Chương 1121: Cơm trưa người nào đó dựa vào người nào đó

Dù sao cô vốn tính toán cùng Doãn Ngự Hàm giữ một khoảng cách.

Thêm một Khương Hữu cũng không nhiều lắm, bớt một Khương Hữu không ít đi.

Nếu Khương Hữu thật sự có bản lĩnh này, có thể đem tầm mắt của Doãn Ngự Hàm từ cô kéo qua cô ta, nói không chừng còn là một chuyện tốt.

Như vậy Doãn Ngự Hàm sẽ không còn nhìn cô chằm chằm .

Dù sao chuyện này, là Khương Hữu tự mình làm, tương lai Doãn Ngự Hàm có truy cứu trách nhiệm, cũng không truy cứu đến cô đi.

Mễ Tiểu Anh rũ mắt, yên lặng suy nghĩ tâm sự của mình.

Cô nhìn có vẻ mỏng manh, kỳ thật một chút cũng không mỏng manh.

Nếu cô thật sự là người mà dễ bị người người khi dễ đến đáng thương, thì đã sớm bị ăn đến bả xương cốt cũng không còn rồi.

Lúc học ở nước ngoài, những học sinh bị bề ngoài này của cô lừa gạt, bị giáo huấn đau thương rồi!

Có thể coi khinh bất luận kẻ nào, nhưng không thể coi thường Mễ Tiểu Anh.

Lấy xong bó rau dại cuối cùng, Mễ Tiểu Anh quyết đoán mang theo rổ đi trở về.

Khi không có ai ở đó, Mễ Tiểu Anh làm bộ dáng như rửa rau dại, đi đến bên Khương Hữu, thản nhiên mở miệng: "Đều nói tình yêu là tự do, thích ai không thích ai đều là chuyện của mình, không ai có thể can thiệp. Doãn thiếu ưu tú như vậy, người thích ngài ấy không ít. Khương tiểu thư cần phải cố lên."

Nói xong, Mễ Tiểu Anh vẫy vẫy rổ trong tay, xoay người rời đi.

Khương Hữu sửng sờ đứng tại chỗ.

Nữ nhân này rốt cuộc là có ý tứ gì?

Vừa rồi còn uy hiếp cô không cần gây sự, hiện tại lại chạy tới cổ vũ cô theo đuổi Doãn Ngự Hàm?

Cô ta rốt cuộc đối Doãn Ngự Hàm có hay không có ý đây?

Hay là, cô ta đây là muốn mượn tay của cô, diệt trừ những tình địch khác?

Nghĩ đến chuyện này có khả năng, ra-đa trên đầu của Khương Hữu dựng thẳng kêu tít tít tít.

Khương Hữu hừ lạnh một tiếng: "Tôi cũng không phải kẻ ngốc, làm sao có thể mắc bẫy?"

Nhưng khi tầm mắt của Khương Hữu chuyển hướng tới Doãn Ngự Hàm, trái tim ngốc nghếch kia lập tức liền nuốt chửng một chút lý trí còn lại của cô.

Hừ, Mễ Tiểu Anh nói cũng đúng vậy.

Doãn Ngự Hàm hiện tại độc thân, ai cũng đều có cơ hội!

Có trời mới biết, ai mới là người chiến thắng cuối cùng!

Nếu Mễ Tiểu Anh đối với Doãn thiếu không có hứng thú, vậy đừng trách cô không khách khí!

Dù sao là chính cô ta nói đối với vị trí Doãn gia Thiếu phu nhân không có hứng thú!

Lúc ăn cơm, mọi người đối với vị trí của mình cũng không để ý gì, tùy ý kéo ghế ngồi xuống là được.

Mễ Tiểu Anh nhưng thật ra cùng Doãn Ngự Hàm cách ra một khoảng không nhỉ, không xa không gần, vừa có vẻ không cố ý tránh đi, cũng sẽ không thân cận đến nỗi khiến cho người khác để ý đến.

Khương Hữu không hề băn khoăn , lập tức chiếm lấy vị trí đối diện Doãn Ngự Hàm.

Như vậy ngẩng đầu là có thể nhìn thấy người trong lòng, không cần phải nói rất đẹp.

Khương Tả nhìn em gái của mình không che dấu như vậy, nhất thời xấu hổ ho khan một tiếng, nói: "Khương Hữu, lại đây một chút, đó là vị trí của người khác."

Khương Hữu không muốn đứng dậy, bĩu môi nói: "Em thấy tất cả mọi người đều tùy tiện ngồi mà, em thích vị trí này!"

Vân Song khóe miệng cong cong, nói: "Không sao cả, ngồi ở đâu cũng vậy thôi."

Doãn Ngự Hàm cũng chỉ là ngước mắt liếc Khương Hữu một cái, lập tức quay đầu cùng Tưởng Vân Thâm ngồi bên cạnh nói chuyện.

Toàn bữa cơm trưa, Khương Hữu nhiều lần muốn cùng Doãn Ngự Hàm nói chuyện, chỉ là Doãn Ngự Hàm cũng không có tiếp chuyện với cô.

Cuối cùng rõ ràng cùng Cố Miểu tán gẫu đến chuyện của công ty, Khương Hữu liền một câu đều không tiếp lời được.

Mễ Tiểu Anh thấy Doãn Nhất Nặc thích ăn rau dại mà cô đào, nhất thời để đũa xuống, dùng một miếng bánh nhỏ cuốn rau dại rồi trét nước sốt ngọt lên, đưa cho Doãn Nhất Nặc.

Doãn Nhất Nặc ăn một miếng, cong mày: "Quả nhiên là rất hợp."

Vừa dứt lời, ngón tay Doãn Nhất Nặc buông lỏng, lập tức có một miếng rau dại rơi trên người của cô.

Mễ Tiểu Anh lập tức lấy khăn ướt cho Doãn Nhất Nặc lau sạch: "Xử lý đơn giản một chút trước, trở về lại thay quần áo đi."

Doãn Nhất Nặc không thèm để ý gật gật đầu: "Không có việc gì, đừng quản em, chị ăn đi."

Mễ Tiểu Anh cười cười: "Chị ăn không ít rồi, chi đi lấy nước trái cây đây."

Nói xong, Mễ Tiểu Anh đẩy ghế dựa liền rời đi.

Mễ Tiểu Anh vừa đi, Doãn Ngự Hàm cũng buông chiếc đũa trong tay, nói: "Tôi đi xem thịt nướng chuẩn bị thế nào rồi."

Nói xong, Doãn Ngự Hàm cũng rời đi.

Mễ Tiểu Anh nghe được tiếng bước chân ở phía sau, biết là Doãn Ngự Hàm đã đuổi tới, theo bản năng liền muốn lảng tránh.

Còn chưa đi được hai bước, đã bị Doãn Ngự Hàm ngăn bước chân: "Trốn anh?"

"Doãn thiếu nói gì thế? Tôi làm sao có thể trốn tránh ngài?" Mễ Tiểu Anh mặt không đổi sắc trả lời nói: "Năm đó Doãn thiếu sai sử tôi làm không ít việc, tôi cũng không nói gì mà?"

Doãn Ngự Hàm nhớ tới Mễ Tiểu Anh nói chuyện này, ánh mắt liền nhu hòa vài phần, nói: "Nhất Nặc không phải trẻ nhỏ, không cần chăm sóc nó như vậy. Huống chi,em là trợ lý thân cận, không phải trợ lý cuộc sống. Lấy nước trái cây loại này việc nhỏ mà, giao cho người khác làm là được rồi."

Mễ Tiểu Anh đương nhiên biết đây không phải là công việc của mình.

Nhưng cô không phải trốn tránh Doãn Ngự Hàm sao?

Không như vậy, làm sao tìm được cớ rời khỏi bàn ăn đâu?

"Hôm nay mang ít người, tôi sợ những người khác làm không tốt." Mễ Tiểu Anh chỉ có thể mạnh mẽ giải thích: "Khó được đi ra chơi một chuyến, không thể bị loại việc nhỏ này mà làm mất hứng."

Doãn Ngự Hàm còn muốn nói gì nữa, Mễ Tiểu Anh vội vã nói: "Được rồi được rồi, vậy hôm nay tôi không làm nữa là được."

Nghe Mễ Tiểu Anh gần như làm nũng nói, nụ cười trên mặt Doãn Ngự Hàm càng tăng lên vài phần, nói: "Tương lai là phải làm chị dâu của con bé, cũng không thể chiều em chồng của mình như vậy được."

Mễ Tiểu Anh trong lòng lộp bộp một tiếng.

Cô cũng đã biểu hiện rõ ràng như vậy, Doãn Ngự Hàm còn nói như vậy, anh ấy vậy là còn không hết hy vọng sao?

Có cần làm rõ không?

Dù sao ở đây cũng không có người khác, trực tiếp từ chối đi!

Mễ Tiểu Anh vừa muốn mở miệng, phía sau truyền đến giọng của Vân Song: "Anh họ, chị Tiểu Anh, mọi người còn chưa lấy được nước trái cây a?"

Lời mà Mễ Tiểu Anh muốn thốt ra, lập tức nuốt ngược trở vào, bưng nước trái cây lên xoay người nói: "Mới vừa lấy được, chị đi trước đây."

"Ồ." Vân Song nhìn Mễ Tiểu Anh rời đi, chờ nhìn không thấy bóng dáng Mễ Tiểu Anh nữa, mới nói với Doãn Ngự Hàm: "Anh, có phải khi dễ chị Tiểu Anh hay không?"

Doãn Ngự Hàm bất đắc dĩ nói: "Anh làm sao dám a? Mọi người đều bảo vệ cô ấy, anh có thêm một lá gan nữa cũng không dám a!"

Vân Song sắc mặt nhợt nhạt lộ ra ý cười, nói: "Chị Tiểu Anh không thích đem tâm sự của mình biểu lộ ra, anh họ cũng không nên nóng vội."

"Anh biết." Doãn Ngự Hàm nói xong, đột nhiên thấp giọng hỏi: "Em gái tốt, nói cho anh biết, anh cùng Tiểu Anh. . . . . . Cuối cùng là vợ chồng đi?"

Vân Song kế thừa sự nghiệp chiêm tinh thuật của Vân, tất nhiên là có thể nhìn ra một ít sự vật này nọ.

Nghe lời nói củaDoãn Ngự Hàm, Vân Song cũng không nhịn được cười, nhưng vẫn thản nhiên nói: "Chân thành tất sẽ được."

Nụ cười trên mặt Doãn Ngự Hàm càng sáng lạn, vỗ vỗ vai Vân Song: "Em gái tốt, chờ tới lúc anh kết hôn, nhất định nhờ em xem ngày tốt."

"Vâng." Vân Song bưng lên một ly nước trái cây khac, nói: "Em cũng đi về trước."

Doãn Ngự Hàm gật gật đầu, nhưng không có trở lại bàn ăn, ngay tại bên ngoài tùy đi đi lại lại, suy nghĩ chuyện của mình.

Anh hôm nay có thể xác định trăm phần trăm, Mễ Tiểu Anh đúng là trốn tránh anh.

Hơn nữa không phải giận dỗi.

Là thật nghĩ muốn chia tay.

Chia tay?

Đó là chuyện tuyệt đối không thể nào!

Rốt cuộc là cái gì trở ngại quyết định của Tiểu Anh?

Doãn Ngự Hàm xoa cằm, cân nhắc nên hay không tìm người điều tra một phen?

Bên kia, Mễ Tiểu Anh đem nước trái cây đưa cho Doãn Nhất Nặc, Doãn Nhất Nặc kéo tay Mễ Tiểu Anh nói:"Loại chuyện nhỏ này đều có trợ lý cuộc sống làm, em sai sử làm chuyện này, mẹ của em mà biết, nhất định sẽ mắng em đó."

"Không sao đâu, chính chị muốn đi mà." Mễ Tiểu Anh trả lời nói.

Khương Hữu chờ dài cổ, không thấy được Doãn Ngự Hàm trở về, nhịn không được mở miệng hỏi: "Doãn thiếu đâu? Anh ấy như thế nào còn chưa có trở lại?"

Mễ Tiểu Anh thản nhiên trả lời nói: "Tôi cũng không biết, tôi cầm nước trái cây liền trở lại."

Khương Hữu không phục bĩu môi, đứng lên nói: "Tôi đi tìm anh ấy."

Nói xong, bước chân Khương Hữu liền vội vàng đi mất.

Nguyên bản những người khác còn đang ăn vui vẻ, cũng lập tức dừng lại, đều nhìn về phía Mễ Tiểu Anh.

Cảnh Thiếu Hoài ho khan một tiếng: "Khụ khụ, chuyện gì vậy, chúng ta ăn đồ của chúng ta đi. Chị Tiểu Anh, phiền chị đưa giúp em mứt trái cây, cám ơn."

"Loại này sao?" Mễ Tiểu Anh vẻ mặt tự nhiên đem mứt trái cây đưa cho Cảnh Thiếu Hoài, không thấy có bộ dáng mất hứng gì cả.

Cảnh Thiếu Hoài hướng về phía Thượng Tiểu Cẩn le lưỡi: "Không phải là thật sự cãi nhau chứ?"

Cố Miểu tùy ý nhìn về phía Doãn Ngự Hàm, nói với những người khác: "Anh cũng ăn no rồi, anh đi tản bộ đây."

Khương Tả lập tức đứng lên: "Cần tôi chuẩn bị gì khác. . . . . . ?"

"Không cần, cơm trưa hôm nay rất ngon." Cố Miểu trấn áp Khương Tả: "Ở đây chiếu cố tốt cho em trai em gái của tôi."

Nói xong, Cố Miểu cũng xoay người rời đi.

Rõ ràng là đi cứu trợ cho Doãn Ngự Hàm.

Khương Tả mắt tối đi một chút, xem ra em gái hắn hi vọng không quá lớn a.

Khương Hữu rất xa nhìn thấy Doãn Ngự Hàm, liền đi qua chào hỏi: "Doãn thiếu. . . . . ."

Nhưng Doãn Ngự Hàm còn chưa có hé răng, phía sau liền truyền đến giọng của Cố Miểu: "Ngự Hàm vừa lúc ở đây, anh có chuyện này phải bàn với cậu."

Sau đó Cố Miểu làm như không có việc gì vượt qua Khương Hữu, đi tới bên Doãn Ngự Hàm, kéo anh ta vừa đi vừa nói chuyện.

Khương Hữu mắt trông thấy Doãn Ngự Hàm bị mang đi, vẫn không thể nói gì.

Cố Miểu, chính là sự tồn tại mà cô không đắc tội nổi.

Khương Hữu oán hận dậm chân một cái: "Tôi cũng không tin, tôi Khương Hữu vĩnh viễn tìm không được cơ hội ở chung!"

Ăn xong cơm trưa, mọi người nghỉ ngơi trong chốc lát, đem anh đào hái được đều bỏ vào hộp, cần gửi cho ai đều phân loại ra, liền đứng dậy cáo từ.

Vừa xuống núi, điện thoại Mễ Tiểu Anh liền vang lên.

Là Đường Đức gọi tới.

"Tiểu Anh, hôm nay chơi vui vẻ sao?" Giọng của Đường Đức vang lên.

Mễ Tiểu Anh nhìn thoáng qua Doãn Ngự Hàm ở xa xa, lập tức xoay người, giả bộ bộ dáng thân thiện nói: "Hoàn hảo, hôm nay chơi vui vẻ vô cùng, ăn thật nhiều anh đào. . . . . ."

Mễ Tiểu Anh liên tù tì nói một tràng, cô từ trước đến giờ cũng chưa từng như vậy.

Nếu hôm nay Doãn Ngự Hàm không có nói với cô những chuyện như tương lai làm chị dâu của Doãn Nhất Nặc, thì cô còn không có giả bộ đối với Đường Đức.

Chỉ là cô không dám lại làm cho chuyện này phát triển thêm.

Cô thà rằng làm cho Doãn Ngự Hàm cho rằng cô là một người con gái tham mộ hư vinh.

Đường Đức này nếu đã chủ động đưa đến cửa, vậy lợi dụng một phen đi!

Đường Đức tựa hồ cũng không nghĩ tới hôm nay Mễ Tiểu Anh nhiệt tình như vậy, nhất thời mở miệng nói: "Tôi hôm nay vừa lúc rảnh, đêm nay tôi có thể mời em ăn. . . . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro