Chap 32
Dù không định ở lại lâu nhưng công việc bên công ty vẫn không thể trì hoãn. Joohyun kiểm tra mail rồi vùi đầu làm báo cáo, đến tận xế chiều mới xong. Bỗng nhiên chiếc điện thoại bên bàn rung lên. Joohyun nhìn dãy số lạ trên máy, nàng nhíu mày rồi ấn nút nhận:
- Joohyun, ta là mẹ của Seulgi!
Joohyun ngây người, sao lại là người phụ nữ ấy? Kang Phu Nhân im lặng im lặng một chút rồi nói tiếp:
- Có thể gặp mặt không? Ta có chuyện muốn nói với con!
Joohyun cắn môi, suy nghĩ một lúc nàng trả lời:
- Được!
....
Tách cà phê trên bàn đã bị Joohyun khuấy đi khuấy lại đến mấy lần. Nàng không dám nhìn người phụ nữ trước mặt. Có gì đó ở Kang Phu Nhân khiến nàng cảm thấy bất an. Người phụ nữ khẽ lắc đầu lực, bà lên tiếng, giọng hơi trầm:
- Joohyun, hôm nay đến đây là vì ta muốn xin lỗi con!
Joohyun giật mình, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt người đối diện không chút giả dối. Giọng nàng run run:
- Vì sao phải xin lỗi?
Kang Phu Nhân cúi đầu, vẻ cao ngạo hoàn toàn biến mất:
- Chuyện hai năm trước ta làm tổn thương con. Cả việc ta cùng Bora bày kế để con và Seulgi hiểu lầm nhau nữa!
Joohyun lặng người, nàng chợt hiểu ra lần Bora bị thương, Seulgi phải đến chăm sóc. Hóa ra đều là một màn kịch. Người nàng lạnh dần, môi mấp máy:
- Tại sao? Tại sao phải làm như thế?
Giọng Kang Phu Nhân nghẹn lại:
- Xin lỗi, lúc đó ta chỉ biết nghĩ một phía, tả nghĩ rằng hai con đến với nhau bằng thù hận, nhất định sau này sẽ không có hạnh phúc. Ta nghĩ Bora mới thật sự hợp với Seulgi, cho nên ta đã mù quáng mà lầm đường!
Thật hay, Joohyun cười nhạt, nàng nghiến răng:
- Kang Phu Nhân, bà có biết chỉ vì sự mù quáng của bà mà đã khiến chúng tôi xa cách hai năm, vì sự dung túng của bà mà đứa con vô tội của chúng tôi phải rời bỏ thế gian này, một câu xin lỗi, bà nghĩ đủ sao?
Kang Phu Nhân lúc này chỉ còn biết cúi đầu xin tha thứ, bà biết tội lỗi của mình không thể nào chấp nhận được. Bà chỉ mong muốn được nói ra một lần cho lương tâm được thanh thản.
Joohyun nhìn người phụ nữ sang trọng trước mặt, bao nhiên tôn quý đều bị che lấp, nàng tự hỏi tại sao con người lại có thể tính toán nhiều đến vậy?
- Ta lúc này cũng đã biết mình sai. Sau khi con đi, Seulgi không thèm gặp mặt ta một lần. Ngay cả vô tình gặp nó cũng quay đầu bỏ đi. Ta biết nó hận ta nhiều lắm. Năm xưa, cũng vì sự nghiệp riêng mà ta và bố nó nhiều lần cãi nhau, nó thường xuyên cô đơn một mình. Tính cách lạnh lùng độc đoán của nó một phần cũng là do ta. Bây giờ ta chỉ biết cầu xin con tha thứ. Joohyun, ta có thể xin cô một điều không?
Joohyun nhìn đôi mắt đã đỏ hoe của Kang Phu Nhân mà mủi lòng, nàng nén những đau thương trong quá khứ, giọng trầm xuống:
- Bà nói đi!
Kang Phu Nhân nhìn nàng tỏ vẻ biết ơn, giọng bà hơi run:
- Có thể nói ra điều này ta biết mình thật vô sĩ, nhưng đây là điều ta có thể làm cho con mình. Ta mong con có thể ở lại bên cạnh nó, được chứ?
Joohyun im lặng không nói gì, nàng không thể chắc chắn điều được gì vì nàng vẫn chưa thể có quyết định.
Kang Phu Nhân thấy vẻ do dự của nàng thì nói tiếp:
- Cuộc đời ta sai lầm nhất chính là đối xử với con như vậy. Trên thế giới này ngoài con ra không ai có thể làm con ta mỉm cười hạnh phúc. Con không biết được trước kia, lúc cố chủ tịch Kang cũng chính là chồng ta, ba của Seulgi qua đời, cả tập đoàn đè nặng lên vai nó. Lúc ấy nó mới mười tám tuổi đầu, để xây dựng Kang Gia lớn mạnh như hôm nay không biết nó đã bỏ ra bao nhiêu mồ hôi nước mắt, ngay cả tuổi trẻ cũng không thể tận hưởng, kể từ lúc đó, ta chưa bao giờ thấy nó nở nụ cười thật lòng cho đến khi nó gặp con. Ta... chỉ là người làm mẹ như ta chỉ có thể cầu xin con mà thôi!
Joohyun ngẩn người, nàng không ngờ cô đã phải hi sinh bản thân mình đến mức đó. Sự lãnh khốc, tuyệt tình của cô đều từ năm mười tám tuổi sao? Tất cả đều là lỗi của bố nàng nên cô mới thành ra như thế. Cả người Joohyun truyền đi cảm giác tê buốt.
Ngủ ngon một giấc, Joohyun thức dậy vươn vai, mùi hương bên dưới thoang thoảng khiến nàng cảm thấy dễ chịu. Joohyun đi xuống vườn, Mina nhanh nhẹn bưng tới cho nàng tách trà. Cả biệt thự khi chiều xuống thật khiến người ta mê mẩn.
Joohyun chìm đắm trong không gian đó, nàng không biết ở phía sau chỉ cách mấy bước chân Seulgi đang đứng bên kia nhìn nàng. Cô dường như cũng ngây ngẩn với cảnh tượng trước mắt, thật yên bình.
Hôm qua nghe lão Song bảo Joohyun đã đến thăm mộ bố cô, Seulgi cũng biết nàng đến để nói lời từ biệt hay gì? Cô khẽ thở dài. Nếu như thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này thì tốt.
Không biết bọn họ đã chìm đắm trong thế giới đó bao lâu, cô gái bên cạnh Seulgi thoáng chốc lặng người. Đến bây giờ Irene mới biết được người con gái đã khiến Jisoo lao tâm khổ tứ trong hai năm qua là ai.
- Chủ tịch!
Tiếng gọi của Jennie khiến Seulgi giật mình, cả Joohyun cũng quay đầu lại. Nàng nhìn qua hai người rồi bình thản quay đầu lại nhâm nhi tách trà. Seulgi bước nhẹ qua chỗ Joohyun, cô lấy áo khoác lên vai nàng:
- Cẩn thận kẻo bị cảm!
Joohyun "Ừm" một tiếng, cũng không hỏi gì nhiều. Seulgi ngồi xổm xuống, tay cô chủ động nắm lấy bàn tay nàng, hai bàn tay dịu dàng ôm lấy nhau hòa quyện, đáy mắt cô hiện lên tia nhìn dịu dàng.
- Tối nay chúng ta ra ngoài nhé!
Joohyun cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay cô, nàng nghiêng người nhìn cô, trong đôi mắt đó có sự mong chờ tha thiết. Joohyun gật đầu, nàng nói khẽ:
- Để em thay quần áo đã!
- Ừ!
Joohyun đứng dậy bước vào trong nhà, khi đi qua Jennie, nàng gật nhẹ coi như chào. Seulgi nhìn theo bóng nàng bước vào nhà mới thu hồi ánh mắt. Jennie đứng đó nghe rất rõ chuyện họ nói, cô bước tới chỗ Seulgi:
- Chủ tịch, không phải tối nay cô có một bữa tiệc sao?
Giọng Seulgi lạnh băng khác hẳn với sự ấm áp vừa rồi:
- Hôm nay không phải đã nói là tôi có việc quan trọng sao?
Nói xong, cô quay người bước đi. Jennie phía sau vẫn bất động, vốn dĩ cô đã chuẩn bị một chiếc váy cho bữa tiệc này, vậy mà chỉ cần một câu nói của người phụ nữ kia, toàn bộ trông chờ của cô đã tiêu tan. Ngay từ lúc đầu khi nhìn thấy Joohyun đến công ty, cô cũng đã cảm thấy kì lạ, hôm nay tận mắt chứng kiến cô mới biết trực giác của mình quả không sai. Tại sao ông trời luôn bất công với cô như vậy? Sinh ra trong một gia đình nghèo, cô phải cố gắng lắm mới học xong đại học. Cô chỉ mong sau này có thể gặp được một người có thể san sẻ gánh nặng của mình, khiến cô cảm thấy không quá tự ti. Khi gặp được Seulgi cô đã biết người cô cần tìm chính là người này. Mặc dù trên người Seulgi luôn tỏa ra thứ hàn khí lạnh lẽo nhưng chính điều đó khiến cô càng thích cô ấy (cô ấy ở đây là Seulgi) hơn. Hai năm nỗ lực để cho cô thấy cuối cùng cũng không phụ lòng, Jennie trở thành thư kí bên cạnh Seulgi. Hằng ngày nhìn thấy cô ấy, cô càng tin chắc người này sẽ thuộc về mình, bởi cô biết rõ hơn bất cứ người phụ nữ khác trong lòng cô có một vết thương không ngừng rỉ máu. Khi cô ấy đau, khi cô ấy buồn, người bên cạnh chắc chắn luôn là cô. Vậy mà khi chủ nhân của vết thương kia quay trở về, trái tim người cô yêu đã không nắm bắt được nữa. Cô biết mình mãi mãi không thể thay thế vị trí cô gái kia trong trái tim cậu, cô chỉ có thể âm thầm ở bên, hi vọng có một ngày cô ấy cảm động trước tình cảm của cô. Nhưng bây giờ e là không được nữa. Jennie nắm chặt tay. Trong đáy mắt cô hiện lên nỗi tuyệt vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro