Ngoại truyện 6- Đông Lôi (2)

Trong phòng khách, Cố Duy nghe được câu này, nở nụ cười, rẩt khoái trá, giao điện thoại cho cô, nhưng điện thoại lúc này lại ngừng đổ chuông.

Đông Lôi thấy anh cười, mặt đỏ lên.

Đây là một loại cảm xúc chưa từng có.

Sau khi lấy lại điện thoại, cô xoay mặt đi nhằm che dấu trong lòng không được tự nhiên, do dự không biết có nên gọi lại hay không, lại nên nói rõ với Thần Thản thế nào.

Người đàn ông phía sau lúc này lại ôm lấy eo cô, cánh tay từng chút từng chút tăng lực, sít sao đem cô quấn chặt vào mình:

- Anh không có nghe lầm phải không, em đồng ý gả cho anh có đúng hay không?

Đông Lôi lập tức ngẩn ngơ, tư duy của tứ thiếu gia thế nào lại lớn như vậy?

Cô chỉ nói là... Chỉ nói là sẽ nói rõ với Tiểu Thản, về phần có muốn cùng Cố Duy lui tới hay không, cô còn phải suy tính một chút.

Được rồi!

Cô thừa nhận, cô bây giờ, đối với anh thật sự tương đối có ấn tượng tốt, nhưng cũng không thể nhanh như vậy a...

- Cố Duy!

Cô xoay người lại, chống đỡ trước ngực hắn, cảm thấy cần phải nói rõ với hắn chuyện này:

- Em...

- Xuỵt...

Hai tròng mắt hắn trong sáng, hiện lên vui sướng, lấy ngón tay chống đỡ môi cuả cô, nhẹ nhàng vuốt ve, không cho cô nói chuyện, sau đó cui đầu xuống, ở trên môi cô hôn một chút.

Mặt cô lập tức đỏ bừng, ngây ngốc nhìn.

Cố Duy lại cười một tiếng, rất hài lòng với loại phản ứng này của cô, nâng cằm của cô lên, ấn lên môi của cô, cậy mở hàm răng, xâm nhập vào khoang miệng của cô...

Một nụ hôn triền miên tận xương.

Đông Lôi cơ hồ không có bất kỳ kinh nghiệm hôn môi, bị người đàn ông này hôn, suy nghĩ bỗng chốc rối loạn, đại não trống rỗng.

Không, phải nói là nổ tung!

Muốn nói, toàn bộ đã quên, đầu của cô, trong nháy mắt biến thành tương cháy.

Giờ khắc này, cô chỉ có một cảm giác là: sự khó thở, trên môi còn có mơ hồ đau đớn vào trong lòng, in dấu vào trong xương cốt, khắc vào linh hồn...

Mặt của cô nóng như ở trên lửa nướng, càng ngày càng nóng, trong lòng bàn tay, tất cả đều rịn mồ hôi, cả người đều run run...

Đúng vậy, Cố Duy tuyệt đối là một cao thủ ***, dễ dàng liền nắm trong tay nhiệt tình của cô, thân thể của cô, đem cô mê hoặc...

Anh nâng mặt của cô lên, ánh mắt lửa nóng, không ngừng hôn xuống.

Anh nói:

- Lôi Lôi, làm vợ của anh,làm vợ của anh...

Anh nói:

- Lôi Lôi, nói đồng ý có được hay không, ngày mai anh đi nhà của em cầu hôn...không, một mình anh đi qua sơ suất...sau thiên đi...sau thiên anh cùng mẹ anh còn có bà của anh cùng đi nhà em. Chúnh ta trước tiên đính hôn trước, làm cho không ai không biết em là phu nhân của anh...

Anh nói:

- Lôi Lôi, đời này anh chỉ muốn em...Lôi Lôi, anh muốn em...

Cô bị anh dụ dỗ một câu lại một câu triền miên, cô bị anh hôn đến nóng bỏng, mất đi năng lực suy tư, chỉ có thể vô lực ôm lấy anh, trong miệng phát ra vài chữ "ân", không ý thức liền bị nhiệt tình của anh công chiếm.

Cô đáp ứng, làm anh mừng như điên.

Anh đem cô ôm vào ngực, đem nụ hôn kéo dài.

Cô có thể cảm giác được tay của anh ở trên người cô nhiệt liệt thăm dò, ở trong thân thể dẫn tới từng đợt mãnh liệt kích thích.

Cái loại kích thích đó làm cho cô luống cuống, sợ run, nhưng lại không muốn đi ngăn lại.

Về sau, cô ý thức được không chỉ đơn giản một nụ hôn, người của cô, đã ở trên giường anh.

Lúc đó, áo cô đã được cởi ra,thân thể trắng noãn hiện ra trước mặt anh, mặt cô ủng đỏ, rất vô tội nhìn chằm chằm thân thể đàn ông trần truồng tinh tráng, lại không biết ngăn cản thế nào.

Lúc đó, anh ở trên người cô, hôn uốn lượn rơi xuống, cười đến hai tròng mắt tỏa sáng, sít sao quấn quýt lấy hai chân cô, giơ lên thân, tiến__nhập.

Lúc đó, vì cô có chỗ chưa quen thuộc nam nữ hoan ái ở trên người bọn họ triệt để bộc phát.

Loại cảm giác này, đến vô cùng mau, cô không có cách nào khác kháng cự.

Sau đó cảm giác dị vật bắt đầu đâm vào rút ra, cô bị anh mang vào nước lũ***.

Lúc đó, nơi nữ tính, bị hắn nhen nhóm, hơn nữa anh còn đổ dầu vào lửa, thiêu đốt hầu như không còn.

Sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi.

Anh cười với cô, muốn ôm cô đi tắm rửa.

Cô vội vã bắt lấy tấm thảm mỏng trốn vào phòng tắm.

Đứng trong bồn tắm, cô mở vòi hoa sen tắm, bên trong cơ thể mơ hồ còn đau, cùng với giữa hai chân chảy xuống chất lỏng không thuộc về mình, đều đang nhắc nhở cô, cô mới làm chuyện không nên làm.

Chỉ là muốn đến xem ann một chút, không nghĩ lại đần độn lên giường với anh, trở thành nữ nhân của anh, chuyện này hoàn toàn không có trong kế hoạch của cô.

Cô gãi đầu, hiện tại không có biện pháp thích ứng loại thay đổi quan hệ này, tâm tình rất rối rắm.

Trong phòng tắm không có áo ngủ nữ, cô lau xong cơ thể, soi gương, nhìn thấy trên cổ đều là dấu hôn anh để lại.

Cố Duy ở một phòng tắm khác tắm xong, xấy khô đầu tóc, lại mở ra một chai rượu đỏ uống, tâm tình khoái trá cực kỳ_ _

Mặc dù rất ngốc, nhưng cảm giác vẫn rất tốt.

Anh thích.

Tiếc nuối duy nhất là, cô không phải là lần đầu.

Thế nhưng kỳ quái a, nếu cô có kinh nghiệm, cũng không dễ dàng bị anh ăn vào miệng. Nhìn cô bộ dáng tay chân luống cuống, rõ ràng là không kinh nghiệm.

Ngồi trên sô pha hắn suy nghĩ thật lâu, cuối cùng đưa ra một kết luận:

Có lẽ là Kiều Sâm ở trên giường quá vụng về đi...

Tên kia không thể nào kết giao bạn gái, tại mặt này tuyệt đối không phải là cao thủ.

Cố Duy có không ít phụ nữ, không thiếu giường chiếu đương nhiên là cao thủ, đã từng là người đàn ông đầu tiên của không ít phụ nữ, anh cũng không có để ý phụ nữ lên giường với anh có kinh nghiệm hay không, dù sao, chỉ cần thoải mái là được, chỉ là hôm nay anh tựa hồ có chút để ý, chuyện này ước chừng có quan hệ với ham muốn giữ lấy của đàn ông.

Hắn ngồi ở chỗ kia hút một điếu thuốc, sau khi cảm giác hưng phấn qua đi, hắn bắt đầu nghĩ tiếp theo nên làm thế nào.

Mặc dù gạo đã nấu thành cơm, nhưng muốn cưới vào nhà, chỉ sợ còn phải chịu đựng.

Anh nghĩ, có lẽ nên làm cho cô sớm một chút mang thai con hắn, như vậy sẽ dễ dàng rất nhiều_ _cho nên anh không có dùng bao.

Được rồi, cũng là bởi vì trong nhà không có bao.

Biệt thự này, hắn chưa có dẫn ai tới.

Nghĩ đến về sau, cũng không có dẫn ai tới.

Bất kể như thế nào, Đông Lôi đối với anh mà nói, là rất đặc biệt.

Nếu muốn người con gái này, về sau, cuộc sống riêng tư của anh tất phải kiểm điểm, nếu không Đông Đình Phong tuyệt sẽ không bỏ qua cho anh...

Anh suy nghĩ một hồi lâu, sau khi trở về phòng, nhìn thấy phòng tắm vẫn đóng chặt, nha đầu kia vẫn không có đi ra.

Thẹn thùng sao?

Có khả năng đi!

Lúc anh tiến vào thân thể cô, nha đầu kia toàn thân đều biến thành màu hồng phấn...

Nhếch miệng cười một tiếng, anh đi tới gõ cửa một cái:

- Đã tắm xong chưa?

Bên trong yên tĩnh trong chốc lát, sau đó mới truyền ra một giọng nói nhẹ nhàng:

- Xong rồi ạ!

- Xong rồi liền đi ra a!

- Bên trong không có quần áo...

Anh hí mắt nghĩ cảnh cô trần truồng đứng trước gương, cười nhẹ:

- Trước mặc áo ngủ của anh vào! Như thế này, anh gọi người đưa đến mấy bộ quần áo, để sau này dùng!

Về sau phải dùng tới!

Nghe thấy lệnh này Đông Lôi đỏ mặt:

- Ân!

Mở cửa, cô đi ra, mặc áo choàng của anh, vẻ mặc có chút mất tự nhiên.

Anh buồn cười, ngẫm lại, bên trong đều không mặc gì, có thể tuy ý anh muốn làm gì thì làm.

- Thẹn thùng!

Khuông mặt cô đỏ mặt liên tục không có tản đi.

Anh vừa mới xác định, bọn họ có cùng nhau đạt lên đỉnh, khi đó, cô đỏ mặt, trông rất đẹp mắt.

- Em không có ý định cùng anh phát triển nhanh như vậy...

Đông Lôi có chút áo trướng, gãi gãi tóc ngắn.

Anh đi thẳng về phía trước, hôn môi cô:

- Yên tâm, anh sẽ phụ trách, trời sáng anh đưa em trở về. Sau đó cầu hôn. Mấy ngày nữa, anh nói cha anh đến nhà em bái phỏng...

- A...nhanh như vậy...

Đông Lôi có chút sửng sờ.

- Anh còn phải đọc sách!

- Kết hôn cũng giống như việc đọc sách.

- Nhưng là...

- Kết hôn có thể ngày ngày cùng nhau...em không muốn sao?

Anh dụ hoặc cô.

Đông Lôi dựa sát vào trong lòng anh, vẻ mặt anh ôn nhu, cười hôn cô_ _ nhưng trong lòng cô vẫn có chút khó chịu...

Hôn hôn, anh lại ôm lấy cô, lần nữa giở trò.

Đông Lôi căn bản không phải đối thủ của anh, lại lần nữa bị ăn hết sạch sẽ.

Sau đó cô có chút lo lắng nhìn người đàn ông trên người hỏi:

- Anh như vậy, em rất dễ mang thai...

- Mang thai liền sinh, đến lúc đó mang thiên tử lấy lệnh chư hầu, sẽ không sợ anh vợ tìm anh phiền toái, con trai chính là bia đỡ đạn của anh...

Kế hoạch của anh tốt lắm.

Cô không nói gì trừng anh.

Anh lại lần nữa muốn cô, cúi đầu kêu:

- Sinh con trai cho anh...con gái cũng được...tốt nhất đầu tiên sinh con gái, sau đó lại sinh con trai...chúng ta về sau có thể sinh mười bảy mười tám đứa...

Cô trừng mắt nhìn anh:

- anh anh anh cho em là heo mẹ à...

Hung hăng cắn anh một ngụm.

Anh cười to, hôn cái miệng nhỏ nhắn làm chuyện xấu của cô, hôn hết sức, không chịu từ trên người cô tiếp tục.

Lại về sau, cô mệt mỏi ngủ đi, đã quên phải đi về bệnh viện_ _

"Hang sói" bên trong nhu tình mật ý làm đầu óc cô choáng váng, người đàn ông làm cho cô có thêm kinh nghiệm, làm cho cô quên đi nhục nhã trước đây, biến cô trở thành người phụ nữ ngọt ngào.

Mà hắn đâu, mặc áo ngủ, ở trên giường dùng điện thoại chụp cô đang ngủ, còn đem tướng ngủ ngọt ngào của cô gửi đi: Chu Cung Chi, kèm theo hai chữ: " thu phục".

Chu Cung Chi đang ôm mỹ nhân, nghe điện thoại báo tin nhắn, liền chộp tới vừa nhìn, mi nhíu lại, gửi trở lại một biểu tình:

- Cậu ngoạn lớn đi...

Cố Duy nhắn lại:

- Đã là người phụ nữ của tôi rồi.

Vẻ mặt anh đắc ý.

Chu Cung Chi vẻ mặt kinh sợ:

- Em của Đông Đình Phong cậu cũng dám chọc...cậu nghĩ thật định cưới về nhà a...

Cố Duy suy tư.

- Đúng vậy, tôi còn muốn có con với cô ấy...

Chu Cung Chi vẻ mặt khiếp sợ:

- Dựa vào cái gì cậu nghĩ sinh con?

Cố Duy mị mị cười:

- Có lẽ đã có rồi...

Chu Cung Chi lại đổ mồ hôi lạnh:

- Lá gan cậu thật lớn...

Cố Duy ha ha cười:

- Nhát gan ăn không được cỏ mập...

Chu Cung Chi khinh bỉ:

- Đẹp cậu có phải hay không?

Cố Duy cười to:

- Đẹp vô cùng... Tối nay đáng giá ngàn vàng...

Chu Cung Chi gật đầu mỉm cười, cùng với một ngón tay cái, một cái nắm tay:

- Chúc mừng cậu ôm được mỹ nhân về...thật muốn cưới về, đối với cậu mà nói vậy thì thật là đáng giá ngàn vàng a...nghe nói, vị tiểu thư này có 5% cổ phần làm của hồi môn...

Cố Duy cười hắc hắc, quay đầu lại nhìn người con gái bên cạnh, đưa tay nhéo nhéo cái mũi của cô, lại hôn một cái, xóa đoạn đối thoại đi, lên giường ôm lấy cô, một bên nhắm mắt dưỡng thần, một bên vuốt vuốt da thịt non nớt kia...

Một hồi tiến vào mộng đẹp.

Trời hửng sáng, đang ngủ Đông Lôi bị một trận chuông cửa đánh thức.

Tiếng chuông kia một tiếng lại một tiếng vang lên.

Cô nhíu mày, tại sao không có ai ra mở cửa, quản gia đâu...về sau ngẫm lại không đúng, chuông cửa nhà bọn họ không phải như thế.

Ý thức của cô còn hồ đồ, chỉ cảm thấy mệt mỏi, con mắt không mở ra được, toàn thân đau dữ dội.

Ngay sau đó, bên cạnh giống như có người rời giường, sau đó người đó đi ra ngoài, lại sau đó, là một trận tiếng va chạm lách ca lách cách kịch liệt...

Cô không hiểu cả kinh, ngồi dậy dụi dụi con mắt, đối mặt với hoàn cảnh xa lạ, nhất thời không biết mình ở nơi nào.

Đợi đến lúc hồi phục tinh thần, nhìn thấy trong phòng có ba người, chờ thấy rõ khuôn mặt bọn họ, cô kinh ngạc đến ngây người, nhớ đến chuyện hôm qua.

Chuyện phát sinh tối hôm qua, một năm một mười toàn bộ nhớ tới.

Là Thần Thản đã tìm tới cửa!

Đồng thời cùng lúc đến còn có anh trai Đông Đình Phong và Thần Huống.

Ngày này, Cố Duy không thể tránh né lần lượt bị đánh.

Ngày này, Đông Lôi vôi vàng bảo vệ Cố Duy, nói với Đông Đình Phong là mình tự nguyện.

Ngày này, Thần Thản ảm đạm rời đi, ở trên đường xảy ra tai nạn xe cộ...

Về sau, mỗi lần nhớ tới kinh nghiệm ngày này, Đông Lôi sẽ nghĩ, tất cả chuyện xảy ra, không thể trách Cố Duy tính kế cô, vốn là, chính cô đi tìm anh trước, đều là vì cô quá mức trẻ tuổi, không biết nhân sự, dễ xúc động, liền gây nên sự tình như vậy.

Khi đó, cô không hối hận, tuyệt không hối hận.

Cô hai mươi mốt tuổi, đã là một người trưởng thành có quyền tự chủ, bất luận kẻ nào đều không có quyền đối với cuộc sống riêng tư của cô tiến hành can thiệp.

Khi đó, cô tuyệt đối là thích anh.

Lời này là thật, khi đó Cố Duy đối với cô phi thường tốt.

Chính vì anh đối với cô rất để tâm, cô mới có thể khi anh hết sức bày tỏ, đem cả người triệt để luân hãm.

Chỉ là về sau thế nào!

Ai có thể nghĩ tới, anh có thể làm cho cô hạnh phúc, cũng có thể tự tay đẩy cô vào thống khổ.

Sau khi kết hôn có nhiều ngọt ngào, lúc ly hôn liền có nhiều thống khổ...

Loại đau khổ này, không chỉ có thể xác, mà cả linh hồn cũng đau.

Yêu Kiều Sâm, là loại chuyển biến tình cảm từ lúc nhỏ, là loại tình cảm khó dứt bỏ của tiểu nữ sinh bướng bỉnh; yêu Cố Duy là vì thiếu nữ ôm ấp tình cảm phun trào, là hai phương diện thân thể cùng tình cảm trầm mê.

Người trước là một loại mê mang thời niên thiếu, sau là tình yêu.

Tháng 4 năm 2013.

Đông Lôi lẳng lặng ngồi trên bàn đu dây, nhìn bầu trời bao la xanh thẳm nổi lướt qua mây trắng, trong đầu, những chuyện vui vẻ, thống khổ từng màn tới lui như chiếu phim.

Hiện giờ, những kí ức kia, đã trở thành quá khứ, nhưng thỉnh thoảng nhớ đến vẫn làm cô đau lòng.

Trên mặt của cô, không có nụ cười, kể từ khi ly hôn, nụ cười của cô giống như bị kết băng rồi, không cách nào tan rã, trầm trọng đè ở trong lòng cô.

Những ngày này, Đông gia đã xảy ra quá nhiều chuyện, cuộc sống của cô cũng xảy ra quá nhiều chuyện, hiện thực tàn khốc, làm cô nản lòng thoái chí, cả vườn yên tĩnh, rốt cuộc không tìm được không khí vui chơi như lúc trước.

Tất cả mọi người đều rõ ràng một sự thật: Đông gia ngày một sụp đổ.

Mà đả kích người Đông gia nhất, chính là người mà ngày xưa cô gọi là "ba ba".

Đương nhiên, hiện giờ, đã là người lạ.

Cô tinh tế hồi tưởng, cảm thấy một năm 2012 này, cô trải qua thật là hoang đường, tháng bảy, hạnh phúc cưới chui, tháng mười hai, sinh non, ly hôn.

Nhân sinh thời gian hạnh phúc nhất, cùng ngày bi thảm nhất, xảy ra trong cùng một năm.

Thật sự là hai tầng lửa và băng a!

Cô nhắm mắt, chuyện đã qua ba tháng, nhưng trong lòng cô đau nhức, vẫn khắc sâu như cũ_ _

Không quên được!

Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn là không quên được.

Một cái bóng đen che ánh sáng ở trước mặt cô.

Cô ngẩng đầu, thấy được một người đàn ông cao lớn uy mãnh ở trước mặt, mặc chế phục trưởng quan không quân, mặt mày thật sâu liếc xéo cô_ _hàng mi kia nồng đậm, tựa như hai thanh đao sắc bén, làm người đàn ông này tỏ ra uy nghiêm như vậy.

Con mắt kia lại thâm sâu vừa trầm, cơ hồ không có mấy người có thể đọc hiểu đáy mắt anh có ý gì.

Tâm tư người đàn ông này, giống như anh trai của anh, rất khó đoán.

Mà cô, mỗi lần đối mặt với người đàn ông này, tinh thần sẽ biến thành vô cùng căng thẳng, hiện tại cũng vậy.

- Thần đại ca!

Đông Lôi co quắp đứng lên, tựa như một đứa trẻ làm chuyện sai lầm, vuốt lại mái tóc bị gió thổi loạn, sửa sang lại mép váy có điểm loạn.

Thần Huống lẳng lặng liếc xéo một cái:

- Anh là tới tìm em muốn đáp án!

Một câu đi thẳng vào vấn đề, Đông Lôi lại lần nữa lâm vào hoảng loạn.

- Thần đại ca...

Cô căng thẳng bóp mép váy, cúi đầu, sau khi gọi một tiếng, thật lâu không trả lời.

Người đàn ông giống như tượng đá, nhẫn nại chờ cô nói.

Anh không nói, cô càng cảm thấy ngột ngạt khó thở, tựa như một tấm lưới đem cô vững vàng bao phủ. Cô căn bản không thoát được.

- Cần phải làm như vậy sao?

Cô nhẹ nhàng hỏi.

- Em có muốn cứu tập đoàn?

Thần Huống lẳng lặng hỏi ngược lại.

-...

- Nếu như muốn cứu tập đoàn. Nhất định phải làm như vậy!

Thần Huống bình tĩnh trả lời:

- Nếu như em có thể trơ mắt nhìn tập đoàn đi xuống...anh không có lời nào để nói.

- Em muốn cứu tập đoàn, đó là cơ nghiệp của mấy đời Đông gia.

Cô nói rất rõ ràng.

Thần Huống gật đầu, nhìn đồng hồ một chút:

- Được, vậy thì đi ký tên!

Anh xoay người, dẫn đầu đi ra ngoài.

Cô kinh ngạc nhìn theo, tâm loạn lộn xộn, vừa vội vừa gọi một tiếng:

- Như vậy cũng được sao?

- Có!

Anh xoay người:

- Nhất định phải làm như vậy, anh mới có thể thuyết phục người trong nhà, cùng Đông gia qua cửa ải khó này. Những bộ hạ của anh mới có thể biết thái độ của anh. Nếu không sẽ không giúp được tập đoàn.

- Ý của anh là không phải nói, đây chỉ là khế ước hôn nhân!

Cô suy nghĩ một chút, lại nhẹ nhàng hỏi, không dám nhìn thẳng vào nam nhân làm cô sợ hãi liên tục.

Thần Huống không nói.

Cô nhẹ nhàng bổ sung tiếp một câu:

- Có phải chờ sau khi Đông gia vượt qua nguy nan, chúng ta sẽ ly hôn?

Nói xong lời này, cô len lén liếc anh một cái.

Thần Huống mặt mày thật sâu, tâm tư khó phân biệt, một hồi lâu mới nói:

- Anh không có ý định kết hôn hai lần.

Tâm cô, lập tức lộp bộp một tý.

- Đây cũng không phải khế ước hôn nhân.

Thanh âm của anh, trầm trầm như chung cổ.

Tâm cô, lại bởi vì thanh âm vững vàng này, đập nhanh như muốn từ trong cổ họng nhảy ra ngoài.

- Cho nên, em phải nghĩ rõ ràng. Ký tên, chính là cả đời...Hôn nhân nghĩ vụ cùng trách nhiệm, anh và em cũng phải thực hiện...

Ý tứ của anh rất rõ ràng: Anh yêu cầu cô thực hiện đúng hôn nhân danh xứng với thực.

Kể cả: Nghĩa vụ vợ chồng trong hôn nhân, cùng với nghĩa vụ sinh con dưỡng cái, trách nhiệm hiếu kính trưởng bối, hầu hạ cha mẹ dưới gối.

Đây không phải là khế ước, mà là hôn nhân thật sự.

Đông Lôi nghe được câu này, bởi vì ba chữ " cả đời " này, tinh thần hoảng hốt một chút, mà bỏ quên nửa câu sau.

Cô ở trong lòng nhắc lại:

Cả đời!

Cả một đời!

Đã từng, có một người đàn ông nói với cô sẽ yêu cô cả đời, kết quả, đoạn hôn nhân kia, vẻn vẹn duy trì mấy tháng...

Thì ra có đôi khi, đàn ông hứa hẹn cả đời, sẽ không phân biệt ngắn hay dài, một cái nháy mắt, có thể chấm hết.

Khóe môi Đông Lôi vẽ ra một hình cung như có như không.

Nụ cười này, là u buồn, cũng là sầu não, càng làm cho người ta lo lắng.

Cô ngước mắt, nhẹ nhàng nói một câu:

- Em chỉ là một người phụ nữ ly hôn. Thần đại ca, người như anh, muốn dạng phụ nữ nào không được?

Cũng đúng là như thế.

Thần Huống cưới cô sẽ hình thành cục diện rối rắm.

Cái cục diện rối rắm này, có lẽ sẽ hủy diệt cả tiền đồ của anh.

- Anh mặc kệ có thể buông ra, nhưng thật xin lỗi cẩn thận.

Anh nói.

Cho nên nói, anh cưới, bởi vì nghĩa.

Đàn ông cùng đàn ông ở giữa chữ nghĩa.

- Đông gia còn có một nữ nhi chưa gả!

Cô có ý tốt nhắc nhở:

- Thần đại ca, nếu anh muốn...

- Không có hứng thú!

Anh nhíu mày.

Anh biết rõ cô nói tới ai.

Cô há to miệng, thật không rõ a, một người con gái anh không cần, lại muốn cô, một người vì nam nhân khác _ _ từng sinh non, hơn nữa còn ly hôn, vì cái gì a...

- Thần gia, chỉ sợ không chấp nhận em...

Cô thở dài.

Thần Huống móc từ trong túi ra một hộp thuốc, ngậm một điếu, dùng tay bao bọc, giương mắt, trầm tĩnh liếc một tý, vững vàng đốt.

- Có anh, em sợ cái gì? Em là sống cùng anh hay cùng nhà anh cả đời?

Lời này, cô hiểu.

Hôn nhân là chuyện của hai người, được hay không, chỉ có hai người tự mình biết.

Cũng đồng thời, hôn nhân cũng là chuyện của hai gia tộc, một khi kết hợp vợ chồng, hai bên thì phải gánh vác trách nhiệm trở thành một thành viên mới của gia tộc đối phương.

Gia nhân không tha cho, tình cảm vợ chồng như thế nào hòa hợp?

Hôn nhân, không phải là đơn giản chồng cùng vợ, còn có cả gia đình cần cô đi hòa giải.

Nếu như nhà chồng nhân khẩu đơn giản, là một người ăn no cả nhà không lo tình huống, gả đi, có lẽ không tồn tại mâu thuẫn, nhưng anh không phải.

Anh có một gia tộc khổng lồ.

Thành viên gia đình của anh trong xã hội này đều có địa vị nặng nhẹ.

- Em yên tâm. Ba mẹ anh sẽ không trở thành vấn đề. Em không cần suy tính quá mức phức tạp. Em chỉ suy tính là gả, hoặc là không lấy chồng...

Thần Huống lại tăng thêm một câu.

Dưới ánh mặt trời ấm áp, người phụ nữ đứng yên, ánh mắt mang theo chần chờ, cô khẽ liếc xéo khuôn mặt đàn ông thâm trầm yên tĩnh trước mắt, cúi đầu, nghĩ đến anh trai vẫn còn trong hôn mê, cùng với tình huống bi thảm của Đông gia.

Cô suy tính thật lâu.

Hai người cứ như vậy lẳng lặng đối lập một hồi lâu, tựa như tượng đá đứng sửng ở trong gió.

Cuối cùng, cô cắn răng một cái, gật đầu:

- Được...Em gả...

Người đàn ông giương cao cằm, trong đôi mắt thật sâu, giống như có cái gì lóe lên một cái, bởi vì câu này, mà đến gần một bước, tay cầm điếu thuốc, vuốt ve tóc của cô:

- Đã quyết định, liền không thể đổi ý rồi!

- Ân!

Cô gật đầu, phát giác anh đang nghiên cứu chính mình, cuối cùng còn phê xuống một kết luận:

- Nhìn tiểu bộ dạng của em này, như thế nào như muốn lên đoạn đầu đài vậy.

Một trận mùi thuốc lá vị thấm vào tim gan, một đoàn khói trắng ở trước mặt tản ra.

Cô ngẩn ra, anh đang trêu chọc mình sao?

Lúc ngẩng đầu, cánh mũi, bị ngón trỏ thô nhẹ nhàng vuốt một cái, dường như mang theo hương vị bảo vệ nào đó.

- Đi thôi! Tiểu quỷ, đi dân chính.

Cô có chút ít lúng túng, vội vàng lui lại một bước, sờ sờ mũi bị đau.

Da thịt thân thiết, thực tại làm cho cô có điểm khó chịu, mà tương lai, bọn họ khẳng định còn sẽ có tiếp xúc thân thể càng thân mật.

Vừa nghĩ tới chuyện này, trên lưng cô liền thấy lạnh, thấy loạn.

Nhưng bây giờ, cô đã đâm lao phải theo lao...

Một giờ sau, Đông Lôi cùng Thần Huống kẻ trước người sau theo trong phòng làm việc đặc biệt của dân chính công chứng đi ra, trong túi xách là tờ giấy hôn thú.

Từ giờ khắc này, người đàn ông từ nhỏ làm cô run như cầy sấy này, đã thành chồng cô theo pháp định.

Nhìn bọn họ, thực không giống vợ chồng tân hôn mới làm xong giấy hôn thú, càng giống tối vừa cách ngày thành hôn chuẩn bị đường ai nấy đi oan gia đối đầu:

Một người dẫn đầu đi ở phía trước, bước chân hữu lực; một người cách bảy tám thước xa, chậm chạp theo ở phía sau, cúi đầu, mặt nhẹ buồn.

Thần Huống đến bên cạnh xe việt dã, mở cửa xe đang định đi lên, cảnh vệ viên Lô Hà thò ra nửa cái đầu, nói thầm vài câu:

- Thủ trưởng, ngài có phải cũng nên đợi tân phu nhân một chút?

- Thủ trưởng, ngài bây giờ không phải là người cô đơn...Lúc đi đường thả chậm một chút...phối hợp một tý, người ta là tiểu cô nương a...

- Thủ trưởng, như ngài đi như vậy, vài cái có thể cùng được với...Lại không phải là hành quân đánh trận...

Thần Huống vừa nghe, quay đầu nhìn lại, di, cô vợ nhỏ như thế nào rơi xa như vậy?

Anh ở trong lòng suy nghĩ lời nói của cảnh vệ viên, cảm thấy rất có đạo lý.

Cho tới nay, anh tự lấy mình làm trung tâm quen rồi, ở không quân bộ, một đám người vây quanh anh, lấy anh cầm đầu số phát tư lệnh; ở đạt lâm đặc biệt cung, cũng có một đám tinh anh đi theo gì đó. Lời của anh, ít có người chống lại, hành vi của anh, không ai dám can thiệp.

Mà ở nhà, ân, những năm này, anh còn không có chính thức có được xem là thuộc về gia tộc. Hiện tại, anh hằng năm nghỉ phép trở về địa phương, là nhà của cha mẹ. Là lúc nhỏ sào. Người lớn sau đâu, anh chính là một cánh chim cô độc. Vẫn một mực ở một mình lêu lổng. Sống một mình đã lâu, liền mất đi bản năng quan tâm người khác.

Hiện tại, anh lập gia đình, là nên hoãn hạ bước chân để phối hợp một tý với người khác, tập tục xấu này đích thật cần sửa đổi.

Thần Huống không nói lời nào, nghiêng dựa vào xe, đợi cô đi tới, hí mắt nhìn xem!

Đình đình ngọc diệp, xinh đẹp như hoa, chỉ là thiếu nụ cười từng làm cho người cảm thấy hoa mắt.

Nha đầu kia, từ sau khi ly hôn, cả người thay đổi rất nhiều.

Sắc mặt cũng so với trước kia tái nhợt rất nhiều.

Gầy.

Trước kia châu tròn ngọc sáng!

Hiện tại...

Từ lúc sau khi xuất viện, hoàn toàn giống như vừa gầy một vòng.

Phỏng đoán chỉ còn lại da bọc xương rồi.

- Lôi Lôi...

Anh gọi một tiếng.

- A!

Cô đã đi đến gần.

- Em đến cùng có ăn cơm hay không a...

Anh tiếp tục quan sát cao thấp, nhíu mày:

- Trên người cũng không có thịt...

Đông Lôi ngừng lại bước chân, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.

Cô...cô không có thịt...

Cô như thế nào không có thịt?

Cô thịt rất nhiều có được hay không...

Thiệt là...

Vẫn còn ở trên đại lộ...

Ở ghế lái, khóe miệng Lô Hà hung hăng quất một cái, rất muốn cười ra miệng: Viên tư lệnh nhà cậu không ngờ sẽ nói _ _

Thần Huống không có một chút cảm giác không đúng, khó có được biểu hiện phong độ thân sĩ mở cửa xe cho vợ mới cưới của mình, Đông Lôi im lặng không lên tiếng chui vào, cửa đóng lại, anh qua bên kia lên xe.

- Bây giờ đi đâu?

Đông Lôi nhẹ nhàng hỏi.

Cô không biết anh giải thích rõ với hai bên gia tộc như thế nào, hôm nay bọn họ thực sự kết hôn, hoàn toàn là tiên trảm hậu tấu.

Cô nghĩ, nếu lão gia Thần gia biết, chắc hẳn nhất định sẽ không đồng ý việc hôn sự này, tiếp theo, cô có thể sẽ đối mặt với một hồi sóng gió.

Anh trước đưa em về cung đạt lâm đặc biệt, đến lúc đó anh đến nói chuyện với lão gia tử, về phần nhà anh, buổi tối anh sẽ trở về một chuyến giải thích rõ, không cần em quan tâm! Mặt khác, anh dự định tổ chức hôn lễ trong tháng này, càng nhanh càng tốt. Nghi thức hôn lễ đều giản lược. Em không có ý kiến đi...

Xe khởi động.

Anh suy nghĩ một chút, nói ra tính toán của anh, giọng nói kia nghe như có ý trưng cầu nhưng tinh tế nghe sẽ cho người khác cảm thấy mang theo một chút không cho phản bác.

- Không có!

Cô dựa vào đâu, đây không phải là lần đầu tiên kết hôn.

Tâm tình của cô, không hề hưng phấn, cũng không có ước mơ gì.

Đây không phải là hôn nhân cô muốn, đây cũng không phải là đường đi cô muốn. Tất cả vấn đề lễ tiết ngoài mặt, cô không có bất kỳ ý tưởng, đến lúc đó toàn lực phối hợp là được.

Lo lắng duy nhất là, đến lúc đó, cô có thể sẽ bị người Thần gia làm khó xử.

Mặc dù anh luôn miệng nói, người nhà của anh sẽ không trở thành gánh nặng của cô.

Nửa giờ sau, xe trở lại cung đạt lâm đặc biệt.

Lúc đi vào phòng khách, Đông phu nhân Hà cúc Hoa ra đón, nhìn nhìn con gái cúi đầu từ bên ngoài đi vào, Thần Huống đi ở sau, cảnh vệ viên Lô Hà không cùng vào, hiển nhiên Thần Huống vốn định lập tức đi ngay.

- Đi đâu?

Bà hỏi một tiếng.

- A, đi dạo một vòng!

Đông Lôi liếc mắt Thần Huống một cái, nhẹ giọng đáp, cảm thấy có chút hư.

Dạo một vòng, đem cả đời mình lại lần nữa gả ra ngoài.

- Trường An cùng Khải Hàng đến đây, đang ở thư phòng nói chuyện cùng lão gia tử. A Huống cậu đi vào một chút đi...Lão gia tử có việc cần thương lượng với cậu...

- Ân!

Anh gật đầu, sửa sang lại cổ áo:

- Con cũng có việc phải nói. Lôi lôi, em cùng mẹ nói đi...

Hà Cúc Hoa ngẩn ra, vừa rồi đứa nhỏ này gọi bà là cái gì?

Mẹ?

Có phải bà nghe lầm hay không?

Hoặc là chữ mẹ phía trước thiếu một chữ "ngươi" đi.

- Ai!

Đông Lôi liều mạng bóp túi sách, nhìn chồng đi về phía thư phòng, khí phách hiên ngang, trên người lộ ra uy nghi khiến người khác không dám xem thường.

Cô không khỏi thán một tiếng, tới đỡ mẹ vội vàng đi theo.

Hà Cúc Hoa cảm thấy có chút không thích hợp, thấp giọng hỏi:

- Hai người các con, không có sao chứ...

- Có việc!

Đông Lôi cúi đầu.

- Chuyện gì a?

Hà Cúc Hoa không khỏi hỏi lên.

Đông Lôi nhìn nhìn xách tay, bên trong có giấy hôn thú:

- Anh ấy sẽ nói!

Hà Cúc Hoa không khỏi nghi hồ liếc nhìn.

Chỉ chốc lát sau vào thư phòng, trong phòng truyền ra thanh âm gia gia mắng to, Hoắc Trường An đang khuyên, Hoắc Khải Hàng cũng nói mấy câu.

- Thừa dịp mọi người đều ở đây, có chuyện, tôi phải tuyên bố một chút...

Thần Huống trên tay là một điếu thuốc, ngồi một mình trên ghế sô pha, sớm đã châm một điếu thuốc.

Hoắc Khải Hàng ánh mắt sắc bén hướng trên người Đông Lôi chợt lóe:

- Cái gì?

Thần Huống gõ đụng rớt một chút khói bụi, lúc đứng thẳng, nhìn về phía Đông Lục Phúc:

- Đông lão, tôi với Lôi Lôi vừa mới đăng ký kết hôn...Ngài yên tâm đi, Thần gia sẽ không quan tâm ngó ngàng sống chết của Đông gia...Muốn trầm cùng nhau trầm...

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người.

Hà Cúc Hoa giật mình che miệng lại, quay đầu bắt lấy tay của con gái.

- Lôi Lôi, này...chuyện này là thật sao?

Đông Lôi gật đầu, yên lặng từ trong túi xách lấy ra tờ hôn thú, trên giấy có chữ ký của bọn họ, cùng với ảnh chụp kết hôn_ _ trong hình hai người, vẻ mặt đều nghiêm túc.

Đông Lục Phúc chống quải trượng đi lên, đem giấy chứng nhận kia qua, lông mi trắng nhíu một cái, lập tức lại thở dài, ông sao lại không hiểu mục đích Thần Huống làm như vậy.

- Hôn nhân không phải là trò đùa, Tiểu Huống, cậu làm như vậy...

- Tôi không có làm trò đùa.

Thần Huống hữu lực trả lời, từng bước từng bước đi tới trước mặt Đông Lôi, liếc xéo một cái cô gái trẻ tuổi so với anh thấp hơn một cái đầu, nói với Đông Lục Phúc:

- Tôi nghĩ muốn lập gia đình. Vừa vặn tôi cũng thích Lôi Lôi. Tuổi tôi hơn lớn. Nhưng mâc kệ các ngươi có hài lòng hay không, hiện tại cũng phải tiếp nhận. Tôi chỉ nói một cầu: Đời này, tôi sẽ không bạc đãi cô ấy. Xin ngài, cũng thỉnh mẹ yên tâm giao cô ấy cho tôi...

Không có từ ngữ trau chuốt hoa lệ, chỉ có một câu hứa hẹn đơn giản.

Anh hứa hẹn không bạc đãi, nói được, nhất định làm được.

Đông Lục Phúc nhìn người đàn ông ưu tú trước mặt, ba mươi lăm tuổi. Anh là một quân nhân xuất sắc, một người lãnh đạo xuất sắc, anh có một đoạn hôn nhân thất bại. Người phụ nữ kia từng sinh cho anh một đứa con trai, có thể nói, so với cháu gái ông thì ưu tú hơn. Đó cũng là một đám hỏi chính trị. Kết quả là lấy thất bại chấm dứt.

Nguyên nhân ở chỗ, anh phụng mệnh kết hôn, không có chút tình cảm nào.

Mà bọn họ bây giờ cũng là hôn nhân chính trị, ông không biết nguyên nhân anh chủ động muốn kết hôn với Lôi Lôi là gì.

Hiện tại, Đông Thần đám hỏi, Thần gia không có chiếm chút tiện nghi.

Ông hiện tại có chút cân nhắc không ra đứa trẻ này.

Đông Lục Phúc suy nghĩ một chút, trầm trầm nói:

- Tiểu Huống, cậu làm chồng cháu gái ta, ta đương nhiên hài lòng, tuổi không là vấn đề, chỉ cần hai người hòa hợp là được. Nhưng là, có một vấn đề, cũng là tồn tại khách quan: Đó chính là Lôi Lôi đã ly dị. Ở Đông gia, chúng ta sẽ không vì chuyện này mà xem thường nó, vĩnh viễn xem bao dung nó. Chỉ khi nào nó đi Thần gia, người của Thần gia đối với Lôi Lôi hẳn có ý kiến. Ta lo lắng không phải là cậu bạc đãi nó, mà là gia đình cậu sẽ bài xích nó... Chỉ cần người trong nhà cậu vui vẻ tiếp nhận. Ta đương nhiên là vui khi việc thành.

- Đông lão yên tâm, trong nhà tôi sẽ đi an bài!

Thần Huống có thói quen làm việc vững như bàn thạch.

Dù vậy, là một người mẹ, Hà Cúc Hoa vẫn còn lo lắng.

Sau khi Thần Huống đi khỏi, Hà Cúc Hoa gọi con gái vào phòng của mình, lo lắng nhìn cô. Đối với cuộc hôn nhân này, bà thật sự không coi trọng.

Lúc trước khi Lôi Lôi gả cho Cố Duy, bà từng phản đối qua.

Bà nói:

- Người này không đáng tin

Nhưng Lôi Lôi mang thai, cũng nhận định người đàn ông kia. Đông gia đương nhiên chỉ có thể thành toàn.

Khi đó, bà chỉ mong Cố Duy là thật tâm đối đãi với cô, ngàn vạn đừng giống như bà nói.

Bà hy vọng là bà nhìn nhầm rồi.

Bà cũng là một người phụ nữ. Làm phụ nữ, bà rõ ràng, cả đời phụ nữ, hạnh phúc lớn nhất chính là tìm được một người đàn ông tốt.

Khi đó, Lôi Lôi dựa vào bên cạnh Cố Duy, cười rất hạnh phúc.

Tin chắc đứa bé kia, cô gả chính là người đàn ông mình yêu.

Bà cho rằng đời này, con gái bà sẽ hạnh phúc. Ai biết mấy tháng sau nghêng đón Lôi Lôi là một hồi động trời biển đổi lớn như vậy.

Hôn nhân lần đầu tiên, giống như pháo hoa bình thường, sau khi nổ phóng xong, liền biến thành bụi bậm trong đêm.

Còn lúc này, rất rõ ràng, chỉ là hôn nhân gia tộc.

Đương nhiên, được lợi hẳn là Đông gia, Thần Huống làm như vậy, với anh mà nói, ích lợi cao hơn nguy hiểm.

Hôn nhân như vậy, có thể hạnh phúc sao?

Bà thật sự rất không đành lòng làm cho con gái của mình thành vật hy sinh.

Không phải nói Thần Huống không tốt.

Trên thực tế, Thần Huống rất xuất sắc.

Nếu anh vô tâm.

Đối với người đối diện sẽ không nhiệt tình.

Bằng không lúc trước anh sẽ không ly hôn.

Bà không muốn con gái của mình giống như vợ trước của anh.

- Thần Huống là một quân nhân, chính khách nổi tiếng, nhưng không phải là người chồng tốt có thể chọn. Lôi Lôi, con thật sự muốn...

Hà Cúc Hoa thở dài.

- Mẹ, mặc kệ con muốn hay không, con cũng đã là vợ của anh ấy rồi.

- Vợ trước của Thần Huống gả cho Thần Huống vài năm, số lần Thần Huống về nhà đếm trên đầu ngón tay.

Như vậy tình cảm vợ chồng tốt mới là lạ...

Đông Lôi hơi cười, không nói, nếu như thực là như thế, không tồi, cuộc sống ai đi đường nấy:

- Mẹ, Thần Huống rất tốt rồi. Anh ấy so với con lớn tuổi hơn, sẽ bao dung con...yên tâm...

Đối với tương lai, nói thật, cô bây giờ, không có hướng tới cái gì.

Hiện tại, cô chỉ hy vọng một việc: Anh trai có thể tỉnh lại, tập đoàn có thể qua được cửa ải khó khăn này.

Cái khác, cái gì đều không quan trọng.

Buổi sáng ngày hôm sau.

Cô ăn sáng xong, ở trong phòng đọc sách, yên lặng, cái gì cũng không muốn làm.

Có tiếng đập cửa vang lên.

Cô nói một tiếng:

- Mời vào.

Đi vào là Thần Huống, cảm xúc cô đang thanh thản, bỗng khẩn trương lên, lập tức đứng lên, cúi đầu gọi một tiếng:

- Thần đại ca, anh đã đến rồi...

Thần Huống bình tĩnh nhìn thoáng qua, cách gọi này là từ nhỏ đến lớn, bây giờ nghe ở trong tai như thế nào cảm thấy có điểm khó chịu.

Anh đã không còn ở cấp bậc như anh trai cô, mà là chồng cô.

Còn xưng hô như vậy, anh sẽ sinh ra một loại tâm lý kháng cự kỳ quái.

- Em kêu anh cái gì?

Anh lẳng lặng hỏi ngược lại.

Đông Lôi:

-...

Nhất thời phản ứng không kịp.

- Lại kêu một tiếng.

Đông Lôi phản xạ có điều kiện gọi một tiếng:

- Thần đại ca!

- Cảm giác thoả đáng sao?

Đông Lôi hoang mang nháy mắt mấy cái:

- Trước đến giờ đều gọi như vậy mà?

Giọng nói nhiều mê mang.

Thần Huống đi vào một bước, đứng ở trước mặt cô:

- Quan hệ thay đổi, xưng hô có phải cũng nên thay đổi một chút!

Anh rất cao rất cường tráng, cô nhỏ nhắn xinh xắn chỉ đứng ngang vai anh.

Lúc nói chuyện, mắt anh nhìn bao quát, cô chỉ liếc xéo.

Hơi thở thuộc về anh, phe phẩy lướt đến trên gò má cô, âm ấm truyền đến làn da nhạy cảm của cô. Vẻ mặt cô không được tự nhiên.

Đúng.

Quan hệ đã thay đổi.

Tâm của cô, còn chưa có thích ứng loại biến đổi này.

- Thần đại ca...Em...ngô...

Cô định nói gì đó, anh lại làm một động tác, hù đến cô, người đàn ông này đột nhiên cúi đầu, áp vào trên môi của cô_ _

Vẻn vẹn chỉ là dán hôn.

Môi cùng môi dán hợp.

Một khắc kia, hai người mắt đối mắt một chỗ.

Cô có thể cảm nhận được chỗ trên môi mang đến mùi trà thơm ngát, cùng với cảm giác nóng bỏng, cùng với hơi thở khác thường của đàn ông.

Cô không có lường trước anh sẽ làm như vậy.

Người đàn ông làm cho cô sợ hãi này, sẽ đột nhiên lấy thân phận là chồng, thân mật cùng cô.

Nụ hôn kia, chỉ duy trì vẻn vẹn mấy giây.

Anh rút lui khỏi, cô nhanh chóng thối lui, dán đến trên tường, bưng kín môi, trừng to mắt.

- Tử Tìm!

Anh liếc xéo, miệng nói ra hai chữ.

- Cái...Cái gì...

Cô nói lắp, trên mặt nóng bỏng.

- Tên chữ của anh: Tử Tìm.

Cô hiểu, anh muốn cô gọi anh là Tử Tìm.

Cô gọi không ra miệng, mặt đỏ lên, nghĩ thầm anh sẽ không tức giận: có thể lại tới bức cô hay không.

Hoặc là tự thể nghiệm hướng anh lần nữa nghiêm chỉnh chứng tỏ:

Anh là chồng của cô là sự thật không thể chối cãi.

Lòng bàn tay ướt mồ hôi, cô căn thẳng cực kỳ: Sợ anh lại đến cường hôn.

Thần Huống không có lại hôn, nha đầu này có chút mơ hồ, cần có thời gian để thích ứng- - nụ hôn vừa rồi, anh hôn không hề báo trước, xem ra, có chút dọa đến cô.

Cái loại vẻ mặt kinh sợ đó, làm cho anh có cảm giác là mình làm chuyện rất xấu.

Anh nghĩ tới một từ là: Trâu già gặm cỏ non.

Có chút thất đức chăng!

Trên thực tế, anh hôn rất xúc động, trong tiềm thức rất rõ ràng, cô là vợ anh, bày tỏ với vợ là chuyện bình thường, ai bảo cô không gọi- - Hôn cô, chỉ là muốn làm cho cô hiểu: Quan hệ của họ đã thay đổi, cô phải có tự giác của người vợ.

Hoặc là, đây chỉ là cái cớ buồn cười, làm như vậy là để che dấu khát vọng ẩn sâu trong lòng- - mười tháng trước, cô từng hôn qua anh, sau đó, cô quên mất sạch sẽ, còn anh, nhớ rõ ràng rành mạch, hiện tại, anh rốt cục có thể tự nhiên âu yếm rồi...

Cái tâm lý này, hình như có chút âm u...

Anh nhịn xuống xúc động, đặt mũ xuống bàn trà, thấy trên tay cô cầm một tuyển sách.

- Trong phòng ánh sáng quá mờ, đọc sách, thì đến mở cửa sổ ra mà xem cho rõ.

Giọng nói kia giống như là một trưởng bối dạy bảo một vãn bối không hiểu chuyện.

Nhưng, trưởng bối có thể hôn môi vãn bối sao?

Giả đứng đắng a!

- Ân!

Cô không có biện luận, hít thở, đi tới kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời chiếu vào phòng, thực sáng.

Cô không khỏi híp một con mắt, trống ngực đập thình thịch.

Sau một khắc, anh đi tới bên người cô, đẩy cửa sổ ra, có gió xuân từ ngoài cửa thổi vào, mang theo hương hoa, cùng với ánh mặt trời ấm áp.

- Khi nào thì tới?

Cô mượn đi phóng thư, kéo dài khoảng cách, người này quá mức cao lớn, thân phận cao thượng, làm cho cô có cảm giác áp lực. Huống chi dựa vào gần như vậy.

- Vừa tới!

- A!

Cô đi tìm nước uống, cố gắng xóa hương vị của anh ở trên môi đi.

Cái loại cảm giác này rất kì quái.

- Anh không đi làm sao?

Cái ly nước buổi sáng vẫn còn, cô uống hết nửa chén, mới hỏi.

Điển hình của việc không có chuyện gì thì nói nhảm.

Cô nghĩ, cô cùng người này hiện tại không có tiếng nói chung, về sau ở một chỗ, sẽ rất mệt mỏi.

- Hôm nay không đi, ông nội của anh, còn có ba mẹ anh đều đến đây, đang ở dưới lầu, cùng nhau thương lượng một chút vấn đề về hôn lễ...

Pằng!

Động Lôi sợ đến mức cái ly rơi xuống đất.

Thần Huống nhếch miệng, nhìn cô vợ nhỏ thất thố, nhưng không có vạch trần.

- A...

Cô đi nhặt cái ly.

Trời à, như thế nào lại nhanh như vậy- - cô cho rằng còn phải đối mặt với một đại phiền toái, không nghĩ tới bọn họ dễ dàng đồng ý như vậy...

- Lôi Lôi, đến đây!

Thần Huống thấp giọng gọi.

Cô quay đầu liếc một cái, cả người anh dựa vào đó, lại có khí thế như vậy, làm cho người khác không thể phản kháng lệnh của anh.

Cô chậm rãi đi lên trước.

Tay liền bị dắt qua.

Tay anh rất to làm nổi bật bàn tay nhỏ bé của cô.

Cô không biết anh muốn làm gì, khuôn mặt lại đỏ lên, đang lo lắng không biết làm sao rút tay lại, một khắc sau, trên tay chợt lạnh, trên ngón vô danh có thêm một chiếc nhẫn tỏa sáng lấp lánh.

Nhìn ở trong mắt, cô ngẩn ngơ chưa phát hiện ra.

Trên ngón tay đã bị mang vào rồi...

Chỉ là chiếc nhẫn phong cách thay đổi một chút...

- Hôm nay mới vừa mua, Thần phu nhân!

Anh gọi cô Thần phu nhân, xưng hô như vậy, làm cho người ta nổi cả da gà...

Tâm cô nhảy loạn một cái.

Đây là nhẫn cưới.

Một chiếc nhẫn rất tinh xảo.

Hình chữ "9", khảm chui, kích cỡ không lớn không nhỏ, phù hợp.

Thần gia không thể không tiền lộ vẻ phú, mà là không cần, người Thần gia có thói quen an phận như vậy.

- Đây là nhẫn nam...đeo cho anh...

Có khác một quả điêu khắc chữ " 9" cùng khoản chiếc nhẫn, lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay anh.

Cô nghĩ, chữ "9" này, có ý tứ hàm xúc nào đó.

- Ân!

Cô lấy chiếc nhẫn, đeo vào ngón tay anh.

Một đôi nhẫn dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng chói mắt.

Cô kinh ngạc nhìn xem.

Ngón tay của anh vừa thô vừa to, ngón tay của cô vừa mịm vừa trắng, ở cùng với nhau, thành vợ chồng.

Ai, hai người hoàn toàn không hợp nhau, như thế nào lại có một tầng quan hệ như vậy...

Nhìn xem đôi nhẫn này, cô sẽ nhịn không được nghĩ đến đôi nhẫn khác, càng thêm xinh đẹp, càng thêm tinh xảo, bị cô ném vào trên mặt người kia. Quan hệ vợ chồng cứ như vậy tan thành mây khói...

- Đi thôi, xuống lầu gặp người nhà của anh.

Thần Huống buông cô ra, người này nói chuyện, khi nào cũng mang theo tính chủ đạo.

- Ai!

Trong cổ họng toát ra một chữ.

Đi không có vài bước, lúc ra cửa, anh thấy cô đi chậm, liền đợi một tý, lúc cô đến gần, đưa tay một phen nắm chặt tay của cô.

Toàn thân cô lập tức lại cứng đờ.

Thần Huống sao có thể không lưu tâm đến loại vẻ mặt này của cô, hỏi:

- Tại sao lại khẩn trương như vậy?

Đông Lôi ngẩng đầu, nháy nháy tròng mắt vô tội, người đàn ông này, lúc nào cũng nghiêm túc như vậy, hơn nữa chưa bao giờ cười.

Cô biết anh nhiều năm như vậy, đều chưa thấy anh cười khi nào.

Không, khi anh lúc còn trẻ, cô có gặp qua.

Chỉ là về sau, anh liền càng ngày càng giả thành lõi đời.

Dường như khuôn mặt băng sơn, là bản sắc khắc họa của anh.

Còn hiện tại, thân phận của anh, lại đặc thù như vậy, làm cho người ta không khẩn trương mới là lạ.

- Anh cũng sẽ không ăn em. Sao vẫn sợ anh như vậy?

Cô nên trả lời thế nào.

Trên thực tế, cô chính là sợ anh...

Chuyện này thật là đau đầu, chồng vốn nên là người thân mật nhất với chính mình, nhưng loại trạng thái này...

- Sao không nói lời nào?

Thần Huống nhăn mày lại.

- Em... Không thích ứng... Loại chuyển biến quan hệ này... Thần đại ca...

Cô kiên trì nói.

Cuối cùng vừa nói ra, Thần Huống "ân " một tiếng, ánh mắt cũng biến đổi, bày tỏ một loại bất mãn, bị anh cầm lấy tay mà sinh ra mồ hôi.

- Em, em còn không có thói quen...

Khóe môi anh khẽ cong một tý:

- Từ từ thành thói quen.

Có lẽ.

Cô gật đầu.

- Sau khi kết hôn, chúng ta vẫn ở lại Quỳnh Thành như cũ, sẽ không ở cùng trưởng bối. Về sau, em muốn làm gì vẫn có thể đi làm như cũ... Về phần phòng cưới... Anh ở Quỳnh Thành có hai nơi, hôm nay anh rảnh, dẫn em đi xem một chút, chọn một chỗ em thích, bố trí một chút. Có rảnh mới trở về tổ trạch ở vài ngày...

- Anh quyết định!

Cô không có hứng thú, từ phòng cưới, quá nhạy cảm, sẽ làm cô nghĩ đến cô bây giờ không có biện pháp tiếp nhận thân mật nào.

Anh bình tĩnh nhìn một chút:

- Cùng đi xem đi, anh muốn nghe ý kiến của em một chút...

- Em không có ý kiến gì... Được rồi... Cùng đi...

Cô bởi vì anh đặc biệt liếc xéo mà thay đổi thuyết pháp.

Anh lại liếc xéo cô một cái.

Cô bị nhìn có chút không được tự nhiên, hỏi:

- Làm sao vậy?

Anh buông cô ra, đưa tay ra khẽ vuốt mái tóc ngắn của cô:

- Em điềm đạm nho nhã ôn thuần như vậy, thật đúng là làm cho anh có chút không thích ứng. Lôi Lôi, anh muốn em là chính mình. Đừng như tiểu tức phụ dường như ừ ân, làm cho anh cảm thấy như anh đang khi dễ tiểu hài tử xấu xa vậy... Cứ giống như trước đây đi... Muốn tranh biện luận liền cãi cọ...

Nói xong, anh đi xuống lầu trước.

Đông Lôi không nói gì trừng mắt "..."

Cô... Là tiểu hài tử xấu xa.

Người này, cho mình là thất lão bát thập sao?


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: