Chương 1112: Mễ Tiểu Anh cự tuyệt Doãn Ngự Hàm

Lần này đến lượt mẹ Mễ làm rơi muỗng.

"Con nghiêm túc chứ?" Mẹ Mễ hỏi.

Năm đó vì Doãn Ngự Hàm đã cùng bà nói chuyện qua nên bà mới có thể để con mình trèo cao.

Nhưng mà không nghĩ đến, chỉ vài năm sau, con gái của minh lại chủ động bỏ cuộc.

"Nguyên nhân là vì Doãn thiếu đã làm gì? Hay là con làm gì có lỗi với cậu ấy?" Mắt mẹ Mễ trở nên sắc bén nhìn Mễ Tiểu Anh.

"Coi như là con có lỗi với ngài ấy đi." Mễ Tiểu Anh trầm mặc nói.

Mẹ Mễ rất hiểu con gái của mình, con bé tuyệt đối không phải là kiểu người không biết chừng mực.

Có thể khiến con bé chấp nhận từ bỏ người, nhất định là có khổ tâm.

"Tiểu Anh, có chuyện gì khó khăn, có thể nói với mẹ không?" Mẹ Mễ hỏi.

Mễ Tiểu Anh lắc đầu: "Mẹ, con đã 23 tuổi rồi, không còn nhỏ nữa. Có một số việc để con tự mình xử lý đi. Con rất bình tĩnh, cũng biết hậu quả khi tự mình lựa chọn như thế này. Về phía phu nhân, nhờ mẹ giải thích giúp con một chút. Không phải Doãn thiếu không tốt, mà là con không đủ tốt."

"Được." Mẹ Mễ lặng lẽ gật đầu: "Cũng không còn là trẻ con nữa, sắp tới sinh nhật 24 tuổi rồi. Tự con hiểu chuyện là tốt rồi. Nhớ kỹ, bất kể là chuyện gì, cũng không thể làm hại tới Doãn gia cùng phu nhân! Đây là điểm mấu chốt!"

"Con hiểu rồi. Mẹ, con sẽ không đâu!" Mễ Tiểu Anh giống như lập lời thề nói: "Cho dù là ủy khuất chính mình, con cũng sẽ không làm cho phu nhân có nửa phần thương tổn!"

Mẹ Mễ lúc này mới gật gật đầu: "Được rồi, ăn cơm đi."

Bên kia, Doãn Ngự Hàm ngồi trên ghế sa lon, đôi chân dài để trên ghế, hỏi thủ tịch đặc trợ của mình là Khuê Sinh: "Khuê Sinh, một cô gái, trước kia bên nhau vui vẻ, đột nhiên sau đó liền lãnh đạm, không gần không xa cách, nghĩa là sao?"

Khuê Sinh đẩy đẩy cặp mắt kính trên mũi mình, bình tĩnh trả lời: "Dựa theo lẽ thường mà nói, hoặc là là có niềm vui mới, hoặc là chán ghét người cũ."

"Niềm vui mới? Điều đó không có khả năng." Doãn Ngự Hàm lắc đầu: "Người cũ? Quen nhau nhiều năm như vậy, quả thật rất cũ đi."

Khuê Sinh là theo Doãn Ngự Hàm cùng nhau lớn lên, tình cảm người khác không thể so bằng, bởi vậy cũng dám nói thật, trực tiếp hỏi: "Là đang nói Mễ đặc trợ?"

"Tiểu tử. . . . . . Nói chuyện đi đã yêu qua hai lần rồi, phân tích cho ta đi, Tiểu Anh có thái độ như thế này nghĩa là có ý gì?" Doãn Ngự Hàm nhất thời ngồi ngay ngắn lại, nói: " Lúc ở nước ngoài, cô ấy luôn lấy cớ bận nên không trả lời tin nhắn của ta, cũng không đến gặp ta. Nhưng mà bọn ta đều đã trở về, cô ấy vì sao còn trốn tránh ta? Cô ấy thay lòng đổi dạ sao?"

Khuê Sinh cúi đầu dùng Conan góc độ suy tư một chút, trả lời: "Tôi cùng Mễ đặc trợ coi như là cộng sự nhiều năm rồi, với hiểu biết của tôi đối với cô ấy, Mễ đặc trợ là người một lòng vì công việc, đối với cô ấy tình cảm chiếm tỉ trọng rất rất nhỏ."

"Nói thế, cái gì chiếm tỉ trọng nhiều nhất?" Doãn Ngự Hàm hỏi.

"Phu nhân, cùng Nhất Nặc tiểu thư." Khuê Sinh trả lời: "Năm đó, Mễ quản gia là được phu nhân cứu và mang về từ nước Pháp, Mễ Tiểu Anh vừa sinh ra là đã ở Doãn gia, cũng tính là phu nhân nhìn thấy cô ấy lớn lên. Cho nên Mễ quản gia cùng Mễ Tiểu Anh đều đặc biệt kính trọng phu nhân. Đối với bọn họ mà nói, phu nhân là tối quan trọng! Trừ bỏ phu nhân ra, đại khái chính là Nhất Nặc tiểu thư, nói cách khác, phu nhân cũng sẽ không sớm chỉ định Mễ Tiểu Anh làm Nhất Nặc tiểu thư thủ tịch đặc trợ."

"Đúng thế." Doãn Ngự Hàm gật gật đầu, tiểu nha đầu kia từ nhỏ đã lẽo đẽo theo sau mẹ, đôi chân ngắn tủn từng bước từng bước theo sau thiếu phu nhân, trông như một cái đuôi nhỏ.

Doãn Ngự Hàm nghĩ đến hồi nhỏ Mễ Tiểu Anh đáng yêu, thú vị như thế liền nhịn không được phì cười một tiếng.

Thật sự là không nghĩ tới.

Lớn lên liền không buồn cười như lúc nhỏ a.

Khuê Sinh liếc nhìn thiếu gia nhà mình, tiếp tục nói: "Cho nên, Mễ đặc trợ thay lòng đổi dạ là khả năng không lớn. Cũng có thể là bởi vì, cô ấy phát hiện nói chuyện yêu đương thật mất thời gian, không bằng làm việc thật tốt, chuyên tâm vào phu nhân cùng công việc của Nhất Nặc tiểu thư ."

Doãn Ngự Hàm một trận lãnh tâm!

"Mấy năm nay, tôi cùng Mễ đặc trợ cũng có lúc làm việc với nhau, cô ấy lúc làm việc rất chuyên tâm và nghiêm túc, không ai có thế sánh bằng. Hơn nữa tôi cũng chưa thấy qua bên cạnh cô ấy xuất hiện người khác phái. Cho nên, Doãn thiếu à. . . . . ." Khuê Sinh nhìn Doãn Ngự Hàm mà đồng cảm: "Kẻ địch có lẽ là công việc của Mễ đặc trợ, cũng chính là phu nhân cùng Nhất Nặc tiểu thư."

"Thôi thôi thôi, nói nhăng cuội gì đấy!" Doãn Ngự Hàm mất hứng , khoát tay nói: "Đi làm việc đi, ta tự mình nghĩ."

"Vâng, Doãn thiếu." Khuê Sinh xoay người bước đi, một chút cũng không lo lắng lời mình vừa nói có hay không kích thích tới chủ của mình.

Sau một lúc thì Cố Miểu từ bên ngoài tiến vào, liền thấy Doãn Ngự Hàm tâm trạng trầm tư, mang bộ dạng suy tư về nhân sinh, ngồi trên ghế salon ở phòng làm việc của mình.

"Ô, người bận rộn, rốt cục cũng trở lại." Doãn Ngự Hàm nhìn thấy Cố Miểu, lúc này mới thôi suy tư, lười biếng nói.

"Đừng nói nữa, một đống chuyện đều đổ trên người của anh." Cố Miểu phiền muộn xoa bóp trán, nói: "Vừa mới tra ra công ty có một tên đại sâu mọt, thiếu chút nữa làm cho công ty tổn thất lớn. May mà đúng lúc chặn được hắn tình báo, đào ra được hắn. Bởi vậy, một đường điều tra chi tiết, như rút củ cải thì lòi ra bùn đất, cắt chức mười mấy người. Mấy ngày nay bận rộn chuyện này, cần mau chóng bổ sung lại những vị trí này, riêng vị trí tổng giám đốc thôi cũng phải phỏng vấn hết vài người."

Cố Miểu tự rót cho mình một chén nước, một hơi uống sạch, tiếp tục nói: "Cha anh bên kia vừa mới tiếp nhận công việc, tạm thời vẫn không thể giao cho người khác, anh chỉ có thể tự mình trông coi thôi. Bên này lại thành ra thế này, anh quả thực muốn phân thân a! Ngự Hàm, nếu trở về rồi thì giúp ta trước đi."

"Em còn có công ty cần em quản lý đây." Doãn Ngự Hàm gào lên một tiếng quái dị: "Ba của em! Hố em! Ông ấy cùng mẹ lại đi ra ngoài chơi! Toàn bộ tập đoàn đều giao cho em! Cừ thật, nhiều như vậy chi nhánh công ty công ty con tổng giám đốc, tất cả đều tìm em! Cho nên, từ từ mà xử lý đi!"

Đôi mắt màu đỏ của Cố Miểu hiện lên ý cười: "Khổ huynh khổ đệ a! Đúng rồi, Nhất Nặc gần đây thế nào?"

"Rất tốt, mới vừa nhận đai vàng, đang rất đắc ý. Mẹ em nói, con bé nếu còn dám đi ra ngoài làm loạn, liền bắt nó đi học thêu hoa. Nhất Nặc lúc này mới biết sợ mà quay về. Lúc không bận thì đi gặp con bé nhiều một chút, dù sao cũng là vợ chưa cưới của anh mà." Doãn Ngự Hàm nói với Cố Miểu: "Không trông coi con bé nhiều một chút, chỉ sợ gây họa gì đó thôi."

"Được, làm xong chuyện vừa nói thì có thể rảnh ." Cố Miểu mỉm cười gật đầu: "Con bé năm nay cũng 21 tuổi rồi , rốt cục đến tuổi có thể kết hôn rồi."

Nghe Cố Miểu nhắc tới kết hôn, Doãn Ngự Hàm cảm thấy một trận lãnh tâm.

Anh cũng 25 rồi, anh cũng nên kết hôn rồi!

Chính là Mễ Tiểu Anh vẫn trốn tránh anh.

Sẽ không thật sự giống như Khuê Sinh nói chứ, tình địch của anh là mẹ và em gái của mình sao?

"Ba thật sự đem sở hữu sự tình đều giao cho em à?" Cố Miểu mở miệng hỏi.

"Toàn bộ!" Doãn Ngự Hàm bất lực gật gật đầu: "Một chút không giữ lại! Nhà cũ bên kia cũng rất ít khi ở, phần lớn thời gian đều ngụ ở bên ngoài công quán. Hai người bọn họ đây là tính toán về hưu hẳn a! Chúng ta lúc này mới vừa mới học thành, liền đẩy trọng trách! Sao lại tàn nhẫn như vậy! Em cũng muốn sinh con, em cũng phải đem gia nghiệp giao cho đứa nhỏ, em cũng muốn cùng vợ đi nghỉ ngơi!"

Cố Miểu buồn cười: "Vậy cầu hôn Mễ đặc trợ đi!"

"Đừng nói nữa. Tiểu Anh gần như trốn tránh em." Doãn Ngự Hàm biểu tình vô cùng buồn bực .

"Sao lại thế này?" Cố Miểu tò mò hỏi: "Thời điểm trung học không phải đã muốn đồng ý rồi sao?"

"Ừ hừ, em cũng muốn biết xảy ra chuyện gì." Doãn Ngự Hàm nói: "Cũng may lần này tất cả mọi người rốt cục cũng tề tựu , cái em có chính là kiên nhẫn, lại làm cho cô ấy động tâm với em."

Cố Miểu đem một cái thiệp mời đưa cho Doãn Ngự Hàm: "Đừng vội nói chuyện yêu đương, làm chính sự trước đi."

"Đây là cái gì?" Doãn Ngự Hàm tò mò hỏi.

"Chúng ta lần này trở về, Mặc Ngữ Mặc Thuyết làm tiệc hoan nghênh, chúc mừng huynh đệ chúng ta tái hợp. Nghe nói, mời thế hệ người kế thừa của thành phố N cùng thành phố S, nói cách khác, tiến đến thời đại thuộc về chúng ta!" Cố miểu giải thích nói: "Mấy đứa em này, cũng muốn tìm cách giới thiệu nhân mạch của mình cho chúng ta."

Doãn Ngự Hàm ngoài miệng mang theo ý cười, nói: "Không uổng tốt với bọn họ. Đi, nếu là Mặc Ngữ Mặc Thuyết tổ chức tiệc, vậy thì phải đi. Không thể làm nhạt đi sự nhiệt tình của mấy đứa em được."

"Nhớ kỹ thời gian a, năm giờ rưỡi chiều mai!" Cố Miểu nhắc nhở: "Đừng tới trễ."

"Biết rồi biết rồi." Doãn Ngự Hàm cầm thiệp mời liền đi ra ngoài: "Nếu không bận thì về nhà ở đi, ở bên ngoài cô đơn lắm."

"Biết rồi." Cố miểu mỉm cười nhìn Doãn Ngự Hàm rời đi, xoay người lại tiếp tục dấn thân vào đi xử lý công tác.

Ngày hôm sau, Mễ Tiểu Anh đi vào phòng của Doãn Nhất Nặc, liền nhìn thấy Doãn Nhất Nặc đang chỏng vó ngủ say.

"Dậy đi." Mễ Tiểu Anh bóp mũi Doãn Nhất Nặc, nói: "Ngày hôm qua là ai nói, hôm nay phải tham gia yến tiệc của hai vị thiếu gia Mặc Ngữ Mặc Thuyết? Nếu không dậy sẽ đến muộn đó!"

Doãn Nhất Nặc nghe được hai chữ yến tiệc liền mở to mắt, vươn vai một chút rồi ngồi dậy, cầm đồng hồ nhìn xong liền kêu lên ôm lấy Mễ Tiểu Anh: "A a a, chị gạt em, mới tám giờ sáng! Yến tiệc là năm giờ rưỡi chiều mà!"

Mễ Tiểu Anh bị Doãn Nhất Nặc vò loạn cả đầu tóc, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Ai bảo Doãn Nhất Nặc so với cô cao và khỏe hơn làm chi?

Cô căn bản không thể phản kháng!

"Tiểu thư của tôi ơi, chẳng lẽ không làm spa, không cần làm tóc, không cần mặc thử lễ phục sao? Đây chính là buổi tiệc chính thức đầu tiên sau khi Ngự Hàm thiếu gia cùng Cố Miểu thiếu gia về nước đó" Mễ Tiểu Anh kiên nhẫn nói.

"Đúng a!" Doãn Nhất Nặc lúc này mới buông Mễ Tiểu Anh ra, ngây ngô nói: "Tiểu Anh, anh của em đã trở lại, không phải chị cũng nên đính hôn với anh em à! Đến lúc chúng ta đính hôn, em sẽ tự mình tổ chức một lễ đính hôn thật long trọng, thế nào?"

Mễ Tiểu Anh cúi đầu, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Nhất Nặc tiểu thư."

"Gọi em là Nhất Nặc, gọi tiểu thư gì chứ, em không cần chị phải xa lạ với em như thế!" Doãn Nhất Nặc bóp Mễ Tiểu Anh má, khí phách nói: "Về sau em còn muốn gọi chị dâu a!"

"Được rồi, Nhất Nặc. Lúc nhỏ chị cùng Ngự Hàm thiếu gia là vui đùa, chỉ là vui đùa không thể xem là thật." Mễ Tiểu Anh im lặng nói: "Hiện tại mọi người đều lớn rồi, chuyện đã qua cũng không nhắc lại đi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro