Cô vợ bất đắc dĩ - Chung một nhà p3

Cô ngập ngừng hỏi "ai kia":

_Tui mở của sổ được không???

Vẫn cái thái độ lạnh lùng đó anh không thèm trả lời mà đưa tay nhấn vô nút hạ kính xe. Cô lẩm bẩm nhưng cô tình để anh nghe thấy:

_Người đâu mà tiết kiệm lời nói thế không biết!! rồi nhìn qua hai bên đường. Gió thổi làm tóc cô bay phấp phới nhưng cô lại cảm thấy rất thoái mái dễ chịu. Có lẽ cô thích những gì gắn liền với thiên nhiên. Cô hỏi bâng quơ:

_Đi với chị ấy sao về sớm vậy???

Anh quay sang nhìn cô đầy ngạc nhiên:

_Sao cô biết????

Chợt nhận ra mình vừa hỏi một câu bị "hớ" sợ anh biết cô làm ở đấy nên cô nhanh chóng chuyển đề tài sang chuyện khác:

_À, có gì đâu. Mình đi in thiệp ở đâu vậy anh??

Nhưng mà "ai kia" có chịu buông tha cho cô đâu. Anh tấp xe vào bên đường nhìn cô hỏi:

_Sao cô biết???

Lúc này cô thấy tim mình đập thình thịch như muốn nhảy tung ra khỏi lồng ngực. Cố gắng giữ vẻ bình tĩnh còn sót lại nhe răng ra cười với anh:

_Thì...thì...tôi đoán ấy mà!!!

Anh nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ nhưng lại không hỏi thêm gì mà nhấn ga vọt đi. Còn cô thì thở phào nhẹ nhõm: _Xém tí nữa là bị lộ rồi mà sao mình lại sợ anh ta biết vậy chòi??

Anh đột nhiên nói:

_Thắt dây an toàn vào!!!

Cô vội quay qua tìm cái sợi được gọi là dây an toàn để thắt vào nhưng:

_Ủa nó đâu rồi ta??? vừa nói cô vừa quay hết bên này tới bên kia tìm tìm kím kím.

Ai kia lại tấp xe vào lề mà chồm qua kéo dây dùm cô. Cô ngồi im thin thít không dám cựa quậy khi vừa thấy ai kia chồm qua. Mặt anh đưa gần sát mắt cô rồi nhìn cô chằm chằm thì cô lại thấy tim mình lại đập rất mạnh và nhanh. Tay cô bấu chặt xuống ghế mím môi lại. Rồi đột ngột "ai kia" phán một câu xanh rờn:

_Làm gì mà cô căng thẳng thế!!!

_Tại...tại anh!!!

Câu nói cô vừa thốt ra khiến cô ngỡ ngàng bịt miệng lại không kịp. Cô không ngờ ngay cái lúc thế này cái miệng cô lại phản bội cô ghê gớm như thế. Cô nuốt nước miếng cái ực nhưng lại cảm thấy như không trôi. Cô ước gì lúc này cái cửa xe mà mở ra thì cô sẽ phóng thẳng xuống mà không cần phải suy nghĩ gì hết.

Khóe miệng "ai kia" nhếch lên thành một nụ cười khiến cô khó lòng nhìn thấy. Anh lại áp gần sát mặt vào mặt cô. Môi anh như muốn chạm vào môi cô. Cô mím môi mình thật chặt rồi nhắm mắt lại. Lúc này cô không thể suy nghĩ thêm được gì đầu óc cô quay cuồng tim thì đập như muốn nổ tung. Có lẽ như cô đang mong chờ nụ hôn của "ai kia" thì phải.

_Á đau!!!

Cô hét lên khi bất chợt nhận cái búng của anh vào ngay trán mình. Cô xoa xoa lên trán xuýt xoa:

_Anh làm cái gì thế???

Anh thản nhiên đáp:

_Thế cô nghĩ tôi sẽ làm gì???

Cô lí nhí đáp:

_Có trời mới hiểu anh đang làm gì!!!

Rồi nhìn ra cửa sổ mặc cho "ai kia" đang nhếch miệng cười trước câu nói của cô.

Chiếc xe dừng lại trước một nhà hàng khá sang trọng. Cô ngạc nhiên nhìn anh:

_Sao lại dừng ở đây???

Anh đáp cụt lủn:

_Đi ăn!!!

Rồi anh xuống xe cô cũng vội chạy theo anh. Cả nhà hàng như đổ dồn cặp mắt về phía họ nhưng đây không phải là ánh mắt ngưỡng mộ mà là ánh mắt nhìn họ như sinh vật lạ. Khi "ai kia" cứ đi trước còn cô thì cứ lủi lủi theo sau.

Cuối cùng thì anh cũng dừng lại bên một chiếc bàn cạnh cửa kính. Cô cũng ngồi xuống đối diện anh. Anh lạnh lùng nói:

_Qua đây!!!

Cô ngơ ngác hỏi:

_Tui hả???

_Không phải cô thì là ai???

Cô bèn bước qua rồi ngồi xuống cạnh anh. Đây không phải là lần đầu tiên cô ngồi cạnh anh nhưng sao cô lại cảm thấy rất lạ. Một cảm giác lâng lâng trong lòng khiến cô vui vui. Anh đẩy cuốn menu qua cho cô:

_Cô chọn đi!!

Cô lật xoành xoạch cuốn menu rồi mặt dần tái đi. Mấy cái chữ tiếng anh đang nhảy nhót trước mặt cô. Cô đành chỉ đại cái món ngay trang mình vừa dừng lại:

_Tui lấy cái này!!!

Anh quay qua nói với bồi bàn:

_Vậy lấy cho tui hai phần!!!

Món ăn chưa được dọn ra thì có hai chàng trai trông có vẻ tây bước đến và ngồi đối diện cô và anh. Miệng tươi cười nói:

_Hello anh bạn!!

Một anh chàng chồm qua giơ tay lên bắt tay với cô:

_Rất vui được làm quen với em. Anh tên Thành!!

Cô cũng đưa tay lên cho anh ta bắt rồi mỉm cười:

_Em cũng vậy!!!

Anh chàng còn lại cũng mỉm cười đưa tay lên bắt tay cô:

_Anh tên Luân!!!

Cô đưa tay lên bắt tay Luân rồi mỉm cười.

Luân nháy mắt với anh:

_Sao chưa giới thiệu vợ của mày???

Anh vòng tay qua eo cô khiến cô bất ngờ xém giật mình:

_Đây là Thiên Thi vợ tao!!!

Cô thì nhìn anh ngơ ngác trước sự thân mật bất ngờ ấy. Anh mỉm cười với cô. Nụ cười của anh ấm áp thật khiến tim cô lại đập mạnh.

Thành xuýt xoa:

_Nhìn mày hạnh phúc quá chắc tao cũng lấy vợ luôn quá!!!

Luân chen ngang:

_Chắc tao cũng vậy quá!!

Anh bồi bàn bước đến đưa cuốn menu cho hai người đó thì Luân đẩy ngược lại cho anh bồi bàn rồi nói:

_Cho hai phần bít tết nhe!!!

Thành nhìn cô:

_Em gọi món chưa???

Cô gật đầu:

_Em gọi rồi!!!

Mọi người nói chuyện rôm rả. Nhưng có mỗi cô thì cứ đưa mắt nhìn ba người họ. Một lát sau món ăn được dọn ra cô là người bất ngờ hơn cả. Cô không ngờ món cô gọi lại là món bò bít tết mà cô từng ngồi "cứa" trước mặt ba và ông. Cô nói nhỏ vào tai anh:

_Món này....!!!

Cô chưa nói dứt câu thì thấy anh mỉm cười nói:

_Để anh làm cho!!!

Rồi anh dùng dao cắt thịt ra từng miếng nhỏ rồi đẩy chiếc đĩa vừa cắt xong qua cho cô. Cô mỉm cười. Không ngờ anh hiểu cô thật cô chưa kịp nói thì anh đã làm rồi.

_Này này hai người đừng thân mật quá tụi tui ngứa mắt lắm!!!

Thành phủi tay:

_Kệ người ta đi, mày "thèm" rồi hả??

Luân cười ranh mãnh:

_Tao đâu có "thèm" bằng Chấn Vũ đâu!!! rồi anh ta bật cười.

Rồi anh mỉm cười:

_Đám cưới tao tụi bây đến dự không???

Thành và Luân cùng đồng thanh nói:

_Tất nhiên rồi!!

Sau một hồi trò chuyện chán chê thì anh đứng dậy nói:

_Thôi tao và vợ tao phải đi công chuyện rồi. Gặp sau nhe!!

Luân mỉm cười:

_Bye bye!!!

Còn Thành thì nói:

_Ừ mày đi đi!!!

Rồi anh nắm tay cô kéo đi. Tay anh to thật nắm trọn cả bàn tay cô. Cô thầm nghĩ:

_Bàn tay kia sao lại to lớn và ấm áp quá vậy?? rồi mỉm cười một mình.

_Ơ, mưa rồi!!!

Những hạt mưa bắt đầu phất lất rơi. Đường phố cũng bắt đầu lên đèn. Cô đưa tay ra hứng mưa. Có ai kia đang rất bận rộn nghe điện thoại của Lệ Thy:

_Anh đang ở ngoài đường!!

_Anh về sớm nhe!!

_Ừ!!

Rồi anh cúp máy đó là đoạn hội thoại ngắn ngủn mà cô vô tình nghe được. Thật ra cũng có hơi "cố tình" một chút. Cô cảm thấy hơi khó chịu khi anh nghe điện thoại của Lệ Thy như lúc cô thấy anh ở cạnh Lệ Thy vậy. Nhưng biết làm sao được cuộc hôn nhân giữa anh và cô chỉ là thỏa thuận thôi. Khi cô trả hết tiền cho anh cô sẽ tự động rút lui mà cho nên cô luôn dặn lòng không được có tình cảm với anh dù chỉ là một chút. Cô luôn tự hỏi bản thân không biết cái cảm giác "đau tim" cô thường bị là bị gì???

Anh đi lấy xe lại đón cô. Rồi chồm qua đẩy cửa cho cô chui vào xe. Suốt một đoạn đường cô không nói gì cũng không hỏi gì chỉ im lặng và suy nghĩ lan man rồi lại đưa mắt nhìn những giọt mưa đang rơi lất phất đọng lại trên kính xe.

_Lạnh không???

_Không lạnh!!!

Bất chợt anh nắm lấy tay cô:

_Vậy sao tay lạnh ngắt vậy??

Cô ngượng ngùng rút tay lại:

_Không biết nữa!!!

Anh dừng xe lại rồi xoay người ra ghế sau chôp lấy cái áo khoác rồi đưa cho cô:

_Mặc vào đi!!

Cô ngoan ngoãn làm theo cũng chẳng buồn cự cãi thêm. Không hiểu sao tự nhiên sao cô lại ngoan thế nhỉ. Không biết nhìn thấy gì mà mắt cô lóe sáng lên vội khều tay anh:

_Anh mua...mua cái đó được không??

Anh vội tấp xe vô lề và nhìn theo hướng tay cô chỉ:

_Cái gì trên xe đó vậy??

Cô nhe răng ra cười:

_Khoai lang nướng đó!!

Anh lái xe lại gần rồi hạ kính xe xuống:

_Lấy 1kg??

Cô há hốc mồm ra quay qua nhìn anh:

_Gì mà mua dữ vậy??

Anh bình thản nói:

_Chứ tui đâu có biết cô muốn ăn bao nhiêu!!!

_Của quý khách đây!!

Người bán khoai mỉm cười đưa bịch khoai 1kg cho cô. Cô e ngại nói:

_Tui lấy 200g thôi!!!

Người bán khoai đổ khoai ra và cân lại 200g rồi mỉm cười. Còn anh thì móc bóp ra trả tiền. Suốt đoạn đường về cô nhâm nhi bịch khoai lang nướng. Nhìn cách cô ăn ngon lành mà "ai kia" mỉm cười.

_Anh ăn không???

Anh lắc đầu:

_Cô ăn đi!!

_Ngon lắm đó. nè thử đi!!

Rồi cô lựa củ khoai lang nhỏ nhất đưa cho anh phòng khi anh ăn không hết nhưng cuối cùng cũng nhận được cái lắc đầu không ăn của anh nên cô không thèm mời nữa mà bỏ luôn vào miệng nhai luôn.

Xử lý xong bịch khoai cô mới sực nhớ ra công việc chính của ngày hôm nay. Cô quay qua khều nhẹ vào tay anh:

_Hôm nay không đi in thiệp mời hở??

Anh vẫn tiếp tục lái xe không quay qua nhìn cô khi trả lời:

_Sáng mai sẽ đi in thiệp và chụp hình!!!

_Sáng mai à?? cô đưa ngón tay lên môi cắn nhẹ khiến "ai kia" nhìn qua kính phản chiếu trên xe thấy tim bị "loạn nhịp".

Lúc cô và anh về tới nhà thì mưa càng lúc càng nặng hạt. Đối với cô không gì thích thú hơn là ngủ mà còn được nghe tiếng mưa rơi. Cơn mưa mang cô vào rất ngủ thật nhẹ nhàng êm ái. Con "táp" cũng cuộn tròn người trên tấm thảm lông.

Nhưng ngược lại thì lại có một ai đó đang trằn trọc khó ngủ vắt tay lên trán suy nghĩ về điều gì đó. Chuông điện thoại chợt rung lên anh uể oải bắt máy:

_A lô!!

_Ox yêu, bx đây!!!

_Sao thế??

Bên đầu dây bên kia ngập ngừng vài giây rồi nói:

_Ox à mai đi Đà Lạt với bx đi!!

_Sao lại đòi đi Đà Lạt hoài vậy??

_Bx muốn đi lắm mà, đi mà ox!!!

_Được rồi, sáng mai đi sớm!!

_Hay quá, hoan hô ox!!

_Uhm, ngủ đi!!

_Ok, ox ngủ ngon...chụt...chụt...!!!

Rồi Lệ Thy cúp máy. Còn anh thì không hiểu sao anh lại không hứng thú đi Đà Lạt với Lệ Thy ngày mai. Bây giờ anh cảm thấy ở bên Lệ Thy như là một trách nhiệm. Bởi vì anh và Lệ Thy đã thuộc về nhau nên anh không thể bỏ rơi Lệ Thy được mặc dù đôi lúc anh lại cảm thấy thật "chán". Anh tự nhủ bản thân rằng anh rất yêu Lệ Thy và mặc kệ tất cả......

Sáng nay cô dậy thật sớm để trang điểm chuẩn bị đi in thiệp mời và chụp hình với anh như tối qua đã nói. Cô chọn được một bộ váy màu xanh biển và đôi giày cao gót màu trắng. Trông cô bây giờ khác hẳn lúc còn chạy khắp nơi ngoài đường lẩn trốn mấy người cho vay nặng lãi.

Trong lòng cô nôn nao vô cùng. Cô mỉm cười hài lòng như tự thưởng cho mình. Chính cô cũng không hiểu tại sao cô lại cảm thấy nôn nao và vui đến như vậy. Sau một hồi ngắm mình trước gương cô cũng hài lòng với dáng vẻ bây giờ cô mở cửa phòng chạy qua phòng anh tìm anh. Thấy cửa đóng nên cô gõ cửa:

_Anh có trong đó không??

_Gì vậy???

Cô hỏi tiếp:

_Anh chuẩn bị xong chưa???

Không nghe thấy tiếng trả lời nên cô lại gõ nhẹ cửa phòng. Cánh cửa phòng mở ra thì thấy anh tay đang kéo theo chiếc vali. Cô ngạc nhiên nhìn anh. Anh bình thản nói:

_Hôm nay không đi in thiệp mời nữa. Tôi có việc bận rồi!!

Cô xìu xuống:

_Anh đi đâu vậy?? tự nhiên cái miệng nó hoạt động mà không hỏi ý cái đầu.

Anh nhíu cặp chân mày lại:

_Tôi đi Đà Lạt!!

Cô thốt lên:

_Đà Lạt???

Anh gật đầu rồi đẩy cô qua một bên bước đi. Mặc cho cô đang hụt hẫng vì bị bể kế hoạch. Cô càng shock nặng hơn khi nghe anh phán đi Đà Lạt nhưng lại tò mò không biết anh đi với ai nên cô cứ lẽo đẽo theo sau anh:

_Anh đi với ai???

Anh vẫn không nhìn cô mà trả lời:

_Bạn gái!!!

Anh sắp làm đám cưới với vậy mà lại bỏ cả cái ngày in thiệp và thử đồ cưới để đi Đà Lạt cùng bạn gái. Cô cảm thấy đau nhói ở ngực đau đến khó có thể thở được. Phải khó khăn lắm cô mới có thể thốt ra rằng:

_Anh không được đi!!

Anh ngạc nhiên quay lại nhìn cô nhếch miệng cười:

_Tại sao??

Cô nuốt nước miếng và cố giữ vẻ bình tĩnh nói:

_Vì anh sắp làm đám cưới với tui, tui không cho phép!!

Khóe miệng anh lại nhếch lên thành nụ cười:

_Vậy tui phải xin phép cô à??

Cô lắc đầu:

_Không phải!!

Anh lạnh lùng nói:

_Không phải thì tui đi đây!! rồi anh leo lên xe.

Cô ấm ức đứng nhìn theo "ai kia" leo lên xe rồi nhấn ga phóng ra đường. Cô tức đến run người nhưng chợt nghĩ lại thì thấy cô đã là gì của người ta đâu. Đây là chỉ một hôn sự ngoài ý muốn thôi mà. Có ai trong hai người mong muốn điều này đâu. Thế mà cô hồn nhiên nôn nao chuẩn bị cho đám cưới thật. Cảm thấy mình thật ngớ ngẩn nên cô bật cười rồi lên thay đồ chuẩn bị đi làm.

Quán cà phê sáng nay có vẻ vắng hơn bình thường. Cô lẳng lặng bước vào cất đồ và dọn dẹp quán. Thấy anh Tiến đang nhìn cô mỉm cười nên cô đành cười đáp lại rồi lại cúi xuống lau lau dọn dọn.

Anh bước đến gần cô và gợi chuyện:

_Hôm nay em không vui à???

Cô lắc đầu:

_Không, em rất vui!!

Chợt thấy mắt mình cay cay, cô chớp mắt liên hồi như để những giọt nước vô duyên kia chảy ngược vào trong. Nhưng ai ngờ đâu nó lại phản bội cô nó trào ra và rớt xuống trúng bàn tay cô đang lau bàn. Cô cúi gầm mặt xuống không đế anh thấy giả vờ đưa tay lên lau như đang quẹt mồ hôi rồi cô dùng tay phẩy phẩy như quạt:

_Trời nóng quá anh nhỉ??

Nhưng cô có ngờ anh qua sát cô rất kĩ và thấy nhói đau trong lòng khi giọt nước đó rơi xuống tay cô. Lúc này anh chỉ muốn lau dùm cô những giọt nước mắt đó. Nếu có thể anh còn sẽ cho cô mượn cả bờ vai để khóc. Anh mỉm cười:

_Uhm, nóng lắm, đi ăn kem đi!!

Cô chu môi:

_Mới vô làm mà không lẽ lại xin nghỉ!!

Anh mỉm cười:

_Hôm nay quản lý bắt buộc cô Thiên Nhi phải đi theo quản lý ăn kem đến hết giờ làm việc!!

Cô giương mắt lên nhìn anh còn anh thấy vậy nên đưa tay lên vỗ vỗ nhẹ lên đầu cô. Cô chau mày chống nạnh nói:

_Này anh không được làm vậy đâu nha!!

Anh ngạc nhiên nhìn cô:

_Tại sao không được??

_Vì em không phải là con nít!!

_Vậy đi thôi "người lớn"!!

Cô mỉm cười rồi đi theo anh.....

Về phần ai kia sau khi phóng xe ra khỏi nhà nhưng vẫn cô gắng nhìn qua kính chiếu hậu thấy cái bóng người nhỏ nhắn cứ đứng nhìn theo bóng anh khiến tim anh đau nhói mà không hiểu tại sao.

Anh cứ lao xe đi trong khi đầu óc cứ mải mê suy nghĩ một hồi khá lâu anh nhận ra mình đang ở một vùng quê chứ không còn trong thành phố nữa. Trong lòng ngập tràn cái cảm giác mà anh cho là "kì cục". Trong đầu anh chợt lóe ra một ý nghĩ và anh nghĩ đó là điều anh nên làm ngay lúc này. Anh vội chộp lấy cái điện thoại và bấm số gọi cho Lệ Thy. Thấy anh gọi nên Lệ Thy vội vàng nhấc máy ngay:

_Bx nghe nè ox, ox đang ở đâu vậy sao chưa đến???

Anh im lặng một lúc rồi mới nói:

_Anh đang ở Long An, anh bị cướp!!!

Lệ Thy ngạc nhiên:

_Anh làm gì ở Long An?? sắp tới giờ khởi hành đi Đà Lạt rồi!!

_Em xuống đón anh đi, bây giờ anh không có tiền cũng không có xe, anh không về được!!

Lệ Thy không bắt anh đợi lâu vội vàng nói:

_Anh đi xe ôm về đi, xa vậy em không xuống được đâu, với lại đã mua vé máy bay đi Đà Lạt rồi không đi uổng lắm vậy hen, gặp anh sau, bye bye ox!!! rồi Lệ Thy vội cúp máy như sợ anh sẽ nói thêm điều gì.

Những câu nói cô phát ra từ đầu dây bên kia dường như khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Có lẽ anh đã biết câu trả lời của cô từ lúc đầu rồi chỉ tại anh chưa dám khẳng định. Bây giờ thì có lẽ anh không cần phải đi Đà Lạt cùng Lệ Thy nữa mà còn có thể an tâm mà quay trở về nhà nhưng mà về nhà ngay lúc này thì "ai kia" sẽ cho là anh vì "ai kia" mà quay trở về. Anh lẩm bẩm:

_Không được, không thể quay về như vậy được!!!

Anh bèn móc điện thoại ra và bấm số. Thấy số anh cô lấy làm ngạc nhiên nhưng vẫn giữ vẻ điềm đạm vốn có. Cô nghĩ có lẽ giờ anh đã tới Đà Lạt rồi nên gọi điện về báo thôi.

_A lô!!

Nghe thấy giọng cô anh vội vàng nói:

_Tôi đang ở Long An, tui vừa bị cướp!!!

Cô lo lắng hỏi dồn:

_Anh có sao không???

_Sao lại ở Long An???

_Không phải anh đi Đà Lạt sao??

_Bây giờ anh tự về được không???

Anh bình thản trả lời:

_Tui không sao nhưng tiền bạc và xe thì bị mất hết rồi, không biết làm sao về!!

_Tiền bạc mất thì sẽ kím lại được, anh không sao là tốt rồi. Nhưng anh đang ở Long An mà khúc nào???

_Cô đi qua cầu Bình Điền cứ nhìn bên tay phải khi nào thấy tui là tới!!!

_Uhm, anh ở đó đợi tui, tui xuống ngay!!

Nói rồi cô vội cúp máy đứng dậy gật đầu chào anh Tiến. Tiến sột ruột hỏi:

_Có chuyện gì vậy em??

_Anh Chấn Vũ bị cướp, bây giờ em lại đó đây!!

Anh Tiến nhanh nhẩu nói:

_Để anh đưa em đi!!

Cô xua tay:

_Không cần đâu anh, em tự đi được mà, hôm nay phiền anh lắm rồi!!

Nhìn dáng vẻ thấp thỏm lo lắng của cô khiến lòng anh nhói đau. Anh biết cô muốn tự đi nên anh không làm cô khó xử nữa. Anh vội tiễn cô ra taxi. Nhìn chiếc taxi khuất xa dần mà lòng anh đau như muôn ngàn nhát dao đâm vào. Anh quay trở vô quán chọn một góc khuất và nhâm nhi ly cà phê đắng trong làn khói thuốc mờ ảo. Suy tư về tất cả mọi thứ........

Cô ngồi trên taxi mà lòng thấp thỏm không yên chính cô cũng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy như thế. Lâu lâu cô lại giục:

_Bác tài chạy nhanh tí nữa đi!!

Cứ mỗi lần thấy xe giảm tốc độ là cô lại giục khiến bác tài xế cũng luống cuống lên:

_Cháu à, chạy nhanh nữa sẽ bị công an phạt đấy!!!

Thấy bác tài nói thế nên cô đanh ngậm ngùi im lặng được một lúc sau cũng tiếp tục giục. Bác tài cũng đành bó tay với cô chỉ mong chở cô tới chỗ nhanh nhanh.

Cô ngồi trong xe cứ quay qua nhìn bên này xong quay qua nhìn bên kia tìm kím bóng anh. Lòng nóng như lửa đốt:

_Sao lâu tới dữ vậy ta??

Rồi cứ thấp tha thấp thỏm đứng ngồi không yên trong xe. Hai tay cứ đan chặt vào nhau cứ nhóng người lên nhìn hết cửa sổ bên này tới cửa sổ bên kia. Vừa thấy bóng anh cô vui mừng ra mặt. Tay đập lia lịa vào thành ghế sau của bác tài:

_Tới rồi bác tài ơi, dừng xe, dừng xe dùm con!!!

Chiếc taxi vừa dừng lại là cô phóng xuống xe ngay quên cả trả tiền khiến bác tài cũng phải xuống xe theo cô.

_Cháu à, chưa trả tiền!!!

Chợt nhớ ra mình chưa kịp trả tiền mà luống cuống bỏ đi. Cô quay lại nhìn bác tài cười xòa rồi móc bóp ra trả:

_Cám ơn bác nhiều nhe!!!

_Thế cháu có đi về không???

Cô ngập ngừng đôi chút rồi nói:

_Khi nào về cháu sẽ gọi!!

Bác tài xế vội móc cái card visit ra đưa cho cô rồi chỉ vào cái dòng số điện thoại được viết bằng tay:

_Có gì gọi số này nè!!

Cô gật đầu mỉm cười chào rồi chạy nhanh về phía anh. Hấp tấp hỏi:

_Anh không sao chứ????

Nhìn thấy dáng vẻ luống cuống lúc này của cô khiến anh vừa buồn cười vừa thương. Thấy cô anh vừa buồn nhưng lại vừa vui. Anh có thể nào ngờ người xuất hiện trong lúc này lại là cô chứ. Dường như anh không còn cảm thấy cái cảm giác khó chịu lúc sáng nữa. Anh mỉm cười nhìn cô:

_Anh không sao!!!

Cô hỏi dồn:

_Thế có bị thương ở đâu không, sao anh lại ở đây???

Anh xoa đầu cô cười xòa:

_Anh không có bị thương nhưng còn lí do tại sao anh ở đây thì xin miễn trả lời được không??

Cô nheo mắt nhìn anh rồi gật đầu chấp thuận.

Làm sao anh có thể trả lời với cô rằng anh có mặt ở đây tại vì mải mê suy nghĩ. Như vậy nghe thật vô lí. Và bây giờ anh còn phải thành thật mà thú tội với cô về cái cuộc "trắc nghiệm" lòng người của anh bày ra nữa. Suy nghĩ của anh bị cắt ngang bởi ánh mắt cô đang nhìn đăm đăm vào anh đầy vẻ lo lắng:

_Anh không sao thật chứ???

_Không sao thật mà!!

_Vậy để em kêu taxi đi về!! rồi cô móc điện thoại ra và bắt đầu bấm số điện thoại trên tấm card. Anh vôi vàng chụp lấy cái điện thoại cô và vô tình "chộp" được cả bàn tay nhỏ nhắn của cô. Trong giây phút ngắn ngủi đó đó hai kẻ như ngượng ngùng vì cái nắm tay vô tình kia. Mặt cô bắt đầu ửng hồng nhưng anh vẫn không vội rút tay lại mà ngược lại anh càng nắm tay cô chặt hơn rồi nhìn vào mắt cô:

_Thiên Nhi àk, thật ra anh không có bị cướp!!!

Sau khi bị ánh mắt của anh hút hồn và cái bàn tay của anh đem lại cho cô cái các giác thẹn thùng nhưng lại ấm áp kia khiến cô không thể nào suy nghĩ được gì nữa hơn nữa. Đầu óc cứ lâng lâng. Cô như kẻ đang bị thôi miên trong các cảm xúc kì lạ. Thấy cô không phản ứng anh siết chặt tay cô hơn khiến cô sực tỉnh ra và ngơ ngác hỏi gần như hét lên:

_Anh không bị cướp???

Anh bình thản đáp:

_Uhm!!!

_Vậy tại sao anh...

Cô chưa nói dứt lời thì bất chợt anh kéo cô ôm vào lòng khiến cô ngỡ ngàng trong cái hạnh phúc đang diễn ra. Dường như cô đang chìm vào cõi hư ảo nào đây. Anh đang ôm cô vào lòng thật trìu mến và ấm áp. Anh khẽ thì thầm vào tai cô:

_Đừng hỏi gì hết vào lúc này!!!

Nói dứt câu anh lại khẽ siết chặt cô hơn trong vòng tay của mình. Cô đành im lặng để mặc cho anh ôm.......

(Tác giả viết truyện trong mùa mưa nên chiều nào hầu như cũng mưa nên các bạn thông cảm nhe ^^)

Có lẽ cả hai kẻ đó sẽ cứ đứng "ôm" nhau như thế nếu như cơn mưa rào vô duyên kia đừng trút xuống vội vàng như thế. Gió rít mạnh khiến cành cây gần như đổ rạp xuống đường. Mưa xối xả che khuất tầm chạy xe. Có hai kẻ vừa chui vào được trong xe thì ướt như chuột lột. Cô nhăn mặt:

_Sao anh đậu xe xa dữ vậy!!!

_Thì anh đâu có biết trời sẽ tự nhiên mưa to thế đâu!!!

Đến lúc này anh dường như vẫn chưa phát hiện ra cách "xưng hô" của mình vừa thay đổi sau cái giây phút "rung động" đó. Mà có lẽ lúc này cô cũng không thèm để ý đến vì đang bận "run người" vì lạnh. Anh quay sang nhìn cô mà xót xa.

_Mưa lớn quá làm sao về nhà đây??

Cô chỉ im lặng không ý kiến nữa. Có "ai kia" đang tự trách bản thân mình bày ra trò "trắc nghiệm" quái đản để cô giờ đang run lên vì bị mưa lạnh. Anh nhẹ nhàng kéo cô gần lại phía mình:

_Nhích lại gần anh cho ấm!!

Cả người anh cũng bị dính mưa ướt nhẹp nhưng cô lại cảm thấy ấm hơn có lẽ vì cơ thể "ai kia" đang tỏa nhiệt hừng hực để sưởi ấm cho cô. Cô dần chìm vào giấc ngủ rồi gục đầu lên vai anh. Còn anh thì cứ lái xe thật châm trong cơn mưa. Thấy mưa ngày càng xối xả khó có thể chạy trong mưa hoài như thế này lại vừa xót "ai kia" đang lạnh run người nên anh đành tấp xe vào trước cửa khách sạn bên đường. Rồi lay nhẹ người cô. Cô khẽ rên:

_Lạnh quá!!!

Có lẽ cô bị trúng mưa rồi nên trán nóng hổi. Toàn thân thì run lên. Môi tím đi. Anh vội ẵm cô vào khách sạn trước ánh mắt tò mò của cô nhân viên đang đứng ở quầy lễ tân. Sau khi "đơ" người vài giây cô mới nở nụ cười thân thiện:

_Quý khách cần mấy phòng!!!

Anh lạnh lùng đáp:

_Một phòng, giường đôi mau lên vợ tui đang sốt!!!

Cô nhân viên vội lấy chìa khóa và dẫn anh lên phòng. Anh thì bế cô trên tay đi theo sau nhận phòng. Rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường như sợ cô giật mình tỉnh giấc.........

Anh xót xa:

_Quần áo ướt nhẹp như thế này sẽ cảm mất!!

Cũng may là nhìn trên bàn thấy có hai bộ Pijama được chuẩn bị sẵn nên anh vội vớ lấy rồi nhẹ nhàng thay cho cô. Tay anh vừa đưa lên tháo chiếc chiếc nơ thắt trên cổ thì lại vội rút tay lại.

_Mình làm như vậy có đúng không ta??

Rồi tự nhủ với lòng:

_Nếu không thay thì cô ấy sẽ cảm lạnh mất nên anh đành nhắm mắt làm liều. Tim anh đập liên hồi như trống đánh. Cảm giác khác hẳn lúc anh "gần gũi" Lệ Thy. Nhìn cô trong bộ dạng hồn nhiên ngủ thế này khiến con "mãnh thú" trong lòng anh trỗi dậy muốn "chiếm hữu" cô làm của riêng mình.

Chiếc nơ màu đen trên cổ được anh tháo rút nhẹ nhàng. Để lộ vùng cổ trắng nõn. Anh đưa tay xuống chiếc cúc áo thứ hai. Khuôn ngực đầy đặn của cô thấp ẩn thấp hiên bên dưới lớp vải. Trông cô không hề con nít như anh tưởng. Cơ thể cô khiến "cơn dục vọng" trong anh trỗi dậy mãnh liệt thế mà bấy lâu nay anh lại "khinh địch" không thèm ngó tới. Lúc này thì anh không đủ can đảm để nhìn cô nữa rồi anh bước đến công tắc đèn rồi tắc phụt nó. Trong bóng đêm anh mò mẫn thay quần áo cho cô. Còn cô thì cứ ngủ mê man thì bị cơn sốt hành hạ.

Sau khi thay đồ cho cô xong thì anh vào nhà tắm xả nước nóng với mong muốn làm "dịu" con mãnh thú trong cơ thể. sau một ngâm mình trong làn nước ấm nóng anh mặc bộ pijama vào và bước đến cạnh giường cô kéo chăn đắp lại cho cô rồi nhẹ nhàng đưa tay lên sờ trán cô xem còn nóng không. Thấy cô bớt run nên ai kia cũng cảm thấy bớt lo được một chút. Thấy cô đã ngủ ngon giấc và đã được ủa ấm kĩ lưỡng nên anh leo lên chiếc giường bên cạnh rồi chìm vào giấc ngủ. Anh ngủ thật say có lẽ vì hôm nay anh đã trải qua khá nhiều cung bậc cảm xúc khiến anh thoáng bối rối......

Đèn ngủ của khách sạn phụt tắt. Đang ngủ chợt cô cảm thấy mắt mình không bị chói bởi ánh đèn ngủ nữa nên giật mình thức giấc. Nhưng không gian trở nên im lắng tối đen như mực đến lạnh người khiến toàn thân cô run rẩy.

Cô vốn rất sợ bóng tối nhưng những lần bị cúp điện ba cô vội chạy đi tìm cô ngay vì ông biết cô đang rất sợ hãi. Thế nhưng lần này cô cũng không xác định được là mình đang ở đâu. Cô co ro người lại trên giường nép thật sát vào thành giường. Giọng như mếu:

_Ba ơi!!

Rồi cô lại mếu máo:

_Ba ơi!!!

Cô mò mẫn trong bóng đêm kím cái chăn trùm khắp chân miệng vẫn gọi khẽ:

_Ba ơi, con sợ quá, ba đâu rồi???

Đang say giấc chợt nghe tiếng ai kia đang thổn thức nên anh giật mình thức dậy. Không gian tối đen khiến anh khó có thể nhìn thấy cô. Anh vội vàng hươ tay trên nệm tìm cái điện thoại rồi bật màn hình sáng lên. Thấy cô đang mếu máo co ro người trên giường anh vội bước đến cạnh cô ôm cô vào lòng khẽ nói:

_Có anh đây, đừng sợ!!

Vừa bất ngờ vì sự có mặt của ai kia vừa bị bóng đêm khiến cho sợ hãi khiến cô gần như bấu víu lấy anh. Thấy cô đang run rẩy nên anh càng khiến chặt cô vào lòng. Miệng thì thầm:

_Không sao đâu!!

Có ai ngờ cái bản tính ương ngạnh khó ưa và cứng cỏi như cô lại đi sợ bóng tối chứ. Anh cũng hơi bị bất ngờ vì điều này. Lúc này cô dường như lặng thinh cố căng mắt ra quan sát không gian xung quanh. Cả gian phòng im ắng đến nỗi chỉ còn nghe được hơi thở của anh và nhịp đập hỗn loạn của trái tim cô.

_Đây là đâu vậy anh??

Anh ngập ngừng đôi chút rồi mới đáp:

_Khách sạn trên đường đi về!!!

_Hả????

Anh chậm rãi giải thích:

_Lúc chiều mưa to quá với lại em đang sốt cao nên anh không thể cứ tiếp tục chạy được nên đành ghé vào đây trú tạm một đêm!!!

Chợt nhớ ra cô đang sốt nên anh liền đưa tay lên sờ trán cô:

_Mà hình như em hết sốt rồi nè!!!

Cô ậm ừ cho qua chứ thật ra cô cũng không còn tâm trí đâu mà xem mình còn sốt hay không đầu óc cô lúc này đang rối tung lên vì cái kẻ đang khiến tim cô gần như nổ tung kia. Cô nói khẽ vừa đủ anh nghe:

_Em khát nước quá!!

Anh vội đưa tay mò mẫn chiếc bàn cạnh đầu giường thấy có hai chai nước coca nên chộp lấy đưa cho cô. Cô nhận lấy rồi vặn nắp ra đưa lên miệng uống một hơi mới phát hiện ra thứ nước mà cô uống mang mùi vị của nho vị cay cay của hơi ga nhưng sao lại đắng đắng???? thấy cũng lạ miệng và ngon nên cô dốc hết cả chai. Anh ngạc nhiên nhìn cô:

_Uống nước khỏe thế à???

Cô đậy nắp cái chai rỗng lại rồi đáp:

_Ngon lắm đó, còn không vậy??

_Còn 1 chai nè!!

_Anh uống thử đi!!

Anh vớ lấy chai còn lại rồi đưa lên miệng uống. Hình như giống nước ép nho. Anh nốc cạn chai như để tâm trạng bình tĩnh lại vì cái hoàn cảnh hiện tại. Cô khẽ nói:

_Nhưng mà nước ép này hơi đắng đắng thì phải!!

_Anh thấy ngon mà!!

_Còn không???

Anh đáp gọn lỏn:

_Hết rồi!!!

_Nhưng mà sao trời nóng dữ vậy ta??

_Uhm, cúp điện rồi không có máy lạnh nữa!!

_Nhưng mà nóng quá à!!!

_Đợi anh đi gọi nhân viên!!

Anh vừa chuẩn bị đứng lên thì cô vội níu tay anh lại:

_Anh đừng đi, em sợ!!!

Thấy cô như con mèo con đang sợ hãi nên anh đành ngồi xuống. Trong lòng anh lúc này chỉ muốn che chở bảo bọc cho cái kẻ sợ bóng tối kia. Anh nắm lấy tay cô:

_Uhm anh không đi đâu!!

Trong bóng tối khuôn mặt cô hiện ra mờ mờ ảo ảo nhưng lại khiến tim anh xao xuyến đến lạ thường. Anh từ từ cúi đầu xuống nhẹ nhàng và thật chậm rãi đặt lên môi cô nụ hôn.

Dường như quá bất ngờ cô không kịp phản ứng nên đành chấp nhận nó. Nụ hôn mãnh liệt và ướt át xen lẫn cảm giác lâng lâng của hơi men mang lại cho anh và cô cảm giác đê mê tột cùng. Hai người hôn như chưa bao giờ được hôn nụ hôn dài và sâu kéo dài cả chục phút vẫn không muốn dừng lại. Anh nhẹ nhàng dìu cô nằm xuống nệm anh cũng nằm xuống theo nhưng môi anh vẫn không hề rời môi cô. Tay anh mơn man khắp cơ thể cô và dừng lại ở vùng cổ, Chiếc cổ nhỏ nhắn làn da mịn màn khiến anh thích thú anh dần rời môi cô và chuyển xuống vùng cổ. Anh hôn vào cổ cô rồi giữ thật lâu khiến những vùng da trên cổ cô được anh hôn dần ửng đỏ lên. Tay anh lại mơn man đến những vùng khác...rồi anh tận tình giúp cô thoát y. Cô thì chỉ biết im lặng để mặc anh cứ thoải mái mà "dê xòm" vì cô đang ngập tràn cảm giác đê mê xen lẫn...sợ sệt.

Đây không phải là lần đầu tiên của anh nhưng lại là lần đầu tiên của cô. Cô như một đứa trẻ đang được anh dìu dắt rất tận tình. Nhưng anh cảm nhận được cái thứ cảm giác hiện giờ anh có khác hẳn lúc anh ở cạnh Lệ Thy. Anh thích thú với cái cảm giác "gần gũi" với cô trong lòng anh lại luôn trào dâng một cảm giác khó tả. Đó là chiếm hữu. Anh muốn chiếm hữu cái con người nhỏ bé này.....

Không gian dường như tĩnh lặng chỉ còn những tiếng thở gấp gáp của hai nhân vật chính. Và cái cảm giác đê mê lan tỏa khắp căn phòng. Mồ hôi anh thấm đẫm. Thấy con người nhỏ bé đang nằm trong vòng phủ sóng của anh hơi run rẩy nên anh khẽ hỏi:

_Sao vậy???

Cô e dè một lúc rồi khẽ đáp:

_Em sợ...!!

Anh vòng tay luồn xuống giường ôm lấy cô đầy trìu mến:

_Sẽ không đau đâu, đừng sợ!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: