Chương 1124: Tiểu Anh từ chức
Doãn Tư Thần lập tức cho người gọi Khuê Sinh đến.
Khuê Sinh vừa thấy Doãn Tư Thần liền biết không thể giấu diếm chuyện gì cả.
"Chủ tịch." Khuê Sinh lập tức mở miệng nói: "Chuyện của Thiếu gia, là trách nhiệm của con."
Doãn Tư Thần trước giờ không phải là loại người gặp chuyện gì đỗ lỗi cho người khác, nhất thời đưa tay nói: "Trước tiên khoan hẳn lãnh trách nhiệm, nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì."
"Vâng, chủ tịch." Khuê Sinh ngoan ngoãn đem sự tình hôm nay đều nói lượt: "Từ lần đi học này trở về, Mễ trợ lý đối thiếu gia tựa như vẫn luôn trốn tránh, thiếu gia vẫn luôn không vui. Xế chiều hôm nay khi đang trên đường về, có người hẹn Mễ trợ lý ăn cơm, Mễ trợ lý dường như rất vui vẻ đồng ý lời mời của đối phương. Thiếu gia đặc biệt tức giận, sau khi trở về, chỗ nào cũng không đi, đứng chờ ngay tại cổng lớn, luôn đợi Mễ trợ lý trở về. Thiếu gia cơ bản đích thực rất tức giận, chỉ là nhìn thấy Mễ trợ lý, liền tự mình hạ hỏa. Chỉ là. . . . . ."
Đáy mắt của Khuê Sinh hiện lên một tia do dự, cuối cùng vẫn quyết định nói ra: "Chính là Mễ trợ lý đề nghị chia tay, nói là đã di tình biệt luyến* yêu người khác. Thiếu gia chịu không nổi đả kích này, lập tức tức giận công tâm liền hộc máu ."
*Di tình biệt luyến: thay lòng đổi dạ.
Doãn Tư Thần còn chưa kịp nói, Doãn Nhất Nặc đứng ở một bên lúc này mở miệng nói: "Bậy bạ! Tiểu Anh mới không phải người như vậy! Mấy năm nay chị ấy bận đến chân không chạm đất, một ngày cũng chỉ có thể ngủ bốn năm giờ, chị ấy có thể di tình biệt luyến thì tôi liền chặt đầu cho cậu làm banh đá."
Cố Miểu kéo Doãn Nhất Nặc đang kích động lại: "Em bình tĩnh một chút, chúng ta không ai nói Tiểu Anh là cái loại người này."
"Chỉ là. . . . . ."
"Hư. . . . . ."
Doãn Tư Thần mặc kệ con gái con rể, lập tức hỏi Khuê Sinh: "Cậu tiếp tục nói."
"Mấy năm nay con tuy rằng vẫn đi theo thiếu gia, nhưng cũng có cùng mấy vị trợ lý khác làm việc chung. Hơn nữa Đại tiểu thư cùng thiếu gia đều là cổ đông của công ty, con cùng Mễ trợ lý từng có vài lần làm cộng sự trong thời gian dài. Con cho tới bây giờ chưa thấy qua Mễ trợ lý cùng người khác phái có thân mật gì cả, nhưng những lời này, đích thật là Mễ trợ lý chính miệng nói với thiếu gia. Con hoài nghi Mễ trợ lý có bí mật khó nói khác." Khuê Sinh hoàn toàn hiểu rõ chủ của mình, loại sự tình này, tất nhiên là sẽ không thể bôi đen Mễ Tiểu Anh được.
Mọi người đều trợ lý thân cận, tương lai nhất định phải cùng nhau làm cộng sự.
Làm khó dễ chính là sẽ nhóm trợ lý thân cận xa lánh.
Doãn Tư Thần gật gật đầu: "Được, ta biết rồi, cậu đi xuống đi."
"Vâng, chủ tịch." Khuê Sinh xoay người rời đi.
Doãn Nhất Nặc khẩn cấp nói: "Ba, ba cũng không thể vì sự tình lần này liền nhằm vào Tiểu Anh! Chị ấy từ nhỏ đã đi theo bên cạnh con, chị ấy là loại người nào con hiểu rất rõ!"
"Ba hiểu rõ." Doãn Tư Thần thản nhiên nói: "Người trẻ tuổi nói chuyện yêu đương, chịu một chút trắc trở là chuyện tốt mà, đừng tưởng rằng mình chính là đệ nhất thiên hạ."
Doãn Nhất Nặc còn muốn nói gì nữa, Cố Miểu liền giữ cô lại, nói với Doãn Tư Thần: "Ba, ngày mai Tiểu Anh sợ là gặp mẹ để từ chức, Mễ quản gia biết chuyện này khẳng định sẽ trách cứ Tiểu Anh."
Doãn Tư Thần lập tức hiểu ý của con rể, nhất thời gật đầu nói: "Ba hiểu được ý của con. Yên tâm, ba với mẹ của mấy đứa còn chưa có già đến hồ đồ."
Doãn Nhất Nặc còn muốn mở miệng, Cố Miểu liền túm cô đi không cho cô phân bua nữa.
"Yên tâm đi, ba mẹ cũng không phải người hồ đồ, bọn họ có chừng mực." Cố Miểu bịt miệng Doãn Nhất Nặc, hạ giọng nói: "Tối nay rối loạn như vậy, em không lo lắng cho trợ lý của mình sao?"
Một câu nhắc nhở Doãn Nhất Nặc.
Doãn Nhất Nặc xoay người gọi điện cho Mễ Tiểu Anh.
Điện thoại thông, lại không ai bắt máy.
Doãn Nhất Nặc liền nóng nảy: "Tiểu Anh đi đâu vậy? Trước kia em mà gọi điện thoại cho chị ấy, mặc kệ khi nào thì chị ấy cũng sẽ không không tiếp điện thoại, không được, em muốn đi tìm chị ấy!"
Nói xong, Doãn Nhất Nặc liền chạy ra ngoài.
"Mau cho người đuổi theo." Cố Miểu không kịp giữ chặt Doãn Nhất Nặc, chỉ có thể sắp xếp bảo tiêu đuổi theo.
Doãn Nhất Nặc chân dài, thể lực cũng tốt, trong lúc Cố Miểu nói chuyện, cô đã chạy ra khỏi biệt thự, hướng ra bên ngoài chạy điên cuồng.
Bốn năm bảo tiêu cũng liền chạy theo, sợ bị bỏ lại.
Doãn Nhất Nặc theo hướng mà Mễ Tiểu Anh phương rời đi một đường chạy ra ngoài, khi đi đến giao lộ, lập tức ra lệnh nói: "Phân công nhau đi tìm, mau!"
Nói xong, Doãn Nhất Nặc tìm đúng một phương hướng, điên cuồng chạy tới, vừa chạy vừa hô tên Mễ Tiểu Anh: "Tiểu Anh, chị ở đâu?"
Mễ Tiểu Anh nằm ở trên cỏ mơ mơ màng màng, loáng thoáng dường như nghe được có người đang gợi tên của mình.
Cô định đứng lên.
Chỉ là cô phát hiện mình căn bản không có một chút sức lực nào cả.
Trên người truyền mùi máu tanh, làm cho cô cười khổ một tiếng.
Cô cho tới bây giờ cũng không nghĩ đến, có ngày cô bị tổn thương vì tình.
Cô vừa mới nói chuyện dứt khoát thế nào, thì bây giờ lại bị thương nặng còn hơn thế.
Khoảnh khắc cô ngã vào trên cỏ kia, cổ họng một trận tanh ngọt, rốt cuộc khống chế không được, phun ra một ngụm máu tươi, ngay sau đó liền hôn mê.
Khoảnh khắc cô bất tỉnh, Mễ Tiểu Anh lẳng lặng suy nghĩ, nếu lúc trước cô không có động tâm với Doãn Ngự Hàm, có phải hay không sẽ không bị thương tổn như thế này?
Đáng tiếc, không có nếu a. . . . . .
"Tiểu Anh! Tiểu Anh. . . . . ." Doãn Nhất Nặc hoảng loạn ở ven đường của công viên dáo dác tìm khắp nơi, trong một thoáng dường như thấy được một thân ảnh?
Doãn Nhất Nặc đột nhiên quay đầu lại, không xác định mà hướng tới thân ảnh kia đi tới vài bước.
Khi cô nhìn rõ người nằm trên cỏ kia, rõ ràng đúng là Mễ Tiểu Anh, Doãn Nhất Nặc sợ tới mức không nói ra tiếng được.
Doãn Nhất Nặc bước nhanh tới, lập tức ngồi dưới đất, nhờ đèn đường của công viên, nhìn thấy mặt Mễ Tiểu Anh lúc này như giấy vàng, hơi thở mong manh.
"Người đâu tới a! Mau tới a!" Doãn Nhất Nặc điên cuồng kêu to: "Tiểu Anh ở đây!"
Bảo tiêu của Doãn Nhất Nặc nghe được tiếng gọi, đều chạy lại hết, liền thấy Doãn Nhất Nặc đem Mễ Tiểu Anh ôm chặt trong lòng ngực, Mễ Tiểu Anh cổ tay vô lực buông thõng, thần trí hôn mê.
"Mau gọi bác sĩ." Doãn Nhất Nặc lớn tiếng kêu lên.
"Vâng." Tốc độ của bảo tiêu cũng rất nhanh, vừa chạy vừa gọi điện thoại, rất nhanh gọi bác sĩ tới.
Đêm nay, toàn bộ trang viên loạn vô cùng.
Trong nhà đột nhiên thêm hai người bệnh, Cố Hề Hề cùng Doãn Tư Thần một đêm cũng không ngủ.
"Anh nói xem, hai đứa trẻ này tốt như thế, làm sao lại nháo thành như vậy?" Cố Hề Hề nhịn không được nói: "Có chuyện gì là không thể nói ra? Một đám đều đem chính mình giày xéo thành như vậy."
Doãn Tư Thần lấy một cái áo khoác, phủ lên Cố Hề Hề, nói: "Đại khái là bộ dạng đang trưởng thành là như thế này. Ngẫm lại chúng ta lúc trước, lúc đó chẳng phải cũng như vầy sao?"
"Ai!" Cố Hề Hề nói không nên lời phiền muộn.
"Phu nhân, Mễ trợ lý đã tỉnh, cô ấy muốn gặp phu nhân." Trong chốc lát, người hầu vội vã tới báo.
"Ta biết rồi." Cố Hề Hề nhất thời xoay người đi đến phòng Mễ Tiểu Anh.
Mễ Tiểu Anh đã tỉnh lại, trên cánh tay còn đang truyền dịch, vừa nhìn thấy Cố Hề Hề, liền cố gắng xuống giường.
"Đừng cử động, bác sĩ nói con hiện tại rất yếu, không thể mệt nhọc." Cố Hề Hề ngăn Mễ Tiểu Anh lại rồi ấn cô nằm xuống, ngồi ở trên ghế, nói: "Tiểu Anh, con vẫn luôn là một đứa bé hiểu chuyện, có thể hay không nói cho ta biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Phu nhân, thực xin lỗi, đều là do con sai." Mễ Tiểu Anh môi tái nhợt khô nứt, hốc mắt đỏ bừng, nói: "Là con không tốt, muốn trách thì trách con."
"Con đứa nhỏ này thật sự là bướng bỉnh mà!" Cố Hề Hề nói: "Con thật sự phải cùng Ngự Hàm chia tay sao?"
Mễ Tiểu Anh ngực lại đau một trận, cô cắn răng nói: "Vâng, mong phu nhân thành toàn."
"Nếu chỉ như vậy, con như thế nào lại đem mình làm thành như thế này?" Cố Hề Hề cũng không phải cái loại người tự yêu mình, không phải kiểu cảm thấy được con mình là tốt nhất ưu tú nhất, con gái khắp thiên hạ nên coi trọng con trai của cô.
"Phu nhân, là con phụ người, phụ sự bồi dưỡng của Doãn gia với con. Con muốn từ chức." Mễ Tiểu Anh nén nước mắt nói: "Con của hiện tại, đã không có tư cách, lại làm tiếp trợ lý thân cận của tiểu thư. Mong người phê chuẩn."
"Sự tình không tới nông nỗi thế kia." Cố Hề Hề không nghĩ để Mễ Tiểu Anh rời đi như thế này.
"Là con không có cách nào đối mặt. Con yếu đuối, con nhát gan, con không có cách nào đối mặt với người bị con thương tổn qua." Mễ Tiểu Anh nước mắt cuồn cuộn rồi rơi xuống: "Mấy năm nay, con cho tới bây giờ đều không có nghỉ ngơi đàng hoàng quá một ngày, con cũng mệt mỏi, muốn tìm một nơi im lặng để sống một thời gian ngắn. Phu nhân, xin thứ cho con da mặt dày, mong người phê chuẩn."
Cố Hề Hề đưa tay sờ sờ đỉnh đầu Mễ Tiểu Anh, trước mắt thoáng hiện ra cảnh năm đó cô cứu Mễ quản gia.
Sau đó, Mễ Tiểu Anh là chào đời dưới mắt cô.
Nho nhỏ một cục, ôm ở trong lòng ngực của cô, yếu như thế mà lại dũng cảm.
Sau đó nhìn cái kia cục tròn nhỏ kia lớn lên từng chút, biến thành một cô gái nhỏ nhắn nghiêm túc.
Nghe con bé dùng giọng sữa kêu cô là Thiếu phu nhân, luôn làm ra một bộ dạng người lớn, cố gắng làm tốt hết thảy nhiệm vụ mà cô giao phó.
Cô tuy rằng không phải là mẹ của Mễ Tiểu Anh, nhưng cũng xem như là mẹ nuôi của con bé.
Chỉ là lúc này, đứa bé này, cùng con trai của cô, nháo thành bộ dạng hiện tại.
Làm sao không khiến Cố Hề Hề không đau lòng không tan nát cõi lòng?
"Con không phải là có bí mật khó nói gì chứ?" Cố Hề Hề mở miệng hỏi.
Mễ Tiểu Anh lắc đầu.
Cái loại tai tiếng này, vẫn là không nên lấy ra làm ô uế lỗ tai của phu nhân.
Một mình cô chịu đựng là đủ rồi.
"Con thật là bướng bỉnh." Cố Hề Hề thở dài một tiếng, nói: "Như vậy đi, con cũng đừng nói cái gì từ chức không từ chức với ta. Vừa lúc, ta có cái sơn trang vừa thành lập, tạm thời còn không có người xử lý, con trước hết đi quản lý sơn trang này giúp ta đi. Trong khoảng thời gian này, con cùng Ngự Hàm đều bình tĩnh bình tĩnh lại đi, chờ suy nghĩ cẩn thận rồi tìm ta."
"Phu nhân. . . . . ."
"Con nếu còn xem ta là phu nhân, liền ngoan ngoãn nghe lời." Cố Hề Hề chân thành nói.
Mễ Tiểu Anh cắn môi, qua thật lâu, mới lên tiếng: "Vâng, Tiểu Anh nghe theo phân phó của phu nhân."
"Ngoan lắm." Cố Hề Hề đưa tay lại sờ sờ đỉnh đầu của Mễ Tiểu Anh, nói: "Về phần mẹ của con bên kia, ta sẽ nói cho bà ta biết, ta tạm thời điều động con qua, cũng đừng để cho bà ấy biết chuyện đã xảy ra hôm nay."
Mễ Tiểu Anh cảm nhận được sự yêu thương và trân trọng của Cố Hề Hề, nước mắt lập tức rơi ra khỏi hốc mắt.
Cô nào có đức gì, có thể làm cho phu nhân giữ gìn như thế?
Cô thề, đời này cũng sẽ không thương tổn phu nhân!
Cô thề, đời này cũng sẽ không cho tên bẩn thiểu kia, làm bẩn đến phu nhân!
"Nghỉ ngơi cho tốt." Cố Hề Hề đứng lên: "Ta tin tưởng, con vẫn luôn là đứa trẻ tốt."
Mễ Tiểu Anh đã muốn khóc không thành tiếng, chỉ có thể gật đầu thật mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro