Chương 1119: Hái anh đào
Thượng Tiểu Cẩn đi ở phía sau, ánh mắt nhẹ nhàng trốn tránh.
Tâm sự của thiếu niên, cũng đã theo gió mà bay đi.
Anh hiện tại, chỉ có chúc phúc.
Chỉ cần Nhất Nặc cảm thấy hạnh phúc vui vẻ, như vậy là đủ rồi.
Cảnh Thiếu Hoài nhìn sắc mặt Thượng Tiểu Cẩn có chỗ không đúng lắm, lập tức đưa tay khoát lên bờ vai của anh, thấp giọng nói: "Thật không dễ gì ra ngoài chơi được, vui vẻ chút nào."
"Không phải không vui." Thượng Tiểu Cẩn lập tức thu lại tâm tình, nói: "Đúng rồi, trong nhà có hối cậu đi coi mắt không?"
Tròng mắt của Cảnh Thiếu Hoài trợn trừng thiếu chút nữa lọt khỏi hốc mắt: "Điên rồi sao? Chúng ta mới hai mươi tuổi! Coi mắt cái gì?"
Nói xong, Cảnh Thiếu Hoài lập tức phản ứng lại: "Không phải chứ? Trong nhà bắt đầu thúc giục cậu coi mắt sao?"
Thượng Tiểu Cẩn cười khổ một tiếng, thừa nhận.
"Thật sự là điên rồi!" Cảnh Thiếu Hoài lập tức kéo Mặc Ngữ Mặc Thuyết đi bên cạnh hỏi: "Các cậu có hay không bị hối đi coi mắt? ?"
Mặc Ngữ Mặc Thuyết dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn Cảnh Thiếu Hoài: "Gia tộc của chúng ta mà còn cần đi coi mắt sao?"
"Đúng a!" Giọng của Cảnh Thiếu Hoài nhất thời to lên: "Từ nhỏ đến lớn, con gái theo đuổi chúng ta đếm còn không hết, cần gì phải coi mắt chứ?"
"Ai phải coi mắt?" Cố Miểu đang đi ở phía trước, quay đầu lại hỏi, ánh mắt cũng dừng trên người Thượng Tiểu Cẩn.
Trong những gia tộc ở đây, chỉ có mỗi Thượng gia là phiền phức thôi.
Cứ tưởng Lão phu nhân của Thượng gia, sau chuyện của Thượng Kha đã được một bài học, không ngờ bà ta buông tha cho Thượng Kha, nhưng lại dời mục tiêu qua cháu của mình.
Doãn Nhất Nặc cũng kinh ngạc hỏi: "Tiểu Cẩn sao?"
Thượng Tiểu Cẩn không được tự nhiên trả lời: "Cũng không khoa trương như mọi người nghĩ đâu. Bà nội của tôi,bà ấy. . . . . . Chỉ là đột nhiên như bị quỷ ám, gọi tôi tới, nói cái gì, tôi ngàn vạn lần không thể học theo ba của tôi, nói chuyện yêu đương cả mười năm mà không có kết quả. Còn thúc giục hỏi tôi có thích cô gái nào không, ý bảo nhanh mang về nhà. Ta nói không có, bà liền bất an, bảo anh Cố Miểu đều sắp kết hôn rồi, tôi còn không gấp, liền muốn tìm người cho tôi coi mắt."
Nghe xong, mọi người nhìn nhau, không biết nên nói cái gì cho tốt.
Doãn Ngự Hàm đi từ phía sau tới, cũng nghe thấy lời của Thượng Tiểu Cẩn, nhất thời mở miệng nói: "Bà nội em, bà ấy có lẽ là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Năm đó, chuyện của chú Thượng và mẹ nuôi, anh cũng có nghe qua. Hôm nay Tử Việt không có ở đây, bằng không đề tài này cũng nên nói tới."
Doãn Nhất Nặc gật gật đầu: "Tôi cũng nghe qua chuyện năm đó. Ai, Mộc Tử Việt kia, bị cha nuôi của tôi túm đi phòng thí nghiệm vài ngày rồi, thật sự là đáng thương, ngay cả ra ngoài đi hái quả cũng không được!"
"Mọi người cũng biết sao." Thượng Tiểu Cẩn thở dài một tiếng nói: "Mọi người có thể hay không giúp tôi khuyên nhủ bà nội của tôi? Tôi mới bao lớn a? Liền sắp xếp cho tôi coi mắt này nọ, thật là làm quá đi."
Doãn Nhất Nặc vội xua tay: "Bà nội cậu á, tôi không dám đâu."
Cố Miểu nói: "Đừng vội, bà nội em có lẽ nhất thời có ý này thôi, sẽ không thực sự bắt em đi coi mắt đâu."
Cảnh Thiếu Hoài tiếp tục khoát vai Thượng Tiểu Cẩn, cười hì hì đưa ra ngu ý: "Không có việc gì, đến lúc đó đào hôn là được, chúng ta nhiều người như vậy đâu, còn có thể mặc kệ cậu sao? ?"
Tưởng Vân Thâm cạn lời nói: "Thiếu Hoài bớt làm loạn đi."
"Tôi làm loạn cái gì?" Cảnh Thiếu Hoài nói: "Tôi đây là vì cậu ta mà nghĩ đó."
"Được rồi, đừng nói nữa. Nhanh lên đỉnh núi đi." Doãn Ngự Hàm ngưng đề tài này, nói với Thượng Tiểu Cẩn: "Yên tâm, anh sẽ không ngồi nhìn mà không quản đâu. Bà nội em vẫn có thể nghe theo ý kiến của ba mẹ anh một chút!"
Thượng Tiểu Cẩn lúc này mới thở ra, cảm kích nhìn Doãn Ngự Hàm: "Cảm ơn anh."
Mễ Tiểu Anh nghe bọn họ thảo luận chuyện này, trong lòng thầm nghĩ, cho dù là nhóm thiếu gia nhà giàu, cũng đều có phiền não của riêng mình!
Lên tới đỉnh núi, liền nhìn thấy một ngôi nhà tường bằng kính cột sắt thép, như vậy tầm mắt sẽ không bị cản trở, còn có thể che gió che mưa. Đúng là nơi tốt để ăn cơm ngoài trời.
Khương Tả không nhìn đến một chút, Khương Hữu liền vọt tới bên cạnh Doãn Ngự Hàm, làm bộ dạng ngượng ngùng mở miệng nói: "Doãn thiếu, đến nơi này thì ngàn vạn lần đừng khách sáo a! Có việc gì cần xin cứ nói."
Doãn Ngự Hàm liếc cô nàng một cái, thản nhiên đáp ừ một tiếng, liền mặc kệ cô ta.
Khương Hữu còn muốn nói gì đó, nhưng Khuê Sinh không nói gì đi tới, ngăn giữa hai người.
"Làm gì vậy?" Khương Hữu bất mãn nhìn về phía Khuê Sinh.
Khuê Sinh mặt không biến sắc trả lời nói: "Thiếu gia nhà ta, không thích mùi nước hoa quá nồng nặc, sẽ ảnh hưởng đến khứu giác của thiếu gia."
Mặt Khương Hữu liền biến xanh biến trắng: ". . . . . ."
Mễ Tiểu Anh đứng ở một bên, nhịn cười không được, liền quay đầu đi chỗ khác.
Doãn Ngự Hàm quả thực là máy hút muỗi, bất luận là lớn hay nhỏ tuổi, bất luận là đi tới chỗ nào, luôn có một đám con gái như ong như muỗi, chủ động xin chết.
Lúc này Khương Tả đi đến, vội tiếp đón nói: "Mời mọi người ngồi. Tôi đã phân phó công nhân dọn dẹp sạch sẽ, mười phút sau liền có thể đi hái quả. Trưa hôm nay có thể ăn cơm ngoài trời ở bãi đất trống trêb đỉnh núi, tôi đã cho người xương bò tươi, còn bảo người chuẩn bị một ít than đốt. Có thể vừa ăn vừa nướng."
Cố Miểu mỉm cười nói: "Cảm ơn sự chuẩn bị của Khương tiên sinh, chúng tôi cũng chuẩn bị sẵn một ít thức ăn, chúng tôi không khách sáo với Khương Tả tiên sinh, nên Khương Tả tiên sinh cũng cần phải khách sáo với chúng tôi."
Trong lúc mọi người nói chuyện, nhóm trợ lý mà Cố Miểu và Doãn Ngự Hàm mang theo đã đem cái bàn đặt xuống, trải lên một cái khăn xinh đẹp, rồi đặt bình hoa cùng chén đĩa lên.
Đủ loại đồ ăn vặt đều được đặt ở trên bàn.
Mễ Tiểu Anh nhịn không được, lấy điện thoại ra, chụp đồ ăn vặt trên bàn, bối cảnh là cành anh đào nặng trĩu quả, sau đó đem ảnh đăng lên vòng bạn bè.
Đường Đức rất nhanh liền bình luận : "Nơi này là ở đâu? Thật đẹp! Thật muốn đi đến thể nghiệm một lần."
Mễ Tiểu Anh chưa có trả lời bình luận của Đường Đức, liền bình tĩnh tắt điện thoại.
Mọi người bắt đầu hái quả.
Mọi người mỗi người trong tay đều mang theo một cái rổ nhỏ, đều đi vào trong rừng cây anh đào, hái lấy anh đào mà mình thích.
Cây anh đào trên đỉnh núi cũng không cao, dù cho Mễ Tiểu Anh vóc dáng không cao, cũng có thể hái, đương nhiên là chỉ hái những quả bên dưới mà cô hái tới thôi.
Đi được mấy cây, Mễ Tiểu Anh nhón chân, muốn hái lấy một chùm xinh đẹp nhất phía trên.
Kết quả cô còn chưa có với tới, Doãn Ngự Hàm đã nhẹ nhàng hái xuống đặt vào rổ của Mễ Tiểu Anh.
"Cám ơn." Mễ Tiểu Anh nói với Doãn Ngự Hàm.
"Hái như vậy thí khó hái được quả ngon nhất lắm." Doãn Ngự Hàm nhìn chiến lợi phẩm của Mễ Tiểu Anh, nói: "Vậy đi, anh hái còn em tiếp bỏ rổ."
"Chuyện này. . . . . ." Mễ Tiểu Anh liền muốn từ chối.
Doãn Ngự Hàm rất nhanh liền nói thêm: "Dù sao cũng chỉ là hái chơi, anh lười cầm rổ lắm, em cầm rổ giúp anh đi."
"Được rồi." Mễ Tiểu Anh không tiện từ chối, chỉ có thể đi theo Doãn Ngự Hàm, tiếp nhận anh đào tươi ngon mà anh vừa hái xuống.
Hai người liền một người hái một người đón như vậy, trong mắt những người khác thì đây quả là một bức tranh.
Nhưng trong mắt của Khương Hữu, thì đó là đả kích!
Khương Hữu tròng mắt chuyển chuyển, thừa dịp Doãn Ngự Hàm không chú ý, lặng lẽ đi đến bên Mễ Tiểu Anh, hạ giọng nói: "Rổ đầy rồi, đi đổi cái mới đi, bằng không lát nữa không mang hết được đó."
Mễ Tiểu Anh cúi đầu nhìn thử, rổ quả thật đã muốn đầy.
Tuy rằng tiếp tục mang đi cũng không có vấn đề, nhưng sợ là nhiều quá sẽ khiến những quả bên dưới không được tươi nữa.
Mễ Tiểu Anh nói một tiếng cám ơn, xoay người định chào với Doãn Ngự Hàm rồi đi đổi rổ.
"Đi đi, tôi báo với Doãn thiếu một tiếng là được." Khương Hữu mở miệng nói.
"Được rồi, vậy cám ơn nhiều." Mễ Tiểu Anh cũng không nghĩ nhiều, mang theo rổ liền xoay người đi trở về.
Khương Hữu lập tức đứng ở vị trí vừa rồi của Mễ Tiểu Anh, vừa lúc Doãn Ngự Hàm ở trên cây hái được một chùm anh đào đưa tới.
Khương Hữu nhanh nhẹn giơ rổ lên, tiếp được anh đào mà Doãn Ngự Hàm đưa tới.
Ngăn cách bởi lá cây, nên Doãn Ngự Hàm cũng không chú ý tới chuyện người phía dưới đã thay đổi, còn cười nói: "Anh đào thật đúng là rất tốt, xem ra hương vị nhất định không tệ. Chờ tới lúc trở về, mang một hộp gửi qua cho ba mẹ."
Khương Hữu kích động không thôi, nhịn không được trả lời một câu: "Được."
Nghe được giọng nói không đúng, nụ cười trên mặt Doãn Ngự Hàm đột nhiên biến mất.
Doãn Ngự Hàm từ trên giàn giáo nhảy xuống, khom lưng đi đến vị trí Khương Hữu đứng, vừa cúi đầu nhìn thì sắc mặt nhất thời thay đổi: "Có chuyện gì? Tiểu Anh đâu?"
"Ô ô ô, cô ấy, cô ấy nói thân thể có chỗ không thoải mái, cho nên nhờ tôi thay cô ấy đứng ở chỗ này." Khương Hữu nói dối: "Doãn thiếu, em hái cùng anh! Dáng người em cao, em có thể với tới!"
Doãn Ngự Hàm hiện tại làm gì còn tâm trạng hái anh đào?
Anh nghĩ là muốn cùng Mễ Tiểu Anh ở một chỗ, mà không phải cùng người có ánh mắt dính trên người anh không rời này lãng phí thời gian.
"Không cần, vừa lúc tôi cũng mệt rồi. Khương tiểu thư chậm rãi hái, tôi trở về đây." Doãn Ngự Hàm nói xong câu đó, cũng không thèm liếc mắt Khương Hữu một cái, liền xoay người rời đi.
"Ai, . . . . . ." Khương Hữu nhìn cái rổ của mình, tức giận dậm chân.
Đây là sao chứ?
Nhất định là hôm nay cô mặc quần áo không đúng rồi!
Bằng không, Doãn Ngự Hàm làm sao có thể một cái liếc mắt cũng không có nhìn cô ta chứ?
Cái con bé lùn kia có gì tốt chứ?
Chỉ có một mét sáu!
Làm sao xứng với Doãn Ngự Hàm vừa cao vừa soái chứ?
Doãn Ngự Hàm bị mù sao?
Cứ quấn lấy cái con bé lùn kia làm gì?
"Doãn Ngự Hàm, tôi sẽ không dễ dàng buông tha đâu! Tôi Khương Hữu, cũng không chịu thua!" Khương Hữu cầm rổ trong tay, dùng sức xoay người rời đi.
Mễ Tiểu Anh đi đổi rổ, lúc tới dưới tàng cây, lại phát hiện không thấy bóng dáng Doãn Ngự Hàm.
"Thật đúng là quái nhân." Mễ Tiểu Anh cạn lời lắc đầu: "Quên đi, tự mình hái thôi."
Sau đó Mễ Tiểu Anh coi như không có chuyện gì, chuyên tâm tiếp tục hái anh đào.
Chờ đến lúc Mễ Tiểu Anh trở về lần nữa, thấy sắc mặt của Doãn Ngự Hàm không phải tốt lắm, trong lòng lộp bộp một tiếng, ai lại chọc vị thiếu gia này?
"Vừa mới đi đau?" Doãn Ngự Hàm nén cơn tức hỏi.
Anh vội vã trở về, nhưng tìm cả đỉnh núi cũng không thấy!
Anh thiếu chút nữa nghĩ đến thân thể Mễ Tiểu Anh thật sự không khỏe!
"Tôi đi đổi rổ a!" Mễ Tiểu Anh mờ mịt trả lời: "Vừa rồi hái đầy rổ, cho nên tôi phải đi đổi một cái mới. Tôi vừa mới đi tới dưới tàng cây không có tìm được. . . . . ."
Doãn Ngự Hàm mi tâm khẽ động.
Mễ Tiểu Anh không có trốn anh?
Chỉ là đi đổi rổ?
Vẻ u ám trên mặt Doãn Ngự Hàm trong nháy mắt liền tươi sáng hẳn!
"Ồ, anh chỉ hỏi thôi." Doãn Ngự Hàm nhìn chiến lợi phẩm trong tay Mễ Tiểu Anh: "Còn muốn hái không? Anh đi với em!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro