Cô vợ bất đắc dĩ - Chung một nhà p6
Anh dừng lại trước một nhà hàng nhật. Cô nhìn đăm đăm vào cái bảng hiệu và đang cố gắng đọc từng chữ trên đó. Anh giục:
_Sao vậy đi mau lên chứ??
Rồi chạy tót theo anh không thèm nấn ná đọc tên cái bảng chi cho mệt. Anh lựa một cái bàn rồi ngồi xuống cô cũng mau chóng ngồi xuống đối diện anh. Anh đẩy cái menu về phía cô:
_Em chọn đi!!
Cô thì đành bó tay với mấy cái chữ tiếng anh tiếng nhật ghi trên đó. Đành nhìn hình mà gọi món ăn thôi. Hễ cứ món nào màu sắc rực rỡ lòe loẹt là cô cho nó vào danh sách được tuyển.
_Tui lấy cái này, cái này với cái này!!!
Chàng trai phục vụ vội lấy sổ ra ghi chép lia lịa các món ăn cô vừa chỉ. Cô xuýt xoa:
_Không gian ở đây đẹp quá anh Vũ nhỉ??
Anh nhìn cô mỉm cười hỏi:
_Em thích không??
_Rất thích!!
Cô cười thật tươi. Lúc này cô thấy anh sao dễ gần và ấm áp đến như vậy. Trong lòng vừa nhen nhúm lên một niềm vui nho nhỏ. Nhưng niềm vui chẳng được bao lâu thì tiếng chuông điện thoại của anh reo lên inh ỏi. Người gọi không ai khác mà là Lệ Thy:
_Gì vậy Thy??
_Ox đang ở đâu vậy??
_Anh đang chở Thiên Nhi đi ăn!!
_Thế à, hai người đang ăn ở đâu vậy em cũng muốn đến chung vui!!
Anh ngập ngừng đôi lát rồi mới trả lời:
_Ở nhà hàng SuShi Nhật!!!
_Ok, em tới liền!!
Rồi Lệ Thy cúp máy vội bắt một chiếc taxi đến chỗ cô và anh. Khóe miệng cô ta nhếch lên thành một nụ cười nham hiểm.
Cô hỏi:
_Sao thế???
_Lệ Thy đến đang đến đây, cô ấy bảo muốn ăn cùng anh và em!!
Lòng chợt buồn cái niềm vui nho nhỏ vừa được nhen nhúm bây giờ đã tắt ngấm. Nhưng cô vẫn cố kiềm chế cái cảm xúc làm mắt cô rưng rưng kia lại và nở nụ cười:
_Vậy anh để chị ấy đến đi!!
Anh gật đầu. Món ăn được dọn ra. Cô từ tốn gắp lên nếm thử nhưng chẳng còn chút tâm trí nào để thưởng thức. Cuối cùng thì cái kẻ không được trông mong cũng đã xuất hiện. Lệ Thy bước đến và ngồi xuống cạnh anh rồi nở nụ cười thật tươi với cô:
_Chào Thiên Nhi!!!
Cô miễn cưỡng chào đáp lễ cho lịch sự:
_Chào chị!!
Lệ Thy ngả đầu vào vai anh nũng nịu:
_Bx đói quá à, ox gắp thức ăn cho bx đi!!
Anh không nói không rằng tay cầm đũa gắp thức ăn cho Lệ Thy, Nhưng cô nàng Lệ Thy không chịu dừng ở đó mà còn há miệng ra bắt anh đút thức ăn. Anh quay sang nhìn thấy thấy cô đang chăm chú nhìn anh. Nên anh bảo:
_Em tự ăn đi!!
Thấy vậy nên Lệ Thy vùng vằng khó chịu:
_Vậy em không ăn luôn!!
Thế là anh cũng phải gắp thức ăn đút cho cô nàng ăn vì tội nghiệp đứa bé trong bụng sẽ đói. Vừa ăn Lệ Thy vừa xoa xoa vào bụng mình nói:
_Con thấy ba con có thương mẹ không!!!
Anh ái ngại nhìn cô, còn cô thì cứ vờ như không thấy không nghe gì hết cứ ngồi im lặng lâu lâu lại gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai một cách vô thức nhưng đầu óc thì thả đi tới tận đâu không rõ. Có lẽ cô chịu đựng cái màn kịch do Lệ Thy bày được chừng nửa tiếng thì đành lên tiếng cáo lỗi xin về trước. Anh nhìn cô lo lắng:
_Em tự về được không??
Cô mỉm cười:
_Em tự về được rồi, hai người cứ ăn tiếp đi!! rồi cô bỏ đi.
Trái tim cô bị tổn thương ghê gớm, cô chỉ muốn nhảy vào và cấu xé nát cái con nhỏ đang nũng nịu với anh ngay lập tức nhưng không. Lương tâm cô lại không cho phép cô làm điều đó. Thứ nhất vì đây chỉ là "sự thỏa thuận" cô chẳng là gì của anh cả. Thứ hai là Lệ Thy đang có thai. Thứ ba là cô không dùng sức mạnh để trút giận. Cô bước thật nhanh ra khỏi quán và không ngoái đầu lại một lần nào. Trong đầu cứ lởn vởn cái suy nghĩ:
_Tại sao mình phải để tâm những chuyện như vậy chứ??
Rồi lại ngước lên nhìn trời cao trách ông trời sao lại trớ trêu như thế. Sao lại để cô "lỡ" yêu anh rồi lại bắt cô phải nhìn anh ở bên cạnh chăm lo cho người khác???
Vừa bước đi cô vừa nở nụ cười ngặt nghẽo. Sao tự dưng cô lại cảm thấy buồn chán đến thế này. Cô bước chậm rãi trên con đường trải dài ra đường lớn. Thành phố về đêm đã lên đèn. Ánh đèn loe lói ít người qua lại chỉ có tíếng xe cộ phớt ngang rồi mất hút. Cô ngước mắt lên nhìn cành cây phượng vĩ đang lao xao trong gió. Gió rít mạnh qua khiến lá cây rơi lác đác xuống mặt đường. Những chiếc lá đang nằm im trên đường cứ thế lại bị cơn gió cuốn đi một đoạn xa khá xa.
Lang thang một hồi cũng chán nên cô tạt vào một quán ăn ven đường. Chợt nhớ đến câu nói của người xưa: _Mượn rượu giải sầu!! nên cô cũng muốn trải nghiệm xem có đúng như thế không. Thế là cô gọi rượu ra để trải nghiệm cái cảm giác tự mình muốn "say". Phải một lúc khá lâu ngồi trầm tư bên ly rượu cay nồng cô gần như "xỉn quắc cần câu". Nhưng cô đã có một trải nghiệm tuyệt vời. Lúc này cảm giác thật sự của cô chợt tuôn trào như vỡ òa.
Bà chủ quán nhìn cô đang gục đầu trên bàn ngủ ngon lành nên bước đến lục túi xách của cô tìm cái điện thoại. Thế là bà bấm số đầu tiên của danh bạ và gọi. Là số của anh Tiến.
Thấy số cô nên anh vội bắt máy:
_Anh nghe nè!!
_Cậu là bạn của cô gái này à??
Tim anh gần như giật thót khi nghe giọng nói đó không phải của cô. Anh lo lắng hỏi:
_Uhm đúng vậy có chuyện gì à??
_Cô gái say rồi, anh đến đây đón cổ về đi!!
_Được rồi cổ đang ở đâu vậy??
Thế là bà đọc địa quán cho anh. Ghi xong cái địa chỉ anh vội phóng xe lao đi như kẻ điên trên đường mặc cho bao nguy hiểm đang rình rập như anh nào có sợ gì. Lúc này trong đầu anh chỉ mải miết nghĩ đến cô.
Mười lăm phút sau anh có mặt ở quán. Nhìn cô gục mặt trên bàn anh bước đến rồi lay nhẹ cô:
_Thiên Nhi à!!
Bị lay nên cô ngẩng đầu lên nhìn anh:
_Là anh à??
Anh thở phào khi thấy cô còn nhận ra anh. Anh kéo ghế ra rồi ngồi xuống cạnh cô:
_Sao đi "nhậu" mà không rủ anh vậy hả???
Cô mỉm cười:
_Tại em tiện đường nên ghé vào thôi!!
_Có chuyện gì à??
Cô hít một hơi thiệt mạnh rồi thở dài:
_Em đau lắm!!!
Anh sốt sắng nhìn cô hỏi:
_Em đau ở đâu??
_Em đau.......tim!!
Rồi cô bật khóc ngon lành như chưa từng được khóc. Không cần nói thì anh cũng biết cô khóc vì điều gì và vì ai rồi. Lòng anh đau nhói thầm than trách ông trời tại sao người đó không phải là anh??
Anh kéo nhẹ đầu cô ngả vào vai mình. Tay vỗ nhè nhẹ lên đầu cô. Còn cô thì cứ tựa đầu vào vai anh mà khóc cho thỏa. Nước mắt cô lăn dài xuống đôi gò má nóng thổi. Đây là những giọt nước mắt đau khổ sao?? Những giọt nước từ trong khóe mắt cứ thi nhau tuôn rơi như chưa bao giờ được rơi.
Anh dịu dàng nói:
_Em yêu Chấn Vũ rồi Thiên Nhi à!!
Cô nói trong tiếng nấc:
_Em yêu anh ấy rồi!!
_Yêu anh ấy thật rồi anh à!!
Anh lại dùng tay vỗ nhè nhẹ đầu lưng cô an ủi cô mà cô nào có hay lòng anh đang đau như trăm ngàn nhát dao đâm vào thế nhưng anh vẫn cố tỏ ra là một điểm tựa vững chắc để cô gục đầu vào mà khóc. Anh vẫn cứ thế ngồi im để cô tha hồ gục đầu vào mà khóc. Khóc xong cô ngủ quên lúc nào không hay biết.
Anh thấy cô dường như đã ngủ quên nên nhẹ nhàng bế cô ra rồi bắt một chiếc taxi rồi anh đưa cô về. Cô tựa đầu vào vai anh mà ngủ ngon lành. Còn anh thì lặng thinh chăm chú ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của cô rồi nhẹ nhàng vén mái tóc đang lòa xòa trước mặt vào vành tai. Anh là thế tình yêu anh dành cho cô luôn thầm lặng và ấm áp.
Tới trước nhà anh vội trả tiền cho tài xế rồi dặn kêu anh ta bấm chuông kêu người nhà ra dìu cô vào. Anh đẩy cửa xe bước xuống rồi bỏ đi. Trước khi đi anh còn ngoái lại nhìn cô lần cuối rồi mới chịu bước đi.
Nghe tiếng chuông cửa anh vội chạy ra mở cửa thấy anh tài xế taxi đang đi qua đi lại trước cửa nhà. Thấy anh anh ta vội nói:
_Anh là người nhà cô gái này phải không??
Anh bước đến rồi nhìn vào xe thấy cô đang nằm ngủ ngon lành trên ghế. Bao nhiêu lo lắng trong lòng vụt tan biến. Anh lấy bóp ra trả tiền rồi bế cô vào trong. Trong vòng tay của anh cô như một sinh vật bé nhỏ cần được che chở. Cô khẽ chép miệng:
_Em yêu....anh....Vũ..... thật rồi!!
Anh như sững người trước câu nói của cô. Cuối cùng cái điều anh lo lắng nhất cũng đã thành sự thật người mà anh "không biết yêu từ bao giờ" đã yêu anh thật rồi. Anh khẽ nói:
_Em yêu tui rồi sao???
Anh đặt cô xuống nệm kéo chăn lên đắp cho cô rổi cúi xuống hôn lên trán cô. Anh nói:
_Đừng yêu anh nữa, em nhé!!!
Giọt nước mắt anh rơi xuống khóe miệng cô. Đây là lần đầu tiên anh khóc kể từ khi mẹ anh mất. Là vì cô ư?? Anh lau nhẹ giọt nước còn đọng lại trên khóe mắt cô rồi hôn nhẹ lên đôi mắt ấy. Anh nghĩ đây là lần cuối anh thể hiện tình yêu của mình với cô trong thầm lặng. Rồi anh quay lưng đi không quay lại nhìn cô nữa.
Anh ngồi trên giường hai tay ôm lấy đầu suy nghĩ rất nhiều:
_Mình phải làm sao??
Sáng hôm nay anh dậy rất sớm v́ì anh có việc rất quan trọng cần phải gặp Lệ Thy. Lệ Thy ngạc nhiên khi thấy mới sáng sớm mà anh đă xuất hiện trước cửa nhà cô. Anh dịu dàng nói:
_Em chuẩn bị đi anh dẫn em đi ăn sáng!!!
Lệ Thy mừng thầm trong bụng khi thấy anh đă quan tâm tới cô hơn. Khác hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày. Có lẽ anh đă suy nghĩ thông suốt và đă bỏ qua hết tất cả những chuyện cô đă làm với anh toàn tâm chăm sóc cho cô như lúc đầu mới quen nhau rồi chăng? Lệ Thy mong chóng sửa soạn rồi ra ngoài cùng anh.
Anh chở cô nàng đến quán ăn sang trọng mà cô nàng thích nhất, vừa ăn cô nàng vừa tủm tỉm cười cảm thấy quá vui v́ì kế hoạch của cô nàng dường như đă diễn ra tốt đẹp. Nụ cười Lệ Thy vụt tắt đi khi anh bảo rằng:
_Ăn xong anh sẽ dẫn em đi khám thai!!
Cô ngừng ăn rồi nh́ìn anh trân trân xong lại nở nụ cười:
_Hôm nay ox đáng yêu quá vậy?
_Anh muốn chăm lo cho em nhiều hơn!!!
Lệ Thy sung sướng sà vào ḷòng anh. Vì anh đã quan tâm tới cô như vậy. Cô nàng áp mặt vào khuôn ngực khóe miệng nhếch lên cười nham hiểm. Có lẽ anh đã không thể thấy được nụ cười đó. Anh nhắc:
_Ăn lẹ đi còn đi bác sĩ nữa!!
Lệ Thy ngẩng đầu lên nh́ìn anh rồi tiếp tục “xử lý” phần thức ăn của ḿnh.
Tại bệnh viện Từ Dũ.....
Vị bác sĩ trầm ngâm nh́ìn vào tờ kết quả siêu âm của Lệ Thy rồi nói:
_Theo kết quả siêu âm thì thai nhi đă được 2 tuần rưỡi rồi!!
Lệ Thy e thẹn nh́ìn anh. C̣òn anh th́ì sững sờ đến kinh ngạc tâm trạng trở nên rối bời vì sắp sửa có người sẽ kêu anh bằng :"BA".
Ông bác sĩ tiếp tục nói:
_Trong thời gian này cô cần được ăn uống đầy đủ và bổ sung đủ dưỡng chất!!!
Lệ Thy gật đầu:
_Cám ơn bác sĩ!! rồi cùng anh ra về.
Anh dặn:
_Em nghe bác sĩ nói rồi đó nhớ ăn uống đầy đủ và giữ ǵìn sức khỏe. Anh sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa rồi thưa với ba đón em về nhà ở. Lệ Thy như ngập tràn trong niềm hạnh phúc. Cô vòng tay qua ôm eo anh rồi nói:
_Em yêu anh nhất!!
Anh không nói ǵì vẫn tiếp tục chạy xe. Lòng anh nặng trĩu âu lo về việc sẽ nói với ba anh rồi còn cả Thiên Nhi nữa. Nhưng biết làm sao khi việc anh gây ra thì anh sẽ phải chịu trách nhiệm. C̣òn thứ t́ình yêu anh dành cho cô có lẽ sẽ chỉ là một t́ình yêu thầm lặng. Anh sẽ chôn vùi sâu vào tim. Bây giờ anh cũng không thể làm đám cưới “thỏa thuận” với cô nữa v́ì nếu làm như thế sẽ chỉ làm tổn thương đến cô và làm mọi chuyện trở nên rắc rối hơn. Anh quyết định tối nay sẽ gặp cô và tất cả mọi chuyện sẽ chấm dứt.
Vừa về tới nhà là anh vội vàng đến phòng cô gõ cửa tìm cô ngay nhưng lại chẳng thấy tăm hơi cô đâu hết. Anh lấy điện thoại ra bấm số gọi cho cô nhưng lại nghe tiếng nhạc chuông điện thoại reo inh ỏi trong tủ đồ trang điểm. Anh bực bội lấy điện thoại ra gọi tiếp cho thằng bạn thân của anh. Anh Tiến đang ngồi tính toán sổ sách thì thấy số thằng bạn đang gọi:
_Gì thế???
Anh ngập ngừng giây lát rồi mới nói:
_Mày thân với Thiên Nhi vậy giờ mày biết cô ấy đang ở đâu không??
Đầu giây bên kia im lặng không trả lời. Anh giục:
_Mày đâu rồi??
_Tao đây, mày muốn biết Thiên Nhi đang ở đâu để làm chi??
_Tao có chuyện quan trọng cần tìm Thiên Nhi!!
Phải khó khăn lắm anh Tiến mới quyết định sẽ nói với anh rằng Thiên Nhi đang làm phục vụ ở quán anh. Làm anh ngạc nhiên đến ngỡ ngàng. Anh hỏi tiếp:
_Vậy mấy giờ tan ca vậy??
_8h tối!!!
_Ok, vậy 8h tao sẽ đến!!
Rồi anh cúp máy. Anh ở bên cạnh cô mỗi ngày thế mà còn chẳng hề hay biết một tí gì về cô cả. Thế mà thằng bạn thân của anh lại rành về cô hơn cả anh....
Màn đêm buông xuống. Hoàng hôn dần lịm tắt. Anh chuẩn bị đến đón cô. Anh lướt xe thật chậm thật chậm như không muốn tới lúc gặp cô. Vì anh biết khi anh nói ra điều đó anh sẽ mất cô mãi mãi và cuộc đời anh sẽ rẽ sang một bước ngoặc mới.
Vừa xong việc là cô lấy túi xách quay trở về nhà. Anh Tiến vẫn thì đi đâu mất tăm hơi từ lúc tính toán sổ sách xong. Vừa bước ra khỏi cửa chợt thấy anh đang đứng tựa người bên xe. Anh nhìn cô. Cô ngạc nhiên:
_Anh...!!!
_Em đi làm ở đây mà không nói với tui tiếng nào à??
_Tại...ở nhà buồn quá nên mới kím việc làm thôi mà!! rồi cười cô nhe răng cười. Anh giục:
_Lên xe đi!!
Cô vội leo vào xe mặt vẫn cười rất tươi. Không hiểu sao khi thấy anh đến đón cô cô lại cảm thấy vui đến thế này.
Nhưng hôm nay sao thấy anh lại im lìm hết quá vậy. Cô đưa mắt nhìn ra đường xe cộ qua lại cũng không quá đông. Chợt cô kéo tay anh:
_Anh!!!
_Gì vậy???
Rồi quay qua nhìn cô thấy cô đang nhìn ra đường nên anh cũng đưa mắt nhìn theo. Là Lệ Thy. Cô nàng đang choàng tay một thằng con trai trông như cái thằng lần trước cô gặp ở buổi họp mặt mà anh chở cô đi. Chính xác hơn thì hắn là cái người đã chỉ tay vào cô và hỏi: "_Cô gái này là ai thế Vũ??" Hai người đang vui vẻ sải bước từ khách sạn đi ra. Anh bất ngờ đến độ không nói được gì. Cô quay sang nhìn đầy ái ngại:
_Anh không sao chứ??
Anh vội móc điện thoại ra gọi cho Lệ Thy. Cô nàng mau chóng bắt máy giọng vẫn vui vẻ hồ hởi:
_Ox gọi bx hả??
Anh lạnh lùng hỏi:
_Em đang ở đâu vậy??
_Em đang đi shopping với mấy đứa bạn!!
_Shopping ở khách sạn Rex ra sao??
Cô vẫn đưa mắt nhìn Lệ Thy bên kia đường. Trông cô nàng trở nên lúng túng:
_Anh ở đâu vậy??
Anh không trả lời câu hỏi của Lệ Thy mà hỏi ngược lại cô nàng:
_Vậy em có chắc đưa bé kia là con của tui chứ???
Lệ Thy quay qua quay lại nhìn xung quanh. Còn thằng bạn anh thì vẫn tỉnh bơ mặc cho Lệ Thy bối rối đến tội. Nhìn quanh rồi cũng thấy. Lệ Thy sững người nhìn về phía anh và cô. Lệ Thy vội nói:
_Không phải như anh nghĩ đâu!!!
Anh vẫn nhìn cô cay đắng nói:
_Thế tui nên nghĩ như thế nào???
Lệ Thy bật khóc mếu máo nói:
_Hãy tha thứ cho em!!
_Anh không trách em nhưng em hãy sống thật hạnh phúc và để Tuấn chăm sóc em hay anh!!
Rồi anh cúp máy chân nhấn ga cho xe chạy. Lệ Thy vẫn nhìn theo anh cho đến khi chiếc xe anh khuất sau làn xe cộ trên đường. Tuấn là tên anh chàng đó. Anh ta vỗ nhè nhẹ vào vai Lệ Thy.
Cô thôi ngoái lại nhìn Lệ Thy nhưng lần cuối cùng cô nh́ìn lại thì thấy Lệ Thy đang bật khóc ngon lành. Anh dường như không nói một câu nào c̣òn cô thì chỉ biết ngồi im lặng. Thậm chí đến thở mạnh cũng không dám. Gương mặt anh trở nên lạnh lùng đến đáng sợ hơn bao giờ hết. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh đáng sợ đến như vậy nhưng cô vẫn cố gắng mở lời an ủi anh:
_Anh...không sao chứ??
Anh lạnh lùng hỏi:
_Thế em nghĩ tui sẽ như thế nào??
Cô tỉnh bơ đáp:
_Em nghĩ anh sẽ không sao!!
Anh đột ngột thắng xe lại nhìn cô chằm chằm:
_Tui chỉ cảm thấy hơi bất ngờ!!!
Cô đề nghị:
_Vậy đi dạo đi cho tâm trạng thoải mái hơn!!
_Đi dạo ở đâu??
_Phú Mỹ Hưng!!
_Vậy đi thôi!! rồi anh nhấn ga cho xe chạy nhanh hơn. Không hiểu sao lúc này anh lại thấy ḷòng ḿình nhẹ nhàng đến thế.
C̣òn cô thì tủm tỉm cười vì đă đề xuất được một ý kiến khá hay. Hi vọng cô sẽ giúp anh vơi đi nỗi buồn trong ḷòng. Cô nghĩ chỉ cần thấy anh cười thì cô cũng đă cảm thấy rất vui rồi. Rồi chợt nhoẽn miệng cười với cái suy nghĩ ấy. C̣òn anh thì nh́ìn cô ṭò mò.
Anh và cô cùng sải bước đi dạo trên con đường rợp bóng cây trông như đôi tình nhân thật sự. Cô gợi chuyện khi thấy anh cứ măi im lặng:
_Anh thấy ở đây đẹp không???
_Em thích ở đây à??
_Thích lắm nhưng mà ở đây nhà mắc lắm chắc làm cả đời cũng không mua nổi!!!
Anh bật cười trước câu nói của cô:
_Vậy để chồng của em mua cho!!
Cô ngạc nhiên nhìn anh:
_Anh đùa hoài, sau khi tụi mình li dị th́ì có ma nào đến “rước” em nữa đâu!!
Anh trầm ngâm suy nghĩ rồi gật gù tán thành:
_Ừ, cũng phải he, em hung dữ vậy ai mà dám “rước về” chứ!!
Cô trề môi:
_Không dám đâu!!
Cả hai dường như cởi mở với nhau hơn, cái cảm giác khó chịu trong lòng anh đă tan biến từ lúc nào không biết. Cô thấy anh có vẻ vui hơn nên cũng không khơi gợi lại chuyện cũ.
Đi được một lúc khá lâu anh nói:
_Về thôi!!
Cô lẽo đẽo đi theo anh mặc dù vẫn còn muốn thời gian này kéo dài mãi. Nhưng sẽ chẳng bao giờ cô dám đề nghị với anh như thế. Còn anh thì cũng nuối tiếc nhưng anh vừa chia tay với Lệ Thy nếu như quá vội vàng đến với cô sẽ chỉ khiến cô nghĩ rằng cô chỉ là người thay thế. Nhưng cô có biết rằng cô đă thật sự thay thế vị trí của Lệ Thy từ lúc nào.
Cô trở về nhà với tâm trạng vui vẻ hơn bao giờ hết. Thấy "hai ba" đang ngồi dùng bữa nên cô vội kéo anh đến ngồi chung bàn. Ông mỉm cười:
_Hai đứa đi đâu mới về thế!!
Cô nhanh nhẩu đáp:
_Dạ đi dạo ạ!!
Ông mỉm cười hài lòng:
_Tuần sau đám cưới rồi hai đứa dự định "hưởng tuần trăng mật ở đâu chưa??
Cô ngượng ngùng lắc đầu. Anh bình thản nói:
_Chuyện đó tụi con vẫn chưa quyết định!!
Ba anh giục:
_Suy nghĩ gì nữa đời người chỉ có một lần thôi. Liệu mà sắp xếp cho ổn thỏa đấy!!
Cô gật đầu. Dưới ánh đèn vàng của nhà bếp khó ai có thể thấy mặt cô đỏ ửng lên khi nghe từ "tuần trăng mật". Thật ra người ta đã hưởng thức từ lâu rồi còn gì nữa.
Còn anh thì làm sao có thể quên những gì đã xảy ra đêm hôm đó chứ, anh sẽ bắt đầu lại từ đầu và chinh phục trọn vẹn trái tim cô để cô mãi mãi thuộc về anh. Đó là thứ duy nhất anh cần trong lúc này.
Cuối cùng thì cái ngày trọng đại nhất trong đời cô cũng đã đến. Tối qua cô không hề chợt mắt được một tí nào cả. Trong lòng cứ hồi hộp nôn nao. Cả đêm cô cứ lăn qua lăn lại trên giường như con "khùng".
Những ngày qua khoảng cách anh và cô gần như đã "gần lại" nhiều. Anh hay nói chuyện với cô đã vậy còn hay rủ cô đi uống cà phê nữa thế nhưng anh vẫn chưa nói một lời nào "cần phải nói nhất". Còn cô thì cứ hồn nhiên tưởng rằng anh cần có cô bầu bạn có hiểu rằng anh đã yêu cô nhưng vẫn chưa thể nói ra câu đó.
Chỉ có cô biết rằng cô đã định nghĩa được cái thứ cảm xúc rối loạn ấy là "tình yêu" nhưng vì một lí do nào đó mà cô không thể thổ lộ cùng anh.
Quan khách đã có mặt ở nhà thờ và trông đợi sự xuất hiện của cô dâu chú rể. Trong bô váy cưới màu trắng cô ngẩn cao đầu tiến vào nhà thờ như những cô dâu thật sự. Anh đứng phía trước nhìn cô đầy trìu mến. Khi cô tiến đến gần anh vội đỡ lấy tay cô. Cô bước lên đứng cạnh anh khẽ mỉm cười. Cả không gian trở nên yên tĩnh lắng nghe lời tuyên hệ của hai người. Vị linh mục nhìn cô hỏi:
_Con có đồng ý lấy Chấn Vũ làm chồng nguyện suốt đời này dù ốm đau bệnh tật cũng không chia lìa không??
Cô quay qua nhìn anh thẹn thùng rồi đáp:
_Con đồng ý thưa cha!!
Vị linh mục nhìn sang anh:
_Con có đồng ý lấy Thiên Nhi làm vợ dù ốm đau bệnh tật cũng không chia lìa không??
Anh nhìn cô đây trìu mến. Ánh mắt ngập tràn yêu thương:
_Con đồng ý!!!
Linh mục mỉm cười rồi nói tiếp:
_Hai con hãy đeo nhẫn cho nhau và hãy sống bên nhau thật hạnh phúc. Chúa sẽ phù hộ cho hai con!!!
Cả khán phòng vỗ tay rần rần lên khi anh và cô đeo nhẫn cho nhau. Đeo xong anh nhìn cô đầy trìu mến nói khẽ:
_Anh yêu em!!
Đó là câu cuối cùng cô nghe được khi anh cúi xuống hôn vào môi cô. Tiếng vỗ tay lại nổi lên mạnh mẽ hơn cả lần trước. Nụ hôn anh trao cô không phải là "hình thức" như lần chụp hình cưới điều này chỉ có cô và anh có thể cảm nhận được.
Tim cô như đập loạn nhịp trong niềm vui bất ngờ ập đến này. Đó là câu nói cô mong chờ nhất ở anh ngay lúc này. Còn anh thì dường như đã thành công. Trong lòng anh dậy lên một cảm xúc mới. Đó mới là tình yêu thật sự của một con người......
....................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................
Hau
Sau khi hôn lễ kết thúc mọi người kéo nhau đến nhà hàng buffet sân vườn do tự tay anh chọn. Cô thì vô cùng bất ngờ khi đám cưới được tổ chức ở một nơi đầy “cảm giác” thiên nhiên đến như vậy. Cô nhìn anh mỉm cười thay cho lời cám ơn. Anh vẫn nắm chặt tay cô dẫn cô đi từng bước. Họ đã nắum tay nhau như thế từ lúc ở nhà thờ lận. Có vẻ ai kia cũng thích như thế.
Trong khi khách khứa vui vẻ thưởng thức những món ăn thì anh cũng không quên lấy những món ăn ngon cho cô vợ yêu thưởng thức. Cô vui vẻ thưởng thức hết tất cả món anh đưa cho. Rồi anh dịu dàng lau thức ăn dính trên khóe miệng khiến cô như “kẻ đang bơi” trong niềm hạnh phúc bất tận. Khó ai có thể nghĩ rằng sẽ có một ngày như thế này.
Hai kẻ yêu nhau đắm chìm trong niềm hạnh phúc vô bờ bến trong khi một cô gái đang ôm một nỗi hận thù chờ ngày “gửi lại”. Và một chàng trai đang đắm mình trong men rượu. Cả hai đều mang cùng nỗi đau mang tên “tình yêu”.
Cuối cùng thì tiệc cũng tàn, người người lần lượt ra về. Ba anh và ba cô thì hoan hỉ tiếp dòng họ. Anh và cô thì:
_Mệt không?? anh dịu dàng hỏi cô trong khi cô đang được người trang điểm dậm lại son phấn. Cô gật đầu rồi ngước mắt nhìn anh:
_Anh không đi tiếp khách nữa à??
Anh đúc tay vào túi quần dựa người vào cửa thủng thẳng nói:
_Anh đang đợi em đó!!
_Đợi em để làm gì???? ra ra trước đi một lát em ra sau!!! rồi cô nói tiếp:
_Em sắp xong rồi một tí nữa thôi!!
Anh phẩy tay ra hiệu cho người trang điểm dừng lại:
_Không cần trang điểm nữa, em thay đồ rồi chúng ta đi du lịch!!!
Cô tròn mắt nhìn anh không giấu được sự bất ngờ trên khuôn mặt :
_Du lịch hả??
Anh cốc yêu vào trán cô nói:
_Là hưởng “tuần trăng mật” đó đồ ngốc!!
Cô ngượng đỏ mặt lí nhí nói:
_Em biết rồi, đợi em chuẩn bị đã!! rồi cô đứng dậy cầm vạt váy cưới bỏ vào phòng thay đồ. Tay vỗ nhè nhẹ vào lồng ngực:
_Cảm giác gì thế này??
Bô váy cưới cô mặc được thay bằng một bộ đầm màu xanh biển. Cô đứng trước gương thắt nốt chiếc nơ màu đen trên cổ lại. Tự hỏi:
_Vậy là mình đã có chồng rồi ư thật không thể tin nỗi!!!
_Đã vậy bây giờ còn sắp sửa đi hưởng tuần trăng mật nữa chứ!! trong lòng cô lâng lâng một cảm giác khó có thể tả được, vừa là hồi hộp vừa là hạnh phúc cũng vừa sợ sệt thích thú.
................................
Hai người đáp chuyến bay xuống Đà Lạt vào buổi chiều tà. Cũng may cô còn kịp ngắm hoàng hôn Đà Lạt trước khi màn đêm ập xuống. Anh vẫn nắm chặt tay cô dịu dàng và ấm áp. Họ bắt chuyến taxi đến resort Hoàng Anh. Anh đã đặt phòng sẵn nên việc nhận phòng rất đơn giản.
Cô còn bất ngờ hơn khi cái phòng anh đặt trải đầy hoa hồng. Cô thốt lên:
_Đẹp quá!!
Anh nắm tay cô kéo cô vào phòng. Cô còn chưa kịp nhìn ngắm không gian thì anh đã đắm chìm cô bằng những nụ hôn rồi. Anh thì thầm vào tai cô:
_Anh yêu em!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro