễm phàm rục, là Thiên sơn trấn sơn bảo vật, yêu vật không được phép nhìn trộm.”

Đôi mắt xanh lục của hắn nhìn chằm chằm quyển sách thật lâu.

Đoạn chuyện nãy đã nói lên hết thảy những câu nói hắn giấu giếm trong lòng, nhất thời tâm tư hắn như sụp đổ.

Có lẽ ở trong lòng hắn, sớm đã có đáp án.

Hắn khép lại thư quyển, bỏ lại vào giá sách, nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa. Cửa thư phòng tự nhiên vô thanh vô tức đóng lại.

iên trân châu trong suốt được đặt vào lòng bàn tay Tịch Tinh, trân châu tản ra hào quang nhàn nhạt, thập phần ôn hòa.

Xe ngựa hướng đỉnh lam hồ thẳng tiến, đến bên hồ, thông quá đường tắt trên nước liền có thể tìm đến cửa vào Nhất Sắc Sa Lan. Xe ngựa lung la lung lay, Tịch Tinh quả nhiên là say xe, mơ màng dựa vào lồng ngực Vọng Nguyệt. Chỉ là hiện tại hắn đột nhiên đem nội đan đưa cho nàng, nàng dĩ nhiên không thể nào ngủ được.

“Vì sao lại đưa cho ta?”

Nàng thấp thỏm lo âu, hắn vì sao lúc này lại đưa nàng? Nàng giương mắt nhìn hắn, những vẫn là không thể tìm ra bất kỳ gợn sóng nào trong đôi mắt sâu thẳm đó.

“Thủy Tộc quá lớn, ta sợ bản thân không có cách nào ở bên ngươi từng phút từng giây, bảo hộ ngươi. Ngươi mang theo nó dù sao vẫn tốt hơn. Cũng xem như vật hồi nguyên chủ.” Hắn cắt ngang ánh mắt dò xét không ngừng của nàng, khẽ vuốt ấn đường nàng, nghi ngờ nàng thế nào lại bị say xe?

Mồ hôi lạnh ướt đẫm trán nàng, “Nguyệt, ngươi mang ta hồi Thủy Tộc, cứ phải hay không …. là nghĩ cho tương lai?”

“Ngươi lo lắng sao, vì sao ngươi lại lo lắng?” Đôi môi mỏng của hắn hé mở, hỏi ngược lại nàng.

Nàng hơi sững người nhìn hắn: “Ta từ khi tỉnh lại, tự biết thân không tại lục đạo. Thân thể như thế này làm sao có thể cùng ngươi tính chuyện chung thân?”

Nhãn tình của hắn mang một sắc xanh không thấy đáy, vươn tay ôm lấy eo nàng, hắn nói: “Thủy Tộc chúng ta trời sinh có tuổi thọ dài lâu đến vô hạn, có lẽ đối với cô độc, thời gian dài lâu đó trở thành một sự hoang phí vô nghĩa. Nếu cuộc sống đã không có ý nghĩa, sinh mệnh liệu có còn đáng trân quý? Có thể hứa hẹn hay không, ta tự đã có quyết định. Chỉ là, ngươi nhất định phải ở bên cạnh ta.”

Nàng hơi kinh ngạc, nàng đã rõ hắn là một kẻ cố chấp. Chỉ là nắm lấy trân châu trong tay, bộ dạng của nàng lúc này chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ kinh sợ, bất an.

“Tịch Tinh, ngươi có tâm sự đúng không?”

Hắn biết rõ còn cố hỏi.

“Nhất Sắc Sa Lan phải hay không là một nơi xinh đẹp?”

Nàng giương mắt hỏi hắn.

Hắn biết rõ nàng có việc đang giấu diếm, nhưng trong mắt không lộ chút vết tích, chỉ đạm đạm nói: “Ta mang ngươi về nhà là để tiêu trừ phiền não của ngươi. Có lẽ trong tương lai không xa, ta sẽ có thể khiến ngươi toàn tâm toàn ý tín nhiệm ta.”

Tịch Tinh chợt ngẩn người giây lát, lời nói vừa nãy của nam nhân này cũng không phải lời ngon tiếng ngọt như đường mật bên tai, nhưng cớ sao lại khiến đôi mắt nàng có chút đỏ.

Có lẽ, hắn đã minh bạch điều gì đó. Chỉ là hắn đồng tình nàng, cái gì cũng không hỏi. Có hay không là như vậy?

Hắn thật sự đối lập hoàn toàn với trước kia.

Từ lúc nào, hắn đã biến thành một người ôn nhu như vậy? Phải hay không là vì nàng mà hắn phát sinh ra biến đổi to lớn đến nhường vậy.

“Thực xin lỗi, hiện tại ta không thể nói.” Nàng dùng đôi mắt đả ửng đỏ nhìn hắn.

Hắn có chút bất lực, chỉ thở dài thật khẽ, “Nàng cứ nghĩ kỹ rồi nói cũng được.”

Hắn úi người, hôn nàng.

“Tịch Tinh.”

“Ân?” Nàng mơ hồ nhìn hắn, bị hắn hôn đến choáng váng trong vui sướng.

“Ngươi không chuyên tâm. Lúc được hôn phải nhắm mắt lại mới đúng.” Hắn khẽ thở dài.

Thiên hạ đệ nhất Hoàng Minh Nguyệt, chỉ vì mong muốn có thể nắm bắt lấy nữ tử này, chuyện khó khăn thế nào cũng nguyện ý

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: