Chương 1135: Anh đến giúp

Mễ Tiểu Anh không ngừng tự an ủi bản thân, lúc này mới đi ngủ.

Yến hội ngày thứ hai.

Trời vừa sáng, Mễ Tiểu Anh đã mặc đồng phục đứng bên ngoài biệt thự, sau khi họp đơn giản với các công nhân viên, thid để cho mời người đi làm việc của họ.

Chủ đề của hôm nay là tự do giao lưu.

Toàn bộ khách mời có thể thỏa thích lựa chọn ở lại biệt thự nghỉ ngơi, hoặc là đi leo núi, hoặc là đi dạo ở hoa viên Ôn Tuyền, hoặc là cùng nhau nói chuyện phiếm đều được.

Đây là ngày giúp mọi người khai thông giao lưu.

Rất tùy ý, không có yêu cầu đặc biệt.

Nhưng đối với quản gia mà nói, yêu cầu cũng rất rất cao.

Điều này có nghĩa là, Mễ Tiểu Anh phải quản lý mọi mặt, làm cho tất cả mọi người hài lòng chơi vui vẻ, còn phải bảo đảm an toàn của bọn họ.

Trên núi cách vài bước chân, có một cái đình nghỉ mát đơn giản, bày điểm tâm tươi ngon, trà, hoa quả, tiện du cho các khách mời vui dùng.

Cho nên, chuyện này đối với nhà bếp áp lực vô cùng lớn.

Mễ Tiểu Anh nhận được tin cầu cứu của nhà bếp, liền chủ động xắn tay áo, đi vào chỉ huy.

"Điểm tâm ngọt của phần A, phải thêm ba mươi phần, phân ra đưa đến đình nghỉ mát ở đỉnh núi và sườn núi. Chỗ còn lại, đưa cho các công nhân dùng. Đồ ăn của phần B, nhất định phải kiểm tra vệ sinh thật kỹ, bảo đảm tươi ngon. Một khi có một chút cũ, là dấu hiệu bị hỏng, phải đổi mới toàn bộ. Phần ăn C làm hai cái tiệc tự chọn, chia ra bố trí ở khu biệt thự và khu vực hoa viên hồ bơi, tiện cho khách mời bơi lội cần bổ sung thể lực, bất cứ lúc nào hay ở đau đều có thể dùng."

"Ngoài ra, phần hoa quả hôm nay, là lấy hoa quả đúng mùa mà Doãn gia đưa tới là chính, hoa quả nhiệt đới khác là phụ. Máy làm nước trái cây cần phải khởi động, không cần dừng. Các khách nữ rất thích nước trái cây, vì vậy phải phái người đưa đến đúng lúc." Mễ Tiểu Anh đứng ở nhà bếp chỉ huy đâu vào đấy: "Còn có khăn ăn phải cách mỗi một tiếng đổi mới một lần, khăn ăn đổi xuống phải giặt sạch tẩy độc ngay. Mọi người nhớ kỹ chưa?"

"Nhớ kỹ!" Người trong nhà bếp nhao nhao trả lời nói.

Mễ Tiểu Anh gật gật đầu: "Còn có chỗ nào không rõ không?"

"Tiểu Mễ quản gia!" Có người giơ tay lên tiếng: "Hôm nay trợ thủ của tôi đều bị điều đi phụ trách khu thức ăn trên núi rồi, cho nên tôi bên này cần gấp người đến hoa viên hái hoa, có thể phân cho tôi hai người không?"

Mễ Tiểu Anh lập tức quay đầu nhìn về phía những người khác.

Những người khác đều lắc đầu: "Tiểu Mễ quản gia, chúng tôi cũng có nhiều việc phải làm, căn bản không giúp được."

Mễ Tiểu Anh lúc này hỏi: "Cần cái búp hoa gì?"

"Cần cánh hoa hồng ăn được và búp hoa cúc."

Mễ Tiểu Anh lúc này nói: "Được, tôi đi hái giúp anh, mọi người vào vị trí của mình."

Phân xong công việc, Mễ Tiểu Anh mặc tạp dề, mang theo giỏ hoa đi nhà kính.

Hoa cảnh trồng trong nhà kính, là hai loại dùng làm thực phẩm và để ngắm trồng hai bên trái phải.

Vì vậy cho dù là mùa nào, cũng cung ứng một lượng lớn.

Lúc này, khách mời của Lạc Hà sơn trang đều vui chơi ở bên ngoài, không ai vào thời tiết này vào mùa này lại đến nhà kính thưởng hoa, hoa viên bên ngoài không thơm hay sao? Vừa ngắm hoa lại vừa có gió núi nhẹ thổi đến thoải mái. . . . . .

Cho nên, nơi này ngoại trừ công nhân của vườn hoa nhà kính ra cũng chỉ có Mễ Tiểu Anh .

Mễ Tiểu Anh không gọi công nhân nhà kính hỗ trợ, bọn họ còn bận tưới nước, diệt côn trùng bón phân nữa, chuyện hái hoa cứ để một mình cô làm thôi.

Mễ Tiểu Anh mang bao tay xong, bắt đầu hái hoa.

Vừa mới hái xong mấy cây, Mễ Tiểu Anh xoay người một cái, không cẩn thận một chút, liền đâm vào người ở phía trên.

"Thực xin lỗi, tôi không phát hiện phía sau có người, anh không sao chứ?" Mễ Tiểu Anh thuận miệng xin lỗi, cô nghĩ là đụng phải công nhân nhà ấm.

"Không sao." Giọng nói đặc hữu của Doãn Ngự Hàm, nhẹ nhàng vang lên sau lưng cô.

Mễ Tiểu Anh suýt nữa cho là mình nghe lầm!

Cô vừa rồi có phải hay không nghe được giọng của Doãn Ngự Hàm?

Làm sao có thể?

Anh hiện tại, không phải ở bên ngoài trò chuyện cùng các khách mời sao?

Làm sao có thể xuất hiện ở đây?

Mễ Tiểu Anh cứng ngắc xoay người, vừa ngẩng đầu, rõ ràng thấy được Doãn Ngự Hàm mặc tạp dề mang theo giỏ hoa mang bao tay giống cô.

Mễ Tiểu Anh trợn tròn mắt.

"Anh tại sao lại ở chỗ này?" Mễ Tiểu Anh theo bản năng hỏi.

"Nghe phòng bếp nói, đang thiếu gấp hoa, anh liền biết em nhất định sẽ tới nơi này." Doãn Ngự Hàm vô cùng tự nhiên tiếp lấy giỏ hoa trong tay Mễ Tiểu Anh: "Một mình em khi nào thì có thể hái xong chứ? Anh tới giúp em."

"Không, không cần." Mễ Tiểu Anh hoảng hốt, theo bản năng đoạt lại giỏ hoa của mình.

"Em xác định?" Doãn Ngự Hàm cười như không cười nhìn cô: "Hôm nay chính là có gần một trăm người cần dùng điểm tâm, em xác định hiệu suất của em, có thể kịp cung cấp cho nhà bếp làm cơm sao? Bây giờ là tám giờ sáng, buổi trà sáng là mười giờ sáng. Còn có hai tiếng, em phải hái xong hoa, làm sạch, xử lý, đưa đến nhà bếp nấu nướng. Em cảm thấy hai tiếng là đủ sao?"

Mễ Tiểu Anh không nói gì.

Thật là có chút khẩn trương.

Nhưng mà. . . . . .

"Được rồi, còn khách sáo gì với anh chứ?" Doãn Ngự Hàm đẩy bả vai Mễ Tiểu Anh về phía trước: "Lạc Hà sơn trang này cũng là của Tập đoàn tài chính Doãn thị nhà anh, anh ở nhà của mình làm chút chuyện, có gì mà ngạc nhiên chứ? Còn thất thần làm gì? Còn nhanh lên?"

"Ồ, ồ." Mễ Tiểu Anh lúc này mới thuận theo lực của Doãn Ngự Hàm, xoay người đi hướng khác hái hoa.

Chờ thêm chừng năm phút nữa, Mễ Tiểu Anh mới kịp phản ứng lại.

Cô vậy mà lại bị Doãn Ngự Hàm gài nữa rồi.

Ai.

Mỹ sắc hại cô rồi.

Doãn Ngự Hàm nhìn bộ dạng cam chịu số phận của Mễ Tiểu Anh, khóe miệng cong lên sung sướng.

Nếu cô ấy có thể cứ ngoan như thế này, thì tốt rồi.

Có Doãn Ngự Hàm giúp, hiệu suất của việc hái cánh hoa quả nhiên cao hơn rất nhiều.

Sau một hồi, liền hái được hai giỏ đầy cánh hoa.

Mễ Tiểu Anh cho người đem giỏ hoa đến nhà bếp vừa rồi khỏi nhà kính, lúc đi đến cửa thì phát hiện trước của nhà kính trồng một mảng khoai lang, chín sớm hơn so với dự định.

Mễ Tiểu Anh ngồi xổm xuống, thử đào lấy, quả nhiên thật sự đào ra hai củ khoai lang tròn vo bằng nắm tay.

Mảng khoai lang này, thiệt tình là không cố ý mà có.

Khi đó, Mễ Tiểu Anh còn chưa tới Lạc Hà sơn trang nhận chức, công nhân của sơn trang nhìn thấy mảnh đất để trống không dùng này, cảm thấy để không như vậy thật đáng tiếc, thuận tay lấy cây giống còn lại trong nhà đến trồng xuống.

Ban đầu còn tưởng rằng sống không được, không nghĩ tới cây giống không chỉ sống, mà còn lớn lên rất tốt.

Sau khi Mễ Tiểu Anh đến đây, lúc xây dựng nhà kính, thì phát hiện đám cây giống này, cảm thấy rất thú vị, nên không kêu người nhổ bỏ, mà giữ lại, vừa vặn sinh trưởng ở cửa nhà kính.

Lúc các công nhân tưới nước, cũng thuận tiện tưới cho.

Cho nên, khoai lang này đặc biệt sinh trưởng tươi tốt.

"Đây là cái gì?" Trước giờ chưa thấy qua khoai lang Doãn Ngự Hàm ngồi xổm trên mặt đất, nhìn Mễ Tiểu Anh đào tới lui trong đất, nhịn không được nên hỏi.

"Đây gọi là khoai lang." Mễ Tiểu Anh giải thích nói: "Là một cây trồng có năng suất vô cùng cao. Lúc trước, đã cứu không biết bao nhiêu sinh mệnh của dân nghèo khổ. Khoai lang này không phải tôi trồng, là công nhân trên núi trồng, không ngờ lại sinh trưởng tốt như vậy."

"Bây giờ có thể ăn rồi sao?" Doãn Ngự Hàm hỏi.

"Hẳn là có thể?" Mễ Tiểu Anh cũng không xác định được, dù sao chuyên môn của cô cũng không phải là nông nghiệp.

Doãn Ngự Hàm cầm lấy điện thoại gọi điện, trong chốc lát Khuê Sinh liền đi tới.

Khuê Sinh đi đến, liền nói: "Vừa mới hỏi qua, công nhân gieo trồng khoai lang nói, đám khoai này đều tặng cho thiếu gia. Nói là bây giờ còn chưa đến kì thu hoạch, nhưng cũng có thể ăn. Đám khoai lang này đều dùng nước suối tưới, hương vị nhất định rất ngon!"

Mắt Doãn Ngự Hàm sáng lên, nói với Mễ Tiểu Anh: "Em nói xem, có cần thêm món này vào phần ăn của khách không?"

Mễ Tiểu Anh nghĩ nghĩ, trả lời: "Tôi cảm thấy có thể."

Nói xong, ba người liền cùng nhau bắt tay vào đào khoai.

Có thể là vì nhiều người chơi vui, nên vị công tử Doãn Ngự Hàm rõ ràng đào đặc biệt nhanh, chỉ một lát liền đào được một khóm khoai lang.

Mễ Tiểu Anh đám khoai lang trong vo trên mặt đất, tâm tình cũng trở nên đặc biệt tốt, cười nói: "Món thêm vào này, có hơi bình thường quá, không biết các khách quý, có thể chấp nhận hay không."

"Lạc Hà sơn trang của anh sản xuất cái gì cũng đều là thứ tốt, bọn họ không chấp nhận, là bọn họ không có phúc." Doãn Ngự Hàm kiêu ngạo nói: "Đây là bản thiếu gia tự mình đào lấy!"

Mễ Tiểu Anh cố nhịn cười phụ họa: "Vâng vâng vâng, mang theo kim quang lấp lánh a!"

Nói xong, hai người cùng nhau cười.

Khuê Sinh ở phía sau phụ trách kiểm khoai lang, nhìn bộ dạng vừa nói vừa cười của thiếu gia nhà mình cùng Mễ trợ lý, bắt đầu trầm tư: Hai người không phải chia tay rồi sao? Bây giờ thoạt nhìn, làm sao bộ dạng lại như là rất hòa hảo vậy? Chẳng lẽ nói, trước kia chia tay là đùa thôi? Hai người thật sự tái hợp sao?

Khuê Sinh sờ cằm, đau khổ suy tư, mình có nên báo một tiếng với chủ tịch không?

Doãn Ngự Hàm và Khuê Sinh cùng nhau khiêng một rổ lớn khoai lang đến nhà bếp.

Các đầu bếp trong nhà bếp đều trợn tròn mắt: đây là khoai lang ở đâu ra?

Doãn Ngự Hàm chỉ vào khoai lang nói: "Tôi không biết nấu như thế nào, mọi người xem mà lo liệu! Thêm món vào cơm trưa cho khách!"

"Vâng, thiếu gia." Đầu bếp trưởng trả lời ngay: "Khoai lang này chất lượng vô cùng tốt, có thể hấp nấu hoặc hoặc thái mỏng, còn lá khoai lang cũng có thể làm thành một món."

"Được, mọi người nhìn mà làm." Doãn Ngự Hàm nhìn thoáng qua phía sau Mễ Tiểu Anh, cười thâm thúy: "Đây là tôi và Tiểu Mễ quản gia cùng nhau đào ra, không thể lãng phí, biết chưa?"

"Đã rõ!" Người trong nhà bếp cùng nhau trả lời.

Mễ Tiểu Anh cuối cùng cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình hơi kỳ quái, hai má liền nóng lên.

Khụ khụ, bọn họ hẳn là không có ý tứ gì khác đi?

Chỉ là cùng nhau đào khoai lang mà thôi.

"Tôi đi chỗ khác xem thử." Mễ Tiểu Anh không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của Doãn Ngự Hàm, chạy trối chết.

Từ đằng xa, Doãn Nhất Nặc nhìn thấy Mễ Tiểu Anh cúi đầu vội vã chạy đi, nhịn không được nói với những người khác: "Tiểu Anh mấy ngày nay mệt muốn chết rồi đi, nhiều người như vậy, đều phải dựa vào một mình chị ấy điều hành sao. Ai? Đây không phải là anh của tôi sao? Hai người bọn họ vừa mới ở cùng một chỗ?"

Tiếng nói vừa dứt, Thượng Tiểu Cẩn, Cảnh Thiếu Hoài, Mặc Ngữ Mặc Thuyết, Tưởng Vân Thâm, Vân Song, Mộc Tử Việt đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía Mễ Tiểu Anh cùng Doãn Ngự Hàm.

"Hai người bọn họ vừa nãy không phải là lén lút hèn hò đấy chứ?" Doãn Ngự Trinh nhanh miệng thốt ra: "Nhưng bọn họ không phải đã sớm chia tay rồi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro