Chap 35

Cả buổi tối hôm đó, không khí căng thẳng và im lặng đến đáng sợ bao trùm lấy toàn bộ căng nhà của hắn...

Areum ngoài mặc vẫn coi như không có gì...nhưng cơn ghen tuông đang dần dần ăn sâu vào tâm trí...trong đầu cô ta giờ chỉ có 2 từ...TRẢ THÙ 

Một đêm trắng...cho cả hai...

Sáng hôm sau...

Hắn bước ra ngoài với khuôn mặt sầu não và mệt mõi 

Areum ngồi trên ghế, mĩm cười nhìn hắn 

- Unnie thức rồi à? 

Hắn giật mình...nhìn vợ...rồi trả lời 

-...ừ 

-Unnie ăn sáng đi! em đã chuẩn bị xong rồi...

Hắn hoàn toàn không hiểu thái độ này có ý gì nữa...thà đánh thà mắng hắn thì hắn còn thấy tốt hơn là sự quan tâm và chăm sóc chu đáo như thế này...

- Unnie ra ngoài trước! 

Areum quay mặt đi...nuốt lấy sự vô tình của hắn...rồi tiếp tục nhìn chồng mình bước ra khỏi cửa...

- Unnie sẽ hối hận...vì đã không đối xữ tốt với tôi...

Areum đứng dậy...cầm điện thoại lên và gọi cho Hyomin, giọng nói cũng khác hoàn toàn với con người lúc này...

- Hyomin!lâu không gặp rồi 

- Areum? 

-...chúng ta gặp nhau nói chuyện nha!...tôi sẽ đến chỗ cô! 

-...ừm 

Cô ta nhếch mép cười khinh rẽ 

- Để xem hôm nay...ai sẽ cứu cô! 

Areum tiến đến tủ đồ của mình, mở chiếc hợp màu lam ra...và lấy đôi găng tay...cùng con dao...Cẩn thận để vào túi xách và đi ra ngoài 

Trên đường đến, Areum có ghé qua một nơi...

Trong căn nhà khá lụp xụp, lại nằm ở nơi vắng vẽ...nhưng có vẻ cô ta chẳng sợ hãi mà ngược lại rất quyết đoán và đi vào trong 

- Đây là 20 triệu, hãy đưa cho tôi loại thuốc độc nhất mà ông có! 

Lão già mặt đã đầy nếp nhăn, lắm lét dòm cọc tiền rồi nở nụ cười vui vẻ nhận lấy và nói 

- Được! tôi sẽ lấy cho cô! 

Nói rồi lão ta đi ra sau mở tủ...còn Areum thì ngồi đó, mĩm cười 

- Của cô đây!...đây là loại độc không mùi không vị...chỉ cần 1 giọt cũng đủ làm chết 1 người...cô hãy cẩn thận đấy...

- Đừng nói nhiều! chuyện hôm nay tôi kiếm ông đừng để lộ ra ngoài đấy 

- Đương nhiên! tôi còn phải làm ăn nữa mà...

Cô ta cầm lấy lọ thuốc trong suốt đó, bỏ vào túi xách...đeo kính râm và bước ra ngoài 

TING TONG...

Hyomin đi ra mở cửa 

CẠCH...

- Xin lỗi vì đã đến muộn, Reum có chút việc...

Nó nở nụ cười khách sáo 

- Không sao...vào nhà rồi nói! 

Nhưng cô ta không đồng ý 

- Thôi! ra ngoài với Reum một lát nhé!...Reum muốn dẫn Min đến nơi này...

Nó có chút lo lắng, Vì hôm nay Areum trong lạ lắm...nhưng rồi cũng đồng ý 

- Ừm...để Min lấy túi xách đã...

Lập tức cô ta nắm tay nó 

- Không cần đâu! nhanh lắm...

Chưa kip đóng cửa thì Areum đã nắm mạnh tay nó kéo đi ra ngoài 

- Reum à! từ từ thôi...Min đau lắm...

Nó cô gỡ bàn tay đang bóp chặt tay nó đến in lằng đỏ...

Areum kéo nó đến xe của mình thì buông tay, mở cửa...rồi dùng khuôn mặt " Giả dối " đó cười với nó 

- Reum không cố ý đâu! vì thật sự là rất gấp nên Reum mới như vậy...đừng trách Reum nhé 

Nó có chút e dè...thái độ này là sao chứ?...linh cảm cho nó thấy...sắp có chuyện gì đó xãy ra...Nhưng nó lại không biết đó là điều gì...

-...ừm...vậy chúng ta đi thôi 

Nói rồi nó bước vào trong xe, Areum phía ngoài khẽ nhếch miệng cười và vòng qua phía kia để lên xe 

Areum cảm thấy AN TOÀN hơn khi nó chưa phát hiện ra điều gì bất thường lúc này...hành trình đưa người tình của chồng mình đến vực thẫm của tử thần...vẫn tiếp tục...

Dù là gì đi chăng nữa...nhưng thái độ hôm nay của Areum làm lòng nó có cảm giác bất an...nó luôn vòng tay che chở đứa bé trong bụng mình...

có lẽ sự cảnh báo của con mình chính là điều nó có thể giúp mẹ nó...

- Á!~~~~ 

Nó thốt lên khi đứa bé trong bụng đạp liên tục không ngừng...

- Min sao thế? 

Nó e sợ nhìn Areum...có thật sự nên nói rằng bản thân đang có thai không?...

Còn riêng cô ta thì biết thừa...đứa bé đang đạp nó...nhưng để tránh mọi chuyện gặp rắc rối, Areum vờ như không biết 

- Hay là cô đau dạ dày? 

-...chắc...chắc là thế...

Areum cười thầm trong bụng..."" có lẽ là cô ta chưa biết mình có thai thì phải! "" 

- Chúng ta sắp đến nơi rồi...có lẽ sau đó cô sẽ không còn biết đau nữa đâu! 

Nó rợn người khi nghe Areum nói như thế...

-...hả? 

Cô ta vội cười 

- Không! tôi nói là cô sẽ nhanh hết đau thôi! 

Nó giật mình nhìn xung quanh...Areum đang lái xe rẻ vào con đường ra ngoại ô đầy cây và hoàn toàn vắng bóng người...Tại sao lại đến đây chứ!!? 

- Reum à!...chúng ta đi đâu thế!?!...

Areum đưa mắt nhìn nó...khẽ nhếch miệng 

- Đi đến nơi...mà cô phải đến...

Nó bàn hoàn và kinh hãi...

- Tôi...tôi muốn xuống xe...

Areum phớt lờ lời nó, tiếp tục lái...thậm chí còn tăng tốc 

- TÔI NÓI TÔI MUỐN XUỐNG XE ~~ 

Areum quát lớn 

- CÔ IM ĐI!! 

Nó quá hoãn loạn nên lập tức chồm tới giữ lấy volăng làm cho Areum mất tay lái và khiến xe bị lệch hướng 

- CÔ ĐIÊN RỒI HÃ ~~~~~~ 

Rồi cô ta hất nó ra chỉnh lại tay lái 

-NGỪNG XE ~~~~ CÔ CÓ NGHE KHÔNG HẢ?? 

- KHÔNG! CÔ CÓ BIẾT MÌNH ĐANG LÀM GÌ KHÔNG!? CÔ MUỐN CHẾT À!? 

Nhưng nó không bỏ cuộc, vẫn kéo tiếp tay Areum, 2 người dằn co qua lại nên xe của họ đã vô tình trệch khỏi đừng và đụng phải cây 

RẦM~~~~~~ 

- Á ~~~~~~ 

Areum nhúi người về phía trước nhưng cũng may là không sao...tinh thần có chút hoãn loạn...bàn hoàn nhìn qua chỗ Hyomin

Nó vì sự dằn co lúc nãy mà đã tháo dây an toàn nên sau khi đụng phải cây, theo lực quán tính nó đã va đầu vào thành kiếng...chảy máu và bất tĩnh 

Areum run run tay...trán đẫm mồ hôi...lay lay người nó 

- Cô...cô không sao chứ!?...Hyomin à...cô 

Nhưng nó không phải ứng...có lẽ cú va đập vừa nãy làm cho nó bị hôn mê bất tĩnh...trán vẫn còn chãy máu 

Areum hoang mang...mở cửa xe...đi ra ngoài...vuốt tóc đang rũ rượi trên mặt, nhìn Hyomin...nuốt nước bọt...nhắm mắt lại để lấy bình tĩnh...

- KHông thể dễ dàng như vậy được...cô ta chưa chết...mọi thứ chưa kết thúc...Mình phải tiếp tục...bắt cô ta phải TRẢ GIÁ ~~ 

Nói xong Areum lo sợ, đi đến bên cạnh cửa của Hyomin, mở xe mà quàng đầu dưới cánh tay nó...đỡ nó ra và lôi đi 

Căn nhà nát đó...nơi mà Areum đã chọn làm nơi tiễn biệt nó chỉ cách chỗ xảy ra sự việc một đoạn đường, tuy là không xa nhưng nều không định được hướng đúng thì có đi cả trăm lần cũng không thể nào đến nơi 

Cô ta dùng hết sức để đưa được nó đến căn nhà đó...

Nhắc đến Hwayoung...

Hắn vì bực tức trong lòng mà đã lái xe ra ngoài để khuây khỏa...

Cùng lúc đó...hắn thoáng thấy chiếc xe mang biển số GH 4034...đây chẳng phải là xe của Areum sao?...

Hwayoung lập tức lái xe đến gần hơn...thì thấy chiếc xe đã gặp tai nạn...

Hắn hoảng hốt, lập tức bước xuống xe và chạy tới...

Nhưng đến nơi thì không có ai trong đó...

Hắn càng lo lắng hơn khi trên kính trước của xe...có vết máu...

Đầu xe nát bấy do va đập mạnh vào cây...cộng thêm vết máu còn chưa khô in vết trên kính...hắn biết là...có chuyện không hay xãy ra...nhưng rõ ràng nhìn xung quanh thì không có bóng ai cả??...

Lạ một nỗi...vết máu nằm ở phía ngoài...tức là...không phải vị trí người lái...vậy còn ai khác nữa sao?...

Hắn bàn hoàn la lớn gọi 

- AREUM...EM CÓ Ở ĐÂY KHÔNG? ~~~~ 

Chỉ có tiếng vọng heo hút của hắn vang lại...tiếng gió xì xào của mùa thu lá rụng vàng cả khu rừng...

Càng nhìn hắn càng lo lắng hơn...có chuyện gì không hay xãy ra thì sao?...

Hắn chạy khắp nơi hô to gọi lớn tên vợ mình...nhưng...không có động tĩnh gì...cả khu rừng...một màu vàng của lá úa...

SÂN BAY...

- ÔI! VỢ YÊU À ~~~~ EM VỀ RỒI ĐÂY ~~~~~~ 

Jiyeon la lớn giữa sân bay sau khi vừa đáp chuyến đầu tiên về nước...

Mọi ánh mắt ngạc nhiên lẫn lo lắng nhìn cậu trai trẻ này vui mừng khôn xiết lộ rõ ra mặc đang tươi cười hét lớn như một tên ngốc điển trai đấy...

Jiyeon bật điện thoại, nhìn vào list danh bạ 

- Haha! cô ấy mà biết mình về nhất định sẽ rất bất ngờ...

Hắn vẫn tiếp tục cuộc tìm kiếm của mình...nhưng kết quả vẫn là hoàn tay trắng...nơi đây quá rộng...không thể tìm kiếm như thế này mãi được...

RENG...RENG...RENG...

Hắn giật mình...

Đây không phải điện thoại của mình...

Hắn lập tức chạy theo tiếng chuông...

Nhưng...Gần đến thì...lại tắt...

Hắn không biết phải làm sao nữa...cố lục lọi trong đóng lá khô để tìm chiếc điện thoại ấy. 

Ông trời không phụ lòng...

RENG...RENG...RENG...

Hắn nở nụ cười mừng rỡ, chạy đến gần nhặc chiếc điện thoại vùi dưới lớp lá...

- Chồng...Ji...Jiyeon? 

Hắn bàn hoàn nhìn màn hình...trong đầu có thể nhanh chóng đoán ra...chủ nhân chiếc điện thoại này là...Hyomin...

Hắn nhất máy 

- Unnie à! bất ngờ không! haha 

Hwayoung quát lớn 

- CẬU CÒN TÂM TRÍ ĐỂ ĐÙA NỮA HAY SAO?~~ HYOMIN GẶP CHUYỆN RỒI...

- Cái gì?...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: