Tiểu Mễ mang nón bảo hộ, cẩn thận từng chút một nghiệm thu các công trình.
"Bên này cần gia cố lại một chút. Còn có chỗ này, mấy cái góc này, đều cần xử lý lại một chút." Ánh mắt Mễ Tiểu Anh giống như tia x quang xạ, những chỗ đã xem qua, đều có thể chuẩn xác chỉ ra nơi không thích hợp: "Dốc của thông đạo này không đủ thoải, cần thêm một chút, cần phải có thể cho gầm xe thể thao ra vào không chướng ngại gì."
"Được được." Người phụ trách công trình chỉ có thể gật đầu, nhìn Mễ Tiểu Anh chỉ ra những chỗ không tốt, đều là chỗ mà bọn họ thi công sai, trong lòng giơ ngón tay cái lên với Mễ Tiểu Anh.
Tiểu cô nương tuổi nhỏ như vậy lại lợi hại như vậy, khó trách được Doãn gia phu nhân phái đến đây làm chủ quản.
Đây là có bản lãnh thật sự a!
Sau khi Mễ Tiểu Anh kiểm tra xong, sau khi rời khỏi lại sắp xếp một đội công nhân khác, đi ra ngoài vận chuyển thổ nhưỡng có cấu tạo và tính chất của đất đai phì nhiêu, trải ở khu vực chỉ định, chuẩn bị gieo trồng.
Ngay lúc Mễ Tiểu Anh chỉ huy mọi người bận rộn, thì có người bước nhanh tới: "Tiểu Mễ quản gia, mẹ của ngài đã tới."
Mễ Tiểu Anh sửng sốt một lúc, mới kịp phản ứng, mở miệng nói: "Đã biết, mời bà ấy đến phòng tiếp khách chờ tôi một chút."
"Vâng" người tới rất nhanh liền xoay người rời đi.
Mễ Tiểu Anh chậm rãi tháo nón bảo hộ trên đầu xuống, trong lòng đầy ngổn ngang.
Trong khoảng thời gian này, cô vẫn vẫn dùng công việc để lơ là bản thân, không để cho mình suy nghĩ đến chuyện liên quan của chính cô cùng Doãn Ngự Hàm, cũng trốn tránh đối mặt với mẹ cô khi sự tình phát sinh.
Chỉ là mẹ cô vẫn đến đây.
Chuyện nên đối mặt, cuối cũng vẫn phải đối mặt.
Mễ Tiểu Anh trước giờ cũng không phải người hay trốn tránh, trốn tránh Doãn Ngự Hàm, đã là cực hạn của cô.
Hiện tại, càng không thể trốn tránh .
Mễ Tiểu Anh xoay người trở về tới rồi trong biệt thự.
Khi cô đến phòng tiếp khách, liền nhìn đến mẹ Mễ mặc thường phục, ngồi ngay ngắn ở trong phòng tiếp khách, trong tay bưng chén trà vẻ mặt nghiêm túc.
"Mẹ." Mễ Tiểu Anh đem nón bảo hộ đưa cho người khác, cất bước đi vào: "Mẹ đến rồi."
Mẹ Mễ ngẩng đầu nhìn con gái của mình.
Khi bà nhìn thấy con gái của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn từng phúng phính, hiện giờ lại gầy teo cằm cũng nhọn đi, toàn bộ những lời chỉ trích, đều nghẹn ở cổ họng, không nói ra được.
Bà làm mẹ, làm sao có thể không đau lòng con gái của mình?
Chỉ là tai họa con bé gây ra lần này thật sự là quá lớn!
Hết lần này tới lần khác phu nhân còn dung túng con bé.
Nếu không phải người khác nói lộ ra, bà cũng không biết con gái của mình gây họa lớn như vậy.
Khi bà đi tìm Cố Hề Hề nhận sai, phu nhân cũng nhẹ nhàng bâng quơ nói, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.
Phu nhân có thể nói đây là việc nhỏ, nhưng bà không thể vì là việc nhỏ mà không quản.
Cho nên, bà đợi cho tới ngày nghỉ, liền tự mình đến đây một chuyến .
"Ngồi đi." Mẹ Mễ hướng về phía Mễ Tiểu Anh gật gật đầu.
Mễ Tiểu Anh bất đắc dĩ ngồi đối diện mẹ Mễ, cô biết, màn tra hỏi rốt cục bắt đầu rồi.
"Chuyện của con và thiếu gia, mẹ đã biết rồi. Con thật sự là có bản lĩnh lớn, dám giấu tiệt với mẹ." Mẹ Mễ nói: "Phu nhân còn một mực nuông chiều con, con làm ra chuyện như vậy, phu nhân chẳng những không có trách tội con, còn cho con tới đây phụ trách hạng mục của sơn trang."
"Thực xin lỗi, mẹ."
"Con phải xin lỗi không phải là mẹ, mà là phu nhân cùng thiếu gia." Mẹ Mễ nghiêm túc nói: "Tiểu Anh, mẹ trước kia rất sớm đã nói với con, nếu như không có phu nhân, mẹ con chúng ta chỉ sợ sớm đã chết. Con đã đồng ý với mẹ, sẽ không thương tổn phu nhân cùng thiếu gia mà!"
"Vâng. con vẫn nhớ rõ điểm này! Mẹ, con cam đoan, từ nay về sau, sẽ không bao giờ làm tổn thương phu nhân cùng thiếu gia, tiểu thư nữa! Con thà chết, cũng sẽ không làm cho những chuyện dơ bẩn vấy đến trên người họ!" Mễ Tiểu Anh nắm chặt nắm tay, cắn chặc răng nói.
"Tốt lắm." Mẹ Mễ lúc này mới lộ ra biểu tình vừa lòng một chút, nói: "Vậy nói xem, lý do con vì cái gì muốn làm như vậy."
Mễ Tiểu Anh rất nhanh rũ mắt, nói: "Những năm du học ở nước ngoài, con đột nhiên hiểu được, con thật sự không đủ tư cách làm bạn gái của thiếu gia Doãn gia, càng không có tư cách làm Thiếu phu nhân tiếp theo của Doãn gia. Con không muốn chậm trễ tương lai của Doãn thiếu, mà con cũng không thể làm chậm trễ. Phu nhân đối với con tốt như vậy, con làm sao có thể lấy oán trả ơn? Năm đó khi phu nhân cùng tiên sinh ở bên nhau, tuy rằng cũng là thân phận bình thường, chỉ là phu nhân dù sao cũng là Vân gia nữ nhi. Vân gia, cũng là danh môn. Mà chúng ta, cái gì cũng không phải. Nếu không thể mang đến trợ giúp cho Doãn thiếu, sự tồn tại của con có ý nghĩa gì đâu?"
Mẹ Mễ đôi mắt khẽ động: "Con thật sự là nghĩ như vậy?"
"Vâng." Mễ Tiểu Anh hít sâu một hơi, rất nhanh nói: "Ngoài ra, con cũng có ý nghĩ mới rồi. Con trong quá khứ, có lẽ còn có khát khao tình yêu, khát vọng cuộc sống hôn nhân mỹ mãn. Chỉ là những năm ở bên ngoài này, con đã gặp qua nhiều vui buồn li họp. Rất nhiều tình yêu cùng hôn nhân, rõ ràng lúc vừa mới ở bên nhau, còn ngọt ngào như vậy. Chỉ là quay qua quay lại, hai người liền càng lúc càng xa, thậm chí là cuộc đời này không còn gặp lại nữa. Con không muốn đi đến bước này, thành người như vậy. Nếu tương lai đầy những chuyện không xác định, con thà rằng không lựa chọn. Là phụ nữ của công việc cũng không có gì không tốt. Con vẫn muốn làm trợ lý thân cận ở bên người Doãn Nhất Nặc tiểu thư, vẫn trợ giúp tiểu thư, phụ trợ cô ấy. Về phần tình yêu cùng hôn nhân, với sự nghiệp cùng lý tưởng trước mắt, chỉ có thể buông bỏ thôi!"
"Con thừa nhận con thực ích kỷ, nhưng con không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn. Chỉ có thể thừa dịp lúc tình cảm của Doãn thiếu đối với con còn chưa sâu như vậy, giải quyết dứt khoát. Thực xin lỗi, con không biết là, kết quả con xử lý như vậy lại có thể màn đến hậu quả đáng sợ như vậy." Mễ Tiểu Anh dùng sức nắm tay, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, mở miệng hỏi: "Doãn thiếu anh ấy. . . . . . Có khỏe không?"
Mẹ Mễ than nhẹ một tiếng: "Làm sao có thể khỏe được? Sau khi con đi rồi, cậu ấy liền tỉnh. Vẫn không ăn không uống, đến hai ngày sau, bị phu nhân khuyên nhủ rồi mới ăn. Từ đó về sau, thiếu gia cũng rất ít nở nụ cười. Ngoài mặt nhìn không khác gì trước kia, chỉ là tự chúng ta mọi người đều biết, cậu ấy là bị con làm tổn thương, tổn thương nặng đó. Tiểu Anh, con vì cái gì không từ chối sớm hơn chứ? Nếu con từ chối từ bốn năm trước, có lẽ tình huống có thể tốt hơn rất nhiều."
Mễ Tiểu Anh trong lòng khổ sở cực kỳ.
Nghe được Doãn Ngự Hàm biến thành như vậy, so với chính mình bị thương còn đau đớn hơn.
Nhưng mà cô còn có thể làm gì đây?
"Thực xin lỗi." Cô nghe thấy giọng của mình, mang theo sự trống rỗng cùng tuyệt vọng.
"Nếu đây là lựa chọn của con, thì mọi người tôn trọng quyết định của con." Mẹ Mễ mở miệng nói: "Tiểu Anh, con phải nhớ kỹ. Con người không thể phạm sai lầm. Con đã sai lầm một lần rồi, không thể tái sai lần thứ hai !"
"Vâng" Mễ Tiểu Anh ngón tay găm thật sâu vào lòng bàn tay, cố gắng không để cho cảm xúc của mình có chút gì dao động.
Cô phải nhịn, nhất định phải nhịn.
Tuyệt đối không thể lại xuất hiện trước mặt thiếu gia, quấy rầy cuộc sống của anh ấy.
Cô không thể ích kỷ như vậy.
Cô phải buông tha thiếu gia, cũng là buông tha chính mình.
Mẹ Mễ nhịn không được lại mở miệng nói: "Nếu con có cái gì ủy khuất, con có thể nói cho mẹ biết. . . . . ."
"Không có đâu, mẹ." Mễ Tiểu Anh một mực từ chối: "Con không có gì ủy khuất. Chuyện lần này, đều là lỗi của con. Con muốn khắc sâu trong nhận thức sai lầm của mình, con cam đoan, không bao giờ phạm lại lỗi lầm nữa!"
Mẹ Mễ không biết nên nói cái gì cho tốt, chỉ có thể gật gật đầu: "Tốt lắm, chính con cố gắng chuộc lỗi."
"Con biết." Mễ Tiểu Anh cắn môi, cố gắng ép nước mắt ở hốc mắt nuốt ngược trở về.
Cô làm ra bộ dạng thoải mái, nói: "Hiện tại tâm tư của con, đều đặt vào việc cải tạo trang viên. Đây là trang viên của phu nhân, con nhất định phải đem Lạc Hà trang viên xây thành trang viên tốt nhất đẹp nhất, hồi báo ân tình của phu nhân đối với con."
Mẹ Mễ nói: "Con có thể nghĩ như vậy là rất tốt. Vậy con bên này có cần mẹ hỗ trợ không?"
"Có." Mễ Tiểu Anh nhanh chóng nói: "Con lần đầu tiên làm quản gia của sơn trang, còn thiếu kinh nghiệm, mong mẹ dạy cho con."
Mẹ Mễ vui vẻ đáp ứng.
Mẹ Mễ ở lại đây ba ngày.
Ba ngày này, mẹ Mễ dạy Mễ Tiểu Anh làm như thế nào là một quản gia hợp cách, cần phải để trang viện thay đổi như thế nào thì càng thoải mái càng đẹp hơn lại hợp lý.
Đối với bản thiết kế của Mễ Tiểu Anh, mẹ Mễ đưa ra đề nghị của chính mình, Mễ Tiểu Anh căn cứ tình hình thi công mà sửa chữa lại.
Ngày nghỉ của Mẹ Mễ có hạn, không thể ở đây lâu dài.
Trước khi đi, mẹ Mễ đột nhiên nói với Mễ Tiểu Anh: "Nghe ý tứ của phu nhân, là chờ Lạc Hà sơn trang xây xong, sẽ đến nơi này ở vài ngày. Mẹ không xác định, thiếu gia cùng tiểu thư có đi cùng hay không."
Ngón tay của Mễ Tiểu Anh run lên.
Doãn Ngự Hàm có thể sẽ đến đây?
Không cần a!
Cô đã muốn trốn tránh anh ấy, ngàn vạn lần đừng để cho cô lại đối mặt người kia!
"Con chuẩn bị tâm lý thật tốt." Mẹ Mễ thâm trầm nhìn con gái của mình, liền bảo tài xế lái xe đi.
Mễ Tiểu Anh nhìn bóng xe của mẹ mình rời đi, trong lòng đầy ngổn ngang.
Cô hiện tại không làm được cái gì, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện, đến lúc phu nhân tới, ai tới cũng được, duy chỉ có anh là đừng đến đây.
Cô không dám cam đoan, lúc gặp lại anh, cô còn có thể tâm như nước đọng không.
Tiễn mẹ Mễ đi rồi, Mễ Tiểu Anh lại vùi đầu khẩn trương thiết kế bên trong.
Dưới tình trạng tài chính sung túc, Mễ Tiểu Anh đem bán thành phẩm Lạc Hà sơn trang, qua hai tháng thời gian, liền tu sửa thành một trang viên có đầy đủ tiểu sinh thái.
Trang viên có máy phát điện, có thể cung ứng nhu cầu điện cho toàn bộ đỉnh núi.
Có nhà kính của chính mình, vào mùa đông cũng có thể bảo đảm cung ứng được rau dưa tươi mới.
Lại có kho lạnh thật lớn, đủ lớn để cất giữ vật tư đủ cho mọi người sinh hoạt trong một hai tháng.
Khắp nơi đều là tiếng gà cùng hương hoa, sức sống tràn trề.
Lạc Hà sơn trang chapf đón diện mạo hoàn toàn mới.
Người ở bên ngoài, lúc ngẫu nhiên đi qua chân núi, cũng nhịn không được phát ra lời thán phục.
Đây thật sự là ngọn đòi đất nhỏ mà họ từng đi ngang qua sao?
Hiện tại, đã biến thành một nơi thế ngoại đào nguyên rồi đó!
Vào này công trình hoàn thành, Mễ Tiểu Anh mở tiệc chiêu đãi từng nhân viên của sơn trang.
"Vô cùng cảm ơn các vị đồng nghiệp trong khoảng thời gian này vất vả nỗ lực phối hợp, nhờ vậy mới có Lạc Hà sơn trang hiện tại của chúng ta. Tôi đại diện cho phu nhân, cảm tạ sự vất vả và cố gắng của mọi người!" Mễ Tiểu Anh nâng chén rượu, mặt mang nụ cười nói: "Tôi đã báo cáo với công ty tổng bộ, tiền lì xì cuối năm của mọi người, toàn bộ thêm ba mươi phần trăm!"
"Oa!" Các nhân viên đều cao hứng phát điên, nâng chén rượu cùng Mễ Tiểu Anh mời rượu: "Cảm ơn Tiểu Mễ quản gia! Tiểu Mễ quản gia vất vả rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro