C93
"Vậy em nói cho anh biết, em kết hôn với ai!" Nguyễn Hải không thể tin được tất cả những chuyện này, không ngừng truy hỏi.
Lương Linh thu hết vẻ mặt của Đỗ Hà vào mắt, nhẹ nhàng nắm tay nàng nói: "Lần gặp mặt này, hãy để cho anh ta hoàn toàn hết hy vọng."
Thật ra Lương Linh sớm đã có ý định này, cô muốn giúp Đỗ Hà xử lý triệt để người đó.
"Tôi sẽ bảo Ngọc Thảo liên lạc với anh." Đỗ Hà nói xong, cúp điện thoại, xoay người nói với Lương Linh: "Thật ra cũng không cần..."
Cô nắm tay nàng hơi chặt, trong con ngươi màu đen lóe lên tia sáng: "Em có biết, lúc chị nghe những lời của anh ta nói thì trong lòng chị cảm thấy như thế nào không? Đỗ Hà, chị có thể bảo vệ em."
Ngọc Thảo thấy bầu không khí như vậy, lặng lẽ rời đi.
Đỗ Hà cảm động gật đầu, tiến lên ôm lấy cô, nói ra suy nghĩ của mình: "Linh, em chỉ là không muốn chị vì những chuyện này mà lo lắng."
Khóe miệng cô nhếch lên, ôm chặt Đỗ Hà: "Em có thể không biết, một người có thể bảo vệ được người phụ nữ của mình vào lúc này, đối với người đó mà nói là một loại chắc chắn."
Đỗ Hà ở trong ngực cô ngẩng đầu lên, cả hai đều thấy sự tín nhiệm trong mắt đối phương.
...
Trên xe.
Đỗ Hà luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Trợ lý gọi điện thoại đến nói đã đưa Nguyễn Hải đến nhà hàng.
Lương Linh mở miệng nói: "Đưa anh ta vào trước đi."
Cô sẽ không vì một Nguyễn Hải mà gióng trống khua chiêng, đây chẳng qua là một nhà hàng cô và Đỗ Hà thường đến mà thôi.
Xe dừng trước cửa nhà hàng, vị trí vừa đúng lúc Nguyễn Hải ngồi, có thể nhìn thấy.
Người phụ nữ từng ở bên cạnh anh, lúc này đang ưu nhã bước xuống xe, vẻ mặt vốn dĩ bình tĩnh nhưng khi đối diện với người phụ nữ bên cạnh nàng thì lại lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Ghen tỵ cùng tức giận tràn ngập trong đầu Nguyễn Hải. Anh ta lại là thua dưới tay một người phụ nữ vậy mà Đỗ Hà lại kết hôn với một người phụ nữ chẵn lẽ anh ta lại thua như vậy.
Ở góc độ này anh ta không nhìn thấy được khuôn mặt của Lương Linh, nhưng lại nhìn thấy được vóc dáng của đối phương, anh ta khẽ nhíu mày, chắc chắn Đỗ Hà chân đạp hai thuyền trong lúc hai người họ quen nhau.
"Thật hèn hạ..." Anh ta nhỏ giọng nói, ngồi thẳng trên ghế, nhìn quanh nhà hàng này, khinh thường hừ một tiếng: "Đồ ăn chỗ các người thật quá tệ, cũng không có ai đến."
Người phục vụ đứng bên cạnh anh, nghe được lời này, lịch sử trả lời: "Ngài nhầm rồi, hôm nay cô Lương đã bao cả nhà hàng này."
Nguyễn Hải sửng sốt một chút, nhà hàng này mà một lần bao thì phải tốn bao nhiêu tiền!
"À, để khoe khoang với tôi mà thật sự phải lỗ vốn rồi." Anh ta càng tò mò hơn đối phương rốt cuộc là ai!
Phục vụ cũng không giải thích với anh ta nữa.
Nguyễn Hải nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt chậm rãi dừng trên người của Đỗ Hà và Lương Linh.
"Em..."
Nguyễn Hải ngây người nhìn, làm sao có thể!
Làm sao có thể chứ!
Lương Linh, Giám đốc của tập đoàn Đại Thiên, lại là chồng của Đỗ Hà!
Nếu như không phải, thì tại sao nàng lại bước xuống từ trên xe của Lương Linh được, hơn nữa lại ôm lấy cánh tay của Lương Linh, như vậy đương nhiên là... Nguyễn Hải cúi thấp đầu xuống, anh ta đột nhiên nghĩ đến nhưng lời hàm hồ của mình lúc sáng.
Khoảng cách của Nguyễn Hải và Lương Linh không chỉ là một chút, đối phương chỉ cần động ngón tay là có thể nghiền nát anh ta rồi, trong ánh mắt khiếp sợ của Nguyễn Hải thì Đỗ Hà và Lương Linh cùng nhau ngồi xuống.
Nguyễn Hải run rẩy cúi thấp đầu, căn bản không dám nhìn bọn họ.
Lương Linh nói với phục vụ: "Đem đồ ăn lên đi."
"Dạ, Lương tổng."
Lương Linh thâm tình nhìn Đỗ Hà, nắm chặt tay nàng.
Sau đó quay đầu nhìn Nguyễn Hải đối diện, đôi mắt lạnh lùng như phun ra tia lạnh lẽo: "Nghe nói anh đây rất tò mò về tôi."
Trong lòng Nguyễn Hải hồi hộp một trận, rất muốn thu hồi những lời anh ta đã từng nói trước đây.
Đối với người có thân phận có địa vị như vậy ở trước mặt mình, thì suy nghĩ và cách làm của anh ta thấp kém như hạt bụi.
Người như vậy thế mà lại cưới Đỗ Hà!
Không, đây chắc chắn không phải sự thật! Anh ta có phải là đang nằm mơ không!
Nguyễn Hải khẩn trương ngồi thẳng lưng, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống trên trán, anh ta không có cách nào nhìn thẳng Lương Linh phía đối diện, càng không thể nào ngồi cùng bàn ăn cơm với hai vợ chồng bọn họ.
"Tôi... không có... tôi còn có việc, đi trước."
Nguyễn Hải hoảng hốt kéo ghế ra, muốn rời đi.
"Mới như vậy đã đi rồi?" Môi mỏng của Lương Linh khẽ nhếch lên, ánh mắt sắc nhọn nhìn thẳng Nguyễn Hải.
Phục vụ vốn dĩ cung kính đứng bên cạnh lập tức ngăn lại Nguyễn Hải.
Người mà cô muốn gặp là Nguyễn Hải, bây giờ muốn chạy, cũng không dễ như vậy.
"Anh Nguyễn luôn tò mò về tôi như vậy, còn chưa nói câu nào đã đi, có phải là hơi gấp gáp rồi không?" Lương Linh nói có hàm ý, thâm trầm liếc nhìn Nguyễn Hải.
"Tôi..." Tim Nguyễn Hải đập loạn không ngừng. trong lòng thầm hối hận vì những hành động của bản thân, lập tức nói lời xin lỗi với Lương Linh: "Xin lỗi, Giám đốc Lương, tôi thật sự không biết cô và Đỗ Hà là... thật xin lỗi, tôi lập tức tìm phóng viên, tôi sẽ làm chứng giúp Đỗ Hà! Cô ấy tuyệt đối sẽ không có bất kì quan hệ gì với Dương Gia Cữu nữa!"
Anh ta cho rằng có thể dùng cách này để có thể cứu vớt lại danh dự của anh ta.
Nhưng trả lời anh ta là một đôi mắt lạnh lùng và đầy sự coi thường của Lương Linh: "Không cần, những việc này tôi sẽ xử lý tốt."
Nếu như không phải vì Đỗ Hà, thì một nhân vật nhỏ bé như Nguyễn Hải làm sao có cơ hội có thể ngồi cùng bàn dùng cơm với Lương Linh được.
Sự việc đã phát triển đến mức này, chỉ là Đỗ Hà không hy vọng Lương Linh ra mặt thay nàng, thử hỏi, nếu như công khai quan hệ hôn nhân của bọn họ thì có nhà truyền thông nào còn dám đưa tin.
Những lời này đạp nát sự tự tin của Nguyễn Hải, ở trước mặt Lương Linh, anh ta không có tài cán gì cả, thậm chí là không biết gì cả.
Nguyễn Hải nuốt một ngụm nước bọt, anh ta nhìn Lương Linh, trong lòng cảm thấy rất tồi tệ, chẳng lẽ Lương Linh đồng ý gặp mặt anh ta là chỉ để làm nhục anh thôi thôi?
"Giám đốc Lương, vậy cô... muốn tôi làm như thế nào?" Nguyễn Hải run rẩy hỏi.
Lương Linh không trả lời, mà là đem quyết định giao cho Đỗ Hà, lúc cô nhìn về phía Đỗ Hà, ánh mắt đặc biệt dịu dàng.
Trong nháy mắt, Nguyễn Hải cuối cùng cũng hiểu rõ, Lương Linh muốn thay Đỗ Hà trả thù, muốn nhìn xem bộ dạng của anh ta nhếch nhác như thế nào.
Nhưng Lương Linh sẽ thật sự thích Đỗ Hà hay sao?
Nguyễn Hải nghĩ, sở dĩ Lương Linh cưng chìu Đỗ Hà như vậy là bởi vì nàng xinh đẹp trẻ tuổi, đợi nàng già rồi, hoặc là Lương Linh chơi chán rồi thì sẽ đối xử với nàng như vậy nữa sao?
Anh ta cho rằng Lương Linh sở dĩ hôm nay ra mặt, chắc chắn là do Đỗ Hà cầu xin cô.
Ai chẳng phải là có mới nới cũ, giữa bọn họ chắc cũng không có tình cảm gì.
Đỗ Hà chỉ liếc mắt nhìn, cũng có thể đoán được suy nghĩ của Nguyễn Hải, nhưng nàng cũng không cần phải giải thích với anh ta cái gì.
"Đỗ Hà, cô nói đi, cô muốn tôi làm như thế nào... thật không nghĩ đến, cô sẽ dùng thủ đoạn này." Nguyễn Hải lập tức trở nên phách lối.
"Tôi không cần anh làm bất cứ gì cả, bởi vì, giữa chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa." Đỗ Hà nhìn Lương Linh, chậm rãi mở miệng: "Tôi chỉ là không muốn để chồng tôi lo lắng thôi."
"Ha, hai người thật sự đã kết hôn rồi? Vì sao bên ngoài không có chút tin tức nào."
Nguyễn Hải đắc ý cười: "Tôi đoán là cô đang lừa tôi."
"Ngày 19 tháng 7, chúng tôi lãnh giấy chứng nhận ở Uỷ ban rồi." Đỗ Hà nói với anh ta.
Nguyễn Hải chợt nghĩ đến cái gì, trong mắt chậm rãi trở nên trống rỗng, thậm chí có chút khiếp sợ.
Ngày đó là ngày anh ta hẹn Đỗ Hà đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn, nhưng bởi vì trước ngày hội độc thân một ngày anh ta cũng hẹn với Dương Vũ, hai người bọn họ còn triền Linh dây dưa ở trong căn hộ của Đỗ Hà, sau đó, anh ta còn bảo Đỗ Hà đi thử giọng thay cho Dương Vũ.
Ký ức giống như thủy triều mãnh liệt mà tới, hoàn toàn bao phủ Nguyễn Hải.
"Không thể nào, nếu như cô nói như vậy, vì sao cô không để..."
"Không để Linh thay tôi ra mặt?" Đỗ Hà hỏi ngược lại anh ta, cảm thấy vấn đề này rất buồn cười: "Tôi không hy vọng Linh sẽ để ý đến loại người tiểu nhân như anh."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro